16. Người bí mật xuất hiện ở Tây Đô
ĐÊM tối vội vàng trùm xuống Tây Đô. Thành phố bắt đầu rộn rịp vui chơi, các hàng quán tửu lầu đông nghẹt những người.
Riêng khu vực hoàng thành, phủ chúa là im lặng như tờ... Trên những tường thành kiên cố, bóng tối trải lên một màu đen thê thảm.
Trước phủ chúa, đoàn tuần binh vừa vượt qua, vó ngựa rào rạo quanh bờ hào một lúc rồi mất hẳn, trả lại sự tĩnh mịch cho đêm sâu...
Cổng phủ vừa khóa chặt, bọn lính canh cũng đã đổi phiên gác về đêm. Họ quây quần bàn chuyện vặt ban ngày, và vì thế hơi bất cẩn trong khi canh gác.
Giữa lúc ấy, một bóng đen âm thầm lội qua hào sâu. Kẻ liều mạng này không ai khác hơn là Lê thế Hùng, người tráng sĩ oai dũng đã mang một mối hận không đội chung trời với chúa Trịnh.
Rời bỏ Thăng Long một cách đột ngột như ta đã biết, chàng bí mật về Tây đô tìm nhà một người lão bộc trung thành ngày xưa của phụ thân chàng. Gặp lại những người thân thích, lòng chàng không khỏi bùi ngùi xúc động, nhưng khi nghe kể hết
nhưng hành động tàn ác của Trịnh đối với dòng họ chàng, Thế Hùng thấy lòng uất hận vô cùng.
Chàng được biết Trịnh Tùng đã hạ lệnh tịch thu tất cả sản nghiệp của phụ thân chàng. Ngoài ra, chúa Trịnh còn sai giết chết một số bà con quyến thuộc của chàng hoặc đày họ lên miền quan tái.
Lê thế Hùng đau xót vô cùng, lòng cừu hận càng nung nấu hơn lên. Chàng quyết lòng trả cựu thù, nhưng nhìn lại sức mình hiện tại, Thế Hùng nghĩ chỉ còn có một cách là liều mình vào thích khách chúa Trịnh.
Tình yêu buổi đầu tan vỡ làm cho Lê thế Hùng gần như mất định hướng. Nỗi thất vọng khiến chàng hóa ra liều lĩnh hơn lúc nào hết và hành động không cần suy xét hay bàn tính với ai nữa. Xa Bùi văn Khuê, chàng mất hẳn những lời khuyên răn xác đáng của bậc đàn anh. Thế Hùng tuy biết vậy, nhưng còn làm sao khác hơn được nữa?!
Chàng đợi chờ cho đêm đến là khởi sự ra tay... Thế Hùng tin tưởng phen này mình sẽ thành công và cứu giúp dân chúng khỏi bàn tay đẫm máu của Trịnh-Tùng. Nhưng chàng nghĩ lầm, Trịnh Tùng dù bị giết đi, con cháu nhà Trịnh vẫn còn nắm quyền hành trong tay thì không có gì lay chuyển được cơ nghiệp của họ Trịnh.
Lội qua khỏi những hào sâu lạnh buốt, chàng thanh niên lặng lẽ leo lên bờ đứng sát vào tường, nghe ngóng. Bốn bề im lặng như tờ … Chàng thấy hồi hộp trong lòng. Im lặng như tờ… Chàng thấy hồi hộp trong lòng. Im lặng một lúc, Thế Hùng nhìn lên thành cao vọi, cố tìm lấy một phương kế lọt vào trong. Chàng chắc chắn trên đầu tường có một hàng miểng chai bén nhọn, sợ sẩy một chút có thể nguy hiểm tính mạng.
Trời tối quá, không nhìn thấy được các cành cây chỉa ra ngoài, rất khó liệng móc lên, buộc dây leo vào. Chàng đang suy tính, chợt rờ đụng những hàng dây leo sát vách tường.
Những dây này có lẽ đã lâu đời lắm rồi, nên to lớn bằng cườm tay. Thế Hùng vui mừng không xiết kể. Chàng vội vàng, nắm lấy dây kéo thử ; dây chắc lắm, rễ ăn sâu vào phía bên trong, nên cái thân thể to lớn của Thế Hùng đeo lên không thấy lay chuyển một chút nào, Thế Hùng soát lại khí giới đeo bên mình rồi lần lần phăng dây lên khỏi mặt thành.
Cành cây rậm rạp phía trong toả xuống càng làm cho mặt tường càng đen tối hơn. Những ai đứng dưới không làm sao trông thấy phía trên được.
Thế Hùng không dám đặt chân trên mặt tường, cố phóng mình đeo lên một cành to lớn và đưa mắt quan sát khắp xung quanh.
Trong phủ Chúa đèn thắp sáng như ban ngày, nhưng giữa những khoảng nhà giáp nhau, Lê thế Hùng chú ý thấy mình còn có thể núp được. Chàng lần theo thân cây xuống đất. Chân vừa chấm mặt đất, Thế Hùng kinh hồn nhảy vụt vào một hẻm nhỏ, dán sát người vào tường.
Từ đằng xa, một đoàn lính, gươm tuốt sáng ngời đang nhịp nhàng tiến tới. Rất may là họ không trông thấy Thế Hùng và vẫn ung dung đi tuần tiễu quanh vòng thành. Đợi cho họ qua khỏi, Thế Hùng lần đường nhỏ, nép mình trong bóng tối, nhắm hướng những dãy lầu cao trực chỉ...
Đêm cứ trôi qua, tiếng mỏ cầm canh xa xa vọng lại đều đều... Tiếng hát của một cung nữ từ trên lầu cao buông rơi du dương thảnh thót. Tiếng tơ đồng ai oán hòa theo... xen lẫn với tiếng cười khả ố nỗi lên từng đợt.
Thế Hùng ngước mắt nhìn lên lầu cao sáng chói ánh đèn, nơi phát ra hai âm thanh trái ngược. Chàng nhìn trước, ngó sau rồi phóng mình đeo lên một cành cây rắn chắc, chuyền qua những tàn rậm rạp về phía mái lầu... Chàng hành động nhẹ nhàng và lanh lẹ, không lay động lá cành, khiến lũ quân canh dưới kia không tài nào đoán được có người đã lọt vào vùng tử địa.
Vụt một cái, chàng thanh niên đã nhảy sang mái ngói. Chàng vận toàn màu đen, nằm sát vào mái ngói đen sẫm rêu phong rất tiệp màu... Tuy nhiên Thế Hùng cũng nằm im một lúc xem động tịnh ra sao, tiếng đàn hát vẫn véo von, tiếng cười đùa cợt vẫn vang lừng.
Chàng đứng vụt dậy chạy thoăn thoắt trên nóc nhà, nhắm hướng có tiếng hát ca mà đến, vì chàng tin tưởng ở nơi đó, Chúa Trịnh đang vui say cùng cung tần mỹ nữ. Đến nơi, Thế Hùng nằm sát xuống, dở ngói nhè nhẹ ra xem... Mùi phấn hương và cao lương mỹ vị thoang thoảng bay lên.
Phía dưới, Thế Hùng nhìn thấy rõ Chúa Trịnh Tùng đang ngồi chính giữa, một bên là Thái phó Nguyễn hữu Liên, bên kia là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần mà thoáng nhìn sơ qua, Thế Hùng đã nhớ ra ngay.
Chàng buột miệng kêu lên nho nhỏ:
- Ô kìa! Nàng hầu thiếp của Trịnh Tùng!
- Phải rồi! Chàng không làm sao lầm được. Sực nhớ ra rằng Thúy Loan biết rõ mặt thật của mình, Thế Hùng vội vàng lấy khăn đen trùm lên mặt cẩn thận.
Thế Hùng nào ngờ, buổi tiệc này chính là buổi tiệc của Trịnh Tùng tổ chức để tiễn đưa người ái thiếp sang đất giặc... Và chính đêm nay là đêm cuối cùng của Nguyễn thúy Loan ở Tây Đô.
Tiếng đàn hát vẫn ngân lên đều đều, chúa Trịnh Tùng say khướt lả lơi, kẻo đầu Nguyễn thúy Loan sát vào mình, giọng lè nhè:
- Ái khanh ơi! còn đêm nay là tiễn biệt... Đêm nay là của hai ta...
Thế Hùng thấy rõ Thúy Loan cúi đầu như né tránh mùi rượu sặc sụa của Trịnh Tùng. Chàng vụt nhớ đến Bùi văn Khuê. Nếu giờ phút này họ Bùi chứng kiến được cảnh nầy chắc không khỏi đau lòng. Riêng Lê Thế Hùng, càng nhìn bộ mặt của Trịnh Tùng, càng sôi gan lên không chịu được nữa... Chàng rút lưỡi dao sáng quắc trong mình, dơ thẳng cánh tay nhắm ngay Trịnh Tùng toan phóng tới...
Bất đồ một một tiếng thét vang rền giữa đêm trường lặng lẽ:
- Thích khách! Thích khách!
Lê Thế Hùng vừa phóng lưỡi dao bay đi thì Trịnh Tùng chợt nghe tiếng la đã để ý đề phòng.
Thấy một lằn chớp sáng từ nóc nhà bay xuống, họ Trịnh vội lăn mình xuống đất.
Thật không ngờ! Chính Lê Thế Hùng cũng không ngờ, giữa vòng Phủ Chúa, còn một cái đài thật cao, có lính canh cẩn thận. Tên lính gác đài từ lúc nãy đã chú ý đến một bóng đen lù lù trên mái lầu nên hắn cố theo dõi dò xét bằng đôi mắt cú vọ của hắn … Mấy lần hắn toan báo động nhưng thấy bóng đen vẫn im lìm, hắn e ngại mắt mình quáng gà, nhìn không đúng mà báo động sai giữa lúc Chúa đang vui đùa thì nguy mạng…Hắn ẩn nhẫn chờ đợi cho đến lúc Lê Thế Hùng dở ngọn dao lên chớp sáng, hắn mới tin chắc là mình trông không lầm…
Tiếng hét vang lên giữa đêm trường lặng lẽ làm náo động cả Phủ Chúa!
Cung tần, mỹ nữ quá kính hãi kêu thét ầm ĩ... Quân lính được tin báo động ồ ạt kéo ra, nhìn lên nóc lầu rồi vây quanh chặt chẽ... Trong phòng của Chúa Trịnh, mạnh ai nấy chạy náo loạn cả lên...
Riêng Nguyễn thúy Loan vẫn bình tĩnh. Nàng lặng lẽ thoát ra ngoài chạy vụt về phòng riêng của mình, khóa chặt cửa lại... Trong giờ phút này, nàng không muốn ở gần bên Chúa Trịnh vì biết đâu đang hăng say chém giết, kẻ thích khách làm gì phân biệt được giả chơn, đôi khi có thể hại đến sinh mạng của nàng cũng nên...
Vì không muốn chết một cách vô lối, Thúy Loan thoát ra khỏi chỗ hỗn loạn đó là phải...
Trước tình thế này, Lê thế Hùng đã thấy rõ nguy cơ xảy đến cho mình, lưỡi dao ám sát Chúa Trịnh đã không trúng đích lại còn làm lộ hành tung bí mật của chàng.
Quân sĩ mỗi lúc càng kéo đến đông đảo, bao chặt quanh Phủ Chúa.
Thế Hùng vội rút kiếm ra để phòng thân.
Dưới kia quân Trịnh đã bắt đầu bắn tên lên tới tấp. Thế Hùng múa kiếm vùn vụt che chở khắp thân mình rồi lăn tròn trên mái ngói về phía bên kia lầu. Vừa ngồi nhổm dậy, chàng thất kinh hồn vía vì quân Trịnh như đàn kiến cỏ đang dùng thang dây ồ ạt leo lên. Chúng la hhét vang trời:
- Thích khách. Nó đây rồi...
Lúng túng ở giữa, Thế Hùng không còn biết thoát chạy đường nào được nữa. Thế là hết! Thù cha không trả được lại còn gây lụy vào thân. Chàng bỗng nhớ đến Bùi văn Khuê, đến những lời khuyên ngăn của bạn mà đến giờ phút này, Thế Hùng mới thấy là xác đáng.
Chàng không sợ chết nhưng chỉ buồn vì mối thù không trả được mà thôi!
Quân Trịnh đã ồ ạt bò lên đến nóc lầu. Chúng đổ xô về phía Thế Hùng như nước vỡ bờ.
Thế Hùng nghĩ rằng trước sau gì mình cũng chết nhưng chàng quyết chiến đấu đến kỳ cùng dù có bỏ xác cũng cam tâm. Ít nhứt chàng cũng làm cho chúa Trịnh phải một phen kinh hồn táng đởm.
Chàng thối lui ra phía sau đợi cho bọn quân sĩ chạy ùa tới liền phóng mình ngang qua đầu chúng và sa vào giữa đám đông ra sức tả xung hữu đột. Quân Trịnh bất thình lính bị chém giết, hoảng sợ chạy tán loạn.
Chỉ trong nháy mắt, dưới lưỡi kiếm của chàng, thây quân Trịnh ngổn ngang trên mái ngói. Chúng kinh hồn hoảng vía, mất cả hăng hái rồi lui dần, lui dần, để rốt cuộc tập trung lại một nơi thủ thế.
Lê thế Hùng chỉ chờ có vậy thôi.
Chàng dùng hết sức mình phi thân nhảy vọt lên có hằng mấy chục thước, biến mình vào những tàn cây rậm rạp rủ xuống mái lầu. Quân Trịnh ùa đến đấy là không còn thấy tâm dạng chàng đâu nữa, chúng lùng kiếm khắp mọi nơi nhưng dễ gì tìm kiếm, một khi mà Thế Hùng đã thoát khỏi vòng vây.
Trịnh Tùng tức giận la hét ầm ỹ. Ông ta giận là phải, vì ngay tại Phủ chúa mà tướng sĩ, quân binh tinh nhuệ không vây bắt nổi tên thích khách, ngang nhiên và xông xáo chém giết như chỗ không người.
Trịnh Tùng truyền lệnh canh phòng nghiêm nhặt khắp phủ, không chừa một chỗ trống nào có thể để cho thích khách thoát ra được... Bên trong quân sĩ phải lùng kiếm suốt đêm, từ lùm cây, bụi cỏ phải tìm cho ra kẻ thù nguy hiểm ấy.
Lệnh chúa truyền ra, cả tướng sĩ đều kinh hồn khiếp vía. Chúng đốt thêm đuốc Sáng rực cả một góc trời, phân ra từng toán, lùng khắp các ngã: chúng không chừa một ngọn cây hay đám cỏ nào mà không tìm kiếm...
Nhưng chỉ hoài công, kẻ thích khách đã biến đi đàng nào không biết.
Đêm đã khuya lắm rồi, không khí ồn ào bớt dần đi. Quân binh tướng sĩ đã tận lực trong việc lùng kiếm quân gian nhưng không ngờ hắn không có cánh mà bay. Dù sợ oai Chúa Trịnh, sợ bị tội ngày mai chúng cũng đành thúc thủ, phó mặc cho sự rũi may...
Tuy tức giận đến cực độ nhưng Chúa Trịnh cũng rất ngạc nhiên, không hiểu kẻ thích khách đã thoát khỏi bằng cách nào mà tài tình như vậy. Ông ta đâm ra nghi ngờ kẻ gian chính là một người trong Phủ. Hắn chỉ cần thay đổi y phục thì có ai biết được hắn... Nghĩ đến đấy Chúa Trịnh tức giận vô cùng! À, thì ra trong Phủ Chúa cũng có nuôi phường phản phúc... Người hạ lịnh cho bọn dọ thám bí mật theo dõi vụ này, tìm cho ra tên thích khách đêm nay.
Đêm khuya dần, sự yên lặng đã hoàn toàn trở về trong phủ Chúa.
Nguyễn Thúy Loan vẫn còn thức, nhưng nàng không ra khỏi phòng. Sự ồn ào dưới kia không làm cho nàng nhắm mắt được.
Chính nàng cũng lo nghĩ nhiều về kẻ thích khách. Hắn là hạng người nào mà tài tình, gan dạ đến như vậy: một mình dám lẻn vào Phủ Chúa hành thích Bình An Vương? Hắn có phép tàng hình cũng chưa chắc thoát khỏi lưới của quân sĩ.
Nhưng trái lại, hắn ngang nhiên thoát chạy, đi trước mắt mọi người mới thật đáng sợ. Thúy Loan nghe con nữ tỳ vào phòng thuật lại việc người lạ mặt đã thoát vòng vây mà không khỏi kinh ngạc và phục thầm.
Thúy Loan không biết rõ kẻ thích khách ấy là ai, song không hiểu tại sao nàng lại mong mỏi cho hắn thoát được vòng tai nạn: nếu để quân sĩ Trịnh-Tùng bắt được thì còn trông gì thấy được ánh sáng mặt trời.
Thúy Loan ngồi nhỏm dậy, trong phòng quá oi bức, nàng muốn bước ra hành lang lầu để hít lấy không khí mát rợi của đêm khuya, cửa vừa mở từ dưới kia vườn, hương hoa đêm thoang thoảng dâng lên dìu dịu... Thúy Loan thẩn thờ nhìn xuống đất, mơ tưởng đến một chuyện gì xa xôi lắm. Nàng có ngờ đâu, sau lưng nàng, một bóng đen lặng lẽ bước vào phòng và biến mình trong bóng tối...
Bóng đeo ấy là Lê thế Hùng, kẻ đã to gan một mình dám xông vào Phủ chúa.
Bị quân Trịnh ruồng bắt ráo riết, Thế Hùng nhắm ở mãi trên những tàn cây rậm rạp không xong, nên vội chuyền mình đi lần về phía sau, tới những dãy nhà chìm trong bóng tối chợt thấy một hành lang, chàng buông mình xuống đó và ngồi thu hình im lặng một hồi lâu. Có tiếng lục đục ở trong phòng, chàng khẽ liếc nhìn và thấy rõ Thúy Loan còn thức.
Lê thế Hùng nửa vui mừng, nửa sợ hãi vì chàng không hiểu được Thúy Loan ngày nay như thế nào? Nàng còn là người thiếu phụ đã gặp ngày xưa chăng?
Ngày xưa xa lắm rồi! Biết đâu thời gian đã thay đổi lòng người?
Lúc gặp được hai chàng ở Tây Đô dạo nọ, Thúy Loan là một thiếu phụ mới tiến cung, cuộc đời trong trắng chưa lấm bụi phù hoa... Từ đấy nhưng nay không chừng gấm vóc lụa là đã thay đổi hẳn lòng người?
Nhưng, trong giờ phút nầy, Thế Hùng không có quyền đắn đo nữa. Dù sao, chàng cũng phải nhờ tới Thúy Loan để thoát khỏi phủ Chúa Trịnh.
Muốn thế, trước tiên chàng phải dò xhét xem con người Thúy Loan ngày nay như thế nào? Rồi mới tìm cách ứng phó!
Thế Hùng còn đang suy nghĩ, bỗng giật mình đứng nép sát vào tường vì Thúy Loan đi thẳng ra phía hành lang. Nàng vừa mở cửa bước ra ngoài là Lê Thế Hùng đã nhanh nhẹn lách vào trong phòng.
Chàng nhìn trước, nhìn sau tìm một chỗ kín để ẩn mình. Vào được chốn này, chàng chắc chắn tướng sĩ của Trịnh Tùng không làm sao lùng kiếm được! Trừ phi Thúy Loan hay biết mà phi báo thôi. Thế Hùng vẫn hy vọng là Thúy Loan sẽ cứu chàng thoát khỏi hang hùm...
Gió ngoài kia bỗng nổi lên vùn vụt, trời như sắp chuyển cơn dông.
Cánh cửa phòng đập mạnh đánh rầm một cái, Lê Thế Hùng vội vàng biến mình sau bức màn phủ xuống cạnh giường ngủ của Thúy Loan. Ngoài hành lang, Thúy Loan cũng thấy lạnh nên trở vào phòng khép kín cửa lại.
Nàng vừa bước lên giường nằm xuống là bên ngoài trời đổ mưa rào.
Tiếng trống dưới cổng Phủ dập dồn đổ sang canh năm, Thúy Lọan hơi thấy mỏi mệt trong người.. Nàng mới thiu thỉu ngủ bỗng giật mình choàng tỉnh dậy, hình như có người lù lù đứng trước mặt nàng...
Nàng mở to mắt nhìn, kinh hoảng, toan la lên thì bóng đen đã tiến đến gần nàng.
Thúy Loan cố định tâm trở lại để đối phó trước cơn nguy biến.
Nàng thoáng hiểu rằng kẻ lạ mặt chính là người vừa vào đây toan hành thích Trịnh Tùng. Nếu vậy giữa nàng và hắn nào có sự thù oán gì mà nàng phải lo ngại.
Thúy Loan dõng dạc hỏi:
- Nhà ngươi muốn gì?
Kẻ lạ mặt, trùm khăn kín mít, khẽ cười gằn:
- Hừ! Bấy lâu nay, nương nương đã học được cái giọng ‘‘trên nước’‘ ấy rồi ư? Nương nương không còn là Thúy Loan ngày xưa nửa sao?
Thúy Loan lạnh toát cả người. Ai mà biết rõ tên nàng thấu đáo quãng đời dĩ vãng của nàng?
Nàng vội hỏi:
- Người là ai! Làm thế nào biết rõ tên ta?
Thấy người lạ mặt khẽ thở dài, không đáp, Thúy Loan hơi ngờ vực trong lòng. Nàng hồi hộp trả lời câu hỏi vừa rồi:
- Không! Không! Thúy Loan chẳng bao giờ thay đổi. Người là ai, nói mau cho thiếp biết. Có phải người là Bùi tráng sĩ chăng?
Người lạ mặt thui thủi lui hai bước và biết nàng lầm lẫn nói ngay:
- Không! Thúy Loan đừng tưởng lầm, Bùi văn Khuê ngày nay là một vị Đại tướng tại triều nhà Mạc. Người ở mãi tận Thăng Long...
Thúy Loan đã đoán được người đối diện của mình là ai:
- Nếu vậy, tráng sĩ là Lê Thế Hùng, bạn thân của họ Bùi. Nhưng mà...
Thúy Loan không dám nói hết lời, nàng liếc nhìn Lê thế Hùng như dò hỏi rồi tiếp:
- Nhưng mà vì lẽ gì tráng sĩ lại đây?
Lê thế Hùng lúc ấy mới lột tấm vải đen trên mặt xuống nghiêng mình thi lễ và khẽ nói:
- Câu chuyện còn dài, không thể nói ra được... Bây giờ việc cần kíp là mong nương nương giúp tôi thoát khỏi chốn nầy...
Thúy Loan cúi đầu đáp:
- Việc ấy tráng sĩ khỏi phải lo ngại. Nhưng thiếp muốn biết rõ tại sao tráng sĩ một mình lại lẽn vào hành thích Chúa Trịnh? Tráng sĩ nói mau đi, chúng ta không còn thì giờ gặp nhau được nữa!
Lê thế Hùng kinh ngạc nhìn nàng:
- Nương nương không thể trốn ra ngoài Phủ Chúa một giây phút nào ư?
Tôi hẹn một nơi ở ngoài thành và cho người đón.
Thúy Loan vội nói:
- Thiếp đang bắt đầu một nhiệm vụ rất cam go do Chúa Trịnh giao phó... Mai này thiếp sẽ ra Thăng Long!
- Ra Thăng Long?
Lê thế Hùng kinh ngạc vô cùng. Chàng hỏi lại:
- Nương nương ra Thăng Long để làm gì? Và bằng cách nào?
Thúy Loan thuật rõ đầu đuôi ý định của Trịnh Tùng dùng nàng nơi đất Mạc để thi hành phận sự gián điệp thay cho đoàn quân dọ thám bị rã tan...
Nàng kết luận:
- Thiếp nhận nhiệm vụ này là muốn tìm đường thoát khỏi chốn giam cầm nghìn năm này.
Lê thế Hùng trầm ngâm suy nghĩ. Chàng không ngờ việc liều lĩnh của chàng vào đây lại giúp chàng biết được một chuyện vô cùng hệ trọng.
Chàng nhìn Thúy Loan dò xét:
- Nương nương đến Thăng Long rồi có định tìm anh em chúng tòi chăng?
Thúy Loan bẽn lẽn nhìn xuống đất:
- Tại sao tráng sĩ lại hỏi như thế? Tráng sĩ vẫn còn ngờ vực lòng thiếp ư?
Lê thế Hùng hấp tấp nói:
- Không! Không! Xin nương nương chớ hiểu lầm! Nếu không tin nương nương làm sao tôi có can đảm đứng đây để trò chuyện! Nhưng tôi hỏi thế là muốn hiểu rõ lòng nương nương.
Chàng bước đi trong phòng tỏ vẻ suy nghĩ:
- Tuy nhiên nương nương đến Thăng Long trong giờ phút này thật hết sức nguy hiểm. Qua những cuộc khám phá tổ chức dọ thám của Chúa Trịnh, sự canh phòng ở Thăng Long đã trở nên cẩn mật vô cùng... Không chắc gì Đại ca tôi lại khỏi ngờ vực nương nương?
Thúy Loan khẽ đáp:
- Thiếp cũng lo sợ như vậy, nhưng còn biết cách nào hơn để thoát khỏi nơi tù hãm này. Thiếp định liều một chuyến xem sao? Không lẽ ngày nay, Bùi tráng sĩ không còn nhận ra thiếp nữa ư?
Lê thế Hùng lắc đầu nói:
- Có bao giờ Đại ca tôi lại quên được nương nương. Nhưng người chỉ là một viên tướng của Chúa Mạc, mọi việc gì cũng phải thi hành theo lịnh nhà vua. Nếu Mạc Mậu Hiệp nghi ngờ nương nương là một điều hết sức nguy hiểm...
Bỗng Thế Hùng nín bặt. Chàng nghe như có tiếng động trước cửa phòng. Thúy Loan kinh hồn, tung chăn nhảy xuống đất.
Nàng nói hấp tấp trong hơi thở dập dồn:
- Chết rồi... Trịnh Tùng...
Lê thế Hùng cũng lo sợ không kém! Chàng hỏi nhỏ Thúy Loan:
- Bây giờ làm thế nào? Trong phòng nương nương có chỗ nào ẩn nấp được không?
Thúy Loan nhìn trước nhìn sau, rồi lắc đầu:
- Thật là nguy: Phòng nầy trống trải quá, biết trốn vào đâu?...
Có tiếng người bước đến bên cửa, Thúy Loan thổi tắt phụt hàng bạch lạp.
Cửa phòng vụt mở, có tiếng hỏi của Trịnh Tùng:
- Ái khanh! Ái khanh đã nghĩ rồi ư? Sao đèn tắt hết vậy...
Trong phòng yên lặng như tờ. Trịnh Tùng quay ra ngoài gọi:
- Thị nữ! Mang đèn đến cho ta.
Bọn thị nữ dạ vang rền, mang đèn từ phòng bên chạy sang
Trịnh Tùng cầm lấy đi thẳng đến bên giường ngủ của Thúy Loan... Nàng nằm thiêm thiếp trên giường như ngủ say sưa. Chăn gối xô lệch, áo quần xốc xếch, tóc phủ lên khuôn mặt trái soan mịn màng. Bình an Vương đặt ngọn bạch lạp xuống bàn toan ngồi xuống bên mình Thúy Loan và đánh thức nàng dậy hàn huyên trong một đêm cuối cùng... Nhưng không hiểu nghĩ sao ông lại thôi; có lẽ ông lo sợ vẻ thùy mị quyến rũ của Thúy Loan làm cho ông không đủ can đảm xa hẳn nàng mà có hại cho việc lớn.
Trinh Tùng lẩm bẩm một mình:
- Trước sau gì ta cũng phải xa nàng, tội gì ta làm khổ ta thêm! Đã nhất quyết hy sinh nàng cho việc tái chiếm Thăng Long, ta không nên tiếc nữa!
Chúa Trịnh quay nhìn Thúy Loan lần cuối cùng rồi lui ra cửa: Ông nhìn khắp gian phòng như luyến tiếc một cái gì, không bao giờ còn thấy được... Gian phòng nầy phải bỏ đi vì mai kia vắng bóng hình của Thúy Loan, nó chỉ gợi cho ông một sự thương nhớ bâng quơ... Tất cả mọi thứ ở đây phải thay đổi hết, đừng giữ lại một vật gì đã chứng kiến tình yêu của ông đối với Thúy Loan... Chúa Trịnh bước ra khỏi phòng, cõi lòng tan nát. Bóng người vừa khuất, cửa phòng vừa khép là Thúy Loan đã nhảy xuống giường … Trống ngực nàng vẫn đánh thình thịch.
Thật vô cùng may mắn. Nàng không hiểu Lê thế Hùng đã trốn ở đâu mà tài tình quá như vậy. Lúc Chúa Trịnh đến trước cửa phòng, nàng vội thổi tắt đèn đi rồi nhảy lên giường giả vờ ngủ... Nàng thổi đèn là muốn cho Thế Hùng lợi dụng bóng tối trốn thoát đi, nhưng nàng chỉ hành động đột ngột
cắp bách như vậy thôi, chứ có biết rằng Thế Hùng phải trốn vào nơi nào.
Khi Chúa Trịnh bước vào phòng, nàng hồi hộp vô cùng và tin chắc thế nào Lê thế Hùng cũng bị bại lộ... Nào ngờ Chúa Trịnh lại ra khỏi phòng, không hay biết gì hết.
Nàng mừng lắm vội đốt đèn lên để báo tin lành cho họ Lê nhưng nào thấy bóng dáng chàng đâu! Thúy Loan lo sợ vô cùng. Nàng sục sạo dưới gường, dưới ghế, sau bức màn hay kẹt tủ đều tuyệt nhiên không thấy... Nàng tin rằng chàng chưa thoát khỏi nơi đây!...
Nàng khẽ nhìn ra phía hành lang và một ý nghĩ chợt đến:
- Không chừng Lê thế Hùng đang trốn ngoài ấy.
Nàng bước ra ngoài cúi đầu nhìn xụống và bắt gặp Thế Hùng đang đánh đeo dưới hành lang lầu.
Thúy-Loan vui mừng không xiết kể, liền ra dấu cho chàng leo lên. Có lẽ trong lúc cấp bách không tìm phương chạy được; Thế Hùng đã nghĩ ra cách ấy. Không ngờ vì núp sâu dưới đó, không nghe được tiếng động ở trên, nên Trịnh Tùng đi lúc nào, Thế Hùng chẳng hay biết cứ đánh đeo chịu trận
Thúy Loan không ra có lẽ chàng phải đeo ở đấy suốt đêm, chờ hôm sau quân sĩ đến mang đi...
Lê thế Hùng vừa leo lên khỏi lan can lầu, Thúy Loan chạy đến mừng rỡ... Nàng nói mau
- Bây giờ, tráng sĩ phải trốn đi ngay, đừng chần chờ: nguy hiểm lắm... Trời cũng sắp rạng đông rồi.
Lê thế Hùng vội hỏi:
-Tội sẽ đi liền, nhưng xin nương nương cho biết bao giờ nương nương sẽ ra Thăng Long?
- Sáng mai, khi mặt trời lên...
Thế Hùng lẩm bẩm:
- Nương nương đi bình an! Nếu gặp Đại ca tôi xin nương nương đừng nhắc đến chuyện này.
Thúy Loan đáp:
- Thiếp xin vâng! Nhưng, đến bao giờ tráng sĩ sẽ trở lại Thăng Long?
Lê thế Hùng trầm ngâm suy nghĩ, nét mặt dàu dàu. Chàng nói:
- Tôi chưa định đến bao giờ! Có lẽ là sau khi trả xong mối cựu thù... Khi Thế Hùng nhắc đến mối cựu thù, Thúy Loan thấy cặp mắt chàng vụt sáng long lanh. Nàng thoáng thấy hiện ra hình ảnh Chúa Trịnh, một đêm nào ngã gục xuống mái lầu mà khẽ rùng mình.
Duới kia, Lê Thế Hùng khẽ dặn dò lần nữa:
- Nương nương rán bảo trọng thân thể, và đừng cho Đại ca tôi rõ chuyện nầy. Thôi kính chào nương nương.
Thúy Loan chưa kịp đáp lễ thì chàng đã dún mình, nhảy vọt lên biến vào tàn cây rậm rạp trước lầu.
Sau một đêm ruồng bắt, tướng sĩ trong phủ đã mỏi mệt lắm rồi. Lại thêm, trời sắp sáng nên họ cũng cẩu thả trong việc canh phòng.
Lên đến ngọn cây, Thế Hùng ngồi thu mình một lúc nghe ngóng động tịnh. Dưới chân chàng, nhiều tốp lính nằm ngang, dọc ngủ say sưa trên thềm đá, hay dưới đường sỏi... Chỉ có một vài tên ngồi canh gác, nhưng chúng cũng ngủ gà ngủ gật, trông thật buồn cười.
Thế Hùng cảm thấy mình cần phải cẩn thận nhiều hơn, lỡ sơ sảy một chút mà bầy kiến kia chỗi dậy có thề nguy hiểm lắm... Vừa nghĩ thế chàng xoay mình, toan chuyển đi nơi khác, bất ngờ lại đạp nhầm một nhánh cây khô, nghe đánh ‘‘rắc’’ một tiếng. Nhánh cây rơi xuống đất Thế Hùng kinh hoảng thu người lại, chờ đợi sự nguy hiểm xảy đến cho mình...
Nhưng, may mắn làm sao, nhánh cây không rơi vào mình một tên lính nào nằm dưới đất mà lại rớt xuống mặt cỏ...
Thế Hùng mừng rỡ vô cùng không dám chần chờ thêm một phút nào nữa, chàng chuyền mình đi trên các nhánh cây rậm rạp... Bọn lính dưới kia canh phòng cẩn mật, nhưng chúng có ngờ đâu ‘‘kẻ gian’’ đang ung dung đi trên đầu chúng để ra khỏi dinh...
Thế Hùng đến gần mặt thành đầy dẫy những miếng chai lổm chổm. Chàng cẩn thận vượt qua rồi tuột theo hàng dây leo xuống đất.
Chàng vừa đến mặt đất không ngờ bị tên lính gác phía ngoài nhìn thấy bóng, và tri hô lên inh ỏi. Lê thế Hùng biết rõ cơ nguy, vội phóng mình lội cấp tốc qua khỏi hào sâu...
Bọn lính trong phủ, đã choàng tỉnh đậy và cũng chụp lấy khi giới chạy ùa ra cổng dinh. Tiếng la hét vang dội cả một góc trời:
- Bắt thích khách! Nó đang chạy kia, kìa!
Đuốc lại bật cháy sáng rực lên, tiếng người la hét, tiếng chân rần rộ, đánh thức Chúa Trịnh Bình an Vương vội vã xuống lầu, đốc xuất tướng sĩ đuổi theo.
Bên ngoài, Thế Hùng vừa lội qua bờ bên kia thì có tiếng quân Trịnh nhảy ùm xuống nước. Chàng chạy vụt đi một đổi cho khỏi vùng cấm địa... Đến chỗ giấu ngựa, Lê thế Hùng huýt sáo lên... Con tuấn mã từ sau bụi rậm chạy ra. Chàng thoát lên phi nước đại. Bọn lính Chúa Trịnh đã lội qua bờ hào và chúng chỉ còn kịp thấy cái lưng của Thế Hùng đang cúi rạp mình trên mình ngựa, sải về phía chợ Tây Đô.
Đứng trên lầu cao, Thúy Loan nhìn rõ cảnh tượng. Nàng rất thầm phục tài trí của Thế Hùng và vui mừng đã thoát khỏi móng vuốt của Trịnh Tùng.
Cả kinh thành chấn động vì tin kẻ lạ mặt, nửa đêm lẻn vào Phủ chúa, toan thích khách Bình an Vương và thóat thân trước mắt ba quân như chỗ không người.
Luôn mấy ngày liên tiếp, thành Tây Đô được canh phòng nghiêm nhặt. Từng đoàn quân sĩ án ngữ các ngã tra xét khách qua đường hay vào lục lạo những hàng quán đông người.
Thành phố về đém bớt phần rộn rịp vì ai cũng sợ tay bay họa gởi, giữa một thời nhiễu nhương khó phân biệt ngay gian.
Tuy nhiên các dạ điếm, tửu lầu vẫn mở cửa đón khách tứ phương đến viếng Tây Đô. Mấy đêm nay kinh thành không được náo nhiệt bằng lúc bình thường, nhưng khách cũng ra vào không ngớt.
Chính những nơi này, bọn thám tử của Trịnh Tùng càng hoạt động ráo riết hơn. Chúng chia nhau đi lảng vảng bí mật dò xét từng người. Hễ có một người lạ mặt nào bước lên lầu một tửu điếm, là chúng tức tốc làm hiệu cho người theo sát một bên.
Nhưng chúng chỉ hoài công, vì kẻ thích khách như chim trời cá nước, biết đâu mà tìm...
Đêm này qua đêm khác, sự tra xét nghiêm nhặt, không đưa đến một kết quả nào. Thái phó Nguyễn hữu Liên bèn thay đổi chiến lược. Ông nghĩ rằng, càng tra xét ráo riết thích khách càng sợ hãi, rút mãi vào nơi ẩn trú thì làm thế nào tìm ra được.
Bây giờ, ông cho dẹp hết những toán lính tuần thành, canh gác thờ ơ như lúc bình thời, để kẻ thích khách tưởng lầm là Chúa Trịnh không còn chú ý đến nữa, sẽ thò đầu ra ngay. Trong lúc đó, ban dọ thám phải hoạt động tích cực hơn lên trong khắp cả Tây Đô.
Mưu mô của Nguyễn hữu Liên thật tài tình. Hắn đánh nhằm yếu điểm của Lê thế Hùng...
Sau khi thoát ra khỏi Phủ chúa, Lê-thế Hùng tới ẩn nấp trong nhà người lão bộc cũ, không hề dám bước ra ngoài. Quân Trịnh càng tra xét gắt gao khách đi đường, chàng càng trốn kỹ hơn...
Nhưng, bốn năm ngày sau, cuộc tra xét rời rạc dần rồi dứt hẳn. Thế Hùng hơi ngạc nhiên.
Chàng thầm nghĩ là quân sĩ của Trịnh Tùng chỉ là phường báo cơm làm cho lấy có mà thôi chứ nào có thực tâm trong việc tìm bắt chàng...
Thế Hùng nóng ruột vô cùng. Chàng muốn thoát ra khỏi chỗ ẩn để dò xét tình hình, xem quân Trịnh bàn tán thế nào về hành động của chàng và dò xem Thúy Loan đã đi Thăng Long chưa?
Mấy lần Thế Hùng toan đi đều bị người lão bộc cản ngăn:
- Công tử không nên vội vàng! Phải nán ở nhà ít hôm cho thật yên đã. Bây giờ công tử chường mặt ra thế nào cũng bị chúng bắt. Bọn dọ thám của Trịnh Tùng nhan nhản ngoài phố, sơ hở một chút là làm mồi cho chúng.
Thế Hùng nấn ná được một hôm, đợi người lão bộc có việc đi khỏi, chàng liền thay đổi y trang ra phố.
Trời về chiều, đường phố rất rộn rịp, Thế Hùng len lỏi đi vào giữa chợ, tìm một tửu điếm sang trọng, ngồi nép mình trong góc, tai lắng nghe khách ăn trò chuyện xung quanh...
Tửu điếm này rất đông khách từ sớm tới chiều,ít khi vắng, nên cũng chẳng ai để ý tới chàng.
Tên hầu bàn vừa đến, chàng kêu vài món qua loa cho có lệ, để che mắt bọn thám tử Trịnh Tùng mà chàng dư biết là lẩn quẩn ở đây rất nhiều.
Bỗng Thế Hùng lạnh toát cả người. Chàng chú ý nhìn một khách lạ ngồi trước mặt mà lòng hồi hộp vô cùng... Khách là một thanh niên mảnh khảnh, mình vận toàn màu xanh, đầu cũng chít khăn xanh... Khách ngồi trước mặt chàng, nhìn ngang ra cửa nên không trông thấy chàng.
Thế Hùng càng hồi hộp hơn, chàng toan đứng dậy đến gần bên khách lạ để hỏi vài lời, nhưng chợt nhớ trường hợp của mình lúc nầy nhìn người quen là bất lợi...
Chàng quay sang định gọi tên hầu bàn, bất đồ nhìn thấy cặp mắt cú vọ của một tên vận y phục đen ngồi cạnh thang lầu! Hắn nhìn chàng và dò xét từng cử động. Thế Hùng biết chắc hắn là một thám tử của Trịnh Tùng nên càng thận trọng hơn.
Chàng không nhìn hắn và chỉ trông thẳng về phía trước... Tuy vậy, luôn luôn chàng để ý đến thái độ của tên dọ thám.
Từ dưới lầu, bỗng bước lên ba tên khác vạm vỡ, cũng mặc toàn màu đen. Tên dọ thám chỗ cầu thang, vội chạy đến thì thầm vào tai tên đi trước, rồi cả bốn đứa cùng nhìn lườm lườm về phía Lê thế Hùng...
Thế Hùng nghĩ thầm là chúng muốn gây sự chi đây. Chàng rút một chân lên thủ thế, tay mặt đưa vào trong áo, thăm chừng lưỡi kiếm sắc bén mà chàng đã cẩn thận giấu vào mình trước khi đi...
Bốn tên dọ thám bước lần đến chiếc bàn của Thế Hùng, giữa sự lo sợ của mọi người trong dạ điếm... Nhiều người rời chỗ ngồi bỏ đi nơi khác vì không muốn chứng kiến những cuộc xô xát tương tự như vậy... Chủ dạ điếm lo lắng lộ ra nét mặt, theo sát sau lưng bốn thám tử nhưng không dám hé răng.
Ông ta thầm hy vọng Lê thế Hùng là người lương thiện làm ăn, để tránh một vụ xung đột rất bất lợi cho công cuộc thương mãi của mình.
Thế Hùng vẫn điềm tĩnh trước sự hăm dọa vì kể ra bốn gả kia không có gì là đáng sợ đối với chàng... Chàng chú ý thấy rõ người mặc áo xanh phía trước vẫn ngồi điềm nhiên ở đấy, không tỏ ra vẻ gì lo ngại...
Vừa lúc ấy bốn tên dọ thám cũng đến trước bàn. Tên đầu bọn hất hàm nhìn Thế Hùng hỏi:
- Anh kia! Đứng dậy cho ta hỏi vài lời...
Thế Hùng khẽ ngước nhìn lên:
- Các anh muốn gì?
Tên đầu bọn nhìn mấy tên kia rồi quát lớn:
- Ta bảo mầy đứng lên nghe chưa? Có lẽ mầy không biết mấy ông hả?
Thế Hùng làm bộ ngạc nhiên:
- Ủa lạ! Tại sao các anh hung hăng vô lễ như vậy! Mấy anh là ai thì mặc mấy anh chứ!
Tên đầu bọn không còn chịu đựng được nữa, đưa tay chụp vào ót Thế Hùng toan kéo lên và nói:
- À! Thằng này ngang tàng thiệt!
Nhưng hắn rất kinh ngạc vì Thế Hùng vẫn ngồi yên lặng như một tảng đá, mặc cho hắn xoay qua, xoay lại cách nào cũng không dựng đứng chàng lên được.
Chàng khẽ quay lại, dùng tay phải đánh bật tay hắn ra một cái đau thấu mây xanh. Tên đầu bọn la ‘‘oải’’ lên một tiếng rồi ôm chầm lấy cánh tay ngồi phịch xuồng đất.
Chỉ một loáng thôi, tay hắn sưng vù lên trông thấy phát sợ. Hắn đau nhức vô cùng nhưng cố bậm môi chịu đựng...
Hắn la thét các bạn:
- Xông vào vật ngã nó đi cho tao, bọn bây còn chờ gì nữa...
Thấy bạn bị một miếng đòn đau, ba tên kia cũng giật mình, nhưng không lẽ thối lui còn chỉ là mặt mũi. Chúng liền ùa vào đấm đá Thế Hùng...
Đã đề phòng sẵn, đợi một tên lao mình tới, Thế Hùng liền phóng cho một đá té nhào xuống cầu thang. Hai tên còn lại vừa xáp vào một lượt bị chàng chụp lấy hai đầu cho cụng vào nhau năm, sáu lần dữ dội và nằm quay ra chết giấc…
Quan khách ở trong dạ điếm đều kinh hồn hoảng vía, kéo ùn ùn xuống lầu. Chủ dạ điếm hồn phi phách táng, chạy ra chạy vào:
- Trời đất ơi! Tráng sĩ! Tráng sĩ hại tôi rồi!Chút nữa chúng kéo tới đây, phá tan nát hết thi còn chi là sản nghiệp của tôi...
Tên đầu bọn thừa lúc lộn xộn đã bò xuống thang lầu trốn mất. Trong dạ điếm trống trơn chỉ còn gã chủ nhơn, Lê thế Hùng và người khách áo xanh.
Thế Hùng cũng thấy hối hận. Chàng đánh bọn khốn nạn ấy được rồi, nhưng làm sao bảo vệ được dạ điếm khỏi bị tàn phá? Chàng cảm thấy mình quà nông nồi, nếu có Bùi-văn-Khuê chắc chẳn không xảy ra những chuyện như thế này.
Bỗng có tiếng cười trong trẻo cất lên, tiếp theo một câu hỏi chế diễu:
- Tráng sĩ giỏi thật, đánh ngã một lúc bốn người, nhưng liệu có thoát khỏi bị Chúa Trịnh treo cổ hay không đã:
Lê thế Hùng nhìn người áo xanh và mỉm cười đáp:
- Chuyện đó không cần thiết lắm! Chỉ buồn một điều là người quen lại làm mặt lạ trong giờ phút nguy hiểm này...
Chàng thư sinh áo xanh vội đứng lên nhìn thẳng vào mặt Thế Hùng, không giấu được sự cảm động:
- Không ngờ tráng sĩ còn nhớ đến tôi!
Thế Hùng lại gần kẻ đối thoại, hạ thấp giọng
- Mới đây mà đã quên nhau làm sao được! Ngọc Lan nghĩ rằng tôi là hạng người thế nào?
Không cần nói, bạn đọc hẳn cũng đoán biết rằng người khách áo xanh ấy chính là Ngọc Lan tiểu thơ bằng xương, bằng thịt dưới lốt cải trang. Nàng thiếu nữ can đảm ấy, đã rời bỏ Thăng Long một sớm, để lại cho Thế Hùng một nỗi buồn thương vô hạn nay bỗng dưng lại xuất hiện trong một dạ điếm ở Tây Đô...
Thế Hùng phân vân lắm. Giữa lúc ấy Ngọc Lan khẽ bảo chàng:
- Chúng ta nên gác chuyện cũ sang một bên rồi sẽ nói sau. Bây giờ phải tìm cách rời khỏi nơi nầy. Ở đây bọn dọ thám Trịnh Tùng sẽ kéo đến hành hung để trả thù. Chúng ta đương đầu không có lợi càng gây thêm nhiều tai hại cho dạ điếm bất ngờ bị họa lây...
Thế Hùng khen phải và hai người toan bước xuống thì đã nghe tiếng ồn ào trước cửa dạ điếm. Tiếng cửa tiệm lân cận đóng rầm rầm, tiếng người rần rộ chạy trên đường phố.
Ngọc Lan vội đến bên cửa sổ nhìn xuống. Nàng lo lắng vô cùng, vì phía dưới bọn dọ thám Trịnh Tùng kéo đến đông nghẹt, vây chặt trước cửa dạ điếm ngăn cản không cho khách ra vào...
Nàng quay sang bảo Thế Hùng:
- Chết rồi! Chúng cố tình bắt phó tướng nên đã chận mất lối ra. Bây giờ thì không tránh được cuộc xô xát...
Thế Hùng thò tay vào áo trong rút lưỡi kiếm ra nói:
- Tiểu thư ngại gì một bọn ranh con! Cứ để đó mặc tôi.
Ngọc Lan lắc đầu:
- Phó tướng đừng vội khinh thường bọn chúng. Đây không phải là lũ ‘‘hung thần’’ rừng Độc Vạn đâu nhé! Mà đây là cả một đạo quân tinh nhuệ, tiên phong cảm tử của Trịnh Tùng: thời bình thì làm dọ thám khi ra chiến trận lại đi đầu...
Tay nào cũng võ nghệ khá... Năm mười tên hay vài ba chục tên, ta còn đàn áp được! Chúng nó hằng trăm, hàng vạn, Phó tướng liệu cự địch lại chăng?
Thế Hùng lặng lẽ nhìn Ngọc Lan. Sự điềm tĩnh trước cơn nguy biến càng làm tăng vẻ đẹp oai dũng của bậc nữ nhi, từng dấn thân vào vòng tên lửa.
Thế Hùng càng cảm phục sự sáng suốt của nàng hơn.
Chàng hỏi:
- Bây giờ, theo ý tiểu thư, ta nên hành động cách nào?
Ngọc Lan không đáp vội nắm lấy tay Thế Hùng chỉ lên mái ngói. Giữa lúc ấy bọn dọ thám Trịnh Tùng khởi sự rần rộ kéo lên thang gác.
Nhanh như cắt, hai người nhảy vọt lên lan can lầu rồi uốn mình đu lên mái ngói. Thấy kẻ địch trốn chạy, bọn ưu binh ùn ùn tràn lên lầu, đi đến đâu đập phá đến đó. Trong phút chốc, dạ điếm tan hoang, không còn một chiếc ghế nào nguyên vẹn.
Thấy Thế Hùng và Ngọc Lan đặt chân lên mái ngói, bọn ưu binh la hét vang rền. Chúng tức tốc đem thang đến và từng tốp ồ ạt leo lên...
Thế Hùng đợi cho chúng lên gần tới, chàng cứ thuận tay đưa từng chiếc thang xuống đất, lôi luôn cả bọn té lăn nhào đập đầu chảy máu.
Nhưng đúng như lời Ngọc Lan đã nói. Quân Trịnh kéo đến mỗi lúc càng đông: hết tốp này sang tốp khác.
Mải bận chận đứng cuộc tấn công của ưu binh phía sau mái ngói bên này, Ngọc Lan và Thế Hùng không ngờ phía bên kia chúng cũng đang tuần tự trèo lên và trong phút chốc, vây chặt phía sau lưng họ.
Trước nguy cơ ghê gớm Ngọc Lan cũng rút kiếm ra và cùng Thế Hùng quyết một trận sống còn với chúng... Họ sát lưng vào nhau mà chiến đấu, mỗi người xây mặt sang một bên vừa chống đỡ cho mình, vừa bảo vệ cho bạn.
Biết rõ cơn nguy đã đến với hai người, Thế Hùng khẽ bảo Ngọc Lan:
- Tiểu thư liệu đường trốn khỏi nơi đây, cứ để mặc tôi chống cự với bọn chúng! Tiểu thư đừng chần chờ nữa.
Ngọc Lan đáp, giọng chân thành:
- Phó tướng đừng nói thế! Trong giờ phút này có chết thì cũng chết cả hai. Tôi thề là không bao giờ xa tráng sĩ!...
Lê thế Hùng cảm động vô cùng. Lần thứ nhất trong đời chàng hiểu rõ lòng dạ Ngọc Lan đối với chàng. Thì ra nàng cũng không đến nỗi vô tình như bấy lâu chàng tưởng.
Thế Hùng cảm thấy phấn khởi hơn lên. Chàng cảm thấy yêu đời và thích sống hơn...
Lưỡi kiếm trên tay chàng bay vù vù, áp đảo đoàn ưu binh khiến chúng không tài nào lấn hơn được một bước.
Bên kia, Ngọc Lan cũng trổ hết tài mình, đưa ra những đường kiếm tuyệt kỹ làm cho quân Trịnh ngẫn ngơ, đứng tần ngần chịu chết.
Một lúc sau, vì kinh hoang quá, chúng lui dần, không còn hăng hái như trước nữa... Gặp dịp ấy, Thế Hùng vội thét bảo Ngọc Lan:
- Tiểu thư thoát mau đi!
Ngọc Lan cũng cất tiếng
- Tráng sĩ đi trước, tôi cản hậu cho.
Thế Hùng tức bực nói thêm:
- Con người gì mà ngang ngạnh quá!
Nhưng đồng thời chàng lại cảm thấy thương mến nàng nhiều hơn. Chàng tiến dần dần đến sát bên Ngọc Lan nói nhỏ:
- Bây giờ chúng ta phân ra làm hai mà chạy, chúng sẽ khó đuổi theo. Đêm mai. tiểu thư nhớ đúng vào lúc canh hai chờ tôi ở bến đò Mân Kiện ở phía Bắc Tây Đô, tôi sẽ đến đó.
Ngọc Lan nhìn chàng với đôi mắt tha thiết rồi đáp:
- Xin y hẹn. Bây giờ thì chia tay.
Nàng nói xong, như cây pháo thăng thiên nhảy vọt lên cao qua khỏi một nhóm địch quân, rồi chạy vùn vụt trên nóc nhà.
Bọn ưu binh sửng sốt, ùn ùn đuổi theo, nhưng trong phút chốc không còn thấy tăm dạng nàng đâu nữa...
Giữa lúc ấy, Thế Hùng cũng nghĩ đến chuyện thoát thân. Thấy bọn chúng đổ dồn về phía Ngọc Lan, chàng liền phóng một đường kiếm nhanh như chớp, phá vòng vây, rồi như chiếc én liệng, phi thân hạ xuống một mái nhà thấp hơn.
Thấy vậy nhiều tên ưu binh vội đuổi theo bén gót. Thế Hùng cả giận chém ngược lại một lát kiếm khiến chúng kinh hoàng thối lui hoặc nhảy đi nơi khác... Trống chơn, Thế Hùng chuyền đi nhanh như chớp, phút chốc đã thoát khỏi vòng vây. Chàng tìm cách đáp xuống đất rồi ung dung nhập bọn vào khách qua đường trong đêm khuya mà cắm đầu thẳng một mạch về nhà lão bộc. Chàng kêu cửa người lão bộc chạy ra thấy chàng hết lời trách cứ... Thế Hùng chỉ cười không đáp.
Người lão bộc hỏi:
- Công tử đi bình an chứ? Tại sao coi có vẻ mệt nhọc, phờ phạc quá như vậy?
Thế Hùng nằm dài xuống ghế đáp:
- Cháu vừa làm chấn động Tây Đô... Quân ưu binh đang rần rộ truy nã giữa kinh thành.
Người lão bộc lắc đầu:
- Không ngờ công tử ham gây sư như thế này, thực ra có lợi gì đâu? Công tử càng làm cho chúng cẩn thận hơn vì chúng biết là công tử còn lảng vảng tại đây.
Thế Hùng ngồi lên nắm lấy tay người lão bộc:
- Bác ơi! Bác đừng nói nữa. Cháu nằm mải ở nhà tù túng quá làm sao chịu được ; cháu tuy làm ồn ào bất lợi nhưng cũng có cái may gặp được Ngọc Lan tiểu thư...
Chàng đứng lên đi lại trong phòng, vẻ khoan khoái, hài lòng.
Người lão bộc già khẽ hỏi:
- Ngọc Lan nào? Có phải tiểu thư con gái quan Đề đốc Hộ thành Nguyễn Quyện mà công tử thường kể cho tôi nghe đó chăng?
Thế Hùng đáp:
- Chính nàng đó! Cháu không ngờ nàng ở đây, và cháu còn rõ được lòng nàng đối với cháu. Bác ơi! Nàng cũng không đến nỗi vô tình với cháu giữa lúc nguy biến, nàng quyết liều chết ở liền bên cháu, chứ nhứt định không bỏ đi dù cháu đã thúc giục mấy lần.
Người lão bộc già cũng thấy vui lây câu chuyện của Thế Hùng. Ông cảm thấy yêu thương chàng gấp bội.
Và ông bùi ngùi nhớ đến người chủ cũ Quận công Lê cập Đệ, người mà ông được gần gũi từ lúc thiếu thời, chẳng may bị Trịnh Tùng hãm hại chết đi, làm cho cả một gia đinh ly tán.
ông thương Lê Thế Hùng nhiều lắm vì chính ông đã giữ chàng từ lúc còn thơ dại. Ông thường xem Thế Hùng như chính con ruột của ông.
Lê Thế Hùng cũng thương mến ông với một thứ tình chơn thật, phát ra tự đáy lòng.
Chàng biết rõ ông có thể dám chết vì chàng, cũng như chàng dám liều chết vì ông. Tình yêu kính của Thế Hùng đối với người lão bộc già có pha lẫn cả tình gia bộc.
Chàng nói vài lời để trấn an lòng người lão bộc:
- Bác đừng lo ngại cho cháu cả. Cháu hứa với bác sẽ thận trọng nhiều hơn nữa...
Người lão bộc nhìn chàng, thân mến:
- Công tử rán bảo trọng lấy thân thể... Tướng công chẳng may thất lộc rồi, chỉ còn có mình Công tử mà thôi... Đừng xông pha lắm có mệnh hệ nào thì khổ cho lão vô cùng...
Thế Hùng bước đến nắm chặt lấy tay lão cảm động:
- Bác an lòng, cháu xin ghi nhớ lời bác dặn.
Bên đò về khuya lặng lờ như mặt nước trên sông, Bốn bề vắng ngắt, chỉ nghe tiếng chèo khuấy nước của lão lái đò.
Lưa thưa vài người rời bến sang sông. Ông lái lại đưa tay chèo, tới lui với cử động hằng ngày không thay đổi... Trên khuôn mặt lạnh lùng của ông nổi bật sự buồn nản của một kiếp sống điều hòa gần như máy móc.
Đầu canh hai vừa điểm, một bóng đen lẩn quất ở bờ sông, gần bến đò Mân Kiện...
Người lái đò đã cập bến đợi khách về khuya, ông chú ý nhìn bóng đen rồi cất tiếng hỏi:
- Ông khách ơi! Có sang đò không, kẻo khuya rồi.
Khách lạ có vẻ lúng túng, nhìn trước nhìn sau rồi cất tiếng giọng trong trẻo đều đều:
- Bác lái ơi! Tôi còn đợi một người bạn cùng sang đấy bác ạ! Có còn kịp không hở bác?
Người lái đò vội đáp:
- Không sao! Tôi còn đưa khách đến canh tư mới nghĩ lo gì.
Bến sông lại chìm trong yên lặng:
Bóng đen đi tới đi lui, chép miệng lo lắng ;
- Sao đến bây giờ vẫn chưa đến? Hay là... Thế Hùng... đã bị bắt rồi?
Bóng đen ấy là Ngọc Lan. Nàng y hẹn với Thế Hùng đợi chàng đầu canh hai ở bến đò nầy. Nàng rất lo ngại không hiểu vì sao mãi đến bây giờ Thế Hùng vẫn chưa đến... Một mình thân gái đứng đây quá lâu, nàng cũng thấy bất tiện vô cùng, mặc dù nàng đã cẩn thận cải trang làm tu mi nam tử.
Canh hai đã qua lâu lắm rồi mà Thế Hùng vẫn biệt vô âm tín... Bỗng từ phía Tây Đô, một đoàn kỵ mã rộn rịp tiến về phía bến sông. Ngọc Lan giật mình vội tìm chỗ núp. Đoàn người ngựa chạy qua bến đò rồi rẻ sang con đường khác nhanh như một trận cuồng phong.
Ngọc Lan rời khỏi nơi ẩn tránh. Hành động của nàng không lọt qua cặp mắt của lão lái đò. Lão nghi ngờ bóng đen trước mặt là một kẻ gian phi đang bị tầm nã nên mới có những hành động lén lút lạ lùng như vậy.
Lão lo sợ vô cùng, không biết kẻ gian phi toan tính gì đây mà cứ lẩn quât tại chốn nầy.
Lão nghĩ rằng thừa lúc đêm khuya, biết đâu sẽ dở trò tàn bạo, thì lão kêu cứu làm sao cho kịp. Suy đi nghĩ lại một lát, lão nhất quyết đi báo với linh canh gần đây.
Ngọc Lan nào ngờ nàng đang lâm vào tình thế nguy hiểm vô cùng. Lão lái đò đã chèo đi báo với quân lính mà nàng cứ tưởng hắn sang sông... Nàng vẫn cố chờ đợi. Canh hai đã gần tàn mà Thế Hùng cũng không thấỵ đến...
Bỗng có tiếng động phía sau lưng nàng, một bóng người vụt nhảy tới... Ngọc Lan kinh hoảng thối lui hai bước thủ thế.
Bóng đen lên tiếng:
- Thế Hùng đây? Có phải tiểu thơ đó chăng?
Ngọc Lan vui mừng không xiết kể, nàng biết chắc là Thế Hùng vẫn bình an, nhưng nàng cũng cất tiếng trách móc:
- Dữ không! Tráng sĩ hẹn với thiếp từ canh hai mà mãi đến bây giờ...
Không đế nàng dứt lời, Thế Hùng vội vàng xin lỗi và nói rõ lý do vì sao chàng đến trễ. Chẳng qua vì người lão bộc cứ tìm cách hết sức cản ngăn chàng. Sau cùng chàng đã phải giải thích nhiều điều hơn thiệt mới thoát đi được.
Nghe xong. Ngọc Lan càng trách hơn:
- Tráng sĩ chắc không nghĩ rằng thiếp còn lo sợ gấp đôi phần... Thân gái, giữa đêm, ngồi nơi vắng vẻ đến suốt canh thâu! Giọng nàng buồn như muốn khóc, càng khiến Thế Hùng bối rối.
Chàng bước gần đến bên Ngọc Lan nói nhỏ:
- Tiểu thư đừng giận. Chẳng qua là sự bất đắc dĩ mà thôi. Chứ tôi hiểu lầm, hiểu những giờ phút mong đợi, lo âu. Tôi đã từng sống cảnh ấy rồi tiểu thư ạ.
Ngọc Lan biết Thế Hùng muốn ám chỉ việc nàng đột ngột rời bỏ Thăng Long, giữa khi chàng bắt đầu xây dựng mối tình đầu...
Nàng cảm động lắm và thấy như mình mềm yếu hẳn đi trước mối tình chân thật của con người mà nàng vốn sẵn cò cảm tình từ buổi hội ngộ ban đầu.
Nàng cúi đầu nhìn xuống đất và nói nhỏ một câu gần như bâng quơ:
- Đã biết vậy sao còn đến trễ...
Thế Hùng nhìn nàng, lòng tràn ngập yêu đương. Chàng biết rằng đã đến lúc cần thổ lộ tất cả nỗi lòng thầm kín, ôm ấp bấy lâu…
Chàng khẽ gọi:
- Ngọc Lan! Ngọc Lan!
Thiếu nữ im lặng, trong lòng hồi hộp vô cùng. Nàng biết chắc là Thế Hùng sắp nói ra những lời gì rồi mà nàng cũng hiểu rõ lòng mình không còn dửng dưng được nữa...
Nhưng bỗng nhiện nàng lo sợ bâng quơ. Một cuộc đời mới bắt đầu không biết rồi đây sẽ ra sao? Thế Hùng có giữ được lòng yêu tha thiết mãi chăng? Hay nửa chừng tan vỡ để khổ lụy cho chàng?
Sự yên lặng quá lâu của Ngọc Lan làm cho Thế Hùng hơi e ngại. Chàng thấy mình cần phải dè dặt, hơn nữa trước thái độ khó hiểu của người yêu.
Chàng lại lên tiếng, và lần nầy không dám lộ vẽ thân mật:
- Ngọc Lan! Cô không nghe tôi hỏi ư?
Ngọc Lan chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn chàng với nét cương nghị lạ thường. Thế Hùng tiếp lời, xoay sang câu chuyện khác:
- Tiểu thư vào đây tự bao giờ? Và định làm gì?
Hơi bất ngờ câu hỏi, nhưng Ngọc Lan cũng nhỏ nhẹ đáp:
- Thiếp vào hơn tháng nay và chỉ mới tìm hiểu để biết qua tình hình quân Trịnh.
Thế Hùng hỏi gằn lại:
- Để làm gì thế Ngọc Lan?
- Để làm gì ư? Để tìm cách phá tan mưu chước quân Trịnh, để phục thù lòng nham hiểm của chúng đã làm cho cha thiếp phải bỏ mình, để chuộc tội với chúa Mạc, để không hổ mặt khi nhìn lên dân chúng Thăng Long.
Thế Hùng nhìn nàng bằng đôi mắt cảm phục, trong lúc Ngọc Lan chăm chú nhìn chàng hỏi lại:
- Thế tráng sĩ, chàng vào đây để làm gì?
Cặp mắt nàng sắc quá! Nàng nhìn Thế Hùng như xoi bói tận tâm can.
Chàng mỉm cười để làm dịu đôi mắt biếc:
- Tôi ư? Tôi vào đây cùng mục đích với tiểu thư, nhưng cam go nhiều hơn!
Ngọc Lan hỏi dồn:
- Nghĩa là thế nào?
Thế Hùng đáp:
- Nghĩa là tôi không thể chờ đợi ngày quân Mạc tấn công Trịnh Tùng được nữa. Tôi quyết vào đây để thích khách Trịnh Tùng để trả hận cho cha tôi.
Ngọc Lan nhìn xuống đất như suy nghĩ điều gì rồi hỏi:
- Bùi tráng sĩ có hay biết việc này chăng?
Thế Hùng lắc đầu:
- Đại ca tôi chắc chắn là không bằng lòng, nhưng làm thế nào? Tôi không còn chịu đựng được nửa? Tôi không thể sống bình lặng để đợi chờ... đợi chờ... ngày này sang tháng khác...
Ngọc Lan thầm đoán câu nói của Thế Hùng. Hình như nó có một ẩn ý gì! Tại sao chàng đột ngột rời Thăng Long trong lúc ba quân tướng sĩ đang tích cực luyện tập chờ ngày phát pháo khai thành? Mà chàng lại ra đi khi nàng vừa mới tách khỏi kinh đô nhà Mạc?...
‘‘Đợi chờ... Đợi chờ...’’ Câu nói như vừa xót xa vừa trách móc làm cho Ngọc Lan nghĩ ngợi nhiều lắm! Một ý nghĩ bỗng hiện đến với nàng:
- ‘‘ Có phải chăng Thế Hùng đã ra đi vì sự trống trải của cõi lòng? Chàng định đi tìm kiếm mình chăng?’’
Tư tưởng ấy làm cho Ngọc Lan bạo dạn hơn. Nếu thật thế, nàng có thể tin tưởng ở tình yêu tha thiết của Thế Hùng.
Nàng khẽ nói:
- Tráng sĩ quá liều lĩnh và không chắc thành công. Nếu chàng ở lại Thăng Long có lẽ ích lợi nhiều hơn... Vào đâv rồi, tráng sĩ cũng không thực hành được ý định...
Thế Hùng khẽ rùn vai:
- Tôi biết mình liều, nhưng làm thế nào khác hơn đươc... Tôi chán nản lắm rồi.
Ngọc Lan tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Tráng sĩ chán nản? Tại sao thế?
Biết mình lỡ lời Thế Hùng im lặng, nhìn ra dòng sông tối đen như mực, thở dài... Chàng cảm thấy khó khăn lắm khi phải giấu quanh, giấu quẩn mối tình đối với Ngọc Lan. Thà nói thẳng ra ngay, dù nó có đau khổ cũng chỉ một lần.
Chàng quay nhìn thẳng vào mặt Ngọc Lan rồi trầm tỉnh:
- Ngọc Lan! Tiểu thư hãy nghe tôi nói, Tôi không còn muốn giấu giếm điều gì nữa đối với tiểu thư... Nó chỉ làm cho tôi bớt hăng hái trong việc đối đầu với quân Trịnh. Tôi thú thật với Tiểu thư là tôi... rất cảm mến Tiểu thư từ lúc gặp gỡ ban đầu... và đã bao lần toan thổ lộ ra rồi lại thôi I
Chàng nín lặng một phút, chăm chú nhìn người thiếu nữ rồi tiếp:
- Đến lúc Ngọc Lan đi rồi, tôi mới thấy rõ lòng mình đã nặng yêu đương. Tôi không làm sao dối lòng được nữa. Tôi đã tìm hết cách để quên, liều mình trong những cuộc chiến đấu cam go với bọn ‘‘hung thần’’ rừng Độc Vạn, bọn trinh thám của Trịnh Tùng, nhưng khổ thay! Hình ảnh Ngọc Lan cứ lẩn quẩn mãi bên tôi...
Ngọc Lan ngẩng lên nhìn Thế Hùng cảm động:
- Tráng sĩ! Thiếp nào có xứng đáng gì mà tráng sĩ phải bận lòng như vậy. Thật không ngờ thiếp có diễm phức ấy.
Thế Hùng tha thiết hơn:
- Ngọc Lan! Nàng đã hiểu rõ lòng tôi yêu nàng và mong gá nghĩa cùng nàng. Ngọc Lan có chấp nhận tình yêu của tôi chăng? Nàng cứ thành thật trả lời dứt khoát hôm nay.
Dù không được nàng yêu; tôi chỉ khổ một lần, chứ cứ kéo dài mãi thế này...
Không chờ chàng nói hết, Ngọc Lan đã e lệ đáp:
- Tráng sĩ! Có bao giờ thiếp quên tráng sĩ đâu?
Rồi nàng bẽn lẽn cúi đầu.
Thế Hùng cầm lấy tay nàng toan nói những lời tha thiết mà chàng dự định trong lòng tự bấy lâu.
Bất ngờ một tiếng cười ghê rợn nổi lên trên bờ sông vắng.
Thế Hùng giựt mình xây lại thấy lố nhố trên bờ nhiều bóng người mình trần trùng trục, gươm đao sáng ngời, đang ào ào lướt tới vây chặt lấy hai người...
Tiếng cười lúc nãy lại vang lên:
- Ha! Ha! Không ngờ lại gặp bọn bây tại chốn này.
Biết là gặp biến, Thế Hùng và Ngọc Lan vội rút kiếm ra đề phòng. Bọn người lạ mặt cứ lù lù tiến tới.
Thế Hùng bỗng cất tiếng hét lên:
- Bọn người kia! Ta với chúng bây không thù oán, cớ gì lại gây sự với ta...
Tiếng cười lúc nẫy lại cất lên, mỗi lúc gần hơn, làm cho Thế Hùng chú ý đến bộ mặt hiểm ác của tên đi đầu hôm qua, đã hành hung với chàng trong dạ điếm. Thế Hùng chợt rõ đây là bọn dọ thám của quân Trịnh vẫn theo dõi hành động của chàng. Nhưng một điều rất l