12. Chúa Mạc nghi ngờ
NGỌC LAN đi rồi không phải chỉ riêng lưu lại hoài nghi trong lòng Chúa Mạc.
Cái chết của Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện có nhiều bí ẩn mà Chúa Mạc không biết phanh phui từ đâu để tìm ra manh mối. Người tin tưởng hai anh em Bùi, Lê thực dạ phụ giúp nhà Mạc nhưng trong việc này Mạc mậu Hiệp ngờ vực Bùi văn Khuê cố ém nhẹm một điều gì. Ông chỉ linh cảm như vậy thôi chứ không dám quyết đoán chắc chắn để làm tội một tướng tài mà trời đã dành cho cơ nghiệp Mạc triều.
Nhưng đến hôm nay, bỗng dưng Ngọc Lan, con gái yêu của Nguyền Quyện, sau ba ngày tang lễ của cha, lại rời dinh thự đi biệt tích không một lời tâu lên Chúa thượng hay một bức thơ cáo lỗi.
Việc nàng bí mật ra đi phải có một nguyên nhân chánh đáng. Cha nàng chết rồi, sự nghiệp to lớn của ông, còn lại tại sao Ngọc Lan không chịu thừa hưởng mà bỏ đi một cách âm thầm như vậy?
Chúa Mạc hết sức ngờ vực và lần đầu tiên, nhà vua lo sợ một âm mưu giữa triều đình, do những người tin cẩn tự xưa nay nhúng tay vào!
Mạc mậu Hiệp đứng lên đi bách bộ trong phòng, cau mày suy nghĩ. Ông lẩm bẩm một mình:
- Phải tìm cho ra manh mối chuyện nầy mới được!
Phải hiểu rõ nguyên do vì sao Đề đốc Nguyễn Quyện chết chứ không tin rằng bọn ‘‘hung thần’’ rừng Độc Vạn có thể lén vào dinh hạ sát ông ta cách dễ dàng như vậy? Còn ba quân tướng sĩ ở đâu? có lý nào để chúng ngang nhiên hành động vậy sao?
Tại sao Ngọc Lan lại ra đi không một lời tâu lên nhà vua, bỏ lại tất cả sản nghiệp đồ sộ của cha nàng?
Chúa Mạc phân vân với bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Đã nhiều lần, ông muốn truyền gọi Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng vào chầu để bắt buộc hai người tâu rõ sự thật nhưng ông không tin lắm vì nếu cả hai tráng sĩ Bùi, Lê đang âm mưu hại ông thì chẳng khác nào ‘‘bàn chuyện giữ nhà với kẻ cướp’‘!
Sự ngờ vực đã làm cho Chúa Mạc mất cả tin tưởng ở những kẻ xung quanh...
Bỗng, như chợt nhớ ra một điều gì, ông thở ra khoan khoái. Chúa Mạc vùng nhớ lại chính đêm hôm đó, giữa lúc bọn ‘‘hung thần’’ bạo động đoàn kỵ binh thiện chiến của triều đình dưới quyền điều khiển của Hoàng quốc Mục có dự trận đánh. Như vậy tất nhiên họ Hoàng biết rõ nhiều bí ấn bên trong cái chết của Đề đốc Hộ thành. Nhưng chúa Mạc chỉ lo sợ một điều là Hoàng quốc Mục lại về phe với Bùi văn Khuê thì cũng như không. Tuy vậy, ông cũng sai quân triệu họ Hoàng lập tức ứng hầu vì ông nghĩ rằng Hoàng quốc Mục đã từng trải bao năm thờ Chúa dù sao cùng ít nguy hiểm hơn những kẻ khác.
Nhận được lịnh triệu cấp bách, Hoàng quốc Mục vội vã vào triều, trong lòng không khỏi lo sợ bâng quơ... Một viên tướng nhỏ như chàng, rất ít khi được hân hạnh nhà vua nói đến và cho bệ kiến.
Như vây lần nầy được lịnh truyền, chàng phập phòng lo ngại chắc có chuyện không may xảy đến. Xét lại hành động của mình mấy lúc gần đây họ Hoàng thấy rõ mình không làm điều gì phạm pháp... Mọi công việc chàng đều thi hành đúng theo phận sự!...
Chàng chỉ ngại có một chuyên mà mình có liên can vào là âm mưu phản trắc của Đề đốc Nguyễn Quyện.
Hành động của hai tráng sĩ Bùi, Lê để cứu vớt danh dự cho Ngọc Lan, chính chàng cũng cho là hợp lý nhưng dù sao đó cũng là một hành động khi quân, đổ bể ra không thoát khỏi bay đầu...
Tuy nhiên, chàng tin tưởng rất nhiều vào sự khôn khéo của hai tráng sĩ Bùi, Lê. Họ đã hành động theo lương tri chứ không vì một cái lợi cỏn con nào thì dù có xảy ra sự gì, chàng cũng không đến đỗi ân hận lắm...
Nhưng luật lệ từ nghìn xưa để lại, lòng trung nghĩa đối với nhà vua, đôi khi cũng dày vò tâm hồn Hoàng quốc Mục. Dù sao, chàng cũng cảm thấy mình có tội: vì một nghĩa cử mà dấn mình vào một sự dối gạt chúa, đối với Hoàng quốc Mục kể như đã quá nhiều rồi...
Cho nên hôm nay, được lệnh Chúa Mạc truyền gọi vào triều cấp tốc, Hoàng quốc Mục như cảm thấy sự lành ít dữ nhiều...
Chàng đến điện lại được lệnh cho vào phòng của Chúa. Hoàng quốc Mục càng lo sợ hơn.
Chúa Mạc ngồi trên sộp gụ, tựa lưng vào chiếc gối thêu hoa, chợt thấy họ Hoàng bước vào quỳ xuống đợi lệnh, người phán hỏi:
- Tướng quân có đoán được ta gọi tướng quân vào đây về việc gì chăng?
- Tâu Hoàng Thượng, hạ thần nào có thấu rõ được điều đó.
Hoàng quốc Mục khúm núm trả lời. Chúa Mạc lại truyền:
- Tướng quân hãy bình thân và nghe ta hỏi đây. Từ trước đến nay, tướng quân tỏ ra là người trung trực, nên việc này ngoài tướng quân ra thực ta không còn biết hỏi ai nữa. Tướng quân phải nói thật nguyên do vì đâu Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện đã bỏ mình? Ta thật không tin người bị quân gian ám hại!
Hoàng Quốc Mục run sợ vô cùng, thân mình lạnh toát hết nhưng mồ hôi đổ hột đầy trên trán. Chàng tự bảo thầm:
- Thôi chết rồi. Phen nầy thì toàn gia tru lục.
Đến giờ phút nầy, chàng không thể do dự được nữa. Phải thú thật tất cả, chờ Chúa Mạc suy xét, rồi tùy người tha giết mặc lòng.
Trên kia, Chúa Mạc lại cất tiếng hối thúc:
- Thế nào tướng quân? Tại sao Đề đốc chết, tướng quân giấu giếm luôn cả ta nữa ư?
Hoàng quốc Mục vội ngước đầu lên, hoảng sợ:
- Tâu... Tâu Hoàng Thượug, hạ thần xin tâu rõ mọi việc. Quan Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện là người đã thông đồng với Chúa Trịnh từ bấy lâu nay...
Chúa Mạc kinh ngạc đứng phắt dậy:
- Im! Nhà ngươi bảo sao? Quan Đề đốc thông đồng với giặc? Không! Ta không tin.
Hoàng quốc Mục run sợ vô cùng, chàng lắp bắp tâu lên:
- Tâu Hoàng... Thượng... sự thật như vậy. Hạ thần có đủ bằng cớ, hiện hạ thần còn giam giữ một tên dọ thám của Chúa Trịnh và có cả bức mật thư của quan Đề đốc gởi cho Trịnh Tùng nhưng...
Hoàng Quốc Mục biết mình lỡ lời, nín bặt khiến Chúa Mạc kinh lạ vô cùng.
Ông hỏi vặn lại:
- Nhưng... Thế nào? Bức mật thư ấy đâu?
Hoàng quốc Mục sợ hãi đáp:
- Tâu Hoàng Thượng, đại tướng Bùi văn Khuê đã đốt mất rồi.
Chúa Mạc càng nghi ngờ hơn:
- Bùi văn Khuê đốt bức thơ ấy để gỡ tội cho Nguyễn Quyện?... Nghĩa là cả họ Bùi cũng làm phản nữa sao?
Quốc Mục vội trấn an nhà vua:
- Tâu Hoàng Thượng, Bùi Đại tướng vẫn hoàn toàn trung thành với bệ hạ. Nhưng sở dĩ Đại tướng đã buộc lòng phi tang bức thư là vì một lẽ khác. Xin bệ hạ để cho hạ thần tâu rõ đầu đuôi.
Số là, quan Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện tư thông với Trịnh Tùng từ lâu lắm rồi, nhưng trong trào không ai hay biết. Chẳng rõ Đề đốc đã lãnh bao nhiêu vàng bạc của Tây Đô để đỡ đầu cho bọn gián điệp của Trịnh Tùng lén lút hoạt động tại đây. Càng ngày hoạt động của chúng càng tăng gia để chờ khi có chiến tranh thì chúng sẽ làm nội công phá thành trì... Đề đốc còn tổ chức cả một đội ‘‘Hung thần’’ ở rừng Độc Vạn với một mục đích ám muội.
Chúa Mạc hầm hầm:
- Hừ gớm ghê thật! Ta không ngờ Nguyễn Quyện lợi dụng lòng tin yêu của ta để phản bội ta như vậy. Nhưng tại sao các ngươi không sớm tâu lên cho ta được rõ.
Hoàng quốc Mục buồn rầu nhìn xuống đất:
- Tâu Chúa Thượng, Nguyễn Quyện rất được lòng tin cẩn của Chúa thượng, trào thần không ai dám tấu trình vì sợ Chúa thượng không tin, tức nhiên phải kết thù với Đề đốc. Mà nếu đã thế thì sớm muộn gì cũng bị bọn ‘‘Hung thần’’ tiêu diệt cả gia đình. Riêng về tiểu tướng, thì tiểu tướng chỉ biết bộ mặt thật của Nguyễn Quyện từ lúc bắt được tên dọ thám của Trịnh Tùng mà thôi...
Nhà vua chợt nhớ đến bức thư và hành động kỳ lạ của Bùi văn Khuê liền hỏi:
- Còn Bùi văn Khuê? Vì lẽ gì họ Bùi phi tang bức thư
ấy?
- Tâu Chúa thượng, đừng nghi ngờ đại tướng, rất oan uổng cho người. Chẳng qua là việc bất đắc dĩ phải làm. Trong chuyện nầy còn có thêm một người nữa là Ngọc Lan tiểu thơ....
Chúa Mạc kinh ngạc hỏi:
- Ngọc Lan? Nàng con gái yêu của Nguyễn Đề đốc đấy ư?
Hoàng quốc Mục chậm rãi đáp:
- Vâng! Tâu Hoàng thượng, chính nàng. Ngọc Lan không như cha, nàng rất trung trực và chí hiểu. Cho nên từ bấy lâu nay, nàng sống trong tình thế khó xử: theo cha là phản Chúa mà trung với Chúa lại bất hiếu với cha.
Chúa Mạc chép miệng:
- Tội nghiệp cho nàng!
Hoàng quốc Mục tiếp:
- Tâu Chúa Thượng hoàn cảnh của nàng thật đáng thương! Nhưng Ngọc Lan ngoài những biệt tài về cầm, kỳ, thi, họa nàng lại là một nữ hiệp anh thư sành cung kiếm... Cho nên trước những việc làm bất chánh của cha, nàng âm thầm hoạt động chống lại những mưu mô hiểm độc, giúp đỡ những nạn nhân của cha nàng và bí mật gởi thư khuyên nhủ.. Nhưng Đề đốc vẫn theo con đường cũ đã đi không hề biết ăn năn sửa lỗi... Gần đây, Đề đốc lại ra mặt đàn áp hai tướng Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng vì mật lệnh của chúa Trịnh mà cũng do lòng đố kỵ... Ngọc Lan đã mấy lần bí mật thông tin.
Chúa Mạc lẩm bẩm:
- Thật không ngờ.
Ngừng một lát, Hoàng quốc Mục tiếp:
- Tâu Chúa thượng, lúc ban đầu, chúng thần cũng không rõ Ngọc Lan ngầm giúp, nhưng đến lúc tiểu tướng bắt được tên dọ thám và phát giác ra bức thư tư thông với chúa Trịnh của Đề đốc thì Ngọc Lan mới lộ diện trước sự kinh ngạc của mọi người...
Chúa Mạc ngắt lời:
- Ta hiểu rồi, nhưng vì sao Nguyễn Quyện bị giết?
- Tâu Hoàng Thượng, Đề đốc tự xử, sau khi biết rõ bọn ‘‘hung-thần’‘ bại trận chứ nào có bị ai giết đâu?
Chúa Mạc gật đầu cau mày suy nghĩ giữa khi Hoàng tướng quân kế tiếp:
- Trước tình trạng ấy, Bùi Đại tướng thấy Ngọc Lan tiểu thư quá khổ sở và hơn nữa Nguyễn Đề đốc đã tự xử rồi, người nghĩ rằng đem công bố sự phản quốc của Đề đốc cũng bằng thừa và chỉ tội cho con người trung hiếu vẹn toàn như Ngọc Lan tiểu thư, phải gánh lấy tất cả những nhục nhã do cha nàng đã gây nên...
Chúa Mạc mậu Hiệp ngồi im lặng trước một việc vô cùng trọng hệ, đòi hỏi nhiều suy nghĩ trước khi quyết định. Trong vụ này, Chúa Mạc cảm thấy mình cần phải khéo léo lắm mới khỏi ân hận về sau; không khéo người lại tự mình chặt bỏ đi những bộ hạ chân tay cần thiết... Nếu chiếu theo hình luật thì Bùi văn Khuê, Lê thế Hùng. luôn cả Hoàng quốc Mục đều mắc tội khi quân, tội đáng chém đầu! Nhưng xét về ‘ tình’’ thì cả ba đều có lý.
Mạc mậu Hiệp là một người đa nghi nhưng rất khôn khéo và rộng lượng. Đề đốc Nguyễn Quyện vừa mất, ngày nay Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng chính là hai tướng nhờ cậy của Chúa Mạc. Bắt tội để giết họ đi là một điều thất sách vô cùng. Hơn nữa chủ tâm của Bùi, Lê nào muốn dối gạt Chúa Mạc. Đó chẳng qua là một chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Suy đi nghĩ lại cho kỹ càng, Chúa Mạc thấy mình cần phải làm ngơ trước việc này...
Người đang cần được các tướng trung thành để đương đầu với quân Trịnh. Nếu thẳng thắn thi hành theo luật định sẽ gây bất mãn trong hàng ngũ các tướng, tinh thần quân sĩ giảm đi nhiều... Biết đâu về sau này, khi hiểu rõ sự rộng lượng của chúa Mạc, hai tướng Bùi, Lê càng cảm đội ân đức hơn!
Hoàng quốc Mục thuật dứt câu chuyện, im lặng đợi chờ cơn thịnh nộ của Chúa Mạc nhưng họ Hoàng vô cùng ngạc nhiên vì Chúa Mạc vẫn im lìm suy nghĩ, ông như mơ màng nghĩ đến một chuyện gì xa xôi lắm...
Ông khẽ quay lại bảo Hoàng quốc Mục:
- Tướng quân đã truyền hỏi tên dọ thám của chúa Trịnh chưa?
Họ Hoàng vội đáp:
- Tâu Hoàng Thượng, hắn đã cắn lưỡi tự tử vào giữa đêm hôm nay rồi!
Chúa Mạc nhủ thầm:
- Trịnh Tùng khéo dùng người. Bọn dọ thám của hẳn đều gan dạ như nhau, thật khó mà hỏi dò được điều gì trong quân cơ của chúng...
Rồi Mạc mậu Hiệp tự nghĩ nểu bây giờ khởi động can qua là một điều hết sức bất lợi. Ông lo lắng vô cùng và lần thứ nhứt từ khi lên ngôi, Chúa Mạc thấy rằng mình đã sai lầm rất nhiều khi chỉ nghĩ đến việc phòng thủ mà không nghĩ đến thế công...