Câu chuyện thứ hai Thành phố hoa anh đào nở
Phố xá Shinshu ngày đầu xuân rộn ràng như hội.
Từ khu vực trước nhà ga Matsumoto vốn thường ngày chẳng mấy bóng khách vãng lai cho đến những con phố lớn, hôm nay đều tấp nập đủ mọi loại người. Đám thanh niên vai đeo ba lô to đùng xem chừng sắp đi leo núi, một cặp cha con đi lướt qua tay cầm đồ nghề câu cá, rồi còn cả đôi tình nhân người Tây cao lêu khêu. Dạo này khách du lịch nước ngoài tới thăm thú xú nhà quê này ngày một nhiều hơn.
Kỳ nghỉ dài tháng Năm đã bắt đầu.
Tháng trước gió đông hẵng còn nấn ná vi vút khắp Shinshu, nhưng nay tiết trời đã ấm lên nhiều. Dù đêm vẫn lạnh, nhưng ban ngày nắng lên, khí ấm tràn khắp phố phường, lại thêm người xe nhộn nhịp, tạo nên những nét chấm phá của mùa xuân.
Từ con phố lớn mang sắc xuân ấy quá bộ xuống phía Nam một chút sẽ tới một ngõ nhỏ, đi hết ngõ là đến đền Fukashi.
Dù có diện tích nhỏ, lại nằm ở vị trí tưởng chừng lọt thỏm giữa khu dân cư, nhưng đền Fukashi là ngôi đền Thần đạo giàu lịch sử. Khi khu rừng trấn thủ nằm ngay sau đền đột ngột hiện ra giữa những ngói nhà, tôi bỗng xúc động lạ thường, tưởng như vừa bắt gặp cánh cổng dẫn sang một thế giới khác.
Trái ngược hẳn với phố thị là nơi có thể thấy rõ sự biến đổi bốn mùa, bất kể lúc nào tôi ghé bước đến đây, ngôi đền cũng đón tôi bằng một bầu không khí thanh tịnh.
“Ôi…”
Người vừa thở ra đầy cảm khái ngay khi bước đến gần con đường lát đá dẫn vào đền là Haru, vợ tôi. Nàng đã trông thấy cây hoa anh đào nở rộ bên hông điện thờ. Hoa đang ở vào thời kỳ đẹp nhất, sắc phơn phớt hồng phủ rợp lên chính điện.
Hoa ở đây đều là loại Edohigan.
Những cánh hoa tuyệt sắc, đậm màu hơn một chút so với loại Somei Yoshino, đang nở tung rực rỡ như tụng ca mùa xuân mà chúng đã đợi mỏi mòn.
Vợ tôi đứng lặng ngước nhìn trong phút chốc, rồi nàng chạy ào về phía sân đền như bị hút lấy. Tà váy màu nâu lục nhạt khẽ tung bay. Nàng bước như nhảy qua những tấm đá lát đường, băng qua cổng Torii rồi dừng bước ngay bên điện Kagura, hít vào một hơi thật sâu, sau đó quay lại vẫy tay lia lịa.
“Ichi ơi, hoa nở rộ rồi này!”
Giọng nàng trong trẻo, vọng vang khắp sân đền tĩnh mịch.
Vợ tôi là có gái của rừng.
Cảm giác ấy rất khó diễn tả cho người khác.
Ở nhà, ngày ngày nàng sống chỉn chu, điềm đạm, nhưng khi vừa bước chân vào chốn thiên nhiên, bỗng chốc nàng hòa mình vào cây cối, người nàng tỏa ra thứ ánh sáng sống động kỳ lạ. Ngạc nhiên thay, cây cối dường như cũng phản ứng lại với nàng, bừng lên sức sống. Cây mai già thảnh thơi vươn cành lên bầu trời, hoa thụy hương chợt ngát thơm. Đặc biệt, khi đứng dưới bóng cây anh đào, nàng trông hệt một cô tiên hoa mới trở về nhà, ngời sáng và xinh đẹp đến nỗi tôi những muốn dừng chân say ngắm.
Tôi thơn. dong dạo bước tới con đường lát đá để đến chỗ nàng.
“Mấy hôm trước cả chùm chỉ hé dăm bảy phần, vậy mà chớp mát một cái, nụ hoa nào cũng nở bừng rồi. Xem ra Haru trở về nhà khiến hoa anh đào cũng vui lây đấy.”
Nghe tới nói vậy, cô vợ nhỏ nhắn gật đầu vui sướng.
Tôi quay về phía chính điện thi lễ, rồi lướt mắt một vòng ngắm nhìn Haru, cây anh đào và bầu trời.
Trời quang đãng, không một gợn mây.
Sau chuyến hành trình chụp ảnh dài ngày, sáng nay vợ tôi đã trở về nhà.
Dù đang trong tuần lễ Vàng*, ga Matsumoto lúc bảy giờ kém vẫn vắng tanh, khi tàu hỏa tuyến Iida - chuyến tàu đầu tiên - lướt vào sân ga, vị khách duy nhất xuống ga là vợ tôi. Nàng bước xuống khỏi toa tàu, vai đeo chiếc ba lô to ngang cơ thể, trông thấy tôi đang đứng rảnh rang trước cửa soát vé liền vẫy tay rối rít. Sau đó chúng tôi về trang viên Ontake cất hành lý rồi cùng nhau đi viếng đền Fukashi.
[*] Tuần từ cuối tháng Tư đến đầu tháng Năm, có nhiều ngày lễ liên tiếp.
Đến chào hỏi các vị thần sau khi về nhà là việc mà nàng chưa từng sao nhãng.
“Takato thế nào?”
“Hoa anh đào ở đó đẹp lắm anh ạ. Có người bảo sắc hoa Kohigan đã nhạt đi một chút rồi, nhưng em thì thấy vẫn rực rỡ lắm. Đẹp đến nỗi em quên cả chụp ảnh luôn. Cái danh thiên hạ đệ nhất quả không ngoa.”
Nàng mỉm cười đáp.
“Sau này nếu có dịp được đi cùng Ichi thì còn vui hơn nữa.”
“Ừ. Nhưng khoan bàn đến chuyện đi Takato năm sau, năm nay mình còn cái hẹn leo núi Ontake nữa đấy. Hè này kiểu gì anh cũng phải leo lên đó mới được, à đương nhiên là bằng cáp treo.”
Vợ tôi khúc khích cười. Từ trên cây, vài chú chim chìa vôi cất cánh bay lên như đáp lại.
“Mà hôm nay anh nghỉ việc không sao chứ ạ?”
“Giờ vẫn chưa thấy ai gọi. Có khi đến cả gã quỷ bệnh xấu xa cũng nể Haru quay về mà im hơi lặng tiếng.”
Vợ tôi lại bật cười.
“Mà anh muốn nghe chuyện về chuyến đi của em hơn cơ. Haru thì chắc không ở lì tại Takato suốt hai tuần đâu phải không?”
“Vâng, em còn ghé qua Seinaiji nữa.”
“Seinaiji?”
“Đó là một ngôi làng nhỏ trong núi, nằm giữa đường Ina và đường Kiso. Nơi ấy có loài hoa anh đào tán rủ mang tên Kurofune đẹp không gì sánh kịp anh ạ. Bấy nay em chẳng có dịp đến đó nên em nghĩ lâu lắm mới đi một chuyến thì tranh thủ đi luôn…”
Nhìn nàng hào hứng kể mà tôi thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.
“Nhưng em lo cho những cây hoa anh đào Somei Yoshino trên đường Kiso lắm. Vài năm trước hàng cây anh đào đẹp cực kỳ kéo dài đến mấy cây số cơ. Vậy mà năm nay do bệnh chổi rồng lan rộng, trông chúng thay đổi nhiều lắm. Sợ là qua vài năm nữa chúng sẽ héo rũ hết cả…”
Nàng nhíu đôi lông mày xinh đẹp, buồn bã vì căn bệnh của hoa như chuyện của chính mình. Tôi chẳng biết cái bệnh chổi rồng ấy là bệnh gì, nhưng hoa mà héo rũ thì tiếc thật, quan trọng hơn, Haru buồn thì tôi cũng não lòng theo. Chỉ hiềm một nỗi, nếu là bệnh của người thì tôi còn phát huy được năng lực thiên hạ vô song, chứ bệnh của hoa thì nằm ngoài phạm vi xử lý. Thật là lực bất tòng tâm.
Viếng đền xong, chúng tôi trở ra con đường nằm cạnh đó để về nhà, đúng lúc ấy tôi trông thấy một đôi vợ chồng cao tuổi đang đi qua cổng Torii, tiến vào sân đền.
Người chồng mặc chiếc áo rét cũ màu xanh thẫm, người vợ thì lộng lẫy trong tà áo kimono bằng lụa Matsumoto màu lam.
Tôi đứng khựng lại, ánh mắt của tôi và người chồng giao nhau.
“Thầy phó khoa.”
Tôi gọi, ông cười đáp lại. Là bác sĩ Cáo Già.
“Ơ kìa, dạo này cứ gặp nhau ngoài viện hoài, lạ nhỉ.”
“Chuyện đáng mừng đây chứ ạ. So với quanh năm suốt tháng đụng mặt nhau trong viện thì thế này lành mạnh hơn nhiều.”
“Đúng nhỉ,” ông gật gù. Vợ tôi lễ phép cúi đầu.
“Cháu là Kurihara Haruna. Cảm ơn bác sĩ đã luôn quan tâm tới anh nhà cháu ạ.”
“A, là cô vợ danh tiếng lẫy lừng của bác sĩ Kurihara, người pha cà phê ngon nhất thế giới đây hả? Tôi nghe danh đã lâu, nay được gặp mặt thật vinh dự quá.”
Ông ôn tồn đáp. Hai gò má vợ tôi thoắt đỏ bừng, nàng lại cúi đầu.
“Cô bé dễ thương thật.” Người phụ nữ đứng kế bên ông điềm đạm lên tiếng.
“Lần đầu gặp mặt. Tôi là Chiyo, vợ anh Naitou.”
Bộ kimono lụa màu lam thật hợp với bà. Vợ của bác sĩ Cáo Già hẳn đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng từ dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát của bà toát ra một sức sống mạnh mẽ. Bà cao ngang bác sĩ Cáo Già, nhưng có lẽ bởi dáng đứng thẳng quý phái nên thoạt nhìn trông bà có vẻ cao hơn ông.
“Vẻ đẹp đứng tuổi” là thế này chăng? Nói bà có dáng dấp của tượng Di Lặc Bồ Tát ở chùa Chuugu thì có hơi phóng đại không nhỉ?
Tôi quay sang Di Lặc phu nhân, cúi đầu chào.
“Từ ngày trở thành bác sĩ đến giờ, em vẫn luôn được thầy phó khoa ân cần chỉ bảo. Em luôn mong có dịp báo đáp công ơn thầy, nhưng mãi vẫn chưa làm được điều ấy…”
“Ông nhà tôi cứ nhắc đến bác sĩ Kurihara suốt đấy. Ông ấy bảo nhờ cậu đỡ đần nhiều nên ông ấy mới có thể tiếp tục bám nghề. Tôi biết ơn lắm.”
“Câu đó em nói mới phải ạ. Chắc hẳn thầy thức trắng nhiều đêm sinh mệt mỏi lú lẫn, đã nói nhầm lời của em rồi.”
Nghe vậy, đôi lông mày của phu nhân hơi rướn lên, rồi bà phá ra cười.
“Đúng như những gì tôi được nghe, bác sĩ Kurihara vui tính thật.”
Lần đầu gặp, không gọi tôi là “lập dị” mà còn khen là “vui tính” nữa, chuyện hiếm! Phu nhân quả có mắt nhìn người.
Tôi lại quay sang bác sĩ Cáo Già.
“Hôm nay thầy và cô cùng nhau tản bộ ạ?”
“Ừ, vì tình hình trong khu có vẻ ổn định. Tính từ Tết, chưa hôm nào tôi được đi lại ngoài trời dưới ánh nắng ban ngày. Được một hôm thế này thật quý hóa. Lâu lắm mới được nghỉ mà lại vào đúng dịp hoa anh đào nở nữa chứ, hên quá Chiyo nhỉ?”
Bác sĩ Cáo Già nói rồi nhìn vợ. Phu nhân Chiyo mỉm cười và gật đầu đáp lại, cử chỉ ấy thật giản dị mà ấm lòng. Giữa họ có một sự hòa hợp bền chặt sắt son, hẳn đã được vun đắp qua bao năm kết tình chồng vợ.
Đôi gò má lúc nào cũng tái nhợt của bác sĩ Cáo Già dường như đang ửng sắc hồng. Có lẽ, để mang đến sức sống cho một con người, rốt cuộc vẫn cần một con người khác.
“Thầy hãy thơn. thả tận hưởng ngày nghỉ đi ạ. Em thấy dạo này thầy gầy lắm đó. Nếu gầy thêm nữa, khéo chưa kịp khám bệnh đã trở thành bệnh nhân rồi.”
Phu nhân đứng kế bên đáp lời tôi.
“Bác sĩ Kurihara mới là người vất vả. Cậu làm việc vừa vừa thôi. Một ông già như nhà tôi thì đã đành, đằng này cậu còn trẻ vậy mà ngó lơ cô vợ đáng yêu thế này thì mang tội đấy.”
“Làm gì có chuyện ngó lơ ạ!”
Câu chỉ trích của Di Lặc phu nhân làm tôi giật thót trong dạ.
Tôi xua tay rối rít, bên cạnh, vợ tôi thẹn thùng lên tiếng.
“Bác sĩ Naitou có thể tiếp tục dốc sức làm việc chắc vì có một hậu phương vững chắc như phu nhân đây ạ.”
“Đừng gọi trịnh trọng quá thế, Haruna gọi ‘cô Chiyo’ là được rồi.”
Phu nhân Chiyo quay nhìn vợ tôi, ánh mắt hấp háy tinh nghịch.
“Đám bác sĩ là những kẻ vừa nghe bệnh viện gọi đã lập tức quên sạch mọi thứ khác. Bảo là có hơi điên cuồng thì cũng chẳng ngoa đâu.”
“Kìa Chiyo, mình đừng làm vợ chồng Kurihara khó xử.”
“Tôi biết mà. Thấy hai bạn trẻ tình cảm mặn nồng nên tôi nổi hứng chọc ghẹo chút thôi.”
Bà tỉnh khô nói vậy, rồi đưa tay áo che miệng, khúc khích cười.
“Chắc vì khí xuân tác động đấy.”
Nhìn bà, tôi không chỉ thấy vẻ ngoài dịu dàng, mà còn cảm nhận được một nội tâm kiên cường. Trong đó có sự tự tin vững chắc đã trở thành chỗ dựa cho bác sĩ Cáo Già suốt bao năm qua. Bác sĩ Cáo Già, người có đôi mắt luôn phát ánh tinh anh, lúc này trở thành ông già đôn hậu trên lòng bàn tay của Di Lặc phu nhân.
“Được một ngày hai vợ chồng thơn. thả tản bộ bên nhau, thật tốt quá Kurihara nhỉ?”
Bác sĩ Cáo Già vừa dứt lời thì chiếc điện thoại di động trong túi tôi reo lên inh ỏi. Số gọi tới khỏi nói cũng biết, chính là của bệnh viện Honjou. Tôi nghe điện, bên kia báo rằng mức đường huyết sáng nay của một bệnh nhân mắc tiểu đường đã vượt quá 500. Vì có thể xảy ra nguy cơ hôn mê hoặc nhiễm độc axit nên tôi phải tới xem sao.
“Vất vả quá nhỉ, Kurihara.”
“Chuyện thường ở huyện rồi ạ.”
Tôi chưa nói hết câu, tiếng chuông điện thoại đã ngân vang từ túi bác sĩ Cáo Già.
“Trời ơi, cả tôi nữa sao?” Ông nheo đôi mắt nhỏ, cười khổ. “Thôi tiện đây ta đi cùng luôn nhé, Kurihara.” “Vinh dự quá ạ.”
Tôi cúi đầu rồi quay ra sau, bắt gặp ánh nhìn lo âu cua Haru.
Chúng tôi vừa bảo nhau chiều nay đi ngắm cả hoa anh đào ở thành Matsumoto nữa. Như thường lệ, ngày nghỉ của hai vợ chồng lại bị một cú điện thoại phá ngang.
Nhưng nỗi ai oán vừa dâng nghẹn lồng ngực tôi đã bị giọng nói trong trẻo của nàng xua tan.
“Ichi cố lên nhé.”
Nhìn nàng giơ nắm tay lên cổ vũ, tôi chợt thấy gió mát thổi qua lòng.
“Cứ tin ở anh.”
Tôi hùng hồn đáp thật to rồi bước đi.
Con tạo khéo trêu ngươi, trời trên đầu mênh mang trong vắt, cảnh xung quanh ngòi sáng sắc xuân. Bỏ lại không gian rạng rỡ này để bước vào cái bệnh viện u ám trang bị cả đống máy điều hòa nhiệt độ, ngớ ngẩn cỡ ấy chắc cũng được coi là vui tính.
Bước qua cánh cổng Torii của đền Fukashi, tòa bệnh viện màu trắng hiện lên phía bên kia khu dân cư. Tấm bảng đỏ in dòng chữ “365 ngày…” vẫn cao ngạo ung dung nằm đó.
⚝ ✽ ⚝
Thông thường, mức đường huyết khi đói của người trưởng thành là dưới 100. Mức đường huyết trong bất kỳ thời điểm nào cũng không được vượt quá 200. Vậy nên mức 500 là rất bất bình thường. Bệnh nhân là nam giới, bốn mươi tuổi, khoảng một tuần trước do bệnh trạng chuyển biến xấu nên đã nhập viện theo chương trình giáo dục sức khỏe bệnh tiểu đường.
“Thề với bác sĩ là tôi không ăn gì luôn.”
Tôi vừa bước vào phòng bệnh, anh Aida ngồi trên giường đã ưỡn ngực nói ào ào. Xem chừng ý thức vẫn tỉnh táo. Tạm thời có thể vuốt ngực thở phào rồi.
“Tôi nghe bệnh viện báo là mức đường huyết của anh lúc trước giờ ăn trưa lên tới 520.”
“Nhưng tôi có ăn gì đâu. Đúng như lời bác sĩ dặn, ngoài mấy món bệnh viện cấp tôi không ăn gì khác luôn.”
Anh Aida xịu mặt. Anh lùn xủn, mặt tròn vo, nên tỏ vẻ phụng phịu thế này trông lại khá đáng yêu. Nhưng tôi quyết không để vẻ đáng yêu đó làm mềm lòng.
Mức đường huyết của anh trong hai, ba ngày đầu nhập viện luôn ở mức an toàn, mấy hôm gần đây mới đột ngột tăng. Xem xét quá trình, tôi tin chắc vì kiêng khem khổ sở quá nên anh đã lén ăn vụng. Nhưng vạch trần chuyện đó quả không dễ.
Điểm tréo ngoe của căn bệnh tiểu đường này là những triệu chứng mà bệnh nhân có thể cảm nhận được sẽ không phát ra cho tới tận khi bệnh đã sang giai đoạn nguy hiểm. Bởi vậy mới cần tới quản lý nhập viện theo chương trình giáo dục sức khỏe khi bệnh nhân vẫn còn khỏe mạnh.
“Anh không ăn gì thật à?”
“Thật mà bác sĩ.”
Anh nhún đôi vai mập, trả lời dõng dạc.
“Dạo này mấy kỹ thuật xét nghiệm máu liên quan đến bệnh tiểu đường tiến bộ lắm đấy.”
Trước tiên, tôi áp ống nghe vào ngực anh vờ nghe nghe ngóng ngóng.
“Nếu xét nghiệm cái loại gọi là chất chỉ điểm đồ ăn, thì sẽ biết ngay bệnh nhân đã ăn những gì, ăn bao nhiêu.”
Tôi nói nhẹ tênh, gò má anh Aida hơi đanh lại.
“Ngay đến ăn bánh mì, bánh ngọt hay cơm nắm cũng xét nghiệm ra được. Ai mà nói dối là sẽ bị phát hiện ngay.”
Tôi liếc qua, bắt gặp ánh mắt hoang mang của anh Aida.
“Thật… thật à bác sĩ?”
“Đùa thôi.”
Tôi tỉnh bơ đáp.
Anh Aida á khẩu, có vẻ anh muốn nói lại gì đó, nhưng cuối cùng gục đầu xuống xụi lơ.
“… Xin lỗi bác sĩ.”
“Anh nói là muốn được điều trị nên tôi mới cho anh nhập viện. Lần tới anh còn ăn nữa thì tôi sẽ coi như anh không cần điều trị nữa rồi cho xuất viện nhé.”
Tôi chỉ nói gắt thế rồi quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh. Thế này là hiền lắm rồi. Nếu bác sĩ Chồn Bự xử ca này, không chừng ông sẽ quăng anh khỏi cửa sổ tầng ba, rồi tống sang khoa chấn thương chỉnh hình.
Tới hành lang, tôi nhận ra bên cạnh là phòng của bà Tomekawa Toyo.
Tôi hé mắt dòm vào phòng. Trên chiếc giường kê sát khung cửa sổ tràn nắng ấm, bà Toyo đeo chiếc mặt nạ ôxy to đang say ngủ. Người ngồi lặng im bên cạnh, lơ đãng ngắm nhìn bà, khỏi nói cũng biết chính là ông Mago.
Đôi khi ông gục gặc đầu như vừa chợt nhớ lại điều gì, ngước lên nhìn bầu trời ngoài khung cửa sổ, rồi nhìn xuống hàng cây anh đào đang nở rộ phía dưới, sau đó lại nhìn bà Toyo. Suốt cả ngày ông chỉ chậm rãi lặp lại chuỗi hành động đó.
“Em đã bảo ông về nghỉ một chút đi, nhưng ông vẫn cứ thế đấy.”
Touzai đi ngang qua hành lang, dừng lại nói.
“Ông bảo về căn nhà không có bà Toyo thì ông cũng không chịu được cô đơn. Lời lẽ nghe buồn khổ vậy, nhưng ông Mago nói ra tự nhiên lắm, nên em cùng chẳng biết đáp lại thế nào.”
Tôi chỉ im lặng gật đầu.
Nghe kể rằng tính tới nay, ông bà Tomekawa đã lấy nhau được bảy mươi năm. Không phải bảy mươi năm sống trên đời. Là bảy mươi năm kết tình chồng vợ. Đám trẻ chúng tôi làm sao mà hiểu thấu được sự đằng đẵng đó.
Vừa về đến phòng nhân sự, tôi bắt gặp một người đàn ông khoác áo blouse trắng đang rảo bước tiến tới từ phía bên kia hành lang. Ngạc nhiên thay, đó chính là Tatsuya.
Dưới tấm áo blouse, cậu mặc sơ mi trắng và quần jean, nhìn vậy tôi hiểu ngay cậu vừa vội vã chạy đến sau khi nhận cuộc gọi từ bệnh viện.
“Đang tuần nghỉ lễ mà lại thò mặt tới khu, quả là một sự thay đổi choáng váng của bạn tôi. Bị va đầu vào đâu à Tatsu?”
Tôi gọi cậu, không quên bồi thêm chút mỉa mai. Tatsuya cười khổ đáp lời:
“Cậu làm ơn đừng nói như thể người ta là thằng tồi vậy chứ. Không đến thì bị trách mắng, đến thì bị chọc ngoáy, sao mà khó sống quá.”
“Gieo nhân nào gặt quả nấy thôi. Có người bệnh nặng à?”
“Chính là bệnh nhân thiếu máu bất sản ấy. Cuối cùng ciclosporin cũng bắt đầu công hiệu, tình trạng thiếu máu đã cải thiện rồi, vậy mà hôm qua cô ấy lại lên cơn sốt.”
“Ra vậy. Vì thế mà tối qua Mikage mới thở vắn than dài là không liên lạc được với cậu.”
“Không phải lo. Đến loại thuốc kháng sinh nào cho bệnh nhân uống lúc sốt, tôi cũng sẽ hướng dẫn đầy đủ. Ngoài ra đâu còn việc gì có thể làm nữa.”
Cậu bạn cũ đứng thẳng lưng, đáp lại. Trên mặt cậu có vẻ tự tin không gì lay chuyển của một bác sĩ nội huyết học giỏi.
“Ôi bác sĩ Shindou sao mà tài ba quá! Mọi việc qua tay anh đều hoàn hảo hết chỗ chê.”
Tôi cố hết sức mỉa mai thêm lần nữa.
Tatsuya lại cười khổ. Vừa hay lúc đó Mikage quay lại phòng nhân sự, cậu liền gọi cô. Sau đó cậu bắt đầu đưa ra các hướng dân tỉ mỉ. Mikage bèn cắm đầu cắm cổ ghi ghi chép chép, khá là đáng khen. Cuối cùng cô cũng thụ giáo xong, liền vội vàng chạy đi lấy thuốc.
“Hôm nay định ở lại bệnh viện cả ngày à, Tatsu?”
“Làm gì có. Hướng dẫn xong rồi thì tôi về đây.”
“Cậu có vẻ vẫn bận rộn quá nhỉ. Nhưng mới mười một giờ trưa thôi mà.”
Tôi nói đầy ẩn ý, Tatsuya vừa dợm bước đi liền dừng chân.
Tôi duỗi ngón trỏ và ngón giữa, đập đập xuống bàn.
“Trên văn phòng có bàn cờ đấy. Đấu một ván không?”
Tatsuya mở to mắt.
“Đừng kinh ngạc đến mức đó chứ.”
“Tưởng sau mùa thu năm đó, cậu không còn muốn đấu cờ với tôi nữa…”
“Làm gì có chuyện tôi nói mấy lời nhỏ nhen thế.”
Nỗi lo lắng vụn vặt của Tatsuya làm tôi bật cười.
“Đương nhiên nếu cậu sợ tôi quá mà bỏ chạy thì tôi cũng chẳng dám nài ép.”
“Bị cậu nói thế thì tôi không từ chối nổi rồi. Chắc chỉ cùng lắm một tiếng là phân thắng bại thôi, ta tái đấu sau sáu năm nào.”
“Xem ra chỉ mỗi trình nói nhảm của cậu là ngày càng sắc bén. Cầu trời kỹ năng chơi cờ của cậu không bị cùn đi giống như sự giác ngộ của cậu đối với ngành Y.”
Tôi đứng thẳng lưng, rồi nói thêm:
“Ba mươi phút sau sẽ thế nào nhỉ, mong đợi quá.”
⚝ ✽ ⚝
Ba mươi phút sau.
“Cậu mong đợi gì thế, Kurihara?”
Giọng nói tươi rói của Tatsuya vang lên trong văn phơn.. Cậu nở nụ cười ôn hòa mà bén ngọt.
Văn phòng bệnh viện ngập tràn nắng xuân, vì là trưa ngay nghỉ nén vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có tôi và Tatsuya ngồi đối diện trên ghế xô pha, trừng trừng nhìn nhau.
Trên bàn cờ shogi nho nhỏ đặt giữa hai chúng tôi, đội quân với thế trận chỉnh tề ngay ngắn của Tatsuya đang đối diện với đội quân tan tác như ong vỡ tổ của tới.
“Cậu chẳng biết nương tay với bạn bè gì cả. Khám chữa bệnh mà cậu cũng cố gắng thế này thì tôi đã không phải lo lắng gì rồi.”
“Bỏ ngay cái kiểu nói móc mỉa từng tí một ấy đi nhé. Dù thế nào cũng khó sống ở đời. Chẳng phải Souseki đã nói vậy sao? Những điều bất mãn, vô lý cứ chất cao như núi mà.”
Tôi tặc lưỡi, khoanh tay.
Dù đã anh dũng chiến đấu cố gắng lật ngược thế trận, nhưng tình hình quân tôi quả thật vô cùng thảm hại. Quân Giác Tướng vừa đổi chủ hiện đang chặn đường thoái lui của Vương Tướng. Sau vài giây đăm chiêu suy nghĩ, tôi chỉ còn nước dõng dạc hô lên:
“Xin thua!”
“Sáu năm mới tái đấu mà hàng nhanh quá vậy. Cậu gắng chống chịu thêm chút nữa tôi cũng không ngại đâu.”
“Hừm, lâu lắm tôi mới xài đến chiến thuật vườn không nhà trống, thế mà vẫn thua như thường. Có vẻ phải nghĩ kế sách mới thôi.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Từ lúc bắt đầu ván cờ đến giờ vẫn chưa được một tiếng. Tôi lại tặc lưỡi, rồi ngẩng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Tatsuya.
“Sao đấy?”
“… Kurihara không hỏi gì à?”
“Về tung tích của quân Phi Xa hở?”
“Về chuyện xảy ra ở Tokyo ấy.”
Đang vươn tay ra tính dọn dẹp quân cờ, tôi chợt khựng lại, nhìn cậu trân trối. Tatsuya cũng nhìn tôi không chớp, mắt cậu ánh lên những hoài nghi.
“Cậu muốn tôi hỏi ư?”
“Tôi tưởng cậu định hỏi nên mới rủ tôi chơi cờ.”
“… Nếu bảo tôi hoàn toàn không thắc mắc thì là nói dối.”
Tôi tiếp tục dọn bàn cờ.
“Nhưng nghĩ kỹ, cậu đã không muốn kể mà tôi lại cứ nhất quyết muốn biết, thì thà gọi điện trực tiếp hỏi Kisaragi còn nhanh hơn.”
Tatsuya lộ vẻ dao động trước trái bom mà tôi vừa vờ tỉnh bơ quăng ra.
“Tôi vẫn còn lưu số của cô ấy trong điện thoại. Dù gì Kisaragi cũng là đàn em thân thiết của tôi, đã cùng nhau đấu cờ những hai năm. Lâu lắm mới nhận được cú điện thoại thám hỏi từ đàn anh, chắc cô ấy cũng vui chứ nhỉ?”
“Kurihara…”
“Có điều, dạo này tôi đầu tắt mặt tối ở bệnh viện, gọi một cú điện thoại cũng chẳng có thời gian. Tiếc thật.”
Tôi đặt quân Ngân Tương cuối cùng vào hộp, rồi ngước nhìn cậu.
Tatsuya vẫn lặng lẽ nhìn lại tôi. Ánh mắt cậu vừa đăm chiêu, vừa ngập ngừng, vừa bối rối.
Một phút im lìm, rồi tôi nói thèm:
“Khi nào cậu muốn kể, tôi sẽ nghe. Chút thời gian lắng nghe cậu thì tôi có thể thu xếp được.”
Tôi gấp đôi cái bàn cờ rẻ tiền lại, đặt hộp đựng quân cờ lên trên, rồi đứng dậy.
⚝ ✽ ⚝
Cái môn cờ shogi ấy thật lạ lùng, có khi ta chẳng nhớ chút gì về cục diện ván cờ, nhưng khung cảnh khi đâu cờ thì vẫn hoài in đậm trong ký ức.
Giờ đây tôi vẫn nhớ rõ mồn một trận cờ hồi mùa hè năm thứ năm đại học, khi Tatsuya còn nắm vững trong tay danh hiệu “lương tâm của khoa Y”.
Lúc ấy đương giữa tháng Tám, kỳ nghỉ hè hẵng còn chưa kết thúc.
Khu khuôn viên trường mọi khi tấp nập sinh viên qua lại nay vắng lặng như tờ. Giữa trưa ngày thường mà ngôi trường chìm trong tịch mịch. Trường tôi vốn có nhiều sinh viên ngoại tỉnh, hầu hết mọi người đều tranh thủ mấy ngày nghỉ hè để về thăm quê.
Còn tôi những lúc thế này chỉ thích cầm trên tay một cuốn danh tác của Souseki hay Kyouka mà thơ thẩn dạo bước quanh sân, bởi tôi thấy cái việc lê thân về quê thật rất đổi phiền. Từ Matsumoto về đến quê tôi phải đi quãng đường mất trọn một ngày.
Chín giờ sáng, như mọi khi, tôi lại ghé qua hành lang trước căng tin quạnh quẽ, tự ý treo tấm biển đề “Câu lạc bộ cờ shogi” lên, rồi lặng im ngồi giải thế cờ. Hồi đó chắc nom tôi kỳ khôi lắm, khéo lại hóa truyền kỳ mùa hè của khoa Y cũng nên.
Dưới nắng hè, Shinshu hầm hập như lò than, nhưng ta chỉ cần bước vào nơi khuất nắng tức thì sẽ cảm thấy nhiệt độ giảm hẳn, sảng khoái vô cùng. Khu hành lang rộng rãi chỉ có chiếc xô pha cho khách ngồi, đặt thêm quạt máy thổi gió hây hây, đã đủ trở thành thiên đường nơi hạ giới.
Sáng tôi giải được tầm mười thế cờ, rồi nhân lúc rảnh rỗi nhâm nhi lon cà phê và đọc cuốn Trưa xuân của Izumi Kyouka kiếm được trong tiệm sách cũ. Đọc xong lần thứ hai thì cũng chớm chiều. Lúc ấy Tatsuya đã phụ việc ở tiệm mì gia đình xong, liền ghé qua cùng tôi giao đấu. Ngày nào cũng vậy.
⚝ ✽ ⚝
“Trúc đào đang nở hoa đấy. Đúng là mùa hè rồi.”
Tatsuya vui vẻ nói trong khi di chuyển quân Phi Xa.
Nghe vậy, tôi đưa mắt nhìn hàng giậu cạnh cổng trường. Ba giờ chiều mà mắt tôi vẫn nheo lại vì chói. Từ hành lang tối mờ trông ra, tôi thấy khoảng sân bên ngoài tràn nắng rực rỡ. Dòng ánh sáng tưới đẫm hàng giậu màu xanh lục, và trên ấy những đóa hoa đỏ thắm đang nở bừng.
“Chẳng được ai chăm sóc mà năm nào cũng nở đẹp. Hoa trúc đào cũng là một trong bảy truyền kỳ của khoa Y nhỉ?”
“Cái vụ bảy truyền kỳ này… Tôi cũng biết một chuyện nè. Nghe nói có một cậu tên là Kurihara, ngày qua ngày miệt mài giải thế cờ một mình, vậy mà vẫn chưa lần nào thắng được tôi.”
“Đúng là thiển cận. Có biết binh pháp Tôn Tử không? Trăm trận trăm thắng chưa phải là giỏi nhất, không đánh mà khuất phục được người, ấy mới là vô địch thiên hạ.”
“Ra thế,” Tatsuya ỡm ờ trả lời, tiếp tục đi những nước cờ chẳng chút khoan dung. Ngón tay dài của cậu bắt lấy quân Giác của tôi, thả vào một quân Mã.
“Năm nay cậu tính khi nào về quê, Kurihara?”
“Chậc, giờ tôi chưa quyết. Dạo này trường vắng vẻ, tôi đang sống thoải mái lắm. Hơi đâu mà vác xác đi một chặng dài về cái xứ miền Tây oi bức ấy.”
“Nhưng thỉnh thoảng cũng phải về chứ, bộ không sợ cha mẹ buồn hả? Trong lức còn có thể thì hãy làm ngươi con hiếu thảo đi. Cha mẹ có sống mãi với mình được đâu.”
Tatsuya nói, giọng nặng nẻ. Cha cậu đã qua đời ngay sau khi cậu thi đỗ khoa Y. Ông bị ung thư tụy. Khi phát hiện thì bệnh đã ở giai đoạn cuối.
Từ đó trở đi, hai mẹ con cậu sống với nhau. Có lẽ đến tận bây giờ, đôi lúc nỗi buồn lặng câm vẫn tràn qua lòng cậu. Có những khi cậu mải miết nhìn trời, ánh mắt đầy áp cô đơn. Chẳng biết nói gì để an ủi nỗi buồn của bạn, tôi đành hăng hái đẩy quân Quế Mã lên.
“‘Lương tâm của khoa Y’ nói năng có sức thuyết phục thật đấy. Tôi phải lưu tâm mới được.”
“Lương tâm gì cơ?”
“Mọi người gọi cậu vậy đấy. Bảo cậu là chút lương tâm cuối cùng sót lại của cái khoa Y tàn ác này.”
“Chuyện gì nghe hết hồn vậy?”
“Hết hồn gì chứ. Cậu chẳng đã xử lý êm thấm vụ lắp máy sưởi cho giảng đường còn gì. Chẳng cứ gì khóa minh, người nào người nấy đều cúi rạp trước thành tựu chói lòa của cậu kìa.”
“Vụ đó có gì ghê gớm đâu.” Tatsuya cười ngại ngùng.
Đại học Shinano là một ngôi trường có lịch sử tồn tại lâu đời, chính bởi thế mà giảng đường cũng không thoát khỏi số phận ngày càng xuống cấp. Một trong những vấn đề nhức nhối nhất của trường là hỏng hệ thống sưởi. Ở cái xứ Shinshu nhiệt độ ban ngày vào mùa đông cũng liên tục giảm xuống dưới 0 độ này, phòng học không được sưởi ấm ngập trong làn không khí lạnh buốt, chẳng khác nào chốn âm tào địa phủ. Quý độc giả hãy thử tưởng tượng cảnh những làn hơi thở trắng muốt vấn vít khắp giảng đường, chắc sẽ thấu hiểu phần nào tình cảnh tuyệt vọng của chúng tôi.
Suốt nhiều năm hội sinh viên đã yêu cầu phòng công tác sinh viên cải thiện môi trường học tập khắc nghiệt này, nhưng do thiếu kinh phí nên mãi mà họ chẳng thực hiện được, chỉ đối phó theo kiểu muối bỏ bể là lắp thêm một lò sưởi dạng thô sơ.
Người hùng đã thực hiện cuộc cách mạng thay đổi tình trạng này chính là Tatsuya.
Cậu trực tiếp đến gặp các thầy cô giáo và cán sự phòng sinh viên, nói lý với họ, kêu gọi sự ủng hộ tài chính, diễn thuyết trước toàn trường. Nỗ lực của cậu đã dần khiến gió đổi chiều. Rõ ràng chính sự chân thành và những lời thuyết phục nhẫn nại của Tatsuya đã mang lại ấn tượng lạ lùng về một phơn. trào sinh viên của những thập niên cũ, trong khi đó vốn chỉ là một cuộc vận động có vẻ hão huyền mà các vị giáo sư không thèm phản đối.
Sau nửa năm, phơn. trào đã trở nên vững mạnh, và rồi cuối cùng cũng gặt hái thành công. Mùa hè năm đó, giảng đường chính bắt đầu được lắp hệ thống sưởi mới. Công tác lắp đặt sẽ hoàn thành khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Tatsuya đưa ngón tay dài đẩy quân Kim Tướng lên, mỉm cười.
“Tôi chỉ thấy tay cóng quá thì khó ghi chép thôi mà. Đứa sinh ra ở Shinshu như tôi còn đỡ, mấy cậu đến từ xứ nóng chắc chịu không nổi.”
“Hồi mới từ Shikoku đến đây, tôi thích mê. Ở miền Tây tháng Ba hoa anh đào đã rụng rồi, mà ở Shinshu tháng Năm hoa mới nở. Nghĩ mỗi năm được ngắm hoa nở hai lần tôi sung sướng quá, vậy mà niềm vui ngắn chẳng tày gang, đến mùa đông chứng kiến bát xúp miso để trong bếp cũng đóng đá thì thật tình tôi cứ lo mình sẽ bỏ trường mà chạy.”
Tatsuya lại cười khổ.
“Nhưng vụ đó tôi đâu dám nhận công một mình. Lần nào tôi đến phòng giáo viên nói chuyện, cậu cũng đều đi cùng còn gì.”
“Tôi chỉ đi hóng hớt thôi. Ngoài việc đứng khoanh tay ngó nghiêng thi tôi có làm gì nữa đâu.”
“Làm gì có chuyện đó.”
Sau khi bày thế cờ cư phi xa huyệt hùng hoàn hảo, Tatsuya ngẩng mặt lên.
“Lần đàm phán ở lớp sinh lý học chẳng phải nhờ cậu mới thành công sao? Kurihara quá siêu luôn, thuyết phục được cả ông thầy khó tính nhất. Cái danh hiệu ‘lương tâm của khoa Y’ đó, tôi xin kính tặng cậu.”
Vị giáo viên dạy môn sinh lý học thứ ba vốn nổi danh là người khó đỡ nhất trong vô vàn những ông thầy bà cô quái tính của Đại học Shinano. Khi chúng tôi đến gặp ông để đàm phán vụ lắp hệ thống sưởi, ông chỉ cười nhạt như thể coi chúng tôi là lũ ruồi nhặng, chẳng hề tỏ vẻ hợp tác. Ông còn bỉ bôi, “Các đàn anh đàn chị của hai cậu có cần đến lò sưởi đâu mà vẫn thành tài đấy thôi.”
Ca ngợi sức chịu đựng của thế hệ trước hòng dập tắt những tư tưởng tiến bộ của thế hệ sau là bài ruột của mấy ông bà già bảo thủ. Đối với các vị này, tranh luận hay thuyết phục cũng vô ích mà thôi.
Nhìn Tatsuya ủ rũ ra về, tôi đã vận não chớp nhoáng và lập tức thảo ra được một kế hoạch. Lúc tan trường, tôi lén khóa tất cả các van gas dẫn tới hệ thống sưởi trong lớp sinh lý học, rồi chuồn đi.
Hôm ấy đúng ngày nhiệt độ chạm ngưỡng 0 của tháng Mười hai. Phòng sinh lý học nơi hệ thống máy sưởi đã ngưng hoạt động từ đời nào chìm vào cái rét tái tê. Một nhân viên văn phòng y tế ngay lập tức phát hiện nguyên nhân và mở lại các van gas. Đương nhiên tôi đã bị triệu tập và phải nhận lấy một thái độ thù địch khủng khiếp, nhưng đồng thời ông thầy dạy môn sinh lý học cùng chịu nhún nhường phần nào.
Hẳn là bởi ông thầy đáng kính ấy đã chịu không nổi cái lạnh mùa đông mà các bậc tiền nhiệm của ông đều từng kinh qua.
“Đúng là không tài nào đoán được cậu định làm gì. Cứ ra vẻ ta đây chẳng quan tâm vậy mà lại một mình vuốt râu hùm như thế.”
Tatsuya vươn tay ra không chút do dự, lẹ làng nhón lấy quân Giác Tướng đang bị địch bao vây của tôi. Tôi tặc lưỡi.
“Chắc vì tôi đã bị cảm hóa bởi đứa bạn coi lời của Theodore Sorensen là lẽ sống.”
Không hổ thẹn với lương tâm chính là thù lao đáng quý nhất của chúng ta.
Tatsuya đã nhắc đến câu danh ngôn này khi việc xin lắp hệ thống sưởi gập trở ngại, toàn bộ thành viên hội sinh viên đều gạt vấn đề đó qua một bên. Sau khi được bạn bè hỏi ý kiến, cậu bèn ôm vào thân cái chức người đàm phán và ra mặt hành động. Tôi vốn luôn vạch rõ ranh giới với những phơn. trào kiểu này, chỉ đóng vai khách qua đường ung dung theo dõi cuộc vui, lúc ấy cũng phải hoảng hồn can ngăn cậu chớ có làm liều. Và cậu đã trích dẫn lời của Theodore để đáp lại tôi.
“Trong thế giới nghiệt ngã này, thật đáng kinh ngạc khi vẫn tồn tại người luôn nỗ lực hiện thực hóa một giấc mộng hoang đường đến thế. Cậu chính trực như vậy hẳn không thể an phận làm một kẻ ngoài cuộc được.”
“Đó là câu danh ngôn yêu thích của cha tôi. Hồi còn nhỏ tôi vẫn thường nghe ông nhắc câu này. Mà thôi, bỏ qua mấy chuyện quá khứ…”
Tatsuya nhẹ nhàng vươn tay ra.
“Cậu bất cẩn quá đấy. Trận đấu lần thứ năm trăm đong đầy kỷ niệm thế này mà cậu không xuất thần lên được tí nào.”
Rồi cậu bắt luôn quân Phi Xa. Đội hình của tôi thế là tan tác. Tôi khoanh tay, nhìn chăm chăm xuống bàn cờ một lúc.
“Chào các anh!”
Một giọng nói tươi rói vút lên. Hai chúng tôi cùng ngẩng mặt nhìn.
Một cô nàng có làn da rám nắng đang đứng ở lối vào, mỉm cười rạng rỡ. Khỏi nói cũng biết đó là Kisaragi Chinatsu, thành viên thứ ba lừng danh của câu lạc bộ cờ shogi. Nhìn bộ dạng đoán chừng cô vừa mới thi đấu tennis xong, mái tóc đen nhánh dài ngang vai được buộc cao sau đầu.
“Biết ngay các anh ở đây mà.”
Cặp chân thong thả hồn nhiên lộ ra dưới chiếc quần short làm chói mắt tôi hơn cả nắng ngoài sân. Những bông trúc đào kia cũng phải ngậm ngùi lùi bước, nhường vai chính cho cô em khóa dưới đẹp tỏa hào quang.
Trong ngực đập dồn, nhưng tôi vẫn làm bộ tỉnh queo và đĩnh đạc đáp lời.
“Sao không lo luyện tennis mà đến đây, Kisaragi? Em đang tập huấn đặc biệt để dự đại hội Y khoa Đông Nhật cơ mà?”
Đại hội Y khoa Đông Nhật là tên gọi tắt của Đại hội thể dục thể thao khoa Y miền Đông Nhật Bản. Tên nghe kêu vậy nhưng đơn giản đó là hội thi thể thao dành cho các câu lạc bộ sinh viên thuộc trường Y tại khu vực miền Đông.
“Hôm nay xong sớm anh ạ. Em lấy cớ phải tới câu lạc bộ cờ shogi để chuồn đi.”
Giọng nói của cô rộn rã bên tai, khiến tôi bỗng thấy dường như căng tin tối mờ sáng lên đôi phần.
Tôi áp tay lên trán. Tatsuya ngồi bên thấy vậy cười khổ nói thay:
“Gọi hội này là ‘câu lạc bộ cờ shogi’ thì hơi quá rồi Kisaragi ạ. Kurihara sẽ bị đội trưởng nhà em mắng vốn vì tội dám dụ dỗ át chủ bài của câu lạc bộ tennis tới cái hội bá vơ này cho coi.”
“Không có chuyện đó đâu. Các anh chị khóa trên tuy hay càu nhàu về anh Kurihara nhưng thực ra lại tin tưởng anh ấy lắm.”
“Gì chứ…”
“Mà lúc đầu chính anh Kurihara rủ em vào câu lạc bộ này còn gì? Anh định đuổi thành viên nghiêm túc đã theo anh suốt một năm trời đi à?”
Lời cô nói khiến tôi chợt ngẩn ngơ.
Ra vậy, thấm thoát đã một năm trôi qua kể từ ngày tới ra vẻ cằn nhằn để rủ rê cô ở quán Meisai. Trong năm vừa qua, cô còn thường xuyên lui tới đây hơn cả Tatsuya, và dĩ nhiên đã trở thành thành viên chính thức quan trọng của câu lạc bộ.
Kisaragi tiến lại gần chúng tôi, vươn cổ ngó bàn cờ qua vai Tatsuya. Dải tóc đuôi gà lúc lắc, tỏa ra mùi hoa oải hương chẳng hợp với câu lạc bộ cờ shogi chút nào.
“Thế huyệt hùng của anh Shindou quả là danh bất hư truyền. Anh Kurihara phải làm sao đây?”
“Thành viên cốt cán của câu lạc bộ mà hỏi ngô nghê thế. Đương nhiên phải lập thành mà chặn rồi.”
“Đây là thành ạ?”
“Ừ, thành sau khi bị phá.”
Tôi khoanh tay, hùng hồn đáp. Kisaragi trông rõ nản.
Tatsuya ngồi cạnh tỉnh bơ lên tiếng:
“Kisaragi, em đừng coi thường. Đây là tuyệt chiêu ruột của Kurihara đấy. Chiêu vườn không nhà trống.”
“Dạ? Vườn gì cơ?”
“Một thế trận nhiều sơ hở đến mức tấn công từ đầu cũng được. Tưởng dễ mà khó, vì đối thủ đâm hoang mang không biết nên tấn công từ đâu.”
“Ôi nghe vi diệu quá ạ.”
Rõ ràng anh ả liên thủ chọc tức tôi, nhưng mấy chuyện cỏn con này tôi đâu buồn bận tâm.
“Kế vườn không nhà trống là một trong những diệu kế của Gia Cát Lượng nhà Thục. Phải kinh qua vô số trận mạc mới dùng thành thạo kế này được.”
Tôi nói lan man một chặp, rồi kết lại bằng câu: “Xin thua.”
“Đầu hàng luôn à? vẫn còn nước đi mà.”
“499 trận bại rồi thì thêm 1 trận bại cũng không quá thương tâm. Hôm nay ngôi sao tương lai trong giới shogi đây đã bỏ trốn khỏi câu lạc bộ tennis mà ghé qua, phải chăng ta nên gác lại việc tranh tài mà hầu cờ em ấy?”
“Ra vậy. Kurihara thật biết nghĩ thấu đáo.” Tatsuya bật cười, đứng dậy khỏi ghế.
Kisaragi lập tức ngồi vào.
“Cần anh chấp quân không, Kisaragi? Em muốn anh bỏ Phi Xa hay Giác?”
“Hôm nay anh Kurihara không cần chấp quân đâu.”
Kisaragi nghiêm nghị nói vậy, làm tôi đâm căng thẳng.
Cô bảo rằng kỹ năng chơi cờ của minh chỉ toàn là học từ bố, nhưng trình độ của cô khá hơn tôi tưởng. Dạo này nếu tôi cứ chấp quân bừa thì cũng không ít lần bị cô dồn vào thế bí.
“Phải làm em bớt phách lối mới được.”
“Anh cứ đánh thật đi ạ.”
“Nói cái gì thế? Đánh mà cũng có thật giả nữa à?
“Bắt đầu thôi, Kisaragi!”
“Anh Kurihara, mong được anh chỉ giáo.”
Tiếng cô sang sảng vang khắp hành lang rộng. Lắng nghe âm thanh êm tai đó, thư thả nhặt lên một quân cờ, khoảnh khắc ấy với tôi thật vô cùng viên mãn.
⚝ ✽ ⚝
Sau khi tô điểm thành tích đời mình bằng trận thua sau sáu năm tái đấu, tôi quay về khu làm nốt công việc dở dang, khi xong việc thì mặt trời cũng lặn.
Trên con đường về quen thuộc, tôi dừng chân tại thành Matsumoto. Đang trong tuần lễ Vàng nên khắp hai vòng thành đều đông nghịt khách tham quan. Tôi nghe quanh mình vang lên những tiếng lách tách chụp hình từ đám đông đang cố lưu vào điện thoại vẻ đẹp của tòa thành đen óng ánh sắc nắng cuối ngày. Nhưng chẳng mấy ai nhận ra khung cảnh phía sau thành mới thật là tuyệt mĩ.
Tôi dừng chân bên bờ hào, xoay lưng về phía tòa thành, ngước nhìn dãy Alps Bắc phía xa xa.
Bên phải núi Jounen thấp thoáng bóng dáng uy nghi của ngọn núi Giáo - Yarigatake. Mũi giáo xiên thẳng vào vầng mặt trời tháng Năm đang lặn. Trong đám khách du lịch đến rồi đi, tôi thấy đó đây vài vị nhiếp ảnh gia đứng sau chân máy dựng sẵn, xoay ống kính về hướng ngược với tòa thành hòng ghi lại cảnh quan lộng lẫy kia. Khung cảnh này nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng thấy gì, nhung nếu cứ nhìn chằm chằm thì mắt sẽ nhức nhối vì chói, nên phải thật chú ý.
Tôi khum bàn tay che trán, nheo mắt nhìn. Bên dưới vầng tà dương đang dần khuất bóng, mờ mờ một mũi giáo nhọn vút thẳng lên trời cao.
⚝ ✽ ⚝
Bước vào trang viên Ontake, tôi tìm về gian Anh Đào. Khi cánh cửa trượt vừa mở ra, tôi sững sờ trợn tròn mắt.
Trong căn phòng quen thuộc có một thiếu nữ mặc kimono.
Bộ kimono đen tuyền bao lấy thân người nhỏ nhắn, bán thân nhuộm màu đỏ rực. Nàng mang vẻ tà mị như một nữ thần lửa bồng bềnh trong ánh hoàng hôn. Phút chốc tôi ngỡ mình nhầm phòng, nhưng khi nàng quay mặt lại, tôi mới nhận ra đó không phải ai khác mà chính là vợ tôi.
“Ichi về rồi à?”
Nàng ngoảnh nhìn qua vai, nom hệt như cô gái trong bức họa Thiếu nữ ngoái đầu . Thấy tôi đứng sững kinh ngạc, nàng xấu hổ, đôi gò má ửng đỏ.
“Sao Haru lại mặc thế này?”
“Em xin lỗi.”
“Xin lỗi gì chứ. Em mặc đẹp lắm.”
Nghe vậy, mặt Haru càng đỏ tợn.
Nàng cúi xuống thu dọn những món đồ phụ kiện và những chiếc hộp nhỏ để dưới chân, rồi bảo:
“Em đi cùng cô Chiyo cả ngày nay. Vui lắm anh ạ.”
Nàng kể rằng sáng nay sau khi viếng đền Fukashi, nàng đã cùng phu nhân Chiyo đi bát phố. Hai người ghé công viên gần thành Matsumoto ngắm hoa anh đào nở, thăm những tiệm đồ cũ nhỏ xinh trên phố Nakamachi, rồi còn ăn trưa cùng nhau nữa.
“Mới ngày đầu quen nhau mà đã thân đến thế, năng lực kết bạn của Haru vẫn lợi hại như xưa.”
“Không phải do em mà. Cô Chiyo hiền lắm, cô kể cho em nghe rất nhiều chuyện nên ở bên cô vui ghê luôn. Cô còn dạy em bao nhiêu điều hay về kimono.”
Haru vừa nói vừa cởi đai lưng.
“Đã mất công mặc rồi thì em cứ mặc thêm chút nữa, đâu cần vội thay. Chất lụa này đẹp quá.”
“Bộ kimono này là kỷ vật của mẹ em. Bác em cất nó kỹ lắm, đến hồi em rời Tokyo thì bác trao lại cho em.
Em tiếc nên mãi không dám lấy ra mặc, nhưng hôm nay khi em kể với cô Chiyo, cô đã bảo em kimono phải mặc nhiều thì mới bền.”
Nàng mỉm cười ngại ngùng trong khi vẫn cặm cụi thu dọn mấy chiếc hộp gỗ hông.
Vợ tôi đã trải qua tuổi thơ cô quạnh.
Mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ, nàng về ở với gia đình một người họ hàng xa. Nàng không nhớ rõ mặt cha mẹ mình, ký ức về họ chỉ còn lại những mảnh rời rạc. Nhưng nàng kể với tôi rằng nàng vẫn mơ hồ nhớ bóng dáng mẹ mặc chiếc kimono bằng lụa Oshima tsumugi này.
Chuyện bi kịch gia đình nàng, tôi không biết rõ. Haru không kể nhiều, chỉ bảo rằng mẹ nàng lâm bệnh nặng mà qua đời, sau đó ít lâu cha nàng cũng ra đi vì tai nạn giao thông. Tôi không bao giờ gặng hỏi những điều người khác không muốn nói, nhưng trong lòng vẫn luôn lo nghĩ về nàng.
“Haru có muốn quay về Tokyo không?”
Tôi làm bộ bâng quơ hỏi, Haru ngước nhìn tôi với vẻ thắc mắc. Rồi nàng khẽ cười.
“Nhà của em chính là trang viên Ontake nơi có Ichi. Ở Tokyo em đâu có nhà.”
“Nói vậy thì hơi có lỗi với bác trai và bác gái.”
“Hai bác đều rất tốt, nhưng em không thể lấy cớ họ hàng ruột thịt mà dựa dẫm vào hai bác mãi được. Em ra ngoài sống tự lập chính là sự trả ơn đầu tiên dành cho hai bác.”
Nàng vẫn thế, luôn nghiêm khắc với chính mình.
Triết lý sống đó tuy có thể coi là tốt, nhưng chẳng thể nào tán thưởng được. Việc nương tựa vào người khác cũng là một nét đẹp của con người.
“Em đừng cố chấp quá. Haru có điểm yếu duy nhất là cứ thích ôm đồm hết mọi thứ vào thân. Đâu phải em sống một mình chứ.”
Nàng quay lại nhìn tôi thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu vui vẻ.
“À phải rồi Ichi này, cô Chiyo mời vợ chồng mình sang nhà cô chơi đấy. Anh có rảnh được hôm nào không?”
“Sang nhà thầy cô ấy à?”
“Cô bảo cô muốn gặp lại Ichi lắm. Ban sáng nói chuyện với anh, cô rất thích.”
Ra vậy, cái duyên giữa người với người lúc nào cũng bất ngờ và kỳ lạ. Tôi vừa đáp “Ừ” thì một giọng quen thuộc sang sảng vang lên:
“Đốc Tờ, hiếm khi thấy chú ở nhà đấy.”
Hẳn quý độc giả đã đoán ra, đó chính là Nam Tước.
“Cửa không đóng đâu.” Tôi vừa dứt lời cửa đã mở cái “roẹt”. Gã họa sĩ ló đầu vào, miệng bập bà tẩu thuốc. Trông thấy vợ tôi, mắt anh mở to.
“Ôi hết cả hồn. Công Chúa Haruna hóa ra là công chúa thứ thiệt.”
“Ngài Nam Tước lúc nào cũng khéo miệng.”
“Anh đây chưa hề biết nói dối nhé. Ủa mà anh đến đây làm gì? Bị Công Chúa bắt mất hồn nên anh quên béng cóng chuyện rồi.”
“Chắc cóng chuyện cỡ nếu rảnh thì ta làm vài chén phái không anh?”
“Chuẩn khỏi chỉnh.”
Nam Tước toét miệng cười, anh đúng là chẳng thay đổi tí nào.
Phía sau anh là cậu chàng Suzukake cao lêu đêu.
“Cậu Tuyết Tùng cũng ủng hộ tổ chức tiệc đêm phải khống nào?”
“Cậu Tuyết Tùng?”
“A, đề tài nghiên cứu của cậu Suzukake đấy mà. Cậu ấy phải thu thập thông tin về loài cây tuyết tùng ngàn năm ở Yakushima trong khi chưa từng thấy hay đặt chân đến đó nên đàng hoang mang lắm. Mà vừa hay có công chúa Haruna ở đây. Em vừa về nên hai người vẫn chưa biết mặt nhau nhỉ?”
Bên ngoài vang lên câu “Chào chị” hờ hững, rồi khuôn mặt vẫn không khác gì học trò thi trượt ló vào phòng. Vừa trông thấy vợ tôi, khuôn mặt ấy chợt đỏ bưng.
Dĩ nhiên khoảnh khắc này sao lọt được qua con mắt nhạy bén của Nam Tước. Anh toét miệng cười, bảo:
“Ô kìa cậu Tuyết Tùng, sao tự nhiên lại đỏ mặt thế?”
“K… không có gì đâu á…”
“Chắc sốc vì Công Chúa xinh quá chứ gì?”
Nam Tước khoái trá nhìn bộ dạng luống cuống của Suzukake.
“Ái chà, xem ra cậu bước vào tửu đạo sớm hơn người, nhưng sắc đạo thì vẫn chưa thò được ngón chân nào vào nhỉ. Anh thấy trước khi nghiên cứu về cây tuyết tùng ở Yakushima, cậu vẫn còn một đề tài nghiên cứu khác cần phải hoàn thành.”
“Nam Tước, trời còn đang sáng mà anh đã nói chuyện đen tối rồi à.”
“Ấy xin lỗi cả nhà. Dạo này trang viên Ontake hiu quạnh quá, lâu lắm mới nhộn nhịp thế này nên anh đâm cao hứng quá đấy mà.”
Tiếng cười ha ha của anh vang vọng.
“Vậy để em đi làm chút đồ nhắm.”
“Haru không phải làm đâu. Em mới về còn mệt, nghỉ chút đi.”
“Không sao đâu anh, lâu lắm mời có dịp mà. Em cũng muốn động đậy tay chân chút.”
Nàng xắn tay áo rồi gồng cánh tay. Vợ tôi rất thích tiếng cười của Nam Tước. Còn Nam Tước vẫn cứ là anh, giơ cao cả hai cánh tay reo vui hớn hở. Bước sóng của hai người đó hợp nhau đến lạ.
“V… vậy em cũng giúp một tay á.”
“Ồ, cậu Tuyết Tùng nhanh nhẹn thế. Làm đồ nhắm là chuyện đại sự đấy nhé. Vậy anh và Đốc Tờ đi chuẩn bị rượu thôi.”
“Nam Tước này, chuẩn bị rượu và nốc tì tì khác nhau đấy nhé. Anh lúc nào cũng nhầm lẫn cả, liệu có ổn không đây?”
“Cứ tin ở anh!” Nam Tước hùng hổ đáp một cách hoàn toàn không đáng tin.
“Đốc Tờ, nhân tiện anh bảo cái này. Ta vừa chuẩn bị rượu vừa đấu một ván cờ nhé? Anh muốn phục thù ván hôm trước.”
Biết ngay là từ đầu anh đã tính nốc rượu rồi.
“Cũng được, nhưng mà…”
Tôi định bảo anh không dễ mà phục thù được đâu, nhưng anh đã cướp lời:
“Đương nhiên chú sẽ chấp anh quân Phi Xa và Giác. Vậy là ta sẽ có một trận chiến công bằng.”
Tôi nghĩ bụng, thay vì tranh luận với anh về ý nghĩa của từ “công bằng”, tìm cách thắng chấp quân có khi còn nhanh hơn.
⚝ ✽ ⚝
Mùa thu năm thứ năm đại học.
Đó là ván cờ cuối cùng giữa tôi và Tatsuya thời sinh viên. Ván cờ thứ 520, và cũng là ván cờ duy nhất mà tôi thắng.
Tháng Chín, thu đã sang, mà cái oi nồng mùa hạ vẫn chưa chịu tan đi.
Vào thời điểm kỳ nghỉ hè dài hai tháng sắp kết thúc, ban ngày nắng vẫn rực rỡ, gay gắt như thiêu như đốt, nhưng khi vầng dương bắt đầu ngả bóng, tiết trời dịu dần, câu lạc bộ cờ shogi trở thành một nơi rất dễ chịu. Trong căng tin đã lác đác bóng dáng vài cô cậu sinh viên vừa từ quê lên.
Tôi nhìn đối thủ quen thuộc phía bên kia bàn cờ, ôn tồn bảo:
“Hôm nay cậu nương tay quá, Tatsu.”
Trên bàn cờ, đội quân của tôi đang duy trì một lá chắn thép, trong khi đội quân của Tatsuya vẫn chưa lập được thế trận vững vàng. Một cảnh tượng lạ lẫm trái ngược hẳn với mọi ngày. Tatsuya lúc nào cũng đeo bộ mặt hòa nhã mà dồn ép tôi không khoan nhượng hôm nay mất tăm mất tích, thay vào đó là một gã kỳ thủ làng nhàng.
“Có phải cậu đang nghĩ chuyện gì đó dở hơi kiểu như là phải chăng mình nên giữ lại cho Kurihara một hồi ức mùa hạ cuối cùng đẹp đẽ…”
Tôi nghịch quân Phi Xa vừa cướp được trên tay, nói tiếp:
“Xem ra hôm nay tôi sẽ cắt đứt chuỗi ngày toàn thắng của cậu. Vui thế này mà lại vắng Kisaragi, tiếc thật.”
Tatsuya vẫn không ngẩng lên, cứ cắm mặt vào bàn cờ. Rồi với bộ dạng đó, cậu khẽ nói:
“… Kurihara, tôi có chuyện muốn thú nhận với cậu.”
“Nếu là bào chữa cho việc chơi kém thì tôi không nghe đâu.”
Nghe tôi cợt nhả, Tatsuya mới ngước nhìn lên. Mắt cậu rất sáng, không gọn chút nao núng. Sâu trong đôi mắt đó, tôi thấy ánh lên một nỗi niềm kỳ lạ, như thể cậu đang lo cho tôi vậy.
Tôi hơi sởn gai ốc, nụ cười trên môi tắt ngấm. Tatsuya nói tiếp:
“Là chuyện về Chinatsu… à không, về Kisaragi.”
Chinatsu… âm thanh ấy vang bên tai lạ lẫm.
Khoảnh khắc đó, vô vàn dự cảm chợt trào lên trong tới. Nhưng tôi không nói một lời. Và rồi Tatsuya đã nói ra những lời tôi không dám nói ấy.
“Chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò.”
Chiều trở lạnh. Lạnh hơn bao giờ hết.
“Không phải tôi muốn bép xép về chuyện tình cảm của mình cho người khác đâu. Chỉ là tôi nghĩ riêng với Kurihara thì phải kể cho rõ ràng…”
“… Tôi không nhớ mình từng đời cậu phải kể…”
“Vì Chinatsu…”
Tatsuya ngưng một nhịp, rồi nói tiếp:
“Vì Chinatsu luôn ngưỡng mộ Kurihara…”
Ánh tà dương hắt lên bàn cờ.
Những quân cờ đang xếp theo thế trận thành Mino tuyệt đẹp nhuộm màu đỏ rực, in lên bàn cờ những chiếc bóng lồi lõm.
“Tôi cũng định ủng hộ hai người đến với nhau. Nhưng…”
“Chiếu Vương!”
Tôi lẳng lặng đẩy lên một quân cờ. Một nước đi xuất sắc miễn chê đến tôi cũng phải tự trầm trồ. Tatsuya hơi hoảng một chút, rồi nhanh chóng đưa quân Vương thoát hiểm.
“Nhưng trong một năm qua, cậu và Chinatsu chỉ đấu cờ.”
“Chiếu Vương!”
“Chỉ đấu cờ” ư? Tôi kinh ngạc. Niềm hạnh phúc tột bậc của tôi khi được ngồi đấu cờ với Kisaragi, sự mãn nguyện không đòi hỏi bất cứ điều gì hơn nữa, tất cả đột ngột phơi bày trước mắt.
Tatsuya nhẹ di chuyển quân Vương, rồi ngước lên nhìn tôi.
“Kurihara, tôi đã phải lòng Chinatsu.”
Giọng cậu kiên quyết.
“Cậu cũng là bạn của tôi nữa. Nên tôi nghĩ mình phải cho cậu biết.”
“Nói nghe phát ngốt”, câu nhạo báng đã lên tới cuống họng nhưng lại không thể bật ra khỏi miệng. Bàn tay đang nắm quân Phi Xa của tôi bỗng run lên trong một khắc.
Không biết bao nhiêu phút im lặng trôi qua. Thế rồi tôi đáp với một giọng đều đều vô cảm.
“Đúng là chuyện vui.”
“Kurihara…”
Bờ vai đang căng cứng của Tatsuya thả lỏng hơn một chút.
“Tôi biết là cậu sẽ chúc mừng mà…”
“Tôi không mừng chuyện tình của cậu.”
Tôi từ tốn đặt quân Phi Xa đang nắm chặt xuống cạnh quân Vương của Tatsuya.
“Tôi mừng cho lần thắng đầu tiên của mình.”
Chiếu Vương, tôi nói, và tung ra nước cờ tổng lực.
Có lẽ là nước cờ tuyệt diệu nhất trong năm năm tôi