← Quay lại trang sách

PHẦN KẾT -Chương 34 NEW YORK-2017

OLIVIA

New York, 2017

Tiếng kèn saxophone của Gabriel vọng đến bên tôi từ cửa sổ tầng hầm. Tôi đang ngồi kiễng gót trong sân, ngước mặt lên bầu trời tháng Mười trong xanh, và cảm nhận hơi ấm của những tia nắng đang nhảy nhót trên má.

Đã năm năm trôi qua kể từ khi Rose mang đến tin tức về một người em cùng bố khác mẹ mà chúng tôi không hề biết là cô bé có tồn tại. Thật kinh ngạc khi cuộc sống này có thể liên tục mở ra cho chúng ta những điều bất ngờ và thay đổi, đôi khi theo chiều hướng tốt hơn. Đôi khi không. Nhưng những lần thay đổi đó luôn là một chuyến phiêu lưu lý thú.

Rose bây giờ đã trở thành một nữ điều dưỡng. Con bé làm việc ca ngày ở phòng cấp cứu Mount Sinai. Susie cũng ở đó, làm việc tại khoa sản, cô bé đã quyết định học cùng một chương trình điều dưỡng với Rose ở New York. Chúng đã tìm được một căn hộ gần bệnh viện và hiện đang sống chung, là chị em và cũng là bạn thân của nhau.

Về phần Dean, anh ta đang thụ án tại một cơ sở cải huấn ở ngoại ô New York, anh ta còn tổ chức các buổi trị liệu theo nhóm cho các bạn tù. Rose đã đến thăm anh ta nhiều lần. Con bé luôn kể về Dean và nói với chúng tôi rằng anh ta vẫn ổn. Tôi chỉ cầu chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh ta, và tôi hết lòng tin tưởng rằng mỗi ngày mới trôi qua, anh ta sẽ ngày một tốt lên, sớm được xá tội và rũ bỏ quá khứ hoàn toàn.

Còn báo cáo vật lý của Melanie, tôi đã tìm thấy nó ngay khi từ Úc trở về nhà. Hóa ra nó đã ở Thư viện Công cộng New York trong nhiều năm, bị xếp xó ở khu sách lịch sử. Một thủ thư cuối cùng đã phát hiện ra nó và lập danh mục vào năm 2003, nhưng đó là câu chuyện của mãi sau này, khi các thanh tra không còn điều tra về nó nữa. Đương nhiên là tôi đã lấy nó ra để đọc, nhưng nó chỉ là một mớ kiến thức khoa học vượt quá khả năng đọc hiểu của tôi. Giống như Dean đã nói, nó không giải đáp được bí ẩn về những gì đã xảy ra với tất cả những con tàu và máy bay mất tích ở Tam giác Quỷ Bermuda, nhưng có khi Melanie sẽ làm được, nếu cô ấy còn sống. Và ai biết được cô ấy có thể đạt được điều gì?

Tôi lại rướn người về phía trước và tập trung sự chú ý của mình vào lớp đất màu mỡ trong luống vườn mà tôi đang trồng thêm củ hoa tulip, lần này là ở phía đối diện của sân. Gabriel không ngạc nhiên khi thấy tôi về nhà với một túi củ hoa vào sáng hôm đó vì tôi vẫn luôn bổ sung vào bộ sưu tập hằng năm. Tôi cũng không biết tại sao nữa. Có lẽ tôi đang tận hưởng việc được nhắc nhở mỗi năm về điều đã thay đổi tôi - khoảnh khắc Rose nói với tôi về Susie, cũng như khả năng người chồng đầu tiên của tôi còn sống và đang sống ở Úc. Những gì xảy ra sau đó đã trả lời tất cả các câu hỏi của tôi. Tôi đã biết điều gì là đúng, điều gì là thật và điều gì không thật. Kể từ ngày đó, mỗi mùa xuân, hoa tulip lại nở rộ hơn. Rồi mùa hè đến mang theo hoa hồng, cúc vạn thọ, phong lữ và thu hải đường. Tất cả những màu sắc đó liên tục thay đổi...

Joel và bạn gái của thằng bé, Angie, đã tốt nghiệp Đại học Southern California và vẫn yêu nhau, sống ở LA và làm việc trong ngành điện ảnh. Chúng còn trẻ, vì vậy tôi vẫn luôn mở lòng đón nhận mọi nỗi đau và niềm vui xảy đến với chúng. Hiện tại, tất cả đều ổn. Còn Ethan, con út của chúng tôi, phục vụ cho Lực lượng Phòng vệ Bờ biển ở Miami và đang cân nhắc phát triển sự nghiệp trong quân đội. Nếu có một từ để mô tả lựa chọn nghề nghiệp của các con tôi, thì đó sẽ là đa dạng.

Tôi đã hoàn thành việc trồng củ và đang ngồi lại để chiêm ngưỡng khu vườn mùa thu của mình. Cúc tây và cúc mẫu đơn nở rộ trong sắc hoàng hôn, và cây kim tước vươn cao bên cạnh một cụm mõm chó.

Một chiếc lá đỏ rực của cây phong rơi xuống từ những cành cao nhất và đáp xuống khoảng đất trước mặt tôi. Tôi nhặt nó lên, chiêm ngưỡng nó và đứng dậy. Tôi nhặt thêm một vài chiếc lá mùa thu để đặt trong một chiếc bình trên bậu cửa sổ trong phòng khách.

Cửa sau bật mở, và Gabriel bước ra hiên cùng với Dixie, chú chó con mới của chúng tôi, một chú chó Havana trắng đen lông xù. Nó mềm mại như lụa và vô cùng dễ thương nếu không bận lấy trộm tất của Gabriel. Tôi nhìn nó vụng về bước xuống các bậc thang và lao về phía tôi. Rồi tôi ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai của Gabriel trong ánh nắng giữa trưa và thở ra một hơi dài mãn nguyện.

“Chính thức rồi,” anh nói, bước xuống bậc thềm. “Bọn anh đã quyết định được vở nhạc kịch năm nay.”

Tôi thong thả đi trên bãi cỏ về phía anh. “Là gì thế?”

“Bọn trẻ muốn đóng Grease nên anh đành đầu hàng. Miễn cưỡng thôi. Bọn anh sẽ bắt đầu thử giọng vào tuần tới.”

Chúng tôi gặp nhau ở giữa sân, và tôi cúi xuống xoa bụng Dixie. “Mùa hè yêu thương, chúng ta đến đây.”

Khi tôi đứng thẳng dậy, Gabriel đã nắm lấy tay tôi, và những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. “Em trồng xong củ hoa tulip chưa?” Anh hỏi. “Anh nghĩ mình có thể giúp được.”

“Quá muộn rồi. Chúng đã ở trong lòng đất. Tuy nhiên, anh vẫn có thể giúp em tưới nước.”

Chúng tôi đi lấy bình tưới ở nhà kho, và trong khi Gabriel đổ đầy nước vào vòi, Dixie chạy vòng vòng xung quanh.

“Mùa đông sắp đến, nhưng mùa xuân sẽ lại về trước cả khi chúng ta biết điều đó,” anh nói khi tưới nước cho những củ hoa mới.

“Đúng vậy. Mặc dù em cũng không rõ mình cảm thấy thế nào nữa. Dạo này thời gian dường như trôi nhanh quá.”

“Ừ, người ta vẫn thường nói đấy, thời gian chỉ lao đi vùn vụt khi nó vui vẻ thôi.”

Tôi vòng tay ôm lấy anh và hôn lên má.

Một chiếc lá phong đỏ rực khác rơi xuống từ ngọn cây, tôi lại nhặt nó lên và thích thú với ý nghĩ rằng vẫn còn nhiều mùa phía trước chúng tôi, nhiều người tuyết và lâu đài cát chờ chúng tôi cùng nhau xây dựng. Các con của chúng tôi đã bay khỏi tổ, nhưng Gabriel và tôi sẽ ở lại đây với Dixie. Chúng tôi sẽ đi dạo vào mùa hè và thưởng thức bữa tối dưới ánh nến trên hiên nhà dưới ánh trăng. Chúng tôi sẽ trò chuyện về con cái của chúng tôi và lập kế hoạch cho tương lai nữa.

Tôi nhìn Gabriel mang bình tưới trở lại nhà kho. Sau đó, tôi cùng anh bước lên bậc thềm. Anh đỡ Dixie bằng một tay, nắm lấy tay tôi và hôn nó khi bước vào nhà.

“Lễ Tạ ơn sắp đến rồi,” anh nói khi chúng tôi bước vào bếp. “Năm nay làm món bánh việt quất thay cho bánh táo, em thấy sao? Anh cũng không biết tại sao, nhưng anh thèm ăn quả việt quất.”

“Tại sao lại phải đợi,” tôi trả lời. “Làm ngay tối nay đi anh.”

Anh xoay người nhìn tôi như thể tôi vừa phát minh ra lửa. “Ôi, những vì sao của tôi. Anh không thể tin nổi là mình lại yêu em nhiều đến thế.”

Tôi cười và bước tới sà vào vòng tay ấm áp của anh, mỉm cười với anh và cảm ơn anh vì đã yêu thương tôi vô điều kiện.