Câu chuyện thứ ba Mùa anh đào
Núi chắp núi trùng trùng điệp điệp, trải dài đến ngút ngàn.
Đó là câu mở đầu truyện ngắn lừng danh Bài ca núi Narayama của văn hào Fukazawa Shichirou. Một mẩu danh tác nho nhỏ khắc họa nên bức tranh sơn dã Shinshu. Cảnh sắc ấy, nếu không đến tận nơi mà chiêm ngưỡng sẽ chẳng thể nào hình dung chính xác được. Rặng Alps Bắc đúng thật là một quần thể núi muôn trùng.
Khác với mùa đông khi tầm mắt ta có thể chạm tới tận chân trời qua bầu không trong văn vắt, tiết xuân tháng Năm sương giăng khói tỏa, cảnh sắc hư ảo bồng bềnh, cái trùng điệp như càng thêm trùng điệp. Đường nét đỉnh núi phía xa nhòa nhạt, chồng lên nhau và tan ra trong ánh dương, đẹp tựa tranh thủy mặc.
Trước cái nền tuyệt mỹ, một tấm bảng hiệu cũ đề “Tiệm mì Shindou” đu đưa trong gió xuân. Trông thấy, tôi liền dừng bước. Quán là một căn nhà gỗ hai tầng mộc mạc nằm trong con phố nhỏ đến mức ô tô không vào được ở phía Bắc thành Matsumoto.
Phố yên tĩnh vắng người, chỉ thi thoảng có chú mèo tam thể nhà hàng xóm thong dong đi lại. Gần đó có vài hàng quán, nhưng hầu hết đều ở trong tình trạng chẳng rõ có đang hoạt động hay không. Trước cửa một quán giải khát treo biển “Chưa mở cửa” có giếng nước, nước trào ra không ngừng, tiếng róc rách êm tai hòa cùng tiếng líu lo của đám chích bụi trên vòm cây cao.
Cảm giác có người, tôi đảo mắt nhìn, thấy một cô gái trẻ đang hứng nước bằng chiếc ấm to. Cảnh bình dị, nhưng có nét duyên, lại có cái tình. Khu này cũng có rất nhiều suối nước đẹp.
Tôi ngó quanh một hồi, ánh mắt dừng nơi cái cây tuyệt đẹp nở hoa ba sắc đỏ, trắng, hồng trước tiệm mì Shindou.
“Là cây hoa đào đấy ạ.”
Nhận ra ánh nhìn thắc mắc của tôi, vợ tôi liền nói.
“Một cây có thể nở cùng lúc ba sắc hoa khác nhau. Vào mùa hoa đào nở rộ, cảnh sắc sẽ giống như chốn đào nguyên trong cổ văn.”
“Một cây mà sở hữu tận ba sắc hoa ư? Sao nghe có vẻ tham lam quá nhỉ?”
“Loại đào ba sắc này thường được trồng ở nước ngoài để thưởng lãm, nhưng ở Shinshu lại nở nhiều đến lạ.”
Cây hoa đào đương gần kỳ mãn khai, điểm lên con phố nhỏ sắc hoa đã tươi rói lại càng thêm rực rỡ dưới ánh năng mặt trời chói chang buổi ban trưa. Vợ tôi khum bàn tay che trước trán, ngước nhìn tấm bảng hiệu cũ.
“Đây là tiệm mì Shindou mà Ichi nói đến ạ?”
“Ừ, hồi sinh viên anh đã ghé vài lần. Quán chẳng thay đổi gì cả.”
“Căn nhà có gì đó giông giống trang viên Ontake nhỉ?”
“Đúng thật,” tôi gật gù. Vừa lúc ấy, cánh cửa có chấn song của quán bật mở, một cô bé chạy ào ra. Thấy tôi, cô bé tròn mắt rồi quay đầu chạy vù lại vào trong nhà, chỉ ló mặt ra nhìn.
“Chú Kurihara?”
Cô bé đang ngập ngừng cất tiếng đó đích thị là Natsuna. Trên vạt váy liền màu đỏ có dính bột trắng, chắc là bột làm mì soba rồi.
“Ừ chú đây.”
Tôi gật đầu. Bên cạnh tôi, vợ tôi trịnh trọng cúi đầu.
“Có phải bé Natsuna đó không? Cô là Haruna.”
“Chào chị Haruna.”
Gương mặt thơ bé ánh lên chút bối rối, nhưng trông thấy nụ cười của vợ tôi, Natsuna chừng như đã an tâm, liền cười theo.
“Mời vào.”
Một giọng sang sảng vang lên. Lần này cái đầu ló ra là của Tatsuya.
Có lẽ cậu đang đỡ mẹ việc ở quán. Bộ dạng cậu bạn cũ mặc tạp dề làm tôi rùng mình. Trông khác gì một ông bán mì bẩm sinh đâu.
Tôi đứng đơ ra. Tatsuya nhìn tôi vẻ thắc mắc.
“Làm sao đấy?”
“Trông cậu tự nhiên quá làm tôi hết hồn. Nhìn kiểu gì cũng ra ông chủ tiệm mì chính hiệu, chẳng giống bác sĩ nội huyết học tai tiếng gì cả.”
“Phần ‘tai tiếng’ hơi bị thừa rồi đấy.”
Tatsuya cười méo xẹo. Vợ tôi lại cúi chào.
“Em là Kurihara Haruna ạ.”
“Kurihara cứ luôn miệng kể về em suốt. Mừng em ghé chơi.”
Cậu chỉ vào trong nhà giục chúng tôi vào.
“Natsuna có vẻ thích Kurihara ghê nhỉ.”
“Con gái Tatsu mà có mắt nhìn người quá. Tôi chỉ thắc mắc sao con bé gọi tôi là ‘chú’ còn Haru là ‘chị’.”
“Theo như lời cậu nói thì con bé đúng thật là có mắt nhìn người.”
Tôi thầm tặc lưỡi trong khi bước qua ngưỡng cửa.
Nhìn bên ngoài ngôi nhà có hai tầng, nhưng vào trong mới thấy phần trần nhà đã bị dỡ bỏ, rầm nhà kiểu cũ to đùng phơi bụng đen sì. Quán chỉ kê vài chiếc bàn, vắng tanh không một bóng khách, thoang thoảng mùi gỗ đặc trưng của những ngôi nhà cũ.
“Hay hôm nào qua nhà tôi ăn mì đi, cũng lâu lắm rồi còn gì.”
Một ngày nghỉ nọ, khi tháng Nám đã trôi đi một nửa, Tatsuya rủ tôi về nhà cậu.
“Từ khi về quê tôi đã được Kurihara quan tâm giúp đỡ nhiều mà.”
Cậu nói, mắt ánh lên tia sáng dịu dàng. Cái vẻ lãnh đạm chẳng hợp nhãn chút nào mà cậu đã đeo suốt từ hồi quay về Shinshu đang dần nhạt đi, thay vào đó, nét ôn hòa quen thuộc phảng phất trở về.
“Cậu định trả từng ấy nợ nần bằng một bát mì ư?” tôi hỏi.
“Mì nhà tôi có giá trị lắm đấy nhé.” Tatsuya vui vẻ đáp.
Hồi sinh viên tôi từng đến đây. Mì của quán nhà cậu cực kỳ ngon, hương đất dịu êm, sợi mì trơn mềm. Lúc nghe nói mì này do một tay mẹ cậu làm, tôi đã rất ngạc nhiên. Sau đó tôi có ghé qua vài lần nữa, nhưng rồi lo chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia, đến khi làm bác sĩ lại càng thêm bận nên những chuyến viếng thăm của tôi cứ thưa thớt dần.
Tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế cũ thì mẹ Tatsuya đi từ trong ra, cúi đầu chào.
“Hôm nọ cảm ơn cháu nhiều nhé.”
Sau khi chồng qua đời, một mình mẹ Tatsuya gánh vác việc kinh doanh của quán nên có lẽ bà phải chịu nhiều vất vả, mái đầu đã bạc quá nửa. Thời sinh viên tôi đến đây, tóc bà hẵng còn đen. Cũng chính bởi vậy mà hôm nọ gặp ở bệnh viện tôi đã không nhận ra bà ngay.
Bà xếp ấm và chén trà bằng động tác từ tốn mà thành thạo, rồi lại cúi chào, sau đó lui vào trong bếp. Bà chẳng hề nói mấy lời xã giao như “Nhớ quá nhỉ?” hay “Lâu lắm rồi mới gặp cháu”, cũng chẳng gọi chuyện gì cả. Cảm giác xa cách lạ lùng ấy vẫn không hề thay đổi sau bao nhiêu năm qua.
“Mẹ cậu vẫn một mình lo quán à?”
“Hồi cha tôi mất, tôi cũng bàn với mẹ đóng cửa quán, nhưng mẹ bảo cứ để mẹ bán tiếp cho vui. Bán hàng kiểu nửa phần tùy hứng vậy mà cũng có những người khách bảo là vì mê mì nhà Shindou nên từ xa lặn lội đến ăn đấy.”
“Mì của bác gái là cực phẩm mà. Kiểu gì chẳng có người mê.”
“Cậu nói vậy tôi vui quá. Thiên hạ vẫn chuộng loại mì mười phần bột, còn nhà tôi xưa nay vẫn làm loại tám phần bột. Được khen mì ngon chắc mẹ tôi mừng lắm đấy.”
Tôi chợt nhớ chuyện xưa.
“Mì mười phần bội mới ngon lạ cái định kiến tao lao.”
Tatsuya đã bảo vậy vào lần đầu tới ghé quán Shindou.
Không trộn thêm thành phần khác đúng la sẽ làm nổi bật hương và vị của bột kiều mạch, nhưng chưa chắc sẽ khiến món mì ngon. Gương mặt Tatsuya nghiêm nghị hùng hồn khẳng định điều đó không hiểu sao trông rất tức cười.
“Mì tám phần bột có cái ngon mà chỉ mì tám phần mới có. Tatsu đã nói vậy nhỉ.”
“Cậu nhớ dai thế.”
Cậu nhẹ nhàng xoay chiếc ấm đựng đầy trà nóng một vòng và nói:
“Nếu treo biển ‘mì mười phần bột’ lên thì sẽ dễ thu hút khách thành thị hơn. Nhưng bảo mì tám phần dở hơn mì mươi phần thì đúng là vớ vẩn. Vào mùa thu, nhà tôi con đựng bột củ mài thay cho kiều mạch. Ăn cũng vừa miệng lắm, đến mùa hai người lại ghé ăn nhé.”
Vợ tới vui vẻ gật đầu với Tatsuya.
Đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên. Natsuna chạy loanh quanh trong quán đã xô đổ một chiếc ghế.
“Natsuna, ba đã bảo không được chạy trong quán rồi cơ mà!”
Tatsuya quát. Tôi cứ tưởng Natsuna sẽ hờn dỗi, thế mà cô bé còn cười toét miệng rồi chạy lại ôm chân ba.
Nhìn sự tương tác vui vẻ giữa hai người, cảm giác như thể những khó khăn mà hai ba con đang phải đối mặt đều chỉ như chuyện gió thoảng mây trôi.
Vậy mới thấy Tatsuya đã kiên cường đến thế nào, dù chông chênh như bước trên băng mỏng, cậu vẫn xoay xở để đứng vững vàng.
Vợ tôi đứng dậy, tới trò chuyện vui vẻ với Natsuna. Tính nàng vốn thân thiện. Còn Natsuna thì đã hoàn toàn mở lòng với nàng.
“Cậu có giữ liên lạc với Kisaragi không?”
“Bặt vô âm tín.”
Tatsuya đáp, nhưng giọng nói không nặng nỗi u sầu.
“Gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời, chắc hôm nay cũng đang bận rộn ở đâu đó cứu chữa ai đó.”
Đó không phải một lời mỉa mai, trong câu nói có sự dịu dàng rất đỗi Tatsuya, trộn lẫn chút thán phục, chút đố kỵ, và chút cười buồn bã.
“Chậc, giờ thì cũng chỉ biết chờ thôi.”
“Cậu nói như kiểu đã giác ngộ gì ấy.”
“Hình như nói chuyện với cậu xong, đầu tôi cũng thông được một chút.”
Chợt Natsuna bật cười khanh khách. Cô bé đang cùng vợ tôi ngắm nhìn say sưa thứ gì đó ngoài cửa.
“Khi tôi nói sẽ rời Tokyo, Chinatsu đã khóc. Cô ấy khóc không thành tiếng, nước mắt cứ lặng lẽ chảy ra thôi. Chinatsu không nói gì nhưng tôi biết cô ấy có nhiều lời mắc kẹt trong lòng. Giờ có lẽ cô ấy vẫn còn hỗn loạn, nhưng tôi mong sau này cô ấy sẽ thổ lộ được hết những khúc mắc trong lòng mình.”
Cậu nhìn ấm trà đặt trên bàn, điềm đạm nói thêm:
“Dù thế nào tôi vẫn cứ chờ thôi. Nói gì thì nói, Chinatsu vẫn là vợ tôi.”
“Không ngờ đến giờ tôi vẫn phải nghe lời tuyên bố chiến thắng của cậu.”
Tôi cười khổ đáp lời, Tatsuya cũng cất tiếng cười yếu ớt.
“Tatsu, tôi quên nói điều này.”
Nghe tôi bảo vậy, cậu ngước lên nhìn vẻ thắc mắc.
“Mừng cậu quay về Shinshu.”
Nghe thế, Tatsuya thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nụ cười nở bừng trên mặt cậu, và cậu khẽ gật đầu. Chỉ vậy thôi.
Tôi lắng nghe nước trà tí tách rơi xuống chén, dõi mắt nhìn cảnh vật bên ngoài qua cánh cửa có chấn song, thấy những cành hoa đào đang nhẹ đu đưa trong gió. Mỗi lần gió thổi, những khóm hoa ba sắc chao đảo phía bên kia chấn song, màu sắc loang loáng xoay chuyển, gợi nhớ đến chiếc kính vạn hoa ở một quán đêm nào đó.
Không biết từ bao giờ, vợ tôi đã lấy ra chiếc máy ảnh Leica, mắt nhìn vào khung ngắm. Tiếng bấm máy “tách tách” vui tai vang tận đáy lòng tôi.
⚝ ✽ ⚝
Nghe nói mức đường huyết lại vượt quá 500.
Chính là anh Aida, bệnh nhân nhập viện theo chương trình giáo dục sức khỏe bệnh tiểu đường.
Khi chúng tôi vừa từ tiệm mì Shindou về nhà thì bệnh viện gọi tới. Tôi chia tay Haru ở trước cổng trang viên Ontake, rồi cứ thế đi thẳng tới bệnh viện.
Tôi thay áo blouse trắng ở văn phòng rồi tới ngay phòng bệnh, nhưng chẳng thấy bóng dáng anh Aida đâu cả. Ra hành lang ngó quanh quất, tôi bắt gặp Mizunashi đang đứng vẫy tay trước trạm y tá.
“Bác sĩ Kurihara tìm anh Aida à? Anh ấy ở đằng kìa.”
Cô nói và chỉ tay vào phòng sinh hoạt chung đương buổi hoàng hôn.
Căn phòng sinh hoạt chung lắp tường kính, nơi có thể thấy toàn cảnh dãy Alps Bắc, nhuộm ánh chiều tà rực đỏ. Trong phòng, bệnh nhân nằm viện đang thư thái giết thời gian. Thanh niên trẻ dán mắt vào ti vi, các cụ già lặng thinh ngắm núi non, vài cô trung niên ngồi đọc sách. Khi phát hiện ra anh Aida ở góc phòng, tôi tròn cả mắt.
Anh Aida mập mạp mặc áo phông đang ngồi trước một cô gái trẻ mặc pyjama trắng, hai người cùng nhau dùng bừa tối. Nói là bữa tối nhưng phần ăn kiêng dành cho bệnh nhân tiểu đường của anh Aida vô cùng ít ỏi, và đã gần như chẳng còn gì. Cô gái ngồi đối diện ăn suất bình thường thì lại hầu như không đụng đũa. Cô vẫn đeo lủng lẳng ống truyền, có lẽ do đang mệt nên không ăn được nhiều.
Tôi phóng vào hai người họ ánh nhìn hồ nghi. Tiếng Mizunashi thoảng bên tai:
“Là cô Shiga bị thiếu máu bất sản đó. Không biết thân với anh Aida từ bao giờ…”
Nghe vậy tôi nhớ ra liền. Đó là bệnh nhân nữ mà Tatsuya đã tiếp nhận khoảng một tháng trước, tên là Shiga Aiko.
Nghe nói sau khi dùng thuốc ức chế miễn dịch, tình trạng của cô đã cải thiện, nhưng vẫn chưa ổn định. Thực ra, do thiếu máu nặng nên da dẻ cô trắng bệch đến gần như không màu, sắc mặt cũng tiều tụy. Thế mà khi trò chuyện cùng anh Aida, cô có vẻ rất vui.
“Sao tự nhiên hai người họ thành như vậy?”
“Anh Aida ở trong phòng có vẻ buồn nên hôm nào cũng ra phòng sinh hoạt chung ăn tối. Thế rồi ở đó anh ấy gặp Shiga, hai người có vẻ hợp nhau lắm…”
“Tình hình Shiga ổn chứ?”
“Theo lời Mikage báo cáo thì khá là ổn. Vấn đề đáng lo nhất của cô ấy là biếng ăn, nhưng từ khi ăn tối cùng anh Aida thì đã dần ăn được nhiều hơn rồi.”
Nói vậy chứ xem ra cô còn chưa ăn được nửa suất. Mấy đĩa thức ăn xếp trên khay của Shiga gần như vẫn còn nguyên. Đứng bên quan sát, tôi thấy cô nhẹ nhàng đặt đũa lại khay.
Giọng anh Aida vang lên:
“Em không cố ăn nhiều hơn là không được đâu Shiga ạ. Bác sĩ Shindou lúc nào cũng dặn thế còn gì?”
“Nhưng em…”
Shiga nghiêng đầu. Thấy vậy, anh Aida đột ngột vươn tay ra, lẹ làng nhấc lên một đĩa thức ăn còn đầy trên khay của cô rồi nghiêng đĩa lên miệng mình, và lấy và để.
“Đấy em thấy chưa, nhoằm một phát là hết.”
Shiga mắt tròn mắt dẹt nhìn anh Aida thi triển chuỗi chiêu thức nốc đồ ăn với vẻ vô cùng thành tâm, liền bật cười thích thú. Cô nhấc đôi đũa vừa đặt xuống khay lên, gắp lấy một miếng.
“Em ăn được tiếp phải không?”
“Vâng.”
Nhưng sau khi ăn vài miếng, cô lại ngừng đũa. Lập tức anh Aida biểu diễn lại một màn “nhoằm phát là hết” với đĩa trái cây.
“Anh không bắt em ăn hùng hục như vầy, nhưng vẫn phải ăn thêm nửa đi. Ăn vào mới có sức mà chiến thắng bệnh tật chứ.”
Vẻ mặt anh Aida hết mực chân thành. Nhìn anh, Shiga lại cất tiếng cười trong trẻo như chuông ngân.
“Trông anh ăn em thấy cơm ngon hơn hẳn. Thôi em ăn thêm một ít vậy.”
Cô lại nhón thêm vài miếng thức ăn.
Anh Aida nhìn Shiga ăn với vẻ mặt tràn trề hạnh phúc.
⚝ ✽ ⚝
“Thế này thì đường huyết không tăng mới lạ.”
Vừa từ nhà vệ sinh đi ra, nghe tiếng tôi vang lên bên tai, anh Aida run bắn hai vai đến là khoa trương, rồi ngoái lại nhìn. Vừa chuẩn lúc ấy một tiếng “ợ” nhẹ nhàng thoát ra từ miệng anh, anh bèn vội vội vàng vàng lấy tay bưng miệng.
“Ngày nào cũng xơi một bữa no nê như thế thì mức đường huyết vượt quá 500 cũng dễ hiểu thôi.”
Anh Aida cúi gầm ra vẻ xí hổ, rồi liếc nhìn tôi.
“Bác sĩ sẽ bắt tôi xuất viện à?”
Anh đeo lên mặt vẻ hối lỗi, lấm lét thăm dò sắc mặt tôi. Thấy tôi thở dài thườn thượt, anh bẽn lẽn nói:
“Bác sĩ ơi… bác sĩ nhắm mắt bỏ qua cho tôi ít hôm thôi, được không?”
Không màng tới đôi lông mày đang nhăn tít lại của tôi, anh tiếp tục năn nỉ nói:
“Mãi Shiga mới khỏe lên được tí mà. Cô ấy đang quen dần với thuốc liều mạnh, từ giờ trở đi là thời gian rất quan trọng đó.”
Giọng anh nghèn nghẹt, nghe sốt sắng khác thường.
Một bệnh nhân đi qua hành lang ngoái nhìn chúng tôi vẻ thắc mắc.
“Anh có biết mình nhập viện để chữa bệnh của ai không, anh Aida?”
“Biết, biết chứ. Nhưng mà…”
Sau giây phút im lặng, anh Aida nói ra một điều khiến tôi sửng sốt.
“Shiga trông rất giống người vợ đã khuất của tôi. Tôi không thể bỏ mặc cô ấy được.”
Đó là một câu trả lời ngoài dự tính của tôi.
Tôi không hề biết anh Aida đã từng kết hôn. Từ khi nhập viện, những việc thường ngày anh đều tự làm, chỉ thỉnh thoảng có một bà lão mà tôi đoán là mẹ anh tới thăm, thế nên tôi cứ tưởng anh sống độc thân.
“Tôi không có ý đồ bậy bạ hay định cặp bồ cặp bịch gì cả đâu, chỉ là thấy Shiga như vậy, tôi rất muốn làm em ấy vui lên. Chỉ thế thôi…”
“Chị nhà mất hồi còn trẻ à?”
“Vâng, hồi mới hai mấy. Ban đầu cò ấy mắc chứng bệnh nan y gọi là lupus ban đỏ thì phải, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị suy thận rồi qua đời. Chuyện từ mười lăm năm trước.”
Trong chốc lát, tôi không biết phải nói gì.
Lời anh Aida nhẹ như không, nhưng lại khiến tôi chấn động.
Lupus ban đỏ toàn thân là một loại bệnh mô liên kết thường gặp ở phụ nữ trẻ, khi lan đến dây thần kinh và thận sẽ gây tổn thương nghiêm trọng. Tầm mười lăm năm về trước, hẳn việc điều trị bệnh này vô cùng khó khăn.
“Bà xã nhà tôi cũng trắng trẻo, xinh đẹp. Không giống y chang Shiga đâu, nhưng có nét na ná ấy. Thế nên nhìn Shiga cố gắng chống chọi bệnh tật, tôi muốn cổ vũ em ấy lắm… Chỉ thế thôi. Nếu có thể giúp em ấy ăn nhiều hơn thì lượng đường huyết của tôi tăng cao chút cũng không sao.”
“Tăng lượng đường huyết là quyền tự do cá nhân của anh, nhưng hạ nó xuống là công việc của tôi.”
Tôi nghiêm khắc trả lời, anh Aida buồn thiu thõng vai xuống. Hai bờ vai tròn lăn xụi lơ. Ngó cái bộ dạng này làm sao mà giận nổi cơ chứ.
Cảm thấy cơn đau nửa đầu sắp đến, tôi đưa tay bóp trán, thở dài. Tôi đúng là dễ dãi quá rồi…
“Từ ngày mai, tôi sẽ thay đổi phần ăn kiêng của anh.”
Anh Aida ngẩng phắt lén.
“Bù lại, mỗi ngày năm lần, anh leo cầu thang từ tầng một lên tầng năm cho tôi. Có thể uống nhiều nước, nhưng chỉ được uống nước lọc hoặc trà. Cố gắng rời xa cái giường càng lâu càng tốt.”
“Bác sĩ…”
“Tôi đã phải ra điều kiện cực kỳ trái khoáy vậy rồi, nên là…”
Tôi tặc lưỡi.
“Nên là anh hãy cố gắng giúp cô Shiga khỏe hơn nhé.”
“Bác sĩ!”
Đột nhiên cánh tay ú nu của anh Aida tóm lấy tay tôi. Tôi giật mình ngoái lại, thấy đôi mắt của anh chàng to xác đã ngân ngấn nước.
“Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.”
Tiếng anh vang xa tới tận đầu kia hành lang.
⚝ ✽ ⚝
Tôi lôi từ túi ra mấy viên thuốc đau đầu, tọng vào miệng, thở dài.
Nhập yêu cầu suất ăn cho anh Aida vào bệnh án điện tử mà lòng tôi cuộn xoáy dằn vặt. Bác sĩ bác siếc kiểu gì thế. Nếu là sư phụ Chồn Bự của tôi, ông sẽ chẳng thèm nói đồng ý hay không mà cho anh xuất viện từ cửa sổ tầng ba luôn là cái chắc.
Vừa thầm cầu cho cô Shiga đó mau mau thèm ăn trở lại, tôi vừa hững hờ mở bệnh án của cô ra xem. Hồ sơ nhập viện từ thượng tuần tháng Tư được ghi chép rất cẩn thận theo một phong cách có phần quá nghiêm túc rất chi là Tatsuya.
Cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi, bị thiếu máu bất sản, phát bệnh hồi tháng Ba năm nay.
Cuối tháng Tư, cô rơi vào tình trạng khá nguy hiểm, nhưng từ khi bắt đầu dùng thuốc ức chế miễn dịch thì đã dần cải thiện hơn. Người kê đơn thuốc trong một tháng này hẳn chính là Tatsuya. Tôi bỗng thấy có chút thắc mắc.
Bắt đầu từ tháng Năm, có lẽ do tác dụng phụ của thuốc, tình trạng biếng ăn trở nên trầm trọng, liên tục nhiều ngày cô không ăn được gì. Nhưng từ hai tuần trước, cô đã ăn uống tốt hơn. Tôi xem lại, đúng khoảng thời gian đó thì mức đường huyết của anh Aida vượt kiểm soát. Tôi bất giác cười thầm.
“Bệnh nhân của bác sĩ Shindou à?”
Đột ngột từ sau vai tôi, bác sĩ Cáo Già thò đầu nhòm bệnh án. Ông vẫn xuất quỷ nhập thần như mọi khi.
“Vẫn không gọi điện được cho cậu ấy à?”
“Không, không phải vậy ạ. Em chỉ ngó qua xem Tatsu làm ăn thế nào thôi.”
Tôi đáp leo lẻo. Bác sĩ Cáo Già cười hiền, từ tốn ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Bác sĩ Shindou viết bệnh án tốt lắm. Không chỉ bệnh trạng, phương thức chữa trị mà cả mức độ nguy hiểm dự tính cũng được cậu ấy ghi lại cặn kẽ. Cậu ấy viết bệnh án kỹ càng như vậy cho tất cả bệnh nhân mình phụ trách, thật đáng quý.”
Ông bâng quơ nói, tay gõ “tạch” phím enter.
Tôi nhìn sang ông, im lặng một lúc, rồi trút ra điều cứ canh cánh trong lòng.
“Thầy biết Tatsuya về sớm là để đón con gái ạ?”
“Sao cậu hỏi vậy?”
“Vì ngay hồi đầu khi ai cũng chê bai cậu ấy, thì riêng thầy lại tỏ ra thông cảm.”
“Tôi đâu nghĩ gì nhiều. Tôi chỉ cảm thấy bác sĩ Shindou có chuyện quan trọng phải lo nên mới về sớm như vậy.”
Bác sĩ Cáo Già luôn nhìn về một hướng khác, cao hơn so với hướng tôi nhìn.
Tay nhập bệnh án, ông tiếp tục nói:
“Đối với người làm nghề bác sĩ như chúng ta, lựa chọn giữa gia đình và bệnh nhân luôn là điều khó khăn nhất.”
Tôi quay nhìn ông. Bác sĩ Cáo Già thoáng cười, bảo:
“Nếu có thể chọn cả hai thì còn gì bằng. Nhưng trong tình trạng hiện nay thì đó là điều không thể.”
“Có lẽ vì thế nên người ta hô hào cải cách y tế, nhưng trông cảnh thực tế thì chẳng thấy có gì thay đổi. Buồn thật.”
“Cuộc thảo luận nào cũng chỉ bàn về vấn đề kỹ thuật và kinh phí. Ngay từ đầu họ đã không nhận thức rằng bác sĩ cũng là người bình thường. Rằng bác sĩ cũng có gia đình. Vì những điều đương nhiên đó bị lờ đi nên bác sĩ không thể sống như một người bình thường được.”
Ông nói về những sự thể chán chường ấy một cách điềm nhiên.
“Nghe tuyệt vọng quá.”
“Không, có hy vọng chứ.”
Bác sĩ Cáo Già đáp, giọng vui đến lạ.
Ông đã ngừng gõ bệnh án từ lúc nào, hướng ánh mắt hiền hòa sang tôi.
“Dù công việc khó khăn đến mấy, tôi vẫn ở đây, cậu vẫn ở đây. Và cả bác sĩ Shindou, dù phải gánh vác bao nhiêu việc quan trọng khác, vẫn tiếp tục ở đây cứu người đó thôi. Làm gì có niềm hy vọng nào ấm lòng hơn vậy nửa.”
Sự khẳng định mạnh mẽ của ông khiến tôi bất ngờ.
Dù làm việc trong môi trường lao động khắc nghiệt, ông vẫn đặt niềm tin tuyệt đối vào chúng tôi, bao gồm cả Tatsuya. Tôi chẳng thể phản bác lại sự bao dung ấy, chỉ biết âm thầm kính phục.
“Em thua kém thầy nhiều quá. Mới đến năm thứ sáu mà em đã ngắc ngoải rồi, vậy mà thầy làm ba mươi năm vẫn còn bất khuất.”
“Đừng tâng bốc tôi quá.”
Bác sĩ Cáo Già lại tiếp tục quay về với bệnh án.
“Kurihara không biết chứ, tôi nhát gan lắm.”
“Nhát gan ấy ạ?”
Bàn phím vang lên những tiếng lạch cạch vui tai.
Bác sĩ Cáo Già nói tiếp:
“Trong tôi nào có mấy thứ mỹ miều như lòng nhiệt huyết hay cảm giác sứ mệnh, chỉ có cái sự nhát gan thôi.”
Khó hiểu ghê.
“Thì tôi ở lại bệnh viện suốt nhiều ngày chỉ bởi lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm sợ đủ mọi chuyện, nào là chẩn đoán của mình có chính xác không, mình có vắng mặt vào thời điểm bệnh nhân đột biến không, liều lượng kháng sinh đã đủ chưa… Chẳng có gì đáng tự hào đâu.”
“Tuy có vẻ miễn cưỡng, nhưng sự thật là nhờ tính cách đó mà thầy đã cứu giúp được rất nhiều bệnh nhân.”
Bác sĩ Cáo Già thoáng cười, lắc đầu.
“Không đâu, bác sĩ Kurihara. Ở bệnh viện suốt cũng đồng nghĩa với việc không có thời gian ở bên gia đình mà.”
Ông nói thản nhiên, nhưng tôi nghe có gì trĩu nặng. Trước khi tôi nghĩ ra đó là gì thì ông đã từ tốn đứng dậy, dáng điệu vẫn như mọi ngày.
“Thôi, chắc tôi lại về với gia đình đây.”
Ông ôn tồn chào tôi rồi cất bước đi.
Nhưng khi còn chưa khuất khỏi tầm mắt tôi, người bác sĩ Cáo Già đột nhiên chao đảo rồi ngả sang bên phải.
“Ơ?” Tôi ngước lên, thấy cơ thể gầy gò của ông từ từ đổ xuống như một thước phim quay chậm.
“Thầy ơi…?”
Tôi cất tiếng gọi, nhưng ông không phản ứng.
“Thầy ơi!”
Tôi hét lên, đứng bật dậy, cùng lúc đó người bác sĩ Cáo Già lặng lẽ đổ xuống sàn.
⚝ ✽ ⚝
Bác sĩ Cáo Già đổ bệnh.
Hệt như sét đánh giữa trời quang.
Thầy phó khoa đột ngột ngất xỉu giữa đêm khiến tình hình trong khu trở nên loạn cào cào.
Thấy vậy, tôi vội vã chạy tới nâng ông dậy, ông đang sốt cao, gần như mất ý thức. Ông đã sốt cao thế này từ lúc nào? Mới vài phút trước tôi còn trò chuyện với ông, vậy mà hoàn toàn không nhận ra.
Tôi vội truyền dịch, đưa ông tới một phòng bệnh trống, khoảng mười một giờ đêm ông đã ổn định lại. Sau khi nhận điện thoại của tôi, thầy trưởng khoa đã tức tốc chạy đến bệnh viện và có mặt ba mươi phút sau đó.
⚝ ✽ ⚝
Trên cửa phòng đơn số 333 - phòng sâu nhất trong khu, có gắn biển tên “Naitou Kamoichi”. Hẳn nhiên đó là tên thật của bác sĩ Cáo Già.
Bác sĩ Chồn Bự đã vào phòng được khoảng mười phút. Tôi lo quá nên chẳng dám vào, chỉ đứng đợi ngoài hành lang, nhưng làm thế lại càng thêm sốt ruột.
Sau khi tôi nhìn lần lượt bảng tên, cửa ra vào, của sổ phòng mỗi thứ ba lần, thì bác sĩ Chồn Bự bước ra.
“Hê lô Kuri-chan. Xin lỗi bắt cậu đợi lâu nha.”
Nhìn bác sĩ Chồn Bự cười khì khì, cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ cả người.
“Thầy ấy có sao không ạ?”
“Làm việc quá sức ấy mà. Người đang rũ ra thì lại trúng cái gió. Bây giờ coi như ổn, nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi một hai hôm. Hắn cũng chịu rồi. Thằng cha này cứng đầu, khó bảo quá chừng.”
Ông từ tốn bước ra hành lang.
“Nói mới nhớ, Naitou đã hơn năm mươi tuổi rồi còn chi. Đâu thể hùng hục làm việc như xưa nữa.”
“Nói vậy chẳng phải thầy còn hơn tuổi thầy ấy sao ạ? Thầy cũng phải lo cho mình đi thôi.”
“Tôi khác Naitou chứ. Thường ngày tôi cũng có làm gì mấy đâu nên khỏe re.”
Ông oang oang nói ra cái chuyện rõ mất mặt.
Dù sao tin bác sĩ Cáo Già không mệnh hệ gì cùng khiến bụng dạ tôi nhẹ nhõm hẳn. Cuối cùng tôi đã bớt rối. Bác sĩ Chồn Bự toét miệng cười như thể nhìn thấu tâm can tôi.
“Giờ thở phào vẫn còn hơi sớm đấy Kuri-chan ạ.
Tuy Naitou chỉ phải nghỉ ngơi vài bữa, nhưng chúng ta thì phải lo cho ba mươi bệnh nhân của hắn một thời gian đấy. Cũng nhọc phết chứ đùa.”
“Chuyện nhỏ thôi mà thầy. Giờ khoa nội ta cũng có thêm một bác sĩ nữa rồi còn gì.”
“À há. Nghe an tâm hẳn.”
Tiếng cười sảng khoái của bác sĩ Chồn Bự vang khắp hành lang, lâu rồi tôi mới thấy ông cười như vậy. Dù rơi vào nghịch cảnh nào, chỉ cần nghe tiếng cười hồn nhiên ấy, bao khó khăn vất vả đều bị thổi bay về nơi xa tít.
“Kuri-chan nè, trước mắt cậu cứ xét nghiệm máu với chụp X quang cho Naitou giùm tôi đi nhé. Nhân dịp này ta khám tổng quát cho hắn luôn.”
“Rõ ạ. Hay tiện đây thầy cũng khám chút ạ?”
“Tôi á? Thôi đừng có điên. Nhỡ khám ra bệnh thì biết làm sao? Toi cả nút à?”
Ông vừa nói những lời vung vít chẳng đáng mặt bác sĩ tí nào vừa nặn ra một tràng cười ha hả.
“Thôi Kuri-chan cũng ló mặt vào phòng đi. Naitou nhắc nãy giờ đây.”
Thế rồi Chồn ta vỗ bụng bồm bộp và thong thả bỏ đi. Bóng ông đã khuất mà tôi vẫn còn nghe thấy những tiếng bồm bộp kỳ cục ấy.
Vừa lách qua cửa vào phòng 333, tôi đụng ngay một người đang đứng cúi đầu chào. Là phu nhân Chiyo.
Chắc bà đã vội vã chạy tới bệnh viện ngay sau khi nhận tin báo từ Touzai. Khác với lần gặp trước, hôm nay bà bận áo lụa Matsumoto màu xanh nhạt, nhưng trông vẫn đẹp vô cùng.
“Ban nãy được cho uống thuốc hạ sốt nên chắc ông nhà tôi cũng đỡ phần nào, vừa chợp mắt rồi.”
Sắc mặt phu nhân Chiyo quả có chút tái đi, nhưng nụ cười của bà đã lại an lành như Di Lặc Bồ Tát. Tôi gật đầu rồi nhìn về phía giường, thấy bác sĩ Cáo Già đang thở đều đều.
“Bác sĩ Kurihara vì chúng tôi mà vất vả quá.”
“Chắc cô nhầm lẫn đâu đây. Em chẳng nhớ mình có gì vất vả.”
“Không đâu, ông nhà tôi đã lo lắm.”
Bà vươn tay, chỉnh lại chăn cho bác sĩ Cáo Già.
“Dù chỉ tạm thời thôi, nhưng ông nhà tôi đột nhiên ngã bệnh thế này thành ra lại chất thêm việc cho các đồng nghiệp vốn đã bận lắm rồi.”
“Nơi này vốn đã như Hỏa Xa chốn âm tào địa phủ, có đôi ba ngọn đuốc bay tới thì cũng chỉ như châm lửa vào biển lửa thôi, chẳng thể khiến cảnh sắc bi ai thêm được.”
Nghe vậy, phu nhân Chiyo khúc khích cười.
Tôi nhìn xuống con đường đê sáng đèn ngoài cửa sổ.
“Vừa hay hàng đào ven sông vào mùa nở rộ. Chẳng mấy khi có dịp, cô cứ đến đây thưởng hoa cho tới hết mùa đi ạ.”
Phu nhân Chiyo không đáp lại lời tôi bằng một câu xã giao ngọt nhạt.
“Nói thật với bác sĩ Kurihara, tôi còn thấy có chút nhẹ lòng.”
Bà tiễn tôi ra tận hành lang. Đôi gò má nhợt nhạt thoảng nét cười hiền. Rồi bà nói tiếp, giọng ngại ngần:
“Tôi làm vợ ông ấy bao năm nay, có mấy khi được ở gần chồng. Nhờ dịp này chúng tôi mới được thư thả bên nhau đấy chứ.”
Phải chăng những cụm mây vừa tách ra, ánh trăng đột ngột ùa vào dãy hành lang mờ tối. Hứng lấy ánh trăng, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của phu nhân Chiyo đượm vẻ liêu trai.
“Vậy mà thời gian bên nhau hiếm hoi ấy lại là trong bệnh viện, thật mỉa mai.”
Giọng bà thoáng bi ai.
⚝ ✽ ⚝
Trang viên Ontake vẫn sáng đèn.
Lúc này là hai giờ khuya.
Khu dân cư tĩnh mịch, nhà nhà đều đang say giấc, chỉ riêng trang viên Ontake với vẻ ngoài như một căn nhà hoang vẫn sáng trưng, nhìn chẳng khác nào khung cảnh trong một tập phim kinh dị ba xu. Bước qua cửa vào trong, tôi còn nghe thấy cả tiếng người nói lao xao.
Ở tầng một trang viên có gian phòng rộng gần hai mươi chiếu, thời nơi đây còn là lữ quán, căn phòng này từng được dùng làm nhà ăn. Hiện giờ căn phòng lát gỗ chỉ lắp duy nhất một bàn sưởi này đã trở thành không gian sinh hoạt chung của dân cư sống tại đây.
Từ hành lang, tôi hé cánh cửa trượt nhòm vào trong, thấy vợ tôi, Nam Tước, cùng cậu Tuyết Tùng đang ngồi vây quanh bàn sưởi.
“A, Ichi đã về.”
Người vừa reo lên đó đương nhiên là vợ tôi. Thanh âm tươi mát trong trẻo ùa vào tim, khiến tôi bất giác thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Tôi tiến lại gần bàn sưởi, thấy trên đó bày một bàn cờ shogi đã cũ. Ngạc nhiên thay, hai người đang giao đấu là Nam Tước và vợ tôi.
“Sao thế này, Nam Tước? King of Table game đang bị dồn vào tình thế khốn đốn quá ta.”
Nghe tôi nói, Nam Tước vẫn cắm mắt vào bàn cờ, không cả ngẩng đầu lên.
“Gì chứ, đã là King thì đương nhiên phải nhường Princess hưởng hết vinh quang rồi. Nhưng anh cũng không ngờ Công Chúa Haruna lại rành cờ shogi thế.”
“Rành gì đâu, ngài Nam Tước. Ngày xưa em được Ichi dạy cho chút ít thôi.”
“Công Chúa Haruna, xin nàng chớ quá khiêm nhường! Đại bại dưới tay một công chúa ‘ngày xưa được dạy cho chút ít’ thì còn gì là tôn nghiêm của King of Table game nữa.”
“Em xin lỗi. Tại em cứ tưởng ngài Nam Tước mạnh hơn nhiều cơ.”
Mặt mày ái ngại, vợ tôi thốt ra một câu không cách chi đối đáp. Nam Tước càng nhăn nhó tợn, mắt như đóng đinh vào bàn cờ.
Bên cạnh hai người, cậu Tuyết Tùng đang nằm ngả ngón, vừa nhổ mấy sợi râu lún phún trên cằm, vừa nghiêng cốc rượu vẻ ngà ngà say. Mặt cậu chàng đỏ tưng bừng, chắc đã nốc đầy một bụng scotch. Thái độ lờ đờ hưởng thụ của cậu ta càng đạt mức thượng thừa, tôi càng thấy sao mà bi thảm.
Vợ tôi bỗng đứng bật dậy, nói:
“Ichi, em đi pha cà phê nhé.”
“Ơ kìa Công Chúa Haruna, sao đang đánh lại tháo chạy thế. Em mà làm vậy thì cục diện ván cờ thế nào cũng tính là anh thắng đó.”
“Vậy cứ coi như ngài Nam Tước thắng đi ạ. Trông Ichi như vừa trở về từ chiến trường gian khổ vậy, em đâu còn tâm trí mà ăn thua nữa.”
Nàng mỉm cười nói vậy rồi tất tả chạy đi. Tôi thoáng bối rối, còn đang đứng đờ ra thì Nam Tước đã chỉ tay vào chỗ vợ tôi vừa ngồi.
“Thôi đành vậy. Tuy Đốc Tờ chưa đủ tuổi làm đối thủ của anh đây, nhưng có còn hơn không. Ngồi đi.”
Theo lời anh, tôi ngồi xuống. Nam Tước lại bảo.
“Anh không muốn nhiều chuyện, nhưng Công Chúa lo cho chú nhiều lắm đấy, Đốc Tờ ạ.”
Câu nói làm tôi bất ngờ. Tôi ngẩng lên, thấy anh vẫn dán mắt vào bàn cờ. Trông anh chẳng có vẻ gì là vừa cất lời.
“Dạo này nhiều lúc Đốc Tờ cứ mặt ủ mày chau nghĩ ngợi gì đó. Là chuyện bệnh nhân à? Hay chuyện của bạn chú? Hay chuyện cô nàng chú thích ngày xưa? Dù thế nào đi nữa, với tư cách đội trưởng đội cận vệ của Công Chúa Haruna, anh không bỏ qua việc chú để mặc nàng lủi thủi một mình đâu nhé.”
“Trước khi em giải thích tình hình, anh làm ơn khai sáng cho em về cái đội cận vệ này với. Thành lập từ hồi nào thế?”
“Từ lâu lắc rồi. Nhiệm vụ của đội là trừng trị kẻ nào làm khổ Công Chúa, dù là Đốc Tờ cũng giết không tha.”
“Vậy em phải cẩn thận mới được, kẻo lại thành mục tiêu.”
Tôi cười khổ đáp. Nam Tước đấy quán Quế Mã lên, nói tiếp.
“Thông tin tuyệt mật mà đội cận vệ nắm được là Công Chúa Haruna đang suy nghĩ đến chuyện bỏ nghề nhiếp ảnh gia vì chú đấy.”
Cánh tay đang cầm quân cờ của tôi bất thần đông cứng.
“Công Chúa lo những lúc Đốc Tờ vất vả khó khăn mình lại chẳng thể ở bên đỡ đần. Nếu cứ như thế thì sao có thể làm người đồng hành cùng Đốc Tờ được, vậy thà từ bỏ đam mê chụp ảnh để ở nhà làm một người vợ nội trợ còn hơn Công Chúa vừa mới tâm sự cùng anh thế đấy.”
“Haru nghĩ thế sao…”
“Công Chúa thì nghĩ cho chú nhiều như thế, còn chú thì bỏ mặc nàng lủi thủi. Chưa hết đâu, nàng còn lo chú có bồ bịch bên ngoài nữa đấy.”
“Trời thật à!?”
“Chắc là đùa thôi.”
“Hết giờ rồi nhé,” Nam Tước vô tư nói như không, rồi tùy tiện đẩy lùi quân Ngân Tướng của tôi.
Tôi giật nẩy. Phía trước, anh đang đẩy quân Quế Mã của mình tiến lên.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu nhìn tôi, nhăn nhở cười.
“Nếu chú cà cuống đến cỡ này thì từ đầu hãy đặt cờ cho cẩn thận, Đốc Tờ ạ.”
“… Đồ láu cá này. Anh bốc phét từ đoạn nào vậy hả? Đoạn cận vệ à?”
“Không, đoạn đó là thiệt. Từ đoạn nhiếp ảnh gia trở đi mới là bịa.”
Đôi vai tôi bỗng như vừa trút được gánh nặng, trở nên nhẹ bẫng.
Nụ cười của Nam Tước nở rộng thêm đầy khoái trá.
Rồi anh nghiêm mặt lại một chút, bảo:
“Đốc Tờ này, chú hiện giờ tuy có hai chân mà lại chỉ bước bằng một chân. Có thể trong lòng chú đang ôm nhiều nỗi niềm riêng, nhưng nếu chú gạt vợ mình sang một bên, có thể chính chú sẽ quỵ ngã ở nơi bản thân không ngờ đến đấy.”
“Ồ, hiếm khi thấy Nam Tước nói lời châu ngọc thế này. Từng lời nói ra nặng tựa ngàn cân, cứ như phát ngôn của một bậc hiền triết đã kinh qua hôn nhân sóng gió.”
Tôi hùa theo, châm chọc anh một chút. Nam Tước lại toét miệng cười.
“Sâu sắc quá phải không?”
“Nếu Nam Tước tâm sự đời mình thì chuyện dài mấy em cũng sẵn lòng nghe.”
“Chú đã hớn hở như thế thì xem đây. Chiếu Vương!”
Ngón tay mập mạp của anh lại đẩy quân Quế Mã tiến lên.
Tôi liếc một cái, nước cờ gì mà làng nhàng. Trình đâu đòi đe dọa tôi.
Trong khi nghiền nát quân Quế Mã của anh, tôi trầm ngâm suy tưởng.
Anh nhắc tôi mới nhớ, đợt tuần lễ Vàng sau khi vợ tôi về nhà cũng chính là thời điểm tôi phải chạy đôn chạy đáo giải quyết vấn đề của Tatsuya. Sau đó, nghe chuyện về Kisaragi, tôi lại một mình nghĩ ngại miên man, rồi đến hôm nay điều chiếm gần trọn tâm trí tôi lại là tình hình sức khỏe của bác sĩ Cáo Già, cũng dễ hiểu tại sao nàng thấy cô đơn. Nhưng nàng vẫn ngày ngày đón tôi về mà chẳng để lộ một chút nỗi buồn, còn tôi, cho đến khi Nam Tước hỏi vẫn không hề nhận ra sự ích kỷ của bản thân, thật đáng thẹn.
Trong lòng âm thầm xấu hổ, tôi bảo vị King of Table game ngồi trước mặt:
“Nam Tước, cảm ơn anh.”
“Chú vừa nói gì?”
“Em buột miệng nói nhảm một mình thôi.”
“Chiếu Vương,” tôi đẩy quân Phi Xa lên.
“Với một kẻ vừa nói cảm ơn thì nước này hơi ác đấy Đốc Tờ ạ.”
“Anh nghe thấy rồi à?”
“Nghe rồi, nhưng vẫn muốn nghe lại.”
“Thôi anh đừng nói tào lao nữa, mau tính đường thoát thân cho Vương Tướng đi kìa.”
Cậu Tuyết Tùng nhìn trân trối cảnh chúng tôi chí chóe bằng đôi mắt đỏ hoe say xỉn.
“Hai anh hay ghê á, Nam Tước tiên sinh cũng hay mà bác sĩ Đốc Tờ cũng hay.”
Khuôn mặt lún phún râu khẽ nấc lên “hức hức”, trông chẳng giống một tân sinh viên đại học gì cả. Mắt cậu ta ướt nhòe, nom gian gian. Xem ra trong lúc chúng tôi không để ý cậu ta lại nốc rượu thêm rồi.
“So với hai anh, em đúng là thằng bỏ đi á…”
“Màn đấu tranh nội tâm của cậu thật chuẩn như tranh vẽ, có chuyện gì kể coi.”
Tôi lườm Nam Tước một cái nhưng anh chỉ nhăn răng cười, khẽ nhún vai.
“Em là đồ vô tích sự á. Mất đến hai năm ôn thi lại mới đỗ vào đại học, nhưng chẳng có động lực lẫn ước mơ gì hết á, chỉ sống ngày qua ngày trong những cơn say…”
“Sống ngày qua ngày thì hẳn rồi, nhưng say hay tỉnh là do cậu chứ. Bỏ cốc rượu xuống đến trường học hành tử tế coi nào.”
“Em mà làm được thế thì đã không khổ sở thế này đâu á, bác sĩ Đốc Tờ. Anh có biết vì sao em lại đâm đầu nghiên cứu về cây tuyết tùng không á?”
Tôi mắc gì phải biết. Nhưng đương nhiên tôi không nói vậy. Tôi chỉ im lặng, coi như động viên cậu ta kể.
“Trong buổi hội thảo chuyên đề đầu tiên, thầy giáo đã hỏi em á. Thầy hỏi là đề tài đầu tiên em muốn nghiên cứu khi vào khoa nông nghiệp là gì.”
“Rồi cậu trả lời sao?”
“Em nói em không muốn nghiên cứu cái gì hết á.”
Cậu ta dõng dạc đáp với cặp mắt lờ đờ.
“Thế là mặt thầy em bỗng chốc sa sầm. Thầy hỏi: ‘Cậu không có việc gì muốn làm à?’ Nghe hỏi vậy thật tình em cũng nghĩ mãi không ra á. Nên là em thành thật trả lời thôi. Vậy mà thầy cau mày rồi nói cộc lốc: ‘Thế làm về cây tuyết tùng đi.’”
Nam Tước và tôi không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Thằng nhóc này thật thà đến ngố đã đành, thầy hướng dẫn của cậu ta kể cũng tùy tiện quá.
Cậu Tuyết Tùng chống cằm lên bàn, cầm cốc scotch lên nốc cạn bằng động tác nhìn không an toàn tí nào. Nam Tước nhấc chai rượu của anh lên, rót thêm cho cậu ta.
“Đám sinh viên khác hào hứng bàn luận với nhau về bao nhiêu đề tài hay ho muốn làm, em thì hoàn toàn trống rỗng. Không có ước mơ hay bất kỳ cái gì, em chỉ cố sống mà không làm phiền tới ai thôi á.”
Rồi cậu ta thở dài thành tiếng “Haizzzz” nghe thậm ngốc.
“Anh thấy cũng được mà.”
Nam Tước bình luận với giọng hờ hững nhưng đầy hàm ý.
Tuyết Tùng hướng cặp mắt đờ đẫn về phía Nam Tước.
“Chú mày còn nhỏ, tuổi này làm gì đã định hướng được mơ ước nọ kia. Mấy câu danh ngôn kiểu như ‘Sống là tìm kiếm một khát vọng rồi hết mình theo đuổi’ đều phù phiếm cả đấy. Dễ dàng thế thì đâu gọi là đời.”
Triết lý của Nam Tước nghe chẳng lọt tai gì cả.
“Ý anh là, ước mơ với hy vọng cứ rụng đầy trước mặt thì dễ nghẹt thở mà chết mất.”
“Nam Tước tiên sinh nói vậy nhưng anh cũng đang theo đuổi nghề vẽ mà á? Đam mê của anh không phải là vẽ sao á?”
“Giờ thì anh thích vẽ thật. Nhưng ngày xưa anh ghét nhất là vẽ vời đấy.”
Nhận thấy giọng Nam Tước hơi khang khác, tôi quay qua nhìn, nhưng anh vẫn đeo cái mặt nạ bình thản mọi ngày. Tôi hoàn toàn không đọc được tâm tư anh.
“Cứ tiếp tục đi theo con đường trước mặt, rồi cuối cùng nó sẽ dẫn tới giấc mơ. Chậc, đời là thế đấy.”
Sau khi thốt ra một câu nói nghe rất tinh tế nhưng chẳng biết có lý hay không, Nam Tước rút ra chiếc tẩu gỗ thạch nam quen thuộc, châm lửa bằng động tác thành thạo.
“Có phải anh đang động viên em không á? Hay khuyên em từ bỏ á?”
“Tùy vào cách hiểu của chú mày.”
Nam Tước đeo bộ mặt bình thản, tung khói mù theo đúng nghĩa đen. Rồi anh quay sang phía cậu Tuyết Tùng đang nhăn nhó vì sặc khói, ôn tồn nói tiếp: “Nhưng mà này…”
“Viện cớ chưa tìm thấy việc muốn làm rồi không làm gì cả thì lại giống kiểu của lũ khỉ đó. Chúng ta là người nên không được làm trò khỉ.”
“Vậy em nên làm gì á?”
“Câu hỏi hay.”
Nam Tước toét miệng cười.
“Anh mày bây giờ vẫn còn đang nghĩ câu trả lời cho mình đây.”
Rồi anh lại nhả một làn khói.
Đang xuôi xị nằm gục mặt trên bàn, cậu Tuyết Tùng bất ngờ cất tiếng ngáy o o. Xem chừng tửu lượng của cậu chàng tệ quá.
“Nam Tước, anh có phải người ham chọc ghẹo trẻ con đâu.”
“Chú nói ‘chọc ghẹo’ làm anh tổn thương. Anh lúc nào cũng nghiêm túc cả.”
“Cậu Tuyết Tùng nghiêm túc lắm đó.”
Một giọng trong trẻo vang lên. Vợ tôi đã quay lại.
Nàng bước vào phòng, tay bưng chiếc khay đặt bốn cốc cà phê. Nàng quỳ xuống cạnh chúng tôi, xếp những chiếc cốc lên bàn.
“Cậu ấy cũng nghiêm túc trăn trở về tương lai lắm. Ngài Nam Tước đừng nói những câu kỳ cục nữa.”
“Công Chúa đã có lời thì anh đành vâng theo. Nhưng nhìn thằng nhóc này anh như thấy chính mình ngày xưa vậy, nên mồm miệng ngứa ngáy lắm. Không thể nào im lặng được.”
Đây là lần đầu Nam Tước nói động đến chuyện quá khứ của anh, hai vợ chồng tôi đưa mắt nhìn nhau. Chúng tôi chớp chớp mắt đôi lần, Nam Tước ngồi trước mặt vẫn điềm nhiên đưa cốc cà phê lên miệng uống rồi cười to mãn nguyện.
“Chà, quả nhiên cà phê Công Chúa Haruna pha là thiên hạ vô địch. Cà phê của Công Chúa uống cùng scotch hảo hạng thì miễn chê.”
Anh cứ lửng lơ trong thế giới riêng, chẳng chút bận tâm đến vẻ bối rối của chúng tôi. Tay vẫn cầm cốc cà phê, anh đứng lên, cố tình nói thầm nhưng đủ to để chúng tôi nghe thấy: “Chắc phải về vẽ bức danh họa sẽ lưu vào sử sách thôi nhỉ…” rồi bước ra khỏi phòng. Sau đó, chỉ còn lại khói thuốc và tiếng ngáy của cậu Tuyết Tùng. Nam Tước vẫn luôn khó đoán như vậy, không bao giờ bắt thóp được anh.
Tôi thở dài não nề. Không biết từ lúc nào, vợ tôi đã mang chiếc chăn ở góc phòng qua, đắp lên người cậu Tuyết Tùng. Dáng vẻ nàng như người chị lo cho đứa em trai ngốc nghếch.
Tôi ngắm nhìn nàng, chợt những lời của Nam Tước nói ban nãy vang lên bên tai: “Đốc Tờ này, chú hiện giờ tuy có hai chân mà lại chỉ bước bằng một chân”. Ra vậy, tôi bỗng hiểu trọn ý nghĩa của lời khuyên đó.
Sau một lúc đăm đăm ngó cốc cà phê trước mặt, tôi lên tiếng:
“Haru này…”
“Ichi không cần xin lỗi đâu.”
Tôi chưa nói hết câu, nàng đã chặn trước bằng giọng thật nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.
Tôi thoáng bối rối không biết đáp lại thế nào, nàng chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói tiếp, từng lời rõ ràng:
“Hẳn có những lúc Ichi rất vất vả, phải nghĩ rất nhiều chuyện. Nhưng nếu ngay cả lúc anh về trang viên Ontake mà vẫn không ngừng nghĩ, vậy thì đâu còn chốn nào để anh nghỉ ngơi.”
Rồi nàng chỉ vào cốc cà phê.
“Thôi bỏ qua đi, cà phê em mất công pha nguội rồi kìa.”
Nàng nhoẻn miệng cười.
Những lúc thế này, tôi lại chẳng nói được câu gì hay ho.
Nghe lời nàng nhắc, tôi uống một ngụm cà phê. Mùi hương đậm đà dậy lên, những nhọc mệt trong lòng tự nhiên tan biến. Tôi trút bỏ thiên ngôn vạn ngữ cuồn cuộn trong tâm trí, chỉ thốt ra một câu đơn giản:
“Đúng là cốc cà phê số một thế giới.”
Và tôi khẽ cười, đáp lại tiếng cười khúc khích của vợ tôi.
⚝ ✽ ⚝
Ban ngày ban mặt đang đi bộ trên đường thì bị ai đó đằng sau táng một cú vào đầu.
Kính hỏi quý độc giả đã từng trải nghiệm chuyện như thế chưa?
Đương nhiên không phải từng trải chuyện bị đập đầu. Ý tôi là tình huống kinh tâm động phách cỡ như vậy ấy.
Làm bác sĩ, mỗi năm tôi phải chịu ít nhất một lần sảng hồn. Bệnh viện là cái lò sản sinh những cú sốc không cười nổi, ví như trong ca trực đêm đầu đời gặp phải một anh phun ra đầy máu, hay vừa xác nhận tử vong cho một chị ngay bên giường bệnh, thì liền sau đó chị ấy bất thần hít vào một hơi.
Nhưng vụ việc xảy ra hôm ấy là ca chấn động tinh thần khủng khiếp đáng ghi vào lịch sử đời bác sĩ kể cũng chưa được dài cho lắm của tôi.
“Có chắc chắn là CT này không, anh Matsumae?”
Buổi tối, tại phòng X quang, cầm tấm phim chụp CT trên tay mà mãi tôi mới thốt nên lời.
“Không sai đâu, bác sĩ Kurihara.”
Người trả lời tôi là Kỹ thuật viên trưởng khoa Xét nghiệm của bệnh viện Honjou, anh Matsumae Tokurou. Anh là người phụ trách toàn bộ các ca kiểm tra, xét nghiệm của cái bệnh viện trăm công nghìn việc này, từ chẩn đoán hình ảnh đến xét nghiệm máu.
Lúc đó là sáu giờ tối, đúng vào giờ cao điểm của xét nghiệm nội soi. Tôi đang đầu tắt mặt tối thì bất ngờ nhận cuộc gọi từ Kỹ thuật viên trưởng Matsumae.
“Nếu không phải chuyện khẩn, tôi đâu gọi bác sĩ trong lúc bận thế này.”
Tôi thậm chí quên cả gật đầu đáp lại câu phân trần phải lẽ của người kỹ thuật viên trưởng nhiều kinh nghiệm.
“Đây là CT chụp đầu tiên trong chiều hôm nay.”
Tấm phim anh chỉ là phim chụp phần ngực và bụng. Tất cả hạch bạch huyết nằm dọc theo động mạch chủ đang lan rộng, xâm lấn phổi, dạ dày và gan.
“Tôi không cần nói chắc bác sĩ cũng thấy rõ rồi, khả năng cao đây là u lympho ác tính đang di căn khắp cơ thể.”
Giọng anh nghe như không còn sức sống. U lympho ác tính là căn bệnh mà tế bào lympho trong hạch bạch huyết chuyển thành khối u. Có thể coi là “họ hàng” của bệnh bạch cầu.
“Thường thì tôi không liên lạc gấp như vậy đâu, nhưng tình huống này đành phải gọi điện ngay cho bác sĩ.”
“Xin lỗi, để anh phải lo nghĩ nhiều quá.”
Tôi nghe giọng mình khẽ run lên.
“Giờ nên làm thế nào, bác sĩ Kurihara?”
Tôi không biết phải đáp lại ra sao trước câu hỏi của Kỹ thuật viên trưởng Matsumae.
Lặng thinh, tôi đưa mắt nhìn chăm chăm mục “Tên bệnh nhân” trên màn hình xét nghiệm.
Naitou Kamoichi.
Đây là kết quả xét nghiệm của bác sĩ Cáo Già.
⚝ ✽ ⚝
Bác sĩ Chồn Bự đứng trước chiếc bàn chất hàng núi sách và giấy tờ nằm chính giữa phòng trưởng khoa. Tay phải ông cầm tập CT của bác sĩ Cáo Già.
Ông không hề lên giọng dạy dỗ khi tôi đến phòng trưởng khoa gặp ông trong thời điểm xế chiều bận rộn. Mặt ông chỉ thoáng vẻ thắc mắc. Rồi ông nhận lấy tập phim tôi đưa.
Câu “Là của thầy phó khoa ạ” đã lên tới miệng nhưng tôi không thể nào thốt ra nổi. Ông liếc nhìn mục tên bệnh nhân, khẽ nheo mắt. Rồi ông không nói gì, bắt đầu xem phim chụp CT.
Hơn năm phút trôi qua.
Trong năm phút đó, bác sĩ Chồn Bự không nhíu mày, cũng không nói năng gì. Ông kiểm tra cẩn thận từng tấm phim, đôi lúc tiếng lật phim khô khốc đột ngột vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Chỉ duy nhất một lần, khi cô thư ký viện trưởng nổi tiếng xinh đẹp ló mặt vào thông báo: “Đến giờ họp rồi ạ, viện trưởng muốn gặp…”, ông trả lời cụt ngủn khi chưa nghe hết câu.
“Xin lỗi tôi không đi được.”
Cô thư ký bất ngờ, đôi môi đỏ hé mở định nói gì đó, nhưng bác sĩ Chồn Bự đã chặn lại.
“Cô cứ bảo tôi bị cảm. Chắc cũng có vài người đi họp thay tôi được. Hoặc cứ bảo viện trưởng là tôi có việc hệ trọng liên quan đến tương lai của bệnh viện Honjou cũng được.”
Giọng ông điềm tĩnh, không hợp với nội dung câu nói chút nào. Nhưng cô thư ký không tranh cãi, cô cúi chào rồi đi ra khỏi phòng trưởng khoa.
“Kuri-chan chẩn đoán thế nào?”
Bác sĩ Chồn Bự khẽ ngẩng mặt lên.
“U lympho ác tính, giai đoạn IVB theo phân loại Ann Arbor.”
Giọng tôi lạnh lùng một cách phi lý.
“Chưa thể xác định được loại nào, nhưng từ quá trình bệnh và ảnh chụp, em dự đoán đây là một loại u lympho có độ ác tính cực cao.”
“Phát hiện khi nào?”
“Sáng nay ạ. Sau ngày nhập viện và hôm sau đó nữa thầy ấy đều lên cơn sốt bất thường không giảm. Thấy lo nên em đã cho xét nghiệm máu, sáng nay có kết quả.”
“Kết quả là?”
“IL-2 là 12900.”
Hình như đôi lông mày của bác sĩ Chồn Bự vừa nhíu khẽ.
IL-2, tức thụ thể hòa tan IL-2, là trị số xét nghiệm đo mức u lympho, thường xuyên được sử dụng trong lâm sàng dù độ đặc hiệu không cao.
“Còn các dữ liệu khác?”
“Các dữ liệu khác, bao gồm cả phản ứng viêm, đều ở mức bình thường. Chính vì thế mà em thấy không ổn, nên đã gấp rút cho tiến hành chụp CT vùng ngực và bụng.”
Đột nhiên, bác sĩ Chồn Bự bật cười. Không phải cười giỡn như mọi khi. Một kiểu cười có thể nói là… gay gắt.
“Cậu thắng rồi.”
“Thắng thua gì chứ ạ? Thầy ấy bị u lympho di căn toàn thân đấy.”
“Nhưng cậu đã phát hiện ra. Nếu là tôi, có lẽ sẽ muộn hơn.”
Ông từ tốn đứng lên.
“Ta đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
“Còn phải hỏi.”
Ông nhướn một bên lông mày, thản nhiên đáp.
“Phòng 333 chứ chi.”
⚝ ✽ ⚝
Hành động của bác sĩ Chồn Bự đã vượt quá sự hiểu biết của con người.
Cầm tập phim chụp CT, ông đùng đùng ra khỏi phòng trưởng khoa, cứ thế đi xồng xộc tới phòng 333. Trông thấy bác sĩ Cáo Già nằm trên giường đang thức, ông thản nhiên ném tập phim lên chăn. Tôi không kịp ngăn.
Tôi hoảng hồn nhìn bác sĩ Cáo Già lặng lẽ rút những tấm phim ra, từ từ xem từng tấm một. Trong lúc đó, bác sĩ Chồn Bự đứng khoanh tay bên cạnh giường, trên miệng vẫn đeo nụ cười ngang ngạnh mọi ngày.
Bác sĩ Cáo Già chỉ mất khoảng ba phút để xem hết một lượt, nhưng với tôi ba phút ấy dài đến kỳ quái.
Sau khi xem hết, ông ngước đôi mắt hiền hòa lên nhìn bác sĩ Chồn Bự.
“Gay go quá nhỉ.”
“Gay thật.”
“Đúng là sức khỏe dạo này không tốt. Ho nhiều lạ thường, đau lưng, cơ thể suy nhược. Chỉ làm việc quá sức thôi mà nhiều triệu chứng như vậy thì cũng cần xem lại thật, nhưng…”