LỜI CẢM ƠN
Alice Mayhew tại Simon & Schuster là một biên tập viên cần mẫn và một người bạn tử tế của tôi suốt 20 năm. Tính đến giờ, cô đã cùng tôi làm ba cuốn sách. Những nhận xét chi tiết và những chỉnh sửa có giá trị của cô trên mọi bản thảo của tôi thật sự là tài sản quý báu. Bên cạnh những điều khác, cô luôn nghiêm ngặt về việc xây dựng một mạch truyện có logic và tôi ghi nhận sâu sắc năng lượng bền bỉ của cô trong khi xử lý cuốn sách này. Amanda Urban tại ICM cũng là một người bạn và người đại diện mà tôi trân quý trong suốt những năm qua. Cô đọc các bản thảo đầu tiên và cho tôi những góp ý tốt đẹp và những lời động viên ấm áp, cùng một phòng khách để thỉnh thoảng tôi có thể ở đó làm việc.
Để đảm bảo các dữ liệu của tôi chính xác nhất có thể và tôi không vô tình quên đưa ra những trích dẫn cần thiết, tôi đã nhờ Carole Le Faivre-Rochester kiểm tra bản thảo, các nguồn và các ghi chú của mình. Bà từng làm việc suốt 24 năm tại Hội Triết học Mỹ, cơ quan được Franklin thành lập và đã có đóng góp lớn lao vào việc bảo quản các tác phẩm của ông. Carole rời vị trí biên tập viên của hội này để nghỉ hưu vào năm 2001. Bà là người siêng năng trong việc sưu tầm tài liệu và đưa ra những gợi ý hữu ích.
Một trong những niềm vui khi nghiên cứu về Franklin là cơ hội gặp gỡ Claude-Anne Lopez hào phóng và hài hước, người suốt một thời gian dài làm biên tập viên tại Đại học Yale, thu thập các tác phẩm của ông và là tác giả của nhiều cuốn sách và bài báo lý thú về ông. Bà ân cần đồng ý đọc một số phần bản thảo và chỉnh sửa ba chương viết về những năm ông ở Pháp, quãng thời gian mà bà vừa là một chuyên gia vừa là một người đam mê.
Bà Lopez gợi ý rằng tôi nên cố gắng tìm tòi thông tin về các hoạt động gián điệp của Edward Bancroft với Franklin. Để hỗ trợ mình trong công việc đó, tôi đã nhờ cậy Susan Ann Bennett, một nhà nghiên cứu ở London, người đã viết Benjamin Franklin ở Phố Craven, bên cạnh các tác phẩm khác, khi còn là một người phụ trách tại RSA (Hiệp hội Nghệ thuật Hoàng gia cũ). Tôi rất biết ơn sự tận tụy của cô, những bản sao chép và công việc điều nghiên tài tình tại Thư viện Anh quốc, nơi lưu trữ một số báo cáo viết bằng mật mã và mực tàng hình của Bancroft.
Tôi cũng biết ơn các biên tập viên ở Yale, những người duy trì nhiệm vụ xuất bản thứ mà tôi nghĩ hẳn phải là bộ sưu tập tác phẩm lớn nhất của bất cứ ai từ trước tới nay. Tập thứ 37 của họ, trải qua tháng 8 năm 1782, dự kiến ra mắt cùng thời gian với cuốn sách này và nên được tất cả những ai quan tâm tới Franklin đón mua. Họ vui lòng để tôi nghiên cứu bản thảo công trình này cũng như dự thảo sơ lược các tập 38, 39, và 40 của họ. Tôi đặc biệt thích một bữa trưa sôi nổi ở New Haven với bà Lopez và một số thành viên cốt lõi của đội ngũ hiện tại, bao gồm Ellen Cohen, Judith Adkins, Jonathan Xin, Karen Duval và Kate Ohno.
Cũng tại bữa ăn trưa đó còn có Edmund Morgan, người rất đáng để tôn kính. Ông là giáo sư Sterling của bộ môn Lịch sử tại Đại học Yale, hiện đã nghỉ hưu, và là người đã viết cuốn sách tuyệt vời phân tích Franklin và các tác phẩm của ông. Giáo sư Morgan luôn tốt bụng, nhân từ, rộng lượng và giúp cho tôi rất nhiều trong quá trình chuyển giao đề tài này. Ông ân cần đề nghị đọc một số phần bản thảo, đưa ra các gợi ý và khuyến khích về chủ đề cùng chương kết luận. Tôi đã cố gắng có một cách tiếp cận khác với ông bằng cách viết một câu chuyện tiểu sử theo trình tự thời gian, nhưng tôi không giấu việc đã đưa vào các quan điểm của ông. Những ai thấy cuốn sách của tôi thú vị (và quan trọng hơn nữa, những ai không thấy thế) nên mua và đọc cuốn sách của ông nếu họ chưa có trong tay.
Márcia Baliscano là Giám đốc Nhà Franklin trên Phố Craven ở London - tất cả chúng ta đều hy vọng nó sẽ sớm trở thành một bảo tàng phù hợp. Với sự thành thục vô biên và sự chặt chẽ về mặt tri thức, cùng tính siêng năng có thể đã làm ngay cả Franklin lóa mắt, cô đã chịu khó giải phẫu toàn bộ bản thảo của tôi và đưa ra hàng chục gợi ý quý báu. Ngoài ra, cô còn rất hữu ích khi đón tiếp tôi trên Phố Craven và đã làm nhiệm vụ của mình bằng cách hăng hái giúp tôi tranh thủ sự giúp đỡ của những người khác cùng chí hướng với cô. Một trong số các thành viên hội đồng quản trị của cô là Bà Joan Reid, một kho lưu trữ thông tin rộng lớn về Franklin. Tôi đánh giá rất cao thiện chí của bà khi tình nguyện thực hiện nhiệm vụ khó khăn của việc đọc bản thảo. Bà vừa tỉ mỉ vừa không khoan nhượng trong cuộc thập tự chinh của mình nhằm tách bạch sự thật với huyền thoại. Trong khi làm vậy, bà không chỉ bỏ ra một lượng lớn thời gian và công sức trí tuệ mà còn cả một chồng lớn những tờ giấy nhớ chứa đầy kiến nghị. Tôi hy vọng một ngày nào đó bà sẽ viết một cuốn sách về nhóm bạn bè của Franklin ở London.
Một niềm vui khác của việc viết về Franklin là được gặp những người mến mộ ông. Đứng đầu trong số đó là một nhóm mang tên Những người bạn của Franklin, có trụ sở ở Philadelphia. Họ thường lên kế hoạch các bữa ăn trưa, tổ chức các hội thảo và xuất bản tờ Nhật báo Franklin đầy lý thú. (Để tham gia, hãy truy cập www.benfranklin2006.org). Tôi muốn cảm ơn thư ký điều hành Kathleen DeLuca vì lòng hiếu khách của cô. Nhóm hiện đang cộng tác với Viện Franklin, Hội Triết học Mỹ, Công ty Thư viện Philadelphia, Bảo tàng Nghệ thuật Philadelphia, Đại học Pennsylvania và Quỹ Từ thiện Pew để tổ chức hoạt động kỷ niệm và triển lãm, dưới sự điều hành của Connover Hunt, mà đỉnh cao sẽ là lễ kỷ niệm 300 năm ngày sinh của Franklin vào tháng 1 năm 2006.
Tôi biết ơn sâu sắc Strobe Talbott, người bạn và nguồn cảm hứng của tôi bao lâu nay. Ông đã giúp định hình và thận trọng chỉnh sửa cả cuốn The Wise Men (Những Con người Thông thái) mà tôi là đồng tác giả vào năm 1986 và cuốn tiểu sử Henry Kissinger mà tôi xuất bản vào năm 1992. Lần này, ông một lần nữa tình nguyện đọc bản thảo và đã gửi trở lại tôi vô số đề xuất và ý kiến hữu ích. Stephen Smith, một trong những biên tập viên lanh lợi nhất mà tôi từng được biết, cũng đọc toàn bộ bản thảo và đưa ra những quan điểm và ý tưởng hữu ích. Evan Thomas, đồng tác giả cuốn The Wise Men với tôi, đã phát hiện một số sai sót của tôi về John Paul Jones, nhân vật được ông dành viết một cuốn sách tuyệt vời. Steven Weisman đọc bản thảo và cho tôi những gợi ý rất sâu sắc. Nhiều bạn bè khác đã đưa ra những lời khuyên khôn ngoan, trong đó có James Kelly, Richard Stengel, Priscilla Painton và Tim Smith, Elisabeth Bumiller, Andrew và Betsy Thiếu, David và Sherrie Westin.
Elliot Ravetz, trợ lý cũ của tôi ở tờ Time, giúp tôi khởi đầu bằng việc tặng cho tôi một bộ sưu tập đầu tiên các tác phẩm của Franklin và tạo cảm hứng cho tôi về sau với một bức tượng bán thân của Franklin. Cô còn cho tôi những ý kiến về bản thảo và luôn là một người đồng hương sốt sắng. Tôi cũng cảm ơn Tosca Laboy và Ashley Van Buren ở đài CNN - cả hai thật sự là những người tuyệt vời.
Cha và mẹ kế của tôi, Irwin và Julanne Isaacson, cũng đọc và biên tập bản thảo giúp tôi. Cùng với người mẹ quá cố của tôi, Betsy Isaacson, họ là những người thông minh nhất tôi từng được biết.
Trên tất cả, tôi biết ơn vợ, Cathy, và con gái tôi, Betsy. Cathy đọc qua những gì tôi viết với sự chăm chút lớn lao và có ý nghĩa vô giá trong việc làm rõ chủ đề và chỉ ra một số vấn đề. Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của những gì cô đã làm với vai trò cộng sự của tôi trong cuốn sách này và trong cuộc sống. Về phần Betsy, sau một chút thúc giục, cô bé đã ngoan ngoãn cày qua một phần bản thảo. Cô bé thừa nhận một số trong đó khá thú vị (để phù hợp với lứa tuổi 12, cô bé thích nhất phần về khí cầu). Về các phần khác (như phần về Hội nghị Lập hiến), cô bé tuyên bố chúng thật nhàm chán. Tôi nghĩ đây là một sự giúp đỡ, nhất là nhờ đó độc giả nhận được phiên bản rút gọn của một vài trong số những phần này. Cả hai đã làm cho mọi thứ không chỉ khả thi mà còn trở nên đáng giá.
Tất nhiên, không một ai trong những người trên đây phải nhận lỗi về bất kỳ nhầm lẫn hay sai sót nào mà tôi chắc chắn đã mắc phải. Trong một lá thư đề ngày 23 tháng 5 năm 1785 gửi cho bạn mình, George Whatley, Franklin đã nói về cuộc đời ông: “Tôi sẽ không phản đối một phiên bản mới của tôi; song tôi hy vọng các lỗi in ấn của phiên bản trước đó có thể được sửa chữa.” Tôi cũng cảm thấy như vậy về cuốn sách này.