← Quay lại trang sách

PHẦN IV - Chương 29 NEW YORK-2012

OLIVIA

Hôm nay là một buổi chiều Chủ nhật ấm áp giữa tháng Mười, tôi đang quỳ gối ở sân sau, trồng những củ hoa tulip. Gần đây, những luống hoa đã bừng lên sắc cầu vồng rạng rỡ của mùa thu, và những cây mà tôi đã trồng lâu năm cũng đang nở hoa tuyệt đẹp. Cúc tây màu xanh hoa oải hương và trầm tích màu hồng, đỏ trải dọc rìa phía nam của khoảng sân. Đây là nơi tôi đã chọn để trồng hoa tulip với mong đợi về một rừng hoa cỏ khoe sắc thắm vào mùa xuân tới.

Ngồi xổm xuống, tôi lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay và nhìn lên bầu trời trong xanh. Tiếng chuông nhà thờ vang lên đâu đó xa xa, và tiếng kèn saxophone mỏng manh của Gabriel vọng đến chỗ tôi từ tầng hầm, dù cửa sổ đã đóng. Sáng nay anh ấy chơi bài “Những chiếc lá mùa thu,” có vẻ rất hợp với khung cảnh hiện tại. Trong chiếc quần jeans bạc màu, tôi ngồi một lúc, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh và phiêu theo tiếng nhạc.

Một con ong vò vẽ bay giữa đám hoa cúc, trảng cỏ dưới đầu gối tôi hơi ẩm ướt nhưng lại tỏa ra một cảm giác thật mát mẻ và dễ chịu. Những xúc cảm kéo tôi về với quá khứ, lấp đầy suy nghĩ của tôi bằng những ký ức về tình mẹ con: tôi nằm sấp trên bãi cỏ với Joel và Ethan, ba mẹ con cùng nhìn ngắm những chiếc lá cỏ lay động vì gió và chọn ra những chiếc lá tốt nhất để thổi như thổi tù và kẹp giữa các ngón tay cái của mình; Ethan lao xuống từ chiếc cầu trượt nhựa nhỏ mà Gabriel mua từ một hội chợ đồ cũ cuối phố; Rose giúp tôi tưới cây trong vườn, sau đó lắp vòi phun nước để vui đùa cùng Ziggy và các em trai của con bé.

Hôm nay, Ethan - giờ đã mười bốn tuổi - đã đến nhà của bạn thằng bé, chắc chắn chúng lại đang chơi trò chơi điện tử, còn Joel thì đi chơi với bạn gái, Angie. Cô bé đó là một cô gái xinh đẹp, có mái tóc đen tuyền, chơi cho đội cầu lông của trường, còn Joel tham gia đội bóng đá. Gần như lúc nào chúng cũng ở bên nhau và yêu nhau thắm thiết. Thỉnh thoảng, Gabriel và tôi lại lo lắng không biết chúng có quá nghiêm túc không. Chúng mới mười bảy tuổi, đang học năm cuối trung học, và giờ đang nộp đơn vào cùng một trường đại học để được ở bên nhau sau khi tốt nghiệp.

Bất cứ khi nào Gabriel và tôi thảo luận về chuyện này, kết luận của chúng tôi đều giống nhau. Chúng tôi quý mến Angie. Cô bé đó đáng yêu, và khiến Joel hạnh phúc. Tại sao lại không để cho chúng ở bên nhau chứ? Bởi mọi chuyện đã chẳng hề suôn sẻ với bố tôi khi ông cố gắng kiểm soát cuộc sống của tôi. Đôi khi tôi tự hỏi điều gì có thể xảy ra nếu ông bày tỏ mối quan tâm của mình theo cách khác hoặc cho tôi quyền tự do tìm hiểu mọi việc. Có lẽ tôi đã không lao vào vòng tay Dean nhanh như vậy và cùng anh ta chạy đến Miami. Nhưng đó đã là chuyện xưa, là nước chảy qua cầu rồi.

Về phần Rose, con bé sẽ bước sang tuổi hai mươi mốt vào đầu năm nay, và vẫn đang vật lộn chưa biết làm gì với cuộc sống của mình. Con bé đã lấy được bằng sinh học và đang làm việc trong một phòng thí nghiệm thương mại, ở chung căn hộ với một số bạn cùng phòng từ hồi đại học. Mỗi lần chúng tôi gặp con bé, con bé đều bày tỏ sự không hài lòng với công việc của mình vì con bé là người hướng ngoại và muốn làm việc gì đó có sự tương tác giữa con người với nhau nhiều hơn. Có những ngày, Rose chỉ muốn nghỉ việc và quay lại trường học, nhưng con bé cứ liên tục thay đổi chương trình mà mình muốn tham gia.

“Con bé sẽ giải quyết được vấn đề của nó đúng lúc thôi,” Gabriel nói, có vẻ chẳng lo lắng nhiều về chuyện đó.

Tôi cũng hy vọng như vậy. Tôi chỉ muốn con gái mình được hạnh phúc và mãn nguyện, nhưng tôi biết ở tuổi hai mươi mốt, muốn rõ ràng mọi thứ thì khó lắm. Khi nhìn lại mình ở độ tuổi đó, tôi của lúc đó cũng chẳng biết mình muốn gì cho cuộc sống sau này. Nếu ai đó nói với tôi rằng rôi sẽ không còn hứng thú làm phim và chọn làm một bà mẹ toàn thời gian truyền thống, suốt ngày quanh quẩn ở nhà, không đời nào tôi tin họ.

Nhưng hiện tại, khi bước sang tuổi năm mươi, tôi lại đang tận hưởng một buổi sáng Chủ nhật với hai bàn tay lấm lem bùn đất ở sân sau, trong chính ngôi nhà mà tôi và Gabriel đã mua cùng nhau không lâu trước khi cưới. Cuộc sống của chúng tôi bây giờ yên tĩnh hơn nhiều, không còn Rose và Ziggy, nó đã mất vào năm 2001 sau một cơn ốm nặng do khối u trong bụng gây ra. Lúc ra đi, nó mười lăm tuổi.

Tôi cũng quyết định ra ngoài làm việc lại, đảm nhận một vị trí bán thời gian ở Viện lưu trữ Phim và Băng hình tại Thư viện công cộng New York. Phần lớn thời gian, tôi làm việc ở bàn giới thiệu và tận hưởng việc trò chuyện với các khách hàng về những bộ phim và phim tài liệu ít người biết đến mà họ đang tìm kiếm. Tôi vẫn đang làm quen với viện lưu trữ, và mỗi ngày tôi lại khám phá ra một điều mới mẻ và thú vị.

Tôi ngồi thẳng dậy và nhận ra Gabriel đã ngừng chơi saxophone. Một làn gió nhẹ thổi qua những ngọn cây. Rồi ai đó gõ vào cửa kính trong bếp, tôi quay lại thì thấy Rose đang vẫy tay với tôi từ bên trong. Tôi không biết con bé sẽ ghé qua, vậy nên đây thực sự là một bất ngờ thú vị.

Tôi đứng dậy, phủi đất trên tay và đầu gối. Cửa sau mở ra, và Rose bước lên hàng hiên lát đá.

“Con chào mẹ!” Con bé cất tiếng chào với một vẻ vui tươi kỳ lạ như thể bị ép buộc.

Tôi băng qua bãi cỏ. “Chào con. Mẹ không nghĩ là con sẽ về.” Khi lên đến bậc thềm đầu tiên, tôi đã kéo con bé vào vòng tay mình. “Mẹ rất nhớ con.”

“Con cũng nhớ mẹ lắm,” Rose trả lời, mặc dù lần gần nhất chúng tôi gặp nhau mới cách đây có một tuần.

Chúng tôi lùi lại, và tôi rất thích vẻ đáng yêu của con gái mình lúc này với mái tóc thắt bím. Rose ăn mặc giản dị với chiếc quần jeans xanh bạc màu, giày thể thao cùng áo len cotton trắng.

“Con ổn chứ hả?” Tôi hỏi.

Rose nở nụ cười lịch sự khiến tôi hơi bối rối. “Vẫn ổn ạ. Chúng ta nói chuyện một chút được không mẹ? Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống đâu đó nhỉ?”

Rose chỉ về phía chiếc bàn ngoài hiên, và tôi thấy Gabriel đang quan sát chúng tôi từ cửa sau. Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, anh đã thò đầu ra ngoài và hỏi, “Hai mẹ con muốn uống trà đá không?”

“Tuyệt vời ạ,” Rose trả lời.

Anh quay vào trong để pha trà trong khi hai mẹ con tôi kéo ghế qua những phiến đá hình vuông và ngồi dưới phần nhô ra của tấm bạt kẻ sọc.

“Hôm nay là một ngày đẹp trời,” Rose nói, và tôi biết là nếu con bé bắt đầu nói chuyện về thời tiết, thì chắc chắn có điều gì đó không ổn.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Dạ,” Rose ngập ngừng trả lời. “Đây sẽ là một tin cực kỳ lớn, và con thực sự không biết nói với mẹ như thế nào.”

Cánh cửa mở ra, và Gabriel xuất hiện với hai cốc trà đá. Những viên đá kêu lanh canh trong cốc khi anh đặt chúng xuống. “Của hai mẹ con đây.” Anh nán lại vài giây trước khi nói, “Anh sẽ xuống tầng hầm.” Rồi Gabriel quay người đi vào trong.

Rose cầm cốc của mình lên và uống một ngụm dài.

“Chuyện gì vậy, con yêu?” Tôi hỏi. “Dù đó là gì thì con vẫn có thể nói với mẹ mà.”

“Con biết. Chỉ là...” Con bé hít một hơi thật sâu. “Con không biết điều này có nghĩa là gì, mẹ ạ, và con sợ khiến mẹ buồn lòng.”

“Mẹ sẽ không buồn đâu, mẹ hứa đấy.” Tôi cố gắng kiên nhẫn trong khi Rose xoay chiếc nhẫn của trường mình trên ngón tay.

“Được rồi, con sẽ thú nhận với mẹ một điều.” Đôi mắt của con bé đong đầy nước mắt. “Con xin lỗi mẹ. Lẽ ra con nên nói với mẹ chuyện này từ trước, nhưng mùa xuân năm ngoái, con đã đăng ký FamilyHistoryToday.com. Mẹ biết đấy... nó là trang web kiểm tra DNA và những người có cùng huyết thống với mình.”

“Mẹ biết. Tại sao con lại làm vậy?”

“Bởi...” Rose liếm môi. “Chỉ là con tò mò về người thực sự sinh ra con, bố ruột của con ấy.”

“Nhưng mẹ đã nói tất cả mọi điều về ông ấy cho con rồi mà,” tôi trả lời, hơi dè chừng.

Rose đã biết ngay từ đầu rằng Gabriel không phải là bố ruột của con bé. Ngay cả trước khi con bé biết đọc biết viết, tôi đã nói với nó rằng bố ruột của nó là một phi công, nhưng ông ấy đã mất trước khi con bé chào đời. Trong suốt những năm tháng trưởng thành, con bé đã nhiều lần hỏi về Dean, và tôi chưa bao giờ giấu giếm bất cứ điều gì, ngoại trừ những cáo buộc liên quan đến cái chết của Melanie Brown. Đó không phải là điều mà tôi muốn nói với con gái của mình. Tôi cảm thấy làm thế là không cần thiết vì chẳng có gì được chứng minh rõ ràng cả.

“Nếu con có câu hỏi nào khác, con có thể đến gặp mẹ,” tôi nói. “Mẹ có thể trả lời chúng mà. Mẹ đâu phiền lòng vì chuyện đó. Thế nên mẹ mới giữ mãi chiếc rương chứa đầy ảnh của ông ấy, để con biết được ông ấy là ai.”

Rose gật đầu. “Con hiểu, và con rất biết ơn mẹ vì điều đó. Con cũng không biết tại sao mình lại bị hút vào trang web đó nữa. Con đoán chỉ là con đang cảm thấy hơi lạc lõng thôi. Con không biết phải làm gì với cuộc sống của mình, cũng không biết rồi mình sẽ trở thành ai. Con không thể ngừng tự hỏi liệu trạng thái hiện tại của con có liên quan gì đến việc con chưa bao giờ được gặp bố ruột của mình hay không, và con ước mình được một lần gặp ông ấy.”

Tôi liếc nhìn về phía ngôi nhà. “Con đã nói chuyện này với bố chưa?”

“Rồi ạ,” Rose đáp. “Con vừa mới nói chuyện với bố, trước khi con ra đây. Con thậm chí còn không chắc mình có nên nói với mẹ hay không nữa vì con biết chuyện đó vẫn khiến mẹ đau lòng. Nhưng bố bảo con rằng tốt nhất là vẫn nên để mẹ biết.”

Tôi nắm lấy tay con gái và siết chặt. “Tất nhiên rồi. Bố con nói đúng. Mẹ rất mừng vì con chịu chia sẻ chuyện này với mẹ.”

Rose nhìn xuống bàn tay siết chặt của chúng tôi. “Nhưng vẫn còn một chuyện nữa. Chuyện này khiến con bối rối, và con nghĩ nó sẽ khiến mẹ không vui.”

Tôi nghiêng đầu. “Chuyện gì thế.”

“Con đã nhận được một lá thư từ trang web đó vào thứ Sáu,” Rose giải thích, “và họ nói với con rằng...” Con bé ngập ngừng. “Họ nói với con rằng con có một người em gái.”

Một người chị gái[1]?

Tôi lập tức nghĩ đến kết cục bi thảm của Melanie Brown trong rừng và đứa con chưa chào đời đã chết cùng cô ấy.

Nhưng không... không thể như vậy được? FBI mà lại chia sẻ cơ sở dữ liệu DNA của họ với một trang web phả hệ ư?

Tôi bắt đầu tự hỏi liệu Dean còn có quan hệ với ai khác trước khi anh ta gặp tôi hay Melanie Brown không. Anh ta có thể là bố của những đứa trẻ khác ở Wisconsin không? Hay ở ngay tại New York này?

“Họ có nói với con điều gì khác không?” Tôi hỏi. “Kiểu như nơi mà cô bé đó đang sống?”

Rose gật đầu và có vẻ miễn cưỡng không muốn tiết lộ thêm chi tiết.

Tôi nghiêng người về phía trước. “Xin con hãy nói cho mẹ biết. Mẹ cần biết chuyện này.”

Con bé bắt đầu khóc và lấy tay che mặt.

“Không, con yêu ơi,” tôi dịu dàng nói. “Đừng buồn. Dù chuyện có ra sao thì chúng ta cũng sẽ cùng giải quyết được. Nếu con muốn gặp cô gái này, bố mẹ sẽ cho phép.”

Rose lau nước mắt và cố gắng trấn tĩnh lại. “Không phải thế đâu mẹ. Chuyện này khác lắm. Và nó thật tệ.”

Tôi cảm thấy máu của mình như đang đông cứng lại trong huyết quản. Tôi cương quyết nói và có vẻ đã hơi gay gắt. “Nói cho mẹ biết đi, Rose. Con phải nói với mẹ ngay bây giờ.”

Con bé ngồi phịch xuống ghế. “Được rồi. Họ nói em ấy đang sống ở Úc. Em ấy mới mười tám tuổi thôi.”

Tôi mất vài giây để xử lý thông tin này. “Trẻ tuổi hơn con sao?”

Không. Điều đó không thể xảy ra được. Vậy tức là cô bé đó được sinh ra sau Rose. Bụng tôi quặn lại vì khó chịu.

Anh ta còn sống, tôi thầm nghĩ với một tia phấn khích bất ngờ và gây sốc đến từ một nơi nào đó sâu thẳm bên trong tôi, từ rất lâu, rất lâu rồi. Đây chính xác là những gì tôi đã từng mơ ước - vậy là mong muốn đến tuyệt vọng của tôi đã trở thành hiện thực rồi.

Tôi chao đảo trở lại hiện tại. Những suy nghĩ chối bỏ tấn công tôi từ mọi hướng. Chúng bùng nổ trong tôi như một quả bom nguyên tử. “Điều này không thể là thật được,” tôi nói. “Có lẽ đây là một lỗi đánh máy chăng? Họ đã gửi thư cho nhầm người hoặc ai đó đã nhập sai kết quả DNA.”

“Có thể ạ,” Rose đáp. “Đó sẽ là lời giải thích đơn giản nhất. Nhưng dù thế nào con vẫn muốn chứng thực. Mẹ thì sao ạ?”

“Chắc chắn rồi.” Tôi liếc nhìn cửa sau một lần nữa và phát hiện ra Gabriel vẫn chưa quay lại với chiếc kèn saxophone của anh ở tầng hầm. Anh đi đâu rồi?

“Chúng ta hãy vào nhà và nói chuyện với bố con,” tôi đề nghị. “Mẹ muốn biết bố con nghĩ gì.”

Rose gật đầu, đứng dậy khỏi bàn và theo tôi vào nhà.

Gabriel đang rửa cốc cà phê ở bồn rửa. “Xin chào,” anh cất lời, nhìn tôi với vẻ không chắc chắn. “Em ổn không?”

Tôi di chuyển về phía bàn và ngồi xuống. “Thật ngạc nhiên là em ổn. Có lẽ bởi em không cảm thấy chuyện này có thể xảy ra.”

Gabriel đặt chiếc cốc sạch lên giá phơi khô và với lấy khăn lau bát đĩa để lau tay. “Có thể họ đã nhầm lẫn ở đâu đó. Các công ty lúc nào chẳng phạm sai lầm. Dù gì cũng là con người cả mà.”

“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ ạ?” Rose hỏi.

“Chúng ta sẽ gọi cho họ vào ngày mai,” anh bình tĩnh trả lời. “Yêu cầu họ xem lại hồ sơ và kiểm tra lại mọi thứ. Chúng ta cần phải nói với họ rằng Dean được tuyên bố là đã chết vào năm 1990, vì vậy không thể có chuyện ông ấy là bố của một đứa trẻ mười tám tuổi.”

“Trừ khi ông ấy chưa chết,” Rose nói, con bé là người duy nhất có mặt ở đây có đủ tư cách nói lên điều mà tất cả chúng tôi đang nghĩ - có lẽ anh ta vẫn sống sót sau vụ tai nạn máy bay được cho là không thể xác định được một mảnh vụn nào.

Rose quay sang phía tôi và nói, “Nhưng tại sao ông ấy lại giả vờ chết ạ? Mẹ và ông ấy vẫn đang sống hạnh phúc phải không?”

“Mẹ nghĩ vậy,” tôi trả lời. “Nhưng chuyện này rất phức tạp.” Tôi ngước nhìn Gabriel, anh gật đầu động viên tôi, tiến lại gần và siết vai tôi thật chặt.

“Có lẽ đã đến lúc rồi,” anh nói với tôi. “Con bé đã đủ tuổi và cần biết tất cả mọi chuyện.”

“Biết gì cơ ạ?” Rose hỏi, và tôi cố gắng thả lỏng phần nào sự căng thẳng trong cơ thể mình.

“Khoảng sáu hoặc bảy năm sau khi Dean biến mất,” tôi bắt đâu chậm rãi giải thích, “hai thanh tra cảnh sát đã tìm đến cửa nhà chúng ta, và mẹ đã biết được một việc mà bố ruột con từng làm. Điều đó đã thay đổi tình cảm của mẹ dành cho ông ấy.”

Tôi dừng lại, bởi điều này không thể diễn đạt được chỉ bằng vài từ đơn giản, nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn chật vật nói ra tất cả. Tôi đã kể cho Rose tất cả mọi điều về mối quan hệ không chính đáng của Melanie Brown và Dean khi anh ta còn là bác sĩ trị liệu cho cô ấy. Tôi cũng kể với Rose chuyện Melanie đã mang thai và mất tích cũng như chuyện thi thể của cô ấy được tìm thấy trong rừng.

“Con không thể tin nổi,” Rose nói, má con bé đỏ bừng lên. “Tại sao mẹ chưa bao giờ nói với con những chuyện này? Mẹ biết là thế nào con cũng có cách tìm ra được chúng trên mạng mà.”

“Mẹ vẫn luôn định kể với con,” tôi cố gắng giải thích, “khi thời điểm thích hợp, nhưng vẫn chưa phải lúc.”

Rose cúi người về phía trước và vùi mặt vào hai bàn tay. “Chúa ơi, mẹ. Mẹ lúc nào cũng tỏ ra như thể ông ta là một người tốt. Nhưng hóa ra mẹ lại nói dối con.”

“Mẹ không nói dối,” tôi nhấn mạnh. “Đặc biệt là khi con còn nhỏ. Dean và mẹ đã cùng trải qua một cuộc hôn nhân tốt đẹp trước khi ông ấy biến mất. Ngay cả sau đó, mẹ vẫn phải chịu đựng đau khổ một khoảng thời gian rất dài mới có thể buông tay, bởi mẹ yêu ông ấy. Mẹ đã nghĩ ông ấy là cả thế giới của mẹ. Mãi về sau mẹ mới biết tất cả những chuyện này. Chúng đã làm tan nát cõi lòng mẹ và mẹ không muốn con lâm vào tình cảnh giống như thế.”

“Mẹ không muốn con phát hiện ra con là con gái của một kẻ giết người ư?”

“Con bình tĩnh đã,” Gabriel ngắt lời. “Chúng ta vẫn không chắc chắn được chuyện đó. Vụ án này còn bỏ ngỏ, người ta vẫn chưa chứng minh được cái chết của người phụ nữ đó có phải là do bị giêt hại hay không, và cũng không chứng minh được Dean là người chịu trách nhiệm trong chuyện này. Vẫn có khả năng thủ phạm là một người khác mà cô ấy có liên quan.”

“Bởi họ không có cơ hội thẩm vấn ông ta. Bởi ông ta đã biến mất thuận lợi ở Tam giác Quỷ Bermuda.” Rose chế giễu. “Con nghĩ ông ta đã giả chết để tránh bị bắt giữ.”

Gabriel giơ một tay lên. “Đừng đưa ra phỏng đoán như vậy. Điều đầu tiên chúng ta cần làm bây giờ là gọi ngay cho trang web phả hệ và xem liệu họ có sai sót nào không. Sau đó, chúng ta sẽ quyết định làm gì tiếp theo.”

Rose nghiêng người suy tư. “Được rồi, con sẽ không buộc tội ông ta. Ông ta sẽ vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội, đúng không ạ?” Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu, rồi Rose nhìn đồng hồ và cáu kỉnh nói. “Con có hẹn ăn trưa với vài người bạn. Có lẽ con nên hủy hẹn.”

“Con muốn làm gì mẹ cũng ủng hộ,” tôi nói. “Chuyện này quá sức chịu đựng của con rồi. Con có thể ở lại một lúc, và mẹ sẽ nấu bữa trưa cho con. Con có thể giúp mẹ làm nốt việc ngoài vườn.”

Rose cân nhắc một lúc, rồi lắc đầu và đứng dậy. “Thôi ạ. Con sắp phát điên ngay bây giờ đây. Con cần gặp bạn bè của mình.”

“Vậy cũng được.”

Gabriel và tôi đứng dậy, đi theo con bé ra tiền sảnh, đến chỗ con bé treo áo khoác và ví. Rose nói với chúng tôi: “Con sẽ gọi điện vào ngày mai từ nơi làm việc vào giờ nghỉ của mình. Và con sẽ cho bố mẹ biết tình hình.”

Chúng tôi nói lời tạm biệt, và Rose bước ra ngoài.

Sau khi con bé đi rồi, Gabriel và tôi trở lại bếp. “Em không biết phải làm gì với bản thân lúc này nữa,” tôi nói.

Anh vòng tay quanh người tôi, và tôi như tan ra trong sự thoải mái của vòng tay anh. Khi chúng tôi buông tay, tôi đã nhìn ra ngoài cửa sổ về phía những luống hoa của mình. Túi củ hoa tulip vẫn đang chờ được trồng xuống những khoảng trống mà tôi đã dọn sạch.

“Em cảm thấy mình nên gọi cho hai thanh tra cảnh sát,” tôi nói, “nhưng ai biết họ có còn ở đây không? Em tự hỏi giờ ai là người đang đảm trách vụ án này.”

“Họ chưa khép ai vào tội giết người, phải không?” Gabriel hỏi.

“Em không biết. Nhưng em khá chắc chắn rằng nó vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải.” Tôi quay sang nhìn anh. “Kết quả xét nghiệm DNA sẽ được xử lý như thế nào? FBI có quyền truy cập dữ liệu từ các trang web phả hệ công khai không? Có lẽ họ đã biết chuyện này và họ đang thực hiện một vụ bắt giữ ở Úc không biết chừng.”

Gabriel thò tay vào túi sau để lấy điện thoại. “Để anh lên mạng tra.” Anh ngồi xuống bàn ăn trong bếp, bắt đầu gõ phím và lướt xem trên màn hình. “Ở đây nói rằng kết quả DNA của người dùng là riêng tư và công ty yêu cầu phải có lệnh hoặc trát đòi hầu tòa thì họ mới chuyển dữ liệu cho cơ quan thực thi pháp luật.”

“Vậy tức là họ không biết,” tôi nói. “Trừ khi ai đó nói với họ. Một người nào đó như em chẳng hạn.”

Gabriel đặt điện thoại xuống. “Em cứ suy nghĩ cho kỹ.” Anh đứng dậy và tiến lại gần tôi. “Bất cứ điều gì em muốn làm, anh cũng đều ủng hộ cả.”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ. “Điều mà em thực sự muốn làm lúc này là cố gắng tỉnh táo để không bị ảnh hưởng quá nhiều vì chuyện này. Có lẽ em nên đi trồng hoa tulip.”

“Em cần anh giúp không?”

“Có chứ. Cảm ơn anh.”

Bằng cách nào đó, Gabriel hiểu được rằng tôi không muốn nói về Dean hay việc chuyện này có thể ảnh hưởng đến Rose như thế nào nữa. Tôi sẽ không thể làm gì cho đến khi chúng tôi biết thêm thông tin về bức thư được gửi từ trang web phả hệ - tức là, ở thời điểm hiện tại, tôi vẫn là kẻ mù mờ không rõ.

Gabriel và tôi im lặng bước ra ngoài khoảng sân ngập nắng tháng Mười rực rỡ. Tôi lại quỳ xuống, nhặt một cái xẻng làm vườn lên và đào vài cái hố mới trên nền đất ẩm ướt, mát rượi.

Chú thich:

[1]Sister trong tiếng Anh có thể hiểu là em gái hoặc chị gái. Ở đây, Olivia đã nghĩ đây là đứa bé mất cùng Melanie Brown trước khi Rose ra đời.