← Quay lại trang sách

Chương 28 OLIVIA

Hai tuần sau, không lâu sau khi Gabriel trở lại làm việc và bắt đầu thử giọng cho một vở nhạc kịch mùa xuân mới, tôi đang ở nhà một mình với Joel vào một buổi sáng thứ Tư thì chuông cửa reo. Tôi đã nghĩ đó là mẹ tôi, vì bà hứa sẽ ghé qua để đưa bộ trang phục múa ba lê cho Rose, những hóa ra lại không phải. Người đứng ở cửa là thanh tra Johnson và Russo.

“Cô có thời gian nói chuyện không?” Thanh tra Johnson hỏi, và tim tôi như rớt xuống tận đáy. Tôi mời cả hai vào trong nhà, rồi dẫn họ vào phòng khách, tôi và Joel đang xây một pháo đài lớn để nuôi đàn khủng long đồ chơi bằng những khối gỗ ở đây.

“Joel, mấy chú này cần nói chuyện với mẹ trong bếp. Con có thể chơi một mình một lát được không?”

Joel liếc nhìn hai vị thanh tra với vẻ mặt cảnh giác, hơi lùi ra xa họ và nói, “Vâng ạ.”

Bụng tôi quặn lên vì lo lắng khi tôi dẫn họ vào bếp và nhanh chóng dọn bàn. Tôi dọn bát ngũ cốc ăn sáng của Joel và cốc uống nước bằng nhựa của thằng bé. Sau đó, tôi lấy chiếc khăn rửa bát màu đỏ từ bồn rửa để lau bàn.

“Mời hai anh ngồi,” tôi nói sau khi đã lau dọn sạch sẽ.

Một lát sau tất cả chúng tôi đều đã yên vị bên bàn, mặt đối mặt với nhau.

“Có phải các anh đã nhận được kết quả xét nghiệm DNA rồi không?” Tôi sợ hãi hỏi.

Thanh tra Russo thẳng thừng trả lời. “Đúng vậy. Và tôi rất tiếc phải nói với cô điều này, người chồng quá cố của cô chính là bố của đứa con chưa chào đời của Melanie Brown.”

Trong một khoảnh khắc, tôi đã không thể thở được. Bụng tối nóng ran và tâm trí tôi như đóng băng trong trạng thái lấp lửng khi cố hiểu điều mà anh ta vừa nói. “Không thể nào... tôi không... chờ đã.” Tôi giơ một tay lên và nhắm mắt lại trong vài giây. “Điều đó không thể là sự thật được.” Tôi hít một hơi thật sâu và chăm chú nhìn các thanh tra. “Các anh có chắc không?”

“Có,” anh ta đáp. “Không còn nghi ngờ gì nữa.”

Tôi nhìn về phía chiếc tủ lạnh và cảm thấy toàn thân tê liệt khi cố gắng hiểu điều đang xảy ra.

“Cô có sao không, cô Morrison?” Thanh tra Johnson hỏi.

Tôi buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Tôi không biết nữa. Đây là một cú sốc đối với tôi. Tôi thấy hơi choáng váng.”

Anh ta đứng dậy. “Tôi sẽ lấy cho cô một chút nước. Cô để cốc uống nước của mình ở đâu?”

Tôi chỉ tay. “Trong cái tủ cạnh lò vi sóng.”

Anh ta tìm thấy một cái cốc và rót đầy nó ở bồn rửa, rồi đặt nó xuống trước mặt tôi. Tôi cầm nó lên và nhấp vài ngụm, chủ yếu để ngăn chuyện này tiến xa hơn. Cũng để mình có cơ hội tiêu hóa những gì anh ta vừa nói với tôi.

Khi tôi đặt chiếc cốc xuống bàn, thanh tra Russo nói, “Chúng tôi có thêm một số câu hỏi cho cô, nếu cô không phiền.”

“Tôi ổn,” tôi trả lời, vẫn còn choáng váng và cảm thấy hơi buồn nôn trong khi cố gắng hiểu những điều mình vừa được nghe.

“Theo kết quả khám nghiệm tử thi, cô Brown đã mang thai ít nhất 20 tuần vào thời điểm cô ấy qua đời. Cô có thể cho chúng tôi biết chính xác thời điểm cô bắt đầu mối quan hệ với Dean Robinson không?”

“Được.” Tôi cảm thấy mất phương hướng khi kể cho họ nghe về lần đầu tiên tôi gặp Dean tại phòng khám và lý do tại sao chúng tôi quen nhau. “Lúc đó tôi đang làm một bộ phim tài liệu, và anh ấy là đối tượng phỏng vấn.”

“Cô có giữ bản sao nào của bộ phim không?”

“Có đó. Tôi để cuộn băng ở trên nhà. Và tôi cũng còn giữ cả các cảnh quay chưa qua chỉnh sửa. Chúng có thể giúp ích nhiều hơn cả thành phẩm cuối cùng đấy.”

“Tại sao vậy?”

Tôi ngẫm nghĩ về ngày hôm đó, khi tôi ở trong văn phòng của anh ấy, khi tôi bị anh ấy thu hút đến điên cuồng. Cho đến thời điểm đó, tôi vẫn chưa thực sự tin vào tình yêu sét đánh. Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi. Toàn bộ thế giới của tôi như đảo lộn. “Trong đoạn phim chưa chỉnh sửa, anh ấy đã chia sẻ về gia đình và quá trình lớn lên của mình. Đó có phải là những gì mà các anh đang tìm kiếm không?”

“Chúng tôi sẽ xem xét mọi thứ,” anh ta trả lời. “Có thể tìm thấy vài vật chứng chẳng hạn.”

“Tôi hiểu.” Nhưng chính xác thì vật chứng là những gì?

Thanh tra Johnson nghiền ngẫm những ghi chép của anh ta, nhưng tôi vẫn có thắc mắc.

“Rõ ràng,” tôi nói, “DNA đã chứng minh được rằng Dean có quan hệ với cô Brown vì cô ấy đã mang thai đứa con của anh ấy. Nhưng có vẻ như họ đã gặp nhau trước khi anh ấy và tôi gặp nhau. Và việc cô ấy có thai... không nhất thiết chứng minh được là anh ấy giết người. Thủ phạm có thể là một người khác. Một người tình ghen tuông, tức giận về những mối quan hệ trong quá khứ của cô ấy chẳng hạn. Ý tôi là, khiến ai đó có thai không phải là một tội ác.”

“Đúng vậy,” anh ta đồng tình. “Nhưng chồng cô là bác sĩ trị liệu của cô Brown, và việc bác sĩ trị liệu có quan hệ tình dục với khách hàng là bất hợp pháp.”

Bụng tôi nóng như lửa đốt. “Ôi.” Đây không thể là Dean được. Không phải Dean mà tôi biết.

Trong vài giây, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm xuống bàn, sau đó ngẩng lên hỏi, “Anh có bằng chứng nào khác liên kết Dean với vụ giết người kia không, nếu sự thật đúng là như vậy?” Tôi nhắm mắt lại. “Chính xác thì cô ấy đã chết như thế nào?”

Thanh tra Johnson nghiêng người về phía trước. “Vết thương ở phần đầu có khả năng đã khiến cô ấy thiệt mạng, nhưng cô ấy còn bị lệch xương sống và một vài bộ phận khác nữa. Từ những gì chúng tôi thu thập được, có thể phỏng đoán đây là một cú ngã rất nặng, khả năng cao là ngã cầu thang.”

“Vậy thì đó là một tai nạn,” tôi nói.

“Có khả năng là vậy. Hoặc cô ấy có thể đã bị đẩy xuống. Nhưng dù có là gì thì xác của cô ấy cũng đã bị ném vào rừng và đó chắc chắn không phải là một tai nạn.”

Tôi cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy. “Đúng vậy.”

Joel vừa bước vào bếp, và tôi cố nở một nụ cười. “Con yêu ơi, có chuyện gì vậy?”

Thằng bé ôm lấy cánh tay tôi. “Tivi?”

“Được chứ.” Tôi đứng dậy và nói với các thanh tra, “Xin lỗi hai anh, hai anh vui lòng đợi tôi một chút. Tôi sẽ quay lại ngay.”

“Cô cứ thong thả,” thanh tra Russo trả lời.

Tôi nắm tay Joel và dẫn thằng bé trở lại phòng khách, đặt nó ngồi xuống ghế sofa. “George của rừng xanh được không con?” Đó là bộ phim yêu thích của thằng bé.

“Được ạ,” Joel trả lời, và tôi nhìn đồng hồ. Đã gần trưa rồi.

“Chúng ta sẽ ăn trưa sớm thôi,” tôi nói sau khi nhấn nút phát trên đầu máy video.

Thằng bé ngay lập tức bị cuốn vào bộ phim, vì vậy tôi trở lại bếp và ngồi xuống. “Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?”

“Chúng ta đang nói về việc cô Brown đã chết như thế nào,” thanh tra Russo trả lời, “có thể là do bị ngã.”

“Vâng.” Tôi nuốt xuống cảm giác buồn nôn trong bụng. “Các anh nói là mình còn có vài câu hỏi dành cho tôi?”

Thanh tra Johnson nhìn xuống ghi chú của mình. “Chúng rôi muốn biết liệu Dean đã bao giờ kể cho cô nghe về Tam giác Quỷ Bermuda chưa.”

Tôi bật cười vì không tin nổi. “Tôi không nghĩ là các anh hỏi câu đó đấy.”

Nhưng họ nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, và chỉ chờ tôi trả lời.

“Không,” tôi nói với họ. “Anh ấy không bao giờ nói về nó, dù hầu như ngày nào anh ấy cũng bay qua vùng biển đó. Chúng tôi sống ở Miami và anh ấy thường đưa khách hàng đến Bahamas.”

“Nhưng anh ấy chưa bao giờ nói về việc làm thế nào hoặc tại sao mọi thứ lại mất tích ở khu vực đó ư? Anh ấy có vẻ lo lắng về chuyện đó không?”

“Không. Tại sao chứ? Các anh biết gì à?” Môi tôi hơi hé mở, và tôi cảm thấy ngứa ran khắp tứ chi. Trong một thời gian dài sau khi Dean mất tích, tôi chỉ muốn tin rằng có một phép màu nào đó xảy ra và anh ấy sẽ trở lại với tôi một cách thần kỳ. Gần đây, tôi đã buông bỏ những hy vọng và ước mơ phi lý đó, nhưng bây giờ, hai thanh tra cảnh sát đang ngồi ở bàn bếp nhà tôi lại đang chọc vào nỗi ám ảnh cũ.

Thanh tra Russo tựa người vào ghế. “Tôi ước chúng tôi thực sự biết được điều gì đó. Đó là một trong những bí ẩn chưa có lời giải khiến con người thao thức hàng đêm, tưởng tượng ra đủ thứ chuyện ở thế giới khác.”

“Tòi không như thế nhé,” thanh tra Johnson nhấn mạnh, nhìn sang phía cộng sự của anh ta.

Tôi quan sát và đánh giá từng người một. “Tại sao hai anh lại hỏi tôi về chuyện này?”

Thanh tra Russo thẳng thắn nói. “Bởi Melanie Brown đang làm luận án tiến sĩ chuyên ngành vật lý hạt cơ bản. Luận án của cô ấy có chủ đề về những chiếc máy bay mất tích ở Tam giác Quỷ Bermuda, và theo bạn bè cũng như người giám sát của cô ấy ở khoa Vật lý, cô ấy khá xuất sắc và từng thành công điều khiển đồ vật bay lên trong phòng thí nghiệm. Bản thân tôi không hiểu cơ sở khoa học của nó. Nó liên quan đến các nguyên tử, phân tử và điện từ, nhưng vấn đề là...” Anh ta nghiêng người về phía trước và chống khuỷu tay lên bàn, đan các ngón tay vào nhau. “Cô ấy đã hoàn thành báo cáo nghiên cứu của mình và đang chuẩn bị trình bày nó thì biến mất.”

Hai má tôi nóng bừng. “Cô ấy đã giải quyết được vấn đề chưa?” Tôi hỏi. “Bí ẩn tại sao máy bay mất tích ấy? Hay cô ấy có biết chúng đi về đâu không?”

Giá như tôi biết luận án của người phụ nữ này khi đọc những báo cáo điều tra của vụ tai nạn đó. Tôi sẽ nuốt chửng nó ngay lập tức.

Anh ta nhún vai. “Tôi không biết nữa. Bởi bài báo cáo của cô ấy chưa được trình bày, và cũng chưa bao giờ được tìm thấy. Nó không xuất hiện trong đống đồ đạc trong căn hộ của cô ấy khi cô ấy biến mất và cũng không xuất hiện ở bất cứ đâu tại trường đại học. Điều này liên kết người chồng quá cố của cô với cái chết của cô ấy, bởi anh ấy đã biến mất khá đột ngột ở Tam giác Quỷ Bermuda, và chúng tôi không thể không tự hỏi liệu có phải anh ấy đã được truyền cảm hứng từ nghiên cứu của Melanie và sử dụng nó để...”

“Để làm gì?” Tôi sửng sốt tự hỏi dòng lập luận này sẽ đi đến đâu.

“Để khiến mình biến mất.”

Tôi kinh ngạc nhìn cả hai vị thanh tra. “Các anh đang đùa tôi đấy à? Cả hai người đều biết là chuyện này thật điên rồ mà. Anh nghĩ anh ấy cố ý làm cho máy bay của mình biến mất ư?”

Thanh tra Johnson giơ tay. “Tôi đảm bảo với cô, chúng tôi không tìm kiếm bằng chứng về những người nhỏ bé màu xanh lá cây, và chúng tôi cũng không có ý nói rằng anh ta đã tìm ra cách để nói Beam me up, Scotty[1] đâu.”

“Vậy ý anh là gì?” Tôi hỏi.

Thanh tra Johnson nhìn tôi chăm chú. “Chúng ta cần xem xét khả năng anh ta tìm cách trốn thoát, một cách để biến mất hoàn toàn, và nghiên cứu của cô Brown có thể đã cho anh ta những ý tưởng nhất định - rằng cái chết của anh ta có thể là do... bất cứ điều gì mọi người nghĩ đang xảy ra ngoài đó.”

Tôi xem xét điều này một cách cẩn thận. “Các anh nghĩ đấy là đánh lạc hướng ư? Đánh lạc hướng khỏi cái gì cơ?”

“Nói thẳng thì chúng tôi chẳng nghĩ gì vào lúc này cả. Chúng tôi chỉ ở đây để đặt câu hỏi thôi. Điều chúng tôi cần biết là liệu anh ta có từng nói về Tam giác Quỷ Bermuda hay cô có từng tình cờ thấy qua báo cáo được đánh máy của cô Brown hay không, khi cô dọn dẹp căn hộ của mình ở Miami chẳng hạn. Cô có thấy bất cứ thứ gì giống như vậy không?”

“Không. Nếu có thì tôi đã chú ý đến nó rồi vì tôi đã đọc mọi thứ mà tôi có thể có được về Tam giác Quỷ ấy. Nếu báo cáo đó tồn tại, thậm chí trong một thư viện ở đâu đó, thì tôi chắc chắn cũng đã tìm thấy nó rồi.”

Họ liếc nhìn nhau và nhìn xuống ghi chú của họ.

“Vậy cuộc trò chuyện hôm nay có thể đưa chúng ta đến đâu?” Tôi hỏi. “Có bất kỳ điều gì liên kết Dean với cái chết của Melanie không? Tôi thì không thấy vậy đâu.”

“Cô nói đúng,” thanh tra Johnson đáp. “Những thông tin hôm nay không đủ để chứng minh Dean đã giết cô ấy. Và chúng tôi cũng không có nhiều dữ kiện để tiếp tục. Anh ta đã chính thức được tuyên bố là đã chết, vì vậy đây không thể được coi là một cuộc săn lùng thủ phạm.”

Tôi quan sát cả hai vị thanh tra và không thể không tự hỏi họ thực sự đang nghĩ gì. “Cô có cho rằng chồng cũ của mình cố tình làm rơi máy bay để thoát tội không? Và việc Dean chọn làm điều đó ở Tam giác Quỷ Bermuda là vì anh ta không muốn bất cứ ai nghi ngờ rằng anh ta có ý định tự tử rồi đặt ra thêm nhiều câu hỏi nữa?”

Thanh tra Russo nghiêm túc nghiêng đầu. “Chúng ta không thể loại trừ khả năng đó.”

“Nhưng chuyện này xảy ra bốn năm sau khi Melanie qua đời. Vì cái gì đột nhiên anh ấy lại muốn biến mất? Tôi không thấy chúng có liên quan gì đến nhau.”

Tôi cảm thấy lo lắng, bồn chồn và không thể ngồi yên.

Thanh tra Russo tiếp tục tra hỏi tôi. “Tôi hỏi cô một điều này nhé. Cô đã bao giờ nhận được bất kỳ ghi chú hay cuộc gọi nào cho thấy rằng Dean vẫn còn sống ở đâu đó chưa?”

Tôi bật cười, không thể tin nổi. “Giờ thì anh lại ám chỉ anh ấy giả chết ư?”

Tỏi kinh ngạc trước những điều họ suy diễn - họ cho rằng người đàn ông tôi yêu là một kẻ giết người máu lạnh đã vứt xác một phụ nữ mang thai vào rừng và chôn cô ấy trong một ngôi mộ nông, rồi anh ấy lại giả chết và cố tình bỏ rơi tôi.

Không. Có lẽ tôi phải chấp nhận chuyện Dean có quan hệ với một khách hàng trước khi tôi và anh ấy gặp nhau - bởi họ đưa ra được bằng chứng chứng minh cho điều đó - nhưng như vậy không có nghĩa rằng anh ấy là một kẻ giết người và lừa đảo.

“Tôi không nhận được bất kỳ ghi chú hay cuộc gọi điện thoại nào như thế,” tôi trả lời chắc nịch. “Tôi đã nói với các anh rồi mà. Chẳng phải rất rõ ràng rằng tôi tin mình là một góa phụ sao? Tôi đã bước tiếp rồi.”

Thanh tra Russo gật đầu.

“Chúng tôi có thể lấy cuốn băng video đó không?” Thanh tra Johnson hỏi.

“Tôi sẽ lấy nó cho các anh.” Cảm thấy khó chịu, tôi đứng dậy, đi lên cầu thang, kéo một chiếc ghế đến chỗ tủ quần áo của mình và trèo lên đó. Nhiều tuần trước, tôi đã đặt chiếc rương gỗ tuyết tùng trở lại ngăn trên cùng, giờ tôi lại kéo nó xuống, đặt nó lên giường, mở nắp ra và tìm cuộn băng video ở dưới cùng, bên dưới chồng thư tình và ảnh. Nó không phải là bản sao duy nhất tôi có. Mẹ tôi cũng có một bản, nên tôi không ngại đưa nó ra làm bằng chứng.

“Tôi hy vọng cuộn băng này sẽ giúp được gì đó,” tôi nói khi quay trở lại bếp. “Và tôi sẽ vô cùng cảm kích nếu hai anh thông báo cho tôi biết bất kỳ tiến triển nào mà hai anh có được.”

“Chúng tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn cô.”

Tôi tiễn họ ra cửa và quan sát từ cửa sổ khi họ lên xe và rời đi. Sau đó, tôi quay sang Joel, thằng bé đang nằm trên ghế sofa, vừa mút ngón tay cái vừa xem phim.

“Con sẵn sàng ăn trưa chưa?” Tôi hỏi.

Sau khi cho Joel ngủ trưa, tôi đã ngồi trong phòng khách và nhìn chằm chằm vào bức tường cả tiếng đồng hồ.

*

Tối hôm đó, khi Gabriel đi làm về, tôi đang ở trong bếp dọn bát đĩa chuẩn bị ăn tối.

“Em đã gọi một chiếc pizza,” tôi nói khi anh hôn lên má tôi. “Nó sẽ được giao đến trong vài phút nữa.”

“Hôm nay em không vui à?”

“Vâng,” tôi không do dự mà kể ngay cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra - rằng các thanh tra đã đến vào buổi sáng và mang theo kết quả xét nghiệm DNA.

Gabriel nhìn tôi với sự tập trung cao độ, má anh đỏ bừng vì căng thẳng. “Họ đã nói gì?”

“Đứa bé đó là con của Dean,” tôi nói với anh.

Anh thở hắt ra thật mạnh. “Lạy Chúa tôi.” Rồi tiến lại gần hơn một chút. “Em có ổn không?”

“Em ổn,” tôi trả lời và dựa lưng vào quầy bếp. Trong một lúc lâu, tôi chỉ biết đứng đó lắc đầu. “Em không hiểu nổi tất cả mọi chuyện đang xảy ra. Ý em là... rõ ràng anh ấy đã có các mối quan hệ tình cảm khác trước khi gặp em, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói với em rằng anh ấy có quan hệ với một khách hàng. Làm như vậy là bất hợp pháp, anh biết đấy.”

“Anh hiểu,” Gabriel trả lời.

Tôi thở dài. “Nếu anh ấy đã giữ bí mật chuyện đó với em, vậy thì anh ấy còn giữ những bí mật nào nữa, và đó có phải là lý do tại sao Melanie Brown chết không? Vì Dean không muốn ai phát hiện ra? Vì vậy nên anh ấy giết cô ấy và vứt xác trong rừng? Em không muốn tin bất cứ điều gì trong số đó. Em không thể.”

Gabriel kéo ghế cho tôi. “Em ngồi xuống và bình tĩnh đã.”

Tôi tiến về phía trước, ngồi xuống và chống cằm lên tay. “Đến cuối cùng, em có tin vào điều gì cũng chẳng quan trọng nữa. Dù thế nào nó cũng sẽ dấy lên những câu hỏi và anh ấy không thể tránh khỏi liên quan đến cái chết này, nếu đó thực sự là những điều đã xảy ra. Họ vẫn chưa xác định được rõ. Có thể việc cô ấy ngã cầu thang chỉ là một tai nạn. Nhưng việc Dean mất tích cũng đặt ra một dấu hỏi lớn.” Tôi ngước nhìn Gabriel với vẻ không thể tin nổi. “Anh sẽ không tin được điều mà hôm nay họ đã nói với em đâu. Họ nói rằng luận án tiến sĩ của Melanie Brown viết về nguyên nhân những chiếc máy bay biến mất trên Tam giác Quỷ Bermuda. Cô ấy đang cố dùng vật lý để lý giải hiện tượng đó.”

Gabriel lùi lại. “Cái gì cơ?”

“Em biết mà. Thật điên rồ. Và hiện giờ em đang tưởng tượng ra đủ thứ đây. Lỗ sâu, du hành thời gian, từ trường hút máy bay ra ngoài không gian.”

“Các thanh tra nghĩ sao?”

“Johnson hoài nghi tất cả các dữ liệu khoa học. Cả hai người họ đều nghiêng về lập luận cho rằng Dean có thể đã sử dụng thông tin để làm sai lệch sự thật. Để đánh lạc hướng. Họ nghĩ rằng anh ấy có lẽ đã cố tình làm rơi máy bay của mình, để thoát tội, hoặc dàn dựng tất cả mọi chuyện và vẫn đang sống khỏe mạnh ở một nơi nào đó, dưới một cái tên khác.” Tôi vùi đầu vào hai lòng bàn tay. “Ôi Chúa ơi.”

Tôi giật nảy mình khi chuông cửa reo. “Pizza đến đấy. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”

Gabriel đứng dậy ra mở cửa, và chúng tôi gọi các con xuống dùng bữa tối.

*

Đêm đó, sau khi Gabriel tắt đèn trong phòng ngủ, chúng tôi nằm xuống cạnh nhau, mắt hướng lên trần nhà.

“Em không biết chuyện gì đã xảy ra với Dean nữa,” tôi nói, “và đành phải chờ các thanh tra điều tra ra sự thật. Chúng ta cũng có thể không bao giờ biết được. Nhưng có một điều em chắc chắn.”

Gabriel lăn sang và quay mặt đối diện với tôi dưới ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ.

“Em đã từng sùng bái anh ấy,” tôi thú nhận. “Em khâm phục Dean vì anh ấy đã vượt qua được hoàn cảnh khó khăn và không muốn lặp lại sai lầm của bố mình. Nhưng anh ấy lại có quan hệ tình cảm với một khách hàng, và còn khiến cô ấy có thai, và dù Dean có phải chịu trách nhiệm về cái chết của Melanie hay không, anh ấy thực sự đã bỏ rơi cô ấy để đến với em. Thật tệ hại. Và nếu như Dean đã làm điều đó và giấu em thì rõ ràng anh ấy không phải là người đàn ông mà em vẫn biết. Mối quan hệ của chúng em không chân thành như em tưởng. Có lẽ anh ấy chỉ muốn có em vì tiền của em mà thôi.”

“Không,” Gabriel khẽ nói. “Anh chắc chắn điều đó không đúng.”

Tôi cũng quay sang đối mặt với anh. “Nếu trong đầu anh còn chút nghi ngờ nào về việc em vẫn mơ thấy Dean hay mong muốn anh ấy quay lại, thì anh có thể buông bỏ được rồi. Kể cả khi Dean rơi xuống từ trần nhà ngay lúc này, em cũng không muốn ở bên anh ấy nữa. Anh là người đàn ông duy nhất em muốn ở bên, Gabriel. Em thề đấy. Những ký ức quá khứ em từng bấu viu vào... chúng kết thúc cả rồi.”

Gabriel kéo tôi lại gần và ôm tôi vào lòng.

Một giờ sau, khi chúng tôi đã chìm vào giấc ngủ an lành, tôi vẫn nằm đó quằn quại trong đau khổ, xoa tay lên bụng theo những vòng tròn nhỏ. Tồi đã nói với Gabriel rằng tất cả kết thúc rồi, và tôi muốn nó kết thúc thật, nhưng tôi không thể vượt qua sự thật rằng Dean đã ngủ cùng khách hàng của anh khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

Tôi chìm sâu vào những mảnh ký ức của mình trong vài tuần đầu tiên chúng tôi bên nhau - đi dạo ở Công viên Trung tâm, du ngoạn trên sông Hudson cùng gia đình, chuyến đi đến Miami. Mọi thứ về Dean đều rất thật; kết nối của chúng tôi đầy xúc cảm. Vậy mà bố mẹ tôi lại chưa bao giờ thích anh. Bố tôi đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn tôi yêu Dean. Họ đã nhìn thấu được điều gì mà tôi không thể?

Giá như Dean mở lòng với tôi về chuyện xảy ra với Melanie Brown. Lẽ ra anh phải biết tôi sẽ không phán xét gì anh chứ? Tôi sẽ cố gắng hiểu. Tại sao anh lại không nói với tôi? Anh nghĩ tôi giống bố mình sao? Rằng tôi sẽ không tha thứ hay tôi đòi hỏi một quá khứ không tì vết? Và anh còn giấu tôi điều gì nữa không?

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ quần áo của mình, và mỗi giây phút trôi qua, tôi càng khó kìm nén cơn giận hơn. Làm sao Dean có thể nói dối tôi một chuyện quan trọng như vậy? Tôi muốn kéo cái rương gỗ tuyết tùng đó xuống khỏi giá và lấy một cái đèn khò đốt nó thành tro. Hoặc nhìn nó bốc cháy trong lò sưởi ở tầng dưới. Gabriel có lẽ sẽ giúp tôi đốt lửa nếu tôi nhờ anh.

Tôi nằm tưởng tượng suốt một lúc rất lâu, nhưng cuối cùng tôi chẳng làm gì cả. Tôi thức dậy vào sáng hôm sau, chuẩn bị bữa sáng cho Gabriel và hôn tạm biệt anh. Sau đó, tôi thay đồ, đưa Rose đến trường và đưa Joel về nhà mẹ để nhờ bà trông cháu trong vài giờ.

Khi trở về nhà, tôi lên lầu, kéo chiếc ghế đến sát gần tủ và lôi chiếc rương gỗ tuyết tùng xuống lần cuối. Tôi không mở nó ra vì tôi không thể chịu được khi nhìn thấy nét chữ của Dean trên những tấm thiệp và những lá thư hay bất kỳ bức ảnh nào chụp anh đang mỉm cười và vòng tay ôm lấy tôi. Tôi cũng không thể chịu được khi nhìn lại niềm hạnh phúc không một gợn sóng của mình trong những bức ảnh đó - bởi nó không có thật. Tôi đã bị mê hoặc và lừa dối. Bây giờ đây, tôi cảm thấy xấu hổ vì sự mù quáng của mình.

Tôi mang chiếc rương xuống căn phòng chứa đồ ẩm thấp dưới tầng hầm và nhét nó vào góc xa nhất đằng sau chiếc hộp các tông chứa đầy những cuốn sách cũ mà tôi đã không thể từ bỏ nhiều năm trước. Bây giờ chúng đã mốc meo, và tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chúng nữa, vì vậy đây có vẻ là một nơi thích hợp để cất giữ bằng chứng về cuộc hôn nhân ngắn ngủi của tôi với một người đàn ông tên là Dean Robinson. Tôi sẽ giữ nó chỉ vì Rose cũng là một phần trong đó, và một ngày nào đó, con bé có thể sẽ muốn biết về người bố thực sự của mình.

Đó là lý do duy nhất để tôi giữ lại nó. Nếu không có Rose, tôi đã đốt nó rồi.

Chú thích:

[1] “Beam me up, Scotty” đồng nghĩa với “ get me out of here!” hoặc “take me away!” = đưa tôi đi, sử dụng khi một ai đó muốn thoát ra khỏi một nơi hoặc giải quyết một tình huống khó khăn. Cụm từ xuất hiện lần đầu trong series phim khoa học viễn tưởng “Star Trek”, khi Captain Kirk lệnh cho ontgomery “Scotty” Scott đưa mình trở lại tàu Starship Enterprise.