7. Dạ Hương xuất hiện
THẾ HÙNG vừa khuất dạng, thì từ trên một cành cây đại thọ um tùm, một người vận toàn màu đen buông mình xuống đất và nhanh như cắt chạy vụt về phía bụi rậm chỗ giấu thây Tô Tạo. Người ấy cúi xuống lấy tay sờ vào ngực Tô Tạo bỗng kinh hoàng rút lui lại: Máu từ khóe miệng trào ra cho biết họ Tô đã cắn lưỡi tự sát.
Người ấy thở dài, vội sốc thây Tô Tạo lên vai, bước ra khỏi bụi rậm, rồi đưa tay lên miệng làm ống loa hú dài một tiếng. Tức thì một con tuấn mã hí vang lên đáp lại, rồi xồng xộc tiến đến gần bên cạnh chủ. Người mặc võ phục đen khẽ gật đầu ra dáng hài lòng. Người ấy đặt Tô Tạo nằm ngang trên yên, rồi nhảy phóc lên ngựa ra roi, nhắm hướng Dinh viên Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện trực chỉ.
Thăng Long về khuya im lặng lạ thường không một bóng người lai vãng. Ngựa phi nhanh như gió, kỵ sĩ không buồn nhìn mọi vật xung quanh, hình như chỉ quyết định đến Dinh Đề đốc để thi hành việc gì mà thôi.
Người ấy không tiến thẳng vào cổng rào mà cho ngựa chầm chậm bên ven tường. Bỗng kỵ sĩ xuống ngựa lôi thây Tô Tạo luôn xuống đất rồi đuổi ngựa đi… Kế đó, kỵ sĩ dìu bên ven tường tìm một ngách nhỏ thông vào trong Dinh... Điệu bộ lanh lẹ của người bí mật chứng tỏ đó là kẻ quen thuộc đường đi nước bước, đã từng ra vào cửa ngách nầy.
Kéo thây Tô Tạo qua khỏi vòng Dinh, người ấy lặng yên nghe ngóng.
Bốn bề vắng ngắt như tờ. Nhưng trong phòng Đề-đốc, đèn vẫn thắp sáng.
Cúi mình xuống quảy thây Tô Tạo lên vai, người bí mật chạy biến mình vào dãy hành lang huớng về phòng viên Đề đốc.
Vào giờ nầy Nguyễn Quyện vẫn còn ngồi bên án thư xem sách. Không hiểu sao từ lúc tên dọ thám của Bình an-Vương ra về, ông không yên dạ, dù có Tô Tạo đuổi theo hộ tống, Đề đốc cũng còn thấy lo sự bâng quơ. Phải chăng ông lo ngại bọn Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng phá vỡ tổ chức gián điệp mà ông đã dầy công thiết lập bấy lâu.
Đường từ đây ra Sơn Nam thì ngại nhiều nguy hiểm chứ đến Sơn Nam rồi dư đảng càng đông không gì đáng lo ngại. Cớ sao Tô Tạo vẫn chưa thấy về? Hay là hắn lại đưa tên dọ thám ra khỏi biên giới? Có lý đâu họ Tô khờ khạo đến như vậy, miễn thấy tên dọ thám qua khỏi vùng cấm địa thì lập tức trở về báo tin lành cho ông hay như mọi lần.
Viên Đề đốc đặt ra nhiều câu hỏi rồi tự giải đáp lấy, cho nên đầu óc ông cứ quay cuồng luôn. Tuy dạng ngồi xem sách mà Nguyễn Quyện nào có để tâm trí vào những dòng chữ kia đâu. Trong đầu ông chỉ thấy lờ mờ hình ảnh một kỵ sĩ đang ruỗi ngựa trên đường thiên lý...
Một tiếng động mạnh trong phòng, Đề đốc kinh hoàng ngẩng đầu lên, một thây người nằm sóng sượt giữa phòng, máu trào lênh láng...
Đề đốc vội nhảy ra khỏi án thư, cất tiến toan gọi quân canh nhưng bộ mặt của tử thi làm cho người không thốt nên lời. Nguyễn Quyện quỳ xuống bên tử thi lầm bầm:
- Tô Tao! Tô tướng quân!
Trong não của Đề đốc dấy lên một cơn bão tố kinh hoàng. Vì sao Tô Ta6o bị giết?
Còn số phận tên dọ thám ra sao? Và bức thư của ông gởi cho Bình An Vương Trịnh Tùng đã bại lộ rồi ư? Điều làm cho ông lo sợ hơn hết là tại sao kẻ giết Tô Tạo lại đem thây quăng và dinh ông. Nếu hắn không biết rõ vụ âm mưu thì đâu có hành động như vậy? Lòng Đề đốc như tơ vò, chính ông hiện tại cũng không biết phải hành động ra sao. Ông toan gọi quân canh đòi Trương sát Thủ đến bàn chuyện thì người chợt thấy trên ngực của Tô Tạo có ghim một lá thư mà từ nãy giờ, quá bối rối, ông không để ý đến.
Đô-đốc vội vã xé thơ ra:
Nguyễn Đề Đốc nhã giám.
Đã một lần, kẻ này đã gởi thư khuyên Đề đốc nên quay về đường ngay lẽ chánh, vì kẻ này đã đoán được những nguy cơ sắp xảy đến cho Ngài, mà đây là một bằng cớ.
Những âm mưu của Đề đốc giúp Bình An vương Trịnh Tùng sớm muộn gì cũng bị phát giác. Đầu đêm hôm nay, tên dọ thám của Trịnh Tùng đã bị bắt và Tô Tạo mà Đề đốc sai theo hộ tống vì bại lộ cơ mưu nên đã cắn lưỡi tự tử. Kẻ này chợt đi ngang qua, thấy thây nằm bên bụi rậm vội mang về đây cho Đề đốc hiểu rõ mọi việc.
Tình thế đã nguy ngập lắm rồi, Đề đốc nên sớm liệu định, mau vào triều chịu tội cùng Chúa Mạc họa may được nhẹ tội một phần nào.
Kẻ nầy chỉ là khách bàng quan, không dính dáng đến cái chết của Tô tướng quân. Đề đốc đừng chứng nào tật nấy sẽ không mong gì thoát khỏi tội chết.
Những lời thành thật mong Đề đốc nghiệm suy.
Kính thư,
DẠ-HƯƠNG
Nét chữ mềm mại lả lướt, lời lẽ tuy tha thiết ân cần nhưng không kém phần nghiêm khắc... Đề đốc ngẩn ngơ không biết
cái tên ‘‘Dạ Hương’’ là ai mà đã hai lần gởi thơ khuyên bảo... Trong giờ phút này, tuy chưa nhận hẳn những lời lẽ của bức thư kia là đúng nhưng tư tưởng của ông, một phần nào, đã thấy lung lay... Ông vò nát bức thư trong tay, không nói một lời và cứ lặng thinh suy nghĩ.
Đề đốc bỗng dừng lại, quát gọi quân canh đòi Trương sát Thủ đến cho mình dạy việc...
Nằm nép mình trên máng xối, dò xét từng cử động của Đề đốc từ nãy giờ, Dạ Hương, người bí mật vừa mang thây Tô Tạo về đây, khe khẻ thở dài. Thái độ hung hăng chưa dịu bớt đi chút nào của Nguyễn Quyện, trước những nguy cơ sắp xảy đến làm cho Dạ Hương thấy rõ Đề đốc vẫn còn ngoan cố... Cái chết của Tô Tạo chưa đủ sức làm cho ông sáng mắt ra. Đề đốc còn tin tưởng vào quyền lực của ông tại triều Mạc. Chưa chắc, Mạc mậu Hiêp lại tin lời tâu của những kẻ toan hãm hại ông, và không lý vì một bức thư không xác đáng Chúa Mạc sẽ truyền lệnh chém đầu một vị đại thần?
Hiểu rõ chắc chắn tư tưởng hiện tại của Nguyễn Quyện.Dạ Hương thấy như mình đã hoàn toàn tuyệt vọng. Giờ phút nầy, thật không còn lời lẽ nào có thế khuyên can Đề đốc được nữa rồi.
Giữa lúc ấy,Trương sát Thủ bước vào phòng Nguyễn Quyện. Chợt thấy tử thi của Tô Tạo nằm sóng sượt dưới đất, họ Trương kinh hoàng thối lui lại rồi nhìn lên Đề đốc Nguyễn Quyện như dò hỏi. Hắn nghi ngờ Đề đốc đã giết chết Tô Tạo nhưng không hiểu vì lý do gì? Tuy bình thường hắn không ưa gì Tô Tạo nhưng trong giờ phút này, hắn cũng cảm thấy chua xót trong lòng...
Từ lâu theo giúp Đề đốc, hắn ít dám dò xét hành động của ông. Cho đến bây giờ hắn mới dám nghĩ Đề đốc là kẻ ‘‘ hết xôi rồi việc ‘‘!
Trong cặp mắt kinh ngạc có pha lẫn một sự tức giận của Trương sát Thủ, Đề đốc hiểu ngay những ý tưởng trong đầu hắn, Ông vội giải thích:
- Trương tướng quân hãy vào đây. Ta có việc cần bàn với tướng quân. Tô Tạo vừa bị giết chết!
Trương sát Thủ hỏi hấp tấp:
- Thưa thượng quan, ai giết?
- Ta không hiểu được: Theo lời trong thư thì hắn tự tử mà chết...
Đề đốc nói xong, đưa thư cho Trương sát Thủ xem. Hắn cầm lên đọc rồi lẩm bẩm:
- Dạ Hương! Dạ Hương! Hắn muốn gì? Giúp đỡ bọn ta ư? Sao hắn không cứu Tô Tạo trong cơn nguy? Hắn viết thư để khuyên Đề đốc thú thật với Chúa Mạc, thật là kẻ điên rồ? Nhưng kể ra hắn cũng hết sức can đảm mới dám mang xác chết vào dinh trong đêm tăm tối.
Đề đốc chận lời Trương sát Thủ.
- Thôi! Trương tướng quân nên nghĩ đến việc hiện tại là hơn. Trước tình thế nầy tướng quân nghĩ ta nên hành động như thế nào?
Trương sát Thủ im lặng một lát rồi hỏi:
- Bầm thượng quan, theo ý kiến thượng quan ai đã giết Tô Tạo, để đoạt bức thư của thượng quan ?
Đề đốc đáp:
- Bản chức nghi là Bùi văn Khuê vẫn thường theo dõi hành động của chúng ta. Tô Tạo cho biết chúng chính là hai kẻ gian đã đột nhập vào Dinh nầy hôm nọ.
Rồi Đề đốc thở dài:
…Một điều thật nguy khốn vô cùng là chúng hiện đã bắt được tên dọ thám, thì bằng cớ rành rành, làm thế nào chúng ta chối cãi được.
Trương sát Thủ nói:
- Theo ý tiểu tướng, nếu chính Bùi văn Khuê chủ mưu hại ta thì nội trong đêm nay là phải gấp rút cho đội ‘‘hung thần’’ đến phá tan Dinh thự của hắn, thả tên dọ thám, tìm lại bức thơ, phi tang đi là yên chuyện.
Đề đốc suy nghĩ lung lắm. Ông bỗng cất tiếng lo ngại:
- Ta cũng đã có nghĩ như nhà ngươi, nhưng anh em của Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng không phải là kẻ tầm thường. Trái lại chúng đều là hạng vũ dũng đa mưu, một mình có thể dịch nổi hằng trăm người... Ta chỉ sợ chưa trừ được chúng, lại mang thêm một trọng tội...
Trương sát Thủ bực tức đứng lên:
- Bẩm thượng quan, việc nầy xin thượng quan giao cho tiểu tướng chịu trách nhiệm, nếu thất bại, tiểu tướng xin lấy cái chết để đáp đền ơn tri ngộ.
Đề đốc Nguyễn Quyện suy nghĩ thêm một lúc rồi gật đầu ưng thuận. Ông dặn dò thêm:
- Nhà ngươi bảo bọn ‘‘hung thần’’ bao mặt cẩn thận và mặc toàn màu đen... Đừng hớ hênh để lộ tung tích thì nguy lắm đấy.
Trương sát Thủ vòng tay lại, cúi chào:
- Xin thượng quan cứ an lòng! Tiểu tướng xin từ giã.
Hắn bước ra cửa phòng, lên ngựa ra roi, phóng một mạch
về rừng Độc Vạn, nơi sào huyệt của bọn ‘‘hung thần’’. Bọn ‘‘hung thần’’ đây toàn là những kỵ binh tinh nhuệ được Nguyễn Quyện đặc biệt chiêu đãi và chỉ để dùng trừ khử các phe đối lập.
Nguyễn Quyện còn nghĩ cao xa hơn... Người luyện tập, bổ sung thêm mãi cho đội ‘‘hung thần’’, với ý định sau nầy sẽ biến chúng thành đội tiền phong làm nội ứng phá thành nhà Mạc cho quân Trịnh tràn vào, nếu một khi có đại chiến... Bọn ‘‘hung thần’’ dùng cánh rừng Độc Vạn làm sào huyệt vì rừng ấy có tiếng là nhiều hùm beo thú dữ nên ít ai dám léo hánh tới.
Trương sát Thủ đi rồi, Đề đốc trở vào phòng ngủ nhưng trong lòng vẫn không yên. Ông qua lại, tới lui với muôn ý nghĩ hoang mang phức tạp trong cân não. Hạ lịnh cho bọn ‘‘hung thần’’ tàn phá dinh thự Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng tức là ông đã đánh ván bài chót …Nếu thất bại ông đành phải ra mặt chống Chúa Mạc, trốn vào Tây đô phe Bình an Vương. Nhưng không biết có thoát được chăng, một khi Mạc mậu Hiệp đã hiểu rõ lòng phản trắc của ông?!...
‘‘ Phóng lao rồi phải theo lao’’, Nguyễn Quyện hiểu rõ là mình không còn hành động khác hơn được nữa. Phải chờ đợi kết quả cuộc tàn phá dinh thự hai họ Bùi, Lê của bọn ‘‘hung thần’’ rồi sẽ hay.
Tuy nhiên, ông cũng truyền lệnh cho bọn hầu thiếp trong Dinh, thu gọn đồ tế nhuyển, tiền bạc ngọc ngà để phòng khi bất trắc. Một lát sau, Đề đốc trở vào giường, định ngủ một giấc để an tĩnh tinh thần...
Vừa toan đặt mình xuống, ông rất kinh ngạc lạ lung vì một lưỡi dao sáng loàng đã cắm phập trèo mặt bàn
tự bao giờ. Trước đầu mũi dao lại có kèm theo một
phong thư, giấy trắng tinh...
Đề đốc vội vàng ngồi nhổm dậy. Gian phòng hoàn toàn im lặng. Rút mũi dao lên, Đề đốc mở thư ra xem. Vẫn nét chữ mềm mại, lời văn sáng sủa, nghiêm trang, nhưng giọng văn có phần quyết liệt hơn trước:
Đề đốc nhã giám,
Kẻ này không ngờ Đề đốc lại kém suy xét đến như vậy. Đã không tự mình quyết định được mọi việc, Đề đốc lại nghe lời khuyên bảo sai lầm của phường vô lại, dùng bọn ‘‘hung thần’’ trừ khử hai tướng Bùi, Lê, không khác nào tự đặt đầu mình trước lưỡi dao của dao phủ. Đề đốc tự buộc mình vào một cuộc âm mưu bạo động rành rành dù sau có hối hận ăn năn cũng khó thoát cực hình.
Đến giờ phút này vẫn còn kịp thì giờ cản ngăn bọn ‘‘hung thần’’ bạo động, Đề đốc đừng chần chờ, hãy rút mật lệnh lập tức, cho máu quân sĩ khỏi phải đổ oan thêm nữa…
Mấy lời chân thành, Đề đốc nên nghĩ kỹ.
DẠ HƯƠNG
Đề đốc nằm vật mình xuống nệm. Trong lòng ông, cả một sự dằng co ghê gớm đang diễn ra lời lẽ trong thư của Dạ Hương rất xác đáng, chính vì chổ ấy càng làm cho Đề đốc khó nghĩ nhiều hơn... Bạo động để chống lại chúa Mạc là nước cùng phải làm. Nếu có phương pháp khác, ông không dại gì thi hành! Nhưng thú tội với Mạc mậu Hiệp có chắc thoát cực hình chăng? Ít nhứt chúa Mạc cũng tịch thâu hết tất cả tiền bạc, dinh thự, đất đai của ông hiện có! Mất hết những tài sản ấy, thà chết đi còn hơn...
Nghĩ đến đây ông không còn phân vân do dự nữa. Ông thấy cần phải bạo động đến cùng rồi đến đâu sẽ hay...