← Quay lại trang sách

10. Cung đàn lỗi nhịp

THỜI GIAN chầm chậm trôi qua... Ngọc Lan vẫn ngồi khóc.

Thế Hùng vẫn im lặng kính trọng sự đau khổ của người thiếu nữ đáng thương kia.

Bỗng chàng cất tiếng buồn bã:

- Tiểu thư đừng khóc nữa. Việc đã lỡ rồi, có than khóc cách mấy, quan Đề đốc cũng không sống lại được kia mà. Bây giờ tiểu thơ nên lo việc tống táng.

Ngọc Lan nín khóc, quay nhìn Thế Hùng với đôi mắt vô cùng ngơ ngác. Nàng không đáp lại mà còn khóc thảm thiết hơn. Thế Hùng không khỏi ngạc nhiên trước thái độ kỳ lạ của Ngọc Lan... Vì cớ gì nàng làm thế? Lời nói vừa rồi phát ra do tấm lòng thành thật của chàng, có lý nào đã làm phật ý nàng?

Chàng bâng khuâng tự hỏi như thế, và chưa tìm được lời giải đáp, thì Ngọc Lan đã thốt lời qua những tiếng nức nở, nghẹn ngào:

- Phó tướng còn nhục mạ thiếp làm gì nữa. Lo việc ‘‘ma chay’’ cho phụ thân thiếp ư? Đã có người lo rồi, ngài ạ: Chúa Mạc sẽ đứng trông no, người đưa đám sẽ là tướng sĩ trong triều; nghĩa địa sẽ là một cánh rừng hoang dại nào đó ; mồ chôn là bụng của hùm beo thú dữ trong rừng sâụ. Như vậy không đủ lắm sao?

Tưởng Ngọc Lan vì quá đau khổ mà thành điên dại, Thế Hùng gọi thất thanh:

Ngọc Lan tiểu thơ! Ồ hay, tại sao tiểu thơ lại nói như

thế?

Thiếu nữ bình tĩnh đáp:

- Không! Phó tướng đừng hiểu lầm thiếp cuồng trí. Thiếp vẫn tĩnh và nhìn rõ mọi việc bằng một cặp mắt sáng suốt vô cùng. Thiếp hiểu chắc chắn hơn ai hết là tất cả đều tiêu tan, không còn cứu vớt gì được nữa... Danh dự, tài sản rồi đến sinh mạng cũng không bảo toàn được. Tội phản quốc, trời ơi còn gì nhục nhã hơn!

Ngọc Lan lại khóc. Thế Hùng chợt hiểu. Vì quá thương nàng, chàng đã quên mất tội trạng của Đề đốc Nguyễn Quyện. Hiện giờ đối với Chúa Mạc mậu Hiệp, Đề đốc là kẻ phản quốc, nếu chiếu theo luật nước thi hành, không biết chừng phải tru di tam tộc, tịch thu tài sản, thân thể quăng vào rừng cho hùm beo xé xác...

Như vậy thực ra mới đúng với tội ác của Nguyễn Quyện từ bao lâu nay, nhưng còn Ngọc Lan, nàng có tội tình gì? Đáng lý ra nàng phải được phong thưởng, mới xứng đáng với lòng trung trực khí khái của nàng. Nàng đã không theo cha mà chống lại những hành động bất chánh của cha nàng. Thế Hùng cảm thấy mình có phận sự phải bảo vệ nàng dù luật nước có khắt khe đến đâu, chàng cũng quyết liều mình chống lại để Ngọc Lan thoát khỏi những cực hình, giữa lúc nàng có công hơn có tội.

Thế Hùng liền nói với Ngọc Lan:

- Tiểu thơ đừng buồn khồ nữa. Dù sao cũng còn có chúng tôi. Luật vua phép nước có gắt gao đến đâu cũng không thể hành hạ người vô tội... Lòng trung trực của Tiểụ thơ rồi sẽ được thẩm xét minh bạch.

Ngọc Lan lắc đầu:

- Phó tướng không hiểu được lòng thiếp. Thiếp có bao giờ sợ chết đâu? Nhưng từ nay dù có sống cũng bằng thừa.

Đất nước này không thể dung nạp những đứa con của kẻ phản quốc. Người ta hất hủi và khinh rẻ hạng người ấy như những kẻ bị cùi phong...

Thế Hùng bỗng nắm chặt lấy tay Ngọc Lan gằn giọng:

- Tiểu thư! Đừng nói nữa! Đừng nói những chuyện quá khổ đau chỉ thêm chua xót lòng nhau!

Cử chỉ quá đột ngột của Thế Hùng làm cho Ngọc Lan kinh dị. Trong thoáng chốc nàng cảm thông được tình thương yêu đậm đà của Thế Hùng đối với nàng... Ngọc Lan cảm động vô cùng, Trong giờ phút nguy biến này nàng mới hiểu được tấm lòng đáng quý của chàng thanh niên anh dũng kia... Lần thứ nhất trong đời, Ngọc Lan thấy lòng mình rung động. Nhưng cái hiện tại đau buồn không cho phép nàng nghĩ đến tình yêu. Ngay đến sự sống của chính mình, nàng cũng không chắc còn giữ vẹn được chăng?

Nàng vội rút tay lại. Thế Hùng giật mình mới chợt nhớ ra mình quá sỗ sàng. Trong khi tình cảm quá dạt dào, trước hoàn cảnh đau thương của người mình quý mến, chàng quên khuấy đi Ngọc Lan là một thiếu nữ đương xuân và giữa chàng và nàng chưa hề có một lời gắn bó...

Chàng bỡ ngỡ cúi đầu xin lỗi.

- Tiểu thư thứ tỗi cho...

Giữa lúc ấy tiếng ngựa rộn ràng gần đến cổng Dinh. Bùi văn Khuê và Hoàng quốc Mục sau khi tận diệt bọn ‘‘hung thần’’ kéo đoàn kỵ binh thiện chiến đến đây để vấn tội Nguyễn Đề đốc.

Quân canh bỗng thoạt trông thấy đều kinh hồn chạy vào cấp báo. Hắn vừa xô cửa bước vô, thấy Đề đốc chết nằm sống soài dưới đất thì hồn phi phách táng, đứng run lẩy bẩy nhìn Ngọc Lan không nói ra lời.

Ngọc Lan phải hỏi đến ba bốn lần liên tiếp:

- Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?

Quân canh vẫn còn run bần bật:

- Bẩm... bẩm... tiểu thư... có... kỵ binh... đông... lắm...

Ngọc Lan vội đứng lên, gương mặt dàu dàu. Nàng biết trước đấy là quân sĩ của họ Bùi.

Người lính canh vẫn còn đứng đợi lịnh truyền của Ngọc Lan. Thỉnh thoảng y liếc nhìn tử thi của Đề đốc, máu đỏ nhuộm đầy trước ngực. Y lấy làm lạ vì Ngọc Lan không phát lệnh, mà cứ tới, lui phân vân suy nghĩ, giữa lúc ngoài kia, đoàn kỵ sĩ đã đến nơi: Cho họ vào hay chống cự lại, tiểu thơ phải ra lịnh sớm không thì nguy đến nơi rồi.

Chính Lê thế Hùng cũng lấy làm ngạc nhiên không kém về thái độ của Ngọc Lan. Nàng muốn gì trong hoàn cảnh nầy? Chống cự với Bùi văn Khuê để rồi chết theo cho tròn danh nghĩa ư? Chàng không tin rằng Ngọc Lan quá nông cạn đến như vậy! Nhưng ít ra nàng phải có một quyết định rõ rệt cho quân sĩ hành động chứ? Chàng toan cất tiếng hỏi thì Ngọc Lan đã dừng chân, ngước đầu lên truyền lịnh:

- Nhà ngươi truyền mở cổng rước Đại tướng vào và triệu lập tất cả tướng sĩ trong dinh tới đây cho ta dạy việc.

Người lính canh vâng lệnh lui ra đi, Lê thế Hùng mới ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu thư làm thế là có ý gì?

Ngọc Lan đáp:

- Tiện thiếp cần minh oan cho một số tướng sĩ. Tuy phục dịch ở đây, nhưng họ không hề dính dáng đến hành động của phụ thân thiếp.

Thế Hùng gật đầu khen phải:

- Tiểu thư làm vậy rất đúng nhưng chắc Đại huynh tôi cũng đã nghĩ trước như vậy rồi.

Bên ngoài, đoàn kỵ binh của Bùi văn Khuê đã giàn ra bao vây dinh thự của viên Đề đốc.

Họ Bùi lo sợ Nguyễn Quyện thừa cơ trốn thoát vào Tây Đô thì việc lớn càng rắc rối hơn nhiều. Chàng không ngờ ông ta đã tự sát để đền tội với Chúa Mạc.

Bùi Văn Khuê vừa toan cất loa kêụ gọi Đề đốc nên bó tay chịu tội thì cổng Dinh bỗng mở rộng. Một kỵ sĩ tiến ra đem lịnh Tiểu thư Ngọc Lan mời Đại tướng nhập dinh.

Thoạt tiên, Văn Khuê rất lấy làm kinh ngạc và thầm lo Nguyễn Quyện đã trốn đi rồi. Chàng quay sang Hoàng quốc Mục:

- Tướng quân cứ cho đoàn kỵ binh vây chặt và chọn cho tôi hai mươi tên vệ sĩ giỏi nhất đi theo để phòng bất trắc.

Bùi văn Khuê qua khỏi cổng Dinh lại càng kinh ngạc hơn. Quân sĩ gươm dáo sáng ngời, chỉnh tề đội ngũ như chờ đợi để rước chàng. Họ đưa họ Bùi vào phòng Đề đốc để gặp Ngọc Lan. Chàng vừa bước vào cửa phòng thì hai mươi vệ sĩ đã bố trí canh phòng cẩn mật xung quanh.

Thoáng thấy Thế Hùng, Bùi văn Khuê hơi yên dạ. Chàng toan cất tiếng hỏi liền bắt gặp tử thi của Đề đốc nằm dài dưới đất và kế bên đó Ngọc Lan đang ủ rũ ngồi khóc thảm thương. Thế Hùng đứng lên đón bạn và nói:

- Đại huynh đến trễ mất rồi! Đề đốc đã rút gươm tự xử lấy. Tiểu thư Ngọc Lan đã cố cản ngăn nhưng không kịp.

Đằng kia, Ngọc Lan càng khóc nức nở hơn. Bùi văn Khuê đứng sững sờ không thốt nên lời. Hành động ăn năn hối hận của Đề đốc Nguyễn Quyện thoát ra ngoài sự dự tính của chàng.

Một ý nghĩ vừa thoáng nẩy lên trong óc họ Bùi. Chàng lần vào túi trong, tìm bức mật thư của Đề đốc, mân mê trong tay cau mày suy nghĩ. Chàng tự nhủ thầm:

- Nguyễn Quyện tự xử vì muốn bảo toàn danh dự cho gia đình, nếu bây giờ đem tố cáo việc này ra càng làm tủi nhục cho Ngọc Lan hơn, con người tận trung tận hiếu... Nàng có tội tình gì mà phải chịu sự tủi nhục đến mãn đời...

Đề đốc đã chết, tố cáo ra chẳng lợi ích gì cho ai cả, mà chỉ gây thêm khổ sở cho Ngọc Lan.

Nghĩ cho thật chính chắn, Bùi văn Khuê ung dung đưa bức thư lên ngọn bạch lạp đốt đi. Lửa bắt giấy cháy sáng, làm cho Ngọc Lan và Thế Hùng giựt mình kinh ngạc. Nhứt là Ngọc Lan, nàng rất lạ lùng về thái độ của họ Bùi. Phi tang bức mật thư tư thông của cha nàng gởi Chúa Trịnh, Bùi văn Khuê muốn trả ơn cho nàng chăng?

Ngọc Lan cất tiếng hỏi:

- Tại sao Đại tướng lại đốt bức thư ấy đi?

Bùi văn Khuê chậm rãi đáp:

- Giữ lại cũng chẳng lợi ích gì. Đề đốc đã ăn năn tự xử, tức nhiên người đã đền lại tất cả những tội lỗi đã làm, tố cáo ra cho Chúa Mạc biết chỉ thêm phiền mà thôi!..,

Ngọc Lan thầm cảm tạ cử chỉ cao thượng của Bùi văn Khuê vì biết rằng chàng nghĩ đến mình mà hành động như vậy. Riêng Lê thế Hùng, không khỏi cảm thấy hơi ngại. Vì khi Chúa Mạc hỏi đến những việc đã xảy ra trong đêm nay rồi mới trả lời làm sao cho ổn thỏa.. Cuộc bạo động của bọn ‘‘hung thần’’ làm náo loạn cả kinh thành, giờ phút này có lẽ Chúa Mạc và các quan trong triều đã hay hết. Hơn nữa Đề đốc Nguyễn Quyện đã chết, rất khó lòng mà ém nhẹm, để qua mặt chúa Mạc.

Lê thế Hùng khẽ hỏi họ Bùi:

- Đại Huynh đã nghĩ cách nào để trả lời với chúa Mạc chưa? Trong việc này, tiểu đệ thấy khó mà giấu được vì hoàng thành đều chấn động, quân sĩ chết cũng nhiều...

Họ Bùi cố trấn tĩnh mọi người:

- Hiền đệ cứ để mặc ta. Bây giờ tiểu thơ nên truyền cho quân sĩ lo tẩm liệm Đề đốc, cần nhất không được tiết lộ việc Đề đốc tự tử...