← Quay lại trang sách

Chương 21 OLIVIA-New York, 1986

Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi tôi hôn tạm biệt Dean ở cầu thang căn hộ của mình sau chuyến du ngoạn trên sông Hudson và sau đó là bữa tối spaghetti lãng mạn. Tôi có một bộ phim cần chỉnh sửa để nộp đúng hạn, vì vậy tôi buộc mình phải tập trung hoàn thành công việc, trong khi tất cả những gì tôi muốn là gặp lại Dean. Tôi thậm chí còn không thể cắt nghĩa được niềm vui của mình khi mẹ tôi cuối cùng cũng đồng ý để tôi mời anh đi cùng chúng tôi đến Miami vào cuối tuần này.

Dean đã đồng ý đến điểm bay, nơi tôi thấp thỏm ngồi đợi anh từ nãy đến giờ. Các phi công đang kiểm tra an toàn và tiếp viên đã bắt đầu phục vụ đồ uống. Cô ấy sẽ đóng cửa cabin chính trong vài phút tới. Tôi đang ngồi bên cửa sổ, ngóng trông Dean và cầu nguyện anh không đổi ý và không đến muộn vì lý do nào đó. Chúng tôi dự định khởi hành lúc 9 giờ 15 phút tối, và khi các cánh cửa đóng lại, mọi chuyện sẽ kết thúc. Chúng tôi sẽ rời đi mà không có anh.

Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy anh đi về phía máy bay với dáng vẻ đường hoàng tự tin đầy nam tính và hấp dẫn, chiếc túi vải thô Adidas màu xanh đeo trên vai. Một cảm giác rùng mình phấn khích chạy dọc cơ thể tôi, và tôi quay sang phía mẹ, người đang ngồi trên chiếc ghế da màu trắng đối diện, rồi nói, “Con thấy anh ấy rồi. Anh ấy đang đến.”

“Chà, tận phút chót mới đến nhỉ,” bà trả lời, lật tờ tạp chí bóng loáng và với lấy ly rượu vang pinot grigio ướp lạnh.

Tôi vẫn không hoàn toàn chắc chắn chuyện bố mẹ tôi có chấp nhận mối quan hệ mới chớm nở của tôi và Dean không. Họ luôn thích Gabriel, đã có lúc họ cho rằng chúng tôi sẽ đính hôn. Vì lý do đó, họ đã luôn mở lòng với anh ấy và coi anh ấy như một thành viên trong gia đình. Khi chúng tôi chia tay, họ rất ngạc nhiên và cực kỳ không vui. Mẹ tôi đã khóc hết nước mắt và nói rằng tôi vừa ném một que diêm vào ngôi nhà xinh đẹp của mình và đốt cháy nó.

Thật sự thì đó là một cuộc chia tay đầy đau đớn. Để giảm bớt tổn thương, tôi đã nói với Gabriel rằng hãy cho tôi sáu tháng để suy nghĩ về mọi thứ. Nhưng sáu tháng đã trôi qua khá lâu rồi. Và Dean xuất hiện - anh là người đàn ông hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp, đúng mẫu đàn ông lý tưởng của tôi với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, dáng người lực lưỡng và nụ cười khiến tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực như một quả bóng cao su mềm. Nhưng anh không chỉ có vẻ ngoài. Bất cứ khi nào ở bên anh, tôi đều cảm thấy hòa hợp đến hoàn hảo, thế giới xung quanh như được phủ một lớp phấn hồng xinh đẹp.

Tất nhiên chúng tôi mới chỉ bắt đầu và tôi biết anh cũng có tình cảm với tôi, nhưng tôi không hoàn toàn tự tin vào mức độ tình cảm mà anh dành cho mình. Tôi đã sẵn sàng và rất háo hức muốn lao vào một mối quan hệ gắn bó với anh mà không sợ hãi điều gì, nhưng tôi cảm thấy ở anh có thứ gì đó đang kìm hãm, không cho anh hành động bốc đồng. Tôi nghi ngờ nó bắt nguồn từ tuổi thơ của anh. Cụ thể hơn là cái chết của mẹ anh và nỗi sợ hãi sâu xa về việc sẽ bị bỏ rơi trong tương lai. Nhưng tôi là ai mà có thể đưa ra những phán xét như vậy? Tôi chẳng phải là một nhà tâm lý học. Đó là địa hạt của anh.

Tôi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ khi anh leo lên các bậc thang và bước vào máy bay. Tiếp viên hàng không của chúng tôi, Serena, đã tới đón anh ở cửa vào.

“Chào mừng anh lên chuyến bay, bác sĩ Robinson,” cô nói. “Tôi có thể cầm hành lý giúp anh được không? Và anh có muốn uống gì không ạ?”

“Cô có nước cam không?” Anh hỏi.

“Chúng tôi phục vụ mọi thứ.”

Serena biến mất vào phòng bếp trong khi tôi đứng dậy và hôn lên má Dean. “Em rất vui vì anh đã đến kịp. Em bắt đầu lo lắng rồi đấy.”

“Xin lỗi em nhé. Giao thông hôm nay tệ quá.” Anh đi theo tôi đến chỗ chiếc ghế đôi bọc da đối diện với mẹ tôi, người đang ngôi trên một chiếc ghế đơn.

“Chào Dean,” bà nói. “Rất vui được gặp lại cậu.”

“Rất vui được gặp bà,” anh trả lời, rồi nhìn quanh cabin. “Nơi này thật ấn tượng.”

Mẹ tôi phớt lờ lời nhận xét của anh trong khi tôi hít hà mùi hương trên người anh và thổn thức trước cái cách anh để cổ áo mở dựng đứng che khuất cần cổ cùng mái tóc gợn sóng uốn lượn ôm lấy nó. Cơ thể tôi như bị nhấc bổng ra khỏi ghế và bay lơ lửng, trong khi chúng tôi thậm chí còn chưa cất cánh.

Tôi khoác tay anh và hỏi ngày hôm nay của anh trôi qua như thế nào.

“Cũng ổn,” anh đáp, ngồi thẳng người và nhìn xuống đôi giày của mình.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác có gì đó không ổn. Nhưng sau đó anh lại nhìn vào mắt tôi và nói: “Em không biết là anh vui thế nào khi được gặp em đâu.”

Trái tim tôi đập rộn ràng trước sự gần gũi mà mình cảm nhận được khi anh nói chuyện, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người tôi.

Serena xuất hiện với một ly nước cam trên khay. Rồi cô ấy đóng cửa cabin lại, và cơ trưởng cất tiếng nói thông qua hệ thống liên lạc nội bộ. “Chào buổi tối, thưa các quý ông, quý bà. Đây sẽ là một chuyến bay đến Miami suôn sẻ. Bầu trời quang đãng suốt chặng bay. Hãy thả lỏng và chuẩn bị cất cánh.”

Tất cả chúng tôi đều thắt dây an toàn, động cơ gầm rú bên dưới chúng tôi và máy bay bắt đầu lăn bánh về phía đường băng.

*

Không lâu sau khi chúng tôi đạt đến độ cao hành trình, tôi ghé sát vào Dean và thì thầm vào tai anh rằng, “Em có một bất ngờ dành cho anh.”

Khuôn mặt của chúng tôi chỉ cách nhau vài xen-ti-mét, và tôi chỉ muốn được hôn lên đôi môi mềm mại, xinh đẹp đó mà thôi. Tôi khao khát đến u mê, nhưng tôi cưỡng lại được thôi thúc đó vì mẹ tôi vẫn đang ngồi cách chúng tôi không xa, trông bà có vẻ chán nản với cuốn tạp chí mà bà đang đọc. Bà ấy chắc chắn sẽ phát hiện ra nếu chúng tôi bắt đầu đụng chạm ve vãn nhau như những thiếu niên mới lớn đắm chìm trong tình yêu.

“Bất ngờ là gì thế?” Anh hỏi. Không gian nhỏ giữa chúng tôi dường như bị nhiễm điện.

“Anh từng nói với em lúc ở trên tàu là trước đây khi còn nhỏ, anh ám ảnh với những chiếc máy bay và anh cũng từng nghĩ đến việc trở thành một phi công.”

“Đúng vậy.”

“Trước khi anh đến, em đã hỏi cơ trưởng xem liệu anh có thể qua buồng lái được không, và ông ấy đã đồng ý. Ông ấy thậm chí còn bảo rằng anh có thể ngồi vào ghế của cơ phó nếu anh muốn.”

Dean lắc đầu không tin nổi. “Thật đấy à?”

“Vâng. Anh có muốn làm điều đó không?”

“Em còn phải hỏi à?”

Tôi cười rồi quay người vẫy tay với Serena.

Cô ấy đến gần và ghé sát vào để lắng nghe. “Tôi có thể lấy gì giúp cô ạ?”

“Tôi không cần gì cả, nhưng cô có thể báo cho Cơ trưởng Taylor biết là Dean muốn vào thăm buồng lái và hỏi xem khi nào là ổn với ông ấy không?”

“Chắc chắn rồi ạ.” Nói xong, cô ấy đi thẳng vào buồng lái.

Một lúc sau, cô ấy quay lại. “Cơ trưởng nói bây giờ là thời điểm tốt nhất. Tôi có thể đưa anh đi, nếu anh muốn?”

Dean quay sang tôi nói. “Em thật tuyệt vời. Em có biết điều đó không? Anh cảm thấy như mình đang mơ vậy.”

Tôi thổi móng tay và làm điệu bộ như đang phủi vai áo. “Hãy cứ gọi em là thợ dệt giấc mơ đi.”

Anh bật cười, tháo dây an toàn và đi theo Serena vào buồng lái.

Trong những phút tiếp theo, tôi chỉ ngồi nhìn anh trò chuyện với các phi công và cảm thấy vô cùng tự hào xen lẫn hài lòng. Tôi rất xúc động khi thấy anh được trải nghiệm điều mà anh luôn mơ ước.

Một viên phi công đã đứng dậy và mời Dean ngồi xuống. Ba người họ cùng nói chuyện và chỉ vào các thiết bị, tôi ước gì mình là con ruồi đậu trên tường để có thể nghe lỏm câu chuyện, nhưng đang mơ mộng thì mẹ tôi lại cắt ngang và nói một câu đầy mùi chế giễu.

“Mẹ hy vọng cậu ta không làm rơi máy bay.”

Tôi quay sang nhìn bà. “Mẹ, mẹ đừng nói thế.”

Mẹ tôi nhún vai, và tôi nhận ra là mẹ đang khéo léo chỉ trích tôi vì đã chia tay với Gabriel.

Tôi nhoài người qua lối đi. “Xin hãy cho Dean một cơ hội. Con cầu xin mẹ đấy. Bởi con thực sự thích anh ấy.”

“Mẹ cũng thích cậu ta,” bà đáp lời, vui vẻ nhưng không mấy thuyết phục.

“Mẹ.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà. “Anh ấy có thể chính là người mà con tìm kiếm.”

Bà nhìn tôi không chớp mắt, rồi thở hắt ra. “Được rồi. Mẹ sẽ cho cậu ta một cơ hội. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc, thế thôi.”

“Con hạnh phúc mà. Con đang rất hạnh phúc đấy.”

Ngả người ra sau ghế, tôi siết chặt tay vịn và ước gì mẹ có thể để tôi sống cuộc sống của mình và chọn người đàn ông mà tôi muốn. Bà đâu hiểu trái tim tôi cảm thấy thế nào.

Dean ở trong buồng lái gần như suốt chuyến bay tới Miami, nhưng đến lúc bắt đầu hạ độ cao cuối cùng, anh đã quay trở lại chỗ ngồi của mình.

“Chuyện này tuyệt quá,” anh thắt dây an toàn rồi nói tiếp, “anh không thể tin nổi điều vừa xảy ra. Cảm ơn em.”

“Rất vui vì anh thích. Trải nghiệm thế nào?”

Anh siết chặt tay tôi. “Họ đã tắt chức năng lái tự động và để anh điều khiển cần lái máy bay. Em có để ý thấy đã có lúc chúng ta vút lên cao hơn không?”

“Có ạ.”

“Là anh điều khiển đấy. Sau đó thì anh đã giữ thăng bằng lại được. Cảm giác kỳ diệu lắm. Như thể anh đã chết và được lên thiên đường vậy.”

Tôi bị mê hoặc bởi sự phấn khích của anh, và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra niềm vui của anh cũng là niềm vui của tôi. Tôi cũng nhận ra mình đã yêu một cách điên cuồng, nhưng đó là một tình yêu sâu sắc và vô tư. Một tình yêu không vụ lợi.

Hai mươi phút sau, chúng tôi đáp xuống Miami, tôi nóng lòng muốn xuống máy bay và dành cả cuối tuần này ở bên người đàn ông mà tôi yêu. Tôi gần như không thể kiềm chế bản thân mình được nữa.

*

Ngày hôm sau, chiếc thuyền buồm của chị gái tôi đã đưa chúng tôi băng qua những con sóng lớn ầm ầm trên mặt nước, cứ như thể nó đang rất giận dữ và sẵn sàng xông vào nhấn chìm bất cứ ai. Những con mòng biển bay lượn trên đầu chúng tôi, và ở phía xa, đường chân trời của Miami dường như đang nhấp nhô dập dềnh theo mỗi nhịp lên xuống của rầm néo buồm. Một ngày tươi sáng, bầu trời trong xanh và những con sóng phủ trắng lung linh tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời vàng nóng bỏng. Sarah và chồng chị ấy, Leon, đã mời Dean và tôi đi thuyền cùng họ trong khi mẹ tôi đi mua sắm, đó vẫn luôn là sở thích của bà. Dean chưa bao giờ đi thuyền buồm trước đây, nhưng anh rất muốn tìm hiếu về các khối, cột buồm và hướng gió. Anh là một người học hỏi nhanh, và tôi cảm nhận được rõ ràng là Sarah và Leon đã chấp nhận anh ấy. Tôi rất biết ơn vì điều đó. Có lẽ họ có thể làm thay đổi suy nghĩ của một số thành viên khác trong gia đình tôi.

Vào cuối buổi chiều trên đường về, khi Dean và tôi đứng ở lan can bên mạn phải, tôi đã phát hiện ra một đàn cá heo mũi chai. Chúng bơi nhanh dọc theo con thuyền, nhảy lên trên những con sóng.

“Nhìn kìa!” Tôi hét lên, chỉ vào đàn cá heo khi chúng bắt kịp chúng tôi. “Cá heo!”

Tôi cười thích thú trước cảnh tượng đó, nhưng khi tôi quay sang Dean, anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình trên lan can một cách ủ rũ. Đôi mắt anh mở lớn, vẻ mặt trống rỗng, như thể anh đang ở trong trạng thái thôi miên. Tôi chạm vào vai anh lắc khẽ. Anh ngẩng lên, nhưng phải vài giây sau anh mới nhận ra sự hiện diện của tôi.

“Anh ơi,” tôi nói.

“Ừ,” anh đáp, như thể anh vừa mới tỉnh mộng.

“Anh có thấy đàn cá heo không?”

Anh liếc nhìn mặt nước và phát hiện ra chúng đang chuyển hướng bơi ngược lại với chúng tôi. “Ôi, tuyệt quá. Nhìn chúng kìa.” Anh vòng tay qua eo tôi và kéo tôi lại gần.

Tôi không biết liệu anh có nhận ra mình đã lạc trôi hay không. Tôi cảm thấy hơi lo lắng, nhưng tôi bỏ qua và hôn lên má anh. Rồi chúng tôi đứng bên nhau trong cơn gió lồng lộng, cùng nhìn về Miami ở phía xa xăm.

*

Tối đó, chúng tôi đi ăn tối riêng. Tôi đã đặt trước một góc nhỏ, riêng tư cho chúng tôi tại nhà hàng Ý yêu thích của mình, nơi có ghế bọc da màu đỏ, khăn trải bàn ca-rô đỏ trắng và bức tranh tường khổng lồ vẽ Đấu trường La Mã. Chủ nhà hàng biết rõ tôi vì tôi đã đến đây nhiều năm cùng bố mẹ, kể từ khi tôi vẫn còn là một cô bé yêu thích mì ống phô mai. Ông ấy rất vui khi gặp lại tôi, và ông ấy coi chúng tôi như người thân trong gia đình vậy.

Dean trông rất đẹp trai dưới ánh nến, làn da anh rám nắng sau một ngày lênh đênh sóng nước cùng chúng tôi. Tôi đặt tay lên đầu gối anh.

“Anh có vui khi đi chơi thuyền không?” Tôi hỏi.

Anh nghiêng người lại gần, hơi thở anh lướt qua môi tôi. “Chuyến đi tuyệt vời lắm. Tất cả mọi thứ diễn ra trong hai ngày cuối tuần này đều hoàn hảo. Không chỉ dừng lại ở việc anh lần đầu tiên được lái máy bay phản lực hay chèo thuyền. Tuyệt vời nhất phải là được dành thời gian ở bên em. Anh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên đời.”

“Em cũng cảm thấy như vậy,” tôi nói. “Em không muốn cuối tuần này kết thúc.”

Đặt bàn ở vị trí riêng tư quả thật là một quyết định đúng đắn vì anh đã hôn tôi nhẹ nhàng và dịu dàng, một nụ hôn sâu và dài lâu, khiến tôi chỉ muốn nhiều hơn nữa. Tôi áp môi và mũi mình vào quai hàm được cạo nhẵn nhụi của anh và ôm lấy cánh tay anh khi anh đặt tay lên đầu gối trần của tôi bên dưới bàn.

Chúng tôi trò chuyện một chút về những gì sẽ diễn ra trong bữa tiệc sinh nhật của ông tôi vào chiều hôm sau.

Sau đó, món khai vị được mang đến, và chúng tôi rời nhau ra trên chiếc ghế bọc da màu đỏ.

Sau khi dùng xong món mì ống, tôi nắm lấy tay Dean. “Em phải hỏi điều này... hôm nay tâm trí anh đã trôi dạt đi đâu thế?”

Tôi đang nhắc đến khoảnh khắc anh suýt bỏ lỡ những con cá heo. Yết hầu Dean nhấp nhô. Anh hơi tách xa khỏi tôi và lắc đầu chán nản.

Tôi cảm thấy anh đang không hài lòng với chính mình, chứ không phải câu hỏi mà tôi vừa đặt ra, vì vậy tôi lại tiếp tục. “Dean?”

“Anh xin lỗi vì chuyện đó,” anh nói. “Anh đã quá tập trung suy nghĩ.”

“Anh có muốn chia sẻ về nó không?”

Anh quay sang tôi, và tôi nhẹ nhàng vỗ về. “Anh ước gì mình có thể,” anh trả lời, “nhưng anh không làm được.”

“Tại sao lại không? Dù là gì thì anh vẫn có thể nói với em mà. Có khi em lại giúp được anh.”

“Anh không nghĩ vậy.” Anh hất một ít vụn bánh mì ra khỏi khăn trải bàn.

“Em là một người rất biết lắng nghe. Anh cứ thử xem sao? Anh nghiêng người về phía trước, khoanh tay trên mặt bàn và nhìn chăm chú vào mắt tôi, xuống môi tôi, rồi lại nhìn lên mắt tôi. Có lúc tôi đã nghĩ anh sẽ thổ lộ tất cả những đau khổ của mình và chia sẻ mọi thứ với tôi, nhưng tôi đã rất thất vọng khi anh lại lùi người ra sau và buông một tiếng thở dài. “Anh e rằng mình buộc phải giữ bí mật điều này. Vì đạo đức nghề nghiệp. Đại loại thế.”

“Em hiểu rồi. Hóa ra là chuyện của bệnh nhân.” Cả hai chúng tôi cùng lặng ngắm bức tranh tường Đấu trường La Mã ở phía bên kia của nhà hàng, “Chắc hẳn anh đã rất khó khăn khi phải tiếp xúc gần gũi với nhiều người mà không thể khắc phục vấn đề của họ ngay lập tức. Phải mất rất nhiều thời gian và cả sự kiên nhẫn.”

“Đúng vậy.”

“Anh có ai để nói chuyện cùng không?” Tôi hỏi. “Ý em là, đôi khi chúng ta cũng cần phải hỏi ý kiến bạn bè về một vấn đề nào đó, hay trong trường hợp của anh là đồng nghiệp, những người có thể đưa ra những ý tưởng hay.”

Anh gật đầu và hạ ánh mắt xuống. “Anh có thể thảo luận mọi thứ với Caroline. Và các bác sĩ trị liệu khác trong văn phòng.”

Tôi cảm thấy anh đang không muốn chia sẻ mọi thứ, vì vậy tôi lại xoa đùi anh. “Làm vậy có giúp ích cho anh mọi lúc không?”

“Không.

“Em xin lỗi.”

Chúng tôi lại ngồi im lặng một lúc, và tất cả những gì tôi muốn làm là kéo anh ra khỏi sự ảm đạm rõ ràng đang bủa vây lấy anh.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi. “Xin hãy nói cho em biết.”

Cuối cùng anh cũng ngước mắt lên nhìn và tôi cảm nhận được một nỗi sợ hãi sâu sắc trong anh. Nó gần như tiệm cận với sự hoảng loạn.

“Nếu em thực sự muốn biết thì...” anh nói, “không phải lúc nào anh cũng thích công việc của mình.”

“Sao vậy?”

Anh ngả người và chạm tay vào cán dĩa. Anh trượt nó sang một bên, sang trái, rồi lại di chuyển nó trở lại. “Thật không dễ dàng gì khi phải ngồi tám tiếng một ngày, lắng nghe những vấn đề và sự hối tiếc của mọi người, cố gắng hướng họ ra khỏi phiên bản địa ngục riêng của chính họ. Có một áp lực rất lớn trong đó. Thực sự rất mệt mỏi.”

Tôi hiểu rồi. “Em không phủ nhận chuyện đó. Em cũng không nghĩ mình có thể làm được như anh, đó là lý do khiến em ngưỡng mộ anh rất nhiều.”

Người phục vụ tiến đến với món ăn tiếp theo và đặt cả hai đĩa xuống trước mặt chúng tôi.

Một lúc sau, Dean và tôi lại chỉ có một mình. Tôi cố gắng tiếp tục chủ đề vừa bị ngắt quãng. “Vào cái ngày chúng ta đi dạo trong công viên với Ziggy...”

“Đó là một ngày tuyệt vời,” anh nói, ngắt lời tôi.

“Vâng, đúng vậy,” tôi mỉm cười trả lời, rồi tiếp tục nói. “Khi chúng ta ngồi bên hồ, anh đã nói với em rằng anh học chuyên ngành tâm lý học vì đó là môn anh giỏi nhất và anh biết mình có thể nhận được học bổng nếu chọn con đường đó.”

“Đúng vậy.”

“Nhưng anh cũng nói với em rằng ước mơ thời thơ ấu của anh là được trở thành một phi công. Anh có bao giờ nghĩ rằng có lẽ mình sẽ hạnh phúc hơn khi làm điều đó không?”

Anh cắt miếng thịt vịt mềm trên đĩa và suy tư về điều tôi vừa gợi ý. “Lúc nào anh cũng nghĩ về nó.”

Một điều gì đó trong tôi cảm nhận được sự hài lòng đang lan tỏa. Tôi không biết tại sao mình lại có cảm giác đó. Có lẽ tôi hài lòng với bản thân vì tôi đã mở đường cho anh. Tôi đã đưa ra khả năng giúp anh có thể thoát ly khỏi những căng thẳng của mình và bay đến một nơi khiến anh hạnh phúc hơn bây giờ. Một nơi mà anh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ chú cá heo nào nhảy lên khỏi mặt nước ngay trước mặt anh nữa.

“Mọi thứ đều có thể xảy ra, anh biết mà,” tôi nói, nếm thử món vịt quay mềm.

“Anh không chắc,” anh trả lời.

“Tại sao lại không? Nếu anh muốn trở thành một phi công, anh chắc chắn đủ thông minh để làm việc đó. Anh có thể trở thành bất cứ ai mà anh muốn.”

Anh nhìn tôi trìu mến và có gì đó gần giống như kính sợ. “Anh đúng là một người mơ mộng.”

“Em nghĩ mình cũng vậy. Nếu có chướng ngại vật, em sẽ chỉ xem chúng như những vật cản cần vài bước nhảy là qua. Gần như lúc nào cũng dễ dàng hoàn thành mọi việc.”

“Em nghĩ rằng nó thật dễ dàng bởi em chưa bao giờ gặp phải chướng ngại vật nào đột ngột xuất hiện, đập vào lưng em rồi đánh bật em ra khỏi chiều gió.”

Tôi cân nhắc lời anh nói một lúc, ngẫm nghĩ về cuộc sống có nhiều đặc quyền của mình và cảm thấy xấu hổ. “Anh nói đúng. Em đã sống một cuộc sống khá thoải mái. Có lẽ em còn chẳng biết mình đang nói về điều gì. Em chỉ là một đứa con gái nhà giàu hư hỏng, người nghĩ rằng mọi giấc mơ đều trong tầm tay. Chỉ cần chờ chúng đủ chín để vươn mình hái xuống.”

Anh đặt tay lên tay tôi. “Không, ý anh không phải thế. Anh không nghĩ em là một cô gái con nhà giàu hư hỏng. Anh nghĩ em là một người xinh đẹp và em chỉ muốn người khác được hạnh phúc thôi.”

Tôi nhấp một ngụm nước và ăn hết món vịt của mình. “Cảm ơn đã nói vậy. Em rất cảm kích.”

“Anh cũng rất cảm kích trước những điều em nhìn thấy ở anh,” anh trả lời. “Em không biết điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với anh đâu - khi được nhìn nhận là người xứng đáng có được hạnh phúc. Anh lúc nào cũng thấy không chắc chắn về chuyện đó.”

Tôi nhìn anh với vẻ không tin nổi. “Tất nhiên là anh xứng đáng được hạnh phúc rồi. Đừng để những sự kiện trong quá khứ quyết định anh sẽ đi đâu. Ý em đang muốn nhắc đến nơi anh được sinh ra đó - tuổi thơ khó khăn của anh, những điều mà bố và anh trai anh đã làm. Không gì trong đó là lỗi của anh cả. Anh là một người tốt, và anh nên theo đuổi ước mơ của mình.”

“Đôi khi nói vẫn dễ hơn làm,” anh trả lời. “Anh vẫn còn một núi nợ sinh viên phải trả. Và Caroline đã ném đến trước mặt anh một miếng mồi béo bở trong tuần này. Bà ấy nói rằng mình có thể cho phép anh trở thành cộng sự chính thức nếu bà ấy mở rộng hoạt động của mình. Anh sẽ trở thành kẻ vô trách nhiệm hoàn toàn nếu bỏ qua một cơ hội như thế sau tất cả những gì anh đã đầu tư cho sự nghiệp.”

Tôi nhấp một ngụm nước. “Rõ ràng là bà ấy đánh giá rất cao anh.”

Anh nhún vai, như muốn ám chỉ rằng anh không biết tại sao Caroline lại cảm thấy như vậy.

Tôi phát hiện ra anh rất khiêm tốn, đó cũng là một trong những điều tôi yêu thích ở anh. Anh không kiêu ngạo như nhiều thanh niên mà tôi biết. Anh càng như thế thì tôi lại càng muốn giúp đỡ anh nhiều hơn. Tôi muốn đưa Dean lên càng cao càng tốt để mặt trời có thể chiếu sáng anh. Nếu có một khoảng trống bên trong anh - mà tôi tin rằng đó là do áp lực công việc và những vết thương tình cảm từ thời thơ ấu của anh gây ra - thì tôi muốn mình là người sẽ dùng hạnh phúc để lấp đầy nó bằng mọi giá.

Đó chẳng phải là ý nghĩa thực sự của tình yêu sao? Mong muốn người mà mình quan tâm hạnh phúc? Và nếu một quả bom rơi xuống cuộc sống của người đó, chẳng phải ta sẽ cần phải làm mọi cách để gỡ quả bom đó sao? Hoặc quăng mình che chắn nó nếu đó là điều mà ta phải làm?

Tình yêu của tôi chính là như vậy đấy. Và cảm giác của tôi về Dean thực sự thuần khiết, sâu sắc và vĩnh cửu. Tôi tin tưởng nó tuyệt đối, và tôi đã quyết định, ngay trong đêm hôm đó ở nhà hàng, rằng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để đảm bảo hạnh phúc cho anh và giữ anh ở bên mình mãi mãi.