13. Tại Tây Đô Chúa Trịnh nổi cơn thịnh nộ
LUÔN mấy ngày liên tiếp, tin dữ từ Thăng Long bay về tới tấp làm cho Bình An Vượng Trịnh Tùng vô cùng tức giận: nào là tên dọ thám biệt phái ra Thăng long bị bắt, bức mật thư bị lộ, đoàn ‘‘hung thần’’ tan nát, Đề đốc Nguyễn Quyện tự sát và bao nhiêu tổ chức dọ thám ở Thăng Long bị Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng tiêu diệt gần hết... Còn bao nhiêu đều trốn chui, trốn nhủi vào rừng: cơ sở ở Thăng Long hầu như tan vỡ.
Thật không ngờ, chỉ trong vòng mấy ngày, sao cái chết của Nguyễn Quyện, bộ máy dọ thám của Trịnh Tùng cố gắng tổ chức từ mấy năm nay hư hỏng tất cả. Bình an Vương nổi cơn thịnh nộ la hét ầm lên trong cung điện.
Công việc thứ nhứt của ông là truyền quân hầu triệu Nguyễn Hữu Liên tới bàn kế hoạch đối phó. Trước cơn lôi đình của chúa Trịnh, vị Thái phó cứ ngồi im lìm như suy tính một điều gì. Nguyễn Hữu Liên biết rằng trong giờ phút này, mình bàn thêm vô chỉ bằng thừa và chưa chắc gì Trịnh Tùng đã nghe.
Phục dịch lâu năm dưới quyền của Bình an Vương, Nguyễn hữu Liên biết rõ tính tình của ông hơn ai hết. Khi thất bại, ông ta chỉ cần một người lẳng lặng ngồi nghe để cho mình được trút tất cả những uất giận tràn đầy... Nếu không khéo léo mở miệng bàn vô hay cản ngăn chẳng khác nào lửa chế thêm dầu. Trong những trường hợp đó Bình an Vương lại càng tức giận hơn, đôi khi còn gieo tai họa bất ngờ lên đầu kẻ nào dám ngang nhiên chống lại bằng lời nói...
Dư biết như thế nên Thái phó Nguyễn hữu Liên chỉ cần lẳng lặng nghe, chờ đợi cho Trịnh-Tùng qua cơn thịnh nộ sẽ khuyên nhủ vài lời rồi đệ trình một kế hoạch khác tinh tế hơn có nhiều may mắn được ông ta vui lòng chấp thuận.
Chính do chỗ biết được tính tình của nhà Chúa mà Thái phó Nguyễn hữu Liên rất được Bình An Vương vừa lòng nên mỗi chuyện gì ông cũng đòi Thái phó ứng hầu. Trịnh Tùng hiểu Nguyễn hữu Liên là người túc trí đa mưu, thiên biến vạn hoá, có thể nghĩ ra nhiều diệu kế chuyển bại thành thắng.
Nhưng lần này, mặc dầu chúa Trịnh đã dứt cơn thịnh nộ, không hiểu sao vị Thái phó vẫn ngồi im lìm không nói một lời. Bình an Vương hơi lấy làm lạ. Nguyễn hữu Liên đã thúc thủ trước tình thế này rồi ư?
Trịnh Tùng chán nản thở dài. Muốn khởi chiến tranh với chúa Mạc từ mấy tháng nay, Bình An Vương đã chuẩn bị đầy đủ binh ròng tướng mạnh, chỉ chờ đợi gom góp tất cả những tài liệu về công cuộc bố phòng tại Thăng Long của đoàn dọ thám, là sẽ khởi thế công. Nhưng bây giờ thì không còn hy vọng gì đánh lòn vào hậu tuyến của giặc. Sau vụ này, chắc chắn Mạc Mậu Hiệp và bọn Bùi văn Khuê càng canh phòng cẩn mật hơn, khó mà tổ chức đội gián điệp đi sâu vào trong hàng ngũ chúng!
Bình An Vương chán nản vì mình đã thúc thủ mà Thái phó Nguyễn hữu Liên cũng không hơn gì. Thái phó vẫn ngồi lặng yên như pho tượng, tâm hồn như gởi ở đâu. Bầu không khí trong phòng yên lặng nặng nề.
Không còn chịu đựng được nữa, Bình An Vương cất tiếng hỏi:
- Thế nào? Quan Thái phó không nghĩ ra được một kế hoạch nào trước tình thế này ư? Chúng ta đành bó tay chờ ngày họ Mạc tràn vào phá tan thành lũy, đốt mả ông cha, chà đạp lên đầu lên cổ sao? Việc gì mà quan Thái phó cứ ngậm miệng như bình thế? Ta vời ông đến đây để nhờ tài thao lược, trí thông mình của ông chứ có phải vời ông để cùng ngồi ủ rù với ta cho vui đâu?
Thái Phó Nguyễn hữu Liên lật đật tâu lên:
- Xin Thiên tuế đừng nóng giận, hạ quan đã nghĩ xong kế hoạch, nhưng nó đòi hỏi nhiều sự hy sinh mới thành được việc lớn! Do đó hạ quan không dám vội tâu trình và chỉ đưa ra khi nào thiên tuế cần đến, không còn cách nào khác nữa...
Bình an Vương lấy làm lạ hỏi:
- Quan Thái phó nói gì lạ vậy! Đòi hỏi nhiều hy sinh à? Có gì là quan hệ đâu! Muốn thắng quân nhà Mạc, có tốn hao hằng vạn quân sĩ cũng có làm sao? Sinh mạng con người không kể thì nói làm gì một chuyện ‘‘hy sinh’’, thực quan Thái phó nghĩ vơ vẩn quá. Mà ai hy sinh? Hy sinh bằng cách nào?
Nguyễn hữu Liên trầm ngâm mội lúc rồi nói:
- Muốn thắng quân nhà Mạc, ty chức biết rằng Thiên tuế không tiếc gì cả, nhưng việc này đòi hỏi một sự hy sinh của... Thiên tuế mới thành công được.
Bình an Vương kinh ngạc nhìn Thái phó:
- Của ta ư? Ta phải hy sinh? Mà hy sinh vật gì? Tiền bạc, đền đài hay đất dai? Quan Thái phó cần nói mau cho ta rõ.
Nguyễn hữu Liên đáp:
- Thiên tuế nên nghĩ kỹ. Vì một sự cần thiết cấp thời, chúng ta sắp sửa gây chiến với chúa Mạc, nên phải dùng đến ván bài này: gây mâu thuẫn trong hàng ngũ chúng, làm lũng đoạn tinh thần quân sĩ chúng, quân ta mới thắng dễ dàng được.
Rồi Hữu Liên cúi sát vào tai chúa Trịnh:
- Bẩm Thiên tuế, thần nghĩ nên dùng ‘‘Mỹ nhơn kế’’
Bình An Vương cau mày lặp lại:
- Mỹ nhân kế? Dùng như thế nào? Thái phó nói ngay đi. Ai sẽ được chọn là mỹ nhơn ở Tây Đô?
- Bẩm Thiên tuế - Hữu Liên đáp -hàng ngũ quân dọ thám của ta ở Thăng Long hầu như tan rã, muốn tổ chức lại cho được như xưa phải cần nhiều thì giờ. Mà hiện tại chiến tranh sắp bộc phát, chúng ta không có cách nào để hiểu rõ lực lượng của địch quân, là điều tối nguy hiểm. Thần nghĩ ta nên bí mật phái một mỹ nhơn cho len lỏi sang hàng tướng lãnh của giặc, cố làm cho chúng say mê rồi tìm biết tình hình, thông tin về đây cho ta rõ...
Bình an Vương nhìn Nguyễn hữu Liên mỉm cười thán phục. Trong giờ phút nầy đối với ông ta Thái phó nghĩ ra được kế ấy kể cũng thật tài. Nhưng Trịnh Tùng lo ngại hỏi liền:
- Nhưng hiện nay hàng ngũ dọ thám của ta đều tan nát hết làm thế nào cho mỹ nhơn lẻn vào đất giặc được.
- Thiên tuế không ngại, Ty chức có một kế rất trung thành, hắn là người Minh Hương, hiện làm chủ một dạ điếm ở Thăng Long, nơi mà bọn tướng sĩ nhà Mạc thường hay lui tới. Ty chức sẽ tìm cách gởi mỹ nhơn ra đến đấy là yên việc.
Một mình nàng có thể giúp ta bằng một đội dọ thám đắc lực. Ty chức đã nghĩ kỹ kế hoạch để thi hành, miễn rằng mỹ nhơn là một người cứng rắn nhiều mưu lược.
Bình an Vương khẽ hỏi Nguyễn hữu Liên:
- Thái phó định chọn ai để thi hành kế hoạch ấy.
Nguyễn hữu Liên lại im lặng. Ông ta thấy rất khó nói ra tên họ của mỹ nhơn đã được ông lựa chọn khiến cho chúa Trịnh kinh ngạc vô cùng:
- Kìa, tại sao Thái phó không đáp câu hỏi của ta?
Nguyễn hữu Liên vội thưa:
- Bẩm Thiên tuế, ty chức thấy khó nói trước việc này, nhưng ty chức đã xét kỹ: ngoài nàng ra, không ai còn có thể thi hành được mênh lệnh của Thiên tuế giao phó!
Trịnh Tùng bực dọc:
- Trịnh Thái phó thử nói ra xem ai là người cần thiết để lãnh sứ mạng.
Nguyễn hữu Liên lại nhìn Trịnh Tùng một lần nữa rồi đáp:
- Bẩm Thiên tuế, đây chỉ là ý nghĩ của ty chức nếu có điều gì phạm thượng xin Thiên tuế tha cho, ty chức chỉ vì sự lợi dân ích nước mà thôi...
Trịnh Tùng cả giận nạt lớn lên:
- Thái phó thật lạ kỳ, ta truyền nói ra ngay tên mỷ nhơn phải thi hành sứ mạng.
Nguyễn Hữu Liên rất khôn khéo. Ông ta cố ý làm cho Bình an Vương phải tức giận lên và đòi hỏi được biết rõ tên mỹ nhơn, thì công việc mới dễ dàng...
Ông chậm rãi đáp:
- Bẩm Thiên tuế, người đủ tài, sắc, đủ mưu lược để giúp ta chiến thắng quân nhà Mạc, ty chức thiết tưởng ngoài Nguyễn Thúy Loan nương nương ra thì không còn ai đảm nhận nổi vai trò này...
Bình an Vương ngồi thừ ra trước câu nói táo bạo của Nguyễn Hữu Liên. Ông quả không ngờ vị Thái phó lại dám để ý chọn ngay người hầu thiếp yêu quý nhất của ông để thi hành một sứ mạng khó khăn như vậy.
Phái Nguyễn Thúy Loan ra Thăng Long, vào giữa lòng quân giặc với vai trò gián điệp, thực Bình An Vương không bao giờ nghĩ đến. Ông thấy khó xử vô cùng. Ở đời, bất cứ một việc gì, thuần về lý trí rất dễ dàng giải quyết nhưng đây thuộc về tình cảm.
Phái Thúy Lan đi, ông tin tưởng rằng nàng sẽ thành công dễ dàng mọi việc nhờ tài trí mưu lược và sự khôn ngoan xuất chúng của nàng.
Nhưng mà, Bình An Vương cảm thấy xót xa nhiều lắm!
Dù là một vị Chúa tể quyền uy tám cõi, nhưng Trịnh Tùng vẫn có trái tim, biết rung động trước cái đẹp, biết thương yêu gìn giữ vẽ mỹ miều của một hương sắc đang lên... Hương sắc ấy chỉ riêng ông hưởng tài hoa ấy chỉ mình ông thưởng thức... Bây giờ, vì một sự cần thiết cho quân cơ, ông phải ‘‘hy sinh’’ con người ấy ư?
Trịnh Tùng tưởng tượng một ngày nào đây, cánh hoa phải rơi trên con đường gió bụi, một mình lặn lội giữa một kinh thành xa lạ, sống phập phồng trong sự hăm dọa từng giờ, từng phút của quân thù. Rủi hở hênh một chút cũng đủ làm quỷ không đầu...
Bình An Vương bỗng quay lại nhìn Hữu Liên:
- Không! Không thể được! Thái phó không tìm được người nào khác chăng?
Nguyễn Hữu Liên khẽ thưa:
- Bẩm Thiên tuế! Việc này ngoài Nguyễn Thúy Loan nương nương ra, không còn ai đảm nhận nổi. Ty chức đã tìm kiếm khắp mọi nơi, đắn đo thật kỹ mới dám trình lên... Nếu mà... Thiên tuế không chấp thuận, kế hoạch này đành bỏ dở. Mong Thiên tuế suy nghĩ cho tận tường.
Trịnh Tùng bỗng dưng bị dồn vào một tình thế hết sức khó khăn: Ưng thuận là bóp nát trái tim mình mà từ chối thì làm sao tạo được uy thế ở Thăng Long và việc cử binh đánh Mạc đành sẽ phải hoãn lại tới ngày nào nữa?
Tâm trí rối như tơ vò, chúa Trịnh đứng lên đi qua, đi lại trong phòng cố tìm một phương cách giải quyết cho hợp tình, họp cảnh, song vẫn vô hiệu. Rốt cuộc, ông đành cân nhắc giữa ái tình và quyền lợi, xem bên nào nặng hơn... Thái phó Nguyễn hữu Liên cứ im lặng đợi chờ.
Sau cùng, Chúa Trịnh ngước đầu lên truyền phán:
- Thôi! Quan Thái phó hãy về Dinh an nghĩ. Tôi cần suy xét lại và hỏi qua Thúy Loan xem sao...