← Quay lại trang sách

8. Ngọc Lan tiểu thư ra mặt

DINH THỰ Bùi văn Khuê im lìm trong đêm khuya, bọn lính canh đang ngồi thầm lặng trước cổng dinh, không hàn chuyện gẫu với nhau nữa.

Trong phòng họ Bùi, đèn thắp sáng choang, ba người đang xúm quanh một chiếc bàn bí mật đàm thoại với nhau. Đây là Bùi văn Khuê, Lê thế Hùng và Hoàng quốc Mục.

Sau khi được Thế Hùng thuật rõ tất cả những hành động ám muội của Đề đốc Nguyễn Quyện và việc Tô Tạo tự tử trên đường xuống Sơn Nam, Bùi văn Khuê cau mày suy nghĩ. Từ trước khi hiểu rõ Nguyễn Quyện mưu toan ám hại anh em chàng, họ Bùi đã đem lòng ngờ vực. Chàng tin tưởng rằng Nguyễn Quyện định hại hai người vì một lý do nào khác chứ không phải vì đố kỵ như mọi người đã tưởng...

Hôm nay, lý do ấy đã tỏ như ban ngày... Chàng không ngờ bè lũ Trịnh Tùng, Nguyễn hữu Liên lại cay độc đến như vậy. Sự khám phá ra Nguyễn Quyện là bè lũ trinh thám của họTrịnh không làm cho họ Bùi vui mừng cho lắm, mà lại còn lo ngại hơn... Chàng không hiểu được bọn chúng đã hoạt động từ lúc nào giữa Thăng Long mà Chúa Mạc không hay biết gì hết.

Trừ khử Nguyễn Quyện không phải là chuyện khó vì có đủ tất cả bằng cớ không chối cải được, nhưng phá tan được những tổ chức trinh thám của Trịnh Tùng ở Thăng Long phải cần nhiều ngày giờ. Trong giờ phút này trước sự đe dọa của Trịnh Tùng, chưa biết trận giặc giữa đôi bên sẽ phát khởi vào lúc nào mà trong nội thành Thăng Long, bọn trinh thám của Chúa Trịnh

vẫn ngang nhiên hoạt động, làm nội công hay phá vỡ những cơ cấu phòng thủ của quân nhà Mạc thì thật là bất lợi.

Tiếng Lê thế Hùng bỗng cất lên, phá tan sự im lặng nặng

nề:

- Đại ca nghĩ sao? Chúng ta cần toan tính gấp rút kẻo lại rơi vào kế hoạch của Đề đốc thì nguy hiểm vô cùng. Hắn có thế lực, chúa Mạc rất dễ tin, chúng ta bị đảo lộn ván cờ thì ức lắm đấy.

Bùi văn Khuê ngước mắt nhìn lên, khẽ đáp:

- Dù cho Nguyễn Quyện có ba đầu sáu tay cũng không phải thoát khỏi tội. Nội bức thư thông đồng với Chúa Trịnh đủ cho hắn bay đầu. Ta lo nghĩ nhiều về tổ chức trinh thám của Bình An Vương, đã búa rập ở Thăng Long, chứ không phải về cách đối phó với Nguyễn Quyện.

Chàng ngước lên khẽ trách Hoàng Quốc Mục:

- Ta không ngờ đội thám tử của Hoàng tướng quân lại tệ hại đến như vậy. Giữa Thăng Long mà bọn trinh thám chúa Trịnh hoạt động như chỗ không người.

Hoàng quốc Mục cúi đầu nhìn nhận lỗi. Lê Thế Hùng vội đỡ lời:

- Đại ca trách vậy cũng phải, nhưng Hoàng tướng quân lãnh một chức nhỏ làm thế nào dám đoán xét hành động của một thượng quan. Huống chi Nguyễn Quyện từ trước đến nay hung tợn vô cùng, ai ra vẻ đối lập với hắn làm sao sống được. Bây giờ nhắc lại việc cũ tưởng cũng không lợi ích gì. Ta nên hiệp nhau bàn định phương pháp đối phó gấp rút mới kịp thời..

Bùi văn Khuê nói:

- Sáng mai vào giữa trào, ta trình bức thư của Nguyễn Quyện lên Chúa Mạc mậu Hiệp là xong đời tên phản tặc. Nhưng còn bè lũ của hắn, chúng ta chưa tìm cách nào trừ khử đựợc,

Lê thế Hùng nói:

- Đại ca không lo lắm. Bắt được tên đầu giộc thì tất cả mọi tổ chức của chúng đều tan rã.

Bùi văn Khuê phì cười:

- Hiền đệ đừng tưởng như vậy mà lầm... Nguyễn Quyện chẳng qua chỉ là tay sai của bọn chúng chứ dễ gì hắn rõ được tất cả những tổ chức của quân Trịnh. Chúng cần dựa vào thế lực Nguyễn Quyện trong một giai đoạn nào đó thôi.

Có tiếng gì như tiếng nhánh cây khô gãy rụng ngoài hè. Lê Thế Hùng vội thổi tắt phụt ngọn bạch lạp, rồi băng mình ra ngoài hiên nhanh như một lằn chớp. Hiểu được mánh khoé truy bắt kẻ gian của bạn, Bùi văn Khuê vội đốt đèn lên rồi lầm bầm:

- Lạ này, đêm nay tại sao đèn cứ tắt mãi thế.

Rồi chàng và Hoàng Quốc Mục cứ bình tĩnh bàn tiếp câu chuyện đang bỏ dở làm như không một mảy may gì chú ý đến tiếng động bên ngoài.

Ra đến ngoài hiên, Lê thế Hùng lần theo hành lang. Chàng nép mình sát vào tường cho khỏi thấy bóng, rồi nhìn khắp xung quanh, lắng tai nghe ngóng.

Bốn bề vắng lặng, cảnh vật như cũng ngủ thiếp trong đêm sâu... Chàng chợt thấy một bóng đen chuyền mình từ trên cành cây đại thọ qua máng xối, rồi bò sát trên nóc nhà. Lê thế Hùng nhẹ nhàng phi thân lên mái ngói thấp của gian nhà bếp rồi bò theo bóng đen.

Thỉnh thoảng bóng đen lại dừng một chút nghe động tĩnh xung quanh, rồi bò tiếp xuống gian phòng, đèn thắp sáng choang của Bùi văn Khuê...

Khẽ gỡ một miếng ngói lên xem rồi nhanh như chớp, bóng đen rút trong tay áo một lưỡi dao mỏng như lá lúa phóng

thẳng xuống giữa bàn, nơi họ Bùi và họ Hoàng đang bàn chuyện.

Lưỡi dao từ nơi tay vừa thoát bay đi, bóng đen đã nhảy vọt chuyền mình từ mái nhà này sang mái nhà khác... Nhưng

bóng đen không ngờ mình đang bị Thế Hùng theo đuổi, vừa dừng chân lại, bóng đen đã bị Thế Hùng ôm chặt ngang lưng, lăn tròn xuống đất...

Thế Hùng kinh ngạc vô cùng vội buông tay ra vì bóng đen là một thiếu nữ mảnh khảnh mềm mại. Bóng đen bất ngờ bị chụp ngã lăn mấy vòng đau điếng. Y hoảng kinh vì đã lộ hành tung, thừa lúc Thế Hùng buông tay, vội rút kiếm ra thủ thế...

Giữa lúc ấy, từ trong phòng Bùi văn Khuê và Hoàng quốc Mục chạy ùa ra, trên tay họ Bùi còn cầm một lá thư.

Thế Hùng cũng đã rút kiếm ra để cự địch nhưng Bùi văn Khuê lại thét lên:

- Hãy khoan hiền đệ! Người này chính là Dạ Hương, ân nhân của chúng ta.

Lê Thế Hùng lạ lùng kinh dị trước sự phát giác bất ngờ. Dạ Hương là đây ư? Rõ ràng nàng là một trang liễu yếu đào thơ, không còn nghi ngờ gì nữa. Họ Lê bàng hoàng ngây ngất trước thiếu nữ bí mật mà mẫu người mảnh khảnh rất đúng với óc tưởng tượng của chàng, đối với cái tên ‘‘Dạ Hương’’ rất đẹp...

Giữa một hoàn cảnh bất ngờ, chính Dạ Hương cũng lúng túng. Nàng không biết mình nên hành động thế nào cho phải lẽ. Tiến tới để ra mắt hai tráng sĩ Bùi, Lê ư? Thực là khó! Mà thối lui, trốn tránh lại càng bất tiện hơn...

Nàng còn đang phân vân thì Bùi văn Khuê đã đến gần cúi đầu thi lễ:

- Kính chào nữ ân nhân! Xin mời ân nhân vào tại dinh để chúng tôi được hân hạnh hầu chuyện...

Dạ Hương không làm khác được nữa vội cúi đầu thi lễ. Lê thế Hùng bước đến gần hơn và chăm chú nhìn cho rõ mặt nàng. Khuôn mặt trái soan đều đặn trắng xinh, bị che khuất hết đôi mắt bằng một miếng vải đen mỏng...

Bùi văn Khuê bước trái sang bên, vòng tay mời Dạ Hương:

- Xin mời ân nhân đi vào.

Dạ Hương vội đáp lời, quên mất ý định cần phải im hơi, lặng tiếng:

- Không dám, xin mời đại tướng đi trước, Giọng nàng trong trẻo cất lên khiến Bùi văn Khuê vô cùng kinh ngạc.

Chàng tự nhủ thầm:

- Thì ra Dạ Hương chính là một thiếu nữ tài trí có thừa ư? Nàng thuộc vào đẳng cấp nào trong xã hội?

Lòng họ Bùi bỗng dưng có một sự mong mỏi lạ kỳ. Ước gì Dạ Hương lại là người mà chàng hằng mơ tưởng; tên Nguyễn thúy Loan phút chốc trở về gây cho chàng một sự ngờ vực bâng quơ. Có phải Thúy Loan đã đội lốt người bí mật theo sát bên chàng để giúp đỡ trong việc mưu toan diệt trừ Chúa Trịnh Tùng?

Chàng bước chầm chậm và khẽ liếc nhìn Dạ Hương đang bước theo sau. Con người mảnh khảnh, tướng đi yểu điệu, nhẹ nhàng kia càng làm cho chàng liên tưởng đến một hình bóng đã qua trong cuộc đời.

Dạ Huơng lẳng lặng theo mọi người vào Dinh nhưng trong lòng nàng nổi lên một cơn sóng gió vô cùng mãnh liệt. Nàng đứng trước một tình thế cần phải quyết định ngay. Trong bức thư vừa gởi cho Bùi văn Khuê, kèm theo lưỡi dao lúc nãy, nàng kể rõ sự bạo động của Đề đốc Nguyễn Quyện và bảo họ Bùi phải gấp rút đề phòng... Làm như vậy là do sự thúc đẩy của lương tri chứ thật ra Dạ Hương cũng chưa rõ hậu quả sẽ ra sao? Đoàn ‘‘hùng binh’’ bị tiêu diệt, cha nàng sẽ lâm vào cảnh ngộ nào? Luôn luôn Dạ Hương nghĩ rằng: việc làm phải của nàng ngày nay biết đâu sau này sẽ vớt vát được phần nào tội lỗi của cha. Nàng chỉ hy vọng vậy thôi chứ không tin tưởng lắm vì, hơn ai hết, nàng hiểu rõ tội trạng tầy đình của Đề đốc...

Bây giờ, sự lộ dạng của nàng đêm nay lại càng rắc rối hơn. Trước sau, nàng cũng phải nói rõ nàng là ai, vì cớ gì lại thường giúp đỡ hai tráng sĩ Bùi, Lê. Chừng ấy, nàng khó thể từ chối việc khai tung tích. Suy đi nghĩ lại. Dạ Hương cho rằng không chừng việc rủi lại hóa may! Không biết chừng, nàng sẽ tìm được một phương kế để lôi kéo phụ thân nàng về đường ngay lẽ chính.

Mới gặp hai tráng sĩ Bùi, Lê nhưng không hiểu sao Dạ Hương tin tưởng rằng họ là những người trí dũng có thể giúp được nàng thoát khỏi tình cảnh khó xử này: không bất hiếu với cha mà vẫn toàn trung với chúa.

Mọi người đã vào đến phòng khách. Bùi văn Khuê khẽ mời Dạ Hương:

- Xin mời... cô nương ngồi.

Dạ Hương mỉm cười đáp lễ:

- Xin vâng!

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Lê thế Hùng đứng nhìn ngẩn ngơ. Mặt hoa trắng mịn, dưới ánh đèn sáng càng nõn nà tươi tắn hơn. Đôi môi son hé cười để lộ hàm răng đều đặn trắng trong. Nhưng đôi mắt nàng, bị che khuất dưới làn vải mỏng không đoán được sẽ huyền diệu đến độ nào?

Để phá tan bầu không khi trang nghiêm giữa những người không hẹn mà gặp, vào một trường hợp quá đột ngột, Bùi văn Khuê cất tiếng:

- Từ trước đến nay, cô nương đã có lòng kín đáo giúp đỡ mãi đến bây giờ chúng tôi mới may mắn được diện kiến, mong mời cô nương nhận nơi đây lòng biết ơn thành thật của chúng tôi.

Dạ Hương khẽ đáp:

- Có gì đâu, mà Đại tướng quá lời, đấy chẳng qua là những hành động thông thường của những kẻ có lương tri mà thôi.

Rồi như sực nhở một điều gì, Dạ Hương buồn bã tiếp:

- Biết đâu mai kia tiện thiếp sẽ có thể gặp những cảnh nguy biến khác khiến Đại tướng và chư vị lại phải nhọc lòng lo nghĩ...

Lê thế Hùng nhận thấy mình cần xen vào câu chuyện để xin lỗi Dạ Hương về cái thế vật bất ngờ lúc nãy trên nóc Dinh:

- Xin cô nương thứ lỗi cho những hành động vừa qua! Vì không hiểu rõ là người ân, nên kẻ nầy đã vô tình phạm đến cô nương.

Thiếu nữ khẽ quay đầu nhìn Thế Hùng, hơi bẽn lẽn và đáp:

- Lê tướng quân bận nghĩ làm chi một chuyện nhỏ nhặt như vậy. Từ lâu được nghe danh tướng quân nhưng đến hôm nay mới được thấy hổ uy.

Dạ Hương bỗng nhiên nghiêm sắc mặt hỏi họ Bùi:

- Đại tướng đã đọc xong bức thơ rồi chứ? Đại tướng nghĩ thế nào?

Bùi văn Khuê suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thực tôi không ngờ Đề đốc Nguyễn Quyện lại tàn bạo đến như vậy. Hèn chi từ bao lâu nay, trong triều nhà Mạc không một ai dám chống lại quyền lực của ông ta. Trong tình trạng nầy, chúng ta cần hành động cấp thời, nghĩa la phải thi hành gấp rút hai việc: một là cho quân đi bắt Đề đốc tức khắc để chờ chúa Mạc trị tội, hai là phải động binh kịp thời đối phó với bọn ‘‘hung thần’’.

Hoàng quốc Mục từ nẫy giờ vẫn nín lặng ngồi trong góc phòng, bỗng lên tiếng:

- Đại tướng nên nghĩ lại. Bắt Đề đốc không phải là chuyện dễ. Vào được trong Dinh là cả một sự khó khăn. Không làm thế nào tránh khỏi sự xô xát với quân canh. Như vậy sẽ bất lợi vô cùng vì không có lệnh chúa Mạc, nếu quân tuần cảnh nội thành tiếp ứng, chúng ta sẽ lâm nguy và còn mang tội nặng nữa là khác.

Bùi văn Khuê gật đầu khen phải rồi nói:

- Vậy thì chúng ta chỉ cần kíp lo phòng thủ để đối phó với bọn ‘‘hung thần’’ mà thôi. Còn việc Đề đốc phải chờ sự quyết định của chúa Mạc! Ta chỉ sợ nếu đêm nay bọn ‘‘hung thần’’ bị tiêu diệt, sáng mai, Đề đốc sẽ trốn khỏi Thăng Long chúng ta còn bắt tội ai được nữa.

Lê thế Hùng đáp:

- Theo tiểu đệ, ta cần bí mật lẻn vào dinh, bắt giam Nguyễn Quyện trước đã. Chứ đợi lệnh chúa Thượng thì Nguyễn Quyện sẽ có đủ thì giờ trốn đi nơi khác.

Chàng nói dứt lời khẽ liếc nhìn Dạ Hương và Lê thế Hùng vô cùng kinh ngạc vì thấy người thiếu nữ bí mật kia buồn ủ rũ lạ thường. Nàng gục đầu xuống không nhìn mọi người nữa.

Lê thế Hùng ra dấu cho Bùi văn Khuê nín lặng. Mọi người cùng chăm chú nhìn Dạ Hương. Nàng cúi đầu sát xuống hơn nữa, đôi vai rung rung như đang nức nở nghẹn ngào, cả ba tráng sĩ cùng ngơ ngác nhìn nhau. Hành động của Dạ Hương quá lạ lùng, thoát ra ngoài sự dự đoán của mọi người.

Tại sao nàng lại khóc giữa lúc đang bàn định phương cách diệt trừ bè lũ phản nước hại dân?

Nàng xúc động việc gì?

Bùi văn Khuê nghĩ thầm có lẽ gia đình nàng là nạn nhân của Đề đốc và bọn ‘‘hung thần’’ ‘nên trong giờ phút này, nàng nhớ tới nỗi đau đớn ngày xưa mà cảm xúc như vậy.

Lê thế Hùng bỗng ngồi xuống bên Dạ Hương khẽ hỏi:

- Cô Nương... có điều gì phật ý chăng?

Dạ Hương càng khóc nức nở. Mọi người cùng im lặng, kính trọng sự đau khổ trong lòng người thiếu nữ đáng quý mến kia. Dạ Hương bỗng ngước mắt nhìn lên, đôi má còn đằm đìa nước mắt. Và như vừa quyết định xong việc gì, nàng nghiêm sắc mặt nói chậm rãi, giữa sự kinh ngạc của ba tráng sĩ Hoàng, Bùi, Lê:

- Trong giờ phút nầy, tôi không còn đủ sức giấu giếm gì được nữa. Tôi đã lâm vào một hoàn cảnh hết sức khó xử mà từ bấy lâu nay, sự va chạm giữa tình cảm gia đình và lương tri của con người hiểu biết lẽ phải, đã dày vò tâm hồn và thể xác tôi. Tôi đã sống trong một tình thế mà bắt buộc mình không có quyền nghĩ đến ngày mai.

Dạ Hương đứng phắt dậy, đưa tay lên đầu, gở chiếc khăn bao mặt để lộ cặp mắt sáng trong và mái tóc đen huyền lòa xòa xuống vừng trán thanh xuân.

Hoàng quốc Mục kinh ngạc kêu lên:

- Ô! Ngọc Lan tiểu thơ!

Dạ Hương mà cũng chính là Ngọc Lan tiểu thơ, cô con gái yêu của Đề đốc Nguyễn Quyện, điềm nhiên đáp:

- Vâng, chính là tôi, con gái của Nguyễn Đề đốc.

Nàng lại nghẹn ngào, khóc nức nở.

Bùi văn Khuê khẽ nhìn Lê thế Hùng, bắt gặp đôi mắt của bạn đang đắm đuối nhìn Ngọc Lan trong sự đau khổ tuyệt vời...

Họ Bùi cúi đầu suy nghĩ ; Từ chiều đến giờ, nhiều chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến chàng cũng đâm ra ngơ ngẩn mất nhiều phút, không quyết đoán liền được là phải hành động như thế nào cho phải lệ. Dạ Hương, người nghĩa hiệp ân nhân của hai chàng là một thiếu nữ trẻ đẹp! Thiếu nữ ấy lại chính là con gái kẻ thù bất cộng đái thiên với hai chàng. Người thiếu nữ ấy đang ngồi khóc kia khóc cho hoàn cảnh ngang trái của mình.

Dù nàng không thốt ra một lời nào, nhưng Bùi văn Khuê cũng đoán được tất cả nỗi khổ sở trong lòng nàng từ bao lâu nay. Chắc nàng đã phải nhìn cha cứ đi sâu vào con đường tội lỗi... Khuyên can cha không được, mà chống lại hay phản bội cha, nàng không thể làm.

Cho đến phút nầy, con người đã đi đến chỗ tuyệt vọng, chỉ còn cách lấy nước mắt để làm tan bớt những nỗi đau khổ trong lòng,

Bùi văn Khuê cất tiếng:

- Tiểu thơ đừng khóc nữa. Thời giờ cấp bách lắm rồi, tiểu thư cần nói rõ hết mọi việc để chúng ta tìm một phương cách cứu vãn tình thế họa may còn kịp chăng?

Ngọc Lan khẽ ngước nhìn lên, nét mặt vô cùng đau khổ.

Nàng nói:

- Hết rồi Đại tướng ạ! Tiện thiếp không còn hy vọng gì nữa. Bao nhiêu sự rán sức của thiếp ngày nay như bọt nước trôi sông... Thiếp đã cố sức khuyên lơn nhưng cha thiếp vẫn theo con đường cũ... Hơn nữa, bên người còn cả một lũ ‘‘hung thần’’ chuyên thúc đẩy người làm những chuyện bạo ngược hung tàn… Ngày nay, đã đến đoạn đường cuối cùng của cha thiếp, bao nhiêu cơ mưu bại lộ, sớm muộn gì ông cũng đền tội trước trào đình... Thiếp đã kiệt lực rồi chỉ dành phó mặc cho tình thế đẩy đưa...

Lê thế Hùng vô cùng cảm động trước hoàn cảnh của Ngọc Lan. Chàng nhìn nàng bằng đôi mắt chan chứa cảm tình.Chàng nói với tất cả sự thành thật trong lòng:

- Tiểu thơ đừng chán nản như vậy, dù sao cũng có chúng tôi. Đã không hiểu được hoàn cảnh nhau thì thôi... chứ còn...

Lê thế Hùng bỗng nín bặt. Chàng liếc nhìn Bùi văn Khuê, thấy mặt bạn đăm chiêu ra vẻ suy nghĩ nhiều lắm.

Ngọc Lan nhìn Thế Hùng kinh ngạc. Nàng không hiểu sao Thế Hùng lại bỏ lửng câu chuyện giữa chừng, nàng nửa như muốn hỏi, nửa ngại ngùng.

Thế Hùng chợt quay Iại bắt gặp đôi mắt đẹp long lanh dường như còn đang ngấn lệ. Lòng chàng rạo rực khác thường và trong phút chốc Thế Hùng cảm thấy đời mình từ nay sẽ dính chặt với đời nàng, cái đau đớn của nàng là cái đau đớn của chính mình vậy.

Chàng nói không cần suy nghĩ và chàng tự hiểu trong lòng, dù có gặp trở ngại gì chàng cũng liều chết san bằng:

- Tiểu thơ cứ an lòng, dù sao chúng lôi cũng đã hiểu rõ cô nương là người tận trung với chúa; tội ác của Đề đốc dẫu nhiều, Chúa Thượng cũng sẽ nghĩ tình mà châm chế phần nào. Thế Hùng này xin thề sẽ giúp đỡ tiểu thư qua khỏi tình cảnh khó khan ngày nay.

Ngọc Lan cảm động khẽ đáp:

- Xin đa tạ ơn tướng quân.

Bùi văn Khuê bỗng nói:

- Hiền đệ có một tấm lòng quý hóa lắm! Nhưng ‘‘tấm lòng’’ không chưa đủ mà cần phải nghĩ đến phương pháp để thực hành. Hiện tại Đề đốc đã hạ lịnh cho bọn ‘‘hung thần’’ tại cánh rừng Độc Vạn nội đêm nay sẽ đến đây phá nát Dinh thự, tàn sát chúng ta và cố lấy lại cho đặng búc thư thông đồng với quân Trịnh. Cánh rừng Độc Vạn cách Thăng Long rất xa và chúng chỉ có thể đến đây, giỏi lắm là tàn canh tư. Chuyện cần làm tức khắc là phải chận dừng bước tiến của bọn ‘‘hung thần’’ còn những việc kia sau này sẽ liệu.

Rồi nhìn Ngọc Lan, họ Bùi tiếp lời:

- Chẳng phải mình Thế Hùng mà cả chúng tôi cũng đều sẳn sàng giúp đỡ tiểu thơ vì chúng tôi hiểu rằng tiểu thơ là người tận trung tận hiếu.

Ngọc Lan cảm động cúi đầu. Hoàng quốc Mục bỗng đứng lên nói với Bùi văn Khuê:

- Xin Đại tướng cho tôi thêm vài ý kiến họa may có giúp ích được gì chăng! Việc chận đứng bọn ‘‘hung thần’’ mong Đại tướng giao cho tôi lo liệu. Tiểu tướng sẽ huy động toàn thể đoàn kỵ binh thiện chiến nghênh dịch thì chắc chắn chúng sẽ rã tan. Đại tướng không ngại lắm. Riêng tiểu thư Ngọc Lan, tiểu tướng trộm nghĩ tiểu thư nên cấp thời trở về Dinh ra mặt khuyên giải Đề đốc một lần cuối cùng. Biết đâu tình cha con sẽ làm cho người trở lại đường ngay lẽ chánh.

Nhưng trái với tất cả sự dự đoán của mọi người, bọn ‘‘hung thần’’ từ cánh rừng Độc Vạn như một trận cuồng phong kéo thẳng đến Thăng Long rồi âm thầm vây chặt vòng Dinh của Bùi văn Khuê, không một ai hay biết.