← Quay lại trang sách

PHẦN II - Chương 23 NEW YORK-1993

OLIVIA

Tôi đứng bên bờ hồ ở Công viên Trung tâm, ngay bên kia Ramble, nơi Dean và tôi từng đi dạo cùng nhau vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp gỡ. Tôi làm một phép tính. Đã hai năm, mười một tháng, và một ngày kể từ khi tôi nói lời tạm biệt với Dean ở Miami, nhìn anh bước vào thang máy và đi làm. Tôi không hề biết rằng đó sẽ là lần cuối cùng tôi gặp anh.

Quay sang kiểm tra Rose, em bé đang ngủ quên trong xe đẩy, tôi đã nghĩ về báo cáo NTSB cuối cùng được đưa ra. Các nhà điều tra kết luận rằng rất có thể chiếc máy bay đã lao xuống biển do phi công mất phương hướng, nguyên nhân xảy ra là do hỏng thiết bị. Nguyên nhân của sự cố thiết bị vẫn chưa được xác định và nó có thể sẽ mãi mãi là một bí ẩn.

Đối với xác máy bay - hay sự biến mất bí ẩn của nó - họ tuyên bố rằng chiếc máy bay đã va chạm vào đại dương với tốc độ và lực mạnh đến mức nó có thể đã bị phá hủy hoàn toàn, và dòng chảy đã làm phân tán các mảnh vỡ nhỏ trên một khu vực địa lý rộng lớn, nên họ không thể xác dịnh được chúng trong quá trình tìm kiếm.

Bạn bè tôi động viên rằng Dean đã ra đi ngay lúc đó và không hề đau đớn gì cả. Họ cố gắng xoa dịu tôi, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy được xoa dịu chút nào. Suốt nhiều tuần sau khi báo cáo được đưa ra, tôi vẫn thấy khó hiểu khi họ không thể tìm thấy được bất cứ thứ gì, ngay cả một mảnh xác máy bay nhỏ.

Nhưng rồi giấy chứng tử vẫn đến. Tôi phải nuôi một đứa con gái, vì vậy tôi đã nhận khoản thanh toán từ công ty bảo hiểm và quyết định, một lần và mãi mãi, rằng đã đến lúc buông bỏ nỗi ám ảnh về Tam giác Quỷ Bermuda và tập trung vào Rose. Món quà chia tay của Dean dành cho tôi.

Nhưng ngay cả bây giờ, trong những khoảnh khắc đen tối nhất của màn đêm, tôi vẫn mơ thấy anh trở về nhà. Lúc nào anh cũng ở trên một chiếc thuyền buồm, đứng ở bánh lái với mái tóc rối tung trong gió và làn da rám nắng sau gần ba năm lênh đênh trên biển. Tôi sẽ đứng trên bến du thuyền ở Miami, vẫy tay với anh và hét lên từ xa, Chào mừng anh về nhà! Anh sẽ ném cho tôi những sợi dây thừng, và tôi sẽ cố định con thuyền lại. Sau đó, anh sẽ bước lên bến du thuyền, vòng tay ôm lấy tôi và hôn tôi thật sâu, rồi kể cho tôi nghe tất cả những cuộc phiêu lưu của mình.

Khi đứng nhìn mặt hồ yên tĩnh, phẳng lặng ở Công viên Trung tâm, tôi thở hắt ra nặng nề. Ít nhất, với giấy chứng tử trong tay, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng mình có thể ngừng cố gắng giải đáp bí ẩn về sự mất tích của Dean và tiếp tục sống. Mọi người thân quen của tôi đều động viên tôi từ bỏ việc tìm kiếm anh, và cuối cùng tôi cũng hiểu được rằng họ đúng. Rose cần lớn lên trong sự yêu thương của mẹ, người sẽ không mê mải đi kiếm tìm những thứ chẳng thể với tới ở nơi xa xăm.

Rose bây giờ là tất cả đối với tôi, và tôi đã quyết định rằng cách tốt nhất để tưởng nhớ Dean là trở thành người mẹ tốt của đứa con mà anh để lại.

Rose cựa quậy trong xe đẩy, tỉnh dậy và ngơ ngác nhìn quanh. Tôi mỉm cười, dùng ngón tay trỏ cọ xát đôi má mũm mĩm, mềm mại của con bé. “Này, đồ ngái ngủ. Con đã sẵn sàng để về nhà chưa?”

Con bé gật đầu, tôi huýt sáo với Ziggy và quay xe đẩy lại.

Hiện tại, mẹ con chúng tôi đang sống trong một căn hộ nhỏ vì tôi muốn có không gian riêng, một nơi ít xa hoa hơn căn hộ áp mái ở Đại lộ Năm, nơi mẹ tôi thích đến để thư giãn vào cuối tuần. Tôi muốn Rose được nuôi dạy bình thường. Đối với tôi, điều quan trọng là con bé học được giá trị thực sự của đồng tiền và hiểu rằng con bé phải làm việc để đạt được những điều nó muốn. Đó là điều mà bố của nó vẫn luôn làm, và đó là một trong nhiều lý do khiến tôi phải lòng anh.

*

Trên đường về nhà, tôi quyết định sẽ kiếm một vài bộ phim để xem cuối tuần. Tôi buộc Ziggy vào cột đèn bên ngoài cửa hàng Blockbuster và bảo nó ở đó đợi.

Lúc đó đã gần 5 giờ chiều, và cửa hàng đang tấp nập khách. Hầu hết các phim mới ra mắt đều đã được thuê, nhưng tôi đang có tâm trạng muốn xem một bộ phim kinh điển sau khi Rose đi ngủ.

Như thường lệ, khu phim kinh điển có rất ít người lui tới. Tôi lướt qua một lượt rồi chọn The Last Time I Saw Paris (tạm dịch: Lần cuối cùng tôi ngắm Paris) của Elizabeth Taylor và Van Johnson. Tôi đang đọc phần mô tả ở mặt sau của hộp đựng băng thì cảm thấy có ai đó đang ở bên cạnh, liên tục liếc nhìn tôi. Cảm thấy khó chịu, tôi ngước mắt lên thì bắt gặp Gabriel đang đứng đó.

“Xin chào,” anh thoải mái nói. “Anh đã nghĩ đó là em rồi. Anh vừa ở bên khu phim kinh dị và phải qua đây để kiểm tra xem có đúng là em thật không.”

Tôi đặt cuộn phim trở lại kệ. “Vâng, là em đây. Ôi trời ơi. Thật tuyệt khi được gặp anh ở đây.” Tôi rời khỏi chỗ xe đẩy của Rose và chúng tôi ôm nhau. “Anh đang làm gì ở đây thế?” Rồi tôi tự cười mình. “Rõ ràng là đang tìm một bộ phim nhỉ.”

Anh gõ vào cuộn phim mà anh đang cầm trên tay. “Bị bắt quả tang rồi. Ai đây nhỉ? Không phải là Rose đấy chứ?” Anh ngồi xổm xuống chào con bé. “Nhìn xem cháu lớn thế nào rồi này.”

“Rose, đây là bạn của mẹ, Gabriel,” tôi nói. “Con chào chú đi.”

Con bé nở một nụ cười đáng yêu. “Cháu chào chú ạ.”

“Còn anh chàng màu tím này là ai?” Anh hỏi, chỉ vào con khủng long lông xù của Rose, nó đã đi khắp nơi cùng chúng tôi.

“Barney!” Rose giơ nó ra.

Gabriel trầm giọng nói. “Xin chào, Barney. Rất vui được gặp cậu.” Anh bắt tay hoặc chân hoặc gì cũng được của Barney, hành động đó chọc Rose cười khúc khích.

Gabriel đứng dậy và mỉm cười với tôi. “Duyên dáng và rất xinh đẹp. Giống hệt mẹ của con bé.”

“Ôi, dừng lại đi,” tôi trả lời, đánh khẽ vào tay anh.

“Em chẳng bao giờ chấp nhận lời khen nào cả,” anh đáp lại một cách nồng nhiệt, và giữa chúng tôi có một khoảng dừng khó xử. “Vậy còn em, em đang làm gì ở đây?” Anh hỏi. “Em đâu có thường lui tới nơi này.”

“Đúng vậy. Nhưng em thực sự vẫn đang phải bắt nhịp lại với cuộc sống ở đây. Em mới chuyển đến một căn hộ cách đây vài dãy nhà. Một căn hộ hai phòng ngủ cho em và Rose.” Cả hai chúng tôi đều hướng sự chú ý vào những bộ phim trên kệ và giả vờ vừa xem vừa nói chuyện.

“Để anh đoán nhé,” Gabriel nói. “Có phải em hết chịu nổi những buổi dạ tiệc cuối tuần của mẹ em rồi phải không?”

Tôi cười khúc khích. “Anh hiểu em quá rõ rồi. Và anh có biết chuyện bà ấy đang hẹn hò với một thượng nghị sĩ không? Mẹ em bắt đầu hẹn hò với ông ấy từ tháng trước.”

“Kể đi, Olivia,” Gabriel nói. “Em cảm thấy sao về việc ấy?”

Tôi nhún vai. “Ông ấy có vẻ là một người đàn ông tốt, và mẹ em xứng đáng được hạnh phúc. Nhưng ông ấy lớn tuổi hơn mẹ em một chút. Em nghĩ điều đó cũng không có gì mới mẻ đối với bà.”

“Cứ để cô ấy làm bất cứ điều gì khiến cô ấy vui,” Gabriel nói.

“Đúng thế.”

Cả hai chúng tôi cùng cười và tiếp tục chọn phim ở khu phim kinh điển.

“Anh chọn được gì rồi?” Ý tôi muốn hỏi bộ phim mà anh đã chọn.

Anh đưa nó cho tôi. “Anh thấy nó có vẻ thú vị.”

“Jacob's Ladder.” (Tạm dịch: Chiếc thang của Jacob). Tôi lật ngược lại để đọc phần mô tả. “Nghe có vẻ thú vị. Chỉ có một bản thôi ạ?”

“Không, vẫn còn khá nhiều ở đằng kia.”

“Em sẽ thử xem bộ phim này,” tôi nói. “Phim kinh dị có vẻ là một lựa chọn đổi gió sau Nàng tiên cá.”

“Chắc chắn rồi.” Anh liếc nhìn xuống Rose. “Bạn nhỏ này đi ngủ lúc mấy giờ thế.” Anh xoa đầu Rose khiến con bé cười khúc khích, lúng túng giơ Barney lên cho anh một lần nữa.

“Đúng 7 giờ,” tôi đáp. “Phải không, Rose?”

“Phải ạ!” Con bé trả lời.

Gabriel nhận Barney và điều khiển nó đi chập chững trên đỉnh các kệ trưng bày phim. Sau đó, anh cúi xuống sát gần, như thể Barney đang nói với anh một bí mật.

“Barney nói tối nay cậu ấy muốn xem Nàng tiên cá,” Gabriel nói. “Có phải cháu cũng sẽ xem phim đó không?” Anh hỏi Rose.

“Đúng ạ!” Con bé đưa tay ra. Gabriel đưa Barney đi ngang qua thanh an toàn của xe đẩy và đặt nó vào lòng Rose. Con bé ôm lấy nó và duỗi đôi chân nhỏ của mình ra.

“Nhà?” Con bé hỏi.

“Ừ,” tôi đáp. “Chúng em nên đi thôi. Em để Ziggy ở bên ngoài, có lẽ giờ nó đang mất kiên nhẫn rồi.”

Gabriel đưa cho tôi cuộn phim Chiếc thang của Jacob. “Đây, em cầm lấy cái này đi. Anh sẽ đi lấy cái khác. Thật sự rất vui khi được gặp em.”

“Em cũng vậy,” tôi đáp.

Anh biến mất ở một lối đi khác.

Khi đứng xếp hàng trước quầy tính tiền, tôi thấy mình bất giác liếc nhìn xung quanh và băn khoăn không biết anh có còn ở đây không, nhưng tôi không gặp lại anh lần nào nữa.

Khi Rose và tôi cuối cùng cũng rời khỏi cửa hàng và đón Ziggy, mặt trời đã dần khuất bóng, trong không gian xuất hiện một luồng ánh sáng mờ ảo, lung linh kỳ diệu. Tôi thả bộ đẩy xe đẩy của Rose, hai mẹ con tôi cùng nghêu ngao hát trên suốt quãng đường về nhà.

*

“Vậy là hai người chỉ cứ thế đường ai nấy đi thôi à?” Rachel hỏi khi chúng tôi gặp nhau ở sân chơi vào sáng hôm sau. Chúng tôi đứng cạnh nhau, đẩy Rose và Amelia đang ngồi trên những chiếc xích đu trẻ em. “Vào một tối thứ Sáu?”

“Tất nhiên,” tôi đáp. “Tớ đang trên đường về nhà để đưa Rose đi tắm, và tớ nghĩ là anh ấy sẽ về xem Chiếc thang của Jacob cùng bạn gái của anh ấy.”

Rachel cười. “Bạn gái của cậu ấy ư? Buồn cười chết mất. Cậu chưa biết là họ chia tay rồi à?”

Tôi hơi giật mình và bất ngờ cảm thấy thỏa mãn nữa, dù tôi chẳng có ý định gì với Gabriel hay bất kỳ ai khác. Nhưng anh từng thuộc về tôi, nên cái tôi của tôi không khỏi cảm thấy hài lòng vì anh đã không còn hết lòng với một người phụ nữ khác.

“Tớ không biết chuyện đó,” tôi nói. “Có chuyện gì xảy ra à?”

“Cô ta là y tá ở phòng cấp cứu và đã lén lút hẹn hò với một bác sĩ nội trú khoa gây mê sau lưng Gabriel. Rồi cô ta bất ngờ thông báo chuyển đến Nhật Bản cùng người tình bí mật.”

“Chà, đau đớn nhỉ.”

“Không hẳn đâu,” Rachel nói. “Tớ không nghĩ Gabriel quá ngạc nhiên hay thất vọng vì chuyện đó. Ít nhất theo lời Kevin là vậy. Kevin chưa bao giờ thực sự thích cô ta. Cậu ấy nói cô ta chẳng có chút hài hước nào, và tớ nghĩ Gabriel cũng đang tìm lối thoát.”

Tôi thích thú nghe chuyện. “Cậu đã từng gặp cô ta chưa?”

“Chưa. Tớ không giữ liên lạc với Gabriel. Tớ thề là tớ còn không biết cậu ấy đang sống cùng khu với cậu. Nếu biết chuyện thì tớ đã nhắc cậu lúc cậu tìm nhà rồi.”

Tôi thở dài. “Chà, thành phố này lớn lắm. Chắc bọn tớ cũng chẳng tình cờ gặp nhau nhiều đâu.”

Rachel im lặng một lúc trong khi chúng tôi vẫn đẩy xích đu bọn trẻ. “Có lẽ chúng ta nên làm gì đó,” cuối cùng cô ấy nói.

“Ý cậu là gì?”

“Có lẽ tất cả chúng ta nên gặp nhau.”

“Sao thế được?” Tôi hỏi. “Nhóm chúng ta giờ chia cắt mỗi người một nơi rồi mà.”

“Ý tớ không phải là tất cả. Ý tớ là cậu, tớ, Thomas và Gabriel. Thomas chơi guitar bass. Anh ấy và Gabriel có lẽ sẽ rất tâm đầu ý hợp và có thể lên kế hoạch tổ chức một buổi giao lưu.”

Tôi cân nhắc đề nghị của cô ấy. “Nghe có vẻ rất thú vị đấy, nhưng tớ không biết nữa. Tớ không muốn gần gũi với ai cả, trước đây tớ còn đối xử tệ với Gabriel nữa. Tớ vẫn cảm thấy tội lỗi về điều đó, và tớ không muốn khiến anh ấy hiểu lầm và làm tan nát trái tim anh ấy lần nữa.”

“Tại sao cậu lại cho rằng điều đó sẽ xảy ra?”

“Đó là kịch bản có khả năng xảy ra nhất, cậu có nghĩ vậy không? Tớ vẫn chưa quên Dean, và tớ không chắc mình sẽ vượt qua được.”

Chúng tôi đẩy hai chiếc xích đu mạnh hơn và chúng đang phấn khích giơ tay lên trời.

“Có lẽ cậu đừng nên nhìn nhận mọi thứ theo cách đó,” Rachel khuyên nhủ. “Tớ có thể đứng ra mời cậu ấy đến nhà của chúng tớ, và tớ sẽ nói với cậu ấy rằng cậu vẫn đang chật vật, cậu vẫn chưa quên được Dean, nhưng chúng tớ muốn bọn mình tụ tập tâm sự bạn bè. Cậu ấy là một người trưởng thành. Cậu ấy sẽ hiểu thôi, và có thể từ chối nếu muốn.”

“Tơ chắc chắn là anh ấy sẽ từ chối,” tôi trả lời. “Anh ấy sẽ bảo vệ mình theo bản năng, và anh ấy sẽ chạy trốn thay vì để mình rơi vào đống rắc rối cùng những xáo trộn cảm xúc mà chắc chắn sẽ xảy ra nếu anh ấy lại nhập nhằng với cô bạn gái cũ ích kỷ của mình.”

“Câu không ích kỷ,” Rachel nhấn mạnh. “Cũng chẳng phải cậu lừa dối đâu. Hai người đã chia tay nhiều tháng trước khi cậu bắt đầu hẹn hò với Dean.”

“Nhưng tớ đã đưa Dean đến buổi biểu diễn nhạc jazz của Gabriel và thân mật với nhau ngay trước mặt anh ấy. Nếu tớ là anh ấy, tớ sẽ ghét mình vô cùng.”

Cô bé Amelia bắt đầu la hét, chúng tôi ghìm dây xích và dừng xích đu lại.

“Các con muốn đi chơi trong hộp cát không?” Rachel hỏi, và hai đứa trẻ hét lên tán thành.

Chúng tôi bế chúng ra khỏi xích đu và đặt chúng xuống đất để chạy.

“Xin cậu đừng gọi cho anh ấy,” tôi nói khi chúng tôi đẩy những chiếc xe đẩy trống về phía hộp cát. “Cuộc sống của tớ đã đủ phức tạp rồi. Tớ không muốn vướng vào chuyện tình cảm lúc này.”

“Ai nói đó sẽ là một chuyện tình lãng mạn chứ? Cậu ấy chỉ là một người bạn cũ. Còn cậu, cậu phải ra ngoài và trò chuyện với những người trưởng thành. Cậu chẳng thể nghĩ được gì nếu chỉ ở nhà và xem phim hoạt hình Disney. Tin tớ đi, tớ biết mà.”

Tôi bật cười. “Đúng thế thật, nhưng tớ vẫn giữ nguyên quan điểm... hứa với tớ là cậu sẽ không tự ý sắp xếp nhé. Tớ chỉ muốn làm một góa phụ đau khổ thôi. Tớ hài lòng với chuyện đó.”

Rachel thở dài. “Được thôi. Coi như tớ chưa nói gì.”

“Cảm ơn cậu. Tớ rất trân trọng điều đó.”

Chúng tôi lôi những hộp nước trái cây ra khỏi túi đựng đồ ăn trưa và gọi hai đứa nhỏ đến lấy đồ uống và đồ ăn nhẹ.

*

Thứ Tư tuần sau đó, khoảng một giờ sau khi tôi cho Rose đi ngủ, điện thoại của tôi reo lên. Lúc đó tôi đang quỳ bên bàn cà phê, nhét những bức ảnh vào cuốn album.

Tôi bật dậy và vội vã trả lời điện thoại trước khi nó đánh thức Rose. “Xin chào?”

“Xin chào, Olivia đó phải không?”

Tôi nhận ra giọng nói của người gọi ngay lập tức và chớp mắt vài lần. “Vâng.”

“Gabriel đây. Hy vọng em đang không bận gì.”

Tôi dừng lại và bắt đầu từ từ xoay sợi dây điện thoại quanh ngón tay trỏ của mình. “Không, em không bận gì cả. Em cho Rose đi ngủ từ một tiếng trước rồi, em chỉ đang...” Tôi liếc nhìn đống ảnh lộn xộn trải khắp sàn phòng khách. “Em đang dọn dẹp thôi.”

Anh không nói gì vài giây, trong lúc đó tôi vào bếp, kéo một chiếc ghế dưới bàn ăn ra và ngồi xuống.

“Sao anh có số của em?” Tôi hỏi.

“Anh gọi cho mẹ em, và bà ấy đã cho anh số. Anh hy vọng việc này không quá đường đột.”

“Tất nhiên rồi. Không sao đâu,” tôi trả lời, nhớ ra mẹ tôi vẫn giữ liên lạc với anh ấy trong một thời gian dài sau khi chúng tôi chia tay.

“Em thấy bộ phim tối hôm trước thế nào?” anh hỏi. “Em đã xem chưa?”

“Chiếc thang của Jacob ạ? Vâng, em xem rồi. Hay lắm. Cái kết khiến em bất ngờ.”

“Anh cũng vậy,” anh đáp. “Anh không nghĩ là sẽ như thế đâu.”

“Cảm ơn anh vì đã giới thiệu nhé,” tôi nói.

“Không có gì.”

Anh lại im lăng, và tôi bắt đầu cắn móng tay cái của mình.

“Lý do anh gọi đến,” cuối cùng anh cũng lên tiếng, “là để hỏi liệu em có muốn dùng bữa tối với anh trong tuần này không. Có thể là thứ Năm hoặc thứ Sáu?”

Tôi không trả lời ngay nên anh lại nói thêm: “Không có gì to tát đâu. Bạn bè gặp nhau hỏi thăm thôi.”

“Ồ...” Bụng tôi quặn lên vì khó chịu. Tôi ghét điều này. Anh là một người tốt, và tôi không muốn làm tổn thương cảm xúc của anh, nhưng thực sự giờ tôi không quan tâm đến bất kỳ mối quan hệ nào - dù là thuần khiết hay gì khác.

“Anh xấu hổ quá,” anh nói. “Anh lại đặt em vào thế khó xử rồi.”

“Không, không phải đâu. Em rất xin lỗi. Anh làm em hơi bất ngờ thôi. Em không hay nhận lời mời ăn tối. Gần đây em sống khá kín tiếng. Em thực sự không có hứng thú ra ngoài giao lưu trò chuyện.”

Cả hai chúng tôi đều im lặng. Thật sự rất bối rối.

“Anh hiểu,” anh nói, và tôi cảm thấy tội lỗi dâng trào.

“Xin anh đừng nghĩ là em đang cố tránh anh nhé, Gabriel. Hoàn toàn không phải vậy đâu. Chỉ là...”

“Chỉ là?”

“Cuộc sống hiện tại của em nhàm chán lắm. Em tắm rửa cho Rose mỗi tối, đọc truyện cho con bé và cho con bé ngủ, việc đó đã trở thành thói quen của em và em cảm thấy thoải mái với nó. Em thích sự nhàm chán ấy.”

Anh khựng lại một lúc. “Còn anh thì quá thú vị à?”

Tôi bật cười. “Vâng, em đã nghĩ chắc hẳn anh sẽ nói như vậy.”

Lại im lặng lúng túng nữa.

“Xui nhỉ,” anh nói.

“Em rất xin lỗi.”

“Không, không, em không cần thấy có lỗi đâu,” anh trả lời, “và anh biết là em không thấy vậy đâu. Nghe giọng em là biết. Sự thật là thế nhỉ. Anh chỉ nghĩ là, vì chúng ta sống trong cùng một khu phố và cả hai đều ở một mình, nên chúng ta có thể dùng bữa cùng nhau thôi. Nhưng anh hiểu mà. Không sao đâu nhé.”

Tôi không biết phải nói gì. “Gabriel...”

“Không, ổn mà, Olivia. Xin em đấy. Đừng lo lắng, được chứ? Tất cả đều ổn cả mà. Nhưng nếu em đổi ý và muốn ra khỏi căn hộ đi ăn gì đó hoặc đi xem phim hay làm gì cũng được, hãy gọi cho anh, được chứ? Chúng ta là bạn mà. Anh sẽ để lại cho em số điện thoại của anh.”

“Được rồi. Đợi em lấy bút.”

Tôi tìm thấy một cuốn sổ nhỏ, ghi lại số điện thoại của anh, cảm ơn anh đã gọi và cúp máy.

Tôi ngồi đó một lúc, nhìn chằm chằm vào những cục nam châm trên cửa tủ lạnh và lọ bút màu trên quầy bếp. Sàn phòng khách vẫn còn ngổn ngang những bức ảnh, và chúng sẽ không thể tự nhét mình vào album, vì vậy tôi trở lại chỗ bàn cà phê, ngồi xuống sàn và tiếp tục công việc của mình.

Nửa giờ sau thì tôi hoàn thành. Nhưng khi đặt mọi thứ sang một bên, tôi không thể ngừng nghĩ về cuộc trò chuyện của mình với Gabriel. Tôi cảm thấy tồi tệ - cứ như thể tôi lại từ chối anh một lần nữa khi anh chỉ đang cố làm người tốt và muốn gặp tôi như những người bạn bình thường.

Có lẽ tôi đang từ chối tình bạn của anh vì một phần trong tôi vẫn tin rằng anh muốn nhiều hơn thế. Đó là lý do tôi đưa Dean đến quán cà phê vào đêm hôm đó khi Gabriel đang chơi saxophone.

Đó dường như là cách duy nhất để tôi có thể khiến anh thấy rằng tôi đã bước tiếp và anh cũng cần phải vậy. Tôi không thể để anh đợi tôi mãi được. Và khi anh đến thăm tôi vào dịp Giáng sinh lúc tôi đang mang thai Rose, tôi đã cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi biết anh đang hẹn hò với một người nào đó. Cuối cùng, tôi cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi nữa vì đã làm tan nát trái tim anh.

Nhưng chúng tôi lại ở đây, cả hai đều độc thân một lần nữa và tôi không biết làm thế nào để anh hiểu được rằng tôi không muốn bắt đầu bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn ở một mình. Mặt khác, có lẽ tôi đã hơi tự phụ khi nghĩ anh muốn tôi quay lại. Có lẽ anh thực sự không hề có chút hứng thú yêu đương nào với tôi, chỉ là cảm thấy thương hại tôi thôi - một bà mẹ đơn thân hằng ngày đẩy xe đẩy dạo quanh các con phố ở New York và thuê phim hoạt hình Disney ở Blockbuster, rồi xem những bộ phim kinh điển cũ ở nhà một mình vào các tối thứ Sáu.

Đó là sự thật. Đó là tất cả những gì tôi đang làm. Rose là toàn bộ cuộc sống của tôi, là trung tâm sự tồn tại của tôi. Đôi khi tôi lo rằng mình thậm chí còn chẳng nhớ làm thế nào để có thể trò chuyện một cách khéo léo trong một bữa tiệc tối trang trọng. Tôi sẽ nói về điều gì đây? Hăm tã? Nhảy lò cò?

Tôi đứng trong bếp một lúc với tách trà hoa cúc, và trước khi kịp đổi ý, tôi chộp lấy cuốn sổ ghi số điện thoại của Gabriel trên đó và gọi lại cho anh.

“Xin chào?” Anh nói, trả lời sau hồi chuông thứ ba.

“Xin chào, là em, Olivia đây. Em hy vọng mình gọi giờ này không quá muộn.”

“Không đâu.” Giọng anh có vẻ lạnh nhạt, và tôi nghĩ anh không muốn chơi trò chơi nóng lạnh mập mờ.

“Nghe này,” tôi nói, “Em chỉ muốn xin lỗi vì đã... Em không biết nữa... vì đã tỏ vẻ xa cách. Em biết anh chỉ đang cố gắng tử tế với em thôi.”

“Em không phải xin lỗi,” anh nói. “Anh hiểu mà.”

“Không, em không nghĩ là anh hiểu. Không phải là em không đánh giá cao bạn bè của mình. Việc anh chủ động gọi cho em có ý nghĩa rất lớn. Anh luôn là người đặc biệt đối với em, và em ghét cái cách chúng ta kết thúc hồi còn học đại học. Đêm đó tại quán cà phê ở SoHo... Em rất xin lỗi về việc đó. Lẽ ra em không nên đưa Dean đến, và em đã luôn hối hận vì hành động đó của mình.”

Anh hắng giọng. “Không có gì to tát đâu, Olivia. Lời xin lỗi của em được chấp nhận.”

Tôi ngồi thụp xuống chiếc ghế trong bếp. “Chắc anh ghét em lắm.”

“Ghét thì nặng nề quá.”

“Phải vậy không?”

“Ừ thì.” anh ngập ngừng.

Tôi bật cười. “Em không trách anh đâu.”

Gabriel cũng cười. “Chúng ta lúc đó còn quá trẻ. Tuổi đôi mươi luôn tràn ngập những rắc rối như vậy mà. Và nếu nó khiến em cảm thấy tốt hơn thì anh xin khẳng định là anh đã hiểu hết rồi. Em đã phải dùng xà beng đánh vào đầu anh thì anh mới hiểu được điều em tha thiết muốn nói với anh - rằng em muốn tự do, còn anh thì không phải người mà em cần.

Đó là sự thật. Gabriel thực sự không phải là người phù hợp với tôi. Dean mới chính là mảnh ghép hoàn hảo. Anh ấy sẽ luôn là người phù hợp nhất.

“Anh chậm hiểu lắm,” Gabriel nói thêm.

“Không đâu. Tất cả là lỗi của em. Em nghĩ một phần trong em lúc đó vẫn sợ hãi không dám mạo hiểm bước vào một thế giới không anh. Em muốn anh luôn ở đó vì em. Bởi anh là người bạn thân nhất của em mà.”

“Cho đến khi Dean xuất hiện,” anh nói.

Tôi thở ra. “Đúng vậy.”

Có lẽ tôi còn có thể nói nhiều hơn nữa - rằng khi tôi gặp Dean, tôi cảm thấy như thể mình đã tìm thấy người sẽ ở bên cạnh cho đến ngày tôi hấp hối. Tình yêu của chúng tôi nảy nở ngay từ những giây phút đầu tiên, đầy say đắm và xuất phát từ cả hai phía; ngay cả khi vấp phải sự phản đối của gia đình và nguy cơ không được hỗ trợ về mặt tài chính, tôi vẫn kiên quyết bỏ trốn cùng anh. Tôi sẽ từ bỏ mọi thứ để được ở bên Dean.

Nhưng tôi đã không nói những điều đó với Gabriel vì nó sẽ chỉ xát muối vào vết thương cũ thôi.

“Anh rất vui vì em đã gọi,” anh nói, “vì anh muốn chúng ta làm bạn. Em vẫn có ý nghĩa rất lớn với anh và anh hy vọng em biết rằng anh sẽ luôn ở đây vì em nếu em cần bất cứ điều gì. Anh không định dùng lời ngon ngọt để tán tỉnh em hay giành lại tình cảm của em đâu. Anh thề, khi anh gọi cho em, anh thực sự chỉ muốn mời em ra ngoài thưởng thức một bữa ăn ngon và nghe em chia sẻ về cuộc sống của mình thôi.”

“Em cũng muốn nghe về cuộc sống của anh hiện tại,” tôi trả lời. “Em tò mò về cô y tá đó. Rachel đã kể cho em nghe về cô ta. Và công việc của anh. Tại sao anh lại chọn dạy nhạc ở trường học trong khi em nhớ anh từng có một kế hoạch mở một hãng thu âm?”

Anh bật cười. “Đó chỉ là giấc mơ của một cậu chàng mười chín tuổi thôi em.”

“Nhưng ai mà chẳng lớn lên,” tôi trả lời.

“Phải, và anh không hối hận với quyết định của mình. Anh yêu những việc anh đang làm. Trẻ em ngày nay cần nhiều nhạc jazz hơn trong cuộc sống của chúng.”

Tôi cảm thấy có một tia ấm áp le lói bên trong tôi. “Em muốn nghe anh chia sẻ nhiều hơn về điều đó. Giờ mới chấp nhận lời mời ăn tối của anh thì có kịp không? Em có thể nhờ mẹ đưa Rose đi chơi một hôm. Con bé chắc sẽ thích lắm.”

“Thứ Sáu thì sao?” Gabriel gợi ý. “Anh sẽ lo đặt bàn.”

“Nghe có vẻ ổn đó ạ.”

Tôi cho anh địa chỉ nhà mình, và anh nói sẽ đến lúc 7 giờ tối. Sau đó, tôi cúp điện thoại và cảm thấy một cơn phấn khích bất ngờ trào dâng - thứ mà đã rất lâu rồi tôi không còn cảm thấy nữa. Tôi đã bắt đầu nghĩ xem hôm đó tôi sẽ mặc gì rồi.

Nhưng bất chợt tôi lại cảm thấy tội lỗi và thấy mình không chung thủy, như thể tôi đang lừa dối Dean. Hay ký ức về Dean.

Tôi cố nhắc mình rằng anh đã thực sự ra đi, và anh sẽ không về nhà, không bao giờ về nữa. Chắc chắn anh sẽ muốn tôi tiếp tục sống. Sống thật hạnh phúc dù thế nào đi nữa. Nhưng suy nghĩ rằng anh sẽ trở về nhà lại một lần nữa nảy nở trong trí tưởng tượng của tôi, tôi thấy anh trên con thuyền buồm căng gió, mái tóc tung bay, vẫy tay với tôi khi cập bến du thuyền, háo hức muốn kể cho tôi nghe mọi điều về cuộc sống lênh đênh trên biển của anh.

Có lẽ tôi điên rồi, nhưng tôi không tài nào thổi tắt ngọn đèn mà tôi đã chong lên nơi cửa sổ để đợi chồng về. Tôi không chắc có khi nào tôi làm được vậy không.

Rồi tôi nghe thấy giọng của mẹ vang lên trong đầu. Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, bà luôn nói với tôi câu đó. Tôi vẫn đang cố gắng đây... nhưng sẽ mất bao lâu chứ?