Chương 25 -OLIVIA
Bầu không khí tháng Chín thật mát mẻ và trong lành vào buổi sáng đầu tiên tôi đưa Rose đi học ở Kinder Social Time. Tôi đã đăng ký cho con bé học ba buổi một tuần tại một trung tâm dành cho trẻ em ở Greenwich Village, nơi hứa hẹn con bé sẽ được tham gia các môn nghệ thuật, thủ công, trò chơi và học các bài hát. Tôi rất hào hứng cho con học các kỹ năng xã hội mới, nhưng đến lúc phải rời xa con, con đã khóc và bám lấy chân tôi, và tôi đã suýt thay đổi quyết định cho con tham gia chương trình vì nghĩ con còn quá nhỏ. Rất may một giáo viên đã bước ra và thuyết phục Rose vào lớp với lời hứa vẽ tranh bằng ngón tay. Khi chắc chắn con bé đã cảm thấy thoải mái, tôi rời tòa nhà và đi bộ đến một quán cà phê nhỏ mà tôi thường lui tới khi sống ở đây. Tôi gọi một ly latte lớn với bánh nướng xốp sô-cô-la và đang trên đường ra khỏi quán thì tình cờ gặp một người bạn cũ đang bước vào.
“Olivia! Cậu có khỏe không?”
Là Brendan, người từng học cùng tôi ở Tisch. Cậu ta để một kiểu tóc mới hợp thời trang, mặc áo khoác da màu nâu cùng quần jeans.
“Tớ ổn,” tôi trả lời khi chúng tôi ôm chào nhau. “Gặp được cậu vui quá. Dạo này cậu thế nào?”
“Tớ đang làm một bộ phim truyền hình cho NBC,” cậu ta kể khi chúng tôi bước ra khỏi ngưỡng cửa và trò chuyện trên vỉa hè. “Chúng tớ đang quay một số cảnh quanh góc phố. Còn cậu thì sao?”
Tôi chỉnh lại dây đeo ví trên vai và chỉ về hướng trung tâm vui chơi. “Tớ vừa đưa con gái đến trường mẫu giáo.”
Hai má cậu ta hơi ửng hồng. “Ôi. Này... Tớ có nghe nói về chuyện đã xảy ra với chồng của cậu. Tớ thực sự rất tiếc. Tớ đã định gửi một tấm thiệp, nhưng tớ lại không có địa chỉ...”
Tôi xua tay miễn cưỡng. “Không sao đâu mà. Đã vài năm trôi qua rồi. Tất cả đều ổn cả.”
Cuộc trò chuyện trở nên khó xử, vì vậy tôi quyết định chuyển chủ đề. “Tớ tưởng cậu đi LA sau khi tốt nghiệp mà nhỉ.”
“Đúng là thế. Tớ làm rất nhiều chương trình cho NBC, nhưng khi họ cần người ở New York, tớ đã xung phong quay về.”
“Cậu hài lòng không?”
“Tuyệt đối luôn. Còn cậu thì sao? Có làm gì không?”
“Chỉ làm mẹ thôi.”
Cậu ta gượng gạo cục cựa, như thể cậu ta không biết phải đáp lại câu trả lời của tôi như thế nào.
Tôi giận bản thân mình vì đã nói chỉ làm mẹ thôi, nghe cứ không quan trọng bằng những gì cậu ta đang làm.
“Này, tớ bảo,” cậu ta nói. “Tớ đi lấy cà phê và sẽ quay trở lại ngay. Cậu có muốn vào xem phim trường không? Tớ có thể giúp cậu qua rào chắn. Có lẽ nó sẽ truyền cảm hứng cho cậu đấy.”
Tôi đã cố tỏ ra mình không hề bị xúc phạm trước những lời tỏ ý tôi đang thiếu cảm hứng hoặc động lực của cậu ta. Rose là trung tâm thế giới của tôi. Con bé khiến tôi bận rộn và là cảm hứng cho tôi, tôi thích được làm mẹ toàn thời gian. Tôi đang vô cùng hạnh phúc với cuộc sống của mình.
“Ước gì tớ có thể,” tôi vừa trả lời vừa xem đồng hồ, “nhưng tớ có một đống việc phải làm trước khi đón con gái. Dù sao thì vẫn cảm ơn cậu vì lời mời nhé. Thật sự rất vui khi được gặp cậu.”
Đôi vai của cậu ta hơi rũ xuống, như thể rất ngạc nhiên và thất vọng vì tôi đã không chớp lấy cơ hội để đi cùng cậu ta. “Rất vui được gặp lại cậu.”
Chúng tôi khó xử đứng trên vỉa hè mà chẳng biết nói gì thêm.
“Tạm biệt, Brendan.” Tôi nhìn cậu ta bước vào quán cả phê, sau đó quay người và bước trở lại xe của mình.
*“Tớ nghĩ lúc đó cậu ta có ý tán tỉnh,” tôi kể với Rachel khi tôi gọi cho cô ấy vào chiều hôm đó.
Rachel trả lời: “Tớ chắc chắn rằng hầu hết phụ nữ sẽ ngã gục khi được vào phim trường xem các ngôi sao truyền hình diễn. Thường thì câu tán tỉnh đó sẽ mang đến cho cậu ta thành công kỳ diệu. Nhưng cậu đâu phải phụ nữ bình thường.”
“Không, rõ ràng là không rồi,” tôi thở dài nói. Rose đã ngủ nên giờ tôi đang ngồi ở bàn bếp nhâm nhi tách trà Earl Grey. “Có lẽ tớ đang không ổn ở đâu đó. Chẳng phải bây giờ hầu hết phụ nữ trong hoàn cảnh của tớ đều sẵn sàng mở lòng cho một mối quan hệ sao? Đã hơn ba năm trôi qua nhưng tớ vẫn cư xử như thể mình vẫn là gái có chồng.” Tôi giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn cưới chưa tháo ra.
“Chính cậu đã bảo tớ là cậu sẽ sẵn sàng khi cậu sẵn sàng, và chuyện gì đến sẽ đến mà.”
“Tớ chỉ nói vậy vì mọi người cứ cố gây áp lực, rồi vun vén cho tớ và Gabriel thôi.”
“Không ai gây áp lực cho cậu cả,” cô ấy cãi. “Mẹ cậu chỉ mời Gabriel ăn tối để cảm ơn tấm vé xem Cinderella thôi. Chuyện chỉ có vậy.”
“Ừm.” Tôi kéo mạnh sợi dây buộc túi trà và đung đưa nó lên xuống trong cốc. “Nhưng tại sao anh ấy không gọi điện cho tớ sau đó? Kể từ bữa tối hôm trước, tớ chẳng nghe được tin tức gì về anh ấy cả.”
“Cậu muốn biết à?” Rachel hỏi. “Tớ nhớ hình như cậu đâu có muốn như vậy.”
Tôi ngả người ra sau ghế. “Tớ chưa sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì nghiêm túc.”
“Nhưng giờ thì cậu đã sẵn sàng rồi à?”
“Không, tớ không nói thế. Chỉ là thỉnh thoảng tớ lại nghĩ về anh ấy.” Tôi ngồi thẳng dậy khi chợt nghĩ đến một chuyện. “Có phải anh ấy đang gặp gỡ ai đó không? Có phải vì thế nên anh ấy mới không gọi và mọi người chẳng buồn đẩy thuyền anh ấy với tớ nữa không?”
Rachel cười. “Lần thứ một trăm, tớ nhắc lại cho cậu biết không ai cố đẩy Gabriel cho cậu cả. Nhưng nếu cậu đã hỏi thì tớ sẽ trả lời cho cậu, đúng thế, tớ nghe nói cậu ấy đã ra ngoài hẹn hò vài lần.”
Bụng tôi hơi quặn lại. “Với ai thế.”
“Tớ không biết, chỉ biết là họ được sắp xếp gặp nhau ở một buổi hẹn hò giấu mặt.”
“Ai đã sắp xếp vậy?” Chắc chắn không phải Rachel hay Thomas.
“Ai đó ở trường cậu ấy,” Rachel nói với tôi. “Tớ nghĩ là đồng nghiệp. Nhưng đừng lo lắng. Mai mối không thành công đâu.”
“Tớ không lo lắng,” tôi khẳng định với cô ấy, dù tôi cũng không thấy tiếc khi biết họ không có tiến triển. “Anh ấy có quyền hẹn hò với tất cả mọi người, và tớ cũng thế. Nếu tớ sẵn sàng thì tớ cũng sẽ làm vậy thôi.”
Rachel phá lên cười trong điện thoại. “Chắc chắn rồi. Này, tớ phải đi đây. Tớ còn chưa chuẩn bị đồ cho chuyến đi của chúng tớ nữa, và Amelia vừa mới dậy rồi.”
“Gọi tớ nếu cậu cần tớ đưa đến sân bay nhé,” tôi đề nghị. “Tớ không phiền đâu. Tớ không vướng bận gì cả.”
“Cảm ơn cậu, nhưng Thomas đã sắp xếp xe rồi. Nếu tớ không nói chuyện với cậu trước khi chúng tớ đi được, thì tớ sẽ gọi cho cậu từ Atlanta nhé. Thomas sẽ bận rộn hội thảo, dễ tớ buồn chết mất.”
“Tớ chắc chắn là cậu sẽ có một chuyến đi thật vui.”
*Tối hôm sau, tôi đang xem Seinfeld thì bắt đầu cảm thấy có cơn đau mơ hồ ở bên phải bụng dưới. Tôi nghĩ là do hôm nay tôi chẳng ăn uống gì mấy, vì thế tôi đã ép mình phải đứng dậy đi làm một miếng bánh mì nướng và cố nuốt.
Đến nửa đêm, cơn đau trở nên tồi tệ hơn và tôi dần thấy lo lắng. Tôi qua kiểm tra Rose, hình ảnh con bé đang nằm yên bình trên chiếc giường cũi khiến tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cơn đau bụng của tôi trở nên nghiêm trọng và tôi ngã quỵ xuống hoặc chết. Nếu tôi bị ốm chết thì sao? Mẹ tôi đang ở châu Au, còn Rachel đang ở Atlanta với Thomas. Ai sẽ chăm sóc Rose đây?
Khi cơn đau trở nên dữ dội đến mức tôi phải nôn mửa trong nhà vệ sinh, tôi quyết định mình phải đến bệnh viện. Cảm thấy hoảng sợ, tôi chạy vội đến bàn làm việc, mở ngăn kéo và tìm kiếm trong cuốn sổ địa chỉ của mình. Tôi lật qua các trang cho đến khi tìm thấy số điện thoại của Gabriel.
Anh trả lời sau hồi chuông thứ hai. “Xin chào?”
“Gabriel phải không? Em đây, Olivia. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này, nhưng em cần giúp đỡ.” Tôi ôm bụng và gập người lại trong đau đớn.
“Có chuyện gì vậy?” Anh lo lắng hỏi.
“Em không biết nữa, nhưng em đang bị đau bụng kinh khủng. Em không biết phải gọi cho ai cả.”
“Có cần đi bệnh viện không?” Anh hỏi.
“Có. Nhưng mẹ em đi vắng, và bây giờ đã nửa đêm. Em sợ là mình sẽ phải mang Rose đi cùng phòng trường hợp bệnh nghiêm trọng như viêm ruột thừa và phải nhập viện. Anh ở cách em có vài dãy nhà, vì vậy em nghĩ có lẽ...”
“Em đau bao lâu rồi?” Anh hỏi.
“Từ tối, sau khi em đưa Rose đi ngủ.”
“Em phải đi khám thôi,” anh nói. “Anh sẽ tới đó ngay.”
“Cảm ơn anh.” Tôi cúp điện thoại và chờ đợi.
*“Có lẽ em nên gọi xe cấp cứu,” Gabriel nói khi anh bước vào cửa và thấy tôi nhăn mặt, người cong lại vì đau.
“Đi taxi sẽ nhanh hơn,” tôi trả lời. “Em chỉ cần đến phòng cấp cứu thôi.”
“Em có muốn anh đi cùng em không? Anh có thể đưa Rose theo và trông con bé ở đó.”
“Không cần đâu. Tốt hơn hết là con bé nên ở nhà.” Tôi chỉ vào bếp và dặn dò anh cho Rose ăn gì nếu con bé thức dậy vì đói trong đêm. “Và anh có thể ngủ trên giường của em.”
“Đừng lo lắng mấy chuyện đó nữa,” anh trả lời. “Anh sẽ nghỉ làm vào ngày mai trong trường hợp em nhập viện.”
“Anh có chắc không?”
“Ừ, không có vấn đề gì đâu. Họ sẽ sắp xếp người dạy thay.”
“Cảm ơn anh rất nhiều, Gabriel. Em vô cùng biết ơn anh vì đã giúp đỡ mẹ con em.”
Anh đưa tôi đến thang máy và nhấn nút đi xuống. Cánh cửa mở ra ngay lập tức, và tôi bước vào trong.
Em sẽ gọi ngay khi có kết quả khám,” tôi nói với anh.
“Tôi chỉ có thể nói vậy thôi vì tôi quá đau đớn. Cánh cửa dần đóng lại giữa chúng tôi.
*Sáu giờ sau, tôi dùng điện thoại công cộng trong bệnh viện để gọi về căn hộ của mình. Gabriel trả lời ngay lập tức, như thể anh đang đợi điện thoại của tôi vậy.
“Olivia?”
“Vâng, là em đây. Em đã khám xong rồi, và mọi thứ đều ổn cả. Bệnh viện cho em về nhà. Rose đã tỉnh chưa?”
“Chưa, con bé vẫn đang ngủ. Nhưng có chuyện gì thế? Em gặp vấn đề gì?”
“Mittelschmerz,” tôi giải thích.
“Mittelschmerz. Anh chưa bao giờ nghe đến bệnh này.”
“Em cũng không biết. Nhưng nó có liên quan đến quá trình rụng trứng, khi chất lỏng từ buồng trứng rò rỉ vào khoang bụng, đây là nguyên nhân gây ra cơn đau. Trong trường hợp của em thì rất nghiêm trọng. Nhưng nó sẽ kiểu... tự tiêu tan, em đoán vậy.”
Gabriel im lặng một lúc. “Họ có chắc là chỉ có vậy thôi không? Anh hy vọng họ đã không bỏ lỡ bất cứ điều gì, và không có gì nghiêm trọng hơn cả.”
“Em cũng vậy. Nhưng họ đã làm tất cả các loại xét nghiệm rồi. Bác sĩ yêu cầu em xét nghiệm máu và siêu âm. Họ thậm chí còn thử thai cho em. Em đã khăng khăng rằng bước đó là không cần thiết, em không thể có thai được. Anh đoán xem bác sĩ nói gì nào.”
“Nói anh nghe đi.”
“Ông ấy đã hỏi em có tử cung không. Em nói có, và câu trả lời của ông ấy là, Vậy thì chúng ta sẽ thử thai.”
Gabriel khúc khích cười. “Anh nghĩ là họ phải làm đúng theo quy trình. Nhưng miễn sao em cảm thấy ổn hơn và các bác sĩ chắc chắn rằng đó không phải là bệnh gì khác...”
“Em cảm thấy đỡ rồi,” tôi nói với anh. “Cơn đau bắt đầu biến mất khoảng một giờ sau khi em đến bệnh viện, nhưng họ vẫn tiến hành các xét nghiệm. Em đã nghĩ chắc là em bị viêm ruột thừa. Giờ thì em rất mừng vì mình không phải làm phẫu thuật.”
“Anh cũng vậy.” Anh thở phào nhẹ nhõm. “Mà giờ em có thể về nhà rồi đúng không?”
“Vâng,” tôi đáp. “Em sẽ bắt taxi và gặp anh sau khoảng mười lăm phút nữa.”
*6 giờ 30 phút sáng, tôi bước qua ngưỡng cửa nhà và ngửi thấy mùi cà phê mới pha. Gabriel đang ở trong bếp khuấy thứ gì đó. Khi nghe thấy tiếng tôi bước vào, anh lập tức ra đón tôi ở cửa với Ziggy ở bên cạnh. “Chào mừng em về nhà?”
“Cam ơn anh.” Tôi xoa đầu Ziggy. “Em không biết mình sẽ ra sao nếu anh không ở đây nữa. Lẽ ra em nên đưa Rose đến bệnh viện cùng, mặc dù sẽ rất khó khăn cho hai mẹ con.”
Anh đặt tay lên vai tôi. “Em đói không? Anh đang nấu cháo.”
“Đói muốn xỉu. Thật tuyệt vời khi sắp có cháo ăn.” Tôi treo ví và áo khoác vào tủ quần áo ở sảnh rồi cùng Gabriel và Ziggy vào bếp. “Bây giờ anh đi làm vẫn kịp đấy,” tôi nhắc, liếc nhìn đồng hồ trên lò vi sóng.
Anh lắc đầu. “Không cần đâu, trường đã sắp xếp người dạy thay rồi, nên anh sẽ nghỉ một ngày. Chắc chắn là em đuối lắm rồi. Em đã không ngủ cả đêm.”
“Có lẽ giờ trông em giống một xác chết nhỉ,” tôi trả lời, cố gắng hất tung mái tóc của mình trong vô ích.
Anh đi đến tủ lạnh và lấy một ít sữa. “Em ngồi đi. Sau khi chúng ta ăn xong, em nên đi ngủ một chút. Anh sẽ lo liệu ở đây cho đến khi em thức dậy.”
Tôi vừa mừng vừa tủi vì không quen được nuông chiều ở nhà. Lúc nào cũng chỉ có tôi và Rose, và tôi là người phải chiều chuộng con bé. “Anh có chắc không? Em thấy em lợi dụng anh đến thế này là đủ rồi.”
“Sao lại gọi là lợi dụng được,” anh trả lời. “Không phải em bảo sáng nay Rose phải đi mẫu giáo sao? Anh có thể đưa con bé đến đó trong khi em ngủ. Chỉ cần cho anh biết thời gian và địa điểm thôi.”
“Ôi trời,” tôi vừa ngáp vừa nói. “Anh đúng là cứu tinh của em.”
Anh mỉm cười và lấy cho tôi một ít cháo. “Em muốn ăn kèm việt quất hay chuối cắt lát?”
“Cả hai cũng tuyệt nhỉ.”
“Có ngay đây.” Anh bóc một quả chuối, cắt lát, sau đó rắc một ít quả việt quất tươi lên phần ăn của tôi và đổ sữa lên trên. Anh đặt nó lên bàn trước mặt tôi. “Em cần gì nữa không? Một cái thìa. Chờ anh một giây...”
Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ trong hành lang. Rose, mặc chiếc váy ngủ màu hồng có hình con kỳ lân, xuất hiện ở cửa bếp, dụi mắt. Con bé ngước nhìn Gabriel, môi hơi hé mở.
“Chào buổi sáng, quý cô Rose,” anh nói với giọng thân thiện. “Và chúc cậu buổi sáng tốt lành, cậu chủ Barney.”
Rose gãi mông. “Chúng cháu vừa mới dậy.”
“Chú thấy rồi,” Gabriel trả lời. “Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời đấy. Barney có thích cháo không?”
Rose bước đến chiếc ghế đối diện với tôi ở bàn và trèo lên đó. “Chúng cháu thích Cheerios.”
“Được rồi.” Gabriel quay sang tôi. “Chúng ta có Cheerios không?”
Miệng vẫn còn đầy cháo và quả việt quất, tôi chỉ vào cái tủ phía trên máy rửa chén. “Trên đó.”
“Anh biết rồi.”
Một lúc sau, tất cả chúng tôi đều đã ngồi vào bàn thưởng thức bữa sáng của mình. Gabriel hỏi Rose con bé có thích trường mẫu giáo không.
Rose chỉ vào tác phẩm của mình trên tủ lạnh. “Hôm nay chúng ta đi ạ?”
“Chú rất muốn đưa cháu đi,” Gabriel trả lời, “nếu mẹ cháu đồng ý?”
Anh nhìn tôi, và tôi rất nhiệt tình gật đầu. “Em nghĩ kế hoạch này nghe có vẻ thú vị đấy. Rose, con sẽ chỉ cho chú Gabriel cách thắt dây an toàn cho con trên ghế ô tô chứ?”
Con bé gật đầu.
“Hoàn hảo!” Gabriel giơ tay lên đập tay với con bé. Rose đập lòng bàn tay bé nhỏ của mình vào tay anh và cười khúc khích đáng yêu.
Sau bữa sáng, Rose vào phòng khách chơi búp bê, còn Gabriel quay sang hỏi tôi. “Mấy giờ con bé tan học?”
“Vào buổi trưa.”
“Rose có thường ngủ trưa không?”
“Có, sau bữa trưa, khoảng 2 giờ.”
Cả hai chúng tôi đều nhìn về phía Rose đang ở trong phòng khách. Rồi Gabriel đưa ra đề nghị. “Anh có thể chuẩn bị bữa trưa, đón con bé vào buổi trưa và đưa nó đến công viên đi dã ngoại cùng Ziggy được không? Anh sẽ đưa con bé về nhà để ngủ trưa lúc 2 giờ, và em có thể ngủ một giấc cho đến lúc đó.”
Tôi thở phào sung sướng. “Ôi trời. Nghe sung sướng như ở trên thiên đường ấy, mắt em díp hết cả vào rồi.”
“Vậy thì em nên tiến thẳng vào giường ngay đi.”
“Em sẽ làm thế, nhưng để em mặc quần áo cho Rose đã, và em sẽ tiễn hai người ra cửa.” Tôi đứng dậy khỏi bàn và gọi con gái. “Rose, đi đánh răng chuẩn bị đi học thôi con.”
“Vâng!” Con bé loạng choạng đứng dậy.
Khi tôi dẫn Rose vào phòng ngủ, Gabriel đã dọn bàn và dọn dẹp nhà bếp. Tôi bắt đầu chẳng thể đong đếm được lòng cảm kích vô ngần mà tôi dành cho anh.
*Tôi thức dậy khi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Rose trong phòng khách. Tôi mở bừng mắt, phải mất vài giây tôi mới nhớ rằng Gabriel đã đưa con gái tôi đến Kinder Social Time, sau đó đưa nó đi dã ngoại trong công viên. Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi lăn người qua để kiểm tra đồng hồ báo thức ở cạnh giường và phát hiện ra đã 1 giờ 45 chiều. Chắc họ vừa về đến nhà.
Bản năng đầu tiên của tôi là nhảy ra khỏi giường và thực hiện nghĩa vụ làm mẹ của mình, bởi tôi không thể ngừng làm việc đó một giây phút nào, nó quá khó với tôi. Nhưng khi tôi nghe thấy Rose trò chuyện nhẹ nhàng và thoải mái với Gabriel - có vẻ như anh đã dặn con bé phải nói thật nhỏ - tôi quyết định ngả đầu xuống gối và thư giãn một chút.
Mười lăm phút sau, khi đã tỉnh táo hơn, tôi đứng dậy và đi xem một ngày của họ trôi qua như thế nào. Vẫn trong bộ trang phục mà tôi đã mặc khi đến bệnh viện vào đêm hôm trước, tôi lê bước ra phòng khách, nơi Rose và Gabriel đang ngồi trên ghế sofa với một cuốn sách tranh lớn trên đùi. Ziggy nằm dài trên sàn trước bàn cà phê.
Rose nhìn thấy tôi và nhảy dựng lên. “Mẹ ơi!” Con bé chạy đến ôm lấy đầu gối tôi. “Chúng con đã có một chuyến dã ngoại. Ziggy đuổi theo Fwisbee[1]!”
“Nghe vui đấy,” tôi trả lời và nhìn sang Gabriel, người đang ngồi thoải mái trên ghế sofa. “Cảm ơn lần nữa vì đã dành cả ngày chơi cùng con bé.”
“Anh rất vui. Chúng ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, phải không Rose?”
Con bé trở lại ghế sofa và rúc vào bên cạnh anh. “Chú kể nốt câu chuyện đi ạ,” Rose nói. “Rồi chúng ta sẽ đi ngủ trưa.”
“Được,” anh đáp. “Đến giờ ngủ trưa rồi. Nhìn kìa, Ziggy còn ngủ trước cả cháu.”
“Nó mệt rồi,” Rose nói, miệng há ra ngáp dài.
Tôi lặng lẽ lùi về phía bếp. “Em sẽ đợi anh đọc nốt câu chuyện.”
Cà phê là thứ tôi cần lúc này. Tôi di chuyển đến tủ và tập trung pha một bình cà phê mới. Vài phút sau, khi cà phê đang nhỏ giọt, Rose đã chạy đến chỗ tôi và nói, “Chú Gabriel đưa con đi ngủ ạ? Chú có đọc truyện không ạ?”
“Tất nhiên rồi,” tôi đáp. “Miễn là chú ấy không phiền.”
Gabriel cũng bước vào bếp. “Chú không phiền đâu. Hãy đi chọn một cuốn sách khác đi. Lần này ngắn thôi đấy nhé.”
Họ đi rồi, tôi lại có thời gian tự rót cho mình một tách cà phê và nhâm nhi tại bàn.
Khoảng hai mươi phút sau, anh trở lại nhà bếp. “Con bé sắp ngủ rồi.”
“Tuyệt vời,” tôi trầm giọng. “Anh có muốn uống cà phê không?”
“Chắc chắn rồi.”
Tôi đứng dậy rót cho anh một tách. “Đen à?”
“Ừ.”
Chúng tôi quyết định di chuyển vào phòng khách, rồi cùng ngồi xuống ghế sofa.
“Sáng nay em ngủ được không?” Anh hỏi.
“Giống như một đứa trẻ. Ngay sau khi anh rời đi, em đã sập như một ngọn đèn cạn dầu. Mọi thứ có ổn không? Con bé không làm ầm lên lúc anh để nó ở trường chứ?”
“Không hề,” anh đáp. “Con bé rất tự hào khi cho anh thấy nó dũng cảm và trưởng thành như thế nào.”
Tôi mỉm cười khi nghe thấy những lời đó. “Anh không gặp con bé vào ngày đầu tiên đó thôi. Con bé bám chặt lấy em như băng dính gai. Nhưng em mừng là nó đã quen với việc đi học rồi.”
“Con bé ngoan lắm. Rose là một cô bé tuyệt vời đấy. Em nên tự hào về nó.”
Tôi đặt tay lên trái tim mình. “Đó là lời khen hay nhất mà anh dành cho em đấy. Đôi khi em vẫn lo lắng lắm.”
“Về chuyện gì?”
Tôi phẩy tay. “Ồ, anh biết mà, một mình em nuôi dạy con bé. Thỉnh thoảng cũng có những lúc thấy khó khăn.”
“Chắc chắn là thế rồi.” Gabriel nhấp một ngụm cà phê, và chúng tôi cứ thế ngồi đó trong sự tĩnh lặng của buổi chiều.
“Nhưng thế là đủ rồi,” tôi nói, không muốn cuộc trò chuyện lại lạc sang cảnh góa bụa bi ai của mình. “Kể cho em nghe về chuyến dã ngoại của hai chú cháu đi. Em nghĩ đó là lần đầu tiên Rose nhìn thấy một chiếc đĩa ném đấy. Chúng em chỉ ném bóng cho Ziggy thôi.”
Khi nghe thấy tên mình, Ziggy ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi nhắm mắt lại và hạ cằm xuống tựa lên bàn chân.
“Rose rất thích trò ném đĩa,” Gabriel nói. “Con bé còn hỏi liệu ngày mai có được chơi tiếp nữa không. Anh đã bảo con bé là nó phải xin phép em đã.” Anh dừng lại, rồi nói tiếp.
“Em có thể dùng đĩa ném của anh nếu em muốn. Anh có vài chiếc.”
“Ồ. Anh thật hào phóng. Cảm ơn anh nhé.” Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy cực kỳ thất vọng với lời đề nghị của anh vừa rồi vì như vậy tức là anh không muốn đi chơi cùng chúng tôi. Cũng khó trách. Hôm nay anh đã rất vất vả rồi.
“Chắc anh mệt rồi,” tôi nói. “Đêm qua ở đây anh có ngủ được chút nào không?”
“Anh đã ngủ khoảng bốn tiếng trên ghế sofa.”
Chúng tôi nhâm nhi cà phê, và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy giữa chúng tôi có sự ngượng ngùng. Tôi có thể cảm nhận rõ rằng Gabriel muốn đi rồi.
Quả đúng thế thật, anh uống cạn tách cà phê chỉ trong một ngụm, đặt chiếc tách rỗng xuống bàn rồi nói, “Có lẽ anh nên đi thôi.” Anh đứng dậy.
“Anh cứ thong thả.” Tôi cũng đứng dậy và tiễn Gabriel ra cửa.
“Hôm nay rất vui,” anh mỉm cười nói. “Anh rất thích buổi trốn việc này.”
“Em mừng vì anh thấy vậy.” Tôi nhìn anh kéo áo khoác.
“Anh mừng là em không sao.” Anh quay người mở cửa rời đi. “Tạm biệt Rose hộ anh nhé.”
“Em sẽ chuyển lời. Cảm ơn anh lần nữa, Gabriel.” Anh bước ra ngoài, nhưng thay vì đi thang máy, anh biến mất ở chỗ cầu thang bộ.
Tôi đóng cửa lại sau lưng anh và bối rối đứng đó một lúc. Tại sao anh lại vội vã rời đi như vậy? Liệu có phải anh có một cuộc hẹn hò sau đó không?
Tôi đi vào dọn dẹp phòng khách và bắt đầu suy nghĩ về trạng thái bối rối trong cảm xúc của mình. Gabriel là một người đàn ông tốt. Không ai có thể nghi ngờ chuyện đó. Đó chẳng phải là điều gì quá ngạc nhiên đối với tôi. Tôi luôn coi anh là người lịch thiệp nhất trong tất cả những người bạn nam giới của mình. Rose chắc chắn cũng thích anh, và con bé tận hưởng những lúc được bầu bạn bên cạnh anh. Và anh ở hiện tại trông đẹp trai hơn bao giờ hết. Anh tự tin hơn, đàn ông hơn so với chàng trai trẻ cao lêu nghêu mà tôi từng hẹn hò ở trường đại học năm nào.
Khi quỳ xuống nhặt đồ vương vãi trên thảm, tôi đã nghĩ đến khoảnh khắc khi tôi bước ra khỏi phòng ngủ và nhìn thấy phiên bản trưởng thành của người bạn trai cũ đang ngồi trên ghế sofa cùng Rose, một cuốn sách ảnh khổ lớn đặt trên đùi họ. Có thứ gì đó bên trong tôi đã rung chuyển, và tôi cảm thấy như được giải phóng, cùng một sự phấn khích trào dâng bất ngờ. Tôi ngồi thẳng dậy vì tôi nhận ra đó là gì, và tôi đã rất ngạc nhiên về nó. Tôi đã không cảm thấy bất cứ điều gì giống như vậy trong nhiều năm.
Cảm giác hồi hộp đến run rẩy trước sự hấp dẫn về thể xác.
Chúa ơi. Tôi nghĩ rằng phần đó trong tôi đã vĩnh viễn đóng lại. Mãi mãi không bao giờ mở ra nữa. Có lẽ tôi không chết trong lòng như tôi nghĩ.
Tôi đã đợi 10 phút để Gabriel về đến căn hộ của mình. Sau đó, tôi đi đến chỗ đặt điện thoại trong bếp, và gọi cho anh.
“Có lẽ anh đã chán nghe thấy tiếng em rồi,” tôi nói với giọng nhẹ nhàng và vui vẻ, “nhưng em muốn hỏi xem liệu anh có rảnh vào chiều mai không, vì em rất muốn anh đi cùng mẹ con em đến công viên. Nếu anh không phiền thì đi nhé.”
Anh im lặng một lúc, và bụng tôi thắt lại đầy lo lắng vì tôi cảm thấy mình sẽ bị từ chối ngay lập tức.
“Anh không biết, Olivia,” anh nói. “Anh rất muốn, nhưng...”
Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra mình có tình cảm với người đàn ông này, và nó không còn là tình bạn đơn thuần nữa. Hôm nay nó đã biến thành một thứ khác.
Tất cả những gì tôi muốn lúc này là Gabriel nói đồng ý và cho tôi một cơ hội. Tha thứ cho tôi về những tổn thương trong quá khứ và bắt đầu lại từ đầu. Tôi phải làm thế nào mới thuyết phục được anh rằng tôi đã sẵn sàng vượt qua nỗi mất mất mà Dean để lại và tôi sẽ không đùa giỡn với tình cảm của anh nữa đây?
“Anh hy vọng là em hiểu anh quan tâm em đến thế nào,” Gabriel nói.
“Tất nhiên là em hiểu.” Nhưng anh không muốn có em. Tôi cảm thấy mất mát to lớn.
Anh trả lời bằng một giọng trầm và trang trọng. “Anh biết mình từng nói với em rằng anh muốn chúng ta làm bạn, Olivia, và anh nghĩ có lẽ chúng ta nên như thế. Nhưng sự thật là...”
Anh ngừng nói, và tôi lo lắng trái tim mình sắp bị bóp nghẹt.
“Anh cảm thấy khó khăn khi ở bên em,” anh tiếp tục. “Bởi thứ anh muốn là nhiều hơn tình bạn, anh đã luôn muốn như thế. Mỗi lần anh nhìn thấy em, nỗi giày vò lại ngày một chất chồng.”
Lẽ ra tôi nên cảm thấy cảm thông hay tội lỗi như khi nghĩ về việc mình đã làm tổn thương anh khi chúng tôi còn trẻ. Nhưng lần này, trái tim tôi lại thổn thức.
“Em cũng thấy khó làm bạn với anh,” tôi nói. “Em luôn hối hận về những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Em hối hận vì đã làm tổn thương anh. Nhưng còn nhiều hơn thế nữa, Gabriel ạ.” Tôi dừng lại.
“Đó là...?”
Tôi hắng giọng, lo lắng.
“Có một tình yêu vẫn luôn ở đây. Nó không bao giờ biến mất, nhưng em phải chôn vùi nó và tránh mặt anh vì em đã gặp một người khác và em đã cưới anh ấy, và giờ em lại khóc thương cho người đàn ông đó, vì anh ấy đã mất rồi.”
Đây rồi. Những lời mà bấy lâu nay tôi chẳng thế nói ra. Cho đến tận giây phút này.
“Nhưng em không muốn mình đau buồn mãi,” tôi tiếp tục, “và em...” Tôi nuốt khan một cách khó chịu. “Em nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em,” anh nói. “Nhưng anh không muốn cảm thấy mình là kế hoạch dự phòng của em. Rằng nếu Dean bước qua cửa nhà em vào ngày mai, anh sẽ chỉ là lựa chọn thứ hai mà thôi.”
Anh lại không nói gì nữa, và tôi ngồi xuống. “Anh không phải là lựa chọn thứ hai. Bây giờ chắc chắn không phải.”
Hơn nữa, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Dean sẽ không bao giờ bước qua cửa nhà tôi. Anh ấy đã ra đi rồi. Đó là phần đã kết thúc mãi mãi của cuộc đời tôi.
Đồng hồ tích tắc đều đặn trên tường, máy điều hòa không khí đang chạy ro ro.
Cuối cùng Gabriel cũng lên tiếng. “Vậy chúng ta sẽ phải làm gì với chuyện này?”
Tôi suy xét cẩn thận rồi trả lời. “Em không biết nữa. Em nghĩ tùy anh thôi.”
Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.
“Có lẽ chúng ta nên chậm lại,” cuối cùng anh lên tiếng. “Xem nó tiến triển như thế nào đã. Hoặc có lẽ chúng ta nên thư giãn và cùng chơi ném đĩa vào ngày mai.”
Tôi cảm thấy trong lòng dâng trào một niềm vui to lớn. “Em thích vậy đấy.”
Không ai trong chúng tôi có vẻ muốn gác máy, vì vậy tôi đã đưa ra một gợi ý khác. “Trừ khi anh muốn qua nhà em chơi? Anh có thể nấu bữa tối cho chúng ta sau đó.” Tôi dừng lại. “Hay anh có kế hoạch gì khác rồi?”
“Anh không có kế hoạch gì cả,” anh nhanh chóng trả lời, “và anh rất muốn đến. Khi nào thì được nhỉ?”
Tôi cắn môi dưới, cảm thấy xấu hổ. “Bây giờ có sớm quá không?”
“Không còn sớm nữa đâu.”
Không hề có chút do dự nào. Tôi thầm cười khúc khích trong lòng, và chúng tôi nói lời tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Những phút sau đó, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài sốt ruột đi vòng quanh căn hộ của mình, chờ đợi Gabriel đến. Cuối cùng khi nghe thấy tiếng chuông thang máy kêu ding một tiếng, tôi vội vàng chạy ra ngoài hành lang để đón anh.
Gabriel bước ra khỏi thang máy. Anh thấy tôi đứng đó thì mỉm cười. Mọi thứ xung quanh chúng tôi dường như chậm lại. Niềm vui của tôi dâng trào. Trong vài giây, tôi cảm thấy như mình đang lơ lửng, chúng tôi là hai người duy nhất còn lại trong vũ trụ này. Lòng tôi rộn lên niềm hạnh phúc, vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Gabriel chậm rãi đi về phía tôi cho đến khi không còn khoảng cách nào giữa chúng tôi nữa.
“Xin chào,” anh dịu dàng nói và nắm lấy tay tôi. Những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, và tôi cảm nhận được hơi ấm của anh. Tôi say sưa với mối liên kết nhỏ bé đó khi mắt chúng tôi chạm nhau.
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười ngập ngừng. “Em rất vui vì anh đã trở lại.”
“Anh cũng vậy.”
Chậm rãi, thận trọng, anh kéo tôi vào vòng tay và ôm lấy tôi, và tôi nhận ra cảm giác bồng bềnh vừa rồi chính là niềm hạnh phúc, niềm vui sướng ngọt ngào và tuyệt diệu vì đã buông bỏ được quá khứ để chấp nhận hiện tại cùng tương lai.
Chú thích:
[1] Rose nói ngọng nên phát âm Frisbee thành Fwisbee. Frisbee là loại đĩa nhựa nhẹ được dùng trong môn ném đĩa.