Chương 27 -OLIVIA
Hai ngày trước lễ Giáng sinh, bầu không khí ấm áp lan tỏa khắp bang New York. Trời mưa rả rích làm tan chảy toàn bộ tuyết và gây ngập lụt trên các con phố Manhattan. Những người đi mua sắm trên tay cơ man nào là hộp nào là túi nhảy qua những vũng nước, và người tuyết ở sân sau của chúng tôi chỉ còn là một đốm trắng nhỏ trên cỏ, như thể nó chưa từng có mặt ở đó.
Một tuần đã trôi qua kể từ khi các thanh tra tìm đến tận cửa nhà tôi, sau đó chúng tôi không nhận được thêm tin tức gì nữa. Một vài lần, tôi định gọi điện cho Caroline Weaver để hỏi xem bà ấy biết gì không, nhưng tôi cố kìm lại thôi thúc đó vì đang trong kỳ nghỉ lễ, tôi lại đang mang thai bảy tháng và tôi không muốn nghĩ đến việc người chồng đầu tiên của mình là kẻ giết người. Tôi không thể hiểu nổi những gì xảy ra gần đây cứ như đang trong một cơn ác mộng vậy, chỉ biết giả vờ rằng nó không tồn tại và cũng chẳng chia sẻ gì với Gabriel. Tôi đã cố hết sức để duy trì vẻ bình thường bằng cách nướng bánh quy đường và gói quà tặng, tới thăm bạn bè và hát những bài hát mừng Giáng sinh trong các bữa tiệc tối.
Vào đêm Giáng sinh, sau khi Gabriel và tôi đặt đồ chơi dưới gốc cây, uống sữa và ăn bánh quy mà lũ trẻ đã chuẩn bị cho ông già Noel, chúng tôi đã đi ngủ trong tiếng những viên đá đập vào cửa sổ khi nhiệt độ giảm xuống đột ngột.
Sáng hôm sau, khi mặt trời thức dậy nơi chân trời, cơn mưa lạnh giá đã ngừng rơi và thành phố chìm trong yên tĩnh đến lạ kỳ. Tôi trườn ra khỏi giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất cả cây cối trên con phố của chúng tôi đều đã ngả màu bạc, phủ đầy băng giá và vỉa hè đã trở thành sân trượt băng.
Tôi liếc nhìn Gabriel, người vừa thoáng mở mắt. “Đường bên ngoài trông có vẻ trơn trượt lắm,” tôi nói với anh.
“Anh sẽ đi bỏ muối,” anh trả lời, nhưng không có vẻ gì là muốn đứng dậy. Anh lăn người sang một bên rồi lại chìm vào giấc ngủ dang dở.
Vài phút sau, sau khi đánh răng và mặc áo choàng tắm, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ của Joel mở. Thằng bé chập chững bước ra ngoài, trông vẫn còn ngái ngủ, và tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai. “Giáng sinh vui vẻ,” tôi thì thầm.
“Ông già Noel có đến không ạ?” Joel hỏi.
“Mẹ không biết nữa. Mẹ vẫn chưa xuống nhà. Chúng ta có nên đi đánh thức chị Rose không?”
“Có ạ,” thằng bé đáp.
Chúng tôi cùng nhau gõ cửa phòng của Rose, sau đó tôi lặng lẽ mở cửa ra. Con bé ngồi dậy trên giường, rồi hỏi. “Giáng sinh chưa ạ?”
“Rồi con,” tôi thì thầm trong sự tĩnh lặng của buổi bình minh. “Đi đánh thức bố của các con đi.”
Rose ném chăn sang một bên và nhảy ra khỏi giường. Con bé và Joel cùng lao ra ngoài hành lang. Gabriel rên rỉ khi chúng kéo chăn ra khỏi người anh.
“Dậy thôi!” Rose hét lên thích thú, và ngôi nhà không còn yên tĩnh nữa.
Joel bắt chước con bé. “Dậy thôi! Dậy thôi!”
Gabriel lấy gối che mặt. “Hôm nay bố không thể là Scrooge được sao?”
Rose cười và hét lên. “Không, bố không thể là Scrooge! Dậy đi bố! Đừng lười biếng!”
Anh ném chiếc gối sang một bên và ngồi dậy. “Có ai vừa gọi bố là đồ lười biếng đấy à?”
“Vâng!” Con bé cười điên cuồng trong khi Joel không ngừng nhảy lên xuống trên giường.
“Vậy thì bố phải chứng minh là con đã sai thôi,” anh trả lời, “Đi nào! Nhanh lên thôi! Đi đánh răng đi vì những món quà sẽ không tự mở ra đâu!”
Anh đứng dậy khỏi giường và mặc chiếc áo nỉ của đội New York Yankees vào, nó rất hợp rơ với chiếc quần pyjama kẻ sọc màu xanh lá cây của anh. Bọn trẻ chạy ngang qua tôi ở ngưỡng cửa, anh đứng đó một lúc, nhìn tôi, hẵng còn ngái ngủ, “Giáng sinh vui vẻ.”
“Chúc mừng Giáng sinh.”
Trong vài giây, tôi cảm nhận được sức nặng của thứ đang treo lơ lửng giữa chúng tôi - những khúc mắc về chuyện xảy ra với người phụ nữ trẻ được phát hiện đã chết trong một khu rừng ở New Jersey.
“Em sẽ pha cà phê,” tôi nói, gạt những suy nghĩ đó sang một bên để dành cho một ngày khác, vì hôm nay là Giáng sinh mà.
Gabriel gãi đầu và lững thững đi vào phòng tắm. Tôi thì đi kiểm tra Rose và Joel. Sau đó, cả gia đình chúng tôi cùng đi xuống nhà để xem ông già Noel tặng quà gì.
*Sau khi chúng tôi mở quà và thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn gồm bánh quế, dâu tây và kem tươi, tôi đã gọi cho Rachel.
“Giáng sinh vui vẻ,” tôi nói. “Tớ gọi giờ này có ổn không nhỉ? Nhà cậu đã mở xong quà chưa?”
“Xong từ vài tiếng trước rồi. Amelia thức dậy từ lúc bình minh ló dạng. Nhà cậu thì sao? Ông già Noel có tử tế với mọi người không hả?”
Tôi chạm vào sợi dây chuyền vàng ở cổ. “Có chứ. Gabriel tặng tớ một mặt dây chuyền kim cương sang trọng. Tớ thích nó lắm.”
Chúng tôi trò chuyện một lúc về những món quà chúng tôi nhận được và tất nhiên là cả tình hình thời tiết nữa.
“Cậu vẫn sẽ qua nhà mẹ cậu để dùng bữa tối đấy chứ?” Rachel hỏi. “Họ dự đoán sẽ có tuyết rơi phủ lên băng. Thomas nghĩ có thể sẽ mất điện nữa.”
“Hy vọng là không. Nhưng dù sao thì chúng tớ cũng vẫn nên về nhà trước khi nó xảy ra thật.”
Rose từ tầng hầm chạy lên. “Bố đã khởi động được đoàn tàu lửa rồi.”
“Tuyệt quá, con yêu,” tôi đáp, che ống nghe lại. “Mẹ sẽ xuống ngay sau khi cúp điện thoại. Mẹ đang nói chuyện với cô Rachel.”
“Vâng ạ!” Con bé biến mất dưới cầu thang, và tôi quay lại với cuộc trò chuyện của chúng tôi. “Xin lỗi nhé.”
“Không sao. Cậu nói chuyện với mẹ cậu chưa? Về chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì rồi đấy.”
Tôi ngồi xuống bàn. “Chưa. Tớ không muốn nghe bà ấy ca cẩm Mẹ đã bảo con rồi. Cậu biết là mẹ tớ luôn như thế nào với Dean mà. Tớ ghét phải nói ra, nhưng tớ nghĩ bà ấy sẽ thích thú lắm khi biết được chuyện đó.”
“Vậy tốt nhất là cậu cứ nói những cái gì mà mẹ cậu cần phải biết thôi,” Rachel trả lời. “Nếu không thì... Mà cậu vẫn chưa nghe thêm được tin tức gì khác nhỉ?”
“Không.” Tôi kéo thẳng ngăn đựng khăn ăn, rồi di chuyển lọ muối và hạt tiêu lại gần nhau hơn. “Vẫn chưa có gì. Gabriel nói có thể sẽ mất vài tuần mới có kết quả DNA. Với cả chúng tớ cũng không nói về chuyện này nhiều. Về cơ bản là toàn tránh né.”
“Thật sự hả? Tớ ngạc nhiên đấy. Các cậu thường chia sẻ với nhau mọi thứ mà.”
“Phải, nhưng chuyện này quá tế nhị. Ý nghĩ Dean có liên quan đến vụ giết người phụ nữ đó khiến tớ cảm thấy kinh khủng. Tớ biết là không đúng, nhưng dù sao thì tớ cũng không nghĩ Gabriel muốn nghe tớ bênh vực Dean, mà dễ là tớ sẽ làm như thế lắm.”
Rachel cân nhắc rồi đáp. “Tớ sẽ rất mừng khi cậu nhận được kết quả xét nghiệm và buông bỏ được chuyện này. Hoặc đối mặt với nó. Cậu sẽ làm gì nếu nó trở thành bằng chứng buộc tội?”
Tôi lấy tay ôm trán và nhắm mắt lại. “Tớ chắc chắn là sẽ không phải vậy đâu.” Ngả người ra sau ghế, tôi đặt một tay lên bụng. “Nhưng tớ phải thừa nhận một điều. Kể từ khi các thanh tra cho tớ biết ngày mà người phụ nữ đó mất tích, tớ đã bắt đầu nhớ lại những tuần đầu tiên mà tớ và Dean quen nhau. Melanie biến mất chỉ vài ngày sau khi chúng tớ đi du ngoạn trên sông Hudson, khi mọi thứ giữa chúng tớ bắt đầu nhanh chóng trở thành một mối quan hệ nghiêm túc. Còn nhớ khi tớ nấu mì spaghetti cho anh ấy ở căn hộ của chúng ta không?”
“Có. Đó là lần đầu tiên tớ gặp Dean.”
“Sau đó, tớ đã không gặp anh ấy trong suốt một tuần vì tớ phải hoàn thành bộ phim của mình. Cuối tuần sau đó thì tớ mời anh ấy đi Miami cùng mẹ con tớ. Cậu có nhớ không?”
“Tớ có nhớ.”
Tôi bắt đầu suy ngẫm về những sự kiện đó. “Tất cả đều rất lãng mạn vì tớ lúc đó đã hoàn toàn trầm mê trong lưới tình rồi. Nhưng anh ấy lại rất phân tâm, và anh ấy có vẻ... Tớ không biết nữa... có vẻ buồn chăng, tớ đoán vậy. Thỉnh thoảng anh ấy lại nhìn vào khoảng không như thể đang ở một nơi nào khác. Anh ấy nói với tớ là do căng thẳng trong công việc, và đó cũng là lý do khiến tớ khuyến khích anh ấy từ bỏ công việc đó để trở thành một phi công. Nhưng anh ấy đồng ý với đề nghị của tớ nhanh đến khó hiểu, trong khi sếp của anh ấy còn đang chuẩn bị mời anh ấy trở thành cổ đông của công ty. Anh ấy có vẻ cũng tha thiết muốn rời New York như tớ, nhưng tớ có lý do trốn chạy.”
“Trốn khỏi nắm đấm sắt của bố cậu.”
“Đúng vậy. Tớ đang tìm kiếm một lối thoát. Nhưng có vẻ anh ấy cũng vậy đấy.” Tôi thở ra nặng nề. “Ôi, chuyện này thật lố bịch. Tớ chắc chắn anh ấy không liên quan gì đến chuyện đã xảy ra với người phụ nữ đó. Tớ không biết tại sao mình lại đang nghĩ về những điều này. Giống như tớ đang cố tạo ra một mối dây liên kết tất cả những chuyện này lại?”
Cả hai chúng tôi đều im lặng suy tư về sự thật.
“Tớ nghĩ cậu nên chia sẻ những suy nghĩ đó với Gabriel,” Rachel nói. “Cậu ấy chắc chắn sẽ muốn nghe đấy.”
“Được không? Tớ không chắc nữa.”
“Tất nhiên rồi. Cậu không nên giữ kín bất cứ chuyện gì với chồng cậu. Cậu ấy yêu cậu, và cậu ấy hiểu những gì cậu đã trải qua khi đó. Dean là chồng cũ của cậu, và anh ấy đã chết trong một vụ tai nạn máy bay. Cậu đã bị sang chấn tâm lý vì chuyện đó.”
Tôi thở dài cam chịu. “Tớ nghĩ là cậu nói đúng. Tớ không biết tại sao mình lại dè chừng như thế nữa. Có lẽ tớ không thích nói về Dean chút nào, vì điều đó chứng tỏ tớ vẫn đang nghĩ về anh ấy, và tớ không muốn Gabriel phải lo lắng, suy tư không biết có phải tớ vẫn còn yêu chồng cũ không. Gabriel tội nghiệp của tớ biết tớ ám ảnh và luôn đau đáu muốn biết nguyên nhân của vụ tai nạn đến thế nào. Nhưng tớ vẫn mãi chưa có được câu trả lời, và sẽ không bao giờ có.”
“Ừ,” Rachel đáp. “Và cậu đã chấp nhận điều đó rồi. Cậu đã vượt qua nó. Cậu đã bỏ nó lại phía sau.”
“Vậy ư?” Tôi hỏi. “Tớ cũng mong là vậy. Một phần trong tớ vẫn còn nghi ngờ về rất nhiều thứ.”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề lên cầu thang và biết đó là Gabriel. Anh mở cửa tầng hầm và thò đầu ra ngoài. “Bố con anh đã cho tàu chạy được rồi. Em đến xem đi.”
Tôi khum tay che ống nghe lại rồi đáp. “Em xuống ngay đây.”
Anh nhìn tôi một lúc, rồi đi xuống.
“Tớ phải đi đây,” tôi nói. “Mấy bố con muốn tớ xuống xem đoàn tàu ở tầng hầm.”
“Nghe có vẻ thú vị đấy,” Rachel trả lời. “Và tớ cũng nên đi thôi. Tớ cần nướng gà tây và bắt đầu gọt khoai tây.”
“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé?” Tôi hỏi.
“Được. Nhưng hãy hứa với tớ là cậu sẽ nói chuyện với Gabriel.”
“Tớ sẽ thử.” Chúng tôi chào tạm biệt và cúp máy. Sau đó, tôi đi xuống tầng hầm.
*Tối đó, sau bữa tối ngon lành với món gà tây ở căn hộ của mẹ tôi, chúng tôi trở về nhà. Trong khi Gabriel tắm nhanh cho Joe, tôi đọc một câu chuyện cho Rose nghe, con bé gần như không mở nổi mắt nữa. Khi chúng tôi đọc xong cuốn sách, tôi ngồi ở mép giường của con bé và nhìn nó chìm vào giấc ngủ.
Con gái tôi mới xinh đẹp làm sao, một em bé hoàn hảo về mọi mặt - từ chiếc mũi nhỏ ngọt ngào đến những nốt tàn nhang đáng yêu và nụ cười nhếch mép ẩn chứa một nét quyến rũ riêng. Có những lúc tôi nhìn con bé mà như thấy Dean ở trước mặt. Cả hai người đều có đôi môi đầy đặn và đôi mắt xanh hút hồn.
Tôi chưa bao giờ đề cập đến sự tương đồng đó của họ với Gabriel, nhưng anh đã gặp Dean một lần và anh cũng đã thấy đủ ảnh rồi. Chắc chắn anh đã nhận ra sự giống nhau ấy. Vậy mà anh vẫn yêu Rose như thể con bé là con của chính anh.
Tôi ngưỡng mộ Gabriel vì điều đó, và tôi rất biết ơn khi có anh trong đời. Tôi yêu anh bằng cả trái tim mình. Nhưng đó là một tình yêu thầm lặng hơn. Một tình yêu đúng đắn hơn, có lẽ...
Tôi nhẹ nhàng lướt ngón tay cái trên lông mày của Rose.
Con bé thì thầm trong mơ màng, “Tuyệt quá!”
Tôi cũng hay vuốt lông mày của Dean, thường là khi anh trở về nhà sau một chuyến bay dài. Ký ức về những khoảnh khắc thân mật mà chúng tôi đã từng có với nhau trên giường ngủ - khi thể xác và tâm hồn của chúng tôi được kết nối với nhau - giống như ai đó đang xát muối vào vết thương mới trong tim tôi vậy.
Nhưng nó không phải là một vết thương mới, mà chỉ là một vết thương cũ cuối cùng cũng đã lành. Hoặc chỉ có tôi nghĩ vậy.
Rose chìm vào giấc ngủ. Tôi tắt đèn, hôn chúc ngủ ngon và đẩy những ý nghĩ về Dean ra khỏi đầu.
Gabriel đang ở dưới nhà xem tivi, chân gác lên ghế sofa. Ziggy đang nằm dài bên cạnh anh, đầu tựa vào đùi Gabriel.
“Hai người đàn ông yêu quý của em,” tôi nói, giọng vẫn tràn ngập suy tư, bước qua cây Giáng sinh. “Hai người đang xem gì thế?”
Gabriel giảm âm lượng. “Die Hard (Đương đầu với thử thách). Đến đây ngồi đi em.” Anh huých nhẹ Ziggy. “Xuống nào, cậu bé ngoan.”
Ziggy nặng nề bước vào cái ổ được đặt trước lò sưởi của nó, còn Gabriel vỗ nhẹ vào chiếc đệm sofa trống bên cạnh anh. Tôi chìm xuống đệm và rúc lại gần anh.
“Em có muốn massage chân không?” Gabriel hỏi.
“Thế thì còn gì bằng.”
Anh đợi tôi cởi đôi dép Giáng sinh mới và đặt chân thoải mái lên đùi anh. Sau đó, anh bắt đầu thực hiện phép thuật kỳ diệu của mình.
“Anh có đôi bàn tay tuyệt nhất,” tôi nói khi anh xoa bóp lòng bàn chân tôi.
“Còn em có đôi chân đẹp nhất.”
Tôi bật cười. “Dù cho mắt cá chân em có sưng phồng ư?”
“Mắt cá chân của em hoàn hảo.”
Chúng tôi ngồi dưới ánh sáng màu của cây thông Giáng sinh, trong khi Ziggy ngáy to ngủ trên ổ của nó.
“Tuyết bắt đầu rơi rồi,” Gabriel nói. “Có lẽ ngày mai chúng ta có thể lái xe ra khỏi thành phố và đi trượt băng.”
“Nghe có vẻ thú vị đấy anh, nhưng em không nghĩ mình nên làm bất cứ điều gì liên quan đến việc tăng tốc lao xuống một ngọn đồi dốc và bay vào một bãi tuyết. Trông em sẽ giống một chú cá voi mắc cạn mất. Em sẽ không thể đứng dậy được.”
“Em nói đúng,” anh trả lời. “Krazy Karpets không phải là lựa chọn khôn ngoan.”
“Em nghe nói chúng ta có khả năng sẽ bị vùi mình trong tuyết và không có điện. Nên đi chơi ở gần nhà thôi.”
“May là lò sưởi nhà chúng ta vẫn đang hoạt động.”
“Chúng ta có thể nướng kẹo dẻo,” tôi gợi ý, âu yếm nhìn chồng.
Anh vẫn tiếp tục vừa xoa bóp chân cho tôi vừa xem phim.
“Em yêu anh,” tôi nói.
Anh nhìn xuống, có một thoáng buồn trong đáy mắt anh. “Anh cũng mong là vậy.”
Bụng tôi quặn lại vì hối hận, rồi tôi chống khuỷu tay lên. “Sao lại mong là...”
“Kể từ lúc các thanh tra cảnh sát đến nhà, em cứ như người mất hồn.”
“Em xin lỗi.”
Anh gật đầu. “Anh ta vẫn còn xuất hiện nhiều trong tâm trí em đúng không?”
Tôi lại nằm xuống. “Em nghĩ việc em thành thật với anh là rất quan trọng. Vì vậy, câu trả lời của em là... đúng thế.”
Gabriel không nói gì. Anh chỉ di chuyển bàn tay của mình sang bàn chân còn lại của tôi, và sự im lặng của anh đã hối thúc tôi phải mở lòng chia sẻ với anh tất cả những gì mà tôi đã nói với Rachel qua điện thoại vào sáng nay. Tôi đã thú nhận với anh rằng mình vẫn rất khó chịu khi không biết rõ được chuyện đã xảy ra với Dean.
Rồi tôi nghĩ ra một chuyện. Tôi lại chống khuỷu tay nhỏm người dậy.
“Rõ ràng là các thanh tra đang muốn xác định Dean là kẻ giết người, vì sau đó họ sẽ có thể đóng hồ sơ vụ án về Melanie Brown một lần và mãi mãi, anh ấy cũng chẳng còn ở đây để họ bắt nữa. Và nếu họ ghim cho anh ấy tội trạng đó thì họ sẽ không cần phải tiếp tục tìm kiếm kẻ giết người. Nhưng nếu anh ấy vẫn ở đâu đó ngoài kia thì sao?”
Gabriel nhìn thẳng vào mắt tôi. “Ai cơ? Kẻ giết người khác ư?”
“Không phải, là Dean ấy.”
Khóe miệng Gabriel khẽ giật. “Em đang nói về cái gì vậy?”
“Chưa bao giờ tìm thấy xác,” tôi nhắc.
Gabriel lắc đầu. “Không có bằng chứng nào cho thấy anh ta vẫn còn sống.”
“Đúng là không có, nhưng có bằng chứng nào chứng minh anh ấy thực sự đã chết không?”
Gabriel nhìn tôi chằm chằm. “Giấy chứng tử.”
“Dựa vào cái gì chứ? Cứ giả sử là máy bay của anh ấy bị rơi và lao xuống biển đi. Nhưng nếu họ gán tội giết người cho anh ấy, họ sẽ không phải truy lùng kẻ giết người thực sự.”
Tay Gabriel bất động, và anh ngừng xoa bóp chân cho tôi. “Em vô lý lắm, Olivia ạ. Anh ta không còn nữa.”
“Nhưng nếu anh ấy vẫn còn sống thì sao? Ý em không phải là em tin như vậy. Chỉ là giả sử thôi. Họ sẽ không thể thẩm vấn anh ấy, nhưng họ sẽ vẫn buộc tội, và rồi kẻ giết người thực sự lại cứ nhởn nhơ.”
Lông mày của Gabriel cau lại. “Có vẻ như em vẫn đang nghĩ anh ta còn sống.”
“Không... Em thề là không.”
“Em có chắc không? Anh thấy em vẫn còn hy vọng đấy. Hoặc em vẫn luôn tìm kiếm câu trả lời về lý do khiến anh ta rời đi hay nơi mà anh ta đã đến.” Gabriel đẩy chân tôi sang một bên và đứng dậy. “Giá mà nó không phải là Tam giác Quỷ Bermuda.”
“Không liên quan gì đến chuyện đó,” tôi biện minh. “Em không nghĩ anh ấy bị người ngoài hành tinh bắt cóc.”
“Vậy thì em nghĩ gì?” Anh hỏi, cúi xuống nhìn tôi. “Hoặc anh hỏi sai rồi. Không ai có thể nói chắc chắn điều gì đã xảy ra với máy bay của Dean. Anh chỉ muốn biết...” Gabriel dừng lại.
“Biết gì ạ?”
“Anh muốn biết điều mà em đang kiếm tìm. Cuộc sống hiện tại của em còn khuyết thiếu điều gì mà em lại quan tâm đến chuyện anh ta có thể vẫn ở đâu đó ngoài kia?”
Tôi nhìn Gabriel trong vài giây, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi ghét việc anh nghĩ rằng đối với tôi anh là chưa đủ, rằng tôi vẫn còn yêu một bóng ma, và rằng tình yêu của tôi dành cho Dean sẽ luôn nồng nàn hoặc kéo dài mãi mãi. Không gì trong số đó là sự thật.
Hoặc có một chút là sự thật thôi, bởi Dean và tôi còn chưa có cơ hội cùng nhau vượt qua giai đoạn trăng mật. Nhưng tôi đủ khôn ngoan và trưởng thành để hiểu thứ đam mê tuổi trẻ đó không thể kéo dài mãi, cũng không thể sánh được với một tình yêu sâu sắc trọn đời hay với sự tôn trọng được đắp bồi ngày qua ngày giữa tôi và Gabriel.
Khi tôi không trả lời - vì tôi đang suy ngẫm về tình yêu của mình dành cho người đàn ông đang đứng trước mặt tôi - Gabriel lại hỏi.
“Olivia. Em đang kiếm tìm gì vậy? Em muốn gì thế?”
Tôi chớp mắt vài lần. “Em muốn anh. Và em muốn kết thúc. Chỉ vậy thôi. Em chỉ cần một lời sau cuối thôi mà.”
Đôi vai anh hơi thả lỏng, và anh nói với giọng nhẹ nhàng hơn. “Anh muốn tin tưởng em.”
“Vậy thì hãy tin em đi. Anh là chồng em và là bố của các con em, kể cả Rose. Em yêu anh. Em không muốn ở bên bất cứ ai ngoài anh cả.”
Vẻ ảm đạm mất tinh thần của anh dần tan biến. “Đôi khi, anh vẫn sợ rằng nếu anh ta quay lại, em sẽ lại cùng anh ta chạy trốn, và anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.”
Tôi khuỵu chân xuống sàn, đứng dậy và vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Một ngàn năm nữa cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Anh vùi mặt vào cổ tôi. “Anh không biết mình sẽ ra sao nếu mất em lần thứ hai. Em là người phụ nữ duy nhất anh từng yêu.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi ước mình cũng có thể nói như vậy, nhưng tôi không thể vì tôi đã yêu Dean sâu đậm và đắm say trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà chúng tôi bên nhau.
Nhưng đó đã là dĩ vãng rồi. Bây giờ tôi không còn là tôi khi gặp anh ấy nhiều năm trước nữa - một tôi nhẹ nhàng, ngây thơ, trong sáng và yêu đến đắm say. Tôi của lúc đó không biết đau buồn và ngờ vực là gì. Chỉ khi rời bỏ gia đình và Dean biến mất tôi mới thấm thía những cảm giác đó. Đó là lý do khiến tôi không bao giờ coi thường hạnh phúc của mình nữa. Gabriel là niềm vui của tôi ở hiện tại. Gabriel, Rose, Joel và đứa con mà tôi đang mang trong bụng.
“Em sẽ không bao giờ rời xa anh,” tôi hứa khi ôm lấy mặt anh trong tay. “Em yêu cuộc sống của chúng ta hiện tại. Em không muốn bất cứ điều gì khác hoặc bất cứ ai khác. Em hứa với anh như vậy. Anh là tất cả đối với em.”
Anh ôm tôi chặt hơn, như thể anh muốn che chở cho cả hai chúng tôi khỏi quá khứ không mong muốn đang dần trở lại.