← Quay lại trang sách

Chương 32 DEAN

Mặt trời đang khuất dần ở phía xa xa, trời lạng gió, tôi hạ buồm và nằm ngửa người trên boong trên, để mặc Jade trôi tự do trên rạn san hô. Bên dưới tôi, trong bóng tối đen đặc, hàng ngàn loài cá đầy màu sắc đang bơi lượn trong những khu vườn san hô tuyệt đẹp đã trở thành lối thoát của tôi suốt hai chục năm qua. Nằm một mình, tôi bắt đầu chiêm nghiệm về điều kỳ diệu của sự sống trên hành tinh này. Không gian xung quanh mới tĩnh lặng làm sao khi thuyền của tôi xoay những vòng quay liên tục, chậm rãi. Hương thơm tươi mát của biển tràn vào mũi tôi, và tôi kinh ngạc trước vẻ huy hoàng của bầu trời đêm trước mắt. Trăng tròn vành vạnh và chòm sao Nam Thập tự treo lơ lửng phía bên trên tôi với tất cả vinh quang của nó. Trạm không gian trôi qua, giống như một ngôi sao du hành. Tôi đã nhìn ngắm nó trong khoảng chín mươi giây cho đến khi nó biến mất, như thể có phép thuật nhúng tay vào vậy.

Tôi nghĩ về lần đầu tiên tôi chèo thuyền sau khi mặt trời lặn. Olivia đã đưa tôi đi chơi trên thuyền của chị gái cô ấy ở Miami. Chúng tôi thả neo qua đêm trong một vịnh nhỏ, cách xa ánh đèn thành phố. Đó là một đêm yên tĩnh, hoàn hảo, giống như đêm nay.

Nhưng ngày đó, bên trong tôi đã không ngừng gào thét.

Đêm nay thì không như vậy nữa, gào thét có ích gì khi tôi đã hứa sẽ đầu thú với cảnh sát và thú nhận mọi hành vi sai trái của mình. Đó là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của tôi. Trở thành người như bố. Bị còng tay. Bị giam cầm trong tù. Nỗi xấu hổ. Đó là những thứ mà tôi đã muốn trốn chạy trong hơn hai thập kỷ.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến bây giờ là Olivia trên bến thuyền, thoạt tiên nhìn tôi với vẻ lên án, sau đó đặt tay cô ấy vào tay tôi và bước lên thuyền của tôi. Olivia lắng nghe tất cả những gì tôi đã làm, nói với tôi rằng cô ấy sẽ đứng về phía tôi nếu tôi gọi cảnh sát vào đêm đó. Giá như tôi làm khác.

Rồi tôi nghĩ đến Rose và Susie và tất cả những điều tôi đã bỏ lỡ. Tôi chưa bao giờ ôm chúng trong vòng tay khi chúng còn nhỏ. Tôi chưa bao giờ dạy Rose đi xe đạp hay bơi lội. Tôi cũng không được chứng kiến phép màu xảy ra mỗi ngày con bé lớn lên.

Cảm giác mất mát ngấm vào tận xương tủy. Bóng tối của sự hối tiếc bủa vây lấy tôi, khiến tôi không thể trốn thoát. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm và hài lòng khi thấy Rose lớn lên là một cô gái thông minh, nhạy cảm, tốt bụng và từ bi. Thật ngạc nhiên khi con bé có thể tha thứ cho tôi. DNA của tôi có liên quan gì đến chuyện đó không? Hay tất cả là nhờ Olivia và Gabriel, những người đã cho con bé một cuộc sống tuyệt vời?

Còn Susie thì sao? Tôi có bao giờ được gặp con bé không? Có lẽ chúng tôi sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó.

Tôi cứ nằm như vậy, chầm chậm xoay tròn dưới ánh trăng, cảm thấy nội tâm bình yên đến lạ - hơn hai mươi năm nay tôi chưa từng cảm nhận được điều này. Tâm trí tôi giờ yên tĩnh và thanh bình biết bao.

Ký ức Olivia ném quả bóng tennis cho Ziggy trôi vào đầu tôi. Olivia nấu bữa sáng trong căn hộ của chúng tôi. Mùi thịt xông khói. Olivia đang ngủ cạnh tôi trên giường của chúng tôi, tay cô ấy đặt dưới má, mí mắt rung rinh khi cô ấy mơ. Nụ hôn của cô ấy. Sự mềm mại của làn da cô ấy. Tình yêu không thể đong đếm của cô ấy dành cho tôi. Và hôm nay, tôi có được ký ức tươi mới về Rose ngồi trên băng ghế bên cạnh tôi, kể cho tôi nghe về cuộc đời của con và lắng nghe những lời thú nhận của tôi. Rose, con gái tôi. Tha thứ cho tôi.

Tất cả... đều là những kỷ niệm đẹp.

Nhưng vẫn có cả những ký ức đau thương khác. Đêm đau đớn, tàn khốc đầu tiên mà tôi trải qua khi không có mẹ bên cạnh. Mu bàn tay của bố tôi và cảm giác nóng bỏng mà nó để lại trên má. Sự hỗn loạn điên cuồng khi chạy trốn khỏi một chiếc xe hơi đang bốc cháy, nhảy qua hàng rào để thoát khỏi còi báo động của cảnh sát. Melanie đẩy tôi ra đầu cầu thang bên ngoài căn hộ của cô ấy.

Một làn gió nhẹ thổi qua boong tàu, và Jade bắt đầu đung đưa nhẹ nhàng. Tôi lắng nghe tiếng thở chậm rãi và đều đặn của mình, nhìn lên mặt trăng tròn vành vạnh và những thiên hà bí ẩn hẳn phải tồn tại ở thế giới rộng lớn bên kia. Cuộc đời của tôi thật nhỏ bé khi so sánh với chúng, nhưng không phải là không quan trọng. Tất cả các nguyên tử trong cơ thể tôi đều đến từ một nơi nào đó trong vũ trụ bao la này, tôi đã được định hình và nhào nặn bởi thế giới nơi tôi được sinh ra. Tôi đã góp phần đưa một con người xinh đẹp đến với thế giới này. Đó là Rose.

Có lẽ trên thế giới này vẫn còn tồn tại nhiều dáng hình khác nữa, vẫn còn rất nhiều chuyển động và thay đổi và vòng xoay. Còn vô vàn cảnh bình minh và hoàng hôn để tôi ngắm nhìn, vì tôi đã thức dậy sau cơn ác mộng. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là được yên bình và tự do. Tôi biết tôi sẽ phải tìm nó ở đâu rồi.

Một cơn gió vi vu thổi qua vùng biển sáng trăng, tôi đứng dậy và giong buồm lên đón nhận.