← Quay lại trang sách

Chương 19 DEAN-New York, 1986

Lúc tôi lái xe vào bãi đậu xe phía sau căn hộ của Melanie thì đã muộn. Cửa sổ nhà bếp vẫn sáng đèn nên tôi ngờ rằng cô ấy cũng đã nghe thấy tiếng tôi đến. Tôi liếc nhìn lên cánh cửa ở đầu cầu thang và thấy cô ấy kéo rèm sang một bên để nhìn ra ngoài, nhưng cô ấy không vẫy tay với tôi. Cô ấy chỉ đứng đó nhìn chằm chằm.

Tấm rèm đóng lại và tôi biết mình sắp xong đời.

Nỗi sợ hãi như một quả bóng đá bị bơm phồng lên trong ruột tôi, tôi ra khỏi xe, lê bước trên những bậc thang vừa dài vừa dốc dẫn lên tầng hai và gõ cửa.

Rất lâu sau vẫn không thấy cô ấy ra mở cửa, tôi thừa biết cô ấy muốn tôi phải lo lắng đến toát mồ hôi mới vừa lòng. Đó là hành vi gây hấn thụ động từ phía cô ấy, cũng chẳng có gì lạ cả. Cô ấy vẫn thường có những hành động lấn át tôi như vậy. Cô ấy cần chúng để cảm thấy an toàn và được trân trọng, còn tôi khinh bỉ bản thân vì đã để nó trở thành nền tảng cho mối quan hệ của chúng tôi.

“Melanie. Anh biết em đang ở nhà,” tôi nói, “và anh biết em đang rất tức giận. Anh xin lỗi vì đã đến muộn, nhưng anh không kiểm soát được chuyện đó. Tàu đã đi được nửa đường lên Thung lũng sông Hudson. Bọn anh đã ở đó hàng giờ liền.”

Sau đó, tôi đã bỏ qua chuyện ăn tối với Olivia, và tôi cảm thấy như mình đang đi quá xa, nhưng tôi cần Melanie mở cửa để có thể bắt đầu mở đường giải quyết vấn đề này.

Tôi tiếp tục đứng ngoài đầu cầu thang, gõ cửa van xin cô ấy mở cửa nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì. Cuối cùng, tôi đành cúi đầu chịu thua. Tôi không biết phải làm thế nào để cô ấy hiểu rằng chúng tôi không thể tiếp tục như thế này nữa. Làm sao tôi có thể thuyết phục cô ấy rằng mọi thứ giữa chúng tôi không hề lành mạnh và cô ấy cần gặp một bác sĩ trị liệu khác đây? Cô ấy sẽ bị hủy hoại. Nó sẽ giết chết cô ấy mất.

Tôi cảm thấy trong lòng đột ngột dâng lên một cảm giác tội lỗi dữ dội. Việc tôi ra đi, bỏ rơi cô ấy, không yêu cô ấy, là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất mà cô ấy có.

Tôi có chắc không?

Tôi gõ cửa lần nữa và lần này cất tiếng với giọng kiên quyết hơn. “Melanie, mở cửa.”

Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của cô ấy trên sàn nhà bếp. Chốt cố định đã gạt và cánh cửa bật mở.

Cô ấy đứng đó, trong chiếc áo choàng tắm bằng vải bông màu đỏ, đôi mắt sưng húp vì khóc. Cô ấy không nói một lời nào, chỉ quay người bước trở lại phòng khách. Tôi nghe thấy tiếng tivi vang lên inh ỏi, tôi bước vào căn hộ, đóng cửa lại sau lưng và nối gót theo. Cô ấy nằm xuống và cuộn tròn trong tư thế bào thai trên ghế sofa, nắm chặt một tờ khăn giấy nhàu nát trong tay.

Tôi thấy chai rượu rỗng ở trên sàn cạnh ghế sofa và thấy dạ dày chộn rộn. Rõ ràng tôi rất giận bản thân, nhưng tôi cũng ghê tởm con người của cô ấy sau khi uống rượu. Cô ấy rất giống bà và bố tôi, và tôi không thể quay lại cuộc sống đó. Tôi không muốn dính dáng gì đến nó cả.

Tôi cũng đã hiểu tại sao Melanie lại gặp phải vấn đề này. Tôi biết mình thất bại cả ở phương diện bác sĩ trị liệu và người yêu, người bạn của cô ấy. Cô ấy cần giúp đỡ, nhưng tôi không phải là người có thể làm điều đó. Không thể sau những điều chúng tôi đã làm với nhau.

Tôi tiến lại gần hơn, quỳ xuống sàn trước mặt cô ấy và vén một lọn tóc lòa xòa trên trán.

“Em,” tôi nói với giọng dịu dàng. “Anh xin lỗi vì về trễ. Lẽ ra anh nên gọi điện.”

“Làm sao anh có thể gọi được cho em nếu anh đang ở trên tàu chứ?” Cô ấy hỏi. “Với những người quan trọng như vậy?” Melanie nói năng lắp bắp và nồng nặc mùi rượu.

“Cũng đúng,” tôi trả lời, cân nhắc xem mình phải làm gì.

“Để anh lấy cho em một ly nước,” tôi nói. “Rồi sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”

Dù nói vậy nhưng tôi biết rằng đây không phải là lúc để nói chuyện này. Cô ấy cần phải tỉnh táo thì chúng tôi mới có thể nói chuyện một cách bình tĩnh và khôn ngoan được.

Tôi đứng dậy, đi vào bếp, tìm một cái ly trong tủ và rót đầy nó ở bồn rửa. Khi tôi quay lại, cô ấy đang đứng cạnh bàn bếp, lườm tôi với vẻ giận dữ xen lẫn tuyệt vọng. Tĩnh mạch nổi rõ trên thái dương, và má cô ấy đỏ bừng như lửa.

“Tôi đã nhìn thấy anh rồi,” cô ấy nói. “Tôi đã đến bến du thuyền, thấy anh xuống tàu cùng cô ta. Và tôi thấy hai người nắm tay nhau.”

Tôi cứng họng, tất cả những gì tôi có thể làm là đứng đó, im lặng và bất động. Tôi nhìn xuống sàn nhà. “Vào phòng khách đã rồi chúng ta nói chuyện.”

Hai má cô ửng hồng. “Không. Tôi không muốn đến đâu với anh cả. Tôi biết anh không yêu tôi. Tôi còn chẳng nghĩ anh đã từng yêu tôi. Với anh, tôi có tốt thế nào cũng chẳng đủ. Anh quá tham vọng và đừng vờ như điều đó không đúng đi. Anh lợi dụng tôi chỉ vì anh cô đơn, còn tôi yếu đuối và dễ bị tổn thương, anh biết tôi là con mồi mà anh có thể tóm gọn dễ dàng.”

“Đó không phải là sự thật.” Thực sự là vậy bởi tôi chưa bao giờ muốn lợi dụng hay làm tổn thương cô ấy dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi đã rất cố gắng để không gây ra chuyện đó. Và tôi cũng từng yếu đuối và dễ bị tổn thương.

“Nếu anh không cần tôi nữa thì biến đi,” cô ấy nói.

Tôi đặt cốc nước xuống bàn và cẩn thận tiến lại gần cô ấy. “Xin em đấy, chúng ta nói chuyện đã, được chứ? Anh không muốn kết thúc mọi thứ như thế này. Chúng ta bình tĩnh ngồi xuống đã nhé.”

Cô ấy đứng không vững và tôi tự hỏi liệu có phải cô ấy uống nhiều hơn một chai rượu không.

Melanie chỉ tay ra cửa. “Ra khỏi đây ngay. Tôi muốn anh ra khỏi cuộc sống của tôi.”

Đó cũng là điều tôi muốn. Tôi không thể phủ nhận được. Nhưng không phải theo cách như thế này. Có quá nhiều nguy cơ. Chúng tôi phải chia tay trong hòa bình nhất có thể, và tôi tin rằng mình có khả năng giúp cô ấy đạt được điều đó - chấp nhận chuyện mối quan hệ của chúng tôi chưa bao giờ là một mối quan hệ lành mạnh ngoài quan hệ điều trị. Tôi muốn nói chuyện đó và thảo luận với cô ấy về kế hoạch giúp cả hai chúng tôi vượt qua và bước tiếp.

“Melanie...” Tôi tiến lên vài bước, nhưng cô ấy hét vào mặt tôi.

“Ra khỏi đây ngay!” Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ra cửa, và đẩy tôi về phía đầu cầu thang. “Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”

“Đợi đã,” tôi nói, quay người lại đối mặt với cô ấy vì tôi vẫn muốn nói chuyện này cho xong. Nhưng cô ấy lao về phía tôi và đẩy tôi ngã ngửa vào lan can. Rồi cô ấy tát vào mặt tôi.

Đã nhiều năm rồi tôi mới bị đánh như vậy. Tôi đã quên đi cảm giác sốc, quên đi cảm giác da mặt nóng rát lên.

Trước khi tôi có thể định thần lại, cô ấy đã lại hét lên, “Cút ngay!” và cố đẩy tôi xuống cầu thang.

Tôi nắm lấy vai cô ấy, chỉ để giữ cho mình không bị ngã, nhưng hóa ra làm vậy thật sai lầm. Cả hai chúng tôi đều mất thăng bằng và cùng ngã xuống cầu thang trong một bản giao hưởng dữ dội của những tiếng càu nhàu và rên rỉ và một mớ chân tay và da thịt va vào gỗ thép. Cơn đau xuyên qua cơ thể tôi, và tôi nghĩ thế là chấm hết, tôi sẽ chết ngay thôi. Sau đó, tôi thấy mình va vào mặt đường nhựa và cuối cùng thế giới cũng ngừng quay.

Trong một khoảnh khắc, tôi như bị tê liệt. Tôi không thể thở được và tim tôi đập thình thịch. Hộp sọ của tôi nhói lên. Một cách chậm chạp, lảo đảo, tôi cố găng nhấc bàn tay run rẩy của mình lên chạm vào da đầu.

Máu. Có rất nhiều máu. Tôi rên rỉ trong đau đớn và quằn quại cho đến khi lăn được người. Bằng cách nào đó, tôi đã xoay xở gượng dậy được bằng hai tay và hai đầu gối. Tôi không nghĩ có bộ phận nào trên người tôi bị gãy cả.

Thế rồi tôi nôn thốc nôn tháo.

Khắp người tôi ê ẩm.

Tôi nhìn sang bên trái và thấy Melanie đang nắm úp mặt trên đường nhựa. Tôi không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô ấy có sao không?

Tôi cũng bị bầm dập và va đập nhiều, nhưng tôi vẫn cố gắng bò đến bên cô ấy.

“Melanie...”

Tôi lăn người cô ấy qua. Đôi mắt cô ấy mở to vì sợ hãi, và tôi nhận ra ngay rằng cô ấy đã chết.

Nỗi kinh hoàng mù quáng ập đến. Tôi quên đi nỗi đau của chính mình và vươn tay bắt mạch ở cổ cô ấy, tuyệt vọng mong rằng mình sai. Nhưng mạch của cô ấy đã ngừng đập. Tôi áp tai vào ngực và chẳng nghe thấy gì nữa.

Tôi biết hô hấp nhân tạo. Tôi nghĩ có lẽ tôi có thể hồi sinh cô ấy, nhưng ngay khi tôi mở áo choàng của cô ấy ra và bắt đầu ép ngực, máu trào ra từ miệng, và tôi vô cùng kinh hãi. Tôi ngã người ra sau và trườn đi như một con cua. Rồi tôi nằm vật ra, nhìn lên bầu trời đêm trong nỗi bàng hoàng.

Tôi không biết mình đã nằm đó như thế bao lâu, gục ngã, mắt cứ nhìn trân trân lên bầu trời. Một hạt mưa đập vào trán tôi. Một hạt nữa rơi trên má tôi... tay tôi. Rồi đột nhiên cả cơn mưa trút xuống ầm ầm. Những hạt mưa lạnh buốt đánh thức tôi khỏi cơn mê, và tôi nhận ra mình đang run rẩy không kiểm soát được. Tôi vẫn đang sốc. Tôi cần gọi 911. Tôi ngồi dậy và bò lại chỗ Melanie. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra sự thật rằng cô ấy đang khỏa thân bên dưới chiếc áo choàng bằng vải bông mà tôi đã mở ra để thực hiện hô hấp nhân tạo.

Giúp tôi. Làm ơn, ai đó...

Nhưng nếu xe cấp cứu đến, họ sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Mối quan hệ của anh với người phụ nữ này là gì? Cảnh sát sẽ hỏi như vậy.

Tôi sẽ buộc phải giải thích rằng tôi là bác sĩ trị liệu của cô ấy. Họ sẽ tìm thấy bằng chứng chúng tôi là người yêu của nhau. Câu chuyện này sẽ được đưa thẳng lên trang nhất. Caroline sẽ sốc và thất vọng, còn tôi sẽ bị sa thải và chắc chắn sẽ bị bắt. Còn Olivia... Ôi không... đừng là Olivia. Cô ấy sẽ biết những gì tôi đã làm, và cô ấy sẽ không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa. Cô ấy sẽ nghĩ tôi là kẻ xấu xa tồi tệ nhất mà cô ấy từng biết, và cảm giác bị phản bội cùng lòng căm thù của cô ấy sẽ bùng cháy dữ dội, tôi sẽ không bao giờ được tha thứ.

Tôi ngồi xổm xuống và bắt đầu nức nở. Tại sao... tại sao điều này lại xảy ra? Tôi sẽ bị tổng vào tù, và mọi người sẽ nói rằng tôi đáng bị như vậy. Đó là nơi tôi thuộc về. Sẽ không ai thèm quan tâm tôi có hy vọng được trả tự do không hoặc giúp tôi chứng minh mình vô tội, bởi tôi không vô tội. Tôi đã phạm tội. Tôi đã làm một việc khủng khiếp. Melanie chết là lỗi của tôi.

Đột nhiên, thế giới bắt đầu quay những vòng tròn chóng mặt trước mắt tôi, và tôi thấy hoảng sợ. Mọi thứ đều mờ mịt sau đó. Tôi hầu như không nhớ mình đã bế Melanie lên xe và đặt cô ấy vào cốp xe như thế nào. Hay quay trở lại căn hộ của cô ấy để đảm bảo rằng không có bằng chứng nào về mối quan hệ của chúng tôi còn sót lại ra sao. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã đóng áo choàng lại cho cô ấy vì trời đang mưa và cô ấy bị ướt hết cả rồi.

Khi đêm cuối cùng cũng qua và tôi trườn lên giường vào lúc bình minh, tôi hiểu rằng hình ảnh Melanie, vô hồn trên vỉa hè trong chiếc áo choàng bằng vải bông màu đỏ tươi, sẽ ám ảnh tôi đến hết đời.