Chương 3
Joseph giật mình tỉnh giấc, tự hỏi mình đang ở đâu. Ngước mắt lên, chàng thấy một mái nhà mới lạ, nó cao hơn mái ấm của gia đình. Mùi phân chuồng phả vào mũi, những cọng rơm chích vào mình qua quần áo, chàng liền hiểu ra mình đang ở trong chuồng ngựa của viên lãnh chúa Christie, nơi chàng đã đến trú lạnh đêm hôm qua.
Chàng muốn ngồi lên, nhưng toàn thân rã rời. Nhìn xuống cây súng cổ gác ngang trên đùi, chàng mỉm cười mai mỉa, hồi tưởng lại sự nhục nhã đêm qua. Phải chi chàng ngủ luôn đi mãi mãi, đừng bao giờ thức giấc để chịu sự dằn vặt và thất vọng đến dường này!
Chàng vụt đứng dậy khi nghe tiếng vó ngựa gõ lóc cóc trong buổi sáng yên bình. Chàng cầm lấy súng, qua kẽ vách chàng nhìn ra ngoài. Tim chàng đập loạn xạ khi thấy một kỵ mã đang băng qua đồng cỏ về hướng sân lâu đài, chính là người thiếu nữ có mái tóc dài tung bay trong gió mà chàng đã gặp trong cánh đồng chết đói đêm qua.
Dù nàng cho ngựa phi như gió, nàng vẫn tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp trong buổi sáng mờ sương này. Thay vì hai chân trần kẹp hai bên hông ngựa như đêm qua, nàng ngồi chễm chệ trên một cái yên xinh xắn dành cho nữ kỵ mã với vẻ cao sang của một bà mệnh phụ.
Khi đến gần khu dinh thự, nàng gò cương ngựa lại, bắt đi nước kiệu nhỏ. Nàng cho ngựa đi ngang qua mặt tiền nhà, và Joseph vừa sợ hãi vừa mê mẩn cả người, thậm phục vẻ duyên dáng và tài kỵ mã của nàng.
Từ cửa sổ lầu một, có tiếng phụ nữ đài các kêu lên:
- Shannon, hãy nghiêm chỉnh, con!
Một bà mệnh phụ đứng tuổi vẫy vây chiếc khăn tay lụa thêu ren về phía người thiếu nữ.
- Thưa mẹ, vâng - nàng đáp.
Shannon, nàng tên là Shannon, Joseph nghĩ ngợi và thưởng thức mùi vị êm ái của cái tên này.
Một cái tên rất hợp với nàng: con sông Shannon xinh đẹp, hùng vỹ, duyên dáng và bất khuất chảy vào đại dương.
- Một mệnh phụ phải luôn tỏ ra tế nhị - tiếng bà mẹ nói với theo khi cô con gái đi xa dần.
- Vâng, thưa mẹ.
- Một mệnh phụ không bao giờ cho ngựa phi nước đại.
- Vâng, thưa mẹ.
- Con gái yêu của mẹ, đừng để quần lót ra ngoài.
Người thiếu nữ thở ra, nhẹ nhàng xuống ngựa một cách duyên dáng, và dẫn ngựa về chuồng. Joseph nép sát mình vào vách. Nếu nàng phát hiện ra chàng, thì thà chàng bị treo cổ còn hơn. Làm sao chàng giải thích được lý do chàng có mặt tại đây?
Khi đã vào trong chuồng ngựa, Shannon vung tay ném cái mũ đi, làm cho Joseph nhớ lại cử chỉ của ông Daniel Christie hôm qua nơi quán rượu. Giác quan tự nhiên mách bảo chàng, nàng là con gái của viên lãnh chúa. Trong mắt nàng cũng có những tia sáng long lanh, tinh nghịch. Cả hai cha con dường như sắp tống những kẻ quấy rầy họ cho quỷ dữ.
Với một vẻ bất cần, nàng hất đầu xổ tung mái tóc, khiến Joseph như ngộp thở trước nhan sắc của nàng. Đêm hôm qua dưới ánh trăng, tóc nàng như một áng mây bạc, sáng hôm nay dưới ánh nắng vàng ban mai, mái tóc ấy lại có màu hung đỏ lấp lánh như màu đồng thau của cái ấm nước sôi mà chàng đã thấy hôm nọ trên bếp lửa của nhà người thợ đóng móng ngựa.
Nàng đập tay lên mông con ngựa, đẩy nó vào ngăn chuồng. Nàng ngồi xuống một cái thùng gỗ và bắt đầu cởi bỏ áo quần. Sức nóng của cuộc phi ngựa vừa rồi và sức nóng của mặt trời ban mai làm ửng hồng gương mặt trái xoan của nàng. Đó là lần đầu tiên trong đời, Joseph được chiêm ngưỡng một quang cảnh như thế; chàng cảm thấy một cách sâu sắc rằng cô gái sẽ lần lượt phô bày từng phần của cơ thể nàng, và cái cảm giác này thật vô cùng mới mẻ đối với chàng.
Shannon nhắc lại lời mẹ của nàng một cách mỉa mai:
- Một mệnh phụ phải luôn luôn tỏ ra tế nhị, kể cả khi ngồi trên lưng ngựa! Đừng để ló quần lót ra ngoài nhé, con gái yêu của mẹ!
Với một vẻ khinh suất, nàng cầm lấy cái váy dài kéo cao lên khỏi đầu gối, Joseph len lén nhìn qua kẽ vách, sững sờ bởi cái quần kỳ dị - cái đầu tiên chàng được nhìn thấy trong đời.
Bỗng như cảm giác có người nhìn trộm, nàng nhìn quanh. Vừa tìm được cái móng ngựa trên mặt đất, nàng cúi mình lượm lấy một cách bực bội. Joseph lùi lại, ép lưng thật sát vách, tiếc rẻ vì không thể thu mình lại nhỏ hơn,và ước gì mình chẳng bao giờ ra đi với cái nhiệm vụ bất hạnh này.
- Có ai đấy không?
Chàng tự hỏi, nàng nghĩ là ai? Một con chuột cống? Một con sư tử, hay có thể là một con quỷ cũng nên?
Thoáng một cái, chiếc móng ngựa bay lên đập vào vách xây, rồi bắn sang tấm vách ngăn và rơi xuống trước mũi giày của Joseph. Chàng khéo léo cúi xuống lượm cất đi; cùng lúc tấm vách ngăn đổ xuống nghe một tiếng vang trầm đục. Xuyên qua tấm vách gỗ bị nứt, những chiếc răng nhọn của cái chĩa vọt ra, chỉ cách mũi của Joseph đúng hai phân.
- Ôi, Jesus, lạy Chúa tôi!
Quay ngoắt lại, Joseph chạy vắt chân lên cổ, luồng ra ngay cửa chuồng. Người thiếu nữ có mái tóc hung chặn chàng lại, đưa cây chĩa ba lên một cách ngạo nghễ. Nàng trầm giọng, răn đe:
- Đứng im! Cựa quậy một cái là ta lụi ngay.
Dù vậy, mặc cho cây chĩa vung vung trước mắt, Joseph vẫn bình tĩnh chiêm ngưỡng nhan sắc của người thiếu nữ. Thực ra, ánh lửa rực lên trong đôi mắt xanh, và cách nàng can đảm sử dụng khí giới, đã đánh thức sự cảm phục của chàng cũng như mọi cảm xúc của chàng.
Lần đầu tiên trong đời, Joseph ý thức nữ tính là tất cả những gì tinh tế nhất; chàng để ý đến sự phập phồng của đôi vú vun cao trên lồng ngực thanh khiết, màu hồng của đôi má, và làn da tuyệt mịn như sành sứ.
Chỉ trong phút chốc, chàng tưởng mình đã hóa điên, như thể người thiếu nữ này đã tước mất mọi giác quan của chàng - cướp đi mà còn mài cho chúng bén nhọn. Chàng hồi tưởng lại tất cả những lời phân tách đã bất thần nghe được từ miệng của cha chàng, và từ miệng của bao người khác nữa, về vẻ đẹp huyền hoặc của đàn bà, và bỗng nhiên mỗi lời nói đó lại phả vào chàng một ý nghĩ mới. Shannon thật tuyệt vời. Một điều còn quan trọng hơn, đó là đôi mắt xanh rực rỡ của nàng chú mục vào hai mắt chàng, nó có cái gì đó rất kỳ lạ, làm cho chàng có ý nghĩ rằng nàng cũng có những tình cảm đối với chàng như chàng đã có đối với nàng.
Chàng phát một cử chỉ muốn đến gần nàng, cử chỉ của bàn tay. Chút dũng khí trong đôi mắt nàng chao đảo, nàng la toáng lên:
- Cha ơi, cứu con với! Có người muốn giết con!
Có người muốn giết con? Mình ấy à? Bao nỗi sợ hãi của chàng đêm hôm qua, hình ảnh của hàng ngàn lính tráng nao nức báo thù diễn ra trong tâm trí chàng. Cuối cùng rồi người ta cũng thực sự treo cổ chàng!
Joseph đâm đầu chạy ra cửa, Shannon đâm cái mũi chĩa vào đùi chàng.
- Ôi chao! - chàng hét lên, ôm lấy đùi - Bà đã đâm què tôi rồi!
Shannon cúi xuống xem xét vết thương, những dòng máu đỏ âm thầm chảy ra. Hai má nàng từ màu hồng đã trở thành trắng bệch.
- Ôi, lạy Chúa! - nàng kêu thét lên vừa vung tay che miệng, nàng ném cái chĩa xuống đất, chạy ra khỏi chuồng ngựa và kêu rống lên:
- Cha ơi, cứu con với! Một người vừa hiếp con vừa muốn giết con đây!
Ông Daniel Christie cùng bà vợ chạy ra khỏi toà dinh thự. Bà còn mặc áo ngủ mỏng dính, còn ông thì cuống quýt không đứng vững trên cả đôi chân. Ông thét lên:
- Cái gì mà om sòm thế? Cái gì đó con?
- Cha ơi, trong chuồng ngựa! Có quỷ hiện hình ở trong đó!
Núp sau lưng hai đấng sinh thành, Shannon lấy tay run lẩy bẩy chỉ vào chuồng ngựa. Họ thấy Joseph cà nhắc ló mặt ra, đùi toàn là máu, tay lăm le cây súng cổ đã sét.
Joseph thấy người con gái đứng với cha cô và mẹ cô, mà không thấy lính tráng gì cả. Hít một hơi thật sâu, chàng lấy hết can đảm, la lên một cách hùng tráng và tự chủ:
- Này, ông Daniel Christie!
Nhà quý tộc gạn hỏi:
- Mày là ai?
- Tôi tên là Joseph Donelly. Thuộc dòng họ Donelly … mà ông đã tống cổ đuổi đi để chiếm đất.
- Trời đất, cậu nói cái gì vậy? Chúng ta mới cụng chén với nhau chiều hôm qua đây mà!
Ông Christie liếc nhìn vợ một cách thân yêu - bà ta đang lom lom nhìn cây súng trong tay Joseph - và đẩy cả hai mẹ con đi vào nhà. Cả hai ép lòng từ từ bước đi, chứ không muốn xa ông chút nào. Shannon vừa thụt lùi vừa núp vào lưng mẹ, len lén nhìn Joseph, trong lòng vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên lẫn lộn.
Joseph nghĩ, thế này thì tuyệt. Bây giờ bình tĩnh bắn ông Christie, mà không gây thương tích cho hai người đàn bà. Chàng gầm lên:
- Ông hãy chuẩn bị đền tội ác của ông đi.
Bà Nora Chritie la lên:
- Hãy làm cái gì đi chứ? Hắn có ý giết cả ba chúng ta đấy.
Ông Christie đang quan sát Joseph, mỉm một nụ cười châm biếm:
- Không hề gì đâu. Súng của hắn chỉ để quét sân.
Đúng thế, chàng thầm nghĩ, nếu chàng không kềm chế được lòng sợ hãi, thì chẳng bao giờ chàng dám làm việc gì hết.
Chàng hít vào một hơi thật sâu để phục hồi dũng lực. Bỗng một sức mạnh khủng khiếp dâng lên trong cơ thể chàng. Định mệnh đã đến rồi chăng, chàng thầm hỏi. Những nguồn sinh lực ào ạt trong người chàng và trong đôi tay chàng. Ngón tay siết vào cò súng mà chưa nhắm bắn vào đâu. Và cái điều làm chàng ngỡ ngàng nhất, là một tiếng nổ long trời lở đất vang lên
Hốt hoảng chưa kịp hiểu cái gì đã xảy ra thì thân xác chàng đã bị đẩy bắn vào vách chuồng ngựa, còn cây súng thì bung ra làm nhiều mảnh, vung vãi khắp mảnh đất. Joseph thấy toàn thân đau đớn, chàng cảm nhận có cái gì đó trái ngược đã xảy ra. Ông lãnh chúa thì toàn vẹn, mà chàng lại là kẻ bị chấn thương.
Cả ba người nhào vào Joseph.
- Đại úy Moonlight! Chàng lẩm bẩm trước khi thân mình đổ xuống đất. - Đồ quỷ sứ, Danty Duff … Ta đã bị đùa cợt trên con đường định mệnh, ta đi giết người để báo thù, thế mà lại chết vì chính tay mình.
Vừa dứt lời, thì Joseph ngã sấp mặt xuống đất.
Nhưng trước khi bất tỉnh, chàng còn cảm nhận được mùi đất, mùi bùn, mùi bụi đầy miệng, và tiếng Shannon thét lên từ đằng xa. Rồi một màn đen úp chụp xuống người chàng, và thế giới bên ngoài mờ nhạt biến đi.
*
Đứng bên chân giường chàng đang nằm, máu từ vết thương loang lổ cả tấm vải trải giường bằng vải tổ ong thanh khiết, Shannon đang bưng thau nước cho mẹ nàng. Bà nhúng khăn lau chùi khuôn mặt nám đen vì thuốc súng của Joseph.
- Mẹ xem kìa, móng tay anh ta đen thủi đen thui! Nàng nói.
Nàng còn nhận thấy, dù đã bị khói thuốc súng làm nám đen, khuôn mặt của chàng trai trẻ tuyệt đẹp, nhưng sợ mẹ bắt bẻ nên không dám nói ra.
- Con đừng có để ý đến móng tay nó làm gì, bà mẹ nói - Nó chỉ là một tên hạ cấp lạ mặt, đầy chí rận.
- Đã thế, tại sao mẹ lại bận tâm cứu vớt một mạng người tầm thường như vậy?
Bà Nora lại nhúng vải vào thau nước, đáp:
- Phục hồi sức khỏe cho hắn là bổn phận của chúng ta, con ạ. Rồi đây, nếu hắn có bị treo cổ, thì hắn cũng chẳng trách.
Shannon dĩ nhiên là đồng ý với mẹ nàng. Nhưng nàng cảm thấy hơi buồn nôn khi nghĩ đến cảnh chàng trai này bị treo bởi một sợi dây thòng lọng.
Phải, móng tay của chàng ta đen thật đấy, nhưng chàng có cặp mắt xanh tuyệt diệu. Chẳng bao giờ nàng có thể quên được nét nhìn ấm áp của chàng trong chuồng ngựa trước khi mắt hai người gặp nhau.
Bà Nora tiếp tục thuyết pháp:
- Làm sao họ có thể nghĩ được rằng họ dấy loạn chống lại những người ở giai cấp trên họ! Sự hoàn hảo của thế giới sẽ nổ tung khi những tên dân quê này tự rời bỏ hàng ngũ của giai cấp họ! - Bà khẽ giở góc tấm vải đắp trên người chàng thanh niên. Bà nói: - Con hãy quay mặt đi, Shannon. Chớ có làm bẩn mắt con.
Bà cất tấm vải đắp đi, để lộ tấm thân trần truồng của Joseph. Shannon len lén nhìn qua kẽ tay đang che mặt, ngay vào lúc mẹ nàng úp chụp cái soong lên bộ phận sinh dục của chàng trai trẻ.
- Hắn chọn đúng ngày để đến quấy rầy chúng ta! - bà phàn nàn - Xế trưa nay các bà ấy sẽ đến dùng trà và chơi bài.
- Các bà ấy à? - Shannon cất hai bàn tay đang che mặt - Ồ, không. Đừng mời các bà ấy, mẹ - Rồi nàng đưa tay lên trán, nói tiếp - Con thấy khó chịu trong người quá!
- Con nghĩ lại đi, Shannon. Họ là những người lịch sự và có tư cách.
Bà Nora lấy kéo cắt cuộn vải gai thành từng dải băng dài.
Bỗng có tiếng ly rơi đánh keng làm hai mẹ con giật mình. Bà Nora kêu lên:
- Trời đất! Cái gì thế?
Tiếng ông Daniel đáp:
- Không có gì đâu.
- Không có gì à, thật không? Bà Nora quẳng cả khổ vải băng lên cái ghế đẩu, và nói - Shannon, cha con lại uống rượu rồi, biết làm sao cho ông ấy phục thiện đây! - vừa nói, bà vừa bước đi.
Nhưng Shannon nghe tiếng được tiếng mất. Nàng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để được cận kề chàng trai trẻ, đang nằm trên giường mình, bụng úp cái soong.
Nếu chàng ta thức giấc thì sao? Nếu chàng ta mở đôi mắt xanh màu lục bao và nhìn nàng như đã nhìn nơi chuồng ngựa thì sao? Vừa cúi xuống quan sát khuôn mặt xinh đẹp còn trẻ măng của chàng thanh niên, nàng bỗng cảm thấy lòng mình gần như chỉ cầu mong có thế. Nàng vừa sợ vừa ham.
Để tự trấn an mình, nàng bắt đầu lẩm nhẩm hát:
- Mary, Mary, Mary Nell. Hãy lắng nghe tiếng chuông lễ cưới đổ hồi …”
Liếc nhìn về phía cửa, không thấy có bóng dáng mẹ ở đấy, nàng rón rén bước đến bên giường. Nhẹ nhàng nâng cái soong, nhìn bên dưới, nhưng trong phòng ánh sáng lờ mờ, nên nàng chưa khám phá được sự kỳ diệu của phái nam.
“Nàng có tin không, có tin chàng sẽ yêu nàng không? Thời gian, chỉ thời gian mới trả lời được điều đó”.
Không ngừng khẽ hát líu lo, nàng bị ám ảnh bởi tính tò mò. Nàng không có nhiều anh em trai, nên chẳng biết đến điều vui - hay là bất hạnh - tính tò mò của nàng ngày một gia tăng theo năm tháng. Song thân nàng là những người mẫu mực có tiếng, bảo vệ đức hạnh của nàng đến độ khắt khe, thà để cho nàng không biết gì về những chuyện ngẫu nhiên tầm thường như vậy còn hơn.
Không thể dằn lòng được, nàng lại giở cái soong lên; nàng khiếp sợ đến chết đi được, khi người bị thương trở mình và mở mắt ra.
Nàng lúng túng trong miệng:
- Anh đang nằm mơ. Không có chuyện gì sắp xảy ra đâu, không mà, không có mà! Tôi không có mặt ở đó, thật đấy!
Nàng úp cái soong trở lại trên bụng Joseph một cách mạnh tay ngoài ý muốn. Joseph gào lên vì đau đớn; và đó là bài học vỡ lòng mà nàng có thể nhớ được: một số bộ phận dễ tổn thương trên thân thể đàn ông.
Nàng buông cái soong xuống như thể nó đã làm bỏng tay nàng, và nàng chuẩn bị chuồn. Joseph hươ tay chụp được mái tóc nàng và kéo nàng lại gần chàng hơn.
Nàng kêu lên phản đối:
- Hãy buông tay ra, đồ mọi rợ! Mày không được phép mó bàn tay bẩn của mày lên người ta. Thằng nhà quê!
Joseph lẩm bẩm:
- Im mồm đi, cô gái.
Mặt của Shannon kề sát bên mặt của Joseph đến nỗi nàng cảm thấy hơi thở của chàng phả vào mặt mình. Cặp mắt chàng xanh hơn bao giờ hết, ánh lên một vẻ điên dại và tuyệt vọng, mà nàng chưa bao giờ thấy ở bất cứ người nào.
- Anh là một tên khủng bố, phải không? - nàng hỏi trong khi con tim nàng đập như trống trận, vừa sợ hãi, vừa hứng khởi. Chắc chàng cũng thấy được ngực nàng phập phồng dưới làn áo mỏng - Anh là một tên tội phạm ngoài vòng pháp luật.
- Tôi chẳng để ý gì đến pháp luật cũng như chiếc áo chemise đầu tiên của tôi vậy.
- Rồi anh sẽ đổi ý khi lính đến treo cổ anh lê.
- Hãy giúp tôi trốn đi, nếu không tôi sẽ vặn cổ cô.
Shannon cười lên như nắc nẻ, nhưng toàn thân run như cầy sấy. Nàng không thể không biết gã con trai đang nằm kế bên nàng đây. Một người đàn ông. Một người đàn ông trần truồng, chỉ che thân bằng một cái soong.
Joseph nhắm mắt lại trong chốc lát và cựa quậy cái đầu. Shannon thây rõ là anh đang chống chọi để khỏi phải ngất đi. Trong thâm tâm nàng cũng biết điều đó và thầm khâm phục sự chống chọi này.
Chàng đang lấy lại hơi thở và thều thào:
- Tôi … tôi muốn …
Shannon vặn mình để thoát khỏi tay Joseph, nhưng chàng nắm quá chặt, mấy ngón tay xoắn lấy mái tóc nàng.
- Anh muốn gì? Anh bạn? - nàng hỏi, giọng lạc đi.
- Tôi muốn … một … mảnh đất … cho riêng tôi.
Nói chưa dứt lời, chàng nhắm nghiền mắt lại, đầu rơi xuống cái gối vuông. Các ngón tay tự mở ra và bàn tay rơi nhẹ xuống giường.
Shannon vừa suy nghĩ vừa chậm rãi đứng lên. Chàng muốn có một mảnh đất riêng cho chàng … Ước muốn một cách tuyệt vọng. Cũng gần giống như nỗi tuyệt vọng của ta. Cô gái nhìn ngắm chàng thanh niên, trong lòng dấy lên một tình cảm lạ lùng. Nghe được ước vọng của chàng mà cũng là của nàng đa ấp ủ từ bấy lâu, điều này đã liên kết hai người lại làm một.
Có thể chăng giữa người nông dân rách mướp này với nàng có một cái gì đó chung chung. Bị định mệnh đè nặng, Shannon cảm thấy hai đầu gối cuả nàng mềm nhũn. Định mệnh đã muốn nàng gặp chàng trai này … Chàng nông dân xem ra chia sẻ mộng ước của nàng.
Rồi nàng xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Không, có thể là nàng đã hiểu lầm.
Những người nông dân thường không mơ mộng. Họ khác với giai cấp quý tộc. Ta không thể có gì giống với một gã con trai bắt ốc mò cua … dù hắn ta có cặp mắt xanh đẹp nhất trần đời đi nữa.
Bà Nora men theo cầu thang xoắn ốc đi xuống tầng trệt. Bà thấy chồng đang thu giấu cái gì như chai rượu whisky dưới cái khăn bàn ở tiền sảnh.
- Daniel, có gì thế? Trên lầu, tôi nghe có tiếng ly vỡ.
- Không, có gì đâu.
Christie lúng túng như một đứa trẻ ăn vụng bị bắt gặp. Ông chống đỡ:
- Không, không có gì cả.
Bà Nora hỏi với tiếng nói bực bội của một bà chủ:
- Không có gì … đúng không?
- Một con chim cổ đỏ bay lạc vào làm vỡ tấm kính.
Bà Nora đi vào bên trong tiền sảnh, đến thẳng cái tủ rượu ẩn trong tường. Những mảnh ly vỡ văng tung tóe trên mặt đất lấp lánh. Không khí nồng nặc mùi rượu whisky.
Bà nghiêm nghị nhìn chồng; ông nhún vai và nhướng một chân mày.
- Tôi quét bụi nơi cái tủ rượu.
- Thôi ông ơi! Ông mà để cho mấy chai rượu kịp bám bụi!
Bà lắc đầu, buồn rười rượi, nói tiếp:
- Daniel, ông phải có chút tự trọng chứ! Ông có tước hiệu. Bao giờ ông mới cư xử như một nhà quý tộc?
- Tôi thừa hưởng tước hiệu mà chẳng biết nó có ý nghĩa gì, ông đáp vẻ bực mình.
Bà Nora tay đang cầm cái kéo, chỉ vào mặt ông:
- Daniel Christie, toi không tha thứ cái loại hành động như thế này đâu. Anh biết thế không, tôi cam đoan đấy.
- Ôi, em yêu. Chắc chắn như thế rồi, vợ yêu quý của anh - ông đáp, giọng mỉa mai - Trong đời tôi, tôi phải đạt đến sự tuyệt hảo mà bà vợ xinh đẹp của tôi đã ấn định.
Bà Nora nhìn ông chăm chú một lúc, đoạn ra khỏi tiền sảnh, vừa đi vừa khịt mũi ra chiều khinh bỉ.
Ông Christie lò tò đi theo vợ đến chân cầu thang, khi bà đã lên hẳn trên cầu thang, khuất dạng, ông liền mỉm cười tinh nghịch, thò tay xuống dưới khăn bàn, lô ra một chai whisky.
Vừa mở nút chai, ông vừa lẩm bẩm:
- Ta thích sự bất ngờ - Ông đưa chai lên miệng tu một ngụm, rồi dùng mu bàn tay chùi mép. Ông nói như tâm sự với chai rượu: Một ngày kia ta sẽ có đủ. Bây giờ như thế này tạm được rồi.
*
Bà Nora bước vào phòng đang khi Shannon băng bó cái đùi bị thương của người thanh niên. Bà nhìn con gái bà một cách chăm chú, với con mắt sành sỏi của người mẹ, bà để ý đến hai má ửng hồng của con bà.
Bà đi quanh giường, giám thị từng cử chỉ đơn giản nhất của con gái bà, đang khi nàng thắt nút cuối cùng của dải băng.
- Người mà má lấy làm chồng, bây giờ ra thế nào, con có biết không? Một người không danh tánh đã thay thế ông ta, đi lui đi tới với tên tuổi của ông ấy. Thế đấy!
Shannon bênh vực cha và cố tình tránh nhãn tuyến của mẹ. Bà nói:
- Cuộc đời của cha không phải là một cái giường nệm hoa hồng. Cha thích mạo hiểm rày đây mai đó, vào sâu trong rừng già châu Phi với đám mọi rợ, hoặc làm người mở đường trong những miền hoang mạc châu Mỹ.
Bà Nora xem xét người bị thương, rồi ngắm nhìn hai má hồng của cô con gái. Bà hỏi:
- Trời đất, quỷ thần! Đó là một con người. Một con người không biết mình muốn gì. Nó đã tỉnh lại chưa con?
Cô gái động lòng trắc ẩn như một nữ tu, lấy kéo từ tay mẹ cắt hai đầu gút băng, đáp:
- Con chưa thấy dấu hiệu gì là anh ta đã có tỉnh.
Bà Nora lắc đầu và đánh chóc lưỡi để chỉ dấu là bà không đồng quan điểm. Giống hệt như cha, Shannon là một người nói láo không biết ngượng mồm. Dù vậy, bà không nỡ làm bẽ mặt cô con gái cưng. Thúc đẩy một đứa con nói dối là một điều vô ích. Thà cứ để tự nhiên như thế còn hơn.
Ít ra bà Nora cũng biết gió thổi từ hướng nào và trong gió có mùi phân chuồng không.
*
Shannon trong chiếc áo trắng dài đúng nghi thức, cổ cao viền ren, phần dưới xòe thật rộng, nàng ngồi bên mẹ, tay cầm bài, miệng mỉm cười xã giao nhưng không che dấu nổi sự bực mình khó chịu.
Sau những biến động ban sáng, ngồi chơi bài với mẹ và các bà bạn của mẹ, càng làm cho nàng ít thích thú hơn mọi khi … Và, theo lệ thường, Shannon hay dở trò cáo bệnh hay bày ra một lý do nào đó để cáo lỗi hầu rút lui khỏi cuộc chơi bài.
Các bà phục sứ và đầu tóc chải chuốt, sặc mùi nước hoa, dáng vẻ kênh kiệu, lắm mồm lắm miệng, chẳng có gì hấp dẫn Shannon. Nếu nàng mà trọn quyền sắp xếp công việc của mình, thì nàng thích đi rong vòng quanh các chuồng ngựa, lắng nghe cha nàng giảng giải về cách chăn nuôi ngựa cho người coi ngựa và các bộ hạ của hắn.
Bà Nora xòe bài trong tay một cách duyên dáng, bà nói:
- Chúng ta là đại diện giai cấp quý tộc, chúng ta chẳng cần phải tương nhượng đối với bọn ngoại đạo thổ dân này. Với tư cách là thành viên thiểu số Tin Lành, chúng ta có bổn phận phải hiểu rằng bọn người dã man này đe dọa mạng sống của chúng ta. Chúng ta phải ngăn chặn bọn chúng.
Bà mệnh phụ ngồi bên phải Shannon, lúc lắc mái đầu bạc oai vệ của mình, nói:
- Bọn chúng chỉ cần một nữa cơ hội may mắn cũng sẽ giết chúng ta ngay trên giường chúng ta đang ngủ. Tên thanh niên trên lầu chẳng thích gì hơn là băm chúng ta thành trăm mảnh.
Các bà thở gấp, rồi tỏ vẻ tán thành bằng những lời lẽ ba hoa, chẳng rõ vì sao Shannon lại nghĩ tất cả các bà đây - cả cha mẹ nàng và chính nàng nữa - có thể cùng vui thích thêm một chút tiêu ớt vào cuộc sống buồn tẻ thường ngày của họ.
Bà Nora trấn an họ - Các bà đừng có sợ. Hắn đã bị nhốt trong phòng, bên ngoài khóa hai khóa. Một bà mệnh phụ trẻ đứng lên, thở dài - Thật đáng tiếc, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một tên giết người! - Gã thanh niên này chẳng có gì làm cho bà thích đâu, bà Nora nói - Hắn là một đứa xấu xí nhất, tàn nhẫn nhất mà tôi chưa bao giờ thấy. Phải thế không, Shannon, con gái của mẹ? Xấu xí à? Tàn nhẫn à? Shannon đang nghĩ đến đôi mắt xanh màu lục bảo của người bị trọng thương và mái tóc hạt huyền đen nhánh của chàng. Gương mặt của mẹ nàng sa sầm; nàng phải nói cái gì đó - Hắn thật ghê gớm! - Nàng lẩm bẩm - Cháu đã nhìn thấy hắn chưa? - bà có mái tóc xoăn màu xám tro hỏi. Shannon liền nghĩ đến cái soong úp trên bụng người thanh niên, mỉm một nụ cười ý nghĩa, rồi giả vờ chăm chú vào cuộc chơi bài, đôi mắt ngây thơ trong trắng. Nàng lại cảm thấy mắt mẹ đang chiếu vào mình. Bà trả lời thay cho con - Ờ, ờ … nét mặt hắn tầm thường, hơi tầm thường!
*
Daniel Chritie đang rút một nhánh cây ra khỏi hàng giậu đã được cắt tỉa hoàn hảo dọc theo con đường dẫn vào lâu đài, bỗng ông nghe tiếng vó ngựa phi trên đường. Một kỵ sỹ đang phi ngựa như bay đến. Ông không cần ngó để biết kẻ đến là ai. Stephen Chase. Theo ông biết, Chase là con người chẳng bao giờ cho ngựa chạy nước kiệu. Hắn chỉ phi nước đại, bụng ngựa sát mặt đường, dường như công việc của hắn và nơi hắn định đến là quan trọng tối thượng.
Ông Daniel thở dài, định lánh mặt. Lạy Chúa, ông chẳng có chút tình cảm nào với Stephen, thậm chí ông còn cố gắng đè nén sự chán ghét của mình. Chàng trai đã đính hôn với đứa con gái duy nhất của ông … nhờ tài mai mối của chính bà Nora, vợ ông. Daniel cũng chỉ mong mình vừa lòng về sự chọn lựa của vợ. Mỗi lần ông chú mục vào cặp mắt lạnh như băng của Chase, rồi so với tính khí ngoan cường của con gái ông, chỉ bấy giờ ông mới thấy ông không thể có chút cảm tình nào với hắn.
Ông lên tiếng khi Stephen dừng ngựa lại cách ông hai bước:
- Chào Stephen!
Stephen vung tay một cách màu mè cho hai gã hầu cận chạy ngựa theo sau dừng lại.
- Thưa ngài Christie, chúng tôi đến để nhận tên tù của ngài - Stephen nói cũng với một vẻ rất quân cách.
- Cần gì phải vội! - ông Daniel phản đối khi bắt gặp sự nôn nóng trong giọng nói của chàng rể tương lai. Thấy hắn ngồi trên lưng ngựa, phục sức toàn một màu đen tang tóc, ông liên tưởng đến một con kên kên khổng lồ. Ông nói - cái thằng quỷ sứ tội nghiệp ấy đang ở trên lầu, thập tử nhất sinh.
- Rất tốt, thưa ngài - hắn nói. Hắn nhướng mày quan sát ông Daniel cũng như nhánh cây ông đang cầm trong tay, và tiếp - Thưa ngài, ngài làm gì ở giữa các khóm cây này vậy?
Một ánh ranh mãnh lóe lên trong mắt của ông Daniel, ông thọc tay vào hàng rào cây rậm rạp, lôi ra một chai rượu whisky, loại rượu lậu, đưa cho Chase và nói:
- Đi theo tôi. Còn có rượu gin và rượu bia ở trên kia nữa.
Stephen hất hàm ra vẻ khinh khi:
- Thưa ngài, tôi không dùng rượu khi đang thi hành phận sự.
Daniel nhìn theo Chase đang quay ngựa ở góc toà lâu đài và thở dài một lần nữa. Tiếng thở dài lần này não nuột như ai xé nát tâm can. Tên này đúng là một tên hãm tài không nghi ngờ gì nữa. Làm thế nào để dịu bớt lòng dạ thằng này đây? Và những cố gắng của ông trong việc này có mang lại kết quả gì không?
*
Trong phòng của Shannon, Joseph cựa mình mở mắt. Trước tiên, chàng không biết mình đang ở đâu, và cái gì đã xảy ra cho mình. Tiếp đó, chàng phục hồi trí nhớ và càu nhàu trong miệng.
Chàng nhận thấy khuôn mặt và hai tay mình đau buốt. Chàng có cảm giác toàn thân rã rời, như bị lôi sấp đi trong chỗ bùn lầy, nửa người ngập nước.
Cô gái đã đi đâu rồi? Khi chàng bất tỉnh, nàng còn ở sát bên chàng … tại chỗ này, trên giường này. Khi gợi nhớ lại cảnh trí, chàng nghi là không có thật. Sự hồi tưởng cũng chỉ là chuyện trong mơ. Bao giờ thì chàng mới tỉnh hẳn cơn ác mộng này?
Chàng cố gắng và chịu đau đớn hết sức để ngồi dậy được, chàng thò hai chân qua thành giường và cố gắng hết sức để đứng dậy. Bắp chân bị thương đã làm chàng đau buốt, suýt la lớn lên. Cái con quỷ tóc hoe khốn kiếp đã đâm mũi chĩa ba vào chân chàng. Chàng sẽ bắt nó phải trả nợ.
Có lúc, chàng nghĩ đến việc ôm chầm lấy nàng hơn là trừng phạt nàng, nhưng chàng liền xua đuổi ý nghĩ đó đi. Ngay bây giờ chàng còn có việc khác phải làm.
Bằng những bước đi chưa vững, chàng đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Chiều cao cửa sổ đã làm chàng choáng váng mặt mày và đâm ra thất vọng. Nhà cao như thế này, còn hy vọng gì trốn thoát. Nếu nhảy xuống, thì sẽ nát xương.
Quay lại giữa phòng, chàng thấy áo quần mình trên ghế, lúc ấy mới sực tỉnh là mình đang trần truồng. Shannon có thấy chàng như thế này không?
Khó chịu, chàng có cảm giác căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt như một hỏa lò. Chàng mơ hồ nhớ lại là mình đã kéo cô gái xuống giường, nhớ là cả hai kề sát bên nhau. Không, chắc bấy giờ chàng còn ăn mặc tử tế vậy thì …
Lại một lần nữa, chàng xua đi mọi ý nghĩ liên quan đến nàng. Trước hết, chàng có mặt ở đây là tại nàng. Chính nàng đã làm cho chàng què quặt, và phòng là phòng riêng của nàng, vì vải trải giường và tấm đắp toàn bằng thứ hàng tơ nhẹ, và những bức tranh vẽ hoa và chim treo trên tường rất tinh tế.
Tập trung tất cả sức lực còn lại, Joseph nghiến răng mặc lại áo quần. Phải ra khỏi đây ngay lập tức. Không thì sẽ bị treo cổ trước khi ngọn gió bấc ban mai thổi tới.
Mặc dù nỗi lo sợ làm cho chàng nghẹt thở, chàng vẫn để tâm trí mình phiêu lưu trong chốc lát, tự hỏi có bao giờ thấy lại được cơn thịnh nộ của người con gái có mái tóc vàng hoe.
Một cơn đau nhói xuyên qua đùi và chân chàng.
- Chắc là không! Chàng lẩm bẩm một cách chua xót - Còn lâu!