← Quay lại trang sách

15. Ra đi cho vẹn đôi đường

ĐÊM lần về sáng, Thúy Loan bỗng giựt mình tỉnh giấc. Nàng ngạc nhiên thấy Chúa Trịnh vẫn đi đi lai lại trong phòng, suy nghĩ, đăm chiêu... Trí thông minh giúp cho nàng xét đoán được những gì đã xảy ra bên trong lòng Chúa.

Nàng lẩm bẩm một mình:

- Tội cho Chúa Trịnh, vừa muốn giữ ta, mà cũng vừa muốn chiếm lấy Thăng Long!... Trằn trọc không ngủ được là phải lắm...

Giả vờ như không biết điều gì hết, Thúy Loan ngồi dậy nũng nịu với Bình an Vương:

- Chúa thượng, tại sao Chúa thượng chưa đi nghỉ? Trịnh Tùng quay lại nhìn nàng không đáp. Vừa mới thức dậy, tóc lòa xòa xuống má, mắt sáng long lanh tạo cho Thúy Loan một vẻ đẹp kỳ diệu như mơ. Trịnh Tùng nhìn nàng say đắm và nghĩ đến một ngày nào đó nàng phải xa mình, một thân ra tận Thăng Long để cợt đùa với các tướng lãnh của họ Mạc, ông thấy lòng mình như se thắt lại.

Nhưng làm sao, trong giờ phút cấp bách này, cho vẹn cả đôi đường: Người yêu không mất mà quân thù phải rả tan... Thúy Loan lại làm mặt hờn dỗi:

- Chúa Thượng sao vậy? Sao không trả lời câu hỏi của Thiếp? Thiếp giận rồi đấy...

Nàng vùng vằng xây mặt vào trong, ấm ức khóc. Những giọt nước mắt giả tạo cứ luôn tràn xuống má làm đảo điên lòng Chúa Trịnh...

Bình an Vương ngồi xuống bên nàng nói nhỏ:

- Ái khanh ơi! Đừng khóc nữa, ta khổ sở lắm rồi. Suốt đêm ta không ngủ được, nàng còn hành tội ta nữa ư?

Thúy Loan lau khô nước mắt nhìn Trịnh Tùng.

Bình an Vương cảm thấy mình cần phải quyết định cấp tốc, không thể chần chờ nữa. Có xa nàng một vài năm mà chiếm được Thăng Long cũng không hối tiếc gì.

Trong giờ phút này họ Trịnh hết sức khôn khéo. Ông cố sức giấu giếm những ý tưởng biến đổi trong tâm trí và vẫn giữ vẻ tha thiết đối với nàng để có thể gợi được tình cảm của Thúy Loan mà dùng nàng cho được việc.

Chúa Trịnh ngước nhìn nàng và nói trong sự buồn khổ tuyệt vời:

- Ái Khanh, đêm ngày ở trong cung cấm, có biết đâu đến những biến chuyển bên ngoài... Ta hiện gặp nhiều khó khăn trong việc đối đầu với quân nhà Mạc. Chúng ý lợi thế nên thường khuấy rối quân ta. Để trả thù chúng và giữ bền cơ nghiệp là phải chiếm cho được Thăng Long, phá tàn quân Mạc...

Nguyễn thúy Loan rụt rè hỏi:

- Quân binh của ta không đủ sức đương cự với quân nhà Mạc hay sao?

Chúa Thượng Trịnh Tùng khẽ đáp:

- Nhà Mạc đã sẵn nhiều tướng giỏi, lắm cơ mưu, nay tại thêm bọn Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng ra giúp sức, nên ta e ngại vô cùng... Sớm muộn gì chúng cũng sẽ tấn công quân ta lần nữa. Ta thực chưa biết liệu định thế nào bây giờ?

Thúy Loan lặng yên suy nghĩ. Trong những lời của Chúa Trịnh nàng thấy bộc lộ rõ rệt nỗi sợ hãi đối với Bùi văn Khuê và Lê Thế Hùng. Tự dưng nàng cảm thấy thích thú âm thầm hơn lúc nào hết, thích thú biết rằng họ Bùi, người mà nàng cảm phục đã làm cho một kẻ uy quyền tột chúng như Bình An Vương Trịnh Tùng phải khiếp đảm. Và nàng càng cảm thấy mến Bùi văn Khuê hơn.

Trong lúc ấy, bên tai nàng, Trịnh Tùng vẫn tiếp lời:

- Xa nàng lòng ta như chết! Nhưng biết làm sao trong tình thế này?

Như trên đã nói Thúy Loan muốn nhân dịp này, mượn cớ để thoát ra ngoài cung cấm... Nhưng dù sao nàng cũng thấy bồn chồn e ngại khi tuân lệnh của Trịnh Tùng. Ra Thăng Long thi hành nhiệm vụ gián điệp biết nàng có thoát khỏi lưới của tướng sĩ nhà Mạc chăng?

Nhất là Bùi văn Khuê con người mà nàng rất vị nể, kính yêu, hiểu lầm nàng thì tai họa vô cùng.Nhưng dù sao, thoát khỏi nơi đây vẫn hơn, Thúy Loan nghĩ thầm như vậy. Nàng vội quỳ tâu:

- Chúa Thượng nghĩ rất phải! Việc quốc gia là trọng. Hy sinh tình yêu của ta trong vài năm mà thành việc lớn thì cũng nên làm. Nếu thiếp thành công, quân ta chiếm được Thăng Long thì dù thiếp có chết cũng cam.

Được lời như cởi tất lòng. Chúa Trịnh rất vừa ý. Nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt u sầu như sắp mất một bảo vật gì, không còn tìm lại được.

Bình an Vương buồn bã thốt lời:

- Ái Khanh đừng nói như vậy. Dù sao rồi chúng ta cũng sẽ tái hợp sau khi chiếm được Thăng Long. Hãy nhìn ta đi ái khanh. Nàng có hiểu được lòng ta yêu thương ái khanh đến bực nào chăng? Ta xa nàng thật vô cùng chua xót, nhưng nghĩ cho kỹ, không còn cách nào khác hơn được nữa.

Thúy Loan cũng giả vờ lộ vẽ bùi ngùi. Nàng cố làm ra mặt đau thương:

- Tâu Chúa thượng! Thiếp hiểu rõ tình thương của Chúa thượng đối với thiếp, nên thiếp cảm mến vô cùng; cho đến đời đời kiếp kiếp, thiếp không làm sao quên ơn được. Dù rồi đây có ngọc nát vàng tan...

Chúa Trịnh ngắt lời:

- Kia ái phi! Sao ái phi cứ nói gở mãi thế? Ngày gần nhau sẽ không xa lắm đâu! Miễn ái phi cố hoàn thành nhiệm vụ cho mau chóng...

Bên ngoài, ánh bình mình đã lên, trong khi sương sớm loảng tan dần...

Liên tiếp cả tháng trường bận rộn vì công việc trừ khử dư đảng bọn ‘‘hung thần’’ ở rừng Độc Vạn và phanh phui những tổ chức gián điệp của Chúa Trịnh ở Thăng Long. Lê thế Hùng cũng tạm quên được vết thương lòng. Biết rõ nỗi khổ tâm của bạn, nên Bùi văn Khuê vẫn thường an ủi chàng...

Từ khi Ngọc Lan bỏ đi rồi, họ Bùi cố tìm cách cho bạn lảng quên sự tiếc nhớ trong công việc hằng ngày: hết chiến đấu với bọn ‘‘hung thần’’ lại len vào sào huyệt phe dọ thỏm địch.

Nhưng lần lần ‘‘hung thần’’ đều bị tiêu diệt, những tổ chức dọ thám bị phá vỡ tan tành. Lê thế Hùng trở về cuộc sống bình thường thì nỗi tiếc nhớ bâng khuâng lại nổi dậy.

Tự chàng cũng hiểu là họ Bùi cố giúp chàng thoát khỏi nỗi khổ lòng và chính chàng cũng quyết tâm quên đi; nhưng làm thế nào được, một khi hình ảnh người thiếu nữ yêu kiều, đáng mến kia đã in sâu vào não cân chàng...

Có nhiều lúc lòng buồn dã dượi, Thế Hùng tự giận thay cho tình cảm mềm yếu của mình. Chàng vùng đứng dậy chạy ra võ trường cởi ngựa, múa kiếm, bắn tên.

Cố làm sao cho quên bẵng đi hình ảnh của Ngọc Lan.

Nhưng làm thế nào được! Những đêm khuya vắng lặng một mình, chàng cảm thấy mong nhớ nhiều hơn... Sự trống trải của cuộc đời, làm cho chàng đau buồn cả tâm hồn. Trong lòng ngổn ngang trăm nỗi:Thù xưa chưa trả được lại đèo

thêm một nỗi hận lòng...

Tâm hồn Thế Hùng bị xáo trộn rất nhiều mấy lúc sau này, làm cho con người chàng phờ phạc hẳn đi...Thù cha canh cánh bên lòng không biết đến bao giờ trả được?!

Bùi văn Khuê, ngày đêm cùng các tướng rèn luyện binh sĩ rần rộ, Mạc mậu Hiệp lo chuẩn bị lương thực, mộ thêm tân binh, bổ sung thành nhiều đội ngũ... Cuộc tấn công chưa biết đến bao giờ mới thực hành?

Lê Thế Hùng tự nghĩ trong lòng như vậy, cho nên gặp lúc Ngọc Lan ra di, tâm hồn chàng bị khủng hoảng trầm trọng.

Khổ thay! Đối với Bùi văn Khuê, là người chàng kính trọng nhiều nhất, mà Thế Hùng cũng giấu nhẹm những tư tưởng buồn nản của mình...

Bùi văn Khuê vẫn thường chú ý đến hành động của bạn. Nhưng mấy lúc sau này thường mắc việc quân cơ, chàng ít trò chuyện lâu với Thế Hùng.

Cho đến một buổi sáng, quân hầu vào phòng cấp bảo với chàng rằng Lê Phó tướng đã bí mật ra đi và có để lại một bức thư dành cho Đại tướng.

Bùi văn Khuê kinh ngạc vô cùng, bốc thư ra xem mà lòng rối như tơ vò… Tại sao Lê Thế Hùng bỏ đi? Vì quá thương nhớ Ngọc Lan? Hay phiền muộn điều gì? Những dòng chữ cứng rắn của Thế Hùng hiện lần ra trước mắt:

Đại huynh nhã giám,

Tiểu đệ rất khổ lòng mà phải ra đi không báo trước cho Đại huynh được một lời. Thực tiểu đệ biết mình lỗi lắm!

Nhưng, khổ nỗi, tiểu đệ không làm thế nào hành động khác hơn.. Nếu nói ra chắc chắn Đại huynh sẽ cản ngăn không cho đệ ra đi, và cũng như bao nhiêu lần trước, đệ lại nhẫn nhục đợi chờ cơ hội…

Đại huynh ơi: Đệ đã quá sức kiên tâm, dẳn thù hận xuống tận đáy lòng trong bao lâu nay, để khỏi làm phiền Đại huynh!

Nhưng mà thù cha sôi sục mỗi ngày một nung nấu hơn lên, đệ không còn can đảm đợi chờ được nữa…

Đệ xin nói mau để Đại huynh rõ là Đệ quay về Tây Đô, sống trong lòng giặc để tìm cách phục thù. Và Đệ tin tưởng phen này. Đệ sẽ thành công.

Kể như vậy cũng tạm yên về phần Đệ. Riêng về Đại hunh đã gặp được thời cơ. Sau khi phục thù xong, Đệ sẽ quay về.

Dù ở xa xôi, Đệ vẫn hằng tưởng nhớ đến Đại huynh.

Ngu đệ bái bút

LÊ THẾ HÙNG.

Đọc xong thư Bùi Văn Khuê than thở nhìn ra ngoài trời.

Chàng không giận Thế Hùng nhưng nghĩ càng thương bạn nhiều hơn. Thế Hùng đã hành động sai lầm vì tâm hồn chàng quá yếu đuối, không chịu nổi một sự xáo trộn tình cảm như sự ra đi của Ngọc Lan...

Bùi văn Khuê đoán xét được tất cả. Chàng thấy rõ Lê thế Hùng không dám nói thật lòng mình: sự thất vọng này xô đẩy đến sự chán nản khác…

Việc trở về Tây Đô của Lê thế Hùng, không làm cho Bùi văn Khuê e ngại lắm vì chàng tin tưởng ở tài trí của Thế Hùng. Nhưng điều khiến chàng hơi lo là sự liều lĩnh của bạn ; nhất là trong lúc tâm hồn họ Lê đang trải qua một cơn khủng hoảng trầm trọng. Họ Lê dám liều làm những việc chấn động Tây Đô và do đó không chắc chàng thoát khỏi sự bủa vây của bè lũ Trịnh Tùng.

Bùi văn Khuê cảm thấy lòng buồn vô hạn. Cuộc đời đơn độc của chàng từ khi gặp được Lê thế Hùng đã thấy bớt lẻ loi. Luôn luôn chàng tự nhận là mình có trách nhiệm với Thế Hùng, lo lắng cho bạn từ chút.

Chàng không ngờ, bao nhiêu lâu sống gần nhau mà Lê thế Hùng không cảm nhận được tình thương mến đậm đà của chàng mà lại hành động một cách đột ngột như vậy...

Trong đoạn chót của bức thơ, Lê thế Hùng đã viết một câu khiến chàng không được vừa ý. Chàng không ngờ Lê thế Hùng có thể hiểu lầm chàng đến như vậy: ‘‘Gặp được thời cơ để lập công đanh’’? Thật là điên dại! Chàng có bao giờ tha thiết đến cái chức Đại tướng của Chúa Mạc ban cho đâu?

Là một giang hồ dũng sĩ, chàng sống với một chí hướng khác hơn.

Chàng sở dĩ nhận tước vị của Chúa Mạc phong là nghĩ nhiều đến Thế Hùng...Muốn tận lực trong việc phục thù cho bạn. Nào ngờ Thế Hùng đã nghĩ lầm về chàng. Tuy nhiên, Bùi văn Khuê đã tự trách mình không tìm cách giải bày rõ ràng ý định mình cho bạn biết và thẳng thắn khiển trách sự yếu đuối của Thế Hùng.

Bây giờ thật là rắc rối. Thế Hùng đã bỏ đi rồi. Chàng lại bị bận rộn với phận sự ở đây, không thể cùng bạn chắp cánh tung trời sống chết cho có nhau... Bỏ mọi việc đang làm thì thật là công dã tràng xe cát... Với lực lượng tinh nhuệ của quân Mạc ngày hôm nay chàng tin tưởng rằng với sự điều khiển của mình chàng sẽ chiến thắng quân Trịnh dễ dàng...

Còn bỏ Lê thế Hùng xông xáo một mình trong đất giặc chàng cũng không yên dạ.

Phải tìm một cách nào cứu được bạn?