Chương 20 DEAN-New York, 1986
Những ngày sau đó trôi qua trong màn sương mù mịt của sự bàng hoàng và sợ hãi, cảm giác tội lỗi cùng những cơn ác mộng kinh hoàng về đêm. Tôi đã nhiều lần thức dậy trong tình trạng mồ hôi đổ như tắm và muốn gọi cảnh sát. Chắc chắn, đầu thú sẽ tốt hơn thế này - tốt hơn nỗi sợ bị phát hiện đầy đau đớn và khiến tôi yếu nhược này. Ban đêm, khi chỉ có một mình trong căn hộ, tôi lại thổn thức và khóc thương cho Melanie tội nghiệp. Tôi đã làm gì vậy? Tôi không cảm thấy gì ngoài sự ảm đạm và tối tăm.
Cuối tuần đó, Caroline gõ cửa văn phòng của tôi. Bà ấy trông có vẻ lo lắng. “Có hai thanh tra đang ở tầng dưới,” bà nói. “Họ muốn hỏi cậu vài câu.”
Tôi toát mồ hôi hột. “Chuyện gì vậy?”
“Về một bệnh nhân cũ của cậu,” bà đáp. “Họ đang lên đấy.”
Bà ấy đón họ ở hành lang và hộ tống họ vào văn phòng của tôi. Có hai người, một nam một nữ. Caroline để rôi lại một mình với họ, nhưng khi đóng cánh cửa lại sau lưng, bà ấy có vẻ không hài lòng, tôi nghĩ bà ấy không muốn những khách hàng khác nhìn thấy đội thanh tra tội phạm xuất hiện trong tòa nhà rồi cảm thấy bất an.
Tôi đặt tập hồ sơ đang xem sang một bên và hít thở sâu, chậm vài lần trước khi đứng dậy đối mặt với điều họ sắp nói.
“Anh là bác sĩ Robinson?” Nam thanh tra hỏi, trong khi nữ thanh tra đi cùng liếc nhìn quanh văn phòng của tôi như thể cô ấy đang thầm kiểm kê bằng mắt.
“Đúng vậy.” Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, và tôi cảm thấy chắc chắn rằng mặt mình đang trắng bệch. “Chuyện này là thế nào?”
“Tôi là Thanh tra Smith, còn đây là Thanh tra Mason. Chúng tôi đang điều tra một người mất tích và chúng tôi nhận được thông tin là cô ấy đang trị liệu tâm lý ở chỗ anh.”
“Có khả năng là vậy. Tên cô ấy là gì?”
“Melanie Brown.”
Tôi cố làm ra vẻ ngạc nhiên, rồi nhíu mày lo lắng. “Vâng. Melanie là bệnh nhân của tôi, nhưng cô ấy đã ngừng đến đây từ nhiều tháng trước rồi.”
“Tại sao vậy?”
Tôi nhún vai, bởi chuyện này luôn có thể xảy ra. “Cô ấy cảm thấy đã nhận đủ những gì cô ấy cần từ quá trình điều trị nên đã xin dừng. Theo tôi nhớ thì cô ấy bận đi học.”
“Vâng, đó cũng là lý do tại sao người ta phát hiện cô ấy đã mất tích. Cô ấy đáng lẽ sẽ phải trình bày một luận án vật lý vào vài ngày trước, nhưng cô ấy đã không xuất hiện. Mọi người đã rất lo lắng.”
Thanh tra Smith chăm chú quan sát tôi một lúc, và tôi chắc chắn rằng anh ta biết mọi thứ. Anh ta sẽ có thể nói rằng tôi có quyền giữ im lặng vào bất cứ lúc nào.
“Anh có nghĩ cô ấy đã sẵn sàng ngừng điều trị không?” Thám tử Mason hỏi.
Tôi quay sang, rồi thở dài thườn thượt. “Thành thật mà nói thì chưa. Cô ấy chịu rất nhiều áp lực ở trường học, và có khá nhiều vấn đề cá nhân mà chúng tôi đang giải quyết.”
“Kiểu như...?”
Tôi lưỡng lự. “Tôi e rằng chuyện này là bí mật giữa chúng tôi.”
Thanh tra Smith gật đầu, như thể anh ta đã đoán ra câu trả lời từ trước. “Anh có thể nói cho chúng tôi biết bất cứ điều gì có khả năng giúp chúng tôi xác định được vị trí của cô ấy không? Cô ấy có bao giờ nhắc đến bạn trai hay đề cập đến lý do khiến cô ấy muốn rời thị trấn không?”
Tôi khoanh tay và đung đưa gót chân. “Tôi chỉ biết cô ấy rất lo lắng về chuyện trình bày dự án nghiên cứu của mình thôi. Cô ấy lo là nó không đủ nghiêm túc.”
“Đề tài về Tam giác quỷ Bermuda đúng không? Những chiếc máy bay mất tích? Tôi thấy nó khá thú vị.”
Thanh tra Smith gật đầu đồng tình.
Tim tôi đập nhanh hơn vì trong căn hộ của tôi vẫn còn giữ bài luận văn được đánh máy và đóng bìa của Melanie. Tôi đã lấy nó đi vào đêm cô ấy qua đời vì cô ấy đã cảm ơn tôi trong phần lời cảm ơn và tiết lộ quá nhiều về mối quan hệ của chúng tôi. Nếu họ đang tìm kiếm bằng chứng buộc tội, thì đó chắc chắn là nơi mà họ sẽ tìm thấy nó. Tôi hy vọng họ không đang trong quá trình xin lệnh khám xét.
“Cô ấy chưa từng đề cập đến bạn trai à?” Thanh tra Mason hỏi. “Một trong những bạn cùng lớp của cô ấy nói rằng cô ấy từng đề cập đến một chàng trai cách đây vài tháng. Thất tình là từ mà cô ấy đã sử dụng. Cô ấy nói Melanie đã rất hạnh phúc trong một khoảng thời gian, nhưng sau đó cô ấy có vẻ chán nản và không nói về chuyện tình cảm của mình nữa. Có vẻ như có gì đó không ổn.”
Tôi cầu nguyện rằng họ đang không cố bẫy tôi. “Tôi không biết gì về chuyện đó cả,” tôi nói. “Có thể cô ấy đã gặp người này sau khi dừng trị liệu ở đây.”
“Bạn cùng lớp cũng nói rằng cô ấy có tật uống rượu và lăng nhăng. Cụm từ mà cô ấy sử dụng là...” Anh ta lướt qua tập ghi chú của mình. “Nữ hoàng tình một đêm. Đó có phải là lý do anh trị liệu cho cô ấy không? Vì nghiện sex à?”
Đậy là thông tin mới đối với tôi. Melanie chưa bao giờ bộc lộ xu hướng tình một đêm trong các buổi trị liệu. Thực tế còn ngược lại. Cô ấy từng chỉ trích mẹ mình vì hành vi đó.
Có lẽ tôi không biết rõ về Melanie như tôi tưởng. Lại là một thất bại nữa từ phía tôi.
Tôi hắng giọng và nhìn hai vị thanh tra. “Như tôi đã nói, thông tin trị liệu là tuyệt mật, nhưng nếu đó là điều mà bạn cùng lớp của cô ấy nói... Tôi sẽ không phủ nhận.”
“Tôi hiểu. Vậy là cô ấy chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ ai cụ thể mà chúng tôi muốn tìm hiểu? Sẽ rất hữu ích nếu anh cung cấp thêm thông tin cho chúng tôi... bất cứ thông tin nào cũng được.”
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, lắc đầu. “Tôi không nhớ cô ấy từng đề cập đến cái tên hay nói với tôi bất kỳ chi tiết cụ thể nào. Nếu muốn tôi tiết lộ thông tin khách hàng, về mặt pháp lý, anh sẽ phải có trát của tòa yêu cầu được xem các ghi chú trong phiên trị liệu của tôi, anh hoàn toàn có thể làm vậy nếu thấy cần thiết.”
Thanh tra Mason rút một tấm thẻ từ trong túi áo sơ mi của mình ra. “Câu hỏi tiếp theo của tôi là liệu cô ấy có ý định tự tử hay không. Nhưng anh cũng sẽ không trả lời câu hỏi đó, phải không?”
“Ừm...”
“Tôi thì không nghĩ vậy. Dù sao thì...” Anh ta đưa tấm thẻ của mình cho tôi. “Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi hôm nay. Nếu anh nghĩ ra bất cứ điều gì giúp chúng tôi có thể tìm thấy cô Brown, xin vui lòng gọi cho chúng tôi ngay. Bất kể ngày đêm.”
“Tôi sẽ làm thế,” tôi trả lời và đợi họ rời đi rồi mới tiến về phía ghế sofa, ngồi xuống và vùi đầu vào tay.
Chỉ trong vài giây, tôi đã cảm thấy buồn nôn và muốn ngất xỉu, phải kê cao chân nằm xuống. Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc và thấy rằng tôi còn mười phút nữa trước khi bệnh nhân tiếp theo đến, vì vậy tôi buộc mình phải đứng dậy và lục lọi những ghi chép về quá trình trị liệu của Melanie. Trước đó, tôi đã không tài nào ép mình xem lại chúng, nhưng giờ làm vậy là cần thiết. Tôi cần đảm bảo rằng không có gì trong những tập hồ sơ này có thể buộc tội tôi. Tôi cũng phải phi tang luận án của cô ấy nữa.
*Ngay trước khi tôi rời văn phòng hôm đó, điện thoại của tôi đã reo. Vì đã hơn 5 giờ chiều, tôi phân vân không biết có nên để kệ nó đổ chuông và chuồn thẳng không, nhưng vào giây cuối cùng tôi vẫn quyết định nhấc máy.
“Xin chào. Bác sĩ Robinson nghe.”
Có một tiếng cười khe khẽ vang lên ở đầu dây bên kia, và tôi biết ngay đó là Olivia. “Anh trả lời trịnh trọng thế. Em đây?”
Tôi đã không nói chuyện với cô ấy cả tuần, dù tôi đã gọi điện đến căn hộ của cô ấy vài lần và để lại tin nhắn. May mắn cho tôi là cô ấy đang bận chỉnh sửa bộ phim nên tôi có thời gian để trấn tĩnh bản thân sau những gì đã xảy ra.
“Chào em,” tôi nói. “Thật tuyệt khi được nghe giọng của em.”
“Giọng của anh nữa. Cả tuần nay em đã rất nhớ anh. Em xin lỗi vì em bận quá.”
“Không cần phải xin lỗi đâu. Anh cũng bận mà. Công việc chỉnh sửa của em thế nào rồi?”
“Thực sự là vì nó nên em mới gọi đây. Em đã hoàn thành bộ phim vào chiều nay, vì vậy em cảm thấy rất muốn ăn mừng. Cuối cùng cũng được tự do rồi.”
“Thật tuyệt vời. Chúc mừng em nhé. Nó có như em mong đợi không?”
“Có. Tốt hơn hy vọng ấy chứ. Trong vài ngày qua, mọi thứ đã được kết hợp với nhau theo một cách vô cùng độc đáo. Em nghĩ em sẽ đạt điểm cao. Nhưng nói về nó thế đủ rồi. Cuối tuần này anh có rảnh không? Em có một đề nghị dành cho anh đây.”
Tôi ngồi xuống bàn làm việc của mình. “Anh nghe.”
“Chà...” Cô ấy lém lỉnh dừng lại một chút để tạo không khí hồi hộp. “Mẹ em sắp bay xuống Miami để thăm gia đình và bà muốn em đi cùng. Em đã đồng ý đi cùng bà nên hai mẹ con em sẽ bay tối nay. Nhưng em đã không gặp anh cả tuần rồi, vậy nên em tự hỏi không biết anh có muốn đi cùng với gia đình em không. Em xin lỗi vì báo gấp quá.”
“Đến Miami ư?” Tôi hỏi lại, hơi bất ngờ trước lời đề nghị của cô ấy. Rồi tôi kiểm tra đồng hồ của mình. “Anh có thể tìm được một chuyến bay vào lúc muộn như thế này không?”
“Anh không cần lo chuyện đó,” cô ấy trả lời. “Chúng ta sẽ đi máy bay riêng và sẽ ở trong căn hộ của mẹ em. Anh có thể ở phòng dành cho khách. Chủ nhật là sinh nhật của ông em, vì vậy chúng ta sẽ tham dự một bữa tiệc chiều ở đó. Nhưng chúng ta có thể làm bất cứ điều gì chúng ta muốn vào thứ Bảy. Đi tắm biển. Đi chèo thuyền cùng Sarah và Leon. Đi mua sắm. Khiêu vũ. Xem phim.”
Tôi cố gắng tiêu hóa tất cả những gợi ý của cô ấy - rằng chúng tôi có thể bay tới Miami trên một chuyên cơ riêng và dành trọn cuối tuần ở bên nhau. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ bay khoang hạng nhất.
“Ừm...”
“Nếu anh đã có kế hoạch rồi thì thôi,” cô nói. “Em nói rồi đấy, em báo gấp quá mà.”
“Không phải thế. Chỉ là...” Chỉ cái gì? “Anh không có kế hoạch gì cả,” tôi nói.
“Tuyệt,” cô ấy đáp. “Anh có thể có mặt ở đường băng lúc 8 giờ 30 phút được không? Nhà em đang từ Newark đến. Em sẽ chỉ anh cách tìm em.”
“Chắc chắn rồi.” Cô ấy đưa cho tôi thông tin chi tiết và nhắc tôi mang theo một chiếc áo sơ mi để dành cho bữa tiệc vào Chủ nhật.
Chúng tôi gác máy. Năm phút sau, Caroline gõ cửa văn phòng của tôi.
“Xin chào, mời vào,” tôi vừa nói vừa khóa ngăn bàn lại.
Bà ấy bước vào và ngồi xuống tay ghế sofa của tôi. “Tôi nghe nói tối nay cậu sẽ đáp máy bay đi Miami.”
Sửng sốt, tôi lắc đầu ngạc nhiên. “Tin lan như cháy nhà vậy. Tôi vừa mới nói chuyện với Olivia năm phút trước thôi. Bà cũng đi cùng à?”
“Không, đó là chuyện gia đình của họ. Tôi vừa trò chuyện với Liz, và bà ấy kể với tôi rằng Olivia đã xin được mời cậu đi cùng.”
Tôi đứng dậy và lấy áo khoác xuống từ cây treo áo. Caroline cứ nhìn tôi chằm chằm lúc tôi mặc nó vào, và tôi băn khoăn không hiểu bà ấy đang muốn gì.
“Này,” cuối cùng bà ấy đứng dậy khỏi ghế sofa rồi nói, “cuối tuần trước, lúc trên tàu, tôi có thể thấy rõ giữa hai người có tình ý. Và có vẻ như cậu và cô bé đã cùng nhau rời đi sau đó. Có phải vậy không?”
Tôi nhìn thẳng Caroline rồi trả lời, “Có lẽ tôi nên làm vậy.”
Đôi mắt Caroline nheo lại. “Đây thực sự không phải là việc của tôi, nhưng tôi chỉ muốn cậu biết rằng tôi đã đầu tư thời gian cho Liz và bà ấy đang quan tâm đến việc giúp tôi mở rộng phòng khám. Hóa ra em trai của bà ấy có một chút vấn đề về sức khỏe tinh thần và trị liệu tâm lý thực sự đã khiến ông ấy thay đổi, vậy nên...”
Chẳng biết Caroline định sẽ thế nào, tôi cài khuy áo khoác của mình và đợi bà ấy tiếp tục.
“Đừng làm hỏng chuyện này nhé, được chứ?”
“Ý bà là gì?”
“Ý tôi là... Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra giữa cậu và Olivia, nhưng nếu cậu làm tan nát trái tim cô ấy, đó có thể sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đàm phán của tôi.” Bà ấy cứ nhìn tôi chằm chằm một lúc, ánh mắt không hề dao động.
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi hy vọng cậu hiểu.” Giọng điệu và ngôn ngữ cơ thể của bà ấy đều đang cho thấy đây là một lời cảnh báo rất nghiêm túc hoặc thậm chí còn là một lời đe dọa. “Mặt khác, nếu mọi thứ giữa cậu và Olivia diễn ra tốt đẹp và nó phát triển thành một mối quan hệ lâu dài thì... tốt thôi. Nếu được như vậy, tôi sẽ đề nghị cậu trở thành cộng sự và có thể giao cho cậu phụ trách một trong những phòng khám khác. Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một điều gì đó thực sự tuyệt vời.”
Đột nhiên tôi hiểu ra mọi chuyện, và tôi không biết làm gì khác ngoài gật đầu để bà ấy biết rằng tôi đã nhận được thông điệp của bà ấy. “Nghe thú vị đấy,” tôi nói. “Có rất nhiều chuyện phải nghĩ.”
Dù chẳng có gì chắc chắn, nhưng ý của bà ấy là tôi có thể nhận được phần thưởng vì đã khiến con gái của Oscar Hamilton hạnh phúc. Hoặc điều ngược lại có thể sẽ xảy ra. Caroline là một nữ doanh nhân tàn nhẫn. Bà ấy sẽ không ngần ngại ném tôi vào gầm xe buýt nếu tôi cản trở tham vọng cao cả của bà ấy.
Một phần nào đó trong tôi thấy mệt mỏi. Tôi lại đang ở trong tình thế này một lần nữa, nhận ân huệ của một người phụ nữ muốn thứ gì đó từ tôi. Và một lần nữa, tôi lại được giao trách nhiệm và áp lực phải khiến ai đó hạnh phúc.
Caroline bước ra cửa. “Có vẻ như cuối tuần này sẽ là một cuối tuần vui vẻ của cậu.” Bà ấy nháy mắt với tôi. “Đồ quỷ may mắn. Tôi sẽ rất muốn nghe cậu kể về chiếc chuyên cơ đó vào thứ Hai đấy.”
Tôi không đáp lại, chỉ im lặng thu dọn đồ đạc và cố gắng tập trung vào Olivia thay vì những điều khác khi bước ra ngoài. Tất cả những gì tôi muốn là được ở bên cô ấy một lần nữa để cảm nhận được niềm hân hoan vui sướng. Tôi không quan tâm chúng tôi được ngồi trên một chiếc máy bay sang trọng hay sẽ phải ngủ trong thùng rác. Có là gì thì cũng tốt hơn địa ngục mà tôi đang bị giam cầm trong lúc này.