← Quay lại trang sách

6. Người kỵ sĩ bí mật

VIÊN ĐỀ ĐỐC ngồi trước án thư tức bực gã kỵ sĩ đem thơ từ Tây Đô ra vẫn đứng im lìm chờ lệnh. Tô Tạo ngồi thu mình trong góc phòng không dám nói một lời.

Nguyễn Quyện hét lên:

- Ngồi một nơi mà truyền lệnh... Không biết thế nào sự khó khăn khi thi hành. Bình an Vương tưởng ta là Chúa tế ở Thăng Long thành muốn bắt ai bắt, giết ai thì giết ư?

Dứt lời, ông đứng lên xé toạt bức thư:

- Tìm cách xử tử!... Tìm cách xử tử! Bộ chúng nó là hai con nhái hay sao? Nếu đã giỏi tại sao Bình an Vương không giết hai thằng khốn nạn ấy từ Tây Đô? Để cho chúng nó ra Thăng Long rồi bắt ta phải thủ tiêu chúng?

Nguyễn Quyện ngồi phịch xuống, cử động ấy từ từ làm cho ông la bớt tức giận. Những thoi vàng óng ánh, những hạt kim cương chói sáng bỗng hiện lên trong óc... Nguyễn Quyện cảm thấy mình vô lý, nếu tên kỵ sĩ về tâu lại thái độ giận dữ của mình có thể mất lòng chúa Trịnh... Bình an Vương có ngờ đâu chỉ mới mấy ngày mà Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng đã thu phục được cảm tình Chúa Mạc một cách dễ dàng và còn chiếm được địa vị tối quan trọng trong binh quyền nhà Mạc.

Đề đốc Nguyễn Quyện thấy cần phải viết một bức thư kể hết tình hình ở Thăng Long để cho Bình an Vương thấy rõ sự khó khăn hiện tại của ban trinh thám.

Ông cúi xuống án thư cầm bút. Dòng chữ đậm lần lượt tố giác tâm tình của một kẻ phản Mạc vì tiền.

Trong phòng, sự yên lặng vẫn kéo dài hết sức nặng nề... Gã kỵ sĩ liên lạc vẫn im lìm, còn Tô Tạo không dám thốt ra lời nào nhưng chú ý từng hành động của viên Đề đốc.

Thất bại nhiều lần, bị hai tráng sĩ Bùi, Lê làm nhục luôn luôn. Tô Tạo như con mèo bị cắt đuôi, lúc nào cũng ủ rũ ngồi trầm tư mặc tưởng, hắn đang suy tính một kế hoạch phục thù ghê gớm nên dù Đề đốc có đối xử tàn tệ đến đâu hắn cũng phải theo để chờ đợi một ngày nào đó mượn oai hùm rửa nhục.

Riêng Nguyễn Quyện, sự tin yêu đối với Tô Tạo không còn nữa. Ngày xưa sở dĩ ông ta mến chuộng hắn vì Tô Tạo còn dùng được, bây giờ gặp hai con hùm xám Bùi, Lê, Tô Tạo đã trở thành kẻ vô dụng.

Đêm nay có thám tử Tây Đô mang mật thơ của Trịnh Tùng ra Thăng Long, Tô Tạo tin tưởng là tài mình sẽ có dịp dùng để chuộc lại lỗi vừa qua... Nhưng thấy Đề đốc nạt nộ ầm ầm trong lòng hắn càng chán nản hơn...

Nguyễn Quyện đã viết xong. Ông ta truyền cho tên kỵ sĩ đến gần bảo nhỏ:

- Nhà ngươi lập tức mang thư này về Tây Đô, dâng Iên cho Bình an Vương tường lãm. Được lệnh gì mang gấp ra đây cho ta...

Dứt lời, ông kéo hộc tủ lấy ra mười lạng bạc đưa cho tên kỵ sĩ và nói:

- Đây, ta thưởng công ngươi!...

Tên kỵ sĩ nhận lấy tiền cúi đầu cảm tạ rồi từ từ ra cửa, nhảy phỏc lên ngựa phi ra khỏi cổng.

Nguyễn Quyện vội quay nhìn Tô Tạo nghiêm sắc mặt. Ông truyền:

- Người cấp tốc đuổi theo tên kỵ sĩ, hộ vệ hắn ra khỏi biên giới rồi trở về.

Tô Tạo vâng lệnh, cấp tốc đi liền.

Thật không hiểu tại sao bỗng dưng Đề đốc cảm thấy lo ngại trong lòng. Ông sợ bức thư kia lọt vào tay kẻ nào khác lỡ chúa Mạc trông thấy thì ông khó tránh cái chết thảm thương. Cho Tô Tạo đi bảo vệ kẻ đem thư ra khỏi ranh giới, ông cảm thấy hơi yên dạ được phần nào.

Viên Đề đốc có ngờ đâu từ lúc ông đọc thơ chúa Trịnh cho đến lúc gã kỵ sĩ ra đi, không một hành động nào của ông mà không qua cặp mắt của một kẻ bí mật, mặc toàn màu đen, nằm trên máng xối...

Đợi cho Tô Tạo vừa ra khỏi công dinh, người bí mật nhẹ nhàng chỗi dậy, bò lên nóc nhà phóng qua các cành cây rậm rạp, rồi chuyền nhanh ra khỏi vòng dinh. Một tiếng huýt sáo lanh lảnh, từ trong bụi rậm, một con tuấn mã cao lớn, sồng sộc chạy ra. Người bí mật từ trên cành cây nhảy choàng qua mình ngựa ra roi. Con tuấn mã chồm lên phi nhanh như gió...

Đường Thăng Long về đêm vắng vẻ, chỉ nghe tiếng đá sỏi kêu rào rạo dưới vó câu. Người bí mật thúc ngựa mỗi lúc mỗi nhanh, cặp mắt luôn luôn trông chừng ra phía trước. Qua khỏi những đường phố lặng lẽ, kỵ sĩ đã ra khỏi ngoài thành và đến những dãy đồng không mông quạnh.

Y chợt gò cương chăm chú nhìn xa xa, thấp thoáng bóng Tô Tạo đang ruỗi ngựa trên đường. Kỵ sĩ lấy làm khó nghĩ. Nếu bây giờ vượt qua Tô Tạo để đuổi theo tên mang thơ, làm thế nào Tô Tạo khỏi sinh nghi.

Kỵ sĩ bí mật còn đang phân vân thì có tiếng gươm đao chạm nhau phía trước làm vang động cả đêm khuya, khiến y vô cùng kinh ngạc. Đằng kia. Tô Tạo biết sinh biến vội vàng thúc ngựa chạy tới cấp tốc... Kỵ sĩ cũng không bỏ lỡ dịp đuổi theo liền.

Xa xa, dưới sườn đồi, chỗ tiếng binh khi chạm nhau, thấp thoáng hai kỵ sĩ đang quần ngựa đấu gươm... Hai lưỡi kiếm sáng ngời lấp lánh dưới ánh trăng ngà bọc lấy hai người. Tô Tạo quyết chắc là kẻ mang thơ đang bị chận đường, Hắn vội vã thúc ngựa đến tiếp ứng... Quả đúng như lời xét đoán. Vừa thoáng thấy Tô Tạo, tên mang thư cho Bình an Vương Trịnh Tùng kêu la cầu cứu:

- Tô tướng quân. Mau mau giúp tôi một tay!

Kẻ địch thủ của hắn, cả cười khanh khách:

- Ha ha! Tô tướng quân nào? Mi mớ rồi chăng? Đồ quân dọ thám khốn nạn. Đấy là Tô Tạo. tướng chỉ huy kỵ binh thiện xạ nhà Mạc, bạn đồng ngũ của ta... Ha! Ha! Nhà ngươi tới số rồi. Mau xuống ngựa chịu trói cho mau!

Tô Tạo cũng vừa đến không nói một lời nào, xông vào tiếp ứng. Hắn bỗng chồn dạ, kẻ đang đánh nhau với tên mang thơ không ai khác hơn là Hoàng quốc Mục, chỉ huy đoàn kỵ binh trinh thám của chúa Mạc! Thế này thì nguy đến nơi

rồi. Tô Tạo không còn cách nào giấu bộ mặt phản chúa của hắn. Nhưng đến nước này không còn cách nào khác được. Hắn quyết lòng hạ sát cho được Hoàng quốc Mục để giữ kỹ sự bí mật.

Thấy Tô Tạo xông vào, Hoàng quốc-Mục lên tiếng:

- Tô tướng quân, mau tay tiếp ứng bắt tên do thám của Trịnh Tùng, hắn đã lọt vào địa phận ta đêm rồi, tôi cố theo dõi nhưng lạc dấu. Không ngờ lại gặp được hắn trên đường về.

Tô Tạo nhanh như cắt, nhảy vào vòng chiến. Kèm ngựa sát bên Hoàng quốc Mục rồi chém sã xuống một dao... Hoàng quốc Mục hoảng kinh né sang bên:

- Ô! Kìa tướng quân!...

Tên do thám của Trịnh Tùng cất tiếng cười nhạo báng:

- Ha! Ha! Gặp Tô tướng quân, ta với mi kẻ nào tới số?

Hoàng quốc Mục chợt hiểu. Chàng tức giận không cùng, mắng Tô Tạo:

- À, thì ra nhà ngươi là quân bán dân hại nước, làm tôi nhà Mạc mà lại đi thông đồng với quân Trịnh, ta quyết lấy đầu nhà ngươi giữa đêm nay...

Lưỡi kiếm trên tay Hoàng quốc Mục càng quay tròn lấp lánh. Chàng đánh một lượt với hai kẻ định lợi hại nhưng không chút sờn lòng. Tô Tạo càng đánh ráo riết hơn. Tình thế bắt buộc hắn phải cố gắng hạ cho được Hoàng quố­c Mục không thì tất cả cuộc âm mưu phải vỡ lỡ một cách vô cùng tai hại.

Người kỵ sĩ bí mật đã đến, chứng kiến cuộc đánh nhau từ nãy giờ, nhưng chàng chưa vội ra mặt. Chàng muốn thử tài của Hoàng quốc Mục một lần xem sao.

Đằng kia, Hoàng quốc Mục cùng chiến đấu hăng hơn, nhưng chàng cảm thấy sức mình giảm lần vì riêng một mình Tố Tạo tài nghệ đã có phần lướt chàng huống chi lại thêm tên do thám chúa Trịnh.

Nhưng vì lòng quyết tâm lột mặt nạ kẻ bấy lâu đã lừa cả Chúa Mạc và quân thần để phụng sự cho Trịnh, nên Hoàng quốc Mục mới rán chiến đấu như vậy. Nhưng sức người có hạn, dù chàng có muốn thắng cũng không thể được. Từ lúc này trở đi, kiếm pháp chàng bắt đầu rối loạn không còn áp đảo được hai địch thủ. Hoàng quốc Mục quay về cố thủ để chống đở những miếng đòn hiểm độc vô cùng.

Bỗng một tiếng thét kinh động cả đêm khuya:

- Ngừng lại!

Cả ba người đều lạ lùng dừng tay. Từ trong bụi rậm, kỵ sĩ bí mật phi ngựa ra, tay cầm kiếm sáng loáng, mặt trùm một mảnh vải đen.

Tô Tạo cả giận thét:

- Nhà ngươi là ai mà can thiệp vào đây?

Tiếng đáp lại của kỵ sĩ bí mật, khàn khàn không đoán được kẻ ấy vào độ bao nhiêu tuổi.

- Ta ở trên trời xuống đây! Và muốn trừng trị kẻ gian ác!

Tô Tạo cả giận quay đầu ngựa để đánh với kỵ sĩ bí mật, bỏ mặc Hoàng quốc Mục cho tên dọ thám của Bình An Vương.

Hoàng quốc Mục vui mừng không xiết kể, chàng không ngờ lại có người tiếp cứu. Dù chưa biết rõ kẻ vừa đến là ai, nhưng chàng thầm cảm ơn trong dạ.

Bên kia, người kỵ sĩ bí mật cười lên khanh khách:

- Mãi đến bây giờ mới được thử tài cùng Tô tướng quân.

Tô Tạo rợn người. Giọng nói của kẻ lạ mặt không còn khàn khàn như lúc nãy và nghe quen thuộc lạ lùng. Người này là ai? Hắn cố tìm trong trí nhớ một giọng nói gần giống như vậy, nhưng không tài nào tìm ra được. Hắn đứng sững sờ giây lâu, khiến cho người lạ mặt phải lên tiếng:

- Kia! Tô tướng quân muốn nạp mình khỏi phải giao chiến ư?

Tô Tạo giựt mình, lòng tự ái bị va chạm. Hắn hét lớn một tiếng, thúc ngựa xông vào, chém mạnh vào đầu người kỵ sĩ bí mật. Kỵ sĩ né mình sang một bên nắm chặt dây cương rồi thúc ngựa chạy vòng, bao quanh lấy Tô Tạo... Lưỡi kiếm trên tay chàng nhanh nhẹn chém bổ từng chập vào mình họ Tô. Tài điều khiển ngựa của kỵ sĩ thật có một không hai.

Ngựa mỗi lúc càng chạy nhanh vùn vụt, áp đảo ngựa của Tô Tạo không còn biết đường tấn thối,lúng túng như ở giữa vòng vây, Tô Tạo cảm thấy luống cuống trước một địch thủ giao phong kỳ lạ.

Kỵ sĩ lại cất tiếng cười ghê rợn và bảo Tô Tạo:

- Mau xuống ngựa chịu trói cho rồi!

Tô Tạo bị áp đảo trong một vòng tròn, hươi kiếm chém loạn xạ, vì không còn phân biệt được địch thủ ở hướng nào. Bỗng ngựa của Tô Tạo hí lên một tiếng kinh thiên động địa, chồm lên, vì bị lưỡi kiếm của người kỵ sĩ bí mật chích mạnh vào mông... Tô Tạo hoảng sợ kềm chặt dây cương nhưng không còn kịp nữa... Kẻ lạ mặt phóng vào mông nó một mũi kiếm thứ hai, ngựa chồm lên, tung hai chân sau, hất Tô Tạo té nhào xuống đất...

Không để mất thì giờ, người kỵ sĩ bí mật, thừa cơ hội, thình lình rời khỏi lưng tuấn mã của mình nhảy bổ xuống và đè lên bụng họ Tô. Một cuộc vật lộn ác liệt và ngắn ngủi diễn ra. Chỉ trong nháy mắt, Tô Tạo đã bị người ấy tước mất khí giới, sau những quả đấm ‘‘ thôi sơn ‘‘ nhừ tử khiến hắn gần bất tỉnh. Lanh như cắt, người kỵ sĩ rút trong mình ra một sợi dây gai, trói chặt hai tay và hai chân của đối phương lại.

Đằng kia, Hoàng quốc Mục thấy người lạ mặt đã đánh ngã Tô Tạo, càng nỗ lực ráo riết hơn. Tên dọ thám của chúa Trịnh Tùng hơi chồn dạ... Hắn thấy cơn nguy cơ sắp đến muốn tìm đường bôn tẩu nên đánh bạt một đường kiếm rồi quay ngựa chạy. Hoàng quốc Mục vội nhìn về phía người kỵ sĩ lạ mặt, chưa kịp nói lời gì thì thấy kỵ sĩ ruổi ngựa đuổi theo tên dọ thám, kỵ sĩ còn quay đầu dặn lại:

- Hoàng tướng quân trông chừng Tô Tạo, để tôi bắt tên dọ thám ấy cho. giọng nói rất quen thuộc khiến Hoàng Quốc Mục nghi ngờ.

Chàng xuống ngựa đến bên Tô Tạo đang bị trói nằm queo dưới đất. Hắn căm giận nguyền rủa và hăm dọa không ngớt.

Hắn bảo Hoàng quốc Mục:

- Không mở trói cho ta, nhà ngươi sẽ bị lụy vào thân, nơi đây quan Đề đốc sẽ không tha những kẻ xấc láo dám chạm đến thủ hạ của ngài...

Quốc Mục nhìn hắn khinh bỉ:

- Tội thông đồng với giặc của mi đáng xử lăng trì. Không lo thân còn tìm cách hăm dọa kẻ khác! Đồ khốn kiếp!

Tô Tạo cười gằn:

- Ta thông đồng với giặc? Bằng cớ đâu mà nhà ngươi dám đặt điều như vậy? Tội ngươi vô cớ bắt người rồi mới xử làm sao?

Hoàng Quốc Mục hơi lo ngại trong lòng. Nếu người kỵ sĩ bí mật không bắt được tên do thám, thì chàng khó lòng tránh khỏi bị Đề Đốc hãm hại. Nguyễn Quyện sẽ tâu với Chúa Mạc là vô cớ mình bắt trói Tô Tạo. Rồi đây biết lấy gì làm bằng cớ để phân trần.

Hoàng quốc Mục lo lắng vô cùng. Trong thời buổi khó khăn, kẻ gian ác lại có đủ uy quyền hãm hại người trung trực. Tôi trung nhà Mạc cứ chết lần đi một là vì khẳng khái không thần phục Đề đốc; hai là ra mặt chống lại nhưng thiếu uy lực. Còn một số khác, muốn yên thân nên chỉ làm ngơ.

Thấy Hoàng quốc Mục ra chiều nghĩ ngợi, Tô Tạo cho rằng họ Hoàng đã xiêu lòng nên càng ‘‘tấn cồng’’ mạnh mẽ hơn:

- Nhà ngươi nên thả ta ra thì mọi việc đều yên xuôi cả không chừng lại được Đề đốc tin dùng nữa là khác.

Hoàng Quốc Mục chú ý những lời nói sau cùng và như chợt tỉnh cơn mê, chàng mở to mắt nhìn Tô Tạo:

- À, thì ra cả Đề đốc cũng thông đồng với quân Trịnh ư?

Biết là mình lỡ lời, Tô Tạo vội nín bặt nhìn sang chỗ khác. Hoàng quốc Mục đến bên hỏi hắn:

- Tô Tạo! Ta không ngờ chủ tớ mi lại khốn nạn đến thế! Ăn cơm nhà Mạc, đi phản lại tiền đồ nhà Mạc. Rồi đây chúng bây không thoát tội tử hình... Ta dù chức nhỏ, không đủ quyền lực chống lại Đề đốc nhưng ta thề sẽ lột bộ mặt phản nước, phản dân của hắn,

Tô Tạo gục đầu yên lặng. Hắn ra chiều suy nghĩ lung lắm. Bây giờ hắn mới cảm thấy nguy cơ về phần mình. Đề đốc sai đi theo hộ vệ tên do thám đã không làm tròn phận sự lại còn để bại lộ cơ mưu.

Dù không bị Chúa Mặc xử hình, hắn cũng khó thoát bàn tay đẫm máu của Đô đốc Hộ thành Nguyễn Quyện.

Suy tới nghĩ lui Tô Tạo vô cùng lo lắng. Sau cùng, ý hắn đã quyết chí có cái chết mới thoát được sự dày vò ghê gớm. Không cần phải thốt thêm lời nào, Tô Tạo lặng lẽ cắn lưỡi tự tử. Hắn co quắp mình lên gục đầu xuống, máu trào ra khoé miệng.

Hoàng Quốc Mục kinh hãi, khom xuống đỡ lấy đầu hắn. Tô Tạo đã tắt nghỉ tự lúc nào.

Quốc Mục ngồi xuống, lòng rối như tơ vò. Trong tình thế này, chàng thật vô cùng khó xử. Người bí mật vẫn biệt dạng không thấy tăm hơi... Nếu người ấy không bắt được tên do thám thì thật là nguy hiểm. Lấy bằng cớ nào mà nói rằng Tô Tạo là kẻ phản chúa! Hắn vừa tự tử chết đi thật là tai họa cho chàng.

Hoàng quốc Mục đứng lên đi qua, đi lại nóng ruột vô cùng. Bỗng có tiếng ngựa, dập dồn mỗi lúc mỗi gần. Từ xa người bí mật đang ruỗi ngựa về, bên hông ngựa còn đèo theo tên do thám của Trịnh Tùng đang bị trói thúc ké phía sau lưng. Hoàng quốc Mục vui mừng không kể xiết, vội cúi chào người bí mật:

- Thật không biết lấy gì đền đáp ơn tráng sĩ. Nếu không gặp người, không biết làm sao đánh bại được kẻ gian.

Người bí mật cả cười:

- Có gì đâu mà Hoàng tướng quân nói nhiều lờí quá đáng như vậỵ... Chúng ta cùng chung một mục đích, diệt trừ kẻ gian ác, thông đồng với quân Trịnh thì dù muốn dù không, cũng phải giúp đỡ lẫn nhau.

Giọng cười đều đặn và câu nói úp mở của người bí mật càng làm cho Hoàng quốc Mục ngạc nhiên. Chàng ngước lên chăm chú nhìn, nhưng không làm sao đoán xét được vẻ mắt của người kia, sau làn vải dầy che khuất.

Khách lạ lại cười:

- Hoàng tướng quân nghĩ gi mà ngẩn ngơ như vậy. Đã bắt được kẻ gian còn chờ gì không đem về triều cho Chúa Mạc xử tội.

Bỗng khách lạ nhìn sang Tô Tạo và kinh ngạc ngồi thụp xuống bên gã. Chàng ngồi thừ người ra mội lúc rồi lẩm bẩm:

- Hắn đã chết rồi ư? Việc này càng thêm rắc rối!

Chàng quay sang Hoàng quốc Mục:

- Tướng quân liệu định thế nào?

Quốc Mục buồn rầu nhìn xuống đất:

- Chuyện này ở ngoài sự dự đoán của tôi. Không ngờ nhờ một dịp may mà tôi khám phá được tổ chức trinh thám của chúa Trịnh, trong đất Mạc. Tuy nhiên, quyền lực của tôi không đủ sức chống với quyền hành của quan Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện.

Người bí mật khẽ ngẩng đầu lên:

- Sao tướng quân được biết?

- Vừa mới rồi, Tô Tạo đã lỡ lời nói rõ sự bí mật.

Người khách lạ gật đầu:

- À, thì ra vì thế mà hắn tự tử cho yên chuyện. Tôi đã biết rõ mặt thật của Đề đốc từ lúc ban chiều.

Nói xong câu ấy, người bí mật vội lột chiếc khăn đen bao mặt, Hoàng quốc Mục vui mừng reo lên:

- Kìa! Thì ra là Phó tướng Thế Hùng.

Lê thế Hùng mỉm cười:

- Đội trinh thám của Trịnh Tùng đã len lỏi đầy dẫy trong hàng ngũ quân ta, nên khó phân biệt được người ngay ; kẻ gian. Bây giờ đã hiểu rõ tướng quân là bực trung thần của Chúa Mạc, từ nay ta sống chết có nhau.

Hoàng quốc Mục hỏi.

- Về việc này Phó tướng liệu định thế nào?

Lê thế Hùng ra chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Không ngờ Đề Đốc Nguyễn Quyện, quyền cao tước cả như vậy, lại là phường phản bội. Việc nầy chúng ta cần tìm đầy đủ bằng cớ xác thật mới mong lột được bộ mặt xảo quyệt của hắn. Nếu lôi thôi sẵn quyền binh trong tay lại được lòng tin yêu của chúa thượng, hắn trở trái làm mặt bọn ta khó thoát chết một cách oan uổng.

Hoàng quốc-Mục sẽ gật đầu rồi nói:

- Đề đốc Nguyễn Quyện là người tàn ác xưa nay, bây giờ tiểu tướng mới hiểu rõ vì sao hắn cứ tìm cách hảm hại các vị trung thần của nhà Mạc.

Rồi như ngậm ngùi, Hoàng quốc Mục tiếp hỏi:

- Không hiểu tại sao, Đề đốc lại có người con gái dung nhan kiều mỵ, tánh tình khả ái như Ngọc Lan tiểu thư được?

Lê thế Hùng khẻ hỏi:

- Ngọc Lan tánh tình trái ngược với cha ư? có phải nàng chính là người mà thiên hạ đồn là Tô Tạo đã đeo đuổi mãi đó không?

- Chính phải, Ngọc Lan giỏi cả cầm kỳ thi họa, tánh tình đoan trang không hay se sua trang điểm. Nghe đâu nàng cũng là tay tinh thông võ nghệ.

Có lần nàng đi ra ngoài thành dạo chơi, bị mội bọn côn đồ xúc phạm. Ngọc Lan một mình tay không đánh chúng ngã lăn chiêng, gây chấn động thành Thăng Long một dạo... Tên đầu đảng bọn côn đồ chính là Trương sát Thu, hiện nay cũng là một bộ hạ thân tín của quan Đề đốc...

Tuy chưa biết mặt Ngọc Lan nhưng Lê thế Hùng cảm thấy mình có rất nhiều cảm tình với nàng thiếu nữ đáng thương ấy...

Không hiểu rồi đây, trên đường đời vạn nẻo, hai người có lúc nào bước chung nhau một đoạn đường chăng? Chứ tự dưng, Thế Hùng cảm thấy rung cảm bâng quơ...

Lê thế Hùng nín lặng một lúc lâu, tay sờ vào túi áo trong tìm lại bức thư của Đề đốc gởi cho Trịnh Tùng mà chàng đã lấy trong mình tên dọ thám lúc nãy. Chàng muốn mang bức thư về đưa Bùi văn Khuê để hai anh em cùng bàn qua ý kiến đối phó với Đề đốc Nguyễn Quyện.

Lê thế Hùng quay lại truyền cho Hoàng quốc Mục đem tên dọ thám lên ngựa buộc ngang một bên hông và nói:

- Tướng quân mang tên dọ thám này giam vào ngục rồi đến dinh ta để cùng bàn chuyện cơ mật với Đại tướng Bùi văn Khuê. Nhớ kỹ là đừng thố lộ chuyện này cho quân sĩ biết. Rán thận trọng mới lột được mặt nạ của Nguyễn Đề đốc.

Hoàng quốc Mục vâng dạ. rồi lên ngựa nhắm nội thành Thăng Long trực chỉ.

Còn lại một mình với thi hài của Tô Tạo, Lê thế Hùng hết sức phân vân... Chàng muốn đem Tô Tạo về Thăng Long để làm bằng cớ, nhưng xét kỹ nếu trên đường về gặp quân tuần tiễu làm sao khỏi lôi thôi lộ chuyện! Chàng vội kéo thây Tô Tạo vào trong bụi rậm cho khuất rồi lên ngựa trở về.