PHẦN III - Chương 26 NEW YORK-1997-
OLIVIA
Trong những năm đầu của cuộc hôn nhân thứ hai, có những lúc tôi cảm thấy mình được Chúa ban phước cho không chỉ một mà là hai tình yêu lớn. Tình yêu đầu tiên đầy hứa hẹn nhưng đột ngột kết thúc trong bàng hoàng. Suốt một thời gian dài, tôi đã mất niềm tin vào hạnh phúc tương lai. Tôi chui vào một cái hang tối, cuộn tròn như quả bóng và ở mãi trong đó không chịu ra ngoài. Nhưng bằng cách nào đó, thật kỳ diệu, tôi đã được trao cho cơ hội thứ hai, và tôi rất biết ơn vì mình đã chấp nhận món quà đó.
Tôi đang ngồi trong phòng tập của trường trung học nghe dàn hợp xướng thiếu nhi biểu diễn bản nhạc vui nhộn “Have Yourself a Merry Little Christmas”, trong lòng tôi là cậu con trai hai tuổi Joel, còn Rose, giờ đã sáu tuổi, ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế bên cạnh. Gabriel ở phía trước chỉ huy dàn hợp xướng, và đứa con trong bụng tôi đang đạp theo nhịp điệu đều đặn, giống như một tay trống tương lai được định sẵn sẽ trở thành ngôi sao.
Hồi đầu tuần, tôi đã nói với Gabriel rằng đây sẽ là lễ Giáng sinh tuyệt vời nhất từ trước đến nay.
“Thật ư?” Anh ngập ngừng hỏi, như thể anh vẫn chưa tin rằng tôi tận hưởng cuộc sống này hơn cuộc sống trước đây.
Tôi nâng tay anh lên môi và hôn lên mu bàn tay. “Thật đấy, đồ ngốc ạ.” Tôi nói với giọng bông đùa, giễu cợt anh vì cứ đa nghi, bởi anh đâu cần phải thắc mắc gì nữa. Tôi yêu anh bằng cả linh hồn mình, tôi biết ơn vì sự hiện diện của anh trong cuộc đời tôi, và tôi hạnh phúc như mọi người phụ nữ xứng đáng có được nó. Chúng tôi đã cùng nhau xây dựng một cuộc sống tươi đẹp, bao quanh là gia đình, những người bạn tốt, âm nhạc, những đứa trẻ chúng tôi yêu thương và một em bé sắp chào đời. Tôi còn mong gì hơn nữa đây?
Hiện giờ đang là Giáng sinh, khoảng thời gian yêu thích nhất trong năm của tôi.
Sau buổi hòa nhạc, tuyết bắt đầu rơi. Dự báo thời tiết thông báo có thể sẽ có một cơn bão mùa đông vô cùng lớn đổ bộ, vì vậy chúng tôi lái xe về nhà và không ra ngoài suốt buổi tối, tận hưởng dư vị ấm cúng trong ngôi nhà phố ấm áp của chúng tôi ở Upper West Side. Bao trùm lên thành phố lúc này là bầu không khí yên tĩnh và thanh bình với tuyết rơi nhẹ nhàng. Đèn Giáng sinh đầy màu sắc nhấp nháy trên tất cả các cửa sổ của con phố nhà chúng tôi. Cây thông Noel của chúng tôi cũng đã được thắp sáng và những món quà chất đầy trên tấm thảm bên dưới.
Chúng tôi xem Home Alone (Ở nhà một mình) với Rose và Joel, trong khi Ziggy, giờ đã là một chú chó trưởng thành không còn thích đuổi theo đĩa ném nữa, ngủ ngon lành trên sàn dưới chân tôi.
Sau đó, chúng tôi cho bọn trẻ đi ngủ và dọn dẹp phòng khách.
“Ngày mai là ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ,” tôi nói, “và có lẽ sẽ là một ngày tuyết rơi.”
“Có vẻ như vậy,” Gabriel trả lời. “Anh nghĩ trẻ em New York đứa nào cũng mong hết ngày mai.”
“Các giáo viên cũng vậy,” tôi mỉm cười nói.
Anh tiến về phía tôi, ôm mặt tôi trong tay, tôi như tan ra trước sự đụng chạm của anh và cách anh nhìn tôi đắm đuối. “Em thật đẹp. Em có biết không?”
“Em nghĩ vẻ đẹp, trong trường hợp này, chỉ nằm trong con mắt của kẻ si tình.” Tôi cảm thấy mình đang phình to như một quả khinh khí cầu vì sung sướng.
Anh khế cười khúc khích khi hôn tôi, và cơ thể tôi đáp lại anh bằng nỗi khao khát cháy bỏng. “Chúng ta nên đi ngủ thôi nhỉ?” Anh hỏi.
“Anh cứ như đi guốc trong bụng em vậy.”
Anh nắm tay tôi, tắt đèn cây và dần tôi lên cầu thang
Chúng tôi im lặng cởi bỏ đồ vì không muốn đánh thức lũ trẻ. Khi Gabriel trượt vào giường và nằm xuống bên cạnh tôi, anh đã thì thầm, “Anh yêu em,” và cái chạm môi của anh khiến cơ thể tôi nóng bừng. Tôi quay sang anh và khẽ thở ra sung sướng khi anh ôm tôi trong vòng tay ấm áp quý giá của anh.
*Tôi đang mơ thấy một con kỳ lân phi nước đại trên mặt hồ đóng băng và lao về phía tôi thì Joel nhảy lên giường và hét lên, “Tuyết rơi!”
Giật mình thức giấc, tôi liếc nhìn đồng hồ. “Đã hơn 8 giờ rồi.” Tôi hoảng hốt ngồi dậy. “Chúng ta ngủ quên rồi.”
“Không, chúng ta không ngủ quên đâu,” Gabriel trả lời. “Và em có biết tại sao không?” Anh ném Joel xuống nệm như một đô vật và bắt đầu cù lét thằng bé.
“Hôm nay là ngày tuyết rơi!”
Tôi ra khỏi giường và mặc áo choàng tắm ngay khi Rose thong thả bước vào phòng, dụi mắt. “Trường học có nghỉ không ạ?”
“Chắc chắn rồi,” Gabriel đáp. “Ai muốn bánh kếp?”
“Con!” Joel hét lên.
Rose nhảy lên giường. “Con cũng vậy!”
“Nhưng phải bị cù lét thì mới được ăn!” Gabriel kéo Rose vào cuộc. Con bé cười ré lên, còn Joel khơi mào cuộc chiến gối ngủ.
“Mẹ sẽ đi pha cà phê,” tôi nói, bỏ mặc cho bố con họ lao vào đánh đấm khi vẫn mặc nguyên đồ ngủ.
Xuống nhà, tôi vén rèm nhìn ra đường. Mặt trời đang tỏa sáng, hàng xóm đang ở bên ngoài dọn dẹp bậc thềm nhà họ. Tôi nghe thấy tiếng xẻng cào trên vỉa hè nhà bên cạnh và tiếng máy xúc gầm rú trên con đường chính. Tuyết dày ít nhất phải chừng 30 xen-ti-mét, và xe của chúng tôi đã bị chôn vùi dưới nó.
“Chắc hôm nay cả nhà sẽ không đi đâu cả,” tôi tự nhủ. Sau đó, tôi bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng - bánh kếp, thịt xông khói và một tô lớn salad trái cây.
Bọn trẻ lao xuống cầu thang ngay khi tôi đang đổ bột vào chảo. Chúng chạy đến cửa sổ phía trước.
“Chúng ta đắp người tuyết được không ạ?” Rose hỏi.
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy.” Nhưng tôi biết chỉ có Gabriel mới chơi với chúng được vì tôi không thể đẩy một quả cầu tuyết khổng lồ với thân hình kềnh càng hiện tại.
Gabriel đi xuống cầu thang, thấy tôi đang đứng trước lò nướng thịt xông khói thì vòng tay ôm lấy vòng eo to lớn của tôi. “Thơm quá!”
Tôi đặt thìa xuống, xoay người đối diện với anh và đặt tay lên ngực anh. “Chào buổi sáng, chồng của em.”
“Chào buổi sáng, vợ yêu của anh.”
Đúng lúc đó Rose bước vào bếp. “Êu bố mẹ gớm quá!”
Gabriel cười khúc khích và lùi ra xa khỏi tôi. “Có phải ai đó vừa nói muốn đắp người tuyết không?”
Tôi quay lại với món thịt xông khói đang xèo xèo trong chảo nóng trong khi Gabriel mở tủ lạnh và lấy ra một hộp nước cam.
“Con!” Rose trả lời.
“Giúp bố dọn bàn ăn đã,” anh nói, “rồi chúng ta sẽ ra ngoài sau bữa sáng.”
Đứa bé đạp trong bụng tôi, và tôi ấn tay vào bàn chân tràn đầy năng lượng đó. “Mẹ nghe thấy con đó. Con nóng lòng muốn tham gia cuộc vui nhỉ. Sẽ không lâu nữa đâu.”
“Mẹ đang nói chuyện với ai đấy ạ?” Rose hỏi khi con bé đặt khăn ăn lên bàn.
“Em trai hoặc em gái của con đấy.”
Con bé đến gần và hét vào rốn của tôi. “Hôm nay cả nhà sẽ đắp người tuyết! Nhưng em đừng lo! Cả nhà sẽ đắp cho em một người tuyết khác khi em đến đây!”
Tôi xoa đầu con bé. “Con thật ngọt ngào. Con sẽ trở thành một người chị tuyệt vời.”
Một giờ sau, tôi bọc Rose và Joel trong bộ đồ đi tuyết, cùng khăn quàng cổ, găng tay và ủng đi tuyết, rồi Gabriel đưa chúng ra sân sau. Trong khi họ lăn những quả bóng tuyết khổng lồ, dọn sạch những dải cỏ xanh dài trên đường lăn, tôi lên lầu đi tắm và thay quần áo.
Khi tôi trở lại nhà bếp, chiếc xe xúc tuyết đã đi qua. Ở phía sau, người tuyết cũng đã hoàn thành, lũ trẻ đang nhét thêm tuyết vào các khoảng trống.
Tôi mở cửa sau và gọi họ. “Ba bố con có cần cà rốt làm mũi không?”
“Có ạ!” Rose trả lời. “Cả một chiếc khăn quàng cổ và mũ nữa ạ!”
“Đến ngay đây!” Tôi đi tới tủ lạnh và lục lọi ngăn rau để tìm chiếc mũi hoàn hảo cho Frosty, sau đó mở băng ghế ở sảnh trước để tìm mũ và khăn quàng cũ. Tôi đang quỳ xuống, lục lọi trong đống găng tay không khớp thì chuông cửa reo. Chắc là Mary Beth, bạn của Rose ở cách nhà chúng tôi hai nhà, tôi dựa vào băng ghế nặng nề đứng dậy và đi về phía cửa.
Tôi mở cửa với nụ cười nở trên môi, nhưng người ở trước cửa nhà tôi không phải là Mary Beth, mà là hai người đàn ông mặc áo khoác tối màu. Một trong hai người họ giơ huy hiệu về phía tôi, và nỗi sợ đầu tiên nảy lên trong đầu tôi là có chuyện gì đó đã xảy ra với mẹ tôi rồi.
“Chào buổi sáng,” người đàn ông cao hơn nói. “Cô có phải là Olivia Hamilton không?”
“Phải, nhưng giờ phải là Olivia Morrison.” Cả hai đều liếc nhìn bụng tôi, rồi nhìn thẳng vào mặt tôi lần nữa. “Tôi là thanh tra Johnson, còn đây là thanh tra Russo. Chúng tôi muốn hỏi cô một vài câu hỏi. Chúng tôi vào được không?”
“Tất nhiên rồi,” tôi trả lời và bước sang một bên nhường đường. Họ cởi ủng đi tuyết trên thảm, rồi theo tôi vào phòng khách.
“Mời hai anh ngồi. Hai anh dùng gì? Cà phê hay trà?”
“Cô thật tử tế,” thanh tra Russo trả lời, “nhưng không cần đâu, cảm ơn cô.”
Cả hai ngồi trên ghế sofa trong khi tôi ngồi trên chiếc ghế bọc đối diện với họ, bên cạnh cây thông Noel. “Chuyện này là thế nào?”
Thanh tra Russo rút một cuốn sổ nhỏ và bút từ trong túi áo khoác ra, trong khi thanh tra Johnson hơi nghiêng người về phía trước.
“Cách đây không lâu,” thanh tra Johnson nói, “xác của một phụ nữ trẻ đã được tìm thấy ở New Jersey, trong khu rừng phía bắc Oakland. Cô có nghe được chuyện này trên bản tin không?”
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn vì tôi không thể tưởng tượng được tại sao phát hiện khủng khiếp đó lại có thể liên quan đến tôi được, nhưng rõ ràng là nó có liên quan, nếu không họ sẽ chẳng ngồi trong phòng khách nhà tôi làm gì.
“Tôi có nghe nói,” tôi trả lời. “Thật kinh khủng.”
“Vâng, đúng vậy,” thanh tra Johnson trả lời. “Chúng tôi đã xác định được nạn nhân là Melanie Brown. Cái tên này có khiến cô nhớ đến điều gì không?”
Cả hai đều chăm chú quan sát nét mặt của tôi.
“Có không?” Tôi hỏi. “Ý tôi là... không. Cô ấy là ai?”
Các thanh tra nhìn nhau, rồi Russo thẳng thắn trả lời câu hỏi của tôi. “Cho đến tuần trước, Melanie Brown vẫn được coi là một người mất tích. Cô ấy biến mất vào năm 1986. Lúc đó cô ấy đang là sinh viên ở Columbia, 24 tuổi.” Họ tiếp tục quan sát tôi, như thể họ mong đợi tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhưng tôi chẳng có chút ký ức gì.
Tôi lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết gì về cô ấy cả.”
Thanh tra Russo nhìn tôi với ánh mắt sắc bén. “Thế còn người chồng quá cố của cô thì sao? Dean Robinson. Anh ta có bao giờ nhắc đến cô ấy không?”
Tôi lui lại. “Tôi không nghe thấy anh ấy nhắc đến bao giờ. Tại sao anh lại hỏi vậy?” Họ không thể nghĩ Dean có liên quan gi đến chuyện này được. “Anh nói cô ấy mất tích khi nào?”
“Ngày 14 tháng 10 năm 1986.”
Một lần nữa, tôi lại lắc đầu. “Chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò vào khoảng thời gian đó.”
“Vâng, đó là lý do tại sao chúng tôi ở đây. Hóa ra, Melanie là một trong những khách hàng của chồng cô hồi anh ta còn làm tại Phòng khám Sức khỏe Wentworth.”
“Tôi hiểu rồi.” Tôi ngả người ra sau ghế và suy nghĩ về chuyện này. “Tôi e là anh ấy chưa bao giờ chia sẻ bất cứ điều gì với tôi về khách hàng của mình. Anh ấy rất có ý thức về các vấn đề bảo mật. Các anh đã nói chuyện với Tiến sĩ Caroline Weaver chưa? Bà ấy là chủ của phòng khám đó, và tôi nghĩ giờ vẫn vậy. Có thể bà ấy sẽ biết được chuyện gì đó. Hoặc có lẽ bà ấy vẫn còn lưu hồ sơ của Melanie.”
“Chúng tôi đã nói chuyện với bà ấy rồi,” thanh tra Johnson trả lời tôi, “thế nên chúng tôi mới tới đây. Tiến sĩ Weaver không tìm được hồ sơ của cô Brown. Nó đã bị thất lạc, và bà ấy cũng chẳng biết tại sao lại thế. Vì vậy, bây giờ chúng ta cần nói chuyện để loại trừ khả năng chồng cô có liên quan gì đó đến sự biến mất hoặc cái chết của cô ấy.”
Tôi cười miễn cưỡng. “Không, chuyện đó là không thể nào. Dean sẽ không bao giờ làm như thế.”
Hai thanh tra liếc nhìn nhau, như thể họ đang cân nhắc xem nên chia sẻ bao nhiêu thông tin với tôi. Và rồi thanh tra Johnson đã lên tiếng rất thẳng thắn.
“Chồng cô đã từng bị thẩm vấn vào năm 1986, ngay sau khi cô Brown biến mất. Vào thời điểm đó, nó mới chỉ là một vụ mất tích, nhưng bây giờ chúng tôi đã tìm được thi thể và nó có thể là một vụ giết người, chúng tôi cần xem xét lại mọi thứ một cách cẩn trọng. Cô có thể cho chúng tôi biết lý do tại sao chồng cô nghỉ việc tại phòng khám và chuyển đến Miami với cô ngay sau khi cô Brown mất tích không?”
Tôi chớp mắt vài lần. “Chúng tôi chuyển đến Miami để kết hôn, và anh ấy nghỉ việc vì không hài lòng với công việc của mình. Anh ấy vẫn luôn mơ ước được trở thành một phi công từ khi còn là một cậu bé, vì vậy tôi ủng hộ điều đó và đã khuyến khích anh ấy bỏ việc. Thực ra, việc anh ấy nghỉ việc và chuyển đến Miami cùng tôi là ý muốn của riêng tôi. Tôi là người đề nghị anh ấy làm thế.”
Họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi suốt một lúc lâu, nên tôi cảm thấy mình buộc phải biện hộ thêm cho bản thân. “Tôi gặp phải một số vấn đề với gia đình, cụ thể là bố tôi. Ông ấy hơi kiểm soát, vì vậy tôi muốn rời New York. Tôi đã đề nghị cả hai chúng tôi cùng bắt đầu một cuộc sống mới ở Miami.”
“Vậy đó là ý của cô nhỉ,” thanh tra Russo lặp lại, có vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Tôi ngừng lời và thoáng cảm thấy lo lắng. “Tôi có cần gọi luật sư của mình không?”
Anh ta giơ một tay lên. “Không, cô không cần làm vậy. Chúng tôi chỉ đang thu thập thông tin và chúng tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của cô. Tôi không cho là chồng cô...”
“Chồng quá cố,” tôi nói, sửa lời anh ta. “Tôi đã tái hôn rồi.”
“Tất nhiên rồi. Xin lỗi cô.” Anh ta hắng giọng rồi nói tiếp. “Chắc Dean không để lại giấy tờ gì đâu nhỉ?”
“Anh đang tìm kiếm hồ sơ bệnh nhân?” Tôi hỏi.
“Phải, hoặc bất cứ thứ gì khác có thể giúp ích cho việc điều tra của chúng tôi. Ngay cả khi nó có vẻ không liên quan thì cũng vẫn có khả năng cho chúng tôi biết điều gì đó.”
Tôi lắc đầu. “Không, tôi không giữ bất kỳ giấy tờ nào liên quan đến công việc của anh ấy, và nếu là hồ sơ bệnh nhân thì tôi chắc chắn sẽ nhớ, bởi sau khi máy bay của anh ấy mất tích, tôi đã xem xét rất kỹ mọi thứ của anh ấy. Không có gì giống vậy cả. Tôi cũng đã hủy gần hết mọi thứ mà tôi cho rằng không phải vật kỷ niệm cá nhân rồi. Tôi xin lỗi.”
Thanh tra Johnson gật đầu. “Được rồi... vậy thì... cô có nhớ ra điều gì khác có khả năng làm sáng tỏ chuyện này không?”
“Tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ có thể nói là tôi chắc chắn các anh đang lãng phí thời gian với Dean bởi anh ấy sẽ không bao giờ dính líu vào những chuyện thế này. Anh ấy là một người tốt bụng, đáng yêu.”
Cả hai thanh tra đều nhìn tôi chằm chẳm.
“Được rồi,” Russo nói. “Một điều cuối cùng. Cô có giữ bất cứ thứ gì thuộc về anh ấy không? Một kỷ vật cá nhân chẳng hạn? Một thứ gì đó kiểu lược chải đầu hoặc quần áo?”
“Tại sao các anh lại cần những thứ đó?”
“Để xét nghiệm DNA,” anh ta giải thích.
Tôi lắc đầu. “Tôi không hiểu.”
Cả hai cựa quậy không thoải mái trên ghế sofa. “Khám nghiệm tử thi cho thấy cô Brown đang mang thai vào thời điểm cô ấy qua đời.”
Sàn nhà dường như đang tách ra dưới chân tôi. Tôi chết lặng vài giây, cố gắng hiểu điều mà người đàn ông này đang yêu cầu - và đề nghị tôi làm.
“Chúng tôi có thể xin trát của tòa,” anh ta thông báo với tôi, “nếu cô không sẵn sàng...”
“Không, được rồi,” tôi nói. “Tôi cũng muốn giúp đỡ hết sức, và tôi có thể đảm bảo là xét nghiệm DNA sẽ giúp loại Dean ra khỏi danh sách tình nghi, bởi không đời nào anh ấy...” Tôi không thể nói hết câu, vì nhịp tim của tôi đang tăng nhanh, và tôi quyết định tốt nhất là mình không nên nói gì thêm nữa. “Để tôi nghĩ xem mình còn giữ những gì. Tôi có một chiếc hộp đựng tất cả các kỷ vật của anh ấy. Một đôi găng tay có được không?”
Thanh tra Johnson trả lời. “Được. Hoàn hảo. Cô có thể lấy đôi găng tay đó cho chúng tôi được không?”
“Được.” Tôi đứng lên. “Chờ tôi một lát. Cái hộp ở trên lầu.”
Cánh cửa phía sau nhà mở ra, và Rose bước vào bếp. “Mẹ! Cà rốt đâu ạ?”
Tôi giải thích với các thanh tra. “Họ đang đắp người tuyết ở phía sau nhà. Cà rốt làm mũi người tuyết ấy. Hai anh có thể đợi tôi thêm chút nữa không?”
“Chắc chắn rồi. Cô cứ thong thả.”
Tôi cầm chiếc mũ và chiếc khăn quàng cổ trên băng ghế lên và quay trở lại nhà bếp, củ cà rốt đang nằm trên quầy. “Của con đây,” tôi nói với Rose khi đưa mọi thứ cho con bé.
“Cảm ơn mẹ.” Rose lại chạy ra ngoài, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì con bé đã không nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt trong phòng khách. Tôi không chắc mình có thể giải thích cho con bé hiểu họ đang làm gì ở đây.
Tôi vội vã đi lên cầu thang và vào phòng ngủ của mình, tìm chiếc rương nhỏ bằng gỗ tuyết tùng trên giá trên cùng ở góc sau tủ quần áo. Tôi cần một chiếc ghế mới có thể với tới nó, và khi tôi kéo nó xuống, nó đã phủ đầy bụi. Tôi đã không động đến nó kể từ khi Gabriel và tôi chuyển đến ngôi nhà này ngay sau khi chúng tôi kết hôn. Vào thời điểm đó, khi thu dọn đồ đạc trong căn hộ của mình, tôi đã ép mình phải bỏ đi hầu hết các kỷ vật từ cuộc hôn nhân của tôi với Dean, chỉ giữ lại những thứ phù hợp trong chiếc rương gỗ tuyết tùng này.
Tôi cẩn thận rời khỏi ghế, đặt chiếc hộp lên giường và mở nắp ra.
Trái tim tôi thắt lại khi nhìn thấy những thứ bên trong - một số bức ảnh, một vài bức thư tình mà Dean đã viết cho tôi, bằng tốt nghiệp của anh ấy ở trường bay, một bản sao bộ phim sinh viên của tôi với cuộc phỏng vấn của anh ấy, nhẫn cưới và đôi găng tay da mà tôi đã tặng anh ấy vào Giáng sinh cuối cùng chúng tôi ở bên nhau. Đây đều là những món đồ quý giá - một chiếc hộp chứa đầy tình yêu thương - nhưng giờ đây có hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách của tôi, đợi tôi đưa cho họ một món đồ cá nhân có DNA của Dean trên đó để chứng minh rằng anh không phải là kẻ giết người.
Điều này thật không đúng. Không thể như thế được. Dean sẽ không bao giờ làm tổn thương bất cứ ai. Tôi chắc chắn về điều đó.
Tôi nghe thấy tiếng cửa sau mở ra và đóng lại, sau đó là tiếng Gabriel và lũ trẻ đang đá tuyết ra khỏi ủng trong phòng để đồ.
Tôi nhanh chóng gạt những tấm thiệp và thư ra để lấy đôi găng tay bên dưới, và để chiếc rương vẫn còn đang mở trên giường rồi vội vàng đi xuống dưới.
“Chúng đây,” tôi nói với thanh tra Johnson khi tôi trở lại phòng khách.
Anh ta đứng dậy và nhận chúng từ tay tôi. “Cảm ơn cô. Vật này sẽ rất hữu ích.” Anh ta thò tay vào túi áo khoác và lấy ra tấm danh thiếp. “Nếu cô nghĩ ra bất cứ điều gì khác, ngay cả khi nó có vẻ không quan trọng, xin vui lòng gọi cho tôi.”
“Tôi sẽ gọi.”
Tôi tiễn họ ra cửa.
Ngay khi họ vừa đi, Gabriel bước ra khỏi bếp.
“Ai vậy em.” Anh hỏi với vẻ quan tâm.
“Thanh tra cảnh sát,” tôi đáp, thoáng nhìn anh khi đưa danh thiếp của họ cho anh xem.
Anh đọc nó, và ngước mắt lên. “Họ muốn gì thế.”
Rose và Joel cũng bước ra khỏi bếp. Rose vòng tay quanh hông tôi và ngước nhìn tôi với một nụ cười. “Bố nói chúng con có thể ăn sô-cô-la nóng.”
“Chắc chắn rồi.” Tôi nắm lấy tay con bé. “Hai mẹ con mình cùng đi pha nhé.”
Khi đi ngang qua Gabriel, tôi nói, “Em sẽ giải thích sau. Con và Joel có muốn xem một bộ phim không?” Tôi hỏi Rose.
“Chúng con có thể xem George of the Jungle (George của rừng xanh) không?”
Tôi tìm thấy hỗn hợp sô-cô-la nóng trong tủ, “Tất nhiên rồi.”
Gabriel cau mày nhìn tôi, và tôi rất sợ mình trượt ra khỏi quỹ đạo có anh, trượt xuống con dốc thoai thoải, lao vào hang động có những ký ức vẫn còn sống động. Đến nơi mà Dean đã từng chiếm giữ mọi suy nghĩ của tôi.
Trời giúp tôi với. Tôi không muốn quay trở lại bóng tối đó, nơi những câu hỏi không được giải đáp trở thành nỗi ám ảnh. Chốn bình yên của tôi là ở đây, trong hiện tại, dưới ánh sáng ấm áp và ở nơi hạnh phúc đong đầy.
*Ngay khi bọn trẻ đã yên vị trên ghế sofa xem phim, tôi leo cầu thang vào phòng ngủ và thấy Gabriel đang đứng bên chiếc rương gỗ tuyết tùng trên giường. Cái nắp vẫn mở, và những thứ bên trong vương vãi khắp chăn bông. Anh đang lật xem một chồng ảnh.
Khi nhìn thấy tôi ở ngưỡng cửa, anh đã đặt những bức ảnh trở lại trong rương và chỉ về phía những tấm thiệp cùng những lá thư nằm rải rác xung quanh. “Anh không biết là em lại giữ tất cả những thứ này. Mặc dù anh không ngạc nhiên lắm. Anh ấy là chồng của em. Em và anh ấy đã từng sống cùng với nhau. Một cuộc sống mà anh không được biết gì nhiều vì em không bao giờ nói về nó. Em chỉ từng nói về chuyện anh ấy biến mất. Nhưng khi thấy tất cả những thứ này...”
Tôi đến gần và đứng bên cạnh anh, cả hai chúng tôi đều cúi xuống nhìn tất cả mọi thứ đang bày ra trước mặt. “Cái rương đó đã ở góc sau tủ quấn áo của em kể từ khi chúng ta chuyển đến đây,” tôi giải thích. “Em đã không mở nó ra lần nào kể từ đó.” Tôi liếc nhìn chồng thiệp ngày lễ và sinh nhật được buộc lại với nhau bằng một dải ruy băng đen. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì Gabriel đã không xem những thứ đó, bởi Dean luôn viết những lời rất thân mật và đáng yêu. “Em chỉ nghĩ là mình nên giữ một số thứ phòng khi Rose muốn biết về bố ruột của con bé.”
Gabriel nắm lấy tay tôi và siết chặt, nhưng tâm trạng của anh có vẻ rất tồi tệ. “Các thanh tra muốn gì vậy? Anh đoán nó có liên quan đến Dean phải không?”
“Đúng vậy. Ngồi xuống đã rồi nói.”
Chúng tôi di chuyển đến hai chiếc ghế đọc sách gần cửa sổ, Gabriel ngồi trên mép đệm, hai tay đan vào nhau, đầu cúi xuống. Trái tim tôi tan nát khi nhìn thấy anh như vậy, trông anh lúc này như bị đánh gục hoàn toàn.
“Chuyện không như anh nghĩ đâu,” tôi nói. “Họ không tìm thấy mảnh vỡ hay bất cứ thứ gì tương tự thế.”
Mắt anh ngước lên, và tôi không chắc anh đang cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa. “Vậy họ muốn gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu. “Anh có biết vụ Jane Doe được tìm thấy trong rừng ở New Jersey gần đây không?”
“Có.”
“Hóa ra cô ấy là một trong những khách hàng của Dean khi anh ấy còn là bác sĩ trị liệu.”
Gabriel chớp mắt vài lần. “Ồ.” Anh ngập ngừng, “Nhưng họ muốn gì ở em? Bởi em chắc chắn sẽ không biết gì về những bệnh nhân cũ của anh ấy. Phải không nhỉ? Thông tin của họ được bảo mật mà?”
“Đúng thế. Và anh ấy không bao giờ chia sẻ bất cứ điều gì với em.”
“Và họ biết Dean đã chết rồi mà, phải không?”
“Vâng, họ biết. Nhưng người phụ nữ này đã mất tích một thời gian dài, từ lúc em bắt đầu hẹn hò với Dean cơ. Rõ ràng là hồi đó họ cũng đã thẩm vấn anh ấy, nhưng những điều anh ấy nói với họ không giúp được gì vì họ không tìm thấy cô ấy. Mãi cho đến bây giờ. Nhưng khi họ quay lại phòng khám - em nghĩ là để kiểm tra lại đoạn thời gian ở đó của cô ấy - họ đã phát hiện ra hồ sơ bệnh nhân của cô ấy bị thất lạc, và chủ cũ của anh ấy còn không biết chuyện gì đã xảy ra với nó. Dean chỉ tình cờ nghỉ việc và rời khỏi phòng khám không lâu sau khi người phụ nữ này biến mất. Anh ấy đã chuyển đến Miami cùng với em. Vì vậy, em đoán đó là lý do khiến họ đột nhiên nghi ngờ.”
Gabriel ngồi chết lặng. “Chúa tôi. Họ không nghĩ rằng Dean...”
Tôi nhún vai. “Em không biết nữa. Nhưng cũng không trách được họ. Tình hình lúc đó quả thực đáng ngờ. Nhưng em chắc chắn rằng Dean không liên quan gì đến cái chết của cô ấy. Hồ sơ có lẽ thực sự đã bị thất lạc.”
“Phải,” Gabriel trả lời, có vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục. Anh liếc nhìn lại giường. “Nhưng họ đến đây tìm cái gì thế? Có bằng chứng..?”
“Họ muốn làm một vài xét nghiệm DNA,” tôi giải thích. “Anh biết nó là gì rồi đấy? Họ dùng nó để phá các vụ án.”
“Ừ,” Gabriel nói. “Anh có đọc về nó rồi. Cơ sở dữ liệu của FBI ngày càng tăng lên.”
Chúng tôi ngồi trong im lặng, lắng nghe tiếng nhạc yếu ớt từ bộ phim đang chiếu ở tầng dưới. Chợt Gabriel nghiêng người về phía trước và nắm lấy cả hai tay tôi. “Em không thực sự nghĩ....”
Nước mắt chực trào, nhưng tôi cố gắng kìm nén chúng và giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh. “Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng vẫn còn một chuyện nữa.” Gabriel nhíu mày lo lắng, chờ tôi nói tiếp. “Các thanh tra nói rằng người phụ nữ này đang mang thai. Đó là lý do họ muốn có DNA của Dean. Cơ bản là để xét nghiệm quan hệ huyết thống.”
“Ôi Chúa ơi. Chuyện này thật kinh khủng.” Tôi có thể thấy những bánh xe đang quay trong tâm trí của Gabriel. “Nhưng nếu anh ấy là bố của đứa bé thì có thể hiểu được động cơ gây án là gì.”
“Cái gì? Không thể như thế được.” Tôi lắc đầu.
Gabriel ngồi thẳng dậy. “Em nghĩ mà xem. Nếu Dean mới bắt đầu hẹn hò với em vào thời điểm đó và khiến một trong những bệnh nhân của mình có thai, anh ấy sẽ không muốn bất kỳ ai biết chuyện. Dean thừa biết rằng anh ấy có thể mất em, và em thì...”
Toàn thân tôi căng ra. “Em thì sao cơ?”
“Em là em.”
“Ý anh là gì thế.” Tôi hỏi. “Ý anh là em giàu có ư? Anh đang ám chỉ rằng anh ấy có động cơ giết bạn gái cũ vì anh ấy muốn tiền của em à?”
“Không không...” Gabriel trả lời, vẻ dè chừng. “Tất nhiên ý anh không phải là vậy.” Mặt anh đột nhiên trắng bệch cả đi.
“Đó là những gì bố em đã nghĩ,” tôi nói thêm. “Cũng vì lý do đó mà ông không chu cấp cho em nữa. Và anh biết em cảm thấy như thế nào về chuyện đó rồi đấy. Em chưa bao giờ tin dù chỉ một giây rằng Dean chỉ muốn em vì tiền của em, và đến giờ em vẫn không tin là vậy. Em không bao giờ có thể tha thứ cho bố em vì những lời buộc tội đó.”
Gabriel giơ tay đầu hàng, anh hiểu đó là điều luôn nhức nhối trong lòng tôi. “Anh chỉ muốn nói là nếu anh ta yêu em, anh ta sẽ không bao giờ muốn mất em.”
Tôi cố gắng không để mình bị kích động. Tôi thật sự không muốn căng thẳng với Gabriel. Thật không công bằng, và tôi hiểu điều đó.
“Anh nghĩ mọi thứ sẽ ổn cả thôi,” anh nói. “Họ sẽ làm xét nghiệm và phát hiện ra anh ta không phải là bố của đứa trẻ, và có thể họ sẽ tìm được một người khác có DNA tương thích. Một kẻ nào đó đã có tiền án.”
“Đúng vậy,” tôi đáp. “Em chắc chắn đó là điều sẽ xảy ra.” Tôi bắt đầu nhai móng tay cái của mình.
Rose gọi với lên cầu thang. “Mẹ? Chúng con có thể ăn một ít bỏng ngô không?”
“Để anh đi,” Gabriel nhanh chóng nói. “Em cần nghỉ ngơi.” Anh đứng dậy và nhìn xuống đống kỷ vật ở trên giường. “Em có muốn anh giúp em cất những thứ này đi không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc. “Không, để em làm.”
Gabriel có vẻ không muốn rời đi, nhưng khi Rose gọi lần thứ hai, anh đành phải bước ra ngoài để giúp con bé và Joel.