Chương 33 OLIVIA
Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng khi tôi ngái ngủ rời khởi giường, mở cánh cửa kính trượt phòng khách sạn và bước ra ban công. Biển bừng lên trong ánh hồng của bình minh. Mới hơn sáu giờ, nhưng một cô gái trẻ đã đang tập trồng cây chuối và nhào lộn trên bãi biển. Tôi quan sát cô ấy vài phút và đánh giá cao vẻ ngoài vô tư của người này.
Liệu tôi có thể nhẹ nhàng được như vậy nữa không, sau chuyến đi sang bên kia thế giới này? Tôi vẫn quay cuồng với mọi thứ vừa biết được về Dean, và tôi không biết phải tiến về phía trước như thế nào nữa. Rõ ràng là tôi rất mong được trở về nhà với Gabriel, nhưng Rose vẫn chưa sẵn sàng nói lời tạm biệt với nước Úc. Thứ nhất là con bé muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Susie, nhưng chủ yếu là nó muốn gặp lại Dean để trấn an bản thân rằng anh ta sẽ không bỏ đi như trước và biến mất không dấu vết.
Chúng tôi đã nói về chuyện đó trong bữa tối hôm trước, và con bé thừa nhận nó cảm thấy không thể tin tưởng anh ta.
“Làm sao con có thể,” Rose hỏi, “sau tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ? Con chỉ không muốn ông ấy làm con thất vọng thôi, mẹ ạ. Con thực sự hy vọng ông ấy không làm thế.”
“Mẹ cũng mong là vậy,” tôi đáp.
Tôi bước vào nhà tắm, không khí buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh. Sấy tóc xong, tôi bước ra và nhẹ nhàng đánh thức con gái.
“Dậy đi, đồ ngủ nướng. Nhà hàng mở cửa lúc bảy giờ, và mẹ muốn ăn bánh quế.”
Rose rên rỉ lăn người qua. “Con vẫn chưa quen với sự thay đổi thời gian này,” con bé nói. “Ước gì chúng ta có thể ngủ trong đó luôn.”
“Con có thể ngủ khi chúng ta về nhà,” tôi trả lời. “Hôm nay chúng ta sẽ về Brisbane.”
Rose ngồi dậy và dụi mắt bằng đốt ngón tay. “Được rồi ạ, nhưng con phải tắm đã. Con có thể gặp mẹ ở nhà hàng không?”
“Được, nhưng đừng có ngủ lại đấy.”
“Con dậy ngay đây.”
Tôi đợi cho đến khi nghe thấy tiếng vòi hoa sen chảy rồi mới xách ví lên và đi xuống cầu thang. Tôi vừa băng qua sảnh thì một thanh niên ở quầy lễ tân đến nói chuyện với tôi.
“Chào buổi sáng, bà Morrison,” anh ta nói. “Có người gửi thư cho bà.” Anh ta lấy bức thư từ dưới quầy ra và đưa nó cho tôi.
“Ai gửi vậy?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết nữa,” anh ta đáp. “Nó được gửi đến đây vào đêm qua.”
Tôi nhận phong bì và đọc tên mình được viết nguệch ngoạc bằng bút Sharpie màu đen. Nét bút quen thuộc đến nhức nhối, giống như một thứ gì đó dội về từ kiếp trước, và nó khiến tim tôi đập nhanh gấp ba lần.
“Cảm ơn anh,” tôi nói, xoay người lại và đi về phía những chiếc ghế sofa ở sảnh.
Tôi ngồi xuống và cảm thấy hơi choáng váng khi bóc niêm phong và gỡ bức thư viết tay ra. Cả người tôi đang run lên vì sợ.
Olivia thân mến,
Anh viết thư này để nói lời cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã tìm thấy anh một lần nữa. Cảm ơn em vì đã cùng Rose đi một vòng thế giới để tìm kiếm lời sau cuối mà em cần. Dù anh rất đau lòng khi gặp em trên bến thuyền ngày hôm nay, và đau đớn vô cùng khi phải đối mặt với mọi việc mà mình đã làm, nhưng chuyện này thực sự cần phải xảy ra.
Anh cũng muốn nói lời xin lỗi cho tất cả những đau đớn và sầu khổ mà anh đã gây ra cho em. Hôm qua, anh đã nói với em rằng anh muốn bảo vệ em khỏi cơn ác mộng của chính mình, đó là sự thật, nhưng nói như vậy lại khiến cho hành động của anh có phần giống vì yêu mà quên mình, rằng mọi thứ anh làm đều cao thượng, nhưng sự thật thì anh chỉ là một tên hèn nhát. Anh luôn biết điều đó. Chính nỗi sợ hãi đã khiến anh chạy trốn. Có lẽ, trong tiềm thức, anh luôn muốn xóa bỏ cuộc sống và con người của mình để bắt đầu lại trong sạch. Nhưng như vậy có nghĩa là anh phải xóa cả em đi, đó là mất mát lớn nhất và sai lầm tồi tệ nhất trong cuộc đời anh. Tệ hơn bất cứ điều gì khác.
Giải thích như vậy cũng đủ rồi. Anh không còn lời bào chữa nào nữa cả. Anh đã quyết tâm buông bỏ quá khứ và tiến về phía trước. Anh từng lầm tưởng cưới em là anh đang tiến về phía trước, xa rời cuộc sống và những lầm lỗi mà anh vô cùng muốn bỏ lại phía sau, nhưng anh đã không thể làm được điều đó. Không thể khi anh mang trong mình một bí mật. Anh mãi mãi không có khả năng thoát khỏi nó.
Anh đảm bảo với em ngay lúc này - bởi từ hôm nay trở đi anh không muốn giữa chúng ta chỉ toàn là lừa dối - anh sẽ không bao giờ chạy trốn nữa. Anh muốn Rose biết anh đang ở đâu nếu con bé muốn gặp anh. Susie cũng vậy. Bây giờ em cũng đã biết sự thật rồi, vì vậy anh chẳng còn gì phải sợ hãi nữa. Anh cũng không còn sợ phải đi tù. Anh muốn cơn ác mộng của mình kết thúc, và cách duy nhất để thoát khỏi nó thực sự là thú nhận mọi chuyện và trả cái giá mà lẽ ra anh phải trả trong suốt những năm đã qua. Em và Rose quan trọng hơn bất cứ điều gì sắp xảy đến với anh. Anh muốn có một cơ hội để lấy lại sự tôn trọng của em, và để cho em có cảm giác những vấn đề trong quá khứ đã được giải quyết.
Lần đầu tiên, khi viết lá thư này cho em, anh cảm thấy bình yên, bình yên hơn bao giờ hết. Em đã cứu anh một lần từ nhiều năm trước. Em đã cho anh biết tình yêu là thế nào. Và em đã cứu anh một lần nữa khi động viên anh đối mặt với sự thật.
Bây giờ anh đang trên đường đến đồn cảnh sát. Anh không biết điều gì sẽ xảy ra với mình sau đó. Anh chỉ biết rằng anh biết ơn vì đã yêu em, và đó là điều anh sẽ không bao giờ hối hận. Hãy nói với Rose rằng anh sẽ luôn ở đây vì con bé nếu con bé muốn gặp anh. Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút được làm bố nào nữa, ngay cả khi đó là những ngày anh phải ngồi sau song sắt. Anh không còn sợ hãi nữa rồi.
Trân trọng, Dean.
Đọc xong bức thư, tôi đã ứa nước mắt. Tôi ngừng bướng bỉnh tranh đấu với mong muốn kiểm soát cảm xúc của mình, cũng không còn kím nén chúng dưới cơn giận dữ của mình nữa. Thay vì thế, tôi cho phép mình nhớ lại tình yêu mà tôi từng dành cho Dean, và tôi đã khóc, công khai và trần trụi, trong sảnh của khách sạn. Tôi khóc cho những vết thương lòng lại mở ra, nhưng tôi cũng khóc cho Dean và những gì phía trước mà anh ta phải chịu đựng. Tôi khóc vì tiếc nuối những thứ đáng lẽ có thể xảy ra.
Cuối cùng, khi thoát ra khỏi cơn đau buồn mới ập đến đó, tôi đã nhét bức thư vào ví và đứng dậy đi ăn sáng. Tôi sẽ ngồi vào bàn và đợi Rose đến, sau đó tôi sẽ cho con bé xem bức thư để con bé biết rằng mình được yêu thương. Rose sẽ biết rằng con bé có thể tin tưởng vào người bố đã không ở bên cạnh nó cho đến tận bây giờ.
Về phần tôi, từ lâu tôi đã biết tôi được yêu và tôi có thể tin tưởng vào tình yêu đó. Đó là một tình yêu vĩnh cửu trường tồn. Một tình yêu trưởng thành. Một tình yêu chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Tôi là một người phụ nữ may mắn, và tất cả những gì tôi muốn làm bây giờ là về nhà với chồng tôi và nói với anh ấy rằng anh ấy là tất cả đối với tôi.