14. Tình xưa sống dậy
ĐÊM lững lờ trôi...Ánh trăng buồn nhạt, chập chờn tỏa xuống hành lang, gió trong vườn ngưng thổi, cây cối im lìm như say giấc ngủ triền miên. Thúy Loan vẫn còn thức. Nàng không hiểu vì cớ gì mà đêm nay nàng cứ trằn trọc, thao thức mãi...
Mấy hôm liền, Chúa Trịnh bận luô, ít đến gặp nàng, nhưng không vì thế mà nàng cảm thấy lẻ loi, cô độc.
Từ bao lâu nay, nàng sống với Chúa Trịnh không tình, không nghĩa thì tha thiết gì những giờ phút gần nhau. Nàng ví mình như thân cá chậu chim lồng ; sống trong lầu vàng điện ngọc mà tâm hồn bị đày đọạ như trong cảnh ngục tù.
Thực không có gì khổ sở hơn làm ngược lại chính lòng mình! Không vui vẫn cố cười cợt lả lơi, không buồn vẫn cứ phải giọt châu tầm tã... Phải khóc cho ra người yêu dấu, nũng nịu, cợt đùa cho đẹp dạ người. Nàng cứ phải làm ra mặt yêu đương giữa lúc trong lòng lạnh nhạt không cảm thấy một chút hương vị của ái tình.
Chịu đựng nhiều quá rồi, sống mãi như thế này, nàng không làm thế nào sống được nữa! Đã bao lần muốn thoát ra khỏi bốn bức tường thành kiên cố, nhưng nàng không biết rồi đây mình sẽ phải về đâu?
Nàng biết chắc rằng trốn thoát ra ngoài, nàng cũng không làm sao qua khỏi móng vuốt Chúa Trịnh. Chừng ấy nàng sẽ không còn là người ái thiếp của Trịnh Tùng mà chỉ là một kẻ tử tù, chờ giờ hành quyết.
Đã có biết bao nhiêu nàng hầu trẻ đẹp vì không chịu nổi kiếp đời tẻ nhạt trong chốn thâm cung đã liều mình trốn ra ngoài để rồi chịu cực hình cho đến chết.
Đối với Trịnh Tùng, tình yêu và thù hận đi đôi... làm trái ý ông ta chỉ là tự mình ký án tử cho mình. Cái người mà đêm hôm nào chúa Trịnh tỏ dạ yêu thương, nâng niu trìu mến, chỉ sơ hở một điều gì cũng đủ biến thành xa lạ mà thôi.
Thúy Loan vẫn biết vậy nên càng được Trịnh Tùng nâng niu, nàng càng dè dặt. Nàng khôn khéo đối xử khiến chúa Trịnh vô cùng đẹp dạ.
Ánh trăng khuya mờ nhạt trải xuống khu vườn một màu trắng sữa. Gió thoang thoảng như ru cây cỏ chìm vào giấc ngủ triền miên... Thúy Loan lần ra phía hành lang đứng lặng nhìn trời khuya, buồn bực...
Trong những đêm sâu, lặng lẽ như thế nầy, một mình nằm trong phòng không quạnh quẽ, nàng mới cảm thấy được tất cả cái bơ vơ trống lạnh của đời mình. Nàng thấy thiếu thốn nhiều lắm... Thiếu một tấm chân tình để ấp ủ nàng cho khỏi lẻ loi...
Bỗng dưng, Thúy Loan thấy nhớ tha thiết đến một hình ảnh dường như đã vùi sâu trong ký ức: Một chàng thanh niên mà đêm nào đột ngột đến với nàng giữa cuộc vây bắt của đoàn ưu binh.
Nét mặt khôi ngô, giọng nói chân thật hiền hòa, dáng diệu hiên ngang ấy đã gieo vào lòng Thúy Loan một mốị cảm tình mật thiết... Cặp mắt long lanh sáng của người ấy đã nhìn nàng và không giấu giếm được tình yêu vừa phát lộ... Nàng tưởng chừng cuộc đời nàng đã bắt đầu sang một giai đoạn khác, nhưng không ngờ chàng lại từ
giã ra đi, đột ngột như khi đến...
Thúy Loan đã qua những ngày buồn dã dượi nằm trong cung cấm mà tâm hồn hằng mải mê theo dõi bước người xa...
Thế là hết. Thúy Loan lặng lẽ thở dài. Hạnh phúc có bao giờ trở lại hai lần đâu?
Nàng cũng rụt rè nên không dám bộc lộ tâm tình, còn chàng trong lòng còn bận bịu bao nhiêu việc, dám đâu nghĩ đến tình riêng.
Thúy Loan hiện rõ việc làm của Bùi văn Khuê, nên thuở ấy ngoài tình yêu, nàng còn một tấm lòng cảm phục. Nàng biết rằng họ Bùi đang làm một việc nguy hiểm vô cùng, chống lại quyền uy của Chúa Trịnh để cứu dân chúng khỏi cảnh lầm than, đem hằng vạn con người thoát vòng áp bức mà trong số ấy có cả nàng... Chàng ra đi rồi, nàng thầm van vái cho chàng thoát khỏi lưới rập của Bình An Vương... Nhưng từ ấy tới nay, tin chàng vắng bặt, không biết hiện giờ còn mất thế nào? Nàng âm thầm chịu đựng cơn lo lắng dày vò, chứ nào dám thố lộ cùng ai.
Một bóng người nhè nhẹ bước vào phòng. Người ấy đảo mắt nhìn quanh và bắt gặp Thúy Loan đang thẫn thờ trước hành lang, liền bước ra theo...
Thúy Loan không hay biết gì hết. Tâm hồn nàng vẫn chìm trong giấc mộng xa xưa. Thỉnh thoảng nàng lại thở dài ảo não.
Một tiếng nói cất lên phá tan bầu không khí lặng yên.
- Nhớ ai mà buồn vậy, ái phi?
Thúy Loan hoảng hốt quay lại và nhìn ra Chúa Trịnh đang đứng phía sau, nàng phủ phục dưới chân:
- Xin Thiên tuế tha tội cho thiếp đã chậm cung nghinh.
Trịnh Tùng vội đỡ nàng lên cười ha hả:
- Kìa! Ái phi có lỗi gì đâu. Tại sao ái phi run rẩy thế nầy? Ồ, tay chân ái phi lạnh ngắt như đồng! Ai biểu đứng ngoài sương làm gì.
Trịnh Tùng dìu nàng vào trong, Thúy Loan vẫn chưa hoàn hồn. Giữa lúc nàng đang tưởng nhớ đến Bùi văn Khuê, không ngờ Trịnh Tùng lại đến một bên tự bao giờ mà nàng không biết.
Nàng lo sợ Chúa Trịnh đoán xét được những ý tưởng trong đầu nàng. Lần lần tỉnh lại và thấy rõ sự vồn vã của Trịnh Tùng, Thúy Loan rất yên dạ.
Nàng nũng nịu:
- Chúa thượng vào không cho thiếp biết, làm thiếp hết... hồn.
Trịnh Tùng nhìn nàng say đắm. Bỗng nhớ đến việc vừa bàn với Thái phó Nguyễn Hữu Liên, ông buồn dàu dàu, nhìn ra vườn.
Thúy Loan ngạc nhiên nhìn Chúa Trịnh. Chính nàng mới thật không hiểu vi sao đang vui. Chúa Trịnh lại trở nên tư lự u buồn, chắc không phải vì nàng làm phật ý; có điều gì lo lắng cho Chúa Trịnh đây chăng?
Nàng quỳ xuống bên cạnh Bình An Vương:
- Chúa Thượng có điều gì lo nghĩ mà thiếp xem thần sắc không được vui.
Giọng nàng đầm ấm ngân lên trong đêm vắng lặng.
Bình An Vương cúi xuống nhìn khuôn mặt trái soan đẹp mịn màng dưới ánh sáng dịu dàng của hàng bạch lạp.
Trịnh Tùng buồn bã nói:
- Ái phi ngồi lên đi. Lòng ta đương rối như cuộn tơ vò chưa có cách gì gỡ ra được. Nhìn thấy mối tình tha thiết của ái phi ta càng khó nghĩ hơn.
Thúy Loan từ từ đứng dậy rồi ngồi xuống bên Chúa Trịnh.
Lần thứ nhất, từ khi về với Bình an Vương, Thúy Loan mới chứng kiến một việc trái với lệ thông thường. Chúa Trịnh đang gặp phải chuyện gì khó khăn khiến ông phải đến đây với tất cả bứt rứt và đau khổ? Chuyện chánh trị giữa triều đình hay quân cơ mà lại đem nói với nàng?
Bỗng Chúa Trịnh âu yếm đặt tay lên vai nàng, hỏi nhỏ:
- Ái phi! Nàng có thương ta thật lòng chăng?
Dù đối với người mà nàng không yêu nhưng sao bao ngày gần gũi và trước một lời nói chơn thành đầy xúc động. Thúy Loan phải nói ngược lại với lòng mình:
- Chúa Thượng! có lẽ Chúa Thượng nghi ngờ lòng thiếp chăng?
Trịnh Tùng gục đầu xuống lẩm bẩm:
- Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Chính trong lòng ta còn dội lên một niềm yêu tha thiết thì nói chi nàng.
Lời ấy giúp Thúy Loan hiểu rõ tình yêu của Chúa Trịnh riêng đối với nàng hơn. Thì ra, từ lâu lắm, Trịnh Tùng đối với nàng không như đối với bao nhiêu hầu thiếp khác.
Phát giác mới lạ nầy không làm cho Thúy Loan mừng vì từ nay nàng sẽ tạo được rất dễ dàng, một uy thế trong cung nội; mà trái lại còn làm cho nàng chua xót hơn!
Xét kỹ lại lòng mình Thúy Loan thấy rõ tình ỵêu của nàng đối với chúa Trịnh chỉ là một sự gượng ép mà thôi. Tinh yêu giả dối ấy phát sanh do sự kinh sợ uy quyền.
Mới vừa đây, nàng thoảng thấy cảm động trước tình yêu chân thật của Trịnh Tùng nhưng nó chỉ phớt qua như cơn gió thoảng trong vườn.
Hơn nữa, ngày nay Thúy Loan không còn làm chủ lòng nàng được nữa. Nó đã ‘‘bay’’ xa lắm rồi; nó đã theo chân người lữ khách một đêm nào gặp nàng trong lúc ngẫu nhiên.
Nhưng dù sao trước hoàn cảnh này Thúy Loan cũng cảm thấy không thể lãnh đạm được trước những cử chỉ của Trịnh Tùng.
Nàng ngước mặt lên hỏi:
- Chúa Thượng, có điều gì lo nghĩ xin cứ nói xem thiếp có thể giúp đở được phần nào chăng?
Trịnh Tùng nhìn nàng cảm động:
- Ái phi nên hiểu rõ tình yêu của ta đối với ái phi. Ta không bao giờ muốn rời ái phi một phút nào đừng nói chi đến hằng bao nhiêu năm tháng. Nhưng trước tình thế này, ta khó nghĩ lắm.
Thúy Loan ngạc nhiên hỏi dồn dập tới:
- Chuyện gì vậy Chúa Thượng?
Trịnh Tùng chậm rãi đáp:
- Ái phi hãy bình tĩnh nghe ta nói. Từ bao lâu nay
la chuẩn bị một cuộc tấn công vào đất Mạc. Và muốn nắm chắc phần thắng lợi, ta đã cho toàn đội dọ thám len lỏi vào Thăng Long để dò xét, tổ chức nhiều đội ngũ trong lòng quân giặc. Những đội ngũ nầy chỉ chờ đợi đến lúc ta xua quân tấn công sẽ làm nội ứng phá thành nhà Mạc. Nhưng bất ngờ, bọn Bùi Văn Khuê và Lê Thế Hùng...
Trịnh Tùng nín bặt và hơi kinh dị vì thoáng thấy mặt Thúy Loan đổi sắc.
Ông vội hỏi:
- Ô hay! Ái phi sao thế?
Thúy Loan giựt mình. Biết mình vụng về, nàng vội trấn tỉnh ngay:
- Tâu Chúa Thượng, thiếp thấy hơi xây xẩm mặt mày...
Chúa Trịnh đở nàng nằm xuống rồi nói:
- Có lẽ ái khanh bị nhiễm sương rồi đấy! Để cho gọi lươhg y vào chẩn mạch...
Thiếu phụ ngăn lại:
- Chúa Thượng chớ nhọc lòng. Thiếp nằm một lúc là khỏi ngay. Xin Chúa Thượng kể tiếp câu chuyện lúc nãy.
Trịnh Tùng ngồi xuống bên Thúy Loan nói tiếp:
- Hai tên khốn kiếp Bùi văn Khuê và Lê Thế Hùng độ nào phá rối Tây Đô, bị quân ta đánh đuổi chạy ra Thăng Long đầu hàng họ Mạc. Chúng quyết tâm truy nã và phá vỡ tất cả những tổ chức dọ thám của ta,.. Hiện nay ngoài vài địa điểm lẻ loi quân ta không làm thế nào hiểu được tình hình quân Mạc. Mà như vậy thật là bất lợi nếu ta khởi cuộc tấn công vào Thăng Long. Ta thật bối rối vô cùng. Vừa đây, quan Thái phó Nguyễn Hữu Liên đề nghị dùng mỹ nhơn kế mới dễ dàng lọt vào đất Mạc. Ta phân vân chưa biết tìm ai thì Nguyễn Thái phó khuyên ta nên ngỏ ý nhờ ái phi thi hành nhiệm vụ khó khăn này... Lòng ta thật khó nghĩ vô cùng...
Trịnh Tùng nói thêm nhiều lắm. Ban đầu Thúy Loan rất kinh ngạc nhưng về sau nàng không còn để tâm nghe nữa. Nàng lim dim mắt thả tâm hồn theo cơn mộng bất ngờ. Nàng thấy lòng mình rộn lên một niềm vui không bờ bến: Nàng sắp đươc thoát ly khỏi cảnh trói buộc nầy.
Đồng thời, Thúy Loan tự nhủ thầm:
- Thế là họ Bùi đã thành công trên đất Mạc và cừu xưa chàng có hy vọng trả được rồi.
Nhưng Thúy Loan thấy e ngại vô cùng. Chuyện nầy được phái đến Thăng Long nàng sẽ đi với phận sự của Trịnh Tùng giao phó; dù muốn dù không, nàng cũng trở nên kẻ thù nghịch của họ Bùi, liệu tâm tình rồi đây có cởi mở được không?
Bỗng Thủy Loan giật mình vì câu nói của Chúa Trịnh:
- Phải không ái khanh? Ái khanh nghĩ thế nào về đề nghị của quan Thái phó?
Nàng kinh hoảng vì từ lúc nãy đến giờ nàng có chú ý xem Chúa Trịnh nói những lời gì đâu.
Nàng ấp úng thưa:
- Vâng. Số phận của thiếp hoàn toàn tùy Chúa Thượng định đọạt.
Trịnh Tùng đặt hai taỵ lên vai Thúy Loan lẩm bẩm:
- Nhưng làm thế nào ta xa ái phi cho được mà bắt buộc ta phải hy sinh. Đừng hòng ai cướp được người yêu của ta.
Thúy Loan chăm chú lóng tai nghe và bàng hoàng lo ngại. Trịnh Tùng đã quyết định không đồng ý cho nàng ra Thăng Long rồi ư?
Thúy Loan cầm lấy tay Trịnh Tùng nói bằng giọng tha thiết:
- Tâu Chúa thượng, trong giờ phút này, thiếp mới hiểu rõ lòng Chúa thượng đối với thiếp và chắc Chúa thượng cũng rỏ tình yêu của thiếp. Thiếp chỉ mong cho cuộc đời đừng sóng gió để được mãi mãi ở cạnh bên mình, hầu hạ phục dịch Chúa thượng đến mãn đời.
Bình an Vưo,ng đỡ nàng lên:
- Ái phi hãy ngồi lên đi. Đừng nghĩ lẩn thẩn như vậy. Bao giờ nàng lại không ở bên ta...
Chúa Trịnh lại thẫn thờ nhìn ra vườn ngự. Trong não cân ông diễn ra một sự dằng co Sôi nổi giữa quyền lợi và tình yêu... Thực ra trong thâm tâm, ông không bao giờ có ý định xa Thúy Loan vì sắc đẹp diễm kiều, tánh tình khôn ngoan của nàng đã làm cho ông vô cùng luyến ái. Cho nên, mới thoạt nghe Nguyễn hữu Liên đề nghị ông phản đối ngay. Đến lúc vào đây thấy tình yêu của Thúy Loan đối với mình, Trịnh Tùng càng thấy khó mà ‘‘hy sinh’’ nàng cho việc lớn.
Nhưng càng suy đi tính lại, càng nghĩ đến ngày tiến đánh Thăng Long gần kề, Chúa Trịnh thấy bứt rứt không yên. Không hy sinh nàng, biết lấy ai dò xét quân tình Chúa Mạc, tạo sự lủng củng trong hàng ngũ chúng bây giờ? Sự tiến quân tấn công Thăng long không còn chậm trễ được nữa; tướng sĩ, lương thực đã chuẩn bị lâu rồi, đình hoãn là nguy hại không lường được.
Đêm lặng lẽ trôi qua, Thúy Loan đã mệt mỏi. Nàng giả vờ thiêm thiếp giấc nồng. Nàng chỉ mong thoát khỏi cung cấm của Trịnh Tùng bằng mọi cách; gặp dịp nào nàng cũng không từ bỏ, nhưng thấy Chúa Trịnh tha thiết giữ nàng, Thúy Loan cũng không nói gì hơn!
Chỉ riêng Trịnh Tùng đang gặp phải một cơn sóng gió trong lòng. Càng nghĩ đến quyền lợi của mình, đến sự cần thiết phải tiêu diệt bè lũ Chúa Mạc, ông thấy nhẹ lần tình yêu đối với Thúy Loan. Và tự dối lòng mình, Chúa Trịnh nghĩ rằng cần phải nghĩ đến việc lớn trước đã... Thúy Loan có thể vì Chúa mà ra Thăng Long vài ba năm rồi lại trở về sống mãi bên ông.
Nghĩ được đến đây, Chúa Trịnh hơi yên dạ như vừa tìm ra được một lối thoát. Ông định lay gọi Thúy Loan để nói với nàng những ý nghĩ của mình, nhưng Chúa Trịnh cảm thấy ngại ngùng.
Trịnh Tùng đứng lên đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ. Ông rất bực dọc vì tại sao đối với Thúy Loan ông không thể dùng được cái uy quyền tuyệt đối: chỉ truyền lịnh và không ai có luyện được phép cãi lại. Với Thúy Loan, ông cảm thấy khó khăn khi phải dùng đến quyền lực này...
Vừa mới tỏ cho nàng Ihấy rõ tình yêu của mình bỗng dưng lại đổi ý phái nàng vào đất giặc thì Thúy Loan sẽ nghĩ thế nào? Chúa Trịnh rất áy náy. Việc thay đổi quyết định hay nghiêm lệnh đột ngột xảy ra rất thường trong triều đình cung điện nhưng đối với Thúy Loan, Chúa Trịnh bị tình yêu chi phối rất nhiều, ông bắt buộc phải đối xử êm dịu và thật thà hơn.
Thúy Loan lần nầy đã thiêm thiếp ngủ say, và nàng không nghĩ rằng sự khôn khéo của nàng từ bao lâu nay đang lam khổ lòng Chúa