← Quay lại trang sách

Chương 31 OLIVIA-Cairns, Úc, 2012

Tôi đứng bên lan can ban công khách sạn của chúng tôi và nhìn ra Biển San Hô. Hôm nay là một ngày nắng nóng và rực rỡ dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây, và những chiếc lá cọ rung rinh duyên dáng trong làn gió nhẹ. Mùi kem chống nắng từ bãi biển phả vào người tôi, và tôi nhìn xuống Rose trên bãi cát trắng, đang nằm sấp trên ghế dài, một bên mặt của con bé hướng về phía mặt trời.

Tôi tự hỏi con bé đang nghĩ gì. Có lẽ nó đang nghĩ đến cô em gái cùng bố khác mẹ, Susie. Chúng đã có rất nhiều thời gian tìm hiểu nhau kể từ khi chúng tôi đến Brisbane, khi mẹ của Susie, Patricia, chào đón chúng tôi như người nhà. Chúng tôi đã bị lệch múi giờ, rất cần được tắm nước nóng và nằm ngủ trên một chiếc giường êm ái, và họ đã đón chúng tôi tại sân bay, đưa chúng tôi về nhà họ ở vùng ngoại ô Riverside bên ngoài thành phố và cho chúng tôi ở lại ba ngày.

Lúc mới đến, tôi không định sẽ đặt ngay những câu hỏi về mối quan hệ ngắn ngủi của Patricia với bố của Susie vì làm như vậy có vẻ không lịch sự. Nhưng vào ngày thứ hai của chuyến thăm, Susie đã đưa Rose đi tham quan trường đại học của cô bé, còn Patricia thì mời tôi đi ăn trưa, một bữa trưa chỉ có hai người. Chúng tôi cùng ngồi trên hàng hiên ngoài trời với những chiếc bàn phủ vải trắng trang nhã, và cô ấy đã gọi một chai rượu vang pinot grigio ướp lạnh. Ngay khi nó được mang lên, cô ấy đã nghiêng người về phía trước và hỏi tôi muốn biết điều gì về mối tình một đêm mười tám năm trước của cô ấy.

“Mọi thứ,” tôi trả lời, cũng nghiêng người về trước và cảm thấy giữa chúng tôi có sự kết nối.

Với ánh mắt hoài niệm xa xăm, cô ấy kể với tôi rằng bố ruột của Susie là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ấy từng thấy trong đời.

Cô ấy nói với tôi: “Anh ấy có mái tóc dày, gợn sóng và nhuộm màu nắng. Đôi mắt xanh mơ màng và đôi vai rộng. Anh ấy là thuyền trưởng của một chiếc thuyền buồm bằng gỗ cũ kỹ. Mọi thứ giống như bước ra từ trong một giấc mơ. Tôi không thể rời mắt khỏi anh ấy, và chính những người bạn của tôi đã hối thúc tôi đến tán tỉnh.”

Tôi lắng nghe tất cả những chuyện đó, vừa thấu hiểu lại vừa cuồng nộ ghen tuông, bởi người mà cô ấy đang nói đến chính là Dean. Dean của tôi. Tôi cố tự trấn an bản thân rằng, người đàn ông mà cô ấy đang nói đến thực ra chỉ là một người xa lạ, bởi Dean mà tôi từng yêu là một kẻ mạo danh. Dean của tôi không có thật. Việc anh ta ngủ với người phụ nữ ngồi đối diện với tôi đây chẳng có gì to tát. Anh ta có lẽ đã ngủ với vô vàn người phụ nữ cả tin khác trong suốt hai chục năm qua.

“Tiếp đi,” tôi nói, vẫn dán chặt mắt vào cô ấy trong khi nhấp một ngụm rượu.

Patricia mô tả cái đêm mà họ say túy lúy và nhảy múa, tôi đã phải ngăn cô ấy lại. “Cô có chắc không? Dean mà tôi kết hôn cùng không bao giờ uống rượu. Dù chỉ là một giọt cũng không.”

Cô ấy ngả người ra ghế và nhún vai. “Chà, anh ấy chắc chắn đã rất tận hưởng ly whiskey của mình vào đêm đó.”

Những đợt sóng hoài nghi tràn vào trong lòng tôi. Nếu như họ không phải là một người thì sao nhỉ? “Cô kể tiếp đi,” tôi nói.

Cũng chẳng còn gì nhiều để kể nữa. Patricia tiết lộ rằng cô ấy đã kéo anh ta trở lại phòng khách sạn của mình, họ đã làm tình, và cô ấy nhớ rõ rằng họ đã rất vui vẻ bên nhau, nhưng khi thức dậy vào sáng hôm sau, anh ta đã biến mất.

“Chỉ vậy thôi sao?” Tôi hỏi. “Anh ta không chào tạm biệt hay để lại số điện thoại ư?”

“Anh ấy đã để lại một lời nhắn rất ngọt ngào trên tập ghi chú của khách sạn,” cô ấy trả lời. “Anh ấy đã vẽ một trái tim nhỏ ở phía dưới. Tôi không cảm thấy như vậy là xúc phạm. Cả hai chúng tôi đều biết đây chỉ là tình một đêm, và tôi đã rất xúc động khi nhận được tờ ghi chú đó. Đó là lần đầu tiên tôi thả lỏng tán tỉnh một ai đó kể từ khi ly hôn. Tôi chỉ muốn buông thả một chút, và John thì...” Cô ấy ngập ngừng. “Anh ấy quá đáng yêu.”

“Đáng yêu ư?”

“Vâng. Anh ấy là một người đàn ông lịch thiệp. Khi chúng tối ở chung phòng, anh ấy cứ liên tục ngừng lại và hỏi xem tôi có ổn không, tôi có chắc chắn không. Một vài ngày sau đó, tôi vẫn quay cuồng si mê anh ấy, tôi rất muốn quay lại gặp anh ấy, nhưng tôi đã ép mình cưỡng lại thôi thúc đó.”

“Tại sao vậy?”

“Bởi tôi biết anh ấy không dành cho tôi. Tôi là một cô gải thành thị làm việc trong văn phòng lớn,” cô ấy giải thích, “còn anh là linh hồn tự do lang thang vô định. Cô biết kiểu đó mà. Đi dép lê và mặc quần short mỗi ngày. Không tivi. Không gắn kết với bất cứ điều gì.” Cô ấy nhấp một ngụm rượu. “Đáng ra tôi không nên đặt nhiều định kiến lên anh ấy như thế. Trong mắt anh ấy có gì đó buồn lắm. Và mời anh ấy nhảy cùng đâu có dễ.” Cô ấy đảo tròn mắt nhớ lại những ký ức. “Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cảm thấy thương hại tôi. Anh ấy chỉ không muốn từ chối và làm tổn thương tôi thôi.”

Tôi bị cuốn hút vào từng câu chuyện của Patricia nhưng hơi chóng mặt vì uống rượu quá nhanh. Rốt cuộc thì tôi đã tin John của cô ấy và Dean của tôi thực sự là cùng một người. Chuyện anh ta có phải là một quý ông hay không là vấn đề đáng tranh cãi, bởi Dean của tôi đã đi một vòng thế giới để che giấu tội ác mà anh ta đã phạm phải.

Bây giờ tôi đang ở đây, sau hai mươi năm, đứng trên ban công khách sạn nhìn ra Great Barrier Reef, ngắm nhìn đứa con gái xinh đẹp mà chúng tôi đã cùng nhau tạo ra. Đứa trẻ mà anh ta chưa từng gặp mặt.

Anh ta có thực sự đang ở đây không? Vẫn còn sống chứ?

Susie và Patricia đã gọi cho hàng chục cửa hàng bán trang phục lặn trong vùng và cuối cùng đã tìm thấy một thuyền trưởng tên John giống với mô tả. Anh ta làm công việc giám sát các chuyến lặn biển trong hơn hai mươi năm qua. Tôi rất biết ơn nỗ lực điều tra của các con gái và cảm thấy hồi hộp trước chuyến đi đến bến du thuyền nơi con thuyền của người đàn ông này neo đậu, Rose đồng ý rằng tốt nhất là tôi nên đi một mình. Tôi là người duy nhất có thể xác định chắc chắn John, gã ăn bám trên bãi biển, và Dean, phi công, là một người.

Con bé cũng hiểu rằng tôi có một số chuyện cá nhân cần phải tự giải quyết.

✽ ✽ ✽

Cuối chiều hôm đó, tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài dưới ánh nắng mặt trời, phóng tầm mắt ra xa từ lối đi lót ván thì một chiếc du thuyền dài chừng 13 mét mới sáng bóng cập bến với những cánh buồm đã hạ xuống. Theo trang web của công ty du lịch, chiếc du thuyền sang trọng đó được đặt tên là Jade và cho thuê riêng. Không có hình ảnh của chủ sở hữu trên trang web và thông tin liên hệ cũng không đề địa chỉ của doanh nghiệp, chỉ có địa chỉ email và số điện thoại.

Khi ngồi đây chờ đợi và quan sát, một phần trong tôi muốn tin rằng một người hoàn toàn xa lạ sẽ bước xuống thuyền trong vài phút tới mà không phải là Dean, vì Dean đã chết rồi. Máy bay của anh ta đã rơi xuống ngoài khơi vùng biển của Puerto Rico vào năm 1990, và tôi chỉ đang đuổi theo một con ma mà thôi.

Tôi đã tự hứa với mình rằng nếu Thuyền trưởng John không phải là người chồng quá cố của tôi, tôi sẽ chấp nhận điều đó như một cái kết, một lần và mãi mãi, rồi bay về New York.

Con thuyền va vào bến, một thanh niên mặc quần đùi đen và áo phông xanh nhảy xuống để giữ dây. Lối đi lót ván chật ních khách du lịch che khuất tầm nhìn của tôi, vì vậy tôi nghiêng người sang hết bên này đến bên kia để nhìn xem ai đang xuống thuyền. Tôi kéo kính râm xuống sống mũi và nheo mắt nhìn ra xa khi khách từ từ xuống thuyền. Từng đôi một, họ đi ngang qua tôi trên băng ghế, và tôi cố tỏ ra kín đáo khi quan sát khuôn mặt họ và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Chẳng mấy chốc, tất cả họ đều xuống thuyền hết, chỉ còn các thủy thủ đoàn trẻ tuổi đang thu dọn. Tôi tiếp tục đợi cho đến khi họ bước xuống và nói lời tạm biệt với người đàn ông cuối cùng trên thuyền. Tôi không thể nhìn rõ anh ta từ chỗ tôi ngồi trên băng ghế, nên tôi xách túi lên và đứng dậy.

Dạ dày tôi sôi lên từng đợt vì lo sợ, trái tim tôi như đang muốn văng ra khỏi lồng ngực. Gabriel ùa vào tâm trí tôi ngay lúc đó. Anh đang ở nhà, chăm lo cho ngôi nhà của chúng tôi và cuộc sống mà chúng tôi đã cùng nhau xây dựng, và ý nghĩ về anh, như một chiếc mỏ neo, đã cho tôi thêm can đảm. Tôi hít một hơi chậm và sâu trước khi dè dặt bước từng bước về phía trước trên bến thuyền dài tưởng chừng như vô tận.

Những con mòng biển ríu rít gọi nhau, tiếng chuông kêu leng keng vang lên đâu đó ở phía bên kia bến du thuyền. Mặt trời nóng bỏng trên đôi vai trần của tôi, và tôi bắt đầu đổ mồ hôi khi bước đi. Tôi đi được nửa chiều dài của bến thuyền thì người đàn ông đó cuối cùng cũng bước xuống.

Tôi dừng lại, chết trân nhìn anh ta. Anh ta mảnh khảnh và cân đối với mái tóc vàng óng tung bay trong gió. Anh ta mặc quần đùi xám bạc màu, áo phông màu xanh hải quân và đeo kính phi công. Vì lý do nào đó, anh ta dừng lại một lúc, thả xuống chiếc túi vải thô và cúi người lục lọi bên trong nó. Tôi đứng bất động, quan sát đường cong trên tấm lưng vạm vỡ của anh ta và cách tay anh ta di chuyển khi lục tung chiếc túi.

Sau đó, anh ta đứng thẳng và chống tay lên hông. Anh ta quay đầu lại, và nhìn tôi. Cả thế giới dường như đã biến mất trong giây lát. Tất cả những gì mà tôi cảm thấy lúc này là dòng máu như thiêu đốt điên cuồng chạy khắp cơ thể mình.

Đúng là Dean rồi. Không thể nghi ngờ gì nữa.

Tôi không biết chúng tôi đã đứng đó và nhìn nhau chằm chằm như thế trong bao lâu. Tôi trong chiếc váy suông dài đến mắt cá chân, đi đôi dép xỏ ngón và đeo kính râm, hoàn toàn bất động trên bến thuyền. Anh ta chống tay lên hông, ánh nắng lấp lánh trên mái tóc màu mật ong.

Tai tôi ù đi.

Rồi anh ta buông thõng hai tay xuống.

Tôi từ từ đi về phía anh ta, và anh ta cũng bắt đầu bước đi. Anh ta để lại chiếc túi vải thô vẫn còn mở toang trên bến thuyền.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được chỗ của nhau, cách nhau vài bước chân thì dừng lại.

Nhiều năm trước, trong những giấc mơ đau lòng của mình, tôi đã tưởng tượng rằng nếu có một phép màu nào đó mà Dean và tôi được đoàn tụ, chúng tôi sẽ chạy về phía nhau và va vào nhau trong chiếc ôm say đắm, đầy hạnh phúc. Sẽ có cả nước mắt, tiếng cười và những nụ hôn. Nhưng bây giờ đây, tôi không muốn cười cũng chẳng muốn ôm. Tôi như được xây lên bằng đá lạnh trong khoảnh khắc này và không muốn tan vào vòng tay anh ta.

Lúc đầu anh ta chẳng thể nói nên lời. Rồi cuối cùng chỉ nói đơn giản một tiếng, “Olivia.”

Nỗi tức giận trong tôi đã thành hình. Tôi muốn đấm vào ngực anh ta bằng nắm đấm của mình hay đẩy anh ta về phía sau. Nhưng tôi đã cố chống lại những thôi thúc đó và chỉ gật đầu. “Tôi đây.”

“Em đã tìm thấy anh rồi,” anh nói.

Từ ngữ như mắc kẹt trong cổ họng tôi. Tôi cảm thấy trống rống và kiệt sức, như thể con người cũ của tôi đã bị một cái xẻng làm vườn khoét ra khỏi người.

“Có vẻ là vậy,” tôi đáp. “Và tôi không biết phải nói gì nữa. Tôi không thể tin được là anh lại ở đây.” Tay tôi siết chặt thành nắm đấm, và miệng tôi khô khốc.

“Anh cũng không thể tin được,” anh ta trả lời.

Giọng nói của anh ta... ôi... lại thân thiết đến thế. Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe thấy nó một lần nữa.

Nhưng tôi không thể thế này được. Tôi không thể đứng đây và cư xử lịch sự như thể chúng tôi là những người bạn học cũ. Ruột gan tôi bốc cháy, cơn thịnh nộ của tôi không thể kìm nén được. Tôi ngoảnh mặt đi, phóng tầm mắt ra xa ngoài mặt biển.

“Anh xin lỗi,” cuối cùng anh ta nói, mắt nhìn xuống những tấm ván phong hóa trên bến thuyền.

Tôi chế giễu và tháo kính râm ra để nhìn anh ta được rõ hơn. “Đừng chỉ biết nói xin lỗi như thể anh quên mang xe đi thay nhớt như thế. Anh đã giả vờ đâm máy bay xuống biển vào hai mươi năm trước, và anh đã bỏ tôi lại một mình. Anh khiến tôi tin rằng anh đã chết. Anh bỏ mặc tôi khóc lóc và đau buồn vì anh. Nhưng hóa ra anh lại ở đây...” Tôi vẫy tay trong không trung. “Sống một cuộc sống tốt đẹp!”

Anh ta cũng tháo kính râm ra, và lần đầu tiên tôi nhìn thấy những nếp nhăn tuổi tác quanh mắt anh ta. “Anh không nghĩ vậy.”

“'Tôi thấy có vẻ khá tốt mà.” Tôi rẽ về phía lối đi lót ván, nơi khách du lịch và các gia đình đang nhàn nhã tản bộ với bóng bay khí heli và kem ốc quế. “Tôi đã thấy những thủy thủ đoàn trẻ trung mà anh đang làm việc cùng hằng ngày. Và nhìn làn da rám nắng của anh xem. Chắc hẳn anh đã được tắm nắng nhiều lắm. Và nhìn chiếc thuyền này đi! Anh làm tốt quá mà. Nó xinh đẹp đến chấn động!”

Anh ta lắc đầu và nhìn xuống chân mình. “Sao em tìm được anh?”

Tôi thở ra thật mạnh. “May mắn thôi. Con gái tôi, Rose, đã gửi DNA của nó lên một trang web phả hệ, và nó phát hiện ra nó có một người em gái cùng bố khác mẹ mười tám tuổi ở đây. Tên con bé là Susie.” Tôi dừng lại khi thấy ánh mắt anh ta đột ngột ngước lên. “Phải, anh có hai cô con gái. Cả hai đều là những cô gái trẻ xinh đẹp tuyệt vời. Nhưng chắc là anh biết điều đó rồi nhỉ.”

“Anh biết mình có một đứa con.”

“Susie, không phải Rose ư? Anh có dùng Facebook không vậy? Anh không hề tìm kiếm thông tin về tôi trong những năm qua? Một lần cũng không hả?”

“Có một vài lần,” anh ta nói. “Nhưng hai mươi năm trước đâu có nhiều thông tin. Anh chỉ biết là em đã tái hôn...” Dean dừng lại và nhìn về phía biển. “Hầu hết thời gian ở đây, anh tránh xa Internet. Không có Facebook. Anh nghe tin tức địa phương trên đài phát thanh. Chỉ vậy thôi.”

“Không nghĩ gì là tốt nhất,” tôi gay gắt đáp. “Chỉ cần chặn hết tất cả mọi thứ lại.”

“Đúng là như vậy đấy,” anh ta trả lời.

Cuối cùng thì mắt chúng tôi cũng chạm nhau và tôi cố gắng kìm nén cơn giận để có thể suy nghĩ một cách lý trí.

“Tôi đã biết chuyện về Melanie Brown,” tôi nói với anh ta.

Anh ta chậm rãi lắc đầu, như thể đang nhìn thấy một trận lở đất và biết rằng nó không thể dừng lại. “Em đã biết những gì?”

“Cô ấy bị chôn trong một khu rừng ở New Jersey.”

Anh ta căng thẳng thấy rõ.

“Hai thanh tra cảnh sát đã tìm đến nhà tôi,” tôi tiếp tục kể, “nhiều năm trước. Họ đã làm một vài xét nghiệm DNA và đã kết luận anh có liên quan đến việc Melanie mất tích khi họ xác nhận anh là bố của con cô ấy.”

Đầu của Dean ngửa ra sau như thể tôi vừa vung một mảnh gỗ về phía anh ta. “Xin lỗi, em nói gì cơ?”

Đột nhiên tôi thấy hình như tôi vẫn chưa nắm được hết mọi điều về vụ mất tích của Melanie, vì Dean có vẻ ngạc nhiên trước thông tin này.

“Chắc chắn là anh có biết chuyện đó,” tôi nói. “Chuyện cô ấy có thai? Phải ít nhất là năm tháng rồi.”

Dean loạng choạng lùi lại vài bước, rồi cúi xuống và chắp hai tay lại như thể đang cầu nguyện. Anh áp chúng lên trán. “Anh không biết chuyện đó.”

Tôi nhìn anh ta, suy nghĩ của tôi quay cuồng trong một đám mây mù mịt, đầy bối rối và không chắc chắn.

“Và cô ấy chắc chắn cũng không biết,” Dean nói. “Không đời nào cô ấy lại giấu anh chuyện đó, và cô ấy lúc nào cũng uống rượu. Nhưng sao cô ấy có thể không biết được?”

“Chuyện đó có thể xảy ra,” tôi nói. “Nếu cô ấy đang uống thuốc, cô ấy có thể vẫn có kinh nguyệt, và có lẽ chỉ nghĩ rằng mình đang tăng cân.” Tôi dừng lại. “Nhưng như vậy là đã rõ... anh vừa tự nói với tôi rằng anh thực sự có liên quan đến Melanie.” Có rất nhiều chi tiết mà tôi vẫn cần xác nhận và làm rõ.

“Đúng vậy.” Phản ứng nhanh đến bất ngờ của anh ta giống như một cú đấm thẳng vào bụng tôi.

Tôi cho anh ta một chút thời gian để tiếp nhận thông tin mà tôi vừa đưa ra, rồi tôi tự hỏi: Còn điều gì mà tôi không biết nữa? Tất cả những gì tôi đã làm trong hai mươi năm qua là suy đoán chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này ở Tam giác Quỷ Bermuda và những gì anh ta đã làm hoặc không làm với Melanie Brown. Bây giờ, cuối cùng thì anh ta cũng có thể nói cho tôi biết sự thật.

“Anh có giết cô ấy không?” Tôi hỏi.

Anh nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ. “Không. Ít nhất là... anh không cố tình làm vậy.”

Sợ rằng mình có thể phát bệnh, tôi quay lưng lại với anh ra và áp mu bàn tay lên trán. “Xin hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”

Anh ta từ từ đứng dậy và cào những ngón tay vào tóc. “Chúng ta không thể làm điều này ở đây. Chúng ta cần bình tỉnh ngồi xuống nói chuyện.”

Tuyệt vọng muốn biết hết tất cả mọi chuyện và thực sự cần ngồi xuống, tôi theo anh ta đi dọc theo bến để về thuyền của anh ta. Anh ta đỡ tôi bước lên thuyền, cảm giác quen thuộc khi bàn tay mạnh mẽ, ấm áp của anh ta siết chặt lấy tay tôi khơi dậy trong tôi một dòng ký ức. Tôi vẫn không thể tin anh ta đang ở đây, bằng xương bằng thịt và tôi đang chạm vào anh ta, nói chuyện với anh ta, nhìn vào khuôn mặt, đôi mắt, đôi tay của anh ta. Đã bao nhiêu lần, trong những tuần, tháng và năm sau khi anh ta mất tích, tôi đã mơ về khoảnh khắc này?

Khi Dean sải bước qua buồng lái của con thuyền, mở khóa và mở cửa sập, tôi tự hỏi anh ta đã nghĩ gì khi nhìn thấy tôi bước về phía anh ta, lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm. Tồi đã sinh ba đứa con; tôi không còn là cô gái hai mươi tư tuổi mảnh mai khi chúng tôi gặp nhau lần đầu trong văn phòng của anh ta và cùng đi dạo ở Công viên Trung tâm. Bây giờ tôi đã là một phụ nữ năm mươi tuổi, và tôi đã sống nửa cuộc đời mà anh ta không biết gì về nó.

Anh ta dẫn tôi xuống con đường dành cho người đi bộ trên thuyền, đi đến cabin sang trọng bên dưới. Đồ gỗ bằng gỗ tếch nhẵn bóng, và đệm ghế được bọc bằng da màu xám. Tôi liếc nhanh khu của thuyền trưởng ở phía trước và đặt túi xuống sàn.

Anh ta cất lời với giọng buồn bã, chỉ vào băng ghế ở cạnh bàn. “Em muốn uống gì không? Uống nước nhé?”

“Anh có rượu không?” Tôi hỏi, cần một thứ gì đó khiến mình bớt căng thẳng hơn. Một thứ có thể tiếp thêm sức mạnh cho tôi khi ngồi đối diện với người chồng mà tôi nghĩ là đã chết.

“Đỏ hay trắng?” Anh ta hỏi.

“Gì cũng được.”

Anh ta lôi một chai rượu trắng ra khỏi tủ lạnh, rót cho tôi một ly, rồi tự rót nước cho mình. Chúng tôi ngồi xuống bàn và đối mặt với nhau.

“Đầu tiên,” anh ta nói, “em kể cho anh nghe về cuộc sống của mình được không?” Anh ta không nói gì nữa, ngả người ra sau ghế. “Về Rose?” Giọng anh ta run lên khi gọi tên con bé, và đôi mắt của anh ta như đang chất chứa cả một vũ trụ đầy đau buồn.

Tôi ghê tởm việc mình cảm nhận được sự mất mát và tiếc nuối ở anh ta và thấy đồng cảm. Tôi không muốn như vậy bởi đây là người đàn ông đã lừa dối tôi rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều gì về con người thật của anh ta cho đến khi hai thanh tra cảnh sát điều tra án mạng xuất hiện trước cửa nhà tôi.

“Còn nhớ ngày cuối cùng khi chúng ta chèo thuyền,” tôi nói, “và tôi muốn có con không?”

Anh ta gật đầu, vẫn với vẻ mặt bối rồi, đau khổ như cũ.

“Tôi không hề biết mình đã có thai.” Tôi cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi lại đặt ly xuống. “Nó có thể khiến anh làm khác đi không?” Tôi hỏi. “Anh có ở lại nếu anh biết chuyện đó không?”

Không hề do dự, anh ta trả lời: “Nếu biết em có thai, anh chắc chắn sẽ không rời bỏ em. Anh trốn chạy vào đêm hôm đó vì anh nghĩ tốt nhất là anh nên làm thế trước khi chúng ta tiến đến bước tiếp theo. Anh không nghĩ mình phù hợp để làm một người bố, và một phần trong anh lo lắng rằng sự vô trách nhiệm đã ngấm vào máu anh rồi. Anh không muốn dòng máu của anh truyền cho thế hệ sau.”

“Trốn chạy...” Tôi cau mày. “Cứ như thể cuộc sống chung của chúng ta là một vở tuồng vậy?”

Tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi cầm ly rượu của mình lên và hất thẳng vào mặt anh ta.

Dean hít vào một hơi vì sốc, rồi lặng lẽ lau mặt bằng mu bàn tay. Cả hai chúng tôi ngồi bất động trong vài giây, không ai nói một lời nào.

“Ly rượu đó là dành cho anh,” cuối cùng tôi nói. “Phiền anh rót cho tôi một ly khác.”

Anh ta không cự cãi, chỉ đứng dậy, lấy chai rượu và rót cho tôi.

“Tôi nói cho anh hay,” tôi cất lời khi anh ta trở về chỗ ngồi. “Tôi thực sự không muốn kể cho anh nghe về cuộc sống của tôi, ngoại trừ việc nói rằng nó thật tuyệt vời. Tôi đã kết hôn với Gabriel Morrison, người mà anh từng gặp một lần tại quán cà phê ở SoHo. Anh còn nhớ anh ấy chứ?”

“Anh nhớ.”

Tôi nhấp một ngụm rượu nữa và lạnh lùng nhìn Dean qua mép ly. Tôi muốn làm tổn thương anh ta bằng thông tin đó, một kiểu trả thù cho những gì anh ta đã bắt tôi phải trải qua.

“Đột nhiên tôi tự hỏi không biết mình có phải là kẻ cố chấp không,” tôi cay đắng nói. “Tôi cho là có. Nhưng chúng ta đừng đi chệch hướng nữa. Tôi muốn biết về mối quan hệ của anh với Melanie Brown và lý do tại sao cô ấy lại bị chôn dưới một ngôi mộ không tên không tuổi.” Giọng của tôi vang lên đanh thép và sặc mùi hiếu chiến.

“Cô ấy là khách hàng của anh khi anh còn là bác sĩ trị liệu tâm lý. Trước khi chúng ta gặp nhau, anh chịu trách nhiệm tư vấn trị liệu cho cô ấy. Anh đã biết từ rất lâu rằng cô ấy có nảy sinh tình cảm với anh, điều này cũng không có gì lạ. Nó được gọi là chuyển di dục cảm, đó là khi...”

“Tôi biết chuyển di dục cảm là gì.”

Anh ta khựng lại. “Vậy thì em cũng biết rằng đôi khi nó xuất phát từ cả hai phía.”

Lông mày tôi nhíu lại, vẻ thắc mắc. “Nói tiếp đi.”

Anh ta ngập ngừng và dán mắt vào khoảng không ở giữa chiếc bàn chắn ngang chúng tôi. “Anh đã phải trải qua một quãng thời gian khó khăn sau khi dì mình qua đời. Anh cô đơn và... anh không có gì để biện hộ cho hành động đó cả. Nó là hành vi lợi dụng quyền lực tệ hại khủng khiếp, nhưng cuối cùng anh vẫn khuất phục trước những lời tỏ tình của Melanie và...” Anh ta dừng lại. “Anh rất ghét phải nói ra chuyện này. Nhưng vào một ngày nọ, trong văn phòng của anh, bọn anh đã hôn nhau. Anh biết chắc chắn rằng điều đó là sai, nhưng anh là một mớ hỗn độn và anh thiếu thốn... Anh không biết nữa. Một thứ gì đó.” Anh ta khum tay ôm trán. “Đó là một sai lầm.”

“Anh đã yêu đương với cô ấy trong bao lâu?” Tôi hỏi.

“Khoảng năm tháng, nhưng anh không hề muốn thế. Anh gần như không thể tìm ra cách nào để kết thúc mối tình đó bởi cô ấy có thể hủy hoại sự nghiệp của anh nếu cô ấy nói với bất kỳ ai về chuyện giữa hai người, vì vậy anh vẫn phải bước đi thật cẩn thận.”

Tôi cố gắng không suy đoán về mối quan hệ của họ. Thay vì làm vậy, tôi ép anh ta nói tiếp. “Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”

Anh ta nhắm mắt lại. “Anh biết, trong tâm trí cô ấy, tình yêu của cô ấy là chân thật, nhưng nó không hề thật với anh. Anh nhận ra điều đó ngay sau bốn mươi tám giờ đầu tiên. Nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn. Anh đã sa chân vào rồi và anh đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình, vì vậy anh không thể cứ thế mà đi. Thật không may nữa là cô ấy dừng trị liệu, đó cũng là một sai lầm. Ít nhất, lẽ ra anh nên chuyển cô ấy cho một bác sĩ khác, nhưng anh đã không làm thế. Rõ ràng là anh không muốn cô ấy nói gì về anh. Vì vậy nên anh ở lại và anh nghĩ mình đã cố giúp cô ấy rồi. Ở một khía cạnh nào đó, anh vẫn là bác sĩ trị liệu của cô ấy, và đó là mấu chốt trong mối quan hệ của bọn anh. Đó là những gì cô ấy muốn từ anh. Anh đã nghĩ - anh đã hy vọng - rằng có thể mọi thứ sẽ tốt hơn và anh có thể dần dần yêu cô ấy. Anh thực sự quan tâm đến cô ấy. Nhưng rồi anh gặp em, và việc ở lại bên cô ấy chỉ vì cô ấy có thể sẽ báo cáo vi phạm của anh nếu anh rời đi đã trở thành một gánh nặng to lớn. Đó là một mối quan hệ rất không lành mạnh.”

“Vì thế nên anh mới giết cô ấy,” tôi nói, bỏ qua những phần xấu xí của câu chuyện, bởi, sau ngần ấy năm, tôi đã mất hết kiên nhẫn rồi.

“Không,” anh ta kiên quyết chối bỏ. “Đêm đó, anh đã đến căn hộ của cô ấy để cố gắng kết thức mọi chuyện, nhưng cô ấy đã uống rất nhiều, xúc động, và đã đẩy anh ra khỏi cửa. Anh rơi xuống cầu thang, và cô ấy...”

Anh ta ngừng nói và chìm vào yên lặng. Anh ta nhìn chằm chằm vào khoảng không như thể đang lạc trôi vào quá khứ. Tôi nhớ lại cái ngày hôm đó, khi chúng tôi ở trên chiếc thuyền buồm của chị tôi, khi tôi nhìn thấy những chú cá heo.

“Dean?” Tôi hơi nghiêng người về phía trước.

Anh ta lắc đầu hoàn hồn và bắt đầu nói tiếp. “Cô ấy cứ liên tục hét vào mặt anh, đuổi anh ra ngoài. Rồi cô ấy cố đẩy anh xuống cầu thang, nhưng anh đã tóm vào người cô ấy để giữ cho mình khỏi ngã, và cả hai bọn anh đều ngã xuống.”

Những lời nói của anh ta vang vọng trong tâm trí tôi, tôi đột nhiên cảm thấy cơn giận dữ và nghi ngờ trong tôi tan biến một cách kỳ lạ. “Vậy ra đó chỉ là một tai nạn.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao anh không gọi cảnh sát hoặc xe cứu thương?” Tôi hỏi. “Nếu đó không phải là lỗi của anh...”

Anh ta nhắm mắt lại. “Nhưng đó là lỗi của anh mà. Là lỗi của anh. Anh đã rất hoảng sợ. Anh yêu em vào thời điểm đó, và anh rất sợ điều sẽ xảy ra nếu ai đó phát hiện ra rằng anh có quan hệ với một khách hàng. Đặc biệt là em. Anh không muốn em nghĩ xấu về anh trong khi đang sùng bái anh đến thế.” Anh ta ấn gò bàn tay lên mắt. “Anh gần như không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó. Trời mưa như trút nước, và anh bế cô ấy lên xe của mình...” Anh ta bắt đầu lặng lẽ khóc.

“Ôi Chúa ơi.” Tôi cảm thấy phát bệnh. “Tôi không biết liệu mình có muốn nghe phần còn lại hay không.”

“Anh không muốn ai biết cả,” anh ta tiếp tục giải thích, bất chấp tất cả. “Anh chỉ muốn mọi chuyện biến mất, như thể nó chưa từng xảy ra. Anh muốn ở bên em. Anh muốn em yêu anh.”

“Tôi đã từng yêu anh,” tôi nói, ngọn lửa giận dữ bùng lên. “Tại sao anh lại không tin vào chuyện đó chứ?”

Anh ta lắc đầu xấu hổ. “Lúc đó vẫn còn quá sớm. Anh đâu biết được. Tất cả vẫn còn rất bấp bênh. Anh gần như chẳng thể nhớ nổi mình đã làm gì. Chỉ chớp tắt thoáng qua thôi.” Anh ta dừng lại. “Nhiều khi giật mình nghĩ lại, anh đã phải ép mình quên đi. Anh ngồi thiền. Anh làm bất cứ điều gì để hướng suy nghĩ của mình ra khỏi nó. Nếu không làm vậy, có lẽ anh đã...”

“Anh đã làm gì?”

“Anh không biết nữa. Lên thuyền, chèo ra giữa đại dương và lặn sâu sang phía bên kia.”

Tôi nhắm mắt lại. “Làm ơn đừng nói thế.”

Anh ta nắm những lọn tóc lớn trong tay.

“Tại sao anh không kể với tôi?” Tôi hỏi, giọng đã nhẹ nhàng hơn. “Sau khi chúng ta kết hôn, thỉnh thoảng anh vẫn gặp ác mộng. Về chuyện đó có phải không?”

“Đúng vậy.”

“Anh đã có thể tâm sự với tôi. Tôi sẽ giúp anh, bằng cách nào đó. Anh không phải làm những việc mà anh đã làm - bay đi cùng chiếc máy bay của anh và không bao giờ trở về nhà nữa. Anh đã làm một việc quá khủng khiếp với tôi. Anh khiến tôi đau đớn vô cùng.”

Anh ta ngước mắt lên, chúng đã đỏ hoe vì nước mắt. “Giá như em biết anh đã phải nói chuyện với em bao nhiêu lần trong tâm trí, kể cho em nghe mọi thứ và thấy em thấu hiểu, tha thứ cho anh và nói rằng em vẫn sẽ yêu anh cho dù có chuyện gì xảy ra. Hồi đó, anh đã rất muốn nói cho em biết tất cả, nhưng anh không thể chịu được khi nghĩ đến việc em thất vọng về anh. Em quá hoàn hảo và hạnh phúc, và anh muốn bảo vệ em khỏi những cơn ác mộng. Anh biết nỗi đau của anh sẽ trở thành nỗi đau của em, và anh không thể đẩy em vào tình cảnh đó. Nó là địa ngục, và giờ vẫn vậy. Anh nghĩ em sẽ sống tốt hơn rất nhiều nếu không có anh.”

Tòi đứng dậy và quay lưng lại với anh ta vì tất cả chuyện này thật sự rất điên rồ. “Nhưng anh lại nguyền rủa tôi bằng một nỗi đau khác. Mất đi anh thật khủng khiếp, đặc biệt khi chẳng hề có lấy một kết thúc rõ ràng, tôi không biết chuyện gì đã thực sự xảy ra với anh. Và rồi, sau này, tôi còn phát hiện ra anh đã lừa dối tôi rất nhiều nữa. Tôi chỉ ước, khi mọi chuyện xảy ra, anh đã để tôi lựa chọn có ở lại với anh hay không. Nếu anh gọi cảnh sát vào đêm hôm đó, có lẽ chúng ta đã có thể giải quyết được. Cùng nhau vượt qua mọi chuyện.”

“Hoặc có lẽ em sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”

“Dù sao thì mọi chuyện cũng đã vậy rồi,” tôi nhắc anh ta. “Anh đã mất tôi. Anh đã phá hủy những gì chúng ta từng có.”

“Ít nhất anh đã có em bên cạnh trong một quãng thời gian.”

Tôi chế giễu, và cơn giận trong tôi lại nổi lên. “Nhưng anh đã như ở trong địa ngục suốt thời gian đó. Vậy nó còn có giá trị gì? Những năm tháng ngắn ngủi mà chúng ta đã có với nhau ấy?”

“Thật ích kỷ, nhưng anh muốn trả lời là có,” anh ta đáp, “bởi em là nơi trú ẩn an toàn của anh. Nhưng anh ghét những gì anh đã làm với em.”

Chúng tôi ngồi im lặng. Dean nhấp ngụm nước, rồi nói tiếp, “Nếu anh gọi cảnh sát vào đêm hôm đó và em phát hiện ra những chuyện mà anh đã làm, em sẽ buông tay và quên anh đi, anh chắc chắn là vậy. Chúng ta sẽ không còn quen biết nữa.”

“Đừng chắc chắn như thế,” tôi đáp. “Tôi nghĩ những gì mà chúng ta từng có với nhau rất đặc biệt, ngay cả trong những ngày đầu gặp gỡ. Ngẫm lại, nếu anh kể hết cho tôi nghe, có lẽ tôi đã đứng về phía anh rồi. Anh quên là tôi đã cắt đứt quan hệ với bố vì anh sao? Tôi đã bỏ rơi cả gia đình mình vì anh đấy. Tôi đã yêu anh điên cuồng đến vậy mà.”

Anh ta cúi đầu. “Có lẽ anh không tin rằng mình xứng đáng với tình yêu đó. Bố anh luôn nói rằng anh là thằng vô dụng. Nỗi sợ hãi lớn nhất của anh là cuối cùng anh sẽ giống như ông ấy. Cô đơn một mình. Bị ghét bỏ. Bị tống vào tù.”

“Vậy ra đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của anh?” Tôi hỏi với vẻ thất vọng. “Còn tôi thì chỉ sợ mất anh thôi đấy. Cảm ơn nhé, vì đã cho tôi biết vị trí của mình trong anh.”

Mắt anh ta ngước lên, và tôi phải chiến đấu kìm nén cơn bốc đồng dữ dội đột ngột trong lòng, muốn thả mình vào sâu thẳm tâm hồn anh ta và nói với anh ta rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Không một ngày nào trôi qua,” anh ta nói, “mà anh không nghĩ về em. Nhưng anh phải để em đi, đặc biệt là sau khi em tái hôn. Anh muốn em tiếp tục sống và được hạnh phúc. Vậy nên, anh quyết định nỗi hổ thẹn và sự cô đơn của anh là thứ mà anh phải nhận lấy để bù đắp cho những tội lỗi mà mình đã gây ra.”

Tôi đối mặt với anh ta. “Cô ấy chết không phải lỗi của anh, anh biết mà. Nếu cô ấy đẩy anh...”

Anh ta ngắt lời tôi, “Ngay từ đầu, nhập nhằng với cô ấy đã là lỗi của anh rồi, dù cho anh biết điều đó là sai. Đôi khi anh vẫn nghĩ về chuyện đó, và có cảm giác như một ai khác đang sống trong thân xác của anh, chứ chẳng phải là anh.” Anh ta buồn bã nhìn tôi. “Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, em chính là lối thoát duy nhất của anh để anh trốn chạy khỏi những thứ mình đã làm. Khi chúng ta chuyển đến Miami, anh đã dễ dàng chặn đứng được những dòng suy tưởng đó, giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”

“Cho đến khi tôi muốn có một đứa con,” tôi nói. “Đó có phải là lý do khiến anh chọn rời khỏi cuộc đời tôi đêm đó?”

“Không,” anh ta đáp. “Anh đã nghĩ về chuyện đó khá lâu rồi. Anh chỉ chờ đợi cơ hội thích hợp thôi.”

“Cơ hội gì cơ?”

“Anh phải ở một mình trên máy bay thì mới có thể thực hiện kế hoạch được. Thông thường sẽ có một tiếp viên hàng không, và một cơ phó đi cùng anh.”

“Anh đã làm thế nào vậy?” Tôi hỏi. “Sao anh có thể khiến cho máy bay của mình biến mất. Các thanh tra nói rằng Melanie Brown đang nghiên cứu một dự án về nguyên nhân máy bay mất tích ở Tam giác Quỷ Bermuda. Có phải anh học được kỹ thuật gì từ đó không?”

Anh ta cúi đầu. “Không. Nó không liên quan gì đến điều mà cô ấy đang cố chứng minh. Anh chỉ nhanh chóng hạ độ cao xuống rất thấp cho đến khi radar không dò tìm được tín hiệu nữa.”

Tôi không thể tin nổi. Nó quá đơn giản. Thế mà nó lại tạo ra được một con quái vật trong tâm trí tôi, một nỗi ám ảnh với những lý thuyết và lời giải thích điên rồ.

“Có vậy thôi sao?” Tôi hỏi. “Rồi anh đã đi đâu? Anh không thể bay đến Úc như thế. Phải không? Ít nhất anh cũng phải dừng lại để đổ nhiên liệu ở đâu đó chứ.”

Có vẻ với anh ta, nói về chuyện này thoải mái hơn nói về Melanie. “Anh bay tới Colombia, bỏ máy bay ở đó, lấy hộ chiếu giả từ một người mà anh đã gặp tại một trong những bữa tiệc của Mike Mitchell. Sau đó, anh đặt một chuyến bay đến Sydney.”

“Ý anh là sao, anh đã bỏ chiếc máy bay đó ư? Anh cứ thế bỏ nó đi thôi à?”

Anh ta lắc đầu, có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này.

“Anh đã bán nó ư? Cho ai?” Tôi bắt đầu tự suy diễn ra mọi chuyện. “Để tôi đoán nhé. Lại là một người mà anh đã gặp tại một trong những bữa tiệc của Mike.”

Anh ta trịnh trọng gật đầu. “Họ trả tiền mặt cho anh. Số tiền đó đủ để anh đến đây, mua một chiếc thuyền buồm và bắt đầu tự kiếm sống.”

Tôi quay lưng lại với anh ta. “Ôi Chúa ơi, Dean.”

Tôi đứng ở quầy trong bếp, nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ nhỏ phía trên. Tôi nhớ về cái ngày xưa xửa xừa xưa, khi tôi ở trong phòng làm việc của bố mình, lúc ông cố thuyết phục tôi rằng Dean không tốt với tôi. Tôi đã bảo vệ Dean và rời bỏ bố của mình, người vẫn khăng khăng rằng ông chỉ đang cố bảo vệ tôi mà thôi.

Tôi tưởng tượng lúc này bố đang nhìn xuống tôi và nói, bố đã bảo rồi mà.

Bây giờ tôi đã làm mẹ. Có lẽ đã đến lúc tôi nên tha thứ cho bố, vì cuối cùng tôi cũng hiểu được mong cầu muốn bảo vệ tôi của ông. Nhưng giá mà ông có đủ lòng tin rằng tôi sẽ tự mình hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ tôi đã làm được rồi này.

Nhưng Dean cũng đã cố gắng bảo vệ tôi mà, theo cách riêng của anh ta.

Một con chim biển bay vút qua thuyền. Tôi nhìn nó trôi theo làn gió. Khi nó biến mất khỏi tầm nhìn, tôi thở dài.

Tôi đã quá mệt mỏi với việc mọi người cho rằng tôi quá mỏng manh hoặc ngây thơ, không thể tự bảo vệ mình. Điều gì ở tôi đã khiến họ nghĩ tôi không thể vượt qua khó khăn vậy?

Ngoại trừ Gabriel. Anh đã tin tưởng để tôi đến đây một mình.

Sàn thuyền dưới chân tôi nhấp nhô nhẹ nhàng trên những con sóng. Bên ngoài khung cửa sổ nhỏ hình chữ nhật, bầu trời màu xanh đẹp đến mê mải. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy màu sắc như vậy trước đây và tôi ước Gabriel đang ở đây cùng tôi chiêm ngưỡng nó.

Rồi tôi quay lại nhìn Dean, người lúc này đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đối diện, anh ta như lụi tàn trước sự trống rỗng và thất bại. Tôi nghĩ đến thời điểm tôi đã tức giận đến nhường nào sau khi biết chuyện về Melanie Brown. Tôi đã thẳng tay ném chiếc rương gỗ tuyết tùng xuống tầng hầm, như thể nó là thứ gì đó độc địa lắm.

Nhưng hôm nay, trên con thuyền này, cơn giận của tôi đang dần tiêu tan. Tôi cảm nhận được những lời thì thầm nhẹ nhõm như được ban phước lành ngay khi biết sự thật, dù trong lòng vẫn nhức nhối nỗi buồn thương dành cho Melanie Brown và sự thương hại dành cho Dean, cho những sai lầm mà anh ta đã mắc phải và vẫn đang ngày ngày phải chịu đựng sự giày vò. Những sai lầm mà anh ta không bao giờ có thể sửa chữa, trừ khi tìm cách quay ngược thời gian, điều chắc chắn không bao giờ có thể xảy ra.

Giá như anh ta có thể tin tưởng tôi đủ để biết rằng tôi sẽ đứng về phía anh ta nếu anh ta làm điều đúng đắn. Giá mà anh ta làm vậy thì chúng tôi đã có thể vượt qua mọi chuyện rồi. Nhưng anh ta lại chọn một con đường khác. Anh ta đã thu mình vào vỏ bọc, để sống với cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

Tôi tự hỏi liệu hôm nay anh ta có cảm thấy nhẹ nhõm như tôi không. Thú nhận sự thật với tôi, sau ngần ấy năm - có lẽ giống như việc nhổ đi một chiếc răng sâu vậy. Anh ta đã luôn sợ tôi biết được những tội lỗi mà anh ta đã làm, nhưng giờ thì mọi bí mật đã được vén màn. Ít nhất là những bí mật giữa chúng tôi. Anh ta không còn phải sợ sự chỉ trích của tôi nữa. Chuyện đã kết thúc rồi. Một phần là vậy.

“Mọi chuyện giờ thế nào?” Dean hỏi khi tôi quay lại bàn và ngồi xuống đối diện với anh ta.

Ý nghĩ về thanh tra Johnson và tấm thẻ tôi vẫn mang trong ví hiện lên trong đầu tôi. Trong ngần ấy năm, chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ chi tiết đột phá nào liên quan đến cái chết của Melanie Brown hay sự biến mất của Dean. Nhưng giờ thì đã có rồi.

Theo như tôi biết, không có gia đình hay người thân nào đi tìm Melanie. Có lẽ đó là lý do khiến hồ sơ của cô ấy bị bỏ ngỏ và không được giải quyết. Không có ai đến yêu cầu câu trả lời, không có ai tiếp tục đấu tranh cho công lý thay cho Melanie. Không một ai ngoại trừ tôi.

“Tôi có thể hỏi anh một câu không?”

Dean gật đầu.

“Chuyện gì đã xảy ra với luận án mà Melanie đang làm vậy?” Tôi hỏi. “Các thanh tra nói rằng họ không tìm thấy nó. Tôi tò mò không biết cô ấy đã phát hiện ra điều gì về những chiếc máy bay mất tích ở Tam giác Quỷ.”

Dean tựa lưng vào băng ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cô ấy chưa bao giờ thực sự giải quyết được bí ẩn Tam giác Quỷ Bermuda, nhưng cô ấy nói rằng mình đã có một số khám phá thú vị về vật lý hạt cơ bản. Đến tận cùng, anh vẫn không thể ép mình đọc nó được, nhưng anh cũng không thể hủy nó đi. Anh không thể làm vậy sau những gì đã xảy ra với cô ấy. Vì vậy, sau khi cảnh sát thẩm vấn mình, anh đã xé trang mà cô ấy nhắc đến tên anh, mang luận án đến thư viện và nhét nó lên giá. Anh nghĩ cuối cùng sẽ có ai đó tình cờ tìm thấy nó, cho nó vào danh mục sách, hoặc sẽ gửi nó về Columbia.”

Tôi cau mày. “Tôi không nghĩ có ai đã từng làm vậy bởi tôi đã đọc mọi thứ tôi có thể tìm được về Tam giác Quỷ Bermuda. Và chắc chắn nếu có thì các thanh tra sẽ tìm thấy nó khi họ điều tra. Thư viện nào vậy?”

“Công cộng New York. Chi nhánh chính.”

“Khu nào thế?”

“Anh không nhớ. Anh đã rất hoảng loạn.”

Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi tôi tìm kiếm thông tin về Tam giác Quỷ Bermuda. Tôi thực sự muốn chôn sâu nó đi, nhưng tôi quyết định sẽ xem xét nó khi về nhà.

“Chúng ta ra ngoài đi,” tôi nói. “Tôi cần hít thở chút gió nhẹ.”

Dean đi theo tôi nhưng không nói gì cả, và tôi nhận ra anh ta không còn là người đàn ông mà tôi đã yêu. Người đàn ông đó đã trở thành một tù nhân, bị nhốt trong nỗi sợ hãi và hổ thẹn. Nó đã khiến anh ta vỡ vụn.

Khi chúng tôi hòa mình vào khoảng không đầy nắng bên ngoài, tôi đã nhìn sang những chiếc thuyền buồm khác đang được neo đậu và những người mặc quần đùi, áo ba lỗ trên lối đi lót ván. Tôi di chuyển đến chỗ chiếc bánh lái sáng bóng và lướt nhẹ những ngón tay của mình trên nó. “Chiếc thuyền đẹp đấy,” tôi nói.

Dean ngồi xuống một chiếc ghế dài và chống khuỷu tay lên đầu gối. “Anh mới mua nó năm ngoái. Nó lớn hơn chiếc thuyền trước đó của anh. Và số lượng đặt thuê cũng khác. Bọn anh dạo này bận rộn hơn rất nhiều.”

Tôi đưa tay lên che mắt khỏi ánh mặt trời đang di chuyển xuống thấp hơn.

“Nghe này,” tôi mở lời, “lý do đưa tôi đến đây là Rose. Nếu không có con bé, có lẽ tôi sẽ sống hết phần đời còn lại của mình mà vẫn không hay biết chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng con bé lại tìm ra một cô em gái mà chính nó cũng không biết là nó có. Rose muốn gặp em gái của mình nên bây giờ, chúng tôi ở đây, và cuối cùng tôi cũng biết được thật.”

“Ừ,” anh ta nói.

Anh ta đang nhìn chằm chằm xuống đôi giày của mình, và tôi ghét điều này. Tôi ghét nó đến từng hơi thở.

“Dean...” Tôi đợi anh ta ngước lên nhìn tôi rồi mới thận trọng nói. “Anh phải biết là mình cần đi tự thú.”

Anh ta không nói gì. Anh ta chỉ ngồi đó và nhìn ra mặt nước.

“Dean?”

Anh ta không nhìn tôi, mà chỉ đứng dậy đi về phía lan can, quay lưng về phía tôi. Cuối cùng, tôi đành phải tiến lại gần và đặt tay lên vai anh ta.

“Giá như anh lập tức chuyển cô ấy cho một bác sĩ trị liệu khác,” anh ta nói. “Giá như anh không hôn cô ấy ngày hôm đó. Cô ấy sẽ vẫn còn sống. Em và anh sẽ có thể ở bên nhau suốt phần đời còn lại.”

Có lẽ vậy, tôi nghĩ.

Hoặc có lẽ là không.

Con thuyền khẽ nhấp nhô trên những con sóng nhẹ nhàng, và tôi tỉnh táo tự hỏi một trong hai chúng tôi có bao giờ thực sự bình yên hay không. Rồi Dean bước tới và vòng tay ôm lấy tôi. Lúc đầu tôi đã rất sốc và bất an. Tôi không muốn anh ta chạm vào tôi theo cách thân mật đó. Nhưng sau đó tôi hiểu rằng anh ta vẫn đang sống trong những cơn ác mộng, và anh ta cần sự an ủi, giải thoát hoặc có lẽ là sự xá tội từ tôi. Tôi cố gắng thả lỏng, xoa tay lên xuống lưng anh ta, và chúng tôi ôm nhau một lúc, cho đến lúc con thuyền dập dềnh khi bất ngờ bị một con thuyền khác từ rạn san hô va vào.

Khi Dean lùi lại, anh ta đã hít một hơi thật sâu, như thể muốn lấy hết can đảm từ không khí biển. Anh ta lại cúi mặt và nói: “Anh sẽ làm thế. Anh sẽ đến gặp cảnh sát và kể cho họ nghe mọi chuyện đã xảy ra.”

Tôi đã rất ngạc nhiên vì anh ta đồng ý dễ dàng quá. Nó khiến tôi nhận ra anh ta đã suy sụp đến thế nào. Không còn sự đấu tranh trong anh ta, hoặc có lẽ anh ta cảm thấy không có gì đáng để chiến đấu nữa rồi. Cảm giác tự do mà anh ta có ở Great Barrier Reef chỉ là huyễn hoặc.

“Anh có thể gặp Rose trước khi làm điều đó không?” Anh ta hỏi. “Anh muốn xin lỗi con bé. Vì tất cả.”

Tôi cân nhắc một lúc. Một phần trong tôi muốn nói không, để bảo vệ Rose khỏi nỗi đau lòng và sự bối rối khi biết bố ruột của mình phạm tội và bỏ trốn. Nhưng tôi không có quyền kiểm soát cuộc sống của con bé theo cách đó hay kéo con bé ra khỏi nỗi đau của riêng nó. Tôi phải tin tưởng con gái tôi sẽ đủ mạnh mẽ để xử lý chuyện này.

Tôi đồng ý vì tôi biết đây cũng là điều mà Rose muốn.

“Tôi sẽ nhắn tin cho Rose và bảo con bé đến ngay bây giờ.” Tôi lục túi lấy điện thoại di động và gửi tin nhắn cho con bé. Rose trả lời ngay lập tức và cho tôi biết nó đang trên đường đến.

Dean và tôi đứng cạnh nhau thêm chút nữa, nhìn đàn chim biển vây quanh một chiếc thuyền đánh cá.

“Tôi đã nói với Rose rằng chúng ta sẽ gặp con trên lối đi lát ván,” tôi nói. “Có lẽ chúng ta nên đi bây giờ nhỉ?”

Dean đồng ý, và chúng tôi đã cùng nhau dạo bước về phía điểm hẹn.

Khi chúng tôi im lặng đi trên bến tàu, tim tôi đập rộn ràng. Tôi không thể ngừng tự hỏi cuộc sống của chúng tôi sẽ ra sao nếu anh ta không quen biết Melanie Brown. Tôi đắm mình trong những tưởng tượng lung linh, giống như một ngôi sao chổi vụt qua bầu trời. Nhưng rồi tôi kìm nén lại bởi mơ mộng về những gì có thể sẽ xảy ra chẳng ích gì. Nếu mọi thứ khác đi, cuộc sống của tôi sẽ không giống như ngày hôm nay, và tôi không bao giờ muốn điều đó. Không phải bây giờ, bởi tôi yêu cuộc sống của tôi hiện tại. Tôi yêu chồng, con tôi và ngôi nhà hạnh phúc mà chúng tôi đã cùng nhau gây dựng.

Dean và tôi đến được chỗ lối đi lát ván và ngồi xuống băng ghế chờ đợi. Cuối cùng, tôi cũng thấy Rose đang đi về phía chúng tôi. Con bé mặc một chiếc váy hoa dài và một chiếc áo phông mỏng màu ngọc lam, mái tóc được búi lên thành một búi lộn xộn. “Con bé đến rồi,” tôi nói.

Dean đứng đó, nhìn trân trối. “Con đã trưởng thành rất nhiều. Tôi vẫn không thể tin được là con bé đã lớn đến thế. Và nó trông rất giống anh.”

Mắt tôi dõi theo từng chuyển động của Rose. Con bé đang tiến về phía trước mà không chút ngập ngừng, do dự, tôi tự hào về nó vì đã dũng cảm và cởi mở đón nhận bất cứ điều gì có thể xảy ra.

Khi đến gần chỗ chúng tôi, Rose đi chậm lại và tháo kính râm ra. Cả ba chúng tôi đang ở cùng một nơi, làn gió nhẹ từ biển thổi váy tôi bay phấp phới.

“Rose,” tôi nói. “Đây là Dean. Bố của con.”

Con bé ngập ngừng nhìn anh ta, rồi lịch sự bước tới và ôm lấy anh ta. Anh ta ôm đáp lại, và những cảm xúc nguyên sơ chợt trào dâng trong tôi. Tôi muốn khóc cho tất cả những hạnh phúc đã mất, những thứ lẽ ra là của chúng tôi nếu không có bi kịch cái chết của Melanie Brown. Tôi buồn không chỉ cho người phụ nữ trẻ đó mà còn cho Dean và Rose.

Khi anh ta lùi ra khỏi cái ôm và nói, giọng anh ta run run. “Thật vui khi gặp được con. Sau tất cả mọi chuyện.”

“Con cũng vậy,” Rose thành thật trả lời.

Anh ta cụp mắt xuống. “Bố không biết phải bắt đầu từ đâu. Chúng ta ngồi xuống được không?” Anh ta chỉ tay về phía băng ghế.

Rose gật đầu và đi về phía đó, tôi lùi lại và đi đến lan can để nhường không gian cho hai bố con họ.

✽ ✽ ✽

Nửa giờ sau, Rose và Dean đứng dậy dưới trời nắng gắt. Họ lại ôm nhau. Rồi Rose quay lại và đi về phía tôi, còn Dean trở lại thuyền của anh ta.

“Ông ấy đi đâu vậy?” Tôi hỏi, với một chút quan tâm.

“Đi gọi nhân viên của ông ấy và giải quyết công việc,” Rose trả lời. “Mẹ... ông ấy nói rằng mình sẽ tự thú.”

“Mẹ biết.” Rose bắt đầu khóc, tôi bước đến ôm con bé vào lòng. “Đó là điều đúng đắn, con yêu ạ.”

“Thật vậy sao?” Con bé hỏi. “Mẹ có chắc không?”

“Có. Những gì ông ấy đã làm là sai, và ông ấy biết điều đó. Ông ấy luôn biết và cần phải đối mặt với nó.”

“Nhưng chuyện đã quá lâu rồi,” Rose lập luận. “Mẹ không nghĩ ông ấy đã chịu đựng đủ rồi sao? Ông ấy đã để vuột mất cuộc sống với mẹ và con, và ông ấy biết điều đó. Ông ấy đã cảm thấy có lỗi với người phụ nữ đó trong suốt hai mươi năm trời, vẫn gặp ác mộng từng đêm. Bây giờ ông ấy vào tù để làm gì nữa ạ? Bố con không phải là người xấu, chỉ là cuộc đời chẳng mấy suôn sẻ mà thôi. Chuyện đó chắc chắn sẽ khiến mẹ tổn thương, nhưng đó cũng chẳng phải là lỗi của bố con. Ông ấy ở lúc đó rất cô đơn, vì thế nên mới dính líu đến người phụ nữ đó. Mẹ hiểu điều đó mà phải không? Bố con đã cố gắng kết thúc rồi, và chuyện xảy ra với bà ấy chỉ là một tai nạn.”

Tôi nhìn Rose, đợi con lau khô nước mắt. “Đúng, mẹ hiểu. Nhưng giấu xác cô ấy trong rừng và chạy trốn là không đúng. Ông ấy đã nói dối, Rose à, và ông ấy đã phạm luật. Vì chúng ta đã biết bố con ở đây và còn sống, chúng ta không thể nói dối thay cho ông ấy được. Mẹ không thể sống như vậy.”

Rose quay về phía chiếc thuyền buồm của Dean. “Chúng ta không thể cứ để thế mà đi ư?”

Mặt trời di chuyển ra phía sau một đám mây, và không khí đột ngột trở nên mát mẻ hơn trước. “Con có chắc là mình sẽ ổn khi làm thế không?” Tôi hỏi. “Để gió cuốn trôi tất cả như vậy sao?”

“Con không biết nữa.” Rose do dự. “Con cho là mình không thể. Con không muốn nói dối.”

Một phần trong tôi hiểu sự miễn cưỡng của Rose. Có lẽ Dean đã bị trừng phạt đủ rồi. Nhưng rồi tôi nghĩ đến Melanie Brown trong một ngôi mộ nông và sự biến mất dối trá của anh ta. Cuộc tìm kiếm của Cảnh sát biến, vụ trộm máy bay...

“Mẹ không nghĩ Dean cũng muốn chúng ta nói dối. Mẹ nghĩ rằng ông ấy đã giấu giếm đủ rồi, tất cả chúng ta đều đã biết sự thật.”

Rose thở dài não nề và nhìn lên trên những đám mây. “Con không muốn ông ấy nghĩ chúng ta ghét ông ấy. Bởi con thực sự không ghét bố con. Con cảm thấy tiếc cho ông ấy, mẹ ạ, vì không thể rút lại những việc mà mình đã làm. Đó chỉ là một tai nạn, bố con hối hận về điều đó, và con tin là như vậy thật.”

“Mẹ cũng tin ông ấy.” Tôi kéo con gái vào vòng tay của tôi và ôm lấy con. “Mẹ tự hào về con, bởi con nói đúng. Chúng ta không nên ghét bố con. Mẹ đã tức giận suốt nhiều năm. Nỗi căm ghét đó giống như chất độc trong huyết quản của mẹ vậy. Dean đã phải sống trong sợ hãi gần như hết cả cuộc đời, ông ấy cần phải thoát khỏi điều đó, ngay cả khi nó đồng nghĩa với việc phải vào tù.”

Cả hai chúng tôi lùi lại và cùng nhìn về phía thuyền của anh ta. Tôi hy vọng anh ta đang làm đúng như những gì anh ta nói. Tôi hy vọng anh ta thực sự đang gọi cho nhân viên của mình và sắp xếp công việc. Nhưng thật chẳng dễ gì mà tin tưởng. Tôi đề phòng kiểm tra tấm danh thiếp của thanh tra Johnson trong ví.

Rose nắm lấy tay tôi, và chúng tôi im lặng đi bộ về khách sạn. Tôi tự hào về con vì lòng trắc ẩn và sự hiểu biết của nó, nhưng tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn một số việc phải làm. Tất cả những chuyện mà tôi biết được ngày hôm nay là một cú sốc, một sự tỉnh thức mãnh liệt về những gì đã thực sự xảy ra trong quá khứ và sự thật mà tôi chưa bao giờ muốn đối mặt - tôi từng yêu một người đàn ông mà tôi chưa bao giờ thực sự hiểu.

Bước đi bên cạnh Rose, làn gió mát thổi từ biển vào khiến tôi khoan khoái. Tôi không cho phép mình quay đầu nhìn lại nữa. Tôi muốn nhìn về phía trước và đắm mình trong những suy nghĩ về gia đình. Trí tưởng tượng của tôi vẽ ra khuôn mặt của Gabriel, lòng tôi chợt ấm áp và dễ chịu đến vô cùng.