← Quay lại trang sách

Chương 4

Bà quả phụ tóc bạc điểm lại các lá bài trên tay qua đôi mục kính hai tròng gọng bạc. Bà hỏi:

- Shannon, sau khi thành hôn, cô và chồng cô sẽ sống ở đâu? Cô có nghĩ là cô sẽ về sống ở thành phố không?

Shannon cảm thấy cổ mình nghẹn lại như mọi khi khi nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình đã tới gần. Chung sống với Stephen … Theo lẽ, ý nghĩ này phải làm cho cô vô cùng hân hoan, nôn nóng. Cuộc đính hôn của họ không phải đã làm cho cô vô cùng hạnh phúc đấy sao? Duyên cớ gì mỗi khi nghe có ai nhắc đến chuyện này thì cô cảm thấy buồn nôn?

Bà Nora nhấn mạnh câu trả lời của mình với một cái hất hàm cương quyết:

- Chúng nó sẽ ở đây với chúng tôi; đây mới là nhà của chúng.

- Cuộc sống của các vị sẽ thích thú biết bao! - Bà quả phụ ngỏ lời khen ngợi, tay khẽ đặt lên bộ ngực cao to hấp dẫn của bà.

- Không có gì tuyệt diệu bằng một cuộc hôn nhân - bà ngồi phía bên trái bà ta nói - Đàn bà phải có một người chồng để bảo vệ.

- Thế gian đầy rẫy những hiểm nguy - bà Nora nói - Còn trẻ, ở với cha mẹ là tốt hơn cả. Shannon, con ngồi thẳng lên coi - vừa nói, bà vừa thúc cùi chỏ vào hông con gái bà.

- Thưa mẹ, vâng - Shannon đáp lời mẹ một cách phục tùng miễn cưỡng.

Bà Nora liếc qua cổ áo của con, và nói:

- Con cài nút cổ lại đi, con gái của mẹ.

- Nó làm con nghẹt thở.

- Thà nghẹt thở còn hơn bị coi là quê mùa!

Shannon thở dốc khi mẹ cô cài nút cổ sát vào cuống họng cô.

Một cánh cửa tiền sảnh tự nhiên bật ra rồi đóng lại. Tất cả các bà đều giật mình đánh thót, suýt đánh rơi các lá bài khỏi tay và hoàn toàn mất bình tĩnh.

- Có tiếng động gì thế? - bà tóc bạc hét lên - Bà Nora, tôi nghe có tiếng động.

Bà Nora đáp:

- Có thể là Stephen đấy!

Ước gì không phải thế, Shannon thầm nghĩ trong lòng. Rồi nàng vội xua đuổi ý nghĩ này đi. Stephen là vị hôn phu của nàng, người mà nàng đã hứa hôn, người mà nàng vô cùng yêu mến. Nói tóm lại, nàng phải thích thú gặp anh ta mới phải … dù chỉ là trong chốc lát.

Stephen bước vào tiền sảnh với một vẻ anh hùng thượng võ, thái độ xông xáo, y phục toàn màu đen. Anh có phong cách cao sang. Các bà đều cùng thở ra nhẹ nhõm.

Bà Nora reo lên hoan hỉ:

- A ha, nói đến mặt trời, liền thấy ngay ánh sáng! Thưa quý bà, cho phép tôi được giới thiệu vị hôn phu của con gái tôi, ngài Stephen Chase.

Stephen cúi mình chào thật sâu, đầy duyên dáng:

- Kính chào các bà.

Các bà phe phẩy mấy cây bài, liếc nhìn người mới đến. Shannon tự nhủ nàng phải tự hào về anh, mái tóc giả đã làm cho anh đẹp ra. Thế nhưng sự hiện diện của anh đã làm cho nàng khó chịu. Nàng tự hỏi, chẳng biết anh ta có cảm thấy gì không. Stephen thuộc hạng người chỉ thấy gì mình ưa thích mà thôi.

Bà Nora giới thiệu tiếp, đầy hứng thú:

- Stephen là một thanh niên lỗi lạc. Ngoài việc quản lý sản nghiệp thay cho nhà tôi, anh ta còn học luật nữa.

Một người trong các bà nói:

- Thưa ngài Chase, chúng tôi đánh cược, ngài biết sử dụng cả súng nữa.

- Còn bắn hay bắn giỏi, thì Stephen không có đối thủ. Anh ấy có thể bắn chết một con chim sẻ cách xa đến hai cây số, bà Nora tiếp.

Shannon bực bội vô cùng, vì đã bị lôi cuốn vào những lời nịnh bợ của mẹ nàng. Mà điều làm nàng khó chịu nhất là nhận ra chính Stephen lại vô cùng ưa thích những lời xu nịnh đó.

Stephen nói với giọng xoa dịu:

- Không sao, không sao! Đừng có hốt hoảng! Các bà đang được an toàn và được bảo vệ chu đáo. Cứ tiếp tục chơi bài đi. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Rồi anh ta quay sang Shannon nói với giọng khêu gợi cảnh bất hạnh của nàng:

- Chào em thân yêu.

Anh tiến về vị hôn thê, nắm tay nàng và hôn nhẹ nhàng lên các ngón tay. Các bà cười rúc rích, giả vờ không để ý đến đôi tình nhân.

Một trong các bà lên tiếng:

- Thưa bà mệnh phụ Nora, con gái bà thật may mắn.

Stephen quỳ gối xuống đất bên cạnh ghế Shannon ngồi. Anh nói:

- Anh rất lo cho em, em yêu ạ. Tên lưu manh có làm cho em sợ lắm không?

Shannon nghiêng mình nói khẽ vào tai anh ta:

- Bây giờ có mặt anh ở đây, chúng ta cùng chia sẻ những thử thách.

Các bà tiếp tục đánh bài, còn hai cô cậu thì tiếp tục ba hoa.

- Stephen này, có thật là tên thanh niên này sắp đền tội, phải không?

Stephen quan sát Shannon bằng con mắt ngờ vực:

- Can hệ gì đến em? Hắn toan giết chết cha em mà!

- Nhưng hắn đã thất bại thê thảm. Em nghĩ hắn không có đủ lương tri. Hắn không nguy hiểm gì đâu!

- Quyết định số phận của hắn là việc của chính quyền. Không phải việc của em.

Shannon ép môi sát bên tai Stephen, vị hôn phu của mình, nói:

- Stephen, thế thì việc của em là cái gì nào? Em cảm thấy như em dính bẫy trong toà nhà cũ kỹ và ngột ngạt này. Anh xem tóc em đây! Chúng bị hắn kéo giãn ra, em chỉ nheo mắt thôi cũng thấy đau! Anh thấy không?

Cô chứng minh cho vị hôn phu, và anh ta khe khẽ cười.

Bà Nora gằn giọng mắng con:

- Shannon!

Nàng giật mình:

- Thưa mẹ, có con đây. Mẹ muốn gì ạ?

- Các bà và chính mẹ vẫn thích nghe con chơi một bản dương cầm.

- Không.

Các bà choáng váng, quay đầu lại như một lũ chim đà điểu.

Bà Nora nhướn lên một chân mày:

- Con nói gì?

- Con không có hứng chơi đàn.

Nét mặt bà Nora báo hiệu một cơn bão đang thành hình ở phía chân trời. Stephen luôn luôn nịnh đầm, vội lên tiếng:

- Này em yêu, chơi một bài nào đó đi. Một bài gì vui vui, gây phấn khởi.

Shannon có cảm giác bị phản bội, nàng miễn cưỡng đứng lên bước tới cây đàn, diễn tấu một bản nhạc buồn, tình cờ đến trong trí nàng. Nàng diễn tấu theo tâm trạng của mình. Nàng dám cho chơi bản nhạc tang lễ này trong đám cưới của nàng lắm. Trong phút giây hiện tại, nó rất thích hợp với tâm trạng của nàng.

Điệu nhạc gì mà thê lương buồn bực thế, Joseph nghĩ đang khi từng nốt nhạc tiếp tục rót vào phòng nơi chàng bị giam giữ. Trong các lễ mai tang và thức canh đám tang, ta còn nghe được những bản nhạc vui hơn bản này. Sau nửa tiếng đồng hồ, chàng cố gắng mở cửa phòng giam và lo sợ gây ra tiếng động có thể nghe được dưới tầng trệt. Nhưng với tiếng ồn ào ở tầng dưới, không ai nghe được những cố gắng cùng cực của chàng. Mân mê cái tay nắm cửa không làm sao mở được, chàng quyết định thay đổi kế hoạch khác.

Joseph nhìn quanh một vòng và thấy một cuốn sách dày trên đầu giường, đó là cuốn “Du lịch của kẻ hành hương” của John Bunyan. Không một chút áy náy, không một mảy may do dự, Joseph xé bìa sách riêng ra và ném ruột sách lên giường. Đối với anh sách vở vô giá trị. Không bao giờ Joseph có được đặc ân học chữ, những lớp học lén lút do các linh mục tổ chức khi chỗ này khi chỗ khác để dạy cho trẻ em trong giáo xứ, đã trở nên hiểm họa lúc bấy giờ.

Hiện tại, Joseph dùng bìa sách để nhét nó vào kẻ hở giữa cánh cửa và khung cửa để khều then, khóa … Tất cả đều vô ích … nhưng chàng vẫn nhẫn nại, và cuối cùng có được kết quả. Chàng mở được cánh cửa.

Joseph đứng bất động trong hành lang, vểnh tai nghe ngóng; chàng chỉ nghe tiếng tim mình đạp thình thịch trong lòng ngực, nghe rõ cả tiếng thở của chàng và tiếng nhạc từ tầng dưới vọng lên. Không có ai bước lên cầu thang. Thật ra, tiếng dương cầm đã lấp liếm được tiếng động do chàng tạo ra.

Không biết mình sẽ gặp gì đây, chàng rón rén bước rất nhẹ xuống cầu thang. Khi xuống được nửa thang lầu, chàng thấy các bà đang quây quần ngồi nơi phòng khách nhỏ. Chàng thấy Stephen đứng bên Shannon mà cơn giận trào lên tới cổ họng. Lại cái thằng tồi bại này! Không bao giờ dứt ra khỏi hắn được!

Chàng đưa mắt liếc qua một vòng khắp tiền sảnh và dừng lại nơi Shannon, nàng đang ngồi đánh dương cầm, đẹp như rạng đông, trong chiếc áo dài trắng trinh nguyên. Trong phút chốc, Joseph quên ngay Stephen, quên tất cả … quên luôn cả thở …

Tim chàng như ngừng đập - Shannon nhìn chàng, cặp mắt xanh phớt hồng mở rộng vì bất ngờ.

Toàn thân chàng căng thẳng, sẵn sàng phóng chạy. Nàng sắp … nàng sắp tố giác chàng? Chắc nàng sẽ hành động như ban sáng. Im lặng, hai mắt chàng van nài nàng bỏ qua.

Bỗng Shannon chấm dứt điệu nhạc buồn, và nhảy sang chơi một bản khác, mười ngón tay nện xuống phím đàn như điên loạn.

Giữa tiếng vang ầm ĩ, bà Nora quát:

- Shannon, con chơi cái điệu kỳ quái gì thế?

- Thưa mẹ, con chơi nhạc tân thời. Nhạc Mỹ đó mẹ.

- Ngừng tay lại đi, thật kinh khủng!

- Loại nhạc này gọi là “Ragtime”. Một loại nhạc Jazz mới xuất hiện tại thành phố Boston.

Các bà đưa tay lên bịt hai tai, nhăn mặt như khỉ. Rõ ràng cái điệu “Ragtime” này không thích hợp với họ.

Vừa đưa các ngón tay bay lượn trên phím đàn, Shannon lại đưa mắt nhìn thẳng Joseph. Một cuộc đàm thoại không lời giữa hai người. Shannon như muốn nói Joseph trốn đi, và chàng ngầm nói tạ ơn nàng cứu mạng.

Joseph dò dẫm từng bước xuống thang lầu, khi thì nhìn Shannon, khi thì nhìn các bà, khi thì nhìn Stephen Chase, anh ta đang chăm chú nhìn người đẹp chơi đàn. Joseph mãi chăm chú nhìn các bà đang chơi bài trong phòng khách nhỏ, lỡ trượt chân té nhào đầu xuống chân cầu thang.

Dù điệu nhạc “Ragtime” có ồn đến đâu chăng nữa, cũng không át nổi tiếng té đánh sầm của Joseph. Một tiếng thét vang dội khắp lâu đài, trong khi Joseph nhảy từng bước một trên nền lát gỗ của tầng trệt.

Bà Nora chạy ra tiền sảnh với Stephen, miệng la lên:

- Tên khủng bố! Tên khủng bố kìa!

Toàn thân còn đau đớn hơn trước, Joseph bò dần ra cửa chính. Cần phải trốn thoát cho nhanh, nếu không sẽ bị treo cổ.

Stephen theo Joseph bén gót đến cửa lớn. Hai tên hầu cận của Stephen tuần cửa ra vào và đuổi theo Joseph. Stephen nói với một giọng vô cùng ngạo mạn:

- Coi chừng, thằng nhóc. Mạng của mày chẳng đáng một xu đâu!

- Mày là thằng đểu. mày đã đốt nhà của cha tao - Joseph trừng mắt mắng lại, hai mắt chàng ánh lên vẻ thù hận.

- Tao đốt nhà của tụi bay là để thi hành nhiệm vụ. Đó là tao nhắc nhở cho tụi bay biết tụi bay phải làm nhiệm vụ của mình.

Joseph đảo mắt quanh một vòng những người hiện diện, ai nấy mặt mũi đều tối sầm, ngoại trừ gương mặt của Shanon. Nàng đang đứng ở ngưỡng cửa phòng khách nhỏ, hai bàn tay bụm miệng. Một ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu óc của Joseph, nếu nàng mở miệng, tức là để bênh vực chàng. Nhưng chắc đó chỉ là ảo vọng do chàng tưởng tượng mà thôi.

Rồi Joseph nhìn thẳng Stephen với đôi mắt khinh miệt tính phách lối của hắn, bộ đồ đen đẹp đẽ của hắn, khinh miệt cả mấy khẩu súng ngắn mà hắn mang theo lủng lẳng ở thắt lưng.

Joseph cử động bàn tay mong tìm một chỗ vịn và các ngón tay lại sờ trúng bìa dày của một tấm thảm nhỏ,trên đó Stephen đang đứng.

Kết quả vượt quá hy vọng của chàng, Stephen ngã nhào, hai mông rơi xuống sàn nhà đánh bịch. Nhanh như chớp, Joseph đứng dậy, tiến tới giơ chân đặt lên ngực kẻ thù, nói:

- Cái này để cho mày nhớ suốt đời, đồ bẩn thỉu!

Bắp chân chàng đau buốt khi hai tên bộ hạ của Stephen giộng báng súng lên vết thương của chàng. Tiếp đến, chúng tay đấm, tay gậy, bu vào đánh Joseph túi bụi. Trong khi những cú đánh chí tử đổ xuống trên người chàng như mưa, chàng chỉ biết hươ tay đỡ đòn và ngỡ là đã đến giờ phải chết. Vết thương trên chân làm chàng đau đớn gần chết giấc, còn hơi sức đâu để dỡ đòn.

- Ngừng tay! - Chase ra lệnh.

Joseph có cảm giác cái lệnh ấy truyền từ đâu xa lắm, như vẳng lại từ trong một cái ống dài vô tận.

Cuộc đấm đá chấm dứt. Hai người đàn ông xốc Joseph đứng thẳng dậy.

Joseph giương hai mắt nhìn lên, chàng thấy Chase cúi xuống dùng chiếc găng tay chùi đôi ủng, rồi ném luôn cái găng tay ấy xuống trước chân chàng với một cử chỉ đầy huê dạng, nói:

- Đấu súng, ngày mai đấu súng vào lúc rạng đông.

Ý nghĩa của lời nói này tung ra trong bối cảnh ấy, ban đầu Joseph không hiểu kịp. Chỉ đến khi hai người đàn ông lôi chàng lên lầu, vừa đi vừa đấm đá, chàng mới hiểu ra … Chase thách chàng đấu súng.

Lần đầu tiên dùng súng ống, Joseph suýt nữa đã tự giết mình … Trái tim chàng thắt lại, tự kiểm điểm, lần này thì chắc Stepehen sẽ kết thúc sự việc.

Joseph lê bước đi quanh quẩn trong phòng, chửi thề, lắc lắc then cài cửa, nhưng bên ngoài người ta đã đóng những thanh ngang bằng gỗ để chốt cửa lại rồi. Khổ công vô ích. Chàng đã bị sập bẫy, chẳng khác nào con cá hồi đang nằm trong lưới.

Bằng mọi cách, chàng phải ra khỏi căn phòng này. Vài giờ nữa, vầng đông sắp rạng ở chân trời, chàng tưởng chừng như nghe tiếng tử thần gọi đâu đây. Thằng đểu Chase sẽ cho một viên đạn vào chính giữa trán chàng, không nháy mắt. Và Joseph cũng quyết tâm, nếu có thể được, chàng sẽ không tạo cơ hội cho hắn thỏa lòng.

Hết giờ nọ sang giờ kia, sự sợ sệt mờ nhạt dần, nhường chỗ cho một quyết tâm kiên định. Làm người ai cũng sẽ phải chết,không rày thì mai. Nhưng ít ra chàng cũng chết cho xứng đáng là một con người xứng đáng là đứa con của dòng họ Donelly. Tóm lại, cha chàng đang đợi chàng ở bên kia thế giới. Có thể, mọt nhà thơ hát rong sẽ sáng tác ra một thi ca để ngợi khen kính nhớ chàng. Có thể sẽ có rất nhiều cô gái hát lên bài ca ấy khi đi qua đồng cỏ, và khi nhớ đến chàng, họ sẽ nhỏ vài giọt nước mắt lên phần mộ của Joseph Donelly, người đã bị lưỡi hái tử thần gặt sớm trong tuổi hoa niên.

Joseph ngồi xuống giường trong giây lát, để cái chân bị thương đỡ đau nhức và thấm thía nỗi đắng cay mà óc tưởng tượng của chàng vẽ ra. Rốt cuộc, chàng sẽ trở thành người anh hùng của xứ Iceland, mà ở Iceland thì anh hùng đã chết được tôn kính hơn anh hùng còn sống.

Bỗng có tiếng động bên ngoài cửa sổ, cắt đứt dòng tư tưởng của chàng.

- Lại cái gì nữa đây, lũ chết bầm! - chàng lẩm bẩm trong miệng, đứng lên đi lần ra phía cửa sổ.

Nghiêng đầu ra bên ngoài, mũi chàng suýt chạm phải mũi Shannon. Nàng đã táo bạo bắc một cái thang dựa vào tường, áo dài vén lên buộc ngang lưng, gương mặt rực rỡ dưới ánh trăng vì quá bị kích thích.

Chàng tránh sang một bên và nàng thò đầu vào trong phòng, khẽ nói:

- Xuỵt! … Tôi đang định trốn đi.

Joseph chẳng nói ra được lời nào. Nàng đang đóng cái trò gì đây? Trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua, nàng đã thành công trong việc phản bội chàng, rồi lại giúp chàng … Bây giờ nàng muốn đóng vai trò gì nữa đây? Một điều chắc chắn, là lòng dạ đàn bà khó dò.

Joseph lùi thêm một bước, đứng xem nàng nhảy tọt vào phòng. Nàng gò chân đứng vững lại, duyên dáng lạ lùng. Nàng vuốt lại cái váy, vuốt tóc và làm ra vẻ thư thái. Trong đôi mắt nàng biểu thị một sự dao động như lên cơn sốt, khiến chàng chẳng biết tại sao.

Nàng bước ngang qua chàng, đi về phía bàn trang điểm, và nói:

- Xin lỗi anh, tôi cần lấy một món đồ.

Joseph vẫn còn đứng sững sờ. Nhưng khi chàng dợm chân muốn tiến đến bên nàng, thì Shannon lách mình tránh như một con chuột gặp phải rắn hổ chuông.

- Có thể anh muốn biết tại sao tôi đi trốn? - nàng vừa nói vừa ráng sức dời cái bàn trang điểm ra khỏi tường, hơi thở hổn hển.

Joseph muốn mình hỏi nàng câu đó. Nhưng chàng không nói gì. Tội gì phải nói ra ý nghĩ thầm kín của mình, khi một chân đã thò vào trong nấm mồ?

- Đây, tôi xin nói cho anh biết - nàng nói ra một cách nôn nóng - tôi muốn trốn đi vì tôi là một cô gái tân thời.

Bên sau bàn trang điểm, nàng lôi ra một hộp nữ trang. Nàng đặt nó lên giường, bắt đầu lục lọi bên trong, lấy ra hình chụp một chiếc tàu thủy đang vượt sóng trùng dương, và một lá cờ bé xíu ba màu đỏ trắng và xanh. Nàng nói tiếp:

- Tôi là một “cô gái mới”, và tôi muốn đi đến một ”đất nước mới”. Không phải một mình anh bị cầm cố nơi đây. Nếu tôi cứ ở lỳ chốn này, mẹ tôi sẽ sớm biến tôi thành một phiên bản của bà bạn thơm phức của bà. Đối với tôi, như thế là quá ít. Tôi thông minh và tân thời đến cực đoan. Đó là những gì anh cần biết về tôi.

Shannon cố ý đặt một quyển sách lên giường, xoay trở thế nào để Joseph có thể đọc được. Một chữ có gạch ở trên đầu trang: ĐẤT. Joseph không muốn nhìn trang sách, vì nó chẳng nói lên được điều gì với chàng hết, chàng không biết chữ. Shannon hỏi tiếp:

- Có thể anh muốn hỏi tôi, tôi đi đâu? Xem đây, này!

Nàng đặt tờ giấy ngay dưới mũi chàng. Chàng ngắm nghía rồi bỏ qua và sự hỗ thẹn làm cho hai má chàng bừng đỏ.

- Anh không biết chữ hả? Xin lỗi, thế thì tôi lầm.

Nàng tặc lưỡi làm chàng nổi khùng. Chàng thầm nghĩ: cô ả cứ giữ cảm tình với ta, ta không cần. Đồ tóc hung khốn nạn! Nàng dùng ngón trỏ chỉ vào chữ Đất và phát âm:

- ĐẤT?

- Đất sao?

Chàng buộc miệng nói ra, khiến Shannon phấn khởi là chàng đã lên tiếng. Họ có quá nhiều điều phải nói với nhau.

- Của ai?

- Của họ … người Mỹ. Anh đã nghe nói về châu Mỹ rồi, phải không nào? Nó ở bên kia đại dương. Nó là một đất nước rất mới, và …

Joseph giật lấy tờ quảng cáo từ tay Shannon.

- Giấy tờ này ở đâu mà cô có?

- Một ông có ria mép đã biếu tôi.

Joseph gầm gừ, rồi ném quyển sách lên giường.

- Chắc chắn tài liệu này rất nặng ký đối với cô. Cô điên rồi, cô bé ạ. Trong cái thế giới mênh mông này, không nơi nào người ta cho không đất cả!

Shannon vừa lượm lại quyển sách, gói ghém cẩn thận và nói:

- Ở bên Mỹ, có đấy! Ở Iceland tôi không có quyền làm chủ đất, nhưng qua bên kia Đại Tây Dương, tôi sẽ có một vùng đất cho riêng tôi. Ở đó tôi sẽ nuôi dạy ngựa, tôi muốn cưới thế nào mặc xác tôi.

Joseph cười nhạo nàng. Mặc dầu chàng có cảm phục lòng dũng cảm của nàng, nhưng chàng nghĩ rằng có một bà tiên nào đó đã đánh động lòng nàng.

- Cô sẽ chẳng bao giờ qua được Mỹ hết. Cô hãy xem … trên mình cô toàn là lụa là và trang sức quý giá.

Nàng nhướn lên một chân mày thanh tú, và đi về phía chàng, hai tay chống lên hông. Nàng tuyên bố, có vẻ tự phụ:

- Có thể một giải dây ruy - băng, hay một món đồ trang sức đã đâm thủng chân anh đấy.

Vẻ tự phụ của nàng đã làm cho chàng tự ái, và vết thương ở chân chàng lại đau buốt.

- Không, chàng cự nự - Đó là một con bé khiếp đảm, đầu óc đầy tư tưởng phù phiếm. Nào là tự do? Nào là đất đai? Cô cần gì đất? Cô đã chiếm hết phân nửa đất đai của xứ Iceland rồi còn gì! Dòng họ của cô đã cướp lấy đất đai của chúng tôi, chẳng kể gì đến bao nhiêu máu đổ và khổ đau đã gây nên cho chúng tôi.

- Không phải là tôi đã cướp đất của các người.

- Quả vậy. Nhưng các người đã sống sang giàu trên tiền địa tô và trên mồ hôi xương máu của chúng tôi.

Chàng quay mặt đi, nhưng qua khóe mắt, chàng nhận thấy nàng có vẻ gì đó gần như là sự thán phục.

Nàng đến bên chàng, khẽ đưa các ngón tay lên như muốn vuốt nhẹ lên cánh tay chàng. Đoạn nàng chắp hai bàn tay lại:

- Nếu anh thích có đất, thì hãy đi theo tôi, anh bạn ạ.

Joseph quay người nhìn nàng như một kẻ mất trí.

- Cô muốn tôi đi với cô?

Mượn cung cách của một con người kinh doanh, nàng đi đến giường, chọn một tấm ảnh có hình một chiếc tàu thủy và đưa ngay trước mũi Joseph:

- Những chiếc tàu lớn ở Dublin hoặc là ở Liverpool sắp ra khơi. Nhưng một cô gái không dám mạo hiểm đi một mình. Tôi cần anh đi theo để bảo vệ.

- Một cô gái bướng bỉnh như cô thì cần gì được ai bảo vệ. Cô chỉ mang theo cái chĩa ba là đủ rồi!

- Đâu có đơn giản như thế. Đi trên tàu này, mười bà là hết chín bị hãm hiếp, bà thứ mười bị giết vì chống cự. Anh gan dạ - nàng nói mà không nhìn chàng - Tôi đã được chứng kiến cảnh ấy rồi. Anh đã nhắm bắn người ta, đã dẫm chân lên người địch thủ của anh khi anh thấy cần. Anh có thể giúp tôi đắc lực đấy!

- Đắc lực hả? Thật không?

Nhận xét của Shannon làm cho bản tính của người đàn ông nơi chàng trỗi dậy. Chàng hình dung mình đang đánh đuổi bọn người tấn công nàng. Chàng sẽ là người anh hùng của nàng, và nàng sẽ vô cùng biết ơn, nàng …

- Phải, anh có thể làm người nhà của tôi, - nàng nói.

Joseph nheo mắt lại, lắc đầu:

- Chứ sao. Và tôi phải đánh giày cho cô nữa, phải không?

Shannon nhún vai rồi phát biểu:

- Đánh quờ quạng đôi chút, thì có sao nào!

- Và pha trà cho cô nữa chứ?

- Đúng. Khi tới giờ uống trà.

Joseph nắm lấy hai vai nàng, kéo về phía mình.

- Tôi sẽ ném tách trà vào mặt cô và tiểu vào đôi giày của cô trước khi phục dịch một con người như cô!

Nàng ngó chăm vào chàng không nháy mắt, mặc dù mắt nàng có vẻ sợ sệt.

- Tôi sẽ trả công cho anh mỗi ngày ba xu - nói xong, nàng đẩy chàng ra.

- Cút đi. Tôi đã có hẹn rạng sáng ngày mai. Tôi định có mặt …

Quơ tay lượm hộp nữ trang, chàng ném vào Shannon.

- Đấu súng với Stephen à, anh không thoát chết đâu. Chúng tôi đã thấy cách anh cầm súng rồi.

- Tôi không bao giờ bị vỡ sọ, nếu cây súng của tôi không tồi.

- Ồ, bình tĩnh đi! Dù anh có thắng Stephen chăng nữa, anh cũng sẽ bị người ta treo cổ vì tội cố sát cha tôi. Đây là tôi muốn anh được tự do, anh bạn ạ.

Thay vì trả lời, Joseph đẩy Shannon về phía cửa sổ.

- Tôi không lìa bỏ quê hương để đến một xứ xa lạ. Tôi là người Iceland tôi sẽ ở lại Iceland cho đến chết.

Shannon kẹp hộp nữ trang và quyển sách dưới nách, nàng vén gọn cái váy lại và trèo qua cửa sổ, ra ngoài. Xuống được hai nấc thang, nàng dừng lại và nói lên cho Joseph nghe, giọng nói của nàng đã làm cho máu trong người Joseph đông lại.

- Anh nói cho đến ngày anh chết, phải không? Thế thì, anh bạn của tôi ơi, anh chỉ còn năm tiếng đồng hồ nữa, hoặc gần như thế thôi.

Shannon xuống tới mặt đất, nhấc thang xa khỏi vách và hết sức giữ cho cái thang không chạm đất, sợ gây tiếng động làm cả nhà thức giấc. Nàng bị vấp chân, làm rơi cái hộp nữ trang xuống đất.

- Đồ quỷ quái! - Nàng chửi thề và thích thú vì đã nói ra được cái thứ tiếng mà các bà quý tộc không được nói.

Nàng nhìn quanh, không thấy gì khác thường. Cửa sổ phía trên cũng không có người, và Shannon cảm thấy nhẹ cả lòng vì tên nhà quê đã không thấy được sự vụng về của mình.

Nàng mang cái thang vào cất trong trại để đồ, giấu cái hộp nữ trang bên dưới đống rơm chuồng ngựa, rồi vào nhà.

Nàng rón rén đi qua nhà bếp thấy ông Christie đang lẩn vào gian nhà phụ để uống vụng rượu. Nàng chỉ mỉm cười cảm thấy hai bố con có nhiều điểm giống nhau. Nhiều lần, người này đụng phải người kia đang dọ dẫm. Cả hai người đều dung mưu mẹo, nhưng đôi khi cũng không tránh khỏi đụng phải nhau.

Nàng đến ngồi bên ha, ánh đèn chiếu lên mái tóc vàng hoe của người con cũng như mái tóc đã loáng thoáng nhiều sợi bạc của người cha.

Shannon đặt tay lên cánh tay cha.

- Cha ơi, cha là hình bóng của sự cô đơn. Khi ngồi một mình như thế này, cha nghĩ gì?

- Nghĩ về sương mù - ông đáp giọng xa vắng, mắt nhìn vào khoảng không.

- Về sương mù?

- Phải đấy con ạ. Đời cha chỉ là một đám sa mù dai dẳng đang tan dần. Đất dai mà cha đã thừa hưởng của tổ tiên, chúng tự nhiên biến dần với cái logic mù mờ của riêng chúng. Cha chẳng biết gì về gia đình của cái thằng thanh niên ấy, vì so gia đình hắn đã bị đuổi đi. Sự khổ đau của họ đã làm cho cha ngao ngán.

Shannon lấy chai rượu trên bàn, rót đầy ly cho cha. Nàng trao ly rượu cho cha và thở dài nói:

- Cha ơi, nếu con thú nhận với cha là con sắp … có thể là … trốn đi, dù con đã hứa hôn với Stephen … Điều đó có làm cho cha khinh bỉ con không?

Hai mắt của ông Daniel Christie rực sáng lên một cách khác thường, ông sờ lên hai má của con gái ông với một lòng yêu thương vô hạn.

- Cha đã chọn con sông Shannon để đặt tên co con đấy, con ạ. Nếu con xuống đó, con sẽ khám phá ra lý do tại sao. Dòng nước của nó thật dữ dội, và nó chỉ làm theo ý nó mà thôi.

Shannon chớp chớp mắt, hai hàng lệ rưng rưng:

- Thưa cha, con biết con chỉ là một người đàn bà, nhưng tham vọng con quá lớn.

Ông Daniel nhìn thẳng vào mắt con với một tình cảm thắm thiết. Ông đặt tay lên bàn tay con và bóp lại:

- Con yêu của cha, cha chỉ khuyên con một điều: con hãy làm theo ý con. Dù phải trả giá nào … con hãy làm những gì con muốn.

Shannon xiết bàn tay cha, hiểu còn hơn cả những điều thực sự cha nàng muốn nói. Dù thương yêu con đến chừng nào, dù cần tới con đến chừng nào, ông vẫn để con ông ra đi và chúc phúc lành cho nó.

Hai hàng lệ làm mờ mắt ông Christie và tuôn dài xuống má. Nàng không biết nói gì, chỉ biết im lặng. Trong khi hai cha con ngồi thinh lặng trong thân thương bên ánh đèn như thế, Shannon hiểu rằng đó là đêm cuối cùng nàng có mặt cùng cha dưới một mái nhà. Tuổi thơ của nàng cũng chấm dứt kể từ đêm đó. Nàng có cảm giác con tim của cha nàng đang tan vỡ, dù ông có ca hát hân hoan.

Joseph ngồi bên mép giường, cùi chỏ chống lên gối, hai tay chắp lại, đầu cúi xuống. Suốt đêm chàng không nhắm mắt. Sự lo sợ và giá buốt đã bắt chàng tỉnh táo. Chàng sợ nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy những gì chàng lo sợ xảy ra. Chàng sợ những cơn ác mộng của một kẻ tử tù, còn ghê sợ ơn cả sự thật mà chỉ ít lâu nữa chàng sẽ phải đương đầu.

Trong tâm trí chàng cứ diễn đi diễn lại cái cảnh đó. Cho dù chàng có sống sót sau cuộc đấu súng, cho dù định mệnh có can thiệp như một phép màu, chàng có bắn và giết chết tên ác ôn Stephen đi nữa, thì chàng cũng không thoát khỏi cái dây thòng lọng treo cổ.

Chàng tự hỏi, cái cảm giác khi nút dây thòng lọng xiết quanh cổ ra làm sao, vào chàng nghĩ rằng sự chết treo cũng còn xa hơn là chết bắn. Chàng có số hên nhờ gãy cổ để linh hồn lìa khỏi xác tức khắc hay không? Hay là giống như những người đã bị treo cổ trước đây mà chàng đã được mục kích, là vùng vẫy như điệu múa tử thần của người dân quê xứ Iceland?

Cô gái tóc hung điên khùng như thế, có cảm thấy thương xót chàng đôi chút hay không, hay chỉ mỉm cười như cái thằng ác độc Chase.

Nhưng bỗng có tiếng bước chân nặng nề phía bên ngoài hành lang, chàng lắng tai nghe. Sau đó những tiếng động lại đều đều nghe như quen thuộc mà chàng rõ là thứ tiếng gì.

Chàng bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài đêm tối. Rạng đông cũng chẳng còn bao lâu nữa. Chân trời ở phía bên kia các ngọn đồi đã bắt đầu đổi ra màu xám.

Trong thửa đất gần toà lâu đài, chàng nhìn thấy có ba bóng người. Tim chàng ngừng đập khi nghĩ họ là những tên đào huyệt. Họ đang đào một cái hố dài hai mét, rõ ràng là để chôn xác của Joseph Donelly. Chàng thầm thì nói:

- Cha ơi, con thiếu vắng cha. Từ khi cha ra đi, con sốt ruột muốn gặp lại cha biết chừng nào … Nhưng con không nghĩ là con phải sớm ra đi như thế này.

Bỗng cánh cửa bật mở, hai tên bộ hạ của Chase nhào vào nắm chặt hai tay của Joseph không cho chàng cựa quậy.

- Hãy theo chúng tao, chàng trai - một gã nói - Đi ăn cơm, bữa cơm cuối cùng của mày.

Nữa giờ sau hai tên đó địu Joseph ra đám đất phía sau toà lâu đài, nơi chàng đã nhìn thấy ba người đào huyệt. Sương mù ẩm ướt và giá lạnh sà xuống rất thấp, rất đậm đặc, làm cho Joseph có cảm giác như mình bước đi trong giấc mộng, không bao giờ thức giấc nữa.

Daniel Christie bỗng xuất hiện phía bên phải chàng, ngà ngà say, bước đi lảo đảo như thường lệ, ông nói:

- Chào cậu bé! - Joseph ngẩn ngơ khi nhận thức được chính ông lãnh chúa chào mình - Bữa ăn sáng của cháu có ngon không? Tất cả có vừa ý không? Lạp xường ra sao? Bánh nướng có ngon không?

Joseph hiểu sự ân cần của ông Christie là thành thật, nên chàng cảm thấy mình cần phải lịch sự với ông ta. Dù vậy, tình cảm này cũng không lâu. Bởi cái chết của chàng là do lỗi ở ông ta.

Joseph trả lời cởi mở:

- Đó là bữa ăn ngon nhất trong đời tôi.

Christie hất cằm đáp lại một cách chân thành:

- Tốt! Tốt … ta đến để làm nhân chứng cho cậu đây, làm chứng cho cách giải quyết mọi rợ này.

- Thưa ông, cháu xin cảm ơn ông - Joseph nói mà không ý thức nổi ông lãnh chúa hiểu lời nói này như thế nào.

- Ơ hay, có gì quan trọng không? Sự ân cần của ông lãnh chúa chỉ là dấu mới về lòng thiện cảm, mà trong giờ phút này thì chàng cần sự giúp đỡ của cả thế gian.

Từ cửa sổ phòng khách, Shannon nhìn Joseph khuất dần trong sương mù dày đặc. Nàng cảm thấy buồn nôn. Chàng sắp chết, cái đó chắc như hai với hai là bốn. Bây giờ vấn đề còn lại duy nhất là chàng chết nhanh mau mắn, hay là phải chịu đau khổ bởi cơn hấp hối kéo dài.

Bỗng có tiếng hỏi đằng sau lưng:

- Con lo cho hắn sao?

Shannon quay sang nhìn mẹ:

- Lo cho hắn?

- Chắc là con lo lắng rồi! Nhưng Stephe mới là người có danh dự, nhờ danh dự đó mà giai cấp của chúng ta mới đứng vững và tồn tại - Shannon không nói lời nào, bà Nora khẽ vuốt ve con - Thôi co, đừng tự hành hạ mình nữa! Sau mấy phút, một viên đạn sẽ găm vào giữa hai con mắt nhỏ màu đen của hắn, để cho hắn đền tội.

Shannon không nghe gì đến lời an ủi của mẹ nàng hết. Một ý nghĩ đang nung nấu trong trái tim cũng như trong tâm trí nàng: con mắt chàng đâu có màu đen, đâu có lỳ lợm! Nó xanh như một cánh đồng cỏ ba lá xứ Iceland, và còn huy hoàng hơn nữa! Rồi, chỉ trong chốc lát thôi, hai con mắt đó sẽ nhắm lại và chàng qua đời!

Nhưng điều làm cho nàng đau đớn hơn hết, là nàng tự bảo rằng mình sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại chàng nữa!

Dưới một cây sồi cành lá xum xuê, người làm chứng cho Stephen Chase mở một cái hộp bằng gỗ chạm, trong đó có hai cây súng ngắn.

Stephen ba hoa nói:

- Trong một xứ sở mà mê tín đầy rẫy, chúng ta, một thiểu số đạo Tin Lành, đại diện cho văn minh, chống lại tính buông thả của người bản xứ man rợ …

Ông Daniel kêu lên:

- Thôi đi, thôi đi, con! Bây giờ không phải là lúc để diễn thuyết.

Chase ngần ngừ một lúc, rồi nói như tâm sự với Joseph:

- Những khí giới này là của ông nội ta đấy.

Ông Daniel lại nghiêng mình thì thầm vào tai Joseph:

- Ông nội hắn là một tên ngu ngốc. Cứ tin bác đi. Bác biết ông ta quá rõ mà!

Người chứng của Joseph đưa hộp đựng súng ra trước mặt chàng. Chàng đoán chừng là họ ban ho chàng ưu tiên chọn trước. Cây súng thuộc loại được trang trí đẹp, không sợ nổ vỡ vào mặt như lần trước.

Joseph cầm lấy cây gần nhất, rút ra và nhắm ngay vào dưới cặp mắt của Chase.

Cả hai người nhắm vào nhau một lúc, đoạn Chase nói:

- Ông bạn này, lấy danh nghĩa là một con người tiến bộ, tôi muốn theo đúng thủ tục hơn.

Dầu Joseph chẳng biết một chút gì về luật lệ đó, chàng cũng hạ súng xuống và cố làm ra vẻ ngạo mạn như đối thủ của mình.

Nhân chứng của Chase nói:

- Mỗi người phải đứng cách xa nhau mười lăm bước.

Ông Christie nắm lấy vai của Joseph, đẩy chàng vào đám sương mù dày đặc, vừa làm vừa cố lách xa lằn đạn. Ông lẩm bẩm, giọng lè nhè vì rượu.

- Cậu bé này, ta muốn cháu hiểu là ta không hay biết gì về việc đuổi gia đình cháu đi hết. Ta rất thương cảm về những đau khổ mà cháu phải chịu. Ta hiểu vì sao cháu đến tận đây để giết ta, cháu ạ. Cháu đừng lấy làm điều!

Joseph nghe tiếng nói của người lãnh chúa như từ đâu rất xa vọng lại, và cũng chẳng hợp thời chút nào. Chàng nhận thức là ông Christie muốn xin lỗi chàng, và phần trí não bị tê liệt của chàng biết rằng, ông ta xin lỗi chàng chỉ vì biết trong giây phút tới đây chàng sẽ thuộc về người thiên cổ.

Đi được mười bước … và rõ ràng là ông Christie không muốn án mạng của người đồng loại đè nặng lên lương tâm mình.

Joseph định nói mấy lời xin lỗ, nhưng thời gian đã đếm gần đủ rồi. Mười bước … bốn bước … chỉ còn một bước nữa thôi. Muộn quá rồi! Nhân chứng la to lên:

- Quay mặt lại! Cả hai quay mặt lại và nổ súng!

Ông Christie biến đi như một mũi tên. Joseph loay hoay và khiếp đảm, rống lên:

- Tôi không thấy gì hết! Ê, chờ chút coi! Tôi chẳng thấy gì giữa đám sương mù chết tiệt này hết!

- Tôi cũng vậy!

Sự lưu ý này làm cho tim của Joseph tê tái giữa sự tối tăm lạnh lẽo. Một vài giây nữa thôi, sẽ là một viên đạn!

Trong cơn cuồng nhiệt, Joseph hươ cây súng bên này rồi bên kia, tìm cách phân biệt một cử động trong đám sương mù dày đặc. Chàng chờ đợi tiếng súng nổ, thần kinh căng thẳng, tay chân run lẩy bẩy, sẵn sang đón nhận viên đạn của đối phương bắn ra. Không có viên đạn nào bay đến cả.

Dần dần chàng nghe có tiếng động đi đến hướng mình. Tiếng lọc cọc của bánh xe ngựa kéo, trầm đục vì sa mù dày đặc. Từ trong sương mù màu sữa đó, hiện ra một chiếc xe độc mã mui trần hai chỗ, một con ngựa màu đen kéo xe, mà người cầm cương lại là Shannon.

Mái tóc hoe vàng của nàng chảy xuống bờ vai như thác nước, thái độ man dại như lần gặp đầu tiên nàng rong ngựa ngang qua thảo nguyên dưới ánh trăng.

Đến trước Joseph, nàng gò cương ngựa dừng xe lại. Đằng sau xe chất đầy va - li và rương hòm chỉ muốn đổ. Nàng nói:

- Anh hãy lượng sức ngu xuẩn của anh đi, anh bạn - giọng nàng làm cho Joseph đỏ bừng mặt - Anh hãy chọn đi, muốn bao nhiên đất cũng có, hay muốn một viên đạn vào đầu?

Joseph hét lên đáp lại:

- Đi đi, đồ đàn bà thúi!

Nàng nhún vai:

- Vậy thì, mặc anh!

Nàng vung roi chực quất vào con ngựa.

Joseph quay lại, thấy Stephen và đám bộ hạ từ trong sương mù ló mặt ra, vẻ hăng máu và cương quyết.

Joseph la lên:

- Chờ chút!

Chàng ném súng, chạy cà thọt về phía chiếc xe.

Trong khi Joseph trèo lên tụt xuống, để lên được xe, Stephen đã bắt kịp chiếc xe, do dự. Anh ta ngước mắt lên nhìn Shannon, vẻ nghiêm khắc trở thành ngơ ngác. Anh nói với một giọng bình tĩnh:

- Shannon, chúng tôi đã cố gắng để cuộc đấu diễn ra đàng hoàng!

Nàng nhìn Stephen, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm:

- Vĩnh biệt, Stephen!

- Vĩnh biệt sao?

Shannon quay mặt về phía ông Daniel Christie, đang đứng trệch về phía sau một chút. Ông ngắm nhìn con gái với đôi mắt vô cùng thán phục.

- Cha ơi, con thèm khát phiêu lưu quá!

Thay câu trả lời, ông Christie mỉm cười gật đầu.

Shannon giơ roi quất xuống, cổ xe vọt đi, làm cho Joseph mất thăng bằng suýt té nhào lên đống hành lý.

Bà Nora hấp tấp chạy ra khỏi nhà, váy tung bay trong gió. Bà la to:

- Chặn chúng nó lại, chặn chúng nó lại - vừa la, tay bà vừa hưo hươ loạn xạ - Stephen, hãy chặn chúng nó đi chứ? Con vợ chưa cưới của anh bỏ anh mà đi kìa! Daniel, ông phải làm cái gì đi chứ! Tên khốn kiếp đó đến đây để giết các người, giờ nó lại ra đi, đớp mất con gái của chúng ta!

Ông Daniel bình tĩnh nói:

- Hắn đã thổi một làn gió mát vào nơi ngột ngạt này, đó là tất cả tội ác của hắn.

Bà Nora đổ dồn ánh mắt về Stephen:

- Anh đứng trơ ra như khúc gỗ, như người bị sét đánh thế sao?

Stephen quá đỗi sững sờ, không phát ra được một cử chỉ nào. Bà Nora vọt đến bên người anh, giật khẩu súng trên tay anh, bắn lên trời một phát.

Sương mù dày đặc nuốt chửng tiếng nổ, biến nó trở thành lạc điệu, giống như tiếng pháo bị sũng nước. Joseph chẳng còn nghe tiếng súng nổ cũng như tiếng kêu la của bà Nora. Tai chàng chỉ còn nghe tiếng lọc cọc của bánh xe đang chạy hết tốc lực trên đường, và tiếng cười của Shannon cũng điên khùng, cũng bốc đồng như hôm chàng đã gặp giữa đêm trăng. Tiếng cười của con người thoát ly khỏi xiềng xích.

Sau một lúc lâu, Joseph cũng cười lên một cách điên loạn và bốc đòng giống như Shannon.

Khi sương mù bắt đầu tan và phong cảnh xứ Iceland trải ra trước mắt, vàng và anh dưới ánh mặt trời, Joseph hồi tỉnh lại. Chàng quay nửa mình trên ghế, quan sát cô gái ngồi bên chàng, tóc tung bay tứ phía, hai má đỏ lựng và cặp mắt thất thần.

Joseph như từ một giấc ngủ mê chợt tỉnh, lẩm bẩm:

- Lạy Chúa, tôi đi trốn với cô để làm gì?

- Dù anh có muốn hay không, anh cũng phải phục vụ tôi, người hùng của tôi ạ. Câm cái miệng của anh lại, tỏ vẻ phục tùng đi coi … và để tôi cầm cương.

- Cái đó làm cho tôi vô cùng bất mãn, cô là loại người gì mà kỳ cục thế? Chúng ta thuộc loại tử thù từ thưở mới sinh mà!

- Anh sẽ đi với tôi tới châu Mỹ. Anh sẽ làm người nhà của tôi.

- Không đời nào!

- Không à? TÔi đã cứu anh khỏi bị treo cổ. Thứ vô an bạc nghĩa, đồ chí rận! Đó là điều ít nhất anh có thể làm. Tôi đã phải liều mạng mới cứu sống được anh …

Joseph im lặng nghiền ngẫm một lúc thật lâu. Sau cùng chàng lắc đầu và nhìn xuống hai bàn tay đặt trên đầu gối. Chàng thì thầm:

- Cha ơi, xin cha đừng ngó đến con nữa. Con đã phản bội cha … và phản bội dân tộc Iceland chúng ta rồi! Xin ơn trên phù hộ con!