9. Kẻ ác đền tội
BỖNG NHIÊN tiếng tù và báo động lanh lảnh nổi lên, quân canh vừa nghe động tịnh và kinh hồn vì một đoàn quân lạ mặt thình lình kéo đến vây chặt bên ngoài.
Bùi văn Khuê vùng đứng lên cùng mọi người bước ra khỏi phòng. Khi hiểu rõ tình hình, chàng bảo:
- Bọn ‘‘hung thần’’ bắt đầu công phá dinh thự của ta, mau mau hạ lịnh nghinh địch.
Hoàng quốc Mục lên tiếng:
- Đại tướng và Phó tướng cố sức chống cự với bọn chúng để tiểu tướng tìm cách thoát ra ngoài, dẫn đoàn kỵ binh thiện chiến đến đây rồi chúng ta trong đánh, ngoài đánh, chúng sẽ không còn đường chạy thoát.
Họ Bùi gật đầu ưng thuận nhưng chàng không khỏi lo ngại cho Hoàng quốc Mục giữa lúc này biết họ Hoàng có ra thoát được chăng?
Chàng vội vàng hỏi Quốc Mục:
- Tướng quân định thoát ra bằng cách nào?
Quốc Mục kinh ngạc hỏi:
- Ồ! Đại tướng không biết được con đường bí mật của Dinh thự ư?
- Con đường bí mật nào?
- Dinh thự của chúng ta, dinh nào lại không có! Chính dinh của Tiểu tướng cũng có một con đường hầm ăn thông ra ngoài. Đấy là sáng kiến của Tiện đế triều Mạc, làm vậy để bảo vệ công thần.
Bùi văn Khuê có vẻ hơi lo lắng. Thật sự, vừa mới nhậm chức, chàng nào hiểu được bên trong dinh thự cách kiến trúc như thế nào.
Chàng thét gọi quản gia cấp tốc ứng hầu để hỏi rõ con đường bí mật ấy.
Quản gia thưa rằng:
- Bẩm Đại tướng, thật quả có một đường hầm phía trước hòn non bộ, nhưng vì lâu quá không dùng đến tôi cho dồn rác vào đấy.
Hoàng quốc Mục vội nói:
- Thôi được rồi! Quản gia dẫn ta đến đó xem sao.
Chàng xây qua cúi chào Bùi Văn Khuê rồi vội vã đi. Giữa lúc ấy bọn ‘‘hung thần’’ khởi sự tấn công ráo riết. Đồng thời chận khắp các ngã đường, phòng quân tiếp ứng rồi ồ ạt phá cổng Dinh. Từ bên ngoài, tên lửa nã vào tới tấp...
Ngọc Lan và Lê thế Hùng đã rút kiếm ra, ngừa khi bất trắc. Trong đám ‘‘hung thần’’, Ngọc Lan chợt thấy tên Trương sát Thủ đang đứng điều khiển cuộc tấn công. Nàng vội vàng lấy khăn trùm lên mặt để khỏi lộ hành tung. Đến phút nầy Ngọc Lan đã quyết định. Nàng sẽ giúp hai tráng sĩ Bùi, Lê chống với bọn ‘‘hung thần’’ độc ác.
Cuộc tấn công của chúng mỗi phút càng thêm mãnh liệt, khiến quân canh bên trong đã thấy nao núng. Bùi văn Khuê vội vàng cởi áo ngoài, nhảy phóc ra sân hét vang lừng để nung chí đoàn thuộc hạ của mình.
Tên lửa từ ngoài tiếp tục bay tới tấp. Bọn ‘‘hung thần’’ bắt thang leo qua vách. Quân canh liều chết, hất thang hoặc từ trên liệng đá xuống, nhưng hết tốp này đến tốp khác, chúng cứ từng chập leo vào.
Cửa Dinh chính giữa chịu đựng cuộc yểm bách nặng nhứt và sau một hồi quân lính chống cự mãnh liệt đã bị bọn ‘‘hung thần’’ phá vỡ. Chúng tràn vào như nước vỡ bờ. Đi đầu vẫn là tên Trương sát Thủ.
Lê thế Hùng và Ngọc Lan vội cản đầu chúng. Hại lưỡi kiếm trên tay họ bay vù vù khiến cho bọn hung thần khiếp đảm dừng cả lại.
Trương sát Thủ cả giận lăn xả vào quyết giao đấu với hai người.
Thế Hùng liền bảo Ngọc Lan:
- Tiểu thư trông chừng bọn kia còn để tên khốn nạn nầy mặc tôi.
Ngọc Lan nhảy ra khỏi vòng chiến và hướng về bọn ‘‘hung thần’’. Nàng vung kiếm không ngừng. Chúng vừa đỡ vừa thối lui khiến Trương sát Thủ đang giao chiến với Thế Hùng phải bực tức hét lên:
- Bọn hèn nhát, sao không tiếp tục tiến lên?
Trước kiếm pháp kỳ diệu của Ngọc Lan,bọn ‘‘hung thần’’ chợt sững; chợt nghe tiếng hét thúc giục của Trương sát
Thủ, chúng như chợt tỉnh cơn mê cố sức cầm cự... Bọn đứng xa, lấy cung tên nhắm vào mình Ngọc Lan xạ kích dữ dội.
Giữa lúc ấy, Bùi văn Khuê sau khi đi một vòng dinh thúc đẩy quân sĩ tích cực hơn trong việc phòng thủ, liền quay về cửa chính. Chàng xông vào phụ lực với Ngọc Lan. Bọn ‘‘hung thần’’ càng yếu thế lần, chúng lui dần, lui dần ra cửa. Và chúng càng kinh hồn hoảng vía hơn khi nhận thấy ngoài vòng dinh, chúng đang bị bao vây. Đòan kỵ binh thiện chiến của chúa Mạc do Hoàng quốc Mục cầm đầu đang rượt và tàn sát bọn sát nhân ác độc, từ xưa đến nay đã hãm hại biết bao vị trung thần cô thế và lương dân vô tội.
Bùi văn Khuê cả mừng vội hò to lên cho Lê thế Hùng được biết:
- Hiền đệ, cố gắng lên, Hoàng tướng quân đã kéo binh đến tiếp ứng kia rồi.
Trương sát Thủ thấy bọn hung thần không đánh thẳng được vào dinh lại nghe tin có quân nhà Mạc tiếp ứng, rụng rời cả tay chưn.
Hắn chém loạn xạ vài nhát kiếm rồi toan tìm đường tẩu thoát; nhưng đã trễ quá rồi, Lê thế Hùng hét lên một tiếng phóng mạnh lưỡi kiếm vào yết hầu của gã. Một tiếng ‘‘phụp’’ rợn người, máu tươi vọt ra như suối, Trương sát Thủ bổ nhào xuống ngựa.
Ngoài kia bọn ‘‘hung thần’’ đã rối loạn hàng ngũ, mạnh ai nấy chạy tìm đường thoát thân.
Thấy rõ bọn ‘‘hung thần’’ đã tan nát cả hàng ngũ, Ngọc Lan dừng tay rồi như nhớ ra một việc gì cần phải làm cấp tốc, nàng vội biến mình trong đám loạn quân, không kịp từ giã hai tráng sĩ Bùi. Lê một lời nào cả.
Khác hẳn sự ồn ào kinh động của cuộc hỗn chiến bên dinh Bùi văn Khuê, dinh thự Đề đốc Nguyễn Quyện im lìm như say ngủ trong đêm.
Trời đứng gió, hàng cây cổ thụ lặng vươn mình, in bóng lên nền trời lấp lánh đầy sao.
Ngọc Lan về đến cổng dinh, vội chạy vụt vào, không cần liếc nhìn tên lính gác đang ngủ gật cạnh bờ tường. Nàng thấy trong phòng cha còn le lói ánh đèn. Đô đốc gục đầu ngủ thiếp trên án thư, ngọn bạch lạp trên bàn đang cháy dở.
Ngọc Lan rón rén đến gần bên cha. Nàng với tay khẽ gỡ chiếc khăn bao mặt rồi cất tiếng gọi cha, trong tiếng thổn thức nghẹn ngào:
- Phụ thân ơi! Tỉnh dậy đi phụ thân!
Đề đốc bàng hoàng sực tỉnh và kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy Ngọc Lan, trong võ phục gọn gàng đứng kế bên, nước mắt đầm đìa. Ông hỏi dồn dập:
- Kìa Ngọc Lan! Chuyện gì thế con?
Ngọc Lan vội ngồi phịch xuống ghế, khóc nức nở:
- Phụ thân còn hỏi làm gì nữa! Tất cả những lời cầu khẩn của con, phụ thân đều bỏ ngoài tai cho nên ngày nay mới đến nổi này!
Đề đốc càng kinh dị hơn:
- Ngọc Lan! Con nói gì ta không hiểu!
Thiếu nữ bỗng nghiêm sắc mặc nhìn cha:
- Thời giờ vô cùng cấp bách, con không làm sao thuật cho phụ thân nghe tất cả được. Phụ thân mau trốn đi thôi, bọn ‘‘hung thần’’ đều bị quân Triều đánh rã tan. Trương sát Thủ đã tử trận.
Đề đốc kinh hồn té ngồi xuống ghế, lòng ông rối như tơ vò. Thôi rồi! Bao nhiêu mưu định phút chốc tiêu tan, bức mật thư không lấy lại được mà còn mang thêm trọng tội. Giờ phút này ông mới cảm thấy những lời khuyên nhũ của Dạ Hương, con người bí mật, là đúng lý.
Đề đốc, bỗng nhìn con gái vô cùng kinh lạ:
- Ngọc Lan! Tại sao con thấu rõ những hành động của ta? Ai nói cho con biết việc bọn ‘‘hung thần’’ bị đánh rã tan? Ngọc Lan con, nói mau đi!
Rồi ông nhìn con với cặp mắt dò xét nửa như ngờ vực, nửa lo âu.
Ngọc Lan cảm thấy chua xót vô cùng nhưng trong giờ phút nầy, nàng không làm sao giấu giếm được nữa. Nàng quỳ xuống bên chân Đề đốc khóc nức nở:
- Lạy cha! Đứa con bất hiếu cúi đầu chờ cha xử tội.
Đề đốc vội đỡ nàng lên hỏi:
- Ngọc Lan! Con đã làm gì, nói rõ cho ta nghe mau!
Ngọc Lan nhìn cha cay đắng:
- Cha ơi! Từ bấy lâu nay con vẫn theo hành động chống Chúa Mạc của cha, và đã nhiều lần bí mật cản ngăn cha, hoặc gởi thư khuyên nhũ. Con làm thế với ý định mong cha sớm trở về đường ngay lẽ chánh, nhưng bao nhiêu lời của con đều không được cha đoái nghĩ đến. Cha cứ nghe lời lời Chúa Trịnh Tùng và đi sâu vào đường tội ác... Cha ơi! Con chính là Dạ Hương đây.
Đề đốc mở to hai mắt nhìn con rồi nói to lên như gào thét:
- Dạ Hương! Dạ Hương chính là con! Trời hỡi trời!.
Ngọc Lan gục đầu khóc thảm thiết, nàng tưởng chừng trong sự tức giận đến cực độ, Đề đốc có thể giết chết nàng đi được.
Nhưng nàng đã lầm. Chính tâm trí Đề đốc đang bị một sự hối hận ghê gớm dày vò.
Ông lặng lẽ ngồi trầm ngâm như pho tượng. Sự phát giác ra Ngọc Lan chính là Dạ Hương không làm cho ông tức giận hay oán trách nàng mà lại làm cho ông tự giận mình từ lâu bị vàng bạc của quân Trịnh làm hoa mắt không nhìn rõ được đâu là lẽ phải.
Chính con ruột của ông ở kế cận đã dùng mọi cách khuyên nhũ mà ông nào chịu nghe. Ngày nay. sự thất bại của bọn ‘‘hung thần’’ càng làm cho ông thấy rõ được chân lý: gian tà không khi nào thắng được chánh nghĩa. Ông giận mình và cảm thấy thương con; càng suy nghiệm những lời khuyên nhủ trong thư, ông mới thấy mình đã lầm lạc quá xa rồi... Chúa Trịnh đã dùng vàng bạc mê hoặc để ông làm lũng đoạn tướng sĩ nhà Mạc. Ông đã làm và từ bấy lâu nay Ngọc Lan đã âm thầm chịu khổ vì những hành động bất chánh của ông.
Đề đốc vẫn ngồi im lìm theo đuổi nguồn tư tưởng xô bồ, hỗn độn phát sanh giữa lúc tâm hồn bấn loạn.
Ngọc Lan vô cùng bối rối. Nàng lo sợ cha quá giận mình mà cứ chần chờ ở đây. Quân sĩ của Bùi, Lê kéo tới thì khó toàn tánh mạng.
Nàng đánh liều giục cha:
- Tội con bất hiếu, cha tha giết mặc tình nhưng tình trạng hiện tại vộ cùng cấp bách, mong cha lên ngựa thoát khỏi Thăng Long càng sớm càng tốt.
Đề đốc cúi xuống nhìn con đáp:
- Con lầm rồi! Ta nào giận con đâu! Cha đã lầm lạc quá nhiều. Ngày nay cha đã biết hối hận ăn năn, con đừng buồn nữa.
Rồi người đứng dậy bước đến bên án thư thì thầm như tự nói với mình:
- Trôn đi ư? Không! Ta không làm như thế được nữa. Ta chỉ còn cái chết để đền tội với Chúa và rửa nhục cgo tông môn.
Dứt lời ông rút kiếm ra đâm thẳng vào ngực.
Ngọc Lan kinh hoảng hét lên:
- Cha! Cha ơi! Đừng làm vậy...
Nhưng đã trễ quá rồi, Đề đốc quỵ xuống lịm dần, Ngọc Lan nhảy tới ôm chầm lấy thây cha, kêu khóc thảm thiết.
Nguyễn Quyện còn phều phào:
- Ngọc... Lan... con!
Rồi ông nghẽo đầu sang bên chết hẳn.
Ngọc Lan quá đau xót, không còn tự chủ được nữa, vội chụp lấy chuôi kiếm rút ra khỏi vỏ, đưa thẳng lên cuống họng loan tự hủy mình chết theo cha...
Nhưng thình lình, một tiếng ‘‘keng’’ chát chúa vang lên, đồng thời lưỡi kiếm của nàng cũng văng rạ tận góc phòng. Lê thế Hùng đã đứng đấy tự bao giờ mà nàng không hay biết.
Chàng nhìn Ngọc Lan và nói với tất cả tấm lòng tha thiết:
- Tiểu thơ! Tại sao tiểu thơ lại hành động như vậy? Tiểu thơ chết theo quan Đề đốc gẫm có lợi ích gì đâu?
Ngọc Lan không đáp. Nàng úp mặt vào thi hài cha mà khóc nức nở; khóc cho cuộc đời cô độc từ đây.
Thế Hùng nhìn nàng vô cùng chua xót. Họàn cảnh của nàng hiện tại nào khác chi chàng! Những tâm hồn khổ sở thường dễ cảm thông nhau.