← Quay lại trang sách

11. Bức thơ vĩnh biệt

THẬT đúng như lời dự đoán của Thế Hùng, cuộc bạo động của bọn ‘‘hung thần’’ đã làm xao xuyến cả hoàng thành. Từ trong nội điện, Chúa Mạc vội vã đốc xuất quân sĩ ồ ạt kéo ra tiếp ứng. Nghe quân cấp báo, nhà vua tưởng chừng quân Trịnh tấn công thình lình nên trong lòng lo sợ không cùng. Nếu nửa đêm chúng đánh úp Thăng Long như vầy thì làm thế nào trở tay cho kịp.

Nhưng liền đó có tin về báo: loạn quân đã bị tướng Bùi văn Khuê đánh bại tan tành và họ Bùi đang xua quân đuổi nà theo.

Chúa Mạc hơi yên lòng nhưng ông cũng không hạ lịnh dừng binh vì ông muốn đến ngay dinh thự Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện xem thử cớ sao Đề đốc không cản ngăn quân nghịch mà lại để cho Bùi văn Khuê phải ra tay.

Lần thứ nhất. Chúa Mạc cảm thấy trong lòng hơi ngờ vực viên Đề đốc, con người từ bấy lâu được nhà vua rất tin dùng. Phận sự của Đềđốc là hộ vệ thành trì, bảo toàn an ninh cho nhà vua, quân thần và dân chúng. Tại sao Nguyễn Quyện lại điềm nhiên để mặc cho loạn quần tàn phá dinh thự của Bùi văn Khuê, giết hại quân sĩ? Chúa Mạc tức giận vô cùng, ông tưởng chừng như Nguyễn Quyện đã lợi dụng lòng tin yêu của mình để lãng xao phận sự.

Đoàn quân của Chúa Mạc kéo đến dinh Đề đốc thì gặp phải đoàn Kỵ binh thiện chiến của họ Bùi. Hoàng quốc Mục được quân cấp báo có Chúa thượng giá lâm vội vào báo tin cho Bùi văn Khuê ra nghênh tiếp.

Mọi người đều lo sợ, nhứt là Lê thế Hùng. Chàng hiểu rõ bọn chàng đang đứng trước, một tình thế rất khó xử và có thể nguy hiểm đến tánh mạng.

Nếu cố tình giấu nhẹm việc Nguyễn Quyện thông đồng với chúa Trịnh để cứu Ngọc Lan mà Chúa Mạc khám phá ra được, hai người sẽ khó thoát tội khi quân, và án tử hình... Còn tiết Ịộ tất cả, thực tâm Thế Hùng không thể làm!... Hình ảnh Ngọc Lan đã in sâu vào tâm khảm chàng. Nàng đã gieo vào lòng Thế Hùng một niềm yêu tha thiết.

Bùi văn Khuê bỗng cất tiếng căn dặn mọi người:

- Chúa Mạc có cật vấn điều chi cứ để mặc tôi trả lời. Mọi người nhất nhất phải thi hành đúng theo lời tôi chỉ dẫn đừng ai tiết lộ điều chi sẽ nguy hiểm lắm đấy.

Hoàng quốc Mục khẽ liếc nhìn Bùi văn Khuê, ngạc nhiên không ít nhưng vẫn cúi đầu vâng lịnh. Lần này là lần đầu tiên họ Hoàng thấy Bùi văn Khuê làm một việc mờ ám, để qua mặt vua Mạc.

Hoàng quốc Mục hơi phật ý, nhưng nhờ lòng kính nể đối với họ Bùi quá nặng, nên chàng cũng thử chờ xem.

Mọi người đều kéo ra ngoài vòng dinh để cung nghinh thánh giá... Chúa Mạc mậu Hiệp xuống ngựa nhìn thấy Bùi văn Khuê thì hết sức ngạc nhiên hỏi:

- Lạ này! Đại tướng không đuổi theo loạn quân ư? Làm gì cho quân sĩ tụ tập trước cổng dinh Đề đốc thế này?.. Đề đốc đâu rồi, không ra nghinh tiếp?

Nhà vua hỏi dồn liên tiếp, không ai kịp trả lời được câu nào. Người chợt nhìn thấy Ngọc Lan tiểu thơ đang đứng buồn ủ rũ lại càng ngạc nhiên hơn:

- Kìa Nguyễn tiểu thơ! Lịnh nghiêm đường đâu?

Ngọc Lan loan đáp, nhưng chợt nhớ đến lời dặn của Bùi văn Khuê, nàng chỉ gục đầu nức nở. Chúa Mạc lạ lùng kinh dị quay sang hỏi Bùi văn Khuê:

- Có chuyện gì xảy ra thế Bùi tướng quân?

Họ Bùi thấy đã đến lúc mình lên tiếng để cho mọi người thoát cảnh khó xử hiện tại, chàng tâu:

- Tâu Chúa thượng. Bọn ‘‘ hung thần’’ ở rừng Độc Vạn quá lộng, dám ngang nhiên vào giữa Thăng Long a9ánh cướp. Đêm nay chúng vây đánh dinh thự hạ thần và còn sai người đến đây ám Sát qụan Đề đốc...

Chúa Mạc kinh hoảng:

- Đề đốc Nguyễn Quyện bị giết rồi ư? Sao từ nãỵ khanh không bảo cho trẫm biết! Bây giờ Đề đốc ở đâu?

Bùi văn Khuê vội đáp:

- Tâu chúa thuợng, hiện thi hài Đề đốc đã được khâm liệm và đang còn quàn trong Dinh.

Chúa Mạc Mạu Hiệp truyền lịnh cho đoàn tùy tùng đi vào rồi cùng Bùi văn Khuê bước thẳng đến phòng riêng của viên Đề đốc.

Đến bây giờ. Thế Hùng mới hiểu được dụng ý cho liệm thây Đề đốc của bạn vì họ Bùi lo sợ nhà vua nhận thấy vết thương ‘’tự tử’’ ở cổ họng sẽ đâm ra nghi ngờ chăng?

Ngọc Lan lẽo dẽo theo sau. Lòng nàng chìm trong một cơn sóng gió. Nàng thấy mọi người cùng xót xa, thương cảm cho cái chết của cha nàng, nhất là Chúa Mạc. Nàng lấy làm khổ sở lắm và thầm cảm ơn anh em Lê thế Hùng, chẳng ngại hiểm nguy, đã cố giúp nàng đến kỳ cùng, để cứu vớt thanh danh của gia đình nàng, giúp nàng còn đủ nghị lực sống dưới ánh sáng mặt trời.

Tuy nhiên. Ngọc Lan vẫn cảm thấy một sự chua xót não nề, mỗi cử chỉ mến tiếc, mỗi hành động trang nghiêm của mọi người khi đến gần linh cữu cha nàng. Nàng cảm thấy, một niềm tủi nhục dâng lên tràn ngập cõi lòng! Nàng thử nghĩ, nếu một khi những người có mặt nơi đây hiểu rõ hành động bán nước hại dân, thông đồng với Chúa Trịnh của cha nàng liệu họ sẽ nguyền rũa đến bực nào?

Chúa Mạc đã đến bên linh cữu Đề đốc Nguyễn Quyện, mặt đuợm buồn trước cảnh sinh ly... Ông khẽ quay lại truyền lệnh cho các quan:

- Để làm vinh dự vong linh của bậc công thần, ta truyền lịnh cử hành quốc táng. Trong ba hôm thành Thăng Long phải đượm màu tang chế, cấrn nhặt tất cả các cuộc vui chơi các nơi, ai trái lệnh luật hình phân xử.

Một tiếng thét vang lên làm cho mọi người cùng kinh ngạc:

- Tâu Chúa thượng, không nên...

Ngọc Lan đã bước đến quỳ xuống khóc nức nở. Lệnh truyền của chúa Mạc đã vượt ra ngoài sức chịu đựng của nàng, lương tri của nàng bắt buộc nàng phải cản ngăn, không nên để cho quân thần cùng dân chúng phải chịu tang một kẻ đã phản lại họ, đã từng phen chà đạp lên tài sản và sinh mạng của họ. Tang tóc này chỉ có riêng mình nàng chịu mà thôi. Nàng là con của Đề đốc, thể xác linh hồn nàng do Đề đốc đào tạo, hun đúc nên và chỉ riêng nàng phải chịu những hậu quả của cha để lại... Nàng không dám than van với ai cả! Nhưng bắt buộc cả thần dân trong ba ngày ngưng những cuộc vui vì cái chết của kẻ phản bội là quá lắm!

Bùi văn Khuê hiểu rõ nỗi đau khổ của Ngọc Lan nên rất lo sợ cho nàng!... Nếu lỡ ra vì quá xúc động, nàng bộc lộ tất cả sự thật thì nguy ngập vô cùng. Chính Chúa Mạc và các quan cũng lấy làm lạ. Người phán hỏi:

- Kìa khanh! Việc gì thế?

Ngọc Lan càng khóc thảm thiết và qua những tiếng uất nghẹn, nàng cất tiếng:

- Tâu Chúa thượng, thần thiếp rất cảm đội ân đức của Chúa thượng ban bố cho phụ thân thiếp, tưởng như vậy nơi suối vàng phụ thân thiếp cũng hả dạ lắm rồi, nào dám mong gì hơn nửa... Thần thiếp chỉ xin Hoàng thượng một điều là đừng kéo dài thêm những ngày tang chế, chỉ gây thêm nỗi đau thương trong lòng thiếp mà thôi!

Dứt lời, Ngọc Lan lại khóc. Mạc Mậu Hiệp lấy làm ngạc nhiên, nhưng trước những lời thống thiết của Ngọc Lan, ông cũng đành bãi bỏ quyết định vừa rồi và ông quay sang khẽ nhìn Bùi văn Khuê như dò hỏi.

Thấy họ Bùi cũng lặng thinh, chúa Mạc nghi ngờ hơn. Ông cho rằng trong cái chết của Đề đốc có một bí ẩn gì đây mà Bùi văn Khuê còn giấu giếm.

Mạc mậu Hiệp là người rất đa nghi. Phải khôn khéo như Đề đốc Nguyễn Quyện mới qua mắt được nhà vua.

Tuy nhiên, sự đa nghi ấy không đáng ngại, vì ngoài ra Mạc mậu Hiệp lại là người rất quang đại. dầu ai có lỡ lầm mà biết ăn năn chuộc lỗi, ông cũng sẵn lòng tha thứ ngay.

Ông hạ lịnh cho đoàn tùy tùng lên ngựa trở về, giữa lúc ngoài kia trời đã hừng đông.

Những ngày tang chế qua rồi, dinh Đề đốc im lìm trong cảnh thê lương ảm đạm. Quân canh buồn ủ rũ, ngồi thẩn thờ bên cổng, không buồn chú ý đến khách qua đường hay những ai lảng vảng đến gần Dinh... Họ buồn không phải vì tiếc nhớ Đề đốc Hộ thành mà vì không hiểu mai đây dẹp bỏ Dinh này họ sẽ bị thuyên chuyển về cơ ngũ nào, có nhàn hạ được như bây giờ hay lại vất vả nhiều hơn nữa...

Nhưng thật ra, sự buồn nản của họ làm sao so sánh được với nổi đau đớn tủi nhục của Ngọc Lan. Suốt ngày, nàng nằm trong phòng không buồn ăn uống, hay tiếp chuyện cùng ai cả...

Não cân nàng quay cuồng như trong cơn bão to không ngừng. Tư tưởng chán nản cứ ám ảnh mãi tâm hồn nàng thúc giục Ngọc Lan đi đến những sự giải quyết táo bạo và nông nổi... Đã bao lần nàng muốn vào triều thú nhận tất cả tội lỗi của cha để chúa Mạc phân xử rồi tha giếl mặc tình, chứ sống như thế này, luôn luôn nàng phải chịu sự hồi hộp bâng quơ. không biết ngày nào đây Chúa Mạc khám phá ra được sự thật, thì nàng còn mặt mũi nào nhìn Chúa và ăn nói làm sao. Biết đâu nhờ sự thú nhận của nàng mà những tổ chức dọ thám của chúa Trịnh Tùng sẽ được phanh phui ra tất cả.

Nàng đứng dậy toan mặc áo vào triều nhưng chợt nhớ đến hai anh em Lê thế Hùng và Bùi văn Khuê, nàng lại ngồi phịch xuống giường. Chợt nghĩ đến hai vị ân nhân, Ngọc Lan mới thấy rõ quyết định của mình bỗng dưng mà đưa cả hai vào vòng tù tội... Việc này đổ bể ra, hai chàng khó thoát khỏi tội khi quân sẽ bị xử tử đúng theo luật hình.

Ngoc Lan ôm chặt lấy đầu lăn lộn trên giường lẩm bẩm:

- Trời hỡi trời? Sao ta cứ mãi ràng buộc trong một tình thế khó xử như thế này!

Nàng lại khóc, vì trong giờ phút này chỉ có nưóc mắt là làm vơi đuợc niềm hận tủi.

Im lặng sống đường hoàng, ngoài sự hiểu biết của chúa Mạc và dư luận về tội ác của phụ thân mình, Ngọc Lan không thể kéo dài cuộc đời như vậy được. Lương tri của nàng không cho phép. Mà thú tội cho cha là điều nàng không thể làm vì nó sẽ hại đến nhiều người..

Ngọc Lan chỉ còn thấy có một con đường, một lối thoát duy nhứt: nàng phải ra đi... Đi thật xa, đến những nơi nào mà không ai biết được tung tích và hành động của nàng.

Nàng sẽ hiến thân cho đồng loại cứu giúp người cô thế, an ủi nhưng tâm hồn đơn độc bị đời hất hủi, đuổi xô... Nàng quyết vì đời mà hàn gắn những đau thương cho xã hội loài người...

Ngọc Lan đứng phắt dậy, mặt trầm lặng u hoài. Nàng vừa quyết định xong một việc có ảnh hưởng quan trọng đến tương lai của nàng.

Nàng đã nghĩ kỹ lắm rồi và không còn cách nào hơn cho vẹn nghĩa vẹn trung. Nàng cảm thấy trong lòng thêm phấn khởi trước một chân trời mới đang rộng mở, đón bước chân khách giang hồ.

Ngọc Lan thở dài khoan khoái. Nàng bước lại án thư cầm viết thảo mấy hàng, gởi hai tráng sĩ Bùi- Lê...Xong rồi nàng tom góp hành trang và một ít tiền bạc đợi trời sụp tối, bèn ra khỏi dinh, lên đường đến một nơi vô định.

Ngọc Lan đi xa rồi, đi xa lắm rồi... Đã hơn hai ngày qua, bước chân của nàng giẫm đến nưi đâu? Nàng không ngờ giữa chốn đế đô còn có một người theo dõi bước đi của nàng, qua rừng dài, sông sâu, núi cả... Một tấm chân tình chưa thố lộ, một chữ ‘‘đồng’’ chưa tạo đã gẫy đôi rồi.

Thế Hùng thẫn thờ như kẻ mất hồn, khi đọc bức thơ đầy nước mắt của Ngọc Lan:

‘‘ Nhị vị tráng sĩ Bùi, Lê nhã giám,

Bức thư này đến tận tay hai vị thì thiếp đã đi xa lắm rồi... Thiếp đi vì không còn có thể sống được trong tình thế hiện nay. Thiếp cứ thấp thỏm tưởng chừng như mình là kẻ tội lỗi trốn lánh cực hình.

‘‘Đã bao lần thiếp toan vào triều thú tội với Chúa thượng để nhẹ bớt phần nào sự xao động trong tâm hồn, nhưng thiếp không làm được.

Bây giờ thiếp chỉ còn có một cách là phải đi xa… Thiếp sẽ sống một cuộc đời mới ở một chân trời xa lạ nào đó mà thiếp còn có can đảm nhìn thẳng vào mặt mọi người, không chút hổ thẹn…

Tuy nhiên dù ở chân trời góc bể, thiếp vẫn hằng nhớ đến nhị vị ân nhân đã thực lòng giúp đỡ thiếp qua những giờ phút đau buồn nhất của cuộc đời’’…

Kính bút

NGỌC LAN

Bức thư vắn tắt,mà quân canh vừa mang đến cho Lê thế Hùng, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim chàng.

Nàng đi rồi ư?

Thực là không ngờ trước được! Đi giữa lúc mà hình bóng nàng đã in sâu vào tâm khảm Thế Hùng, giữa lúc chàng chưa

thố lộ được một lời tâm tình nào cả... Bao nhiêu mộng đẹp xây đắp trong lòng phút chốc rã tan... Cánh chim đã cất lên và mang theo hồn chàng tráng sĩ họ Lê. Chàng lặng người đi trong nhiều phút cho lòng bình thản lại... Yêu Ngọc Lan, chàng đã yêu đến mức tột cùng, chỉ chờ một cơ hội, là chàng sẽ nói thẳng với nàng. Sau những ngày tang chế, chàng thấy Ngọc Lan quá u buồn, khổ sở nên chàng ẩn nhẫn đợi chờ... Không ngờ Ngọc Lan lại vô tình cất bước ra đi, ‘‘giết chết’’ một tấm chân tình mới nhóm...

Bùi văn Khuê nhìn Thế Hùng trong giờ phút thất vọng này mà liền nghĩ đến đời mình. Thực không ngờ cả hai đều gặp phải một tâm trạng như nhau yêu say mê những ‘‘nàng tiên’’ mà cuộc đời không dành riêng cho họ. Thế Hùng yêu Ngọc Lan trong một hoàn cảnh hết sức oan trái cũng như Văn Khuê đem đặt tất cả mối tình đầu cho Nguyễn Thúy Loan, người ái thiếp của Trịnh Tùng thì có bao giờ họ được toại nguyện.

Nhưng, họ Bùi là con người dạn dày sương gió, tình yêu có mãnh liệt đến đâu, nghị lực của chàng cũng đủ sức vượt qua, chớ đối với Lê thế Hùng hoàn cảnh nầy có hiệu lực của một tiếng sét đánh ngang tai.

Bùi văn Khuê thương bạn, nhưng không lý lại xen vào chuyện tâm tình mà bạn chưa hề thố lộ với mình... Chàng cố nói xa nói gần để tìm lời khuyên nhủ dần dần, lôi Thế Hùng ra khỏi một hoàn cảnh dễ sinh chán nản; thúc đẩy, nung sôi lòng cừu hận cũ để cho họ Lê còn đầy đủ tinh thần để chiến đấu với kẻ thù.