Chương 18 DEAN-New York, 1986
Khi đồng hồ báo thức reo vào sáng Chủ nhật, một phần trong tôi đã nghĩ rằng mình không nên đi. Tôi đã nghiêm túc cân nhắc việc gọi điện cho sếp và nói rằng tôi mắc phải một căn bệnh đường ruột có thể lây lan. Lý do này sẽ giúp tôi thoát được tình huống khó xử hiện tại, Melanie sẽ không bao giờ biết tôi đã hôn người phụ nữ khác, và cô ấy sẽ tiếp tục giữ bí mật về mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng tôi đang cố lừa ai đây? Tôi không thể ngừng nghĩ về Olivia. Niềm khát khao đã nhen nhóm ngay từ giây phút đầu tiên chúng tôi gặp nhau, và dù tôi đã cố xua cô ấy ra khỏi những suy nghĩ của mình, nhưng nỗ lực đó là vô ích. Tôi đã yêu cô ấy, và yêu rất nhiều.
Vài giờ sau, tôi bước trên ván cầu dẫn lên boong chính của chiếc du thuyền sang trọng dài chừng 23 mét. Nó không phải là một chiếc thuyền buồm như tôi đã tưởng tượng, mà giống một chiếc tàu du lịch nhỏ hơn.
Vừa bước lên tàu, tôi đã được một thuyền viên đón tiếp với một khay sâm-panh. Tôi lấy một ly theo phép lịch sự, rồi được dẫn vào phòng khách chính rộng rãi, nơi mọi người đang tụ họp. Vẫn là những người đã dự tiệc tối hôm trước, và khi ánh mắt của tôi kết nối được với ánh mắt của Olivia, cả thế giới và mọi người trong đó như tan biến hết cả.
Cô ấy tiến về phía tôi. “Chào anh. Em rất vui vì anh tham gia được.”
“Anh cũng vậy.” Sự hưng phấn đã trở lại. Một sự hân hoan sung sướng, rộn ràng.
Bố mẹ cô ấy cũng tiến lại gần, và bố cô ấy đã bắt tay tôi và chào mừng tôi. “Tôi hy vọng cậu thích hải sản,” ông nói. “Chúng tôi có món sò trong bữa trưa. Cậu không có dị ứng gì đó chứ?”
Tôi quay lại nhìn khu vực ăn uống được bày biện với một chiếc bàn hình bầu dục lớn toàn đồ pha lê, hoa trang trí và những chiếc ghế da đầy phong cách xếp xung quanh. “Tôi thích hải sản,” tôi trả lời. “Mọi thứ trông thật tuyệt.”
Chúng tôi trò chuyện một lúc cho đến khi tôi nghe thấy tiếng động cơ gầm rú. Khi chúng tôi nhẹ nhàng rời khỏi bến tàu, sàn tàu rung lên dưới chân chúng tôi.
✽ ✽ ✽Khi ở cách sông Hudson vài dặm, chúng tôi đã cùng ngồi xuống thưởng thức bữa trưa ngon miệng với tôm hùm và cua tuyết ăn kèm với khoai tây nướng và salad đầy màu sắc. Tôi tự hỏi liệu việc sắp xếp chỗ ngồi có được lên kế hoạch trước hay không, bởi lần này, tôi được chỉ định ngồi cạnh Sarah, chị gái cùng bố khác mẹ của Olivia, trong khi Olivia ngồi ở cuối bàn, đối diện với tôi theo đường chéo. Chị gái của cô ấy là một người có tài ăn nói, và tôi rất vui được làm quen với chị ấy.
Sau bữa trưa, ông Hamilton đưa chồng của Caroline và tôi lên nhà hoa tiêu phía trên để gặp thuyền trưởng và xem bộ thiết bị điện tử tân tiến nhất. Ông Hamilton có vẻ thích thú khi giải thích từng tiếng chuông và tiếng còi cho chúng tôi. Tôi không thể che giấu sự kinh ngạc của mình, vì tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống như vậy.
Sau đó, khi chúng tôi quay lại phòng khách chính, tôi thấy nhóm phụ nữ đang tham gia vào một trò chơi bài nhanh khiến họ cười và la ó không ngừng. Nếu có một việc mà bố tôi làm tốt - và chỉ một việc thôi - thì đó chính là dạy tôi cách chơi bài. Khi kết thúc ván bài đầu tiên, Olivia nhất quyết mời tôi tham gia, và tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn với môi trường xung quanh mình, bớt giống cá mắc cạn hơn.
Tàu cuối cùng cũng cập bến Tarrytown, tại đây chúng tôi xuống tàu để ghé thăm một vài cửa hàng đồ cổ và mua một ít kem. Trong khi những người khác tiếp tục đi mua sắm, Olivia và tôi đã tìm một chiếc ghế dài bên bờ sông và trò chuyện về quá trình nuôi dạy rất khác biệt của chúng tôi cũng như cách chúng đã định hình chúng tôi thành những con người mà chúng tôi đã trở thành.
Tôi không giấu giếm gì cả. Tôi kể cho cô ấy nghe mọi điều cần biết về gia đình tôi, kể cả việc bố và anh trai tôi bị tống vào tù. Nó trái ngược với những gì cô ấy đã trải qua - cả về mặt tiền bạc lẫn tình cảm - nhưng bằng cách nào đó, chúng tôi lại có những nét tính cách và những giá trị cốt lõi phù hợp với nhau về mọi mặt. Cô ấy đã rất ấn tượng chuyện tôi phải trải qua nhiều khó khăn đến vậy mà vẫn không mang trong lòng sự cay đắng, và chuyện đó hầu như đúng là sự thật. Việc tôi cảm thấy lạc quan về tương lai của mình và muốn dành cả cuộc đời để giúp đỡ những người khác tìm thấy cảm giác lạc quan tương tự trong chính họ đã khiến cô ấy nghiêng người lại gần và hôn tôi.
“Em thích cái cách anh tin rằng mọi người đều có thể vượt qua mọi trở ngại, dù khủng khiếp đến đâu và tìm thấy hạnh phúc.”
“Anh tin... và phải tin vào điều đó.”
Cô ấy đưa tay tôi lên môi và hôn lên nó. “Điều khiến em ngạc nhiên là có rất nhiều bạn bè của em - những người được ban phát mọi ân huệ trên đời - lại không có được sự lạc quan của anh. Họ hư hỏng và ích kỹ, và họ khiến em phát điên lên khi cứ phàn nàn mãi về những thứ không được sắp xếp hoàn hảo theo ý thích của họ.”
“Như thế nào cơ?” tôi hỏi.
Cô ấy suy nghĩ trong vài giây rồi trả lời, “Ôi... Em ghét lúc họ thô lỗ với phục vụ nếu thức ăn chưa chín hoặc trình bày không theo cách họ muốn lắm. Rồi họ rời nhà hàng mà không thèm để lại tiền boa nữa. Đôi khi em cảm thấy xấu hổ khi là một phần của thế giới này, vẫn còn rất nhiều người đang gặp khó khăn.”
Tôi ngồi vắt tay trên lưng ghế, người tôi hơi quay về phía cô ấy, và cô ấy tựa đầu vào vai tôi.
“Gabriel có vậy không?” Tôi ngập ngừng hỏi. “Có phải em chia tay với anh ta là vì lý do đó không?”
“Thực ra là không,” cô ấy trả lời, ngẩng đầu lên. “Gabriel là một chàng trai tốt. Anh ấy xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng bố mẹ của anh ấy lại rất ý thức về sự bất công của xã hội. Bố anh ấy là một luật sư nhân quyền.”
“Em ở bên anh ta bao lâu?”
“Hai năm.” Cô ấy ngước lên nhìn tôi và mỉm cười. “Nhưng tại sao chúng ta lại nói về chuyện này nhỉ?”
Tôi dừng lại, rồi luồn ngón tay xuống một lọn tóc dài của cô ấy. “Anh chỉ muốn biết mọi thứ về em thôi. Và có lẽ anh hơi ghen vì anh ta biết em lâu hơn.”
“Hơi ghen” là còn nói giảm nói tránh. Tôi ghét phải nghĩ đến chuyện cô ấy ở bên ai khác, đặc biệt khi đó lại là một nhạc công saxophone tài năng, người rõ ràng vẫn còn yêu cô ấy.
“Anh ta là mối tình đầu của em à?” Tôi hỏi.
Cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay đan cài của chúng tôi và mất một lúc mới đưa ra được câu trả lời của mình. “Không phải.”
Tôi nghiêng đầu. “Sự ngập ngừng của em khiến anh tò mò đấy. Nếu anh ta không phải là mối tình đầu của em thì là ai?”
“Một gã trai hư thời trung học,” cô ấy giải thích với một tiếng thở dài xấu hổ. “Anh ta hút thuốc lá và tổ chức những bữa tiệc thác loạn khi bố mẹ anh ta vắng nhà. Bố em đã cấm em gặp anh ta, nhưng điều đó chỉ khiến em muốn anh ta nhiều hơn. Em đã từng lẻn ra ngoài và nói dối về nơi em ở. Chuyện bình thường ở tuổi nổi loạn ấy mà. Chúng em hẹn hò khoảng sáu tháng cho đến khi anh ta lừa dối em, em không thể tha thứ được. Đó là lúc em nhận ra anh ta là một thằng khốn nạn và đã đá anh ta không thương tiếc.” Cô ấy lại cúi xuống và dụi mũi vào má tôi. “Còn anh thì sao? Chắc hẳn anh cũng đã có mối tình đầu.”
Tôi kể cho cô ấy nghe về một cô gái tên Robin mà tôi quen từ thời trung học. Tôi giải thích: “Mọi thứ trôi qua rất buồn tẻ và chẳng có gì đặc biệt. Cô ấy rất tốt, nhưng bọn anh chẳng thể gần gũi nhau khi học ở hai trường đại học khác nhau.”
Olivia và tôi trò chuyện nhiều hơn về những điều mà chúng tôi rút ra được về bản thân sau những mối quan hệ đó và những điều chúng tôi mong muốn ở những mối quan hệ tương lai. Quan trọng nhất là chúng tôi đã hiểu được rằng chúng tôi sẽ luôn có thể tồn tại và bước tiếp khi những mối quan hệ kết thúc dù cho đã từng tin rằng mình sẽ không thể sống nổi nếu không có người đó.
Hóa ra cả hai chúng tôi đều có thể. Và chúng tôi thực sự cũng đã tốt hơn rồi.
Khi đến lúc phải quay trở lại du thuyền, chúng tôi đứng dậy, tay trong tay đi về phía cầu tàu, đến nơi thì vừa kịp giờ khởi hành. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã lại rời bến du thuyền, và món khai vị nóng hổi bắt đầu được phục vụ trên boong cao nhất lúc mặt trời lặn dần sau chân trời phía xa xa. Những con chim biển bay vút lên bầu trời trên cao, gọi nhau ríu rít.
Từ xa trên boong tàu thoáng đãng, tôi nhìn thấy Olivia đang nói chuyện thân mật với mẹ cô ấy. Gần như ngay lập tức, tôi bị cuốn vào một dòng nước ngầm mạnh mẽ, một khao khát mà tôi sợ sẽ cuốn tôi đi và nhấn chìm tôi nếu tôi không cẩn thận. Nhưng tôi nhận ra mình không thể dừng nó lại được. Không thể khi tôi đang đắm chìm trong sự kỳ diệu của mặt trời khuất bóng và hương thơm ngọt ngào của buổi chiều trên sông. Tôi chắc chắn rằng một điều gì đó có ý nghĩa trọng đại đang xảy ra ở đây. Dù tốt hay xấu thì tôi cũng đã yêu rồi.
Khi chúng tôi cuối cùng cũng về đến thành phố, trời đã tối hẳn, và tôi hoàn toàn bị khuất phục trước khao khác liều lĩnh được ở bên người phụ nữ nằm ngoài tầm với của tôi vì rất nhiều lý do. Khi chúng tôi tiến về phía ván cầu, tôi đang cố thuyết phục bản thân rằng mình nên tránh xa khỏi chuyện này thì Olivia hỏi tôi một câu.
“Tối nay anh có kế hoạch gì cho bữa tối không?”
Tôi lẽ ra nên nói với cô ấy rằng mình đã có kế hoạch. Lẽ ra tôi nên nói rằng tôi sẽ đi gặp một người bạn hoặc có việc phải làm. Nhưng khát khao cháy bỏng của tôi chẳng có giới hạn. Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy. Cảm giác đó không thể lay chuyển được, cho dù tôi có cố thoát khỏi nó đến thế nào.
“Anh chưa biết,” tôi trả lời.
“Anh có muốn đến chỗ em không?” Cô ấy hỏi. “Bạn cùng phòng của em có lẽ cũng đang ở đó, nhưng họ sẽ không phiền đâu. Anh có thể nấu mì spaghetti cho chúng ta.”
“Mì spaghetti nghe ngon đấy,” tôi đáp, cảm thấy vừa hạnh phúc vừa buồn bã và mâu thuẫn khủng khiếp khi chúng tôi chào tạm biệt những người khác.
✽ ✽ ✽Rõ ràng là cả hai chúng tôi đều say đắm nhau. Ngay cả khi tôi và Olivia nấu ăn cùng nhau, chúng tôi cũng vẫn tha thiết muốn được gần gũi nhau hơn. Chúng tôi ngồi ăn đối diện nhau trên chiếc bàn nhỏ trong bếp, và có những khoảng lặng giữa hai chúng tôi mà chẳng phải là do khó xử hay không có chuyện để nói, chỉ là trái tim của chúng tôi đang đập loạn nhịp và dòng máu trong chúng tôi đang sục sôi nóng bỏng. Tôi không thể nhìn Olivia mà không khao khát được chạm vào cô ấy, ôm cô ấy và thú nhận rằng tôi đã yêu cô ấy say đắm chỉ sau vỏn vẹn có vài ngày.
Sau đó, khi chúng tôi đứng cạnh nhau ở bồn rửa chén, tôi liếc nhìn đồng hồ và nhận ra đã gần 10 giờ đêm. Như một thói quen, Melanie lại lao vào suy nghĩ của tôi như một con cừu lên cơn hăng máu.
Tôi rùng mình sợ hãi, và tôi căm ghét bản thân vì những gì mình đã làm - vì đã đầu hàng trước nỗi đau và sự cô đơn, và vì đã phản bội sự chính trực của mình với tư cách là một bác sĩ trị liệu và một con người tử tế.
Đồng thời, tôi cũng bực bội với Melanie vì đã thúc ép quá nhiều, vì đã không chấp nhận lời cự tuyệt, và vì đã liên tục đặt mọi vấn đề tình cảm của cô ấy lên đầu tôi, như thể công việc của tôi - không phải về mặt chuyên môn mà là về mặt cá nhân - là nâng đỡ và giúp cô ấy chữa lành mọi tai ương vậy.
Tôi bị mắc kẹt, giống như một tù nhân trong căn phòng khóa kín, nơi Melanie nắm giữ chiếc chìa khóa duy nhất. Tôi hoàn toàn phó mặc mình cho cô ấy, nhưng là tôi có lỗi khi muốn có cô ấy theo cách sai trái.
Và bây giờ tôi lại ở đây, ham muốn một người phụ nữ khác mà với tôi là “trái cấm” không nên động vào.
“Có chuyện gì ạ?” Olivia nhẹ nhàng hỏi, đặt những chiếc đĩa cuối cùng mà chúng tôi đã rửa cùng nhau xuống. “Em thấy anh như đang phiêu du ở một nơi khác.”
Tôi lắc đầu để cố đánh thức mình khỏi cơn ác mộng. “Anh xin lỗi. Anh nghĩ anh mệt hơn anh tưởng.”
Cô ấy quan sát vẻ mặt của tôi với biểu cảm lo lắng, rồi đưa tay ra, nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến chiếc ghế sofa trong phòng khách. “Đến đây và ngồi xuống với em đã.”
Tôi ngồi xuống đệm sofa êm ái bên cạnh cô ấy và cực kỳ muốn nói với cô ấy tất cả mọi chuyện - nói với cô ấy rằng có một người phụ nữ tên Melanie yêu tôi và tôi đã mắc phải một sai lầm khủng khiếp khi dính líu đến cô ấy bởi cô ấy là bệnh nhân của tôi. Cô ấy sở hữu thứ sức mạnh có thể hủy hoại tôi hoàn toàn. Cô ấy đang đợi tôi ngay lúc này đây. Tôi thật sự không thể kháng cự lại được. Tôi không yêu Melanie. Tôi cũng không nghĩ rằng tôi đã từng yêu cô ấy, nhưng tôi không biết làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này.
Nhưng không... Tôi không thể nói với Olivia những điều đó. Cô ấy sẽ rất thất vọng. Có thể sẽ chán ghét tôi nữa. Cô ấy đã từng bị mối tình đầu của mình lừa dối. Lẽ tất nhiên, cô ấy sẽ cảnh giác với những người đàn ông như tôi. Và rồi cô ấy sẽ quay lưng lại với tôi. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, và tôi sẽ bị bỏ lại một mình với nhiều hối tiếc.
Tai tôi đột nhiên ù đi, và tôi cảm thấy đầu óc mình nhẹ bẫng. Không có ai có thể giúp tôi, không ai có thể sửa chữa lỗi lầm này cho tôi.
“Có chuyện gì vậy anh?” Cô ấy hỏi. “Anh có thể nói với em mà.”
“Không, anh không thể.”
“Có, anh làm vậy được mà. Em muốn biết. Xin anh đấy...”
Tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn cô ấy. “Em không nên ở bên anh. Em quá tốt đối với một người như anh.”
“Xin đừng nói thế. Em chẳng có gì đặc biệt cả. Em chỉ may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có thôi. Em không xứng đáng có được tất cả những phước lành đã được ban phát. Em đâu tự giành lấy chúng. Nhưng anh thì khác, anh đã cố gắng rất nhiều để có được những thứ ở hiện tại. Anh đã chiến đấu để thoát khỏi cuộc sống khó khăn. Anh rất mạnh mẽ, Dean à. Em chẳng thể bằng một nửa con người anh.”
Đột nhiên cô ấy nghiêng người hôn tôi, môi cô ấy ẩm ướt và ấm áp, và tôi không thể cưỡng lại tình yêu và sự dịu dàng ấy. Sao cô ấy lại có thể biến bóng tối này thành ánh sáng lân tinh rực rỡ? Tất cả những trở ngại giữa chúng tôi biến mất như một bức tường đá đổ nát. Tôi đẩy Melanie ra khỏi dòng suy nghĩ của mình và ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay, ước gì chúng tôi có thể rời New York và chạy trốn cùng nhau, cho dù chúng tôi có phải sống như những người nghèo khổ. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để được ở bên Olivia và thoát khỏi điều tôi đã làm.
Ở khoảnh khắc này, tôi biết mình phải tìm cách chấm dứt mối quan hệ với Melanie, tôi không thể trì hoãn được vì rõ ràng cả tôi và Olivia đều khao khát có được nhau. Đối với cô ấy, tôi là một người đàn ông tốt, tử tế và mạnh mẽ. Cô ấy tôn thờ tôi.
Đó là hình mẫu đàn ông mà tôi luôn muốn được trở thành, và có lẽ tôi có thể trở thành người như vậy được...
Tôi đã đi được rất xa. Tôi đã kéo mình ra khỏi tuổi thơ khốn khổ. Tôi không thể để bất cứ điều gì kéo tôi trở lại đó.
Đúng lúc đó, có tiếng chìa khóa tra vào ổ. Olivia và tôi nhanh chóng ngồi dậy trên ghế sofa. Chúng tôi chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của mình và giả vờ đang nói chuyện trong khi hai cô gái trẻ bước vào.
Olivia chào họ. “Đây là bạn cùng phòng và bạn thân của em, Rachel và Cassie.”
Chúng tôi trò chuyện một chút, và tôi cực kỳ biết ơn vì cuối cùng cũng có lý do để ra về rồi, vì Melanie vẫn đang đợi tôi. Đã đến lúc tôi chấm dứt trò chơi đầy đau đớn này.