Chương 22 OLIVIA-New York, 1986
Một tháng sau kỳ nghỉ cuối tuần của tôi ở Miami với Dean, mẹ tôi đã gọi điện và yêu cầu tôi về nhà ngay. “Bố muốn nói chuyện với con,” bà nói.
Tôi nhận ra sự khẩn trương trong giọng nói của mẹ và lo lắng không biết có điều gì đó khủng khiếp xảy ra không. “Không phải Ziggy bị làm sao chứ ạ?”
“Không. Ziggy vẫn ổn. Là chuyện khác.”
“Được rồi ạ,” tôi cảnh giác đáp. “Con sẽ có mặt ở nhà trong vòng nửa tiếng nữa.”
Khi đi thang máy qua mười bảy tầng để lên căn hộ áp mái của họ ở Đại lộ Năm, tôi đã không thể rũ bỏ cảm giác sợ hãi kinh khủng đang trào dâng trong bụng. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cứ có cảm giác như mình sắp bị treo cổ. Có lẽ bởi lần này bố tôi lại can dự vào, ông vẫn thường để mẹ giải quyết hầu hết các vấn đề cá nhân hoặc nuôi dạy con cái. Chuyện này chắc hẳn phải nghiêm trọng lắm.
Cửa thang máy mở ra, và tôi bắt đầu tự hỏi liệu “cuộc nói chuyện” này có liên quan đến Dean không. Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên khi họ mất nhiều thời gian như vậy mới gọi tôi đến nói chuyện về anh, bởi tôi thấy rõ ràng rằng sau chuyến du ngoạn trên thuyền, họ đã nhận định anh không hề xứng với tôi. Họ chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng họ đã lưỡng lự không muốn mời chúng tôi đến nhà dùng bữa tối, và mẹ thì cứ liên tục hỏi tôi về Gabriel. Cuối cùng tôi luôn là người phải nài nỉ họ mời Dean.
Tôi dừng lại vài giây để ổn định tinh thần trước khi bước qua cửa. Lúc tôi vào thì mẹ tôi đã đợi sẵn ở tiền sảnh rồi.
“Mẹ còn tưởng con không đến,” bà sốt ruột nói. “Bố con đang buồn bực đấy.”
“Ý mẹ là sao ạ?” Tôi hỏi khi đưa ví và áo len của mình cho Maria, quản gia của chúng tôi.
Ziggy phi nước đại ra khỏi bếp ngay sau đó, tôi vật lộn với nó một lúc, gãi sau tai và hôn lên đôi má đầy lông của nó. Tôi rất biết ơn sự nhiệt tình chào đón của nó. Điều ấy giúp củng cố lòng dũng cảm của tôi rất nhiều.
“Ông ấy ở trong thư viện,” mẹ nói mà không trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. “Đi gặp bố con đi.”
Tôi chuẩn bị tinh thần và dợm bước theo mẹ, trong khi Ziggy chạy nước kiệu vui vẻ phía sau chúng tôi. Chúng tôi đi qua phòng khách, qua khu vực ăn uống chính và băng qua hành lang dài. Cửa thư viện đang đóng, mẹ tôi gõ nhẹ trước khi mở nó ra. Khi chúng tôi bước vào, bố tôi đã đứng dậy khỏi chiếc ghế bành khổng lồ của ông.
“Con chào bố,” tôi nói, cảm thấy lúng túng khi tiến về phía ông. Bố tôi là một người đàn ông lực lưỡng và tôi chưa bao giờ cảm thấy sức mạnh từ sự hiện diện đáng sợ của ông khủng khiếp như bây giờ, trong khoảnh khắc ông ôm tôi vào lòng và hôn lên đỉnh đầu tôi như thói quen thông thường.
“Chào hạt đậu ngọt ngào của bố,” ông đáp lại lời chào một cách đáng yêu, như thể ông chỉ định nói với tôi rằng con chó của tôi đã chết, nhưng không phải vậy vì Ziggy vẫn ổn và đang đánh hơi quanh phòng.
Tôi rời khỏi vòng tay của bố và nghển cổ lên nhìn ông. “Mẹ nói bố muốn nói chuyện với con ạ?”
“Đúng thế. Đến đây và ngồi xuống đã.”
Tôi di chuyển đến chiếc ghế đối diện với bố, còn mẹ cũng ngồi xuống sofa. “Bố mẹ có chuyện muốn nói với con về Dean, và bố e là nó không tốt chút nào.”
Tôi nín thở. “Anh ấy ổn chứ ạ?”
“Ồ có chứ...” bố tôi trả lời, như thể hạnh phúc của Dean là một sự bất công. “Cậu ta ổn, nhưng... thật khó để nói với con điều này, con yêu ạ, nhưng con cần phải biết sự thật.”
Bố tôi hơi nghiêng người về phía trước. “Cậu ta đang giấu giếm chúng ta điều gì đó. Cậu ta không phải là người như cậu ta nói.”
“Ý bố là gì thế ạ?”
Bố tôi lại ngả người ra sau và bắt tréo đôi chân dài. “Ngay từ đầu, gia đình của cậu ta đã không phải là...” Bố dừng lại. “Họ không phải là loại người mà con nên kết giao.”
Tôi ngồi thẳng dậy, và tôi đã nói với vẻ vô cùng tức giận. “Bố đang cố nói điều gì vậy ạ?”
“Bố muốn nói với con rằng người đàn ông mà con đang hẹn hò có quá khứ đen tối và bố không nghĩ con có thể hoàn toàn tin tưởng cậu ta.”
Tôi chế giễu. “Bố đang nghiêm túc đấy ạ? Nếu bố đang muốn nói về việc anh ấy lớn lên trong nghèo khó và mẹ anh ấy qua đời trong một vụ tai nạn do lái xe say rượu khi anh ấy mới mười hai tuổi, thì con đã biết hết tất cả những điều đó rồi, và đó là lý do khiến con yêu anh ấy. Bởi anh ấy đã cố gắng thoát khỏi tất cả những thứ tồi tệ mà vẫn là một người tốt bụng, tử tế, anh ấy đã tạo dựng được những thứ tốt đẹp bất chấp dòng đời xô đẩy, và vẫn luôn giúp đỡ người khác. Để làm được như thế đòi hỏi phải có lòng can đảm và trí thông minh bố ạ.”
Bố tôi cau mày. “Bố không nghĩ con biết tất cả.”
Tôi bật cười trước sự kiêu ngạo đáng kinh ngạc của ông. “Con nghĩ là có đấy ạ.”
Bố lại chồm người tới, có vẻ như ông đang muốn thử tôi. “Con có biết là bố cậu ta từng ngồi tù vì tội ngộ sát không? Chính ông ta là người đã giết mẹ của Dean.”
“Vâng, con biết điều đó mà.”
Bố tôi lùi lại ngạc nhiên. “Và anh trai của cậu ta đang phải chịu án tù vì tội tấn công nghiêm trọng, trộm cắp và một loạt tội danh khác?”
“Con cũng biết chuyện đó rồi.”
Bố thở ra một hơi rồi im lặng. “Con chưa bao giờ nói với bố mẹ bất cứ điều gì trong số đó. Con cứ làm như Dean là một chàng trai ưu tú tốt nghiệp đại học Ivy League ấy.”
Tôi lắc đầu không tin. “Ai mà quan tâm anh ấy học ở đâu ạ. Bố ngạc nhiên vì con giấu bố những điều này ư? Rõ ràng bản năng của con đã đúng, bởi bố đang hành động chính xác như những gì mà con lo sợ. Bố đang đánh giá anh ấy qua tầng lớp xã hội và tiền bạc đấy.”
“Không phải chuyện tiền bạc đâu,” bố tôi nhấn mạnh. “Nhân cách mới quan trọng. Và bố không phán xét bất cứ ai. Bố chỉ đang cố bảo vệ con thôi.”
“Bảo vệ con khỏi cái gì cơ ạ? Tình yêu đích thực ư?”
“Không phải. Bố muốn bảo vệ con trước một người đàn ông đang cố thay da đổi thịt và vượt thoát ra khỏi hoàn cảnh thấp kém và bất hạnh của mình. Con đã từng trông qua căn hộ mà cậu ta đang ở chưa? Con có biết cậu ta đi xe gì không?”
Tôi ngồi chết cứng tại chỗ, thở gấp hơn và mạnh hơn khi cơn giận trong tôi bùng cháy. “Bố nghĩ anh ấy chỉ yêu con vì tiền à?”
Tôi tức giận với lời buộc tội đó vì tôi biết nó thật lố bịch. Dean yêu tôi vì chính tôi. Trong tâm trí tôi không hề có chút nghi ngờ nào. Điều khiến tôi tức giận là những giả định khoa trương, cẩu thả của bố và việc ông một mực tin rằng một người đàn ông không bao giờ có thể yêu tôi mà không có động cơ thầm kín. Rằng Dean không thể chỉ yêu tôi vì tôi thôi.
Tôi đứng lên. “Con không muốn nói về chuyện này nữa. Và con rất thất vọng về bố.”
Ông phẫn nộ nhìn tôi. “Con nói gì?”
Tôi chợt sững người, nhận ra mình vừa xúc phạm bố.
“Bố chưa nói xong,” ông nói. “Ngồi xuống đi.”
Giọng của ông rất gay gắt nên tôi đành ngoan ngoãn ngồi xuống đệm ghế.
“Bố của Dean lại bị bắt đêm qua,” bố tôi nói. “Gây ra tai nạn do lái xe trong tình trạng say xỉn một lần nữa. Lần này hắn đã giết chết cả một gia đình. Bố mẹ và hai đứa con nhỏ, một trai một gái, 5 tuổi và 9 tuổi.”
Cú sốc khiến hơi thở của tôi gấp gáp hơn. Tôi hầu như không thể nói thành lời. “Ôi Chúa ơi!” Tôi không thể chịu được khi nghĩ đến gia đình tội nghiệp đó. Và Dean... Ôi không... Dean tội nghiệp.
Suy nghĩ của tôi quay trở lại với tình huống hiện tại, và giọng nói của tôi trở nên cứng rắn hơn. “Sao bố lại biết chuyện này ạ?”
“Bố biết bằng cách nào không quan trọng.”
“Bố đã thuê người theo dõi đúng không? Điều tra Dean, theo dõi anh ấy và gia đình anh ấy?”
Bố tôi do dự, và rồi cuối cùng ông thú nhận mà không có chút hối hận nào. “Đúng thế. Nhưng bố thực sự có linh cảm xấu về cậu ta. Bố luôn thấy nghi ngờ cậu ta đang giấu chúng ta điều gì đó.”
“Tất nhiên rồi!” Tôi hét lên. “Và con cũng vậy, vì con biết bố sẽ không nghĩ Dean là người tốt nếu bố biết xuất thân của anh ấy. Và đoán xem? Con đã đúng. Nhưng anh ấy là người tốt, bố ạ. Con biết trong trái tim anh ấy có gì, anh ấy là một người tốt bụng, thông minh và tử tế. Người tuyệt vời nhất mà con từng biết, và nếu con có thể biến ước mơ của anh ấy thành hiện thực, thì tại sao lại không ạ? Anh ấy xứng đáng được hạnh phúc, và con không cần một người đàn ông giàu có chăm sóc con. Con không cần tất cả những thứ xa xỉ này. Con không phải là người thực dụng, nhưng rõ ràng bố là người như thế đấy nếu bố nghĩ con sẽ để những vấn đề tiền bạc của Dean cản trở mối quan hệ của chúng con. Đối với con, bố anh ấy đã làm gì không quan trọng. Dean không phải là bố của anh ấy. Anh ấy hoàn toàn không giống ông ta. Tất cả những gì anh ấy muốn làm chỉ là sống một cuộc sống tốt hơn thôi, trở thành một người tốt hơn bố mình. Và nếu bố vẫn mãi không hiểu điều đó thì con không muốn làm con gái của bố nữa.”
Tôi lại đứng dậy, lần này kiên quyết ra đi. Mẹ tôi cũng đứng dậy.
“Olivia, đợi đã.” Bà và Ziggy theo tôi ra khỏi thư viện. “Đừng đi.”
“Con phải đi,” tôi trả lời khi đến tiền sảnh. “Con yêu Dean, và con không muốn dính dáng đến chuyện này.”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nhọc của bố băng qua phòng khách. Đột nhiên ông xuất hiện và hét lên với tôi. “Bố không sai! Cậu ta chỉ muốn con vì tiền của con thôi. Chỉ có con mới có thể giúp cậu ta đổi đời.”
Giọt nước làm tràn ly đây rồi. Tôi không thể chịu đựng được nữa. “Bố sai rồi,” tôi nhấn mạnh. “Và con không quan tâm bố nghĩ gì nữa! Con sẽ cưới Dean ngay hôm nay nếu có thể.”
“Đừng có ngốc thế, Olivia.” Bố tôi sải bước về phía trước.
“Con sẽ làm những gì mà con muốn,” tôi trả lời. “Đây là một đất nước tự do mà.”
“Tốt thôi. Nếu con đã không quan tâm đến tiền, thì chắc hẳn con cũng sẽ không quan tâm nếu bố dừng chu cấp cho con. Bởi bố nói cho con biết, bố sẽ không bao giờ để một kẻ đào mỏ bước chân vào gia đình mình. Nếu con muốn ở bên cậu ta, vậy thì tự lo liệu đi.”
“Anh ấy không phải là kẻ đào mỏ!” Tôi hét lên. “Ôi Chúa ơi, bố à! Sao bố có thể nghĩ như vậy? Anh ấy yêu con. Nghĩ rằng có một người yêu con vì chính con khó với bố đến vậy sao?”
Tôi nhấc dây xích của Ziggy ra khỏi cây treo áo khoác và sải bước ra cửa. Ziggy đi theo tôi, vẫy đuôi vui mừng, cầu Chúa phù hộ cho trái tim ngây thơ, ngọt ngào của nó. Tôi móc dây xích vào vòng đeo cổ rồi dẫn nó theo cùng.
“Olivia, xin con đừng đi,” mẹ tôi van nài, đi theo tôi ra khỏi căn hộ, rồi tiến đến tiền sảnh.
Tôi nhấn nút thang máy liên tục. “Con phải làm thế mẹ à. Con yêu anh ấy.”
“Xin con đấy, con phải hiểu rằng bố con chỉ muốn bảo vệ con mà thôi.”
“Con không cần bảo vệ. Con có thể tự suy nghĩ cho bản thân. Và con không quan tâm đến số tiền mà bố mẹ chu cấp cho con. Dean quan trọng hơn với con.”
Cửa thang máy mở ra, và tôi cùng Ziggy bước vào. Mẹ tôi mân mê mặt dây chuyền quanh cổ, mắt bà đẫm lệ. Khi cánh cửa dần đóng lại, tôi nhìn thấy bố tôi bước ra ngoài tiền sảnh, nắm lấy cánh tay mẹ tôi và cố gắng dẫn bà trở lại căn hộ, nhưng bà hất tay ông ra.
Những lời cuối cùng của ông ấy là, “Đừng lo lắng, nó sẽ quay về thôi.”
Sàn nhà rung chuyển dưới chân tôi và thang máy bắt đầu đi xuống.
*Một giờ sau, tôi đứng trên vỉa hè ở New Jersey với Ziggy bên cạnh, chớp mắt trước tòa nhà chung cư của Dean. Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, tôi không biết phải làm gì cả. Tôi không thể quay về căn hộ của mình vì các bạn ở cùng không đồng ý nuôi chó, hơn nữa tôi còn đang giận đến điên người. Tức giận và điên cuồng không biết phải làm gì tiếp theo... hay đi đâu. Đương nhiên, điều đầu tiên tôi làm là gọi điện cho Dean từ một bốt điện thoại công cộng và kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra với bố. Anh bảo tôi hãy đi thẳng đến chỗ anh nên bây giờ tôi đang đứng đây, vẫn còn run rẩy vì bị gia đình bỏ mặc.
Ít nhất tôi vẫn còn có Dean. Bây giờ anh chính là chiếc phao cứu sinh duy nhất của tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu Ziggy, bước vào tòa nhà của Dean, đi lên căn hộ của anh và gỡ cửa. Anh ra mở cửa ngay và mời tôi vào trong.
Trong khi Dean ôm tôi, Ziggy cũng sốt ruột muốn được chào đón. Nó cào vào đùi Dean và quay vòng vòng với sự phấn khích. Đó là một trò giải tỏa căng thẳng rất cần thiết, và chúng tôi cười phá lên khi Dean quỳ xuống và để cho Ziggy liếm cằm. Ziggy gầm gừ rên rỉ sung sướng khi nhìn thấy và ngửi thấy mùi của Dean. Tôi không thể trách nó được. Chính tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái khi đến đây.
“Em không nghĩ nó thích ai nhiều như anh đâu,” tôi nói. “Rõ ràng là nó rất có mắt nhìn người.”
“Anh cũng không biết nữa,” Dean trả lời, đứng dậy. “Có lẽ là do lon thịt bò hầm mà anh đã cho nó tuần trước. Có khi từ bấy đến giờ nó chỉ suốt ngày mơ tưởng đến thứ thức ăn ngon lành đó thôi.”
Dean nhìn tôi đầy ẩn ý, nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi về phía ghế sofa. Ziggy cũng đi theo và nằm xuống dưới chân chúng tôi.
“Một ngày thật khó khăn đối với em,” anh nói khi vén một lọn tóc ra sau tai của tôi. “Em có ổn không?”
Chỉ bằng một câu hỏi đơn giản đó mà tất cả sự tức giận trong tôi đã biến mất. Tôi gục đầu vào vai anh. “Giờ thì em ổn rồi,” tôi đáp, nhắm mắt lại.
“Em có muốn nói về nó không? Kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra ấy?”
Suy nghĩ của tôi lập tức hướng đến bố của Dean, cái chết của gia đình trẻ đó, và tội lái xe khi say rượu, tất cả những điều đã khiến bố tôi phải hành động.
Tôi ngồi thẳng dậy và nắm lấy tay Dean. “Nó thật kinh khủng. Cuộc trò chuyện tồi tệ nhất của bố con em.”
“Anh rất tiếc. Anh cảm thấy như đó là lỗi của anh. Anh không muốn là người gây ra vết rạn nứt vĩnh viễn giữa em và bố.”
“Đó không phải là lỗi của anh. Ông ấy luôn coi thường những người sinh ra trong khốn khó. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ ông lại làm vậy với người mà em quan tâm rất nhiều.”
Cả hai chúng tôi ngồi chìm xuống trên ghế sofa và rúc vào nhau thật gần. “Em phải nói với anh điều này,” tôi ngập ngừng khi nghĩ đến bố của Dean và vụ tai nạn gần đây. “Anh đã gọi điện về nhà chưa?”
Dean lắc đầu và xoa vai tôi.
Tôi ngồi dậy và đặt lòng bàn tay mở rộng của mình lên ngực anh. “Bố em muốn nói chuyện với em hôm nay là có lý do, đó là vì một chuyện đã xảy ra đêm qua. Em không biết phải nói điều này với anh như thế nào, nhưng sớm muộn gì thì anh cũng biết thôi, nên...” Tôi nuốt xuống một cục nghẹn trong cổ họng. “Bố của anh đã gây ra một vụ tai nạn xe hơi nữa vào đêm qua trong khi say xin. Ông ấy đã bị bắt và...” Tôi dừng lại. “Tai nạn đó cực kỳ tồi tệ. Một gia đình đã mất mạng. Cả bố mẹ và hai con.”
Dean mở to mắt nhìn tôi. Anh chớp mắt vài lần, trông thất thần, rồi mặt anh trắng bệch đi. “Em nghe được chuyện này ở đâu? Từ bố em sao?”
“Đúng vậy. Rõ ràng là ông ấy đang rình mò đời sống cá nhân của anh, tìm lý do để khiến em ngừng gặp anh. Nhưng em không quan tâm đến điều đó, Dean ạ. Thật ra thì em có quan tâm, nhưng em biết việc ông ấy nghiện rượu hay ông ấy có thể sẽ lại vào tù không phải là lỗi của anh. Anh không phải là ông ấy. Anh là anh thôi. Và anh là một người tốt.”
Với vẻ mặt đau đớn, Dean cố gắng đứng dậy.
“Anh có ổn không?” Tôi hỏi.
“Anh cần chút nước.”
Đôi tai của Ziggy vểnh lên khi Dean đứng dậy. Ziggy theo Dean vào bếp, nơi anh rót đầy một cốc nước ở bồn rửa, nhấp vài ngụm, sau đó đổ đầy một bát nước cho Ziggy và đặt nó xuống sàn.
“Anh luôn biết chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra lần nữa.” Dean nói. “Bố anh luôn thích ngồi sau tay lái sau khi uống rượu. Đáng ra anh nên làm gì đó. Anh là một bác sĩ trị liệu cơ mà. Đáng lẽ anh có thể giúp ông ấy hoặc ít nhất là để mắt nhiều hơn đến ông ấy.”
“Chỉ khi anh ở đó thôi,” tôi trả lời, đứng dậy khỏi ghế sofa và cùng anh vào bếp. “Nhưng kể cả anh có ở đó thì cũng chưa chắc tạo ra được khác biệt gì. Anh làm sao biết được.”
Dean khom người về phía trước với hai tay đặt trên đầu gối, trông như thể anh sắp phát ốm.
“Anh có muốn em lấy gì cho không?” Tôi hỏi, xoa lưng anh.
“Không cần đầu.” Nhịp thở của anh vẫn đều đặn, sâu và chậm. “Việc bố em không muốn em ở bên anh cũng chẳng có gì lạ. Anh không thể trách ông ấy. Anh chính là kẻ xấu xa.”
“Không, ông ấy sai rồi,” tôi trả lời. “Em cần phải ở bên anh vì... vì em yêu anh.”
Dean vẫn im lặng. Sau đó, anh đứng thẳng dậy và nhìn tôi với vẻ mặt như tuyệt vọng. “Anh cũng yêu em.”
Tôi ước mình được nhìn thấy niềm vui trong mắt anh, nhưng tôi chỉ thấy sự không chắc chắn và tiếc nuối. Nó làm tôi rùng mình sợ hãi.
“Làm ơn đừng như vậy,” tôi nói. “Đừng nghĩ dù chỉ một giây rằng anh không tốt với em hoặc em sẽ sống tốt hơn nếu không có anh. Em sẽ không sống nổi đâu. Em yêu anh và em cần ở bên anh.” Tôi đặt cả hai tay mình lên ngực anh. “Em có chút tiền để dành mà bố không biết. Thực sự thì cũng khá nhiều đấy. Mẹ đã tặng cho em khi em tròn mười tám tuổi. Nó đủ để chúng ta có thể sống ít nhất là một thời gian nữa. Vì vậy, việc bố em nghĩ gì hay ông có cắt đứt quan hệ với em không không quan trọng. Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Ziggy uống hết nước trong bát, rồi ngước nhìn chúng tôi, nước chảy ra từ quai hàm của nó.
“Anh biết đấy...” tôi thận trọng đưa ra đề nghị, “nếu anh nghĩ anh sẽ luôn cảm thấy không hài lòng trong công việc của mình, thì anh có thể thay đổi. Bắt đầu một cái gì đó mới mẻ không bao giờ là quá muộn cả.”
Dean gật đầu, nhưng dường như anh không thể nói nên lời. Tôi nghĩ anh vẫn còn sốc trước tin tức về bố mình.
“Chúng ta có thể đến một nơi thật xa cùng nhau,” tôi gợi ý. “Em có quen biết một người vừa học xong trường bay ở Miami. Anh cũng có thể làm điều đó, nếu anh muốn. Đó là điều mà anh luôn mơ ước, phải không?”
Anh lại gật đầu.
“Em cũng phát ngán New York rồi,” tôi nói thêm. “Chẳng thể tránh mặt gia đình em ở đây được. Họ ở khắp nơi, và em cũng đã hoàn thành chương trình học của mình rồi. Em đã sẵn sàng cho một sự thay đổi.”
“Em đang nói gì vậy?” Dean hỏi.
“Em đang nói là chúng ta có thể cao chạy xa bay và bắt đầu lại ở một nơi khác. Cùng với nhau. Em chỉ muốn được ở bên anh, và em cũng đã nói với bố rằng em sẽ cưới anh ngay hôm nay nếu anh ngỏ lời. Mặc dù em biết là rất khó,” tôi nhanh chóng thêm vào. “Em chỉ muốn anh biết là em đang rất nghiêm túc. Em rất hạnh phúc khi được ở bên anh.”
Anh gật đầu với tôi như khích lệ tôi tiếp tục nói, như thể anh cần tôi phải cố gắng hơn nữa để thuyết phục anh.
“Em biết nghe như này có vẻ to tát,” tôi nói. “Nhưng khi anh biết, anh sẽ biết thôi.”
“Ừ,” anh đáp.
Anh nhìn tôi chằm chằm trong khi Ziggy bắt đầu vẫy đuôi. Rồi Dean kéo tôi vào lòng và ôm tôi thật chặt. Tôi cảm thấy hơi thở dồn dập của anh phả vào cổ mình, và tôi bám lấy anh, không muốn gì hơn là được chạy trốn cùng anh ngay lúc đó và cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới. Bất cứ nơi nào cũng được ngoại trừ nơi này.
Dean lùi lại và ôm lấy mặt tôi trong bàn tay anh. “Vậy thì cứ thế đi,” anh nói. “Đi Miami thôi nào.”
“Thật ạ?” Tôi cười ngờ vực. “Anh có chắc không?”
“Chắc chắn.”
Sau đó, anh quỳ xuống và hôn đi hôn lại mu bàn tay tôi, như thể tôi vừa giải thoát anh khỏi ngọn lửa địa ngục.
“Cưới anh nhé,” anh nói.
Ziggy phấn khích lùi lại và sủa ầm ĩ. Tôi mặc kệ nó và lấy hai tay che mặt. Toàn thân tôi đang rung lên. Tôi chỉ biết kéo Dean đứng dậy, hôn lên môi anh say dắm, và tận hưởng niềm vui của điều sắp xảy ra - cuộc sống lâu dài với người đàn ông mà tôi tôn thờ. Anh là tất cả những gì tôi có thể mơ ước, và trong những góc sâu thẳm nhất, lãng mạn nhất của trái tim tôi, tôi biết anh không làm gì sai cả.