← Quay lại trang sách

Chương 5

Trên boong một chiếc tàu buồm hai cánh, Shannon Christie cùng các bạn đồng hành vé hạng nhất ngồi hóng gió biển dưới một cái tán trang trí bằng các dải dây hoa kết hợp vải màu ngà, đang nhâm nhi tách trà nóng hoặc rượu champagne, nghe hai nhạc sỹ vỹ cầm trình tấu.

Khói thuốc cigar thơm phức, bay lượn trong làn không khí mằn mặn của biển khơi, trong khi các người đàn ông gợi chuyện kinh doanh bên Mỹ còn các bà thì có dù tua che nắng, nói chuyện phím về mốt thời trang mới nhất ở Pháp, vừa nhấm nháp bánh kẹo.

Sự uể oải sau giờ nghỉ trưa lý thú đã làm anh chàng Joseph Donelly hỏng. Anh đứng sau ghế bành Shannon ngồi, mình mặc áo vest, cổ thắt cravat, bình trà cầm tay, khăn ăn bằng vải gai trắng vắt trên cánh tay.

Với sự tế nhị của giai cấp quý tộc, Shannon gõ nhẹ vào thành tách, Joseph cúi xuống châm thêm trà chẳng khác nào con chó khôn tập làm trò trong hội chợ địa phương.

- Cảm ơn bạn, nàng nói.

- Đừng kêu tôi bằng “bạn”.

Chàng vướng nhẹ vào cùi chỏ của Shannon đang khi cô bưng tách trà, khiến nước trà trào ra vài giọt trên cái đĩa lót.

- Đường.

Joseph đặt bình trà nặng tay xuống, gây sự:

- Biết rồi, chàng đáp.

Lại càng ít khéo léo và duyên dáng hơn, chàng bỏ một muỗng đường vào tách trà.

- Hai muỗng - Shannon nói, giọng muốn chọc tức Joseph.

Chàng chìu ý nhưng lại làm rơi cái thìa vào đĩa lót tách. Nhiều bà quay mặt ngó hai người và che mặt thì thầm với nhau.

- Theo lẽ, anh phải tỏ ra biết ơn tôi đã tốn kém để đưa anh cùng đi. Bởi vì, chính tôi là người đã trả tiền cho anh, nếu anh muốn tôi nhắc đến.

- Tỏ lòng biết ơn cô, hừ, tôi chẳng thấy ân huệ gì cả.

- Là tôi tớ trong nhà, thì phải biết giả vờ cảm ơn, Joseph ạ! Còn những tình cảm chân thật của anh thì đâu có đáng kể.

Joseph cúi đầu lại thấy cái mũi nho nhỏ của cô nàng hếch lên đầy ngạo mạn. Chỉ đấm một cái nhè nhẹ thôi … nhẹ hơn những cú đấm hàng đã đấm vào mặt hai thằng anh … thì nàng sẽ bớt kiêu hãnh.

Joseph dằn lòng lại. Đời chàng chưa bao giờ đưa tay đánh đàn bà, và chắc chắn bây giờ đã đến lúc khởi sự, dù có đáng tội đi nữa. Chàng nói:

- Tôi giữ lời đã nói với cô là tôi sẽ phục vụ cô cho hết chuyến vượt biển này, song cái đại dương chết tiệt này quá rộng, đi hoài không hết, làm cho người ta cảm thấy như ở tù.

- Chúng ta nhìn sự việc không giống nhau. Đối với anh là tù, còn đối với tôi là đường dẫn đến tương lai huy hoàng. Đại Tây Dương đối với tôi là một người bạn đầy nhiệt tâm.

- Thế thì cô nhảy xuống bơi mấy sải đi!

Nhạo cười như thế uổng công thôi, vì cùng lúc ấy có một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, có hàm râu đen cắt tỉa rất kỹ, đang đi vòng quanh đấy. Shannon liền để ý đến ông ta. Ông ta nói:

- Xin cô bỏ quá cho, như thế này thì có hơi quấy rầy cô không đây. Cô có vui lòng cùng tôi đi bách bộ một lát trên boong tàu không ạ?

Joseph chua chát nói:

- Bà đây đang uống trà.

Shannon đáp, ra vẻ thuận tình:

- Joseph, không cần phải xen vào.

Người lạ mỉm cười phô hai hàm răng vàng và cúi gập mình xuống.

- Tôi tên là McGuire, ở thành phố Boston, bang Massachussetts.

Shannon reo lên hớn hở:

- Ồ, ông là người Mỹ?

- Tôi gốc người Iceland, tôi trở về quê hương có công chuyện. Bây giờ tôi trở lại Hoa Kỳ.

Shannon mừng đến chảy nước mắt.

- Thưa ngài McGuire, tôi rất hân hạnh được đi dạo với ngài một lát.

Nàng trao cánh tay cho người mới quen, và bước xa dần dưới con mắt giận dữ của Joseph.

Trước hết, nàng yêu cầu ta che chở để nàng không bị quấy rầy trên tàu, chàng suy nghĩ. Bây giờ nàng lại đi dạo chơi với một người trong bọn họ, đeo trên cánh tay hắn ta như sợ hắn bỏ chạy. Được rồi! Nàng yêu cầu ta che chở cho nàng, nàng sẽ được che chở tức khắc.

Joseph hối hả theo chân họ, và bước đi chỉ sau họ một bước. Shannon bực mình, thử đẩy anh ta đi bằng cái chóp dù. Tua dù bay tạt vào mặt Joseph càng làm cho chàng tức giận. Con bé ba hoa này chơi không được!

Shannon nói với ông McGuire,giọng làm duyên khiến Joseph càng bực bội hơn mấy ngày đầu đi tàu. Nàng nói:

- Nước Mỹ là một đất nước vô cùng tân tiến, phải không thưa ông?

- Tân tiến hơn bất kỳ nước nào khác - ông McGuire vừa nói vừa bực tức quay đầu nhìn Joseph, mà cái mũi của anh này gần như vác lên cổ áo thanh lịch của ông ta - Ở đó, sự văn minh, kỹ nghệ - tất cả như một bài ca hy vọng và thịnh vượng.

Joseph gạt cái dù qua một bên, hỏi:

- Còn đất đai?

- Xin lỗi, anh muốn nói gì?

- Cô đây yên trí trong đầu là ở đó đất người ta cho không.

- Đúng như vậy. Ở tiểu bang Oklahoma. Phía Tây bắt đầu cho đất.

Shannon nhìn Joseph một cách tự phụ:

- Thì tôi đã nói với anh như vậy rồi, anh bạn. Có sai đâu.

Joseph bĩu môi đáp:

- Nếu họ cho đất tốt, thì đó là điều đáng suy nghĩ.

- Đất tốt nhất trên đời. Hạt giống gieo xuống, mọc lên tươi tốt, còn súc vật chăn nuôi ở đó thì lớn như voi.

Có vẻ tự phụ Shannon lại dùng cái dù đẩy Joseph đi.

- Thưa ngài McGuire, đi đến đó bằng gì? Đất có gần bến tàu không?

- Không đâu! Phải trải qua hai ngàn cây số. Đừng ở lại lâu tại Boston. Khi nào đi, phải mua ngựa, mua xe và lương thực - Ông ta ngừng nói khi thấy vẻ mặt ưu tư của cô gái - Tôi rất lấy làm ân hận. Tôi có làm gì phật ý cô không?

- Tôi không bao giờ hình dung công việc lại phức tạp đến thế - Shannon vừa đáp vừa thở ra.

- Có tiền thì khó gì cũng vượt qua được hết.

Bỗng nhiên đâm ra nghi ngờ, Shannon dừng bước nhìn bên này bên kia boong tàu, xem có ai nghe trộm không. Nàng bảo Joseph:

- Joseph, tôi muốn nói chuyện một mình với ông McGuire đây.

Joseph nheo mắt lại. Nói chuyện gì? Cô ta đã yêu cầu mình bảo vệ, rồi lại đuổi mình đi, giống như hết buổi cày người ta đuổi con la già đi vậy!

Chàng ta kêu lên:

- Tại sao phải thế?

- Vì tôi đã quyết định nói chuyện riêng với ông ấy, cũng như anh đã quyết định làm người nhà của tôi vậy.

Joseph nhìn Shannon, tìm hiểu một lúc trước khi lắc đầu:

- Hay là tôi đấu tay đôi với ông ta một lần cho xong chuyện?

Joseph trở gót và bỏ đi. Càu nhàu, rôi rút cravat ra. Một cặp vợ chồng đi ngược chiều, có vẻ khinh khi. Khi đi ngang qua chàng họ bịt mũi lại, Joseph vẩy vẫy cái cravat trước mặt họ giống như một con rắn. Cả hai vội bước nhanh hơn.

Con bé tóc hung khốn nạn! Tổ tiên nó đã tròng dây vào cổ tổ tiên Joseph bao nhiêu thế kỷ nay. Xin Thượng Đế lên án họ, nếu họ để cho cô ta xiết cổ người khách lạ.

Shannon ngó theo Joseph. Nàng nghĩ, đàn ông đôi khi tỏ ra không thành thật. Joseph có cái môi dưới trề ra như vậy, là người có tính hay quạu quọ. Nàng để ý đến ông McGuire vì nàng nghĩ rằng rồi mai đây ông ta sẽ có ích cho nàng rất nhiều. Ông ta là một người dễ mến, và biết nhiều về nước Mỹ.

- Thưa ngài McGuire, tôi có nhiều bạc … nhưng đã được đúc thành những cái thìa nhỏ.

- Những cái thìa nhỏ sao?

- Vâng, những cái thìa bằng bạc ròng. Tôi sẽ bán nó khi đến Boston.

Ông McGuire gật đầu tán thành.

- Tôi sẽ giới thiệu cho cô một vài tiệm buôn, họ làm ăn đứng đắn.

- Tôi hết lòng biết ơn ông, thưa ông.

- Tôi cũng sung sướng được giúp đỡ cô.

Ông McGuire cúi chào lễ phép. Shannon lại nghĩ: thật là một con người lịch sự. Không thể nào so sánh ông ta với cái tên lưu manh mà nàng đã lôi lên tàu được. Nghĩ đến Joseph nàng liền nảy ra ý kiến rằng không nên để cho anh ta sống quá tự do. Nếu không, lỡ anh ta làm điều gì xằng bậy thì sao.

- Thưa ngài McGuire,nàng dịu dàng đặt tay lên cánh tay ông ta và nói - Cuộc chuyện trò giữa chúng ta thật lý thú và bổ ích, nhưng xin phép ông, tôi cần trở lại bàn.

Ông McGuire cất mũ chào, và nói:

- Tôi cũng rất cám ơn cô đã cho tôi được nói chuyện.

Vừa quay lại bàn, Shannon vừa suy nghĩ: trò chuyện với người cùng giai cấp với mình thật là thích thú! Nhưng khi thấp Joseph đang ngồi chễm chệ trên cái ghế của mình, thì nàng giận sôi lên. Anh ta không còn thắt cravat, mà chemise thì để hở nút ngực không cài. Còn bê bối hơn nữa là tay bốc bánh ngọt đưa lên miệng nhai ngồm ngoàm, dĩa bánh ngọt áo chocolate mà nàng chưa đụng tay tới.

- Anh đang làm cái gì vậy? - Shannon hỏi, mắt nhìn quanh xem có ai nhìn thấy cảnh bê bối này không.

- Tôi ăn phần bánh ngọt chocolate của cô, Joseph đáp mà không tỏ vẻ gì là chịu lỗi cả.

- Rõ rồi. Còn cái cravat của cha tôi, anh đã làm gì nó rồi?

- Nó làm cho tôi nghẹt thở tôi đã quăng xuống biển cho cá ăn rồi.

Shannon suy nghĩ kỹ, nàng xếp dù lại, ngồi xuống một cái ghế khác đối diện Joseph, đẩy một cái nĩa về phía anh ta, hy vọng anh ta hiểu được ý nghĩa. Nhưng vô ích.

- Anh khó chịu vì thấy những gì tôi đã nói với anh đều đúng sự thật … - Nàng nói một cách tự mãn, không hề che dấu.

Joseph lầm bầm và ngốn thêm một miếng bánh nữa.

- Những súc vật to như voi! Cô đi kể cho người khác nghe đi. Tôi biết chả muốn gì, dù cô có đần độn đến không nhận thức được.

- Hãy nói rõ hơn coi!

Joseph giơ chéo khăn bàn, chỉ vào hai chân của Shannon.

- Ít ra cô cũng biết thẹn mà che dấu bàn chân của cô đi chứ.

Shannon cười. Anh chàng đang ghen! Nàng cảm thấy xúc động và hơi vui vui … dù cái tình cảm này đến từ một tên nông dân chuyên móc than bùn.

Nàng vỗ lên bàn tay Joseph, cái bàn tay không dính chocolate:

- Joseph này, chúng ta đang vượt đại dương để đi đến một miền đất hy vọng, miền đất hứa. Anh và tôi sẽ gặp được hạnh phúc ở đấy. Anh gặp hạnh phúc của anh, tôi gặp hạnh phúc của tôi, và đường ai nấy đi.

Nàng nghĩ, nói như thế là để an ủi nhau; song lại nhận thấy câu nói này đã làm cho chính nàng cảm thấy buồn. Thật là khờ. Tại sao lại cảm thấy buồn khi nghĩ đến chuyện từ giã một tên đầy tớ?

Dù vậy, viễn ảnh tương lai vẫn làm nàng không chịu nổi.

Nàng lại đẩy cái nĩa đến gần Joseph hơn nữa. Lần này chàng để ý cử chỉ của nàng và ngắm nghía cái nĩa một lúc lâu. Rồi chàng lại ngó Shannon với đôi mắt tóe lửa, giận dữ và chống đối.

Cầm miếng bánh ngọt cuối cùng lên và lủm vào miệng.

Thật là nản! Shannon nghĩ ngợi trong khi nhìn Joseph nhai miếng bánh ngồm ngoàm trong miệng. Đối với một con người suốt đời chỉ biết móc than bùn, thì còn mong gì hơn được!

- Trời đất! Anh đang sống giữa những người văn minh, anh có biết không? - Nàng kêu lên, mắt nhìn quanh, lòng mất tin tưởng - Tư cách của anh đâu mất rồi?

- Nuốt của ăn vào bụng, đâu cần có tư cách - Joseph bắt bẻ, nhoẻn miệng cười, mồm bê bết chocolate.

- Joseph …

Nàng đâm cái nĩa vào tay anh.

- Ái! Chĩa và nĩa biểu hiện gì trong cuộc đời của cô thế, thưa cô? Có đã có lần đâm tôi chí chết rồi!

- Ơ kìa, anh hãy câm mồm đi! Có trầy trọt gì đâu! Anh làm cho cả bao nhiêu cặp mắt đổ dồn cả vào đây đấy!

- Cô tha lỗi … - Joseph nói với một giọng trầm và cương quyết.

Shannon quay mình lại. Một viên sĩ quan hàng hải đứng cao bằng vai nàng, vẻ mặt nghiêm nghị, báo trước có chuyện rắc rối.

- Có gì không ông? - Shannon nói, vẻ từ tốn.

- Cô đi vé hạng nhất, đúng không?

Giọng nói mỉa mai của người tiếp vien làm cho nàng nổi sung. Joseph chỉ mỉm cười, đưa cánh tay áo lên chùi mồm.

Hạng người như tôi có thể đi hạng nào khác ngoài hạng nhất? - nàng trả lời, cố tỏ vẻ bực tức.

- Còn quý ông này? - anh ta hất hàm về phía Joseph.

- Anh ta không phải là “quý ông”! Đầy tớ của tôi đấy.

Joseph liền cau có. Shannon cảm thấy hả lòng đôi chút.

- Tôi chẳng là đầy tớ của ai cả - chàng phân bua vì bị chạm nọc, đẩy cái đĩa ra xa - Và nhất là không phải đầy tớ của cô đây.

Rối beng cả rồi! Shannon thầm nghĩ. Thằng cha cục mịch thiển cận này đã làm hỏng cả rồi.

Shannon thấy người sĩ quan hàng hải ra dấu cho hai tiếp viên nam đang hấp tấp đi tới. Một người trong bọn họ hỏi:

- Thưa bà, bà cho tôi xem vé của bà, được không?

Shannon thấy tim mình thắt lại, nàng nhìn Joseph. Có thể anh ta may ra có chút trí trá, có ý nghĩ sáng suốt gì chăng. Nhờ sự khôn khéo, nhờ cả khuôn mặt xinh trai, anh ta có thể cứu vãn cho cả hai thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm xem ra hết đường tránh né này.

Nhưng Joseph tỏ ra không có chút sáng kiến nào, đang run rẩy tuồn vào túi những miến sườn trừu chiên.

Cả hai sẽ bị tống xuống hầm tàu. Trong hầm tàu các nông dân chen chúc nhau từng nhóm, lo sợ say song. Cả hai người không còn có được không khí trong lành, không còn champagne, không còn đàn vĩ cầm, mà vé hạng nhất được thụ hưởng. Họ sắp bị khổ hình, chứ đâu còn là một cuộc du hành đường biển thú vị nữa.

Tiếng ồn ào bất tận của đám đông xen lẫn tiếng la khóc của trẻ con trong bầu không khí ngột ngạt và bóng tối âm u, thật không thể nào chịu nổi.

Một linh mục cao niên ngồi giữa đám con chiên, lần tràng hạt một cách sốt sắng. Ông thì thầm cầu nguyện:

- Lạy Cha trên trời, xin che chở cho những đứa con khốn khổ đang đi vòng quanh thế giới này.

Lời van xin của ông bị cắt đứt khi cửa boong tàu bật mở. Ánh hồng của hoàng hôn tràn vào hầm tàu, với luồng gió biển mát mẻ tuôn vào. Tiếp theo là một cô gái và một cậu thanh niên bị xô vào hầm tàu, rồi cửa boong tàu đóng lại.

Shannon gượng dậy trước, đưa mắt nhìn quanh rên rỉ vì cảnh hỗn độn nơi này.

- Bây giờ thì chúng ta đã rơi vào tận đáy địa ngục, nàng vừa la vừa đá chân đi ủng vào ống chân của Joseph - Nhờ anh mà tôi bị đạp vào đây.

- Cô bảo chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ít ra thì tôi cũng đã đủ bình tĩnh để chớp được những thứ này - Joseph nói và rút trong túi ra những miếng sườn cừu béo ngậy - Tôi đã đánh cắp của lũ người quý tộc đấy.

Shannon liếc qua hầm tàu và thấy hành lý của nàng nằm ở phía dưới tàu. Dò dẫm từng bước, nàng vạch một lối đi giữa các nệm rơm, võng và ba - lô, không kể gì các hành khách hạng bét nằm la liệt. Mùi phân người phóng uế cùng vơi mùi hôi chua do người say song nôn ra làm nàng vô cùng khó chịu, mật đắng dâng lên tận cổ.

- Khi tôi nghĩ rằng tôi đã cứu sống anh … Tôi đã bỏ vé hạng nhất để đủ trả tiền vé cho anh. Hy sinh như thế để được gì nào? Chỉ được anh đáp lại bằng thái độ hỗn láo - Nàng nắm cánh tay Joseph, đẩy về phía sau - Anh không được đi trước tôi. Chỗ của anh là ở đằng sau.

Joseph níu lấy vai của Shannon. Nàng dằn lòng không kêu đau.

- Này cô, một lần nữa tôi xin nhắc cho cô biết, tôi không phải là đầy tớ của cô.

- Không hả? Nếu vậy thì anh giải thích cho vị linh mục ngồi kia biết anh là ai.

Nàng nói khá to để vị linh mục nghe lọt. Ông ta nheo mày. Một số hành khách khác liền im lặng, lắng tai nghe coi có gì lý thú chăng.

- Chúng ta đều là anh chị em - Joseph vừa tuyên bố vừa mỉm cười thật tươi.

- Anh chị em? Dòng máu của chúng ta đâu có cùng nhiệt độ!

Joseph quay mình đối diện với Shannon.

- Cô muốn nói cho mọi người biết cô theo đạo Tin Lành à? - chàng huýt gió - Họ sẽ ném cô xuống biển đấy!

Shannon đưa mắt nhìn quanh, lượng định tình thế, và mỉm cười với nhóm người gần chết.

Khi đến gần đống hành lý, cả hai người đều nhanh chân bổ nhào vào dành chỗ nằm - một chỗ hiếm ở nơi quá tải như thế này.

Joseph cười toe toét với Shannon, rồi cởi thêm một hột nút áo nữa. Anh nói:

- Tôi vứt cái cravat của bố cô được là khỏe rồi. Cái thứ trang sức bẩn thỉu đó chỉ làm chẹt cổ tôi thôi.

- Ít ra nó cũng có lợi ích của nó.

Chung quanh hai người, các hành khách hạng bét cởi bớt áo xống, trải những chiếc chăn cũ, sắp sửa ngủ. Shannon thở dài nhớ lại cái giường đầy đủ chăn màn tiện nghi ở phòng nàng, nơi nàng đã ngủ đêm trước. Dĩ nhiên là đời nàng đã biến đổi, và biến đổi một cách tồi tệ từ ngày gặp cái ông nội nhà quê này.

Nàng chậm rãi bắt đầu mở nút áo dài.

- Đừng ngó tôi! - nàng ra lệnh cho Joseph khi thoạt thấy chàng nhìn trộm về phía nàng.

- Tôi đâu có nhìn cô! Thà nhìn một con heo đang trầm mình trong bùn còn hơn là nhìn cái thứ người của giai cấp cô. Mà xem cái loại bẩn thỉu kia kìa. Chàng hất hàm về phía một người đàn ông có hàm râu quai nón xồm xoàm - Hắn đang nhìn cô đấy, cái hàm dưới trề ra ra vẻ thèm muốn lắm đấy!

- Cứ để cho hắn nhìn - Shannon cãi trả, nhưng nở mặt vì cái ghen quá lố của Joseph - Vẻ say đắm của hắn ta là phương tiện duy nhất để tôi đánh giá mình … vì khi ra đi tôi quên không mang theo chiếc gương soi. Bây giờ, anh hãy quay mặt đi, nghe không?

Joseph chỉ hơi quay mình đi lối ba phần tư, và Shannon quyết định dung cái phương tiện nhỏ nhoi mà nàng có trên tàu. Nàng nghĩ đến cái giường cũ của nàng ở nhà, có những tấm đắp bằng phin trắng nõi, ủi thẳng băng. Quỷ sứ đã mang cái giường êm ái của nàng đi rồi! Những giấc mơ, người ta không thể có được những giấc mơ mà không trả giá. Người ta phải trả giá để đạt được những khát vọng cao hơn.

Joseph nằm kế bên nàng,khó chịu hơn là dễ chịu, dung cái áo vest của nàng để gối đầu. Ban đầu, Shannon có ý muốn cho Joseph đắp nửa cái manteau của nàng, nhưng rồi nàng lai bỏ ý kiến ấy đi. Hai người nằm gần nhau như thế này cũng là quá đáng rồi. Dù hai người nằm không đụng nhau, nhưng nàng cũng cảm thấy hơi ấm của thân chàng lan sang chân nàng thông qua lớp áo.

Nhằm lúc Joseph trở mình, Shannon cảm thấy các cơ bắp của chàng căng cứng dưới lớp vải, và nàng tự hỏi chúng có thật căng cứng như thế không. Có nên nói ra điều đó không? Những ý nghĩ này vừa đến trong trí nàng, thì nàng vội xua đuổi nó đi. Một phụ nữ quý tộc không nên nghĩ đến những chuyện như thế này, lại càng không nên nghĩ đến khi nó liên quan đến một chàng trai quê mùa dung tục như Joseph. Đó là chưa nói đến chuyện, nếu không có hắn, thì giờ đây nàng đang nằm dài trên nệm giường sang trọng của vé hạng nhất, đó là chỗ của nàng, giữa những người cùng giai cấp với nàng, chứ đâu có trà trộn với bọn người quê mùa tanh tưởi, đầu óc nhung nhúc đầy chí rận như thế này!

Có cái gì cựa quậy bên chân nàng, nàng trố mắt nhìn xem trong tranh tối tranh sáng, và phát hiện ra một con chuột cống gớm ghiếc … nàng lại chú mục vào một em bé gái mặt mày dơ bẩn, đầu tóc rối bù, nhưng có nụ cười mỉm dịu dàng pha lẫn nét sợ sệt của tuổi ấu thơ. Cô bé ngủ với đứa em, và khi trở mình, đã đụng phải chân của Shannon.

Bỗng Shannon hổ thẹn vì những tư tưởng khinh người của mình. Thật ra em bé này đâu có tầm thường, tanh tưởi, cũng không có chí rận. Chỉ cần tắm rửa chốc lát, dưới lớp cáu ghét sẽ xuất hiện một em bé xinh xắn mà phòng khách của nhà quý tộc nào lại không lấy làm hãnh diện?

Trong khi Shannon kiểm điểm lại tư tưởng của mình, thì một cặp vợ chồng đang làm tình với nhau dưới một tấm chăn mỏng, dù có tưởng tượng đế đâu thì đó cũng không phải là chỗ rộng rãi.

Shannon bừng đỏ mặt, nàng ngó đi nơi khác, giả vờ như không nhìn thấy cái cảnh dung tục suồng sã này. Họ không xấu hổ sao? Suốt đời, Shannon chưa hề bắt gặp cha mẹ nàng hôn nhau bằng miệng. Thế mà ở đây, những người dân quê này lại ăn nằm với nhau như súc vật giao cấu, ai cũng biết, ai cũng thấy.

Nàng liếc nhìn Joseph. Anh chàng cũng thế, cũng ngượng nghịu, mất tự nhiên. Theo cường độ, Shannon nghe những tiếng thở ra trầm đục, những tiếng hì hà hì hục, rên xiết trong cổ họng như heo kêu. Nàng cảm thấy sự gần gũi Joseph mỗi lúc một bén nhạy hơn. Nàng nóng ra cả người, người nàng như muốn nổ tung trong cái áo manteau,nhưng không dám hất tung nó đi, sợ để lộ thân mình với những đồ lót mỏng manh.

Những tiếng khác thường ấy vừa làm nàng sợ hãi, mà cũng làm cho nàng thích thú; nó giống như một cái gì đó bí hiểm làm xao xuyến con người, thuộc loại khiêu dâm không thể chối cãi được. Xem ra cuộc làm tình của người nông dân bên cạnh sẽ không hề chấm dứt. cả Joseph lẫn Shannon toàn thân như tê liệt, nằm ngay đơ chẳng khác một khúc cây, hơi thở thật khó khăn.

Sau cùng, cặp vợ chồng đó đã kết thúc. Shannon gần như nổ tung.

- Anh không nằm nhích ra xa chút nữa được sao? Nàng la lên bực bội.

- Đâu còn chỗ với bao nhiêu hành lý như thế này! - Joseph cãi lại. Chàng đẩy mấy cái va - li, suýt chon vùi Shannon xuống dưới. Nhằm lúc con tàu lắc theo chiều dọc, xô bắn nàng vào chàng … Shannon bỗng đâm lo bảo vệ chỗ kín …

- Tôi không chịu nổi chiếc tàu này nữa! - nàng rống lên. Cái đại dương này không biết bao giờ mới hết! Tôi thèm cái bánh chocolate anh đã ăn.

Thay vì nói ra một lời thiện cảm, thì Joseph lại phá ra cười như nắc nẻ, vang dội cả hầm tàu. Shannon xấu hổ, hai má đỏ bừng chẳng khác gì mái tóc.

Ta ghê tởm anh chàng này thật, nàng tự nhủ.

Trong lúc quá bực bội, nàng tống một cú đá vào ông chân của Joseph. Anh chàng không thét lên vì đau, mà còn cười to hơn nữa. Shannon liền kết thúc ý nghĩ của mình: ta ghét thằng cha này quá! Điều đó đã rõ. Thằng nhà quê!

Peter, Matthew và John đứng chết cứng bên vệ đường, chiêm ngưỡng một kỳ quan hãn hữu trong cánh đồng bao la, một người ngồi dưới bóng cây, trước một cái bàn nhỏ, viết vội viết vàng rất cuồng nhiệt.

- Đây là một hình tượng đáng buồn, thường xảy ra trong giới quý tộc - Peter bình luận có vẻ triết lý. - Người này trước kia là một tay thiện xạ nổi tiếng ở Iceland. Tương lai đầy hứa hẹn!

- Anh ta có thể bắn trúng một con chim đang bay với đôi mắt bịt kín. Matthew nói thêm.

- Thời gian biến đỗi, cãi cọ, chém giết, thôi thì cho qua đi. Có người bảo là thời gian thống trị của Tin Lành đã đến gần giai đoạn chót - John rít lên giữa hai kẻ răng với một vẻ suy tư - Anh ta ó xơi những con chim sẻ mà anh ta đã bắn hay không … ý tôi muốn nói là những con chim ấy quá bé, nấu lên chúng sẽ bấy nhừ.

- Hắn ta điển hình cho giới quý tộc, Peter nói tiếp - Không có việc gì làm, họ buộc lòng tạo ra lắm điều kỹ xảo để bận tâm.

- Nếu có ai bỏ tiền, tôi sẽ sẵn lòng tập bắn chim sẽ, John tuyên bố.

- Ô kìa, chính là ngài lãnh chúa! - Matthew hất cằm chỉ một kỵ mã tách khỏi con đường cái để đến phía người đang ngồi dưới bóng cây - Chắc ông ta muốn nắm vững tình hình.

- Ừ, phải đấy! Ông ta đến để phục hồi tình thế.

- Không, John cãi lại - Chẳng có gì ở dưới bầu trời của Thượng Đế có thể lập lại sự vững chắc cho loại người ấy. Hắn đã vĩnh viễn chìm đắm vào sự điên dại.

Ngoài tầm nghe và vì thế không biết gì đến những nhận xét chí lý đó, ngài Daniel Chistie cho ngựa băng vào giữa đàn cừu đang gặm cỏ chẳng thiết gì đến ông ta.

Cái cây cổ thụ già đã mấy trăm năm ấy che bóng cho một con người kỳ dị mà ông lãnh chúa, sau mấy phút quan sát, mong là con mắt mình đã bị lầm.

Hỡi ơi! Làm sao được! Một trăm phần trăm đó chính là Stephen Chase đang ngồi gục đầu trên trang giấy, viết say me như đời ông ta nhờ đó mà sống vậy.

Một hình ảnh lạ lùng biết bao! Ông Daniel lắc đầu. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chàng trai đó đã mất trí.

Khi đến ngang tầm, ông Daniel gò cương ngựa dừng lại:

- Chà, tôi … ngại hỏi ông … ông Stephen … ông có mạnh giỏi không?

Chase ngó lên. Mái tóc nâu dài của anh ta trước đây thường chải chuốt và buộc lại bằng một dải băng sau gáy, bây giờ rối bù; y phục thường tươm tất, bây giờ nhăn nheo,hai mắt thì láo liên.

- Thưa bác, cháu viết thư gửi cho con gái bác. Nhưng cháu không biết địa chỉ của cô ấy ở đâu. Anh ta cầm tờ giấy đưa lên cao - Bay đi! Cất cánh bay lên, các lời lẽ ta đã viết, bay đến với người yêu quý nhất của đời ta!

Anh ta tung những tờ giấy nhỏ lên trời, chúng bay tản mát theo làn gió nhẹ.

Ông Christie nhìn thấy cảnh tượng này, lòng hoài nghi. Chàng trai này đã hoàn toàn mất trí, không còn chối cãi gì nữa.

- Cháu hãy bình tâm lại đi, cháu ơi! - Muốn an ủi Stephen, ông tìm trong hai cái túi nơi yên ngựa - Ta đem đến cho cháu một trái táo đây - Vừa nói ông vừa ném trái táo cho Chase - Hãy bắt lấy!

Stephen không phản ứng gì cả, hắn nhìn quả táo dưới chân với đôi mắt vô hồn.

- Ông Adam và bà Eva đã ăn trái táo, Stephen tuyên bố một cách hết sức trịnh trọng - Và thế là chấm dứt Vườn Địa Đàng.

- Đúng thế! - ông Daniel lắc đầu chầm chậm, dường như ông đã suy nghĩ kỹ - Nhưng sau khi sa ngã, hai ông bà đã tiếp tục sống đấy con ạ. Các con phải làm như vậy.

- Nàng đã giày xéo trái tim ta!

Để hình tượng hóa lời đã nói, Stephen đặt gót chân lên trái táo và nghiền nát.

- Hẳn là thế, song nó có chà nát đến thê đâu! - Từ trên yên ngựa, ông Daniel cúi xuống đặt tay lên vai Stephen. Bỗng ông cảm thấy dâng lên trong lòng mình một niềm thương cảm. Có thể, chàng trai này có một trái tim, nói cho cùng, trái tim của hắn có thể bị an vỡ - Nhìn thấy một chàng trai trẻ trung là thế mà bị sự đau khổ và lầm lạc tàn phá, ta không thể nào chịu đựng nổi. Mặt trời chưa lặn. Chúng ta hãy vào quán uống chút gì đi, Stephen - ông nôi thêm, để hiến cho Stephen thứ thuốc thần hiệu của chính ông là rượu để tiêu trừ đau khổ của cuộc đời.

Stephen không nhúc nhích, anh đang tìm gì đó ở chân trời với đôi mắt khờ dại.

- Thưa ngài Christie, nàng ở đâu? Nếu tôi biết được, tôi sẽ chạy ngay đến đó để tìm nàng.

- Chúng tôi cũng không có tin tức gì về nó cả.

- Linh hồn của tôi sẽ không biết thế nào là ngơi nghỉ, bao lâu tôi chưa được ôm siết nàng vào lòng.

Stephen lại cầm bút và vẽ ngoằn ngoèo lên tờ giấy trắng.

Ông Daniel quay ngựa, nhắm quán rượu mà đến một mình. Ông hết phương cứu vãn Stephen Chase. Anh chàng đã chìm sâu vào điên dại.

Thật khó hiểu. Bao giờ ông cũng thấy anh chàng dù còn trai trẻ mà đã can đảm, bất khuất đáng sợ dường ấy. Ôi, tình yêu đã biến những con người hùng dũng hơn nữa, trở thành vô dụng. Ông Daniel nhận thấy đúng như thế, và bắt đầu nghêu ngao:

Hỡi người đẹp con dòng cháu giống!

Ta chết chăng vì danh tánh nhà nàng?

Lũ điên khùng có vì nàng mà tận số

Chỉ mình ta là vượt trội lũ hồ đồ

Qua một giờ và hai ly rượu whisky lậu, ông Daniel Christie thọc tay vào túi áo lấy ra một lá thư đã nhàu nát. Đảo mắt nhìn quanh để chắc rằng trong nhà chỉ còn mình ông với người chủ quán, ông lật lá thư và trải ra trước quầy.

“Cha yêu quý của con,

Mảnh giấy này con định gởi cho cha và chỉ một mình cha thôi. Con dấu nó trong bụi đỗ quyên … Con cam đoan là cha sẽ sớm phát hiện ra nó”.

Ông Daniel mỉm cười, đưa tay quệt nước mắt, rồi đọc tiếp:

“Con đi Boston, con chỉ nói riêng cho cha biết mà thôi. Con thường nghe cha nói đến tự do là thứ con hằng khao khát. Con rất thương nhớ cha. Hình ảnh cha luôn luôn ở trong tâm trí con khi con vượt biển đi Mỹ và khi các giấc mơ của con trở thành hiện thực.

Con gái rất yêu thương của cha.

Shannon”.

Ông Daniel gấp lá thư bỏ vào túi ngực, kế bên con tim. Ông thương nhớ con biết bao! Nhớ nụ cười mỉm rạng rỡ, nhớ nhan sắc xinh đẹp của cô! Không khác gì một tia sáng rực rỡ nhất đã biến mất khỏi đời ông.

Ông cầm ly rượu whisky đầy tràn và nốc một hơi, thưởng thức món rượu cay xè đốt cháy cổ ông và để lại mùi thơm nơi cuống họng. Ông tiếc nhớ Shannon hơn cả mạng sống của mình, ông yêu thương cô vô hạn, đến độ ông đã sung sướng vì cuối cùng rồi cô cũng đã thoát khỏi mọi trở ngại.