5. Người đẹp thành Thăng Long
DINH THỰ Đề đốc hộ thành Nguyễn Quyện nguy nga đồ sộ nằm giữa một vườn cây rậm rạp. Những con đường vào nhà rộng rãi, lát đá hoa, luôn luôn có người quét dọn.
Nguyễn Đề đốc góa vợ, chỉ có một mụn con gái là Ngọc Lan tiểu thư, sắc đẹp khuynh thành, đã làm mê mệt bao nhiêu vương tôn công tử ở Thăng Long.
Trái hẳn tánh tình sâu hiểm, mưu mô của cha, Ngọc Lan rất bình dị hiền lành. Suốt ngày nàng chỉ ở trong dinh thự hay vườn hoa học tập chữ nghĩa thánh hiền hoặc thêu thùa vá may. Đôi khi nàng cũng tập tành cung kiếm.
Ngọc Lan lại chuộng thi phú, ưa cầu kỳ nhưng lúc nào nét mặt của nàng cũng đượm một vẻ buồn u ẩn… Mọi người đều cho rằng đời nàng chứa chan hạnh phúc: Trẻ đẹp, giàu sang, nhiều tài hoa lại được nuông chiều. Riêng Ngọc lan, nàng hiểu nàng nhiều hơn hết…
Đề đốc Nguyễn Quyện là một người tham lam, nham hiểm, một mặt mà hai lòng: làm quan tại triều đình nhà Mạc, y lại còn tư thông với bè lũ Trịnh Tùng và Nguyễn Hữu Liên. Dinh thự của y chính là nơi lui tới của bọn trinh thám họ Trịnh.
Ngọc Lan là gái còn nhỏ tuổi, nhưng nàng hiểu việc làm bất chánh của cha nàng. Ông hiệp tác với quân Trịnh không vì một lý tưởng cao đẹp nào mà chỉ vì vàng bạc. Nàng rất chua xót khi hiểu rõ tâm địa của cha… Sự giàu sang tột cùng như thế nầy không đủ cho cha nàng ư? Tại sao ông lại muốn giàu thêm mãi dầu phải làm những việc phản trắc đê hèn.
Hơn hai hôm nay, sau buổi thi tuyển dũng tướng ở võ trường về, Ngọc Lan chú ý thấy cha luôn luôn tức giận. Mỗi chuyện nhỏ nhặt nào ông cũng la hét ầm lên. Nàng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra ở võ trường khiến cha nàng uất giận đến thế. Một điều lạ lùng hơn là Tôa Tạo tướng quân, kẻ tâm phúc của cha nàng từ mấy hôm nay cũng không thấy léo hánh đến dinh thự này. Trái với mọi lần, không ngày nào là vắng bóng y.
Nàng ghét cay ghét đắng tên vũ phu sàm sỡ ấy nhưng thấy cha tỏ ra yêu thích hắn, nàng cũng giả vờ làm ngơ, mặc cho hắn dở trò trêu ghẹo. Gần đây nàng thấy cha mình có ý định gả nàng cho Tô Tạo, Ngọc Lan đau xót vô cùng. Nàng định bụng thà chết chớ không bao giơ chịu kết duyên với tên khốn kiếp ấy.
Buổi chiều xuống vội vàng, một ngày nữa sắp đi qua, Ngọc Lan thẫn thờ trở vào dinh. Nhất là trong những buổi hoàng hôn im lặng như thế này, nàng cảm thấy lẻ loi, cô độc, thiếu mất tình thương hay nguồn an ủi…
Sống ở đây, giữa những người tâm hồn khác lạ với mình, Ngọc Lan cảm thấy như ở giữa một sa mạc cô liêu…
Nàng không có ai để thố lộ tâm tình sâu kín, chỉ biết chôn vùi ngày tháng trong sử sách kiếm cung không biết mình sống để làm gì và tương lai sẽ ra sao?
Bỗng Ngọc Lan giật mình chú ý: một đoàn người đang âm thầm từ ngoài cổng đi vào. Họ lặng lẽ như những bóng ma không gây nên một tiếng động nào. Nàng vội nép vào góc tường nhìn thật kỹ và khẽ thở dài: Đây là những tay sai tâm phúc của cha nàng, cũng là những vị hung thần ở thành Thăng Long. Nàng nghe mấy con hầu nói lại chúng thường nghinh ngang ở ngoài phố, hãm hiếp dân lành, đánh đập họ mỗi khi có ai chống cự lại chúng.
Ngọc Lan hơi lấy làm lạ hôm nay không biết có chuyện gì khẩn cấp, cha nàng cho vời bọn “hung thần” đông đủ ấy tới đây. Nàng rất lo lắng vì mỗi lần quan Đề Đốc Hộ thành họp bọn chúng lại là ít ngày sau thế nào cũng xảy ra những vụ lạ lùng.
Ngọc Lan rón rén bước vào dinh. Không hiểu tại sao bỗng dưng nàng thấy tỏ đến thế. Tuổi đã lớn khôn rồi, Ngọc Lan nghĩ rằng đã đến lúc mình phải hành động chút gì để cản trở sự tàn ác của cha họa may về sau nầy còn có cách cứu vớt được người…
Bọn tâm phúc của Đề đốc Nguyễn Quyện tiến thẳng đến một gian phòng rộng lớn, đèn thắp sáng choang, cửa mở sẵn như chờ đợi họ đến…
Ở giữa phòng, trên một sập gụ, Đề đốc Nguyễn Quyện đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Bọn người vừa vào cúi đầu thi lễ, rồi mỗi người tìm chỗ để ngồi chờ lịnh.
Qua khe cửa, Ngọc Lan nhìn thấy có cả tên Tô Tạo vũ phu. Nhưng một điều khiến nàng lấy làm lạ, là hắn không hí hởn tự đắc như thường ngày tới đây, mà lẳng lặng thu hình ngồi im trong một góc phòng không thốt một lời nào.
Đề đốc Nguyễn Quyện bỗng ngước mắc nhìn mọi người rồi chậm rãi cất tiếng:
- Ta vời các ngươi tới đây đêm nay để bàn một việc quan trọng cần phải thi hành cấp bách, kẻo lại gặp phải những trở ngại không hay cho chúng ta. Hai tên khốn nạn Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng đã thoát khỏi lưới bủa vây của các thám tử ở Tây Đô và lọt vào Thăng Long từ mấy hôm nay.
Ngừng một phút, khẽ liếc nhìn Tô Tạo đang cúi gằm mặt xuống, Nguyễn Quyện tiếp:
- Chúng đã vào Thăng Long tự đắc nghinh ngang dám khinh thường các anh hùng trong thiên hạ, đánh chết Thiên linh Hổ, “vật ngã đệ nhất lực sĩ Thăng Long thành”, chiếm quyền Đại tướng Kỵ binh thiện chiến của nhà Mạc.
Nguyễn Quyện cố nhấn mạnh tiếng “vật ngã đệ nhất lực sĩ Thăng Long thành” với một giọng gay gắt khiến Tô Tạo không chịu đựng nổi, vội đứng lên:
- Bẩm… quan Đề đốc...
Nguyễn Quyện quát lớn:
- Im ngay! Nhà ngươi đã không tròn nhiệm vụ đừng nhiều lời vô ích…
Tô Tạo ngồi xuống một cách bực tức. Từ lâu, hắn được Nguyễn Quyện vị nể nên luôn luôn có sự ganh ghét ngấm ngầm trong bọn tay sai của Đề đốc. Gặp dịp này mọi người đều hả dạ. Nguyễn Quyện vốn rất thạo về khoa tâm lý nên trong việc nầy ông ta đối xử tàn tệ với Tô Tạo là cốt dùng bọn kia cho đắc lực hơn trong sứ mạng sắp sửa thi hành.
Viên Đề đốc tiếp lời:
- Hiện tại, chúng ta có thêm hai kẻ thù vô cùng lợi hại. Họ Mạc được hai tên ấy về phụ giúp càng gây thêm khó khăn cho bọn ta. Một mặt ta muốn cấp tốc báo tin này cho Bình An Vương và quan Thái phó Nguyễn Hữu Liên được biết. Mặt khác ta cần bàn với các ngươi một kế hoạch trừ khử hai tên khốn kiếp ấy càng sớm càng tốt.
Trong phòng lại im lặng. Đứng sát vào kẹt cửa, Ngọc Lan tiểu thư chú ý từng lời nói, từng cử chỉ của cha. Nàng chợt hiểu vì sao mấy hôm nay Đề đốc lại tỏ ra nóng giận bất thường. Chưa biết rõ Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng là hạng người nào nhưng Ngọc Lan cảm thấy mình có cảm tình đối với họ.
Có lẽ vì họ đã hạ được tên Tô Tạo vũ phu đáng ghét mà nàng mến họ chăng? Hay vì họ đối lập với những hành động bất chánh của cha nàng mà nàng cảm phục? Ngọc Lan không còn đoán xét được ý tưởng của mình, đầu óc nàng quay cuồng vì những câu hỏi không rõ rệt.
Bỗng nàng giật nẩy mình. Từ trong phòng, tiếng cha nàng quát lanh lảnh:
- Các ngươi! Tại sao tất cả đều câm họng hết vậy? Không một ai có ý kiến gì trong tình thế nầy sao?
Bọn “hung thần” tâm phúc của Đề đốc đều tỏ vẻ luống cuống. Một lúc sau, Trương sát thủ, một tên hiểm ác không kém gì Tô Tạo, đứng lên:
- Bẩm Đề đốc, sai người về Tây Đô báo tin cho Bình An Vương là việc dễ, nhưng trừ khử hai tên Văn Khuê và Thế Hùng, tiểu tướng thấy cần phải suy nghĩ cho kỹ càng. Hiện nay Chúa Mạc rất tin dùng bọn chúng, ta khó thể tìm cách phao vu để hạ ngục chúng như bao nhiêu người khác…
Trương sát thủ ngừng lại một chút rồi nói nhỏ hơn:
- Theo ngu ý của tiểu tướng, chúng ta còn có cách khác để giết chúng nó hết sức bí mật.
Nguyễn Quyện hỏi lại:
- Nghĩa là sao?
- Bẩm Đề đốc, nghĩa là phải phục kích giết chúng, hay là đánh thuốc độc!
Ngọc Lan rợn người! Nàng không dè cha nàng và bọn tâm phúc lại tàn ác, vô nhân đạo đến thế. Họ bày trò giết người như bày trò chơi.
Giờ phút nầy, Ngọc Lan mới thấy rõ sự cách biệt tâm hồn giữa nàng và phụ thân nàng. Bấy lâu, vì phận sự làm con, nàng vẫn im lặng để mặc cha hành động và chỉ đau khổ ngấm ngầm. Nhưng giờ đây, nàng không còn đủ can đảm ngồi yên để nhìn cha mỗi ngày mỗi đi sâu vào con đường tội lỗi: giết hại những kẻ hiền tài trung trực, chỉ vì lòng tham vô đáy trước bạc vàng.
Với một quyết định rõ rệt trong đầu, Ngọc Lan càng chú ý lắng nghe mưu mô của tên Trương sát thủ…
Ngọc Lan vô cùng thất vọng. Tên “hung thần” kia đã khòm sát xuống to nhỏ với viên Đề đốc và nàng chỉ thấy cha, nét mặt hân hoan, khẽ gật đầu truyền lệnh:
- Thôi, các người giải tán. Có cần gì ta sẽ gọi sau.
Đợi cho mọi người ra gần hết, Đề đốc kêu Tô Tạo:
- Tô tướng quân, ở lại ta bảo.
Tô Tạo ngước nhìn lên, thoáng vẻ vui mừng. Từ lúc nãy đến giờ, hắn muốn xin Đề đốc cho hắn đoái công chuộc tội nhưng do dự mãi hắn chưa dám mở lời, không ngờ Nguyễn Quyện lại gọi đến. Hắn cảm thấy như mở cờ trong bụng.
Ngọc Lan vẫn không rời chỗ núp. Nàng không nhìn Đề đốc và Tô Tạo nữa mà chỉ kê tai sát vào kẹt cửa để nghe cho rõ hơn…
Bên trong Nguyễn Quyện không ngờ có người thấu rõ mưu mô của mình và định tâm phá vỡ để cứu người hiền.
Người ấy không ai khác hơn là con gái của chính ông ta: Nguyễn Thị Ngọc Lan.
Sau một ngày huấn luyện quân sĩ mệt nhọc nơi vũ trường Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng mới về dinh yên nghỉ. Lãnh ấn tướng xong, hai tráng sĩ Bùi, Lê được chúa Mạc ban cho một dinh cơ khá rộng rãi trong nội thành. Hai chàng liền bắt tay vào việc tập luyện đội Kỵ binh tinh nhuệ, cố gây cho họ một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ để mai sau đương đầu với quân Trịnh.
Qua mấy ngày huấn luyện, Bùi Văn Khuê mới nhận thấy quan lính nhà Mạc rất rời rạc, thiếu chỉ dẫn nên tỏ ra thiếu kỷ luật, và do đó khó điều khiển. Chàng nghĩ rằng mình cần phải tập luyện họ gấp rút, tạo uy tín với họ để mai sau còn dùng được nhiều việc. Bởi thế cả hai đều tận dụng hết khả năng của mình để dạy cho đoàn kỵ binh từ thuật cỡi ngựa đến bắn cung, đấu kiếm. Sự tận tâm và lời khuyến khích nồng nhiệt của hai tráng sĩ Bùi, Lê khiến quân sĩ hết lòng học tập.
Chỉ trong vòng mấy ngày mà sự tiến bộ của quân sĩ đã được nhận thấy rõ rệt. Ai ai cũng mến phục hai tráng sĩ Bùi, Lê mà họ đã từng mục kích tài nghệ siêu phàm.
Nhất là đội kỵ binh thiện xạ dưới quyền điều khiển của Tô Tạo lại càng mến phục hơn. Hằng ngày họ sống dưới quyền của một chủ tướng hung hăng tàn nhẫn, họ chỉ sợ hãi mà không yêu kính. Ngày nay Tô Tạo lại dưới quyền của Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng nữa nên họ cảm thấy khỏe khoắn hơn nhiều. Họ luyện tập cỡi ngựa bắn tên vì yêu thích chứ không vì sợ hãi, cho nên mọi người tấn tới mau là phải.
Hai tráng sĩ Bùi, Lê đều cảm thấy vui mừng vì không ngờ mình đã chinh phục lòng cảm mến của quân sĩ nhanh chóng như vậy. Hai người thấy được trước sự dũng mãnh của đoàn kỵ binh thiện chiến khi ra trận.
Đêm nay, cơm nước xong, hai chàng bắc ghế ngồi ngoài hành lang uống trà trò chuyện. Ngoài kia, mấy người lính tuần vẫn qua lại trước cổng.
Bùi Văn Khuê, trong một phút mơ màng, lim dim đôi mắt cố hình dung lại bước đường đã qua từ khi rời khỏi Tây Đô. Chàng nhớ kỹ là hai anh em chàng đã trải qua liên tiếp những ngày chiến đấu gian nguy với muôn ngàn trở lực mới đến địa vị ngày nay.
Chàng chợt xây lại nhìn Thế Hùng. Vị công tử họ Lê có vẻ buồn rõ rệt. Họ Bùi lấy làm lạ khẽ hỏi:
- Hiền đệ sao thế?
Thế Hùng đáp:
- Đệ nghĩ đến phụ thân và con đường phục thù của chúng ta có lẽ còn xa lắm…
Bùi Văn Khuê an ủi:
- Hiền đệ cứ hay nghĩ vẩn vơ. Việc gì cũng có cái thời gian quyết định của nó, chúng ta không thể hấp tấp được. Muốn kéo quân vê Tây Đô hỏi tội Trịnh Tùng, ít nhất ta cũng phải có một lực lượng hùng mạnh, một thanh thế vững chắc chứ.
Chàng chưa dứt lời thì đột nhiên, Thế Hùng vùng đứng dậy đá hất chiếc ghế của bạn đang ngồi rồi tự mình cũng lăn tròn xuống đất. Bị té khá đau, họ Bùi chưa hiểu Thế Hùng bày trò gì, chợt một tiếng “phập”, chàng ngước nhìn lên một lưỡi dao sáng loáng ghim phập vào bực cửa.
Thế Hùng ngồi nhỏm đậy nhìn ra ngoài vòng rào. Bọn lính đang la vang dậy và đuổi theo một kỵ sĩ đang cúi rạp mình trên lưng ngựa.
Chàng trở vào, đã thấy Bùi Văn Khuê đang gỡ lưỡi dao và mở một bức thư cột ở chuôi dao.
Bùi Văn Khuê khẽ đọc:
Nhị vị tráng sĩ nhã giám,
Rất đường đột gởi thư này hầu hai vị nhưng hoàn cảnh bắt buộc, kẻ này không làm sao khác hơn được.
Dù chưa biết nhau, nhưng rất cảm mến tài nghệ và tánh tình; xin báo tin gấp rút, hiện nay có một tổ chức đang lo mưu hại lén. Nhị vị cần thận trọng nhiều hơn. Sẽ tận tình giúp đỡ.
Kính bút
DẠ - HƯƠNG
Bùi Văn Khuê lẩm bẩm: “Dạ Hương, Dạ Hương!” là ai nhỉ. Ở Thăng Long nầy người nào lại có cảm tình đặc biệt với bọn ta đến thế?
Thế Hùng chụp lấy bức thơ, nhìn nét chữa rồi đáp:
- Nét chữ mềm mại, chứng tỏ người viết là một thiếu nữ, thêm cái tên Dạ Hương càng làm cho chúng ta tin chắc tác giả của nó là một trang “liễu yếu đào thơ”
Rồi chàng lẩm bẩm:
- Thế nầy thì lạ thật. Người này thuộc vào hạng người nào? Muốn giúp bọn ta sao lại không ra mặt. Tổ chức nào toan ám hại bọn ta?
Hai người nêu ra vài câu hỏi mà không tài nào giải đáp được.
Chợt Văn Khuê quay sang hỏi Thế Hùng:
- Tại sao hiền đệ biết có người phóng dao mà né tránh?
Thế Hùng chỉ tay ra ngoài cổng dinh, đáp:
- Trong lúc đại Huynh nói chuyện, đệ nhìn ra ngoài, thoáng thấy một kỵ binh đang phi ngựa đến. Ngang cổng dinh, người ấy dừng ngựa và nhanh như chớp phất tay áo lên. Đệ thoáng thấy một lằn sáng bay vào, nên vội vàng đá hất chiếc ghế của đại huynh vì đoán chắc thế nào cũng có ám khí.
Bùi Văn Khuê buông mình nằm dài xuống ghế. Cái tên “Dạ Hương” nghe êm ái lạ thường, thanh thoảng như hương đêm gợi cho Bùi nhớ đến một hình ảnh xa vời chỉ gặp một đêm rồi xa cách.
Liên tiếp trải qua những ngày chiến đấu gian nan, ít khi chàng được rảnh rang suy nghĩ hay nhớ tưởng đến ai. Gặp những chiều yên lặng như thế này, người dũng sĩ gạt bỏ sang bên những chuyện vó ngựa, kiếm cung, để đắm tâm trí mình vào những phút mơ màng êm ái.
Cái đêm bị vây chặt giữa Tây Đô, có lẽ suốt đời họ Bùi không quên được. Hình ảnh dịu dàng của nàng hầu thiếp, Trịnh Tùng: Nguyễn Thúy Loan đã gắn chặt trong tâm hồn chàng.
Bùi Văn Khuê đã cố xua đuổi, cố khinh ghét nàng để khỏi bận lòng, nhưng không thể được. Những hành động chân thật của nàng đã biểu lộ một tâm hồn cao quý, sống trong bùn nhưng chẳng vấy bợn nhơ!
Bùi Văn Khuê thở dài, chàng không ngờ mình lại có thể yêu Thúy Loan đến như vậy. Có lẽ đấy là một mối tình tuyệt vọng nên khó phai lạt trong lòng người… Sức lực của chàng, tài trí của chàng có xuất quỷ nhập thần đến đâu cũng không sao thay đổi được cuộc đời Thúy Loan, đem nàng ra khỏi bàn tay đẫm máu của Trịnh Tùng để tạo cho nàng một đời sống yên lành hạnh phúc. Chàng cảm thấy uất ức, oán hận vô cùng. Tại sao hai người không thể gặp nhau sớm hơn một chút, đời nàng chưa lấm bụi phù hoa… Ngay bây giờ… Bùi Văn Khuê không dám nghĩ đến nữa!
Chàng không chắc rằng ở nơi Tây Đô xa vời kia, Thúy Loan có những phút nghĩ đến mình. Nàng sống trong lầu vàng điện ngọc, bên cạnh một chúa tể quyền thế nhất thời, nàng còn nhớ chi đến một kẻ lang bạt kỳ hồ, chiếc thân rày đây mai đó…
Bùi Văn Khuê cảm thấy buồn bã vô cùng. Có ai ngờ một trang dũng tướng, từng vào sanh ra tử, từng làm khiếp đảm quan quân hai triều Trịnh, Mạc mà cũng có lúc xót xa vì một mối tình u ẩn.
Tiếng nói của Lê Thế Hùng lôi Bùi Văn Khuê về thực tại:
- Đại huynh có nghĩ rằng ai là kẻ thù của bọn ta chăng?
Bùi Văn Khuê đáp:
- Không đích xác lắm, nhưng tôi ngờ Tô Tạo đang mưu mô hại anh em ta. Hiền đệ không chú ý rằng đã hai ngày, Tô Tạo đều vắng mặt ở võ trường, không đến để luyện tập đội Kỵ binh thiện xa. Hắn cáo bệnh nhưng tôi biết chắc vì hắn bất phục anh em ta.
Lê Thế Hùng gật đầu, biểu đồng tình. Ngoài kia hoàng hôn xuống chầm chậm, ánh trăng lan dần trên những ngọn cây.
Lê Thế Hùng mở miệng toan nói, chợt nín bặt. Chàng vừa nghe tiếng gì như tiếng một cành cây khô gãy rụng ngoài sân. Chàng ngờ vực là có kẻ gian đến dọ thám, vội vàng chụp lấy chuôi kiếm rút ra khỏi vỏ, nhảy vọt ra ngoài.
Bùi Văn Khuê cũng vội đứng lên, băng mình theo bạn.
Từ trên một ngọn cây cổ thụ, một bóng đen nhảy chuyền sang nóc dinh thự, sau khi biết mình đã lộ hành tung.
Ánh trăng thượng tuần đủ soi rõ kẻ gian phi. Hắn bịt một miếng vải đen lên mặt trùm đến tận ót, nhưng dáng điệu nhanh nhẹn đủ chứng tỏ hắn là một tay võ nghệ tinh thông.
Không vội tri hô lên, sợ quân sĩ làm ồn, Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng cùng chia nhau quyết vây kẻ lạ mặt. Thế Hùng nhảy lên ngọn cây leo thoăn thoắt rồi chuyền qua mái nhà rượt theo bóng đen. Bùi Văn Khuê băng mình ra đường cái đón chận đầu.
Biết có người theo đuổi, tên gian phi càng chạy nhanh hơn! Qua hết những dãy nhà dinh thự của hai tráng sĩ Bùi, Lê, hắn lại phi mình đeo vào những cành cây đại thọ rồi chuyền đi như một con vượn. Phút chốc hắn đã đến vòng dinh bên ngoài, rồi nhún mình nhảy vọt ra đường. Chân vừa chấm tới đất, hắn vội rút kiếm ra, nhìn trước nhìn sau. Con đường vắng vẻ lạ thường, hắn nhắm hướng, và lao mình vùn vụt.
Trên kia, Lê Thế Hùng đã đến vòng dinh bên ngoài. Chàng thấy Bùi Văn Khuê đứng khuất trong ven tường, nhưng lẳng lặng nhìn kẻ gian ung dung qua trước mặt. Chàng không hiểu vì sao họ Bùi điềm nhiên cho kẻ kia tẩu thoát. Chắc có sự gì đây. Lê Thế Hùng nhẹ nhàng buông mình xuống đất rồi chạy đến bên bạn.
Bùi Văn Khuê khoát tay bảo bạn đứng im rồi nói nhỏ:
- Chúng ta đừng bắt vội tên gian phi nầy, mà hãy theo cho đến sào huyệt của nó xem ai đã chủ mưu đương đầu với bọn ta.
Lê Thế Hùng hiểu rõ ý bạn nên lẳng lặng chờ đợi. Bóng đen vừa khuất ở đầu đường thì Bùi Văn Khuê đã rời chỗ núp rượt theo. Lê Thế Hùng chạy sát bên bạn để phòng khi tiếp ứng…
Bóng đen đằng trước cứ chạy thoăn thoắt qua những con đường vắng vẻ trong nội thành, qua những dinh thự bỏ hoang đổ nát của những triều đại xa xưa chưa kịp thời sửa chữa… Thỉnh thoảng hắn lại dừng chân nhìn trước, nhìn sau xem có ai theo dõi mình chăng? Mỗi lần như vậy Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng đều cẩn thận núp mình vào gốc cây cổ thụ hay ven đường.
Kẻ gian phi bỗng dừng trước một cổng dinh thự to lớn rồi lặng lẽ xô cửa đi vào. Bùi Văn Khuê bấm tay Thế Hùng bò sát lại ven tường bao vòng dinh, rồi phóng mình lên, bám chặt vào tàn cây bên trong vươn ra ngoài…
Hai chàng nhẹ nhàng lần vào trong, giữa lúc bên ngoài đoàn lính tuần cũng vừa đi tới. Tiếng đá sỏi nghe rào rạo dưới chân đoàn người ngựa đi qua.
Hai tráng sĩ Bùi, Lê khẽ nhìn nhau dưới ánh trăng rồi chuyền lần vào trong Dinh. Bùi Văn Khuê rất ngạc nhiên, không hiểu được dinh thự của ai mà to lớn thế nầy. Đây có lẽ, là nhà riêng của một thượng quan cực phẩm triều Mạc. Nhưng vì lý do nào thù oán hai anh em chàng?
Dinh thự im lìm vắng vẻ, cửa đóng kín mít, không hiểu kẻ gian lúc nãy đi vào bằng lối nào?
Bùi Văn Khuê kề tai bảo nhỏ Thế Hùng:
- Hiền đệ ngồi đây xem động tịnh ra sao? Chờ lúc nguy hãy ra mặt tiếp ứng tôi… Bây giờ tôi lên trên nóc Dinh dò xét.
Thế Hùng gật đầu ưng thuận. Bùi Văn Khuê nghiên mình nhảy phóc qua mái dinh, chớp mắt không còn thấy tăm dạng chàng đâu nữa. Chàng bước chầm chậm ra phía nhà sau, thỉnh thoảng lại bò rạp xuống cho đoàn lính canh khỏi trông thấy.
Bùi Văn Khuê bỗng dừng lại. Chàng chợt nghe có tiếng thì thầm ở dưới kia. Nhẹ nhàng nằm sát xuống, chàng khẽ gỡ một miếng ngói. Miếng ngói vừa rút ra, họ Bùi thấy hiện trước mắt một gian phòng lộng lẫy: tràng kỷ, sập gụ bóng loáng, đồ đồng sáng choang… Chàng không ngờ đây là phòng riêng của Đề Đốc Hộ thành Nguyễn Quyện, người đang chủ mưu hại chàng và Thế Hùng…
Thoáng thấy Đề đốc và Tô Tạo cùng một người nữa mặc đồ đen mà họ Bùi đoán chắc là kẻ gian phi lúc nãy vào nhà chàng, họ Bùi chợt hiểu. Chàng hơi bất ngời là tại sao Đề đốc lại gây oán cùng chàng…
Dưới kia, gã mặc võ phục đen đang thuật lại cùng Đề đốc những việc mới xẩy ra:
- Bẩm Đề đốc, tiện tướng y lời, ráng vào được trong vòng dinh của chúng nó, bất ngờ có người đi ngựa ngang qua, phòng vào dinh một lưỡi đao kèm theo một phong thư làm cho chúng đâm ra đề phòng cẩn thận…
Đề đốc Nguyễn Quyện kinh ngạc hỏi tới tập:
- Người lạ mặt đó là ai?
Tên gián phi chậm rải đáp:
- Bẩm Đề Đốc, tiểu tướng không biết rõ. Nhưng theo lời Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng bàn tán với nhau mà tiểu tướng đã rình nghe được, thì thơ ấy ký tên là Dạ Hương.
Nguyễn Quyện và Tô Tạo đều lẩm bẩm:
- Dạ Hương! Dạ Hương là thằng quái nào ở đâu nhỉ?
Nằm trên nóc dinh, Bùi Văn Khuê khẽ mỉm cười. À, thì ra tên khốn kiếp nầy đã rình dinh chàng lâu lắm nên hắn mới biết và nghe rõ cả. Bùi Văn Khuê không hành động cấp tốc. Chàng hiểu rõ tại sao viên Đề đốc lại còn thù ghét chàng. Không lý ông ta lại đố kỵ với một kẻ quyền tước nhỏ hơn. Việc nầy chắc có uẩn khúc gì đây. Chàng quyết tìm cho ra manh mối. Bùi Văn Khuê bỗng rợn người: một lưỡi dao thình lình từ đâu bay tới cắm phập xuống giữa bàn trong gian phòng. Đề đốc Nguyễn Quyện ngã nhào ra phía sau né tránh Tô Tạo và viên võ tướng mắc đồ đen đều đứng lên rút khí giới chờ mọi bất trắc.
Bốn bề vắng lặng, không nghe một tiếng động nào. Tô Tạo và viên võ tướng vôi chạy ra ngoài, la hét:
- Có thích khách! Có thích khách!
Quân lính rần rộ kéo ra, lục soát trong vòng dinh. Bùi Văn Khuê rất e ngại. Chàng lo lắng Thế Hùng quá bực tức, núp đâu đó làm càn cũng nên… Nhưng không, chàng vừa định ngồi dậy thì có bàn tay của ai nhè nhẹ đặt vào vai… Bùi Văn Khuê hoảng hốt quay lại. Thì ra đó là Thế Hùng.
Vị công tử khẽ mỉm cười, bảo bạn:
- Ngoài kia, thấy lính tráng rần rộ, đệ ngờ đại huynh đã bại lộ nên vội vã đến đây…
Bùi Văn Khuê thuật sơ qua cho bạn hiểu rõ tình hình:
- Có người bí mật vừa phóng dao xuống nơi hội họp của Đề đốc Nguyễn Quyện và bọn Tô Tạo…
Thế Hùng kinh ngạc thì thầm bên tai bạn:
- Đúng Đề đốc Nguyễn Quyện âm mưu hại chúng ta rồi ư? Đệ cũng đã nghĩ như vậy! Đã có lần Tiểu Lý Quảng nói với đệ, Tô Tạo là tên tay sai đắc lực của hắn…
Chàng ghé mắt nhìn xuống dưới, Đề đốc Nguyễn Quyện đã hoảng hồn và dang gỡ bức thư buộc ở chuôi dao ra đọc cho hai tên Tô Tạo và người mặc võ phục màu đen cùng nghe:
Đề đốc nhã giám,
Vì lợi ích chung của dân chúng, Đề đốc nên sớm quay lại đường ngay lẽ chánh, giải tán bọn “hung thần” ấy đi và bỏ việc hãm hại tôi hiền của Chúa Mạc…
Đề đốc không sớm ăn năn sẽ lụy vào thân
DẠ HƯƠNG
Nguyễn Quyện xé toạt bức thơ và cả giận quát tháo ầm ầm:
- Tên khốn nạn nào đây dám cả gan khuyên dạy cả ta nữa ư? Bắt được nó ta sẽ bầm xác nó ra mới hả lòng.
Bùi Văn Khuê ghé sát vào tai bạn thì thầm:
- Lại “Dạ Hương” nữa! Con người bí mật đã vào đây trước bọn ta rồi.
Nhưng, Thế Hùng chợt nhìn thấy sự lạ dưới kia, vội kéo bạn sát xuống:
- Đại huynh nhìn xem có người đang nép mình trên máng xối kia kìa…
Bùi Văn Khuê lạ lùng nhìn theo tay bạn. Chàng thấy một người mặc toàn màu đen, đầu chít khăn xanh, mặt bao trùm bằng một miếng vải màu hồng nằm khuất trên máng xối, giữa hai mái nhà giap lại, im lặng dò xét từ hành động của Đề đốc Nguyễn Quyện.
Họ Bùi chú ý nhìn người bí mật, thân hình mảnh khảnh càng gây cho chàng thêm ngờ vực trong lòng. Có phải Dạ Hương là người bí mật này chăng? Thoáng một chút chàng có ý định tìm biết kẻ lạ là ai mà có những hành hung lạ lùng đến thế…
Dưới kia, Nguyễn Quyện vẫn la hét ầm ĩ. Đề Đốc nạt luôn cả bọn Tô Tạo:
- Sao không đi tìm bắt kẻ gian… Còn ngồi trơ mặt ra đó. Nó còn lẩn quất trong dinh thự nầy chứ ở đâu…
Bọn Tô Tạo kinh hồn cùng chạy vụt ra ngoài truyền lịnh cho quân sĩ tăng cường thêm và cố lục soát cho thật gắt.
Nguyễn Quyện vẫn đi đi lại lại trong phòng bực tức:
- Dạ Hương! Dạ Hương quân khốn nạn tự dưng xen vào công việc của ta. Hai tên đối thủ lợi hại Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng chưa trừ khử được lại sanh thêm một kẻ thứ ba, nguy hiểm hơn vì hắn biết rõ cả mưu mô của mình. Đề đốc tức giận đến cực độ, nhưng trong lòng không khỏi lo sợ… Chuyện thông đồng với Chúa Trịnh, lỡ thấu tai chúa Mạc Mậu Hiệp thì ông khó toàn mạng.
Bùi văn Khuê hết sức ngạc nhiên. Chàng thấy rõ kẻ bí mật lồm cồm ngồi dậy sửa lại chiếc khăn trùm kln trên khuôn mặt rồi buông mình xuống giữa phòng.
Chân vừa đụng đất và không để cho Đề Đốc kịp thấy mình, người bí mật vội huơi kiếm chém bứt đi ngọn đèn treo lủng lẳng giữa gian phòng rồi vọt mình ra sân mất dạng.
Đề Đốc la hét ầm ĩ:
— Bắt thích khách! Bắt thích khách! Quân sĩ ùn ùn xách đèn chạy tới chỉ thấy đèn đuốc, bàn ghế ngã lăn. Đề đốc Nguyễn Quyện nép mình dưới tràng kỷ, toàn thân run bần bật.
Trên kia Bùi văn Khuê vừa thấy người bí mật chém bứt ngọn đèn, chàng đoán được anh chàng kia muốn thoát thân, vội khều bạn chạy dọc theo mái nhà ra đón ở phía cửa. Chàng tin tưởng người kia thế nào cũng theo các tàn cây cổ thụ mà thoát khói vòng dinh.
Nhưng bọ Bùi đã đoán lầm. Chàng và Lê thế Hùng ngồi đợi thật lâu vẫn không thấy bóng hình kẻ lạ mặt đâu.
Dưới kia quân sĩ càng lục lạo từng bụi cỏ, ven tường, trong hòn non bộ... nhưng chỉ hoài công vì kẻ bí mật đã mất dạng...
Lục soát mãi vẫn không tìm ra thủ phạm, đoàn lính tuầu đâm nản, tắt đuốc dần đi, trong dinh trở lại cảnh yên lặng bình thường.
Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng chỉ chờ có thế. Hai người vừa toan chuyền mình lên các cành cây để ra ngoài thì bất ngờ bị bại lộ.
Đoàn lính canh đang lục soát dưới kia, có người bỗng nhìn lên mái ngói thấy thấp thoáng hai bóng người. Hắn vội la hỏng lên:
— Thích khách trên mái nhà! Thích khách!
Các đồng đội của hắn vội vàng báo động lên rồi chia ra bủa vây khắp các lối. Quân sĩ ùn ùn kéo ra chật cả vòng dinh, đèn đuốc thắp sáng một gốc trời...
Bùi văn Khuê lo ngại bảo Thế Hùng:
— Thế này thì nguy rồi. Nếu chúng ta lộ mặt ở đây vào giờ nầy, chẳng qua ra hai kẻ gian mà thôi. — Mai đây giữa triều trả lời làm sao với Chúa Mạc? Chi bằng hiền đệ và ta bao mặt lại để thoát vòng vày!
Thế Hùng khen phải, liền lấy khăn trùm kín cả mặt mũi.
Họ Bùi nhìn xuống dưới kia. Quân lính càng lúc càng kéo đến đông đảo. Đề đốc Nguyễn Quyện và bọn Tô Tạo đang đứng nhìn lên rồi quát gọi quân sĩ lấy cung tên ra để nhắm bắn kẻ gian.
Trong lòng Đề đốc không một chút gì ngờ vực hai kẻ trên kia là Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng.
Thấy nguy cơ sắp xảy đến Bùi văn Khuê lôi Thế Hùng chạy vòng qua bên kia mái ngói để tìm lối thoát thân, nhưng không ngờ ở đấy cũng dày đặc quân lính, gươm giáo sáng ngời.
Vừa thấy dạng hai chàng, binh sĩ la hét ầm ĩ. Quân lính bên kia lại ùa sang. Tô Tạo luôn luôn là kẻ hăng hái nhất- Thấy hai bóng ngựời lúng túng trên nóc nhà, hắn hô quân xạ tiển. Sự hùng hổ của hắn hôm nay trước mặt Đề đốc Hộ thành. Có lẽ để chứng tỏ cho Đề đốc thấy rằng hắn luôn luôn là kẻ đắc lực nhất...
Hiểu rõ tâm địa của tên vũ phu ngu xuẫn kia, Bùi văn Khuê liền nghĩ ra một kế cuối cùng, chàng bảo nhỏ với Thế Hùng:
— Hiền đệ rán giữ mình đừng để bị tên của quân địch ; bao giờ ta hét to lên, phải tức khắc giả bộ bi thương ngã lăn xuống mái ngói kia cho khuất dạng...
Thế Hùng tuy chưa hiểu rõ ý bạn thế nào nhưng cũng gật đầu ưng thuận.
Ngay lúc ấy, từ dưới kia hằng nghìn mũi tên tới tấp bay lên. Văn Khuê và Thế Hùng vội vung kiếm bọc lấy thân mình. Tên bay đến mình hai chàng như gặp phải một bức tường kiên cố, rơi lả tả xuống mái ngói.
Quân lính nhà Mạc vẫn không nản lòng: bắn đi đợt tên nầy, chúng lấp vội loạt tên khác, và cứ thế tên tung ra như mưa...
Liệu chừng không kham, họ Bùi ra hiệu cho Thế Hùng lui dần rồi bất ngờ hét lên một tiếng lảo đảo nhào xuống lăn tròn trên mái ngói... Thế Hùng rán chống đỡ một lúc rồi cũng giả bộ bị thương, té xuống mái nhà...
Quân lính của Đề đốc vui mừng reo hò ầm ĩ. Nhất là Tô Tạo, dương dương tự đắc như chính tay hắn đã hạ được hai địch thủ.
Và không đợi quân lính bắc thang leo lên điệu cổ kẻ thù. Tô Tạo vội nhún mình nhảy vọt lên một cành cây rồi chuyền lên mái ngói...
Thấy rõ hai kẻ gian bịt mặt nằm thiếp giữa hai mái nhà, Tô Tạo khẽ mỉm cười thỏa thích, nhưng hắn cũng cẩn thận rút kiếm ra, cầm tay.
Dưới kia quân lính đang dùng thang leo lên để tiếp tay với Tô tướng quân, Bùi văn Khuê nằm im lìm như chết nhưng chàng theo dõi từng cử động của tên vũ phu ngu xuẩn...
Hắn đến bên Lê Thế Hùng. dùng kiếm hất thây chàng ra xem đã thực chết hay chưa. Hắn dí mủi kiếm thật mạnh vào hông Thế Hùng nhưng chàng tráng sĩ họ Lê vẫn can đảm chịu đau, trư trư như một xác người không còn cảm giác...
Đợi cho hắn vừa khom xát xuống toan gỡ chiếc khăn bao mặt, Thế Hùng vùng dậy, hai tay chụp vào cổ hắn, lộn nhào đi một vòng. Bị vật bất ngờ, Tô-Tạo té sấp trên mái ngói.
Hắn toan bò dậy thì hai lưỡi kiếm của Văn-Khuê vá Thế- Hùng đã kề ngang tận cồ khiẽn cho hắn, đành thiỉc thủ, không dở trò gì được nữa.
Tô Tạo chợt hiểu là mình mắc kế. Hắn nhìn cho rõ hình dáng hai kẻ thù nhưng không tài nào phân biệt được vi khuôn mặt của họ trùm kín mít.
Bùi văn Khuê cũng hiểu rõ Tô Tạo cố đoán xét hai chàng nên vẫn giữ sự im lặng. Chàng khóa ngược hai tay Tô Tạo ra phía sau rồi rút trong mình một sợi dâỵ, chàng trói thúc ké hắn lại...
Đến bây giờ, Thế Hùng mới biết rõ ý định giả bị tử thương của bạn: Bùi văn Khuê thấy Tô Tạo là kẻ vũ phu hung hẳng hơn nửa đang lúc hắn muốn lập công với Đề đốc Nguyễn Quyện, nếu hai chàng bị thương chắc chắn hắn sẽ lên mái nhà trước tiên để bắt địch thủ lập đầu công, Chàng định dùng Tô Tạo làm bình phong để thoát hiểm..
Giữa lúc ấy, quân lính đã dùng thang leo được lên mái nhà và hò reo vang dậy, nhưng khi thấy Tô Tạo bị trói thúc ké mặt mày nhăn nhó đứng trước mặt hai người lạ trùm kín mặt cầm kiếm sáng ngời, thì họ hết reo hò.
Họ Bùi thấy đến lúc cần phải hành động. Chàng dí mũi kiếm vào hông Tô Tạo, xua hắn đi trước... Trong tình thế này quân lính buông xuôi khí giới, lơ láo nhìn không dám nhúc nhích.
Vừa đến mí mái nhà. Bùi văn Khuê liền cặp ngang mình Tô Tạo nhảy xuống đất giữa sự kinh ngạc của quân lính và Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện...
Đề phòng bất trắc, Bùi văn Khuê nhấc bổng Tô Tạo đưa ra phía trước, Lê thế Hùng đi hậu tập, day lưng bước lùi, tay cầm kiếm thủ thế.
Bọn quân lính muốn ùa vào bắt ‘‘kẻ gian’‘ nhưng ngại cho tánh mệnh Tô Tạo, chúng chỉ đứng hai bên dương oai diệu võ, la hét vang rền. Chính quan Đề đốc trước tình thế này cũng không biết xử trí làm sao đành uất ức đứng lặng xem hai kẻ gian ung dung ra khỏi vòng vây của quân sĩ...
Riêng Tô Tạo càng căm giận và nhục nhã hơn... Hắn không hiểu được hai kẻ gian phi thuộc hạng nào mà xem thường oai danh Đề đốc, khinh thường quân lính đến thế.
Trong đầu Tô Tạo một mối ngờ vựt thoáng qua... Vì lý do nào hai kẻ gian phi vẫn nín lặng không nói một lời? Họ thuộc vào hạng người nào? Quen thân hay xa lạ với quân lính mà bịt mặt mũi, câm miệng như hến?...
Một tia sáng lóe lên trong óc họ Tô. Hắn tin quyết hai kẻ gian phi là Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng. Muốn chắc chắn như ý mình xét đoán, Tô Tạo cố vùng vẫy la hét để cho kẻ gian buộc lòng phải lên tiếng thì hư thiệt tự khắc biết ngay.
Nhưng đã quá trễ, Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng đã thoát khỏi vòng vây, ra đến cổng Dinh. Vừa thấy tên vũ phu vùng vẫy, họ Bùi vội quay tít hắn đi một vòng rồi liệng thẳng vào đám quân sĩ đang ồ ạt theo sau. Chúng kinh hồn thối lui và luống cuống đỡ cái thây nặng trĩu của họ Tô. Thừa lúc ấy Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng nhảy vọt ra ngoài đường mất dạng...
Từ trên lầu dinh thự của quan Đề đốc, một thiếu nữ lặng lẽ đi vào phòng. Nàng ấy là Ngọc Lan tiểu thư, con gái yêu của Đề đốc Nguyễn Quyện. Nàng đã chứng kiến cuộc xô xát vừa qua và thầm cảm phục tài trí của hai chàng tráng sĩ.
Qua cơn ồn ào hỗn loạn, không khí lặng lẽ của gian phòng kéo tâm hồn Ngọc Lan trở lại sự bình tĩnh thường ngày...
Những hành động táo bạo ngày qua lần lượt diễn lại trong đầu nàng, Từ khi hiểu rõ những hành động của cha, những mưu mô xếp đặt để hãm hại Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng, nàng không hiểu một sức mạnh nào, không biết phải chăng là sức mạnh lương tri, đã thúc đẩy nàng bắn thư vào nhà hai tráng sĩ Bùi, Lê…Mới vừa đây, nàng lại cả gan hâm dọa cha nàng bằng một bức thư với cái tên ‘‘Dạ Hương’’ bí mật.
Ngọc Lan thẫn thờ đến bên giường, úp mặt xuống gối khóc nức nở. Bắt đầt từ nay, đời nàng sẽ luôn luôn đau khổ vì sự va chạm giữa tình cảm cha con và lương tri của con người hiểu biết lẽ phải.
Hai tráng sĩ Bùi, Lê thoát đi rồi, Tô Tạo mới lồm cồm bò dậy. Hắn đau điếng khắp thân mình nhưng nét mặt vốn cố giữ vẻ trầm tĩnh, la hét bọn lính dùng ngựa đuổi theo.
Đề đốc Nguyễn Quyện cũng vừa ra đến nơi, mặt đằng đằng sát khí. Ông chỉ vào Tô Tạo mà mắng:
— Trăm lần như một, cũng chính nhà ngươi làm hỏng việc của ta. Nếu ta không nghĩ công lao từ trước, cho quân xạ tiễn vào kẻ gian thì nhà người bỏ xác. Cút đi và dừng bao giờ cho ta thấy mặt.
Tô Tạo, gục đầu xuống, nghe lời trách mắng. Một lúc sau chờ cho Đề đốc bớt cơn thịnh nộ, hắn mới thưa:
— Bẩm Đề đốc, trong lúc bị hai kẻ gian uy hiếp, tiểu tướng có ngờ một việc, xin thưa Đề đốc rõ.
Nguyễn Quyện lắng nghe rồi cau mày hỏi:
— Nhà ngươi ngờ việc chi?
— Bẩm Đề đốc, tiểu tướng ngờ hai kẻ gian lẻn vào dinh thự của ta vừa rồi chính là Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng.
Đề đốc vô cùng kinh ngạc hỏi tới tấp:
— Nhà ngươi nói sao? Hai tên khốn nạn ấy dám cả gan đột nhập vào dinh thự của ta? Để làm gì?
— Bẩm Đề đốc, tiểu tướng nhận xét kỷ càng lắm. Cả hai tên đều dùng khăn bao mặt và suốt thời gian chúng trói tiểu tướng, không hề nghe chúng thốt ra một lời nào!
Đề đốc Nguyễn Quyện suy nghĩ lung lắm và ngài không tin được lời quả quyết của Tô Tạo... Bình thường ngài chỉ cho hắn là kẻ vũ phu vô mưu thì làm gì trong việc nầy hắn có đủ sức nhận xét hai kẻ địch thủ lợi hại mà chính ngài còn phải e dè. Tuy nhiên lời hắn vừa thốt ra cũng khiến ông ta chú ý.
Ông nghĩ rằng Tô Tạo muốn bày ra việc này để làm ông quên hẳn tội trọng của hắn vừa qua. Ý tưởng ấy càng làm cho Đề đốc tức giận bội phần. Ông muốn hét to lên và tống cổ hắn đi cho khuất mắt nhưng suy đi nghĩ lại, ông thấy như vậy sẽ bất lợi nhiều hơn. Vì ngoài những chuyện thầm lén hảm hại người hiền trong triều Mạc mà ông đã từng bàn định riêng với hắn, Tô Tạo còn biết rõ Đề đốc có thông đồng với Bình an vương Trịnh Tùng với trách nhiệm bảo trợ cho đoàn trinh thám của Tây đô.
Nguyễn Quyện không nói thêm một lời nào khác nữa, nhưng trong lòng Đề đốc đã có một sự khinh ghét tên vũ phu Tô Tạo. Ông lặng lẽ đi vào dinh trong lúc Tô Tạo vô cùng vui sướng vì sự khám phá mới mẻ của hắn đã làm vừa lòng Đề đốc tức nhiên địa vị của hắn không chút gì bị lung lay.
Hắn quay mặt về phía lầu của Ngọc Lan tiểu thơ khẽ mỉm cười, Trong lòng hắn đang sắp đặt muôn ngàn mưu kế...
Sáng hôm sau, quân lính đang luyện tập nơi võ trường đều kinh ngạc về sự có mặt của Tô Tạo. Cả hai tráng sĩ Bùi, Lê cũng lấy làm ngạc nhiên. Hai chàng không ngờ hắn còn tới đây để luyện quân như bao nhiêu tướng chỉ huy trong đoàn kỵ binh của Chúa Mạc.
Mạc mận Hiệp tổ chức đoàn kỵ binh thiện chiến của mình thành từng đội rất có quy củ. Vì từ trước tới nay thiếu người chỉ huy tài giỏi và đứng đắn nên đoàn kỵ binh thiện chiến không lập được công trang mà thôi chớ phương pháp tổ chức của chúa Mạc thì có nhiều chỗ rấl đáng khen.
Đoàn kỵ binh được chia ra nhiều đội, mỗi đội giao cho một tướng chỉ huy, ví dụ: Đội kỵ binh thiện xạ giao cho Tô Tạo đảm trách, đội kỵ binh trinh thám cho Hoàng quốc Mục; đội kỵ binh xung phong đánh bằng trường kiếm cho Tiểu kỳ Vân v.v...
Tất cả các đội kỵ binh hợp lại đặt dưới quyền của đại tướng Bùi văn Khuê và phó tướng Lê thế Hùng...
Từ trước, Tô Tạo cậy thế lực của Đề đốc Hộ thành coi các bạn ngang quyền tuớc như cỏ rác, trong lòng mọi người đều có sự oán ghét ngấm ngầm nhưng chưa có dịp bộc phát mà thôi vì ai cũng nể oai Đề đốc. Cho đến khi Bùi văn Khuê chấp chưởng quyền đại tướng, tuy không nói ra nhưng mọi người đều thỏa mãn vì từ nay họ sẽ bớt bị Tô Tạo cậy quyền thế lấn áp.
Trong lúc mọi người cùng kinh ngạc vì sự có mặt của hắn Tô Tạo vẫn ngang nhiên đi vào, nét mặt lộ vẻ hân hoan như vừa khám phá đươc một chuyện gì bí mật...
Vẻ hân hoan của hắn càng làm cho quân sĩ lạ lùng không ít vì từ trước đến nay, đến võ trường Tô Tạo rất tàn nhẫn và cau có. Hắn coi việc luyện quân lính không phải là phận sự của mình cho nên hễ càng mệt thì càng la hét, đánh đập dữ dội...
Tô Tạo bước qua chỗ Bùi văn Khuê đang ngồi bàn luận với các tướng chỉ huy như chỗ không người. Hắn đi thẳng đến chỗ đội kỵ binh xạ tiễn.
Lê thế Hùng tức giận đứng lên toan cho hắn một bài học thì Bùi văn Khuê đã gạt ngang:
— Hiền đệ để mặc ta.
Chàng quay sang các tướng đang ngồi quây quần xung quanh khẽ hỏi:
— Các ngài thấy rõ thái độ bất kính của tướng quân Tô Tạo, theo ý các ngài nghĩ sao?
Mọi người đều lộ vẻ bực tức nhưng không ai thốt ra mội lời nào. Bùi văn Khuê biết rằng các tướng đều sợ họ Tô báo thù hèn hạ nên không hỏi thêm.
Chàng nói
- Tôi hỏi thế để được rõ thái độ của các ngài mà thội chứ tôi cũng không bắt buộc các ngài phải biểu lộ ý tưởng của mình bằng lời nói. Tô Tạo ỷ mình có vây cánh quyền thế ư? Rồi các ngài hãy xem tôi xử trí với y.
Bùi văn Khuê liền truyền quân đi mời Tô Tạo đến tức khắc. Tô Tạo bụộc lòng đến nhưng nét mặt hắn không vui, trái lại Bùi văn Khuê vẫn tươi cười và niềm nở đón chào:
- Kìa Tô tướng quân! Hãy vào ngồi đây, bản chức có câu chuyện muốn bàn với tướng quân.
Tô Tạo rất ngỡ ngàng trước thái độ của họ Bùi. Từ lúc nãy, khi nghe quân hầu đến mời, Tô Tạo đã chuẩn bị trước những lời nói, nhưng hành động nếu xảy ra xô xát. Hắn không ngờ Bùi văn Khuê lại đối xử nhã nhặn đến như vậy. Trong lòng hắn càng ngờ vực hơn và hắn tự hỏi:
— Có phải chăng vì bại lộ việc đêm hôm rồi ở Dinh Đề đốc mà họ Bùi nể mặt ta chăng?
Tự hỏi thầm như thế rồi Tô Tạo lại tin tưởng rằng hắn đang thắng thế. Không nói mội câu nào và vẫn với vẻ mặt tự đắc, hắn ngồi xuống ngay trước mặt họ Bùi...
Văn Khuê vẫn cố dằn sự tức giận. Chàng hỏi Tô Tạo:
— Bản chức và chư tướng ở đây đang bàn đến vấn đề kỷ luật trong binh đội của chúng ta. Có một đoạn chúng ta chưa thỏa thuận với nhau hẳn. Bản chức muốn phiền tướng quân cho ý kiến.
Tô Tao lắng nghe hết sức chăm chú. Bùi văn Khuê chậm rãi tiếp lời:
— Nếu có một quân sĩ nào bất tuân thượng lệnh giả bệnh không đi tập luyện, cluing ta nên xử thế nào?
Bỗng dưng thấy mình trở nên quan trọng Tô Tạo khẽ lên tiếng:
— Phạt tù!
Bùi văn Khuê cả cười:
— Đồng ý với tướng quân, nhưng lần đầu tiên bản chức nghĩ cũng nên châm chước cho kẻ ấy nhờ, nên chỉ xử án treo mà thôi.
Họ Bùi lại hỏi tiếp:
— Nhưng nếu quân sĩ kia vẫn chứng nào tật nấy. Gặp quan trên không chào, nghinh ngang xấc xược, tướng quân bảo nên xử trị cách nào?
Như say mê vì được họ Bùi trọng đãi còn được thăm hỏi ý kiến để trị quân, Tô Tạo trả lời rắn rỏi:
— Nên căng nọc y ra mà đánh vài ba mươi trượng.
Bùi văn Khuê khẽ gật đầu:
— Bản chức rất đồng ý với tướng quân, tưởng hai mươi trượng cũng đủ là một bài học hay cho hắn.
Rồi thình lình chàng vùng đứng lên, thét bọn vệ sĩ:
— Quận đâu, căng nọc tướng Tô Tạo ra cho ta.
Bọn vệ sĩ kinh hồn không dám nhúc nhích. Họ Bùi phải thét thêm lần nữa:
— Mau y lịnh, đứa nào bất tuân ta chém bay đầu.
Chúng vừa áp vào thì liền bị Tô Tạo đã vung tay đánh ngã lăn ra. Lê thế Hùng cả giận, nhảy vọt ra sân, dùng một thế võ bí truyền vật Tô Tạo té nhào xuống đất. Đám vệ sĩ xúm vào trói hắn lại.
Bùi văn Khuê chậm rãi bước đến bên hắn điềm nhiên bảo:
— Chính tướng quân đã vi quân lệnh, bất kính cẩp trên, rồi tự mình làm luật buộc tội mình thì còn kêu than với ai được nữa.
Tướng quân ở dưới quyền ta, nếu trị không được, làm sao ta trị binh sĩ?
Chàng thét bọn vệ sĩ đánh Tô Tạo hai mươi trượng giữa sự kinh sợ của mọi người.
Mọi người đều sợ nghiêm lệnh đã đành, lại còn sợ thay
cho tính mạng của Bùi văn Khuê vì từ nay chàng đã ra mặt đối đầu với Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện.
Văn Khuê truyền bọn vệ sĩ mở trói cho Tô Tạo. Hẳn cảm thấy ê ẩm khắp thân mình, lòng thù hận đã lên đến cực độ.
Hình phạt không có nghĩa gì nhưng sự nhục nhã trước quân lính là điều đáng kể. Họ Tô không ngờ hôm nay y phải hổ thầm đến thế này. Khi bước vào võ trường, Tô Tạo rất hớn hở vì ý định sẽ làm cho Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng kinh hoảng về sự phát giác hành tung bí mật của họ đêm qua tại dinh Đề đốc Hộ thành...
Lòng tin tưởng thái quá vào sự quyết đoán của mình làm cho Tô Tạo khinh thường địch thủ và nghinh ngang trước mắt họ...
Bị đòn đau rồi họ Tô mới sực nhớ đến mình còn dưới quyền họ Bùi nhiều cấp bực, Bùi văn Khuê có thể dùng quyền lực của chúa Mạc ban cho mà xử cực hình thì mình khó thể trở về dinh cầu cứu với Đề đốc Nguyễn Quyện.
Hắn lồm cồm ngồi dậy nhìn họ Bùi và Lê thế Hùng, cố dằn lòng khẽ nói:
- Tội trạng khinh thường cấp trên bị xử thế nầy, còn tội nửa đêm trèo tường vào nhà quan Đại thần phải xử thế nào cho xứng?
Nói xong hắn cười gằn bước ra khỏi võ trường... Các tướng ngơ ngác nhìn theo không hiểu Tô Tạo định nói những gì.
Riêng Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng lặng lẽ nhìn nhau thông cảm. À, thì ra vì nghi ngờ hai chàng là kẻ gian đã lẻn vào dinh Đề đốc mà Tô Tạo dám xấc xược đến thế. Chắc chắn hiện giờ Đề đốc Nguyễn Quyện cũng đã ngờ vực hai người. Bùi văn Khuê đã đề phòng trước việc ấy nhưng vẫn băn khoăn không hiểu vì sao Nguyễn Quyện lại đem lòng thù hận hai chàng, có lẽ còn một nguyên nhân quan trọng hơn sự đối kỵ vì lòng tin yêu của Chúa Mạc?...
Chàng nhất định phải tìm ra duyên cớ.