Chương 30 OLIVIA
Tôi ngồi ở rìa đài phun nước bằng đá bên ngoài Thư viện Công cộng New York và mở gói bánh sandwich của mình ra. Một tuần đã trôi qua kể từ khi Rose về nhà và tiết lộ sự thật mà con bé tình cờ biết được thông qua trang web tìm kiếm người thân cùng huyết thống; kể từ ngày đó, tôi chẳng thể ngủ ngon một giây phút nào. Hầu như đêm nào tôi cũng thức giấc chỉ sau vài giờ, trằn trọc với những âu lo, rồi cuối cùng phải bỏ cuộc và xem tivi. Nó trở thành vấn đề lớn khi tôi phải dậy sớm để đi làm vào ngày hôm sau. Hôm nay là một trong những ngày như thế, và tôi ước mình có thể dành cả giờ ăn trưa để chợp mắt trên một chiếc giường nhỏ ở đâu đó.
Tôi đang ăn được nửa chiếc bánh sandwich thì điện thoại di động của tôi reo lên. Người gọi là Rose, nên tôi nhanh chóng trả lời.
“Con chào mẹ,” con bé nói. “Mẹ có rảnh không?”
Tim tôi đập nhanh hơn vì tôi có thể đoán được lý do tại sao con bé gọi. “Mẹ rảnh. Mẹ đang trong giờ ăn trưa. Con có tin gì chưa?”
“Rồi ạ,” Rose trả lời. “Và họ nói với con rằng họ không nhầm lẫn, cô gái ở Úc chắc chắn là em gái con, nhưng em ấy không liên quan gì đến Melanie Brown cả. Mẹ của em ấy vẫn còn sống khỏe mạnh và đang ở Brisbane.” Tôi thở gấp, như thể tôi vừa bị đấm một cú thật mạnh, bởi điều này chứng tỏ Dean không chết trong vụ tai nạn máy bay đó như mọi người ép tôi phải tin. Anh ta vẫn còn sống.
“Bố của cô bé là ai?” Tôi hỏi vì tôi cần phải biết chắc chắn.
Rose do dự. “Chà, chuyện là thế này. Trang web phả hệ không có ghi chép gì về bố của cô bé đó. Ông ta thậm chí còn không có tên trong giấy khai sinh.”
Tôi ngước nhìn bầu trời u ám và những cành cây khẳng khiu trụi lá, bất giác rùng mình. “Vậy là chúng ta vẫn chưa thực sự biết...”
“Mẹ chờ đã, còn chuyện này nữa ạ,” Rose nói, rõ ràng là con bé đang cố gắng vực dậy tinh thần của tôi. “Khi con nói chuyện với họ, họ nói với con rằng em gái con sẵn sàng nói chuyện với con và thậm chí có thể gặp con trực tiếp nếu muốn. Đó là lý do khiến con chần chừ chưa gọi cho mẹ. Con muốn nói chuyện với em ấy trước và cố gắng hỏi thêm thông tin.”
Có gì đó trong tôi đông cứng lại. Tôi có chắc là mình muốn nghe điều này không? Tôi đã sống mà không nhận được câu trả lời quá lâu nên tôi đã quen với điều đó rồi. “Hả? Con nói chuyện với cô bé đó rồi à?”
“Vâng,” Rose đáp. “Chúng con vừa cúp điện thoại cách đây một phút. Tên của em ấy là Susie.”
Tôi buộc mình phải nghĩ cho Rose và điều này hẳn có ý nghĩa với con bé lắm. “Trời ơi. Cuộc trò chuyện thế nào con?”
“Tuyệt lắm ạ,” Rose đáp. “Có một chút lúng túng trong vài phút đầu tiên, nhưng sau đó chúng con đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời. Mẹ phải nghe giọng của em ấy cơ. Hay lắm. Con yêu cái giọng đó quá.”
Tôi nghe ra được sự phấn khích trong giọng nói của con gái mình - Rose yêu dấu của tôi, đứa con gái đang cảm thấy lạc lõng và vô định của tôi - và phải kìm nén mong muốn đặt thêm nhiều câu hỏi về danh tính của bố Susie. Từ lâu tôi đã quyết định rằng mình nên hết lòng quan tâm đến người sống chứ không phải người chết, vì vậy tôi vẫn kiên nhẫn lắng nghe một cách say sưa trong khi Rose tiếp tục kể về cuộc điện thoại của con bé.
“Em ấy mới vào đại học, và mẹ đoán xem em ấy đang theo học ngành gì? Sinh vật học đó ạ.”
“Thật khó tin. Con cũng vừa lấy bằng sinh vật học.”
“Con biết, chuyện này điên rồ mẹ nhỉ?”
“Ừ.” Tôi lại ngồi xuống rìa đài phun nước.
“Nhưng em ấy cũng học nó vì em ấy không biết mình muốn làm nghề gì. Nghe giống nhau mẹ nhỉ? Nhưng em ấy đã quyết định chuyển sang học điều dưỡng vào năm tới. Em ấy muốn trở thành một nữ điều dưỡng.”
Rose kể thêm cho tôi nghe về Susie, và khi con bé kể xong, tôi kiểm tra đồng hồ và nhận ra mình chỉ còn vài phút nữa là hết giờ nghỉ trưa.
“Con có nói với cô bé lý do con đăng ký trang phả hệ không?” Tôi hỏi, quay lại với lý do con bé tìm Susie ban đầu. “Bởi con tò mò về bố của mình?”
“Có ạ, chúng con đã nói về điều đó. Đó cũng chính là lý do khiến em ấy làm vậy. Em ấy quan tâm đến nguồn gốc của mình. Và đây là những gì em ấy đã nói với con...”
Tôi cảm thấy khó thở khi nhìn thấy một nhóm học sinh tiểu học bước lên những bậc thang rộng rãi của thư viện.
“Em ấy là kết quả từ cuộc tình một đêm của mẹ,” Rose giải thích. “Lúc đó bà ấy ba mươi tuổi, mới ly hôn, không có con. Bà ấy đi lặn cùng một vài người bạn ở Great Barrier Reef và đã có cuộc tình chớp nhoáng với một anh chàng điều hành thuyền du lịch. Tên của ông ta là John, nhưng không biết họ là gì. Mẹ của Susie không hề nghiêm túc với ông ta, nhưng vào cuối tuần đó, sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất, bà ấy đã hơi mất phương hướng và không kiểm soát được cảm xúc của mình. Susie kể mẹ của em ấy vẫn luôn lấy đó ra làm lời cảnh tỉnh dành cho em ấy.”
Đến lúc này thì tôi đã hoàn toàn bị cuốn hút vào câu chuyện rồi và tôi không quan tâm đến việc mình có quay lại bàn giới thiệu muộn hay không nữa.
“Susie đã từng gặp ông ấy chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa ạ. Nhưng ông ta biết em ấy. Mẹ của em ấy đã quay lại và nói với ông ta rằng bà đang mang thai, nhưng bà cũng nói rằng bà muốn tự nuôi đứa bé hơn và bà không mong ông ta can dự vào cuộc sống của họ. Ông ta đồng ý, vì vậy Susie chưa bao giờ gặp ông ta. Em ấy thậm chí còn không có lấy một tấm ảnh nào. Mẹ em ấy tái hôn vào năm em ấy hai tuổi, vậy nên Susie cũng có một người bố khác, giống như con, và em ấy sống rất hạnh phúc. Nhưng gần đây, em ấy cũng tò mò muốn biết về người bố thực sự. Thực sự đấy, mẹ ạ, cuộc đời của hai đứa con giống nhau đến kỳ quặc.”
Tôi nhận ra tay mình đang run. Trong lòng tôi râm ran một cảm giác vô cùng khó tả. Nhìn lên những cây cột bê tông ở lối vào thư viện, tôi nói: “Thật đáng kinh ngạc.” Sau đó, tôi kiểm tra lại đồng hồ của mình. “Mẹ hết giờ nghỉ trưa rồi, nhưng thực sự mẹ rất muốn nghe con kể thêm. Con có nói với cô bé rằng bố của con, cũng có thể là bố của cô bé, là nghi phạm trong một vụ án giết người không?”
“Không, con không nói với em ấy chuyện đó. Em ấy đã rất vui và hào hứng khi được nói chuyện với con. Con không muốn phá hỏng niềm hạnh phúc ấy.”
“Mẹ hiểu.” Một đàn bồ câu nhỏ nhảy xung quanh sát chân tôi, mổ đất, rồi đập cánh. Nó khiến tôi cảm thấy mất phương hướng, như thể tôi đang lơ lửng phía bên trên chúng, bị tách biệt khỏi thế giới một cách kỳ lạ. “Vậy là chúng ta vẫn chưa biết liệu người tên John đó có phải là Dean hay không. Cô bé có mô tả hình dáng của ông ta không?”
“Susie nói mẹ của em ấy kể ông ta rất đẹp trai với đôi mắt xanh và mái tóc vàng. Em ấy chỉ biết có vậy thôi ạ.”
Mắt xanh. Tóc vàng. Nghe có vẻ giống Dean đấy, nhưng trên đời này có rất nhiều người đàn ông đẹp trai, mắt xanh. Tôi không thể để mình đưa ra bất kỳ giả định nào.
Nhưng vẫn còn... kết quả ADN. Khoa học thực sự đã khẳng định anh ta là bố của Susie.
“Mẹ thấy thật khó tin,” tôi nói khi lê bước lên các bậc thang của thư viện. “Ý mẹ là, khả năng đó là một người khác có cùng DNA là bao nhiêu? Sinh đôi thì sao nhỉ? Mẹ không phải là nhà sinh vật học, vì vậy mẹ không biết cơ chế của nó như thế nào, nhưng...”
“Mẹ. Bà ấy cũng nói rằng ông ta nói giọng Mỹ.”
“Mẹ biết rồi.” Tôi bước vào tòa nhà, nơi đây ấm áp hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh. “Ông ấy vẫn làm việc ở chỗ cũ chứ?”
“Susie không biết ạ, nhưng em ấy nói sẽ nhờ mẹ gọi vài cuộc điện thoại và cố gắng tìm ra ông ta. Em ấy cũng muốn gặp ông ta.”
Tôi đến bàn làm việc và cởi áo khoác ra. “Mẹ rất mừng vì con đã tìm thấy cô bé, Rose ạ.”
“Con cũng vậy. À, mẹ ơi...”
“Sao vậy con?” Tôi hồi hộp chờ đợi con bé nói tiếp.
“Susie và con muốn gặp nhau trực tiếp. Vì vậy, con muốn đến đó thăm em ấy. Có được không ạ?”
Tôi nghe thấy những tiếng thì thầm, mọi người bắt đầu lục tục xuất hiện ở chỗ những giá sách. Thế giới chợt trở nên bí ẩn và xa cách một cách kỳ lạ. “Tất nhiên rồi,” tôi trả lời, che giấu nỗi sợ hãi và sự không chắc chắn của mình với con gái. “Mẹ cũng muốn gặp cô bé.” Tôi ngồi xuống. “Nhưng mẹ phải quay lại làm việc ngay bây giờ. Con về nhà ăn tối hôm nay được không? Chúng ta có thể bàn về những việc cần làm tiếp theo.”
“Con có hai tuần nghỉ phép nên con có thể nghỉ bất cứ lúc nào,” Rose trả lời. “Mẹ có chắc không ạ? Mẹ sẽ đi cùng con ư?”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này tối nay,” tôi đáp. Nhưng tôi biết mình không có lựa chọn nào khác. Tôi không thể tiếp tục sống mà không có câu trả lời cho một câu hỏi đã ám ảnh tôi hơn hai mươi năm.
Rose im lặng. “Con xin lỗi mẹ. Con không cố tình gây rắc rối. Có lẽ sẽ tốt hơn khi mẹ không biết gì về chuyện này cả.”
Tôi mở khóa bàn, mở ngăn kéo dưới cùng và nhét ví vào bên trong. “Đừng xin lỗi, con yêu ạ. Mẹ rất mừng vì con phát hiện ra chuyện này. Dù có ra sao, chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua.”
Nhưng thực sự thì thế giới của tôi đang quay cuồng ngoài tầm kiểm soát. Tôi cần một chút thời gian để lấy lại phương hướng cho mình.
✽ ✽ ✽Tôi thức dậy vào bình minh sáng hôm sau, đúng lúc một dải ánh sáng xám mờ lọt qua khe hở nhỏ giữa những tấm rèm cửa. Phần giường bên cạnh tôi trống rỗng. Gabriel đã dậy rồi, chứng tỏ điều mà tôi nghi ngờ là đúng: anh bối rối trước cuộc trò chuyện của chúng tôi vào bữa tối hôm qua, khi cả gia đình quyết định Rose và tôi sẽ tới Úc để gặp Susie. Và đến thăm nơi mà Dean có thể đang sống. Gabriel ủng hộ quyết định này, nhưng nó như đang ăn mòn cả hai chúng tôi.
Tôi đứng dậy khỏi giường, mặc áo choàng tắm và đi xuống bếp. Căn nhà yên ắng trong ánh ban mai mờ ảo. Tôi thấy cửa tầng hầm hé mở nên nhẹ nhàng đi xuống bậc thang gỗ rồi khẽ liếc nhìn qua lan can vào phòng giải trí, và thấy chồng mình đang ở đó. Anh đang ngồi trên ghế sofa, đánh bóng chiếc kèn saxophone của mình bằng một miếng vải trắng mềm.
“Anh ơi,” tôi nói khi tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh. “Anh dậy sớm thế.”
“Anh không thể ngủ được,” anh trả lời, thoáng liếc nhìn tôi.
“Em cũng thế.”
Anh tiếp tục đánh bóng thứ nhạc cụ bằng đồng đó cho đến khi nó sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Sau đó, anh đặt nó vào trong hộp đang để mở rồi nói, “Cà phê không?”
“Vâng.”
Anh đóng hộp lại, cất nó đi, rồi theo tôi vào bếp, nơi tôi chuẩn bị pha một bình cà phê mới. Gabriel lấy ra hai chiếc cốc và đặt chúng lên quầy, và trong khi máy pha cà phê kêu ục ục và rít lên, chúng tôi đứng cạnh nhau, nhìn nó rót đầy bình thủy tinh bên dưới.
“Ước gì anh có thể cùng đi với em,” cuối cùng anh cũng cất lời. “Có lẽ anh nên làm thế.”
“Nhưng tuần sau là lễ hội âm nhạc,” tôi nhắc anh. “Học sinh của anh cần anh đấy.”
“Đúng vậy. Nhưng em cũng cần anh mà.” Anh nhìn tôi chăm chú, mắt anh kiếm tìm tôi, “Phải không?”
“Tất nhiên rồi,” tôi nhanh chóng trấn an anh. “Nhưng Rose và em sẽ ổn thôi.”
Gabriel xoay người đối diện với tôi. Biểu cảm trên mặt anh trở nên vô cùng nghiêm túc. “Sáng nay khi anh thức dậy và tưởng tượng em đang ở bên kia thế giới - ở một nơi mà em có thể gặp lại Dean - anh chỉ muốn được đập phá một cái gì đó.”
Tôi nghe thấy sự ghen tuông trong giọng nói của anh và nhận ra sự lo lắng trong mắt anh vì chúng tôi từng ở trong tình cảnh này trước dây. Anh chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng tôi yêu anh nhiều hơn tôi đã từng yêu Dean.
“Vậy thì anh cứ đi nếu anh muốn,” tôi trả lời. “Có lẽ anh nên đi cùng mẹ con em thật.”
Anh suy nghĩ một lúc, rồi quay mặt nhìn cái máy pha cà phê. “Không. Em nên đi một mình thôi. Chỉ có em và Rose.”
Tôi hơi suy nghĩ về những lời chắc chắn, dứt khoát này của anh. “Em cảm thấy đây giống như một phép thử,” tôi thận trọng nói. “Anh đang muốn biết liệu em có quay lại với anh hay không.”
Gabriel khoanh tay lại. “Có thể là thế. Các cụ thời xưa có câu gì nhỉ? Nếu em yêu thứ gì đó, hãy buông nó ra...”
“Nếu nó quay lại, nó là của em mãi mãi.”
“Còn nếu không thì tức là nó không thuộc về em rồi.”
Tôi quay sang anh, chạm vào cánh tay và nhìn sâu vào đôi mất ấy. “Em là của anh, Gabriel. Chắc chắn ở hiện tại anh đã biết điều đó rồi. Em hy vọng anh có thể vững tin.”
Cà phê đã pha xong, anh tiến đến rót đầy cốc cho cả hai chúng tôi. “Anh vẫn luôn cố gắng tin tưởng. Lúc nào anh cũng vậy, nhưng thỉnh thoảng, khi nhà im ắng, anh lại cảm thấy em tách xa dần, như thể có một nỗi buồn nào đó trong em nhưng lại chẳng dính dáng gì đến anh, một nỗi buồn mà anh không tài nào xoa dịu được. Anh chỉ đành phải để em một mình.”
Tôi đón lấy cốc cà phê anh đưa cho tôi. Nó tỏa hơi nóng ấm áp trong đôi bàn tay lạnh giá của tôi. “Anh nói đúng. Có đôi khi em lại nhớ đến những nỗi đau mà mình từng trải qua, không gì có thể chữa lành hay xóa bỏ chúng được. Chúng đã trở thành một phần trong em. Nhưng điều đó không có nghĩa là em vẫn muốn ở bên cạnh Dean. Sau tất cả những gì chúng ta biết về anh ta, trong em chỉ còn tức giận. Cảm giác như mình đã bị phản bội. Phủ lên tất cả những ký ức đó là bóng đen u ám, giống như một đám mây giông đen kịt vậy.”
Gabriel dựa lưng vào quầy. “Anh hiểu em đang muốn nói gì. Em muốn anh chấp nhận rằng em đã chọn anh - và em sẽ tiếp tục chọn anh - nhưng anh vẫn không thể ngừng lo lắng rằng nếu anh ta ở đó và em gặp lại anh ta, em sẽ một lần nữa cảm thấy tình yêu rạo rực, bất chấp mọi chuyện đã xảy ra. Em sẽ nhớ lại cảm giác say đắm mà em dành cho anh ta khi em còn trẻ. Anh thật sự không chắc giữa em và anh đã bao giờ có thứ tình cảm nồng nàn đến vậy chưa. Tình yêu của chúng ta nảy nở từ tình bạn mà chúng ta đã có khi gặp lại nhau, hoàn toàn không phải xuất phát từ dục vọng khát cầu.”
“Nhưng nó sâu sắc và tốt đẹp hơn nhiều so với thứ dục vọng đó,” tôi đáp lời anh, tha thiết mong muốn anh hiểu cho tôi. “Điều mà anh và em có là tình cảm tri kỷ và sự tôn trọng lẫn nhau. Nhưng như vậy không có nghĩa là giữa chúng ta không có đam mê nồng cháy. Chắc chắn có và đến giờ vẫn vậy. Nhưng những thứ như vậy cũng chỉ là hoa thêu trên gấm thôi anh à.”
“Nhưng có đôi khi,” anh lập luận, “đam mê và dục vọng có thể mạnh hơn cả tình yêu. Nó có thể đốt cháy em và che mờ khả năng phán đoán của em và cứ thế...” - anh búng ngón tay - “em lại rơi vào vòng tay của người khác. Hoặc tệ hơn vậy nữa.”
“Không đâu, Gabriel. Khả năng phán đoán của em sẽ vẫn còn nguyên vẹn. Em hứa với anh.”
Anh quan sát tôi từ xa. “Anh biết em sẽ không bao giờ muốn phản bội anh, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, anh muốn em hãy nghĩ đến anh vẫn đang ở đây, trong ngôi nhà của chúng ta. Nhớ anh yêu em biết nhường nào. Anh sẽ rất nhớ em và chờ em trở về nhà.”
Tôi rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi và đặt tay lên má anh. “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Và em nhất định sẽ về.”
Mặt trời ban sáng chiếu qua cửa sổ nhà bếp và dát thứ ánh sáng màu nâu vàng khắp không gian. Gabriel siết chặt tay tôi và hôn lên lòng bàn tay mở rộng của tôi.
Chúa ơi, Chúa ơi... Tôi không muốn làm tổn thương anh, và tôi biết anh chẳng mong tôi đến Úc lần này, đáng lẽ ra tôi chỉ cần báo kết quả DNA cho chính quyền và để mặc cho họ xử lý. Nhưng tôi phải đi, và Gabriel hiểu điều đó. Nếu Dean còn sống, tôi phải đích thân gặp anh ta và hỏi tại sao anh ta lại làm vậy. Chỉ có như vậy mới khiến tôi sẵn sàng trở về nhà và đặt dấu chấm hết cho những trăn trở đeo bám tôi bấy lâu nay.