← Quay lại trang sách

17. Lão lái đò kỳ dị

ĐÊM về khuya. Thành phố Tây Đô im lìm trong giấc ngủ.

Chỉ riêng mình lão Trần Tính là không tài nào nhắm mắt. Thế Hùng đi rồi người lão bộc bắt đầu hồi hộp lo âu! Tâm linh như báo trước với ông một chuyện chẳng lành sẽ xẩy đến cho chàng, nhưng biết làm sao? Ông đã hết lời can mà chàng vẫn không nghe thì ông chỉ còn biết đợi chờ sự rủi may xẩy tới rồi sẽ tìm đường ứng phó.

Đêm càng về khuya, lòng già càng khoắc khoải... Thế Hùng đã làm gì ở đâu mà vẫn không thấy trở về? Chàng đã lộ hành hung, nên đang bị vây hãm hay đã bị giết chết? Muôn ngàn giả thuyết hiện lên trong óc khiến người lão bộc Trần Tính cứ băn khoăn ra vào, vô cùng sốt ruột.

Một tiếng động nhẹ ngoài cổng rào, khiến ông ngẩng đầu lên, Trần Tính vui mừng xô cửa ra, ngỡ rằng Thế Hùng đã về. Nhưng ông rất ngạc nhiên vì trước nhà ông, một thanh niên nhỏ, ốm yếu, đầu chít khăn võ sinh, lặng lẽ đi vào... Đến trước mặt ông, thanh niên cúi đầu thi lễ:

- Thưa lão bá, chẳng hay đây có phải là nhà của Trần lão chăng?

Dù thanh niên nầy có tỏ ra vẻ điềm đạm, nói năng hòa nhã, nhưng nét mệt nhọc, lo lắng vẫn không qua được mắt Trần Tính. Ông hơi ngờ vực trong lòng nhưng giờ phúl này không thể giấu giếm được nữa. Biết đâu chừng đây là một tin quan trọng mà ông đang chờ đợi.

Trần Tính chậm rãi mời người thanh niên lạ mặt vào nhà:

- Tráng sĩ hãy bước vào tệ xá rồi chúng ta hãy đàm đạo.

Đợi khách ngồi yên, Trần Tính khẽ hỏi:

- Đêm hôm khuya khoắc thế nầy, chẳng hay có điều gì quan trọng mà tráng sĩ tìm đến lão?

Có lẽ chắc chắn kẻ đối diện của mình là Trần Tính, người lão bộc trung thành của Thế Hùng, chàng thanh niên lạ mặt vội nói:

- Nguy lắm rồi lão bá ôi! Lê Công tử chẳng may bị bọn dọ thám của Trịnh Tùng bắt được rồi!

Trần Tính hoảng kinh:

- Tráng sĩ nói sao? Thế Hùng bị bắt? Ở đâu? Và từ bao giờ?

Thanh niên đáp:

- Công tử vừa bị bắt ở bến đò!

Trần Tính thở dài nhìn xuống đất. Những điều dư đoán của ông đã thành sự thật. Nhưng vẫn còn may là Thế Hùng chưa có mệnh hệ nào! Ông chợt ngước nhìn chàng thanh niên hỏi:

- Tráng sĩ là ai? Làm sao biết lão ở đây mà đến báo tin?

Thanh niên đứng lên mở chiếc khăn võ sinh bịt trên đầu xuống để bung ra cuộn tóc dài khiến cho lão Trần Tính thêm kinh dị. Người lạ mặt nói:

- Cháu là Ngọc Lan đây! Chắc lão bá đã nghe Lê công tử nói đến cháu. Trước khi bị rơi vào vòng vây, công tử có bảo cháu đến đây tìm lão bá. Không ngờ nửa chừng chàng bị bắt...

Ngọc Lan rơm rớm nước mắt nghẹn ngào khiến Trần Tính cũng bùi ngùi trong dạ. Ông nhìn Ngọc Lan và nói thầm:

- Người đẹp đẽ, hiền lành như thế này mà Thế Hùng không thương yêu sao được.

Cử chỉ và lời nói của Ngọc Lan đã bộc lộ được sự thành thật trong tình yêu của nàng đối với Thế Hùng, nên lão bộc Trần Tính rất vừa lòng và cảm thấy rất thương hại nàng!

Ông muốn nói vài lời để an ủi Ngọc Lan nhưng thật ra chính ông cũng đang rối, lo sợ vô cùng. Thế Hùng bị bắt đi làm sao tránh khỏi những cực hình ghê khiếp của quân Trịnh! Liệu chàng có chịu đựng nổi chăng? Hay lại bỏ xác trong tù ngục?

Trần Tính cũng cố giữ vẻ bình tĩnh và bảo Ngọc Lan:

- Tiểu thư cứ an lòng, rồi chúng ta sẽ định liệu! Phương kế để cứu sống công tử sau, Thế Hùng là người trí dũng càng gặp nguy hiểm càng sáng suốt hơn! Chắc chắn sẽ không hề hấn gì đâu, tiểu thư đừng lo sợ lắm!

Ngọc Lan ngước nhìn người lão bộc.

Nét cương nghị, phương phi của ông làm cho nàng tin tưởng nhiều hơn... Nàng cảm thấy bên nàng từ nay luôn luôn sẽ có một sự hộ trợ vững bền của con người nhiều kinh nghiệm ở đời...

Nàng hiểu vì sao Thế Hùng vào Tây Đô lại chạy đến đây để nhờ lão bộc Trần Tính giúp đỡ...

Ngọc Lan còn đang suy nghĩ thì Trần Tính đã lên tiếng hỏi:

- Tiểu thư có chắc chắn là Lê công tử bị quân dọ thám Trịnh Tùng bắt được chăng?

Ngọc Lan ngồi xuống và từ từ thuật lại những chuyện xảy ra ở bến đò Mân Kiện, luôn cả mối tình thầm kín giữa nàng với Thế Hùng. Nàng thuật cặn kẻ mọi việc rồi kết luận:

- Cháu nghi ngờ lão lái đò ở bến sông đã bí mật báo tin cho quân Trịnh!

Lão bộc Trần Tính ngạc nhiên:

- Làm sao tiểu thư biết được?

Ngọc Lan đáp:

- Vì từ khi nói chuyện với cháu xong, lão biệt dạng rồi lúc sau, quân Trịnh ồ ạt kéo đến vây chặt lấy hai cháu.

Trần Tính trầm ngâm suy nghĩ. Lòng lão rối như tơ vò! Bây giờ phải làm thế nào để cứu Thế Hùng thóat tay quân địch? Lão không quen một người nào trong dinh Phủ Chúa thì biết làm sao để dò la tin tức của chàng?

Ngọc Lan chợt hỏi:

- Lão bá định liệu thế nào?

Trần Tính lắc đầu:

- Tôi khổ sở vô cùng! Tôi hết lời can gián mà công tử chẳng chịu nghe, đến nước nầy thật khó lòng cứu vãn. Quân Trịnh canh phòng nghiêm nhặt ngày đêm. Có lọt được vào dinh cũng phải một mất, một còn! Chúng ta chỉ có hai người sức yếu thế cô, làm sao phá được ngục tù của địch.

Ngọc Lan mặt buồn dàu dàu nhìn xuống đất, một nỗi tuyệt vọng vô biên tràn ngập cõi lòng.

Thế là hết! Nàng đặt tất cả hy vọng sự sáng suốt của lão bộc Trần Tính, không ngờ lão cũng đành thúc thủ như nàng.

Trần Tính nhìn Ngọc Lan ái ngại. Lão sợ nàng hiểu lầm lòng yêu thương của lão đối với Thế Hùng nên vội nói:

- Tiểu thư nên biết rằng tôi ngày nay, ngoài Lê công tử ra, không còn một ai là quyến thuộc. Tất cả tình thương của tôi đều trao hết cho Thế Hùng. Nếu chẳng mai cậu ấy có mệnh hệ nào, thật lão khó lòng sống được...

Ngọc Lan nhìn người lão bộc trung thành, rơm rớm nước mắt:

- Cháu hiểu lắm! Xin lão bá biết cho lòng kính trọng của cháu đối với lão bá. Nhưng trong hoàn cảnh này chúng ta phải tìm cho được một phương kế cứu Thế Hùng, chớ không lý khoanh tay để chàng chịu chết.

Hai người cùng lặng yên nghĩ suy. Bốn bề tịch mịch. Đêm cứ dần đi về sáng.

Bỗng Ngọc Lan đứng phắt dậy, giã từ người lão bộc:

- Lão bá ở lại, cháu xin phép đi đây.

Trần Tính kinh ngạc đứng lên giữ nàng lại:

- Khoan đã tiểu thư, đi đâu mà vội! Tiểu thư định làm gì bây giờ?

Ngọc Lan cả quyết:

- Cháu đã tìm được kế vào trong dinh Chúa Trịnh rồi sau đó sẽ hay!

Và không đợi Trần Tính nói thêm lời nào, Ngọc Lan thoăn thoắt bước ra cửa rồi mất hút trong bóng đêm dày đặc.

Ngọc Lan trở lại bến đò Mâu Kiện tìm đến nhà của lão lái đò bí mật. Như trên đã nói, nàng nghi ngờ lão này đã thông đồng với quân dọ thám của Trịnh Tùng và đã mật báo cho họ bắt Thế Hùng. Nếu thật vậy, nàng sẽ có cách vào được trong phủ Chúa.

Đến Mân Kiện, nàng cẩn thận nép mình vào một gốc cây dò xét tình hình. Bốn bề vắng vẻ. Vào giờ nầy tìm nơi trú ngụ của lão lái đò là một việc hết sức khó khăn?

Biết nhà riêng của lão ở đâu mà tìm?

Bỗng Ngọc Lan chú ý đến một ngọn đèn le lói trên sông. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu: hay người lái đò ở luôn trên thuyền? Nàng nhìn trước, nhìn sau rồi tiến dần ra phía bờ sông chỗ có ánh đèn.

Một chiếc thuyền trơ vơ trên sông lặng về khuya... Ngọc Lan càng tin tưởng ở sự xét đoán của mình. Thuyền cắm trước bến đò Mân Kiện, có chiếc cầu bắc ra một khúc sông...

Ngọc Lan lần lần bước xuống cầu... Nàng bỗng dừng lại, rợn người vì thoảng nghe có tiếng thì thầm từ trong khoang thuyền đưa ra. Nàng đến sát hơn và nghe văng vẳng câu chuyện trao đổi giữa một người đàn ông và một người đàn bà.

Giọng người đàn bà gắt gỏng, cằn nhằn:

- Người ta không thù, không oán, căn cớ gì ông lại đi mật báo với quan quân đến bắt người ta cho đành!

Giọng người đàn ông thấp hơn có vẻ hối tiếc:

- Tôi nào có ngờ... Tôi thấy nó cứ thập thò trong bóng tối, ngỡ là kẻ gian nên đến cho thằng Hoài biết để nó bắt lãnh thưởng, dè đâu biến thành to chuyện như thế nầy.

Người đàn bà bất bình, dằn mạnh:

- Thằng Hoài, thằng Hoài! À, cái thằng cháu khốn nạn của ông ỷ thế làm trong phủ Chúa rồi hống hách với mọi người. Động một tí là chạy đến mách với nó bắt người này, người nọ! Ông liệu hồn, dân chúng hiện nay rất oán nhà họ Trịnh và bọn tôi tớ của họ lắm rồi. Có ngày họ sẽ xé xác cậu cháu ông mà liệng xuống sông thì đừng có than trời trách đất!

Người đàn ông tức giận:

- Ơ!con mẹ này! Tao làm gì mà mày tru tréo tao như vậy. Nó làm trong Phủ Chúa mặc nó, việc gì đến tao mà họ xé xác tao.

Người đàn bà cười gằn:

- Không làm gì! Ông tưởng dối gạt tôi được à! Ai đã xui nó tố cáo vợ chồng chú Ngâu để lãnh thưởng?

Một tiếng suỵt nho nhỏ trong thuyền:

- Suỵt! Mẹ mầy nói khe khẽ vậy. Tại thằng Ngâu gây với tao chứ!

Người đàn bà càng lớn tiếng:

- Nó gây sự với ông rồi ông lại trả thù thầm lén hèn hạ vậy à? Trời ơi là trời, ông tàn nhẫn chi lắm vậy ông!

Trong khoang thuyền yên lặng. Bên ngoài Ngọc Lan đã đoán hiểu tất cả. Thì ra lão lái đò này đã có nhiều thành tích hãm hại người hiền, nhờ thế lực của tên Hoài, cháu ruột hắn đang làm dọ thám cho Trịnh Tùng. Nhưng ngườ vợi lại là người ngay thật, luôn luôn phản đối những việc làm ám muội của chồng..

Ngọc Lan thấy đã đến lúc mình cần ra mặt để dọa nạt lão lái đò ấy, tìm một phương kế lọt vào Phủ Chúa cứu Lê Thế Hùng.

Nàng tuốt kiếm ra bước xuống thuyền. Thuyền tròng trành khiến hai vợ chồng người lái đò kinh hoảng lồm cồm bò dậy hỏi:

- Ai đó! Ai xuống đò giờ này! Cho người ta ngủ với chớ!

Ngọc Lan vẫn nín lặng, chân dậm rầm rầm xuống ván khoang. Người lái đó tức giận tràn hông, vội chui ra cửa mui xem kẻ nào ngang ngạnh đến như vậy. Không ngờ hắn vừa ló đầu ra ngoài thì Ngọc Lan đã nắm chóp, đưa kiếm vàọ yết hầu lão. Lão kinh hoảng, chân tay run lẩy bầy, mắt láo liên, cố nhìn kẻ đang hành hung với mình là ai!

Miệng lão lải nhải van xin:

- Lạy ngài, cháu có làm gì đâu mà ngài giết. Ngài cần vật chi cháu xin dâng tất cả.

Ngọc Lan cả cười. Nàng không ngờ lần nầy lão cũng lại tưởng lầm nàng là kẻ cướp.

Nàng cất tiếng quát:

- Quân khốn nạn, không biết ta là ai ư?

Người vợ trong khoang biết có biến vội vàng chạy ra phía sau toan la lên tiếp cứu. Ngọc Lan hét:

- Bà lão kia I Bà la lên một tiếng thì ta cho chồng mụ về chầu Diêm chúa ngay. Ta đến đây để trị cái tánh ham chỉ chọc của y giùm bà mà bà không cám ơn ta hay sao?

Người đàn bà kinh ngạc nhìn Ngọc Lan, còn lão lái đò càng run sợ hơn vì lão đã nhớ lại giọng nói lúc đầu hôm, mà lão đã nghe thốt ra từ trên bến sông. Nếu vậy thì lão đã tới số rồi còn gì.

Lão nghĩ: chỉ còn có một cách là van xin cầu khẩn, họa may còn cứu được mạng sống.

Trong giờ phút nguy biến này, lão thấy những lời khuyên bảo của vợ là đúng lý. Ở đời làm lành gặp lành, làm dữ gặp dữ. Bây giờ lão không hiểu phải van lạy cách nào nhưng lão cũng liều một bận xem sao! Lão chưa kịp cất tiếng thì Ngọc Lan đã hỏi:

- Lão đã nhớ ta là ai chưa?

Người lái đò run sợ:

- Bẩm... bẩm... tráng sĩ, tôi nhớ ra rồi... lúc đầu hôm... tráng sĩ muốn sang sông.

Ngọc Lan cười gằn:

- Hừ! Ta muốn sang sông mà lão lại cho ta vào Phủ.

Người lái đò chối leo lẻo:

- Bẩm... bẩm... Tráng sĩ, cháu nào biết việc gì đâu?

Ngọc Lan cả giận:

- Lão còn chối nữa hả? Ai báo quân dọ thám đến bắt anh em ta? Nói mau không ta giết tức khắc.

Dứt lời, Ngọc Lan đưa lưỡi kiếm vào yết hầu kẻ đối thoại. Lão hoảng hốt cầu khẩn:

- Trăm lạy tráng sĩ... Nghìn lạy tráng sĩ... để cháu nói.. Vâng! Chính cháu đã phi báo với quan quân.

Ngọc Lan càng dí mủi kiếm mạnh hơn vào cổ họng lão

- Tại sao lão cố tình hại bọn ta...

Người lái đò vội phân trần:

- Bẩm... tráng sĩ! Cháu nào biết tráng sĩ là ai đâu mà cố tình hãm hại? Cháu thấy dáng điệu khá nghi, ngở là quân gian nên vội vàng phi báo không ngờ...

Ngọc Lan nói:

- Gặp ta thì lão đã đến ngày tận số! Ta quyết giết lão cho bớt phường vô lại chuyên hãm hại người lương thiện...

Người lái đò hoảng vía:

- Trăm lạy, ngàn lạy tráng sĩ tha chết cho cháu, cháu thề sẽ tìm cách cứu người bạn của tráng sĩ ra ngay...

Người vợ sợ Ngọc Lan hạ tay giết chồng mình cũng bước ra quỳ lạy van xin:

- Tráng sĩ tha chết cho chồng thiếp, thiếp thề hết lòng giúp tráng sĩ trong việc này...

Ngọc Lan đỡ người vợ dậy, nói nhỏ vào tai:

- Chị đừng nhọc thân, ta không giết chồng chị đâu! Ta dọa cho hắn sợ mà bỏ tật cũ...

Người vợ hơi kinh dị nhìn Ngọc Lan và chợt hiểu, vẻ vui mừng lộ ra nét mặt.

Ngọc Lan quay sang phía chồng chị:

- Ta không hành hạ vợ anh vì nàng vô tội. Riêng anh, đã cố ý hại người thì phải chết.

Lưỡi kiếm trên tay nàng lại một phen dí sát vào cổ họng gã.

Gã run lên bần bật, lạy như tế sao, mồ hôi rịn đều trên trán:

- Trăm lạy, ngàn lạy tráng sĩ, tôi lỡ dại một lần, tuyệt hậu không còn dám nữa. Mong tráng sĩ rộng lòng tha thứ kẻ biết ăn năn hối cải.

Ngọc Lan suýt bật cười vì những lời ngây ngô của kẻ hèn nhát, nhưng nàng cố giữ nét mặt nghiêm khắc để xem hắn có thực lòng hối cải chăng?

Nàng gằn giọng:

- Tha chết cho lão để rồi lão tìm cách hãm hại ta nữa ư?

Người lái đò nhìn Ngọc Lan một cách đau khổ:

- Tráng sĩ tha chết, tôi ngnyện kết cỏ ngậm vành, báo đáp ơn sâu! Có bao giờ tôi lại nghĩ đến việc hãm hại người ân nghĩa

Vợ người lái đò đã thấy đến lúc mình phải nói vài lời xin tội cho chồng và để bảo đảm cho Ngọc Lan tin tưởng nơi lời hứa của lão.

Mụ nói:

- Tráng sĩ nghĩ tình tôi mà tha tội cho chồng tôi, Nếu sau này có chuyện không hay xảy ra, tôi xin chết để đền tội.

Người lái đò nhìn vợ, cảm động. Lần thứ nhất trong đời, lão mới cảm thấy được tình thương nồng mặn của vợ mình.

Ngọc Lan mỉm cười, tra kiếm vào vỏ và nói:

- Được rồi, ta nể lời bà mà tha chết cho lão này. Hiện tại ta rất cần sự giúp đỡ của hai người để cứu bạn ta thoát khỏi vòng tù tội, không biết hai người có sẵn lòng giúp ta chăng?

Lão lái đò vội vã đứng lên:

- Tráng sĩ cứ dạy bảo, vợ chồng tôi sẵn sàng, để chuộc tội... Nhưng...

- Nhưng... thế nào?

Người lái đò gãi tai, dè dặt:

- Nhưng tôi vẫn tò mò, không hiểu tráng sĩ thuộc vào tổ chức nào, mà bọn quânTrịnh có vẽ sợ sệt lắm thế?

Ngọc Lan cả cười hỏi lại:

- Sao lão biết?

Người lái đò chậm rãi đáp:

- Đêm hôm nay, trước khi kéo nhau đi, họ đã bàn định rất cẩn thận và chính thằng Hoài cháu của tôi, nó cũng nói là hai tráng sĩ thuộc vào hạng chọc trời, khuấy nước, dám khinh thường cả Bình an Vương.

Ngọc Lan đoán rằng tên Hoài muốn ám chỉ việc Thế Hùng đã ngang nhiên vào hành thích Chúa Trịnh Tùng rồi lại thoát ra ngờ ngờ trước mắt ba quân.

Ngọc Lan nghĩ không cần thiết phải giấu giếm nữa. Nàng ngồi xuống cạnh mạn thuyền rồi nói:

- Hai ông bà ngồi xuống đây, nghe tôi nói rõ việc nầy. Người vừa bị bắt đi, chính là công tử Lê thế Hùng, con trai của Quận công Lê cập Đệ, vị trung thần nhà Lê đã bị Trịnh Tùng ám hại!

Hai vợ chồng người lái đò cũng hoảng hốt la lên một lượt:

- Trời ơi! Nếu vậy nguy rồi!

Người vợ bỗng quay sang nắm lấy chồng khóc nức nở, trước sự kinh dị của Ngọc Lan.

Vợ người lái đò bù lu bù loa:

- Ông ơi là ông ơi! Bây giờ làm sao? Công tử có mệnh hệ nào thì tôi giết chết ông! Trời ơi là trời, chồng ơi là chồng!

Mụ khóc kể liên miên càng làm cho người chồng tái mét cả mặt mày và Ngọc Lan sửng sốt.

Một lúc sau, nàng nắm lấy tay bà lão cất tiếng hỏi:

- Việc gì vậy? Hai ông bà có liên hệ gì với công tử Lê Thế Hùng?

Người vợ nín khóc, quay sang nói với Ngọc Lan:

- Tráng sĩ không biết, chính hai vợ chồng tôi ngày xưa ở hầu hạ cho Lê tướng công gần trọn mười năm, từ lúc Lê công tử còn nhỏ dại, cho đến lúc gặp tai biến trong nhà, mới ra chèo đò thế này. Mà bây giờ chồng tôi lại nỡ đành..

Gặp đúng chỗ thương tâm, mụ lái đò khóc nức nở. Người chồng chết đứng, không nói được nửa lời, cứ nhìn vợ như van lơn.

Trước tình thế ấy Ngọc Lan lại phải đỡ lời cho người chồng:

- Không! Bà đừng nghĩ vậy! Chẳng qua là do sự vô tình mà ra. Bây giờ chúng ta phải cần hợp sức với nhau để cứu Lê công tử chứ ngồi đây trách móc mãi cũng chẳng giải quyết được gì!

Người lái đò đến lúc nầy mới mở lời được:

- Tráng sĩ nói phải, xin nghĩ kế để chúng tôi thi hành gấp rút! Dù có chết đi để cứu mạng công tử tôi cũng quyết liều mình.

Bà vợ ngước lên nhìn chồng, vẽ hài lòng.

Liên tiếp mấy hôm, mụ Hà, vợ người lái đò, nhờ tên Hoài đưa vào được bên trong vòng Dinh chúa Trịnh để bán rượu thịt cho quân lính. Mụ để ý dò la tin tức Thế Hùng và được biết chàng đang bị giam trong ngục thất dành chọ các phạm nhơn sắp bị án tử hình.

Ngọc Lan được tin, lòng nóng như thiêu, như đốt, nhưng không tìm được cách nào giải thoát được người yêu.

Ngục tù kiên cố lại thêm quân sĩ canh phòng nghiêm nhặt ngày đêm, đến như những người trong Phủ, vô phận sự cũng không được quyền lai vãng tới.

Bắt được kẻ gian phi, không ngờ chính là Lê thế Hùng, Chúa Trịnh và Nguyễn hữu Liên lòng mừng khấp khỏi. Thực là một điều may mắn vô cùng: một kẻ thù nguy hiểm từ bấy lâu nay đã trêu gan, đày đọa hai người ăn ngủ không yên, bỗng dưng vì một sự ngẫu nhiên mà sa lưới.

Bị khảo tra đánh đập cách mấy Lê thế Hùng cũng nhứt định không khai, nhưng Trịnh Tùng vẫn tin rằng bè lũ của chàng còn lẩn quất bên ngoài. Chứ không lý nào một vị Phó tướng đường đường như Thế Hùng, một mình một thân vào đất giặc... Ông nghi ngờ không chừng Chúa Mạc đang bủa vây lưới trinh sát cùng khắp Tây đô rồi thì nguy hiểm vô cùng. Mà biết đâu được! Tại sao ban gián điệp Trịnh đủ sức len vào Thăng Long làm mưa làm gió mà quân nhà Mạc lại bỏ lửng Tây đô. Ý nghĩ nầy làm cho Trịnh Tùng lo ngại rất nhiều, dù Nguyễn hữu Liên đã mấy lần cam đoan với ông là không thể có việc quân Mạc bí mật đột nhập vào thành...

Tuy nhiên Trịnh Tùng vẫn không tin và chính ông đã đích thân đến tận nhà ngục, chứng kiến, quân lính tra khảo Thế Hùng rất nhiều lần, mong phanh phui được chút ít manh mối gì thêm, nhưng Chúa Trịnh chỉ hoài công vì Thế Hùng vẫn ngậm miệng như bình, trước những cực hình vô nhân đạo...

Chàng ngất đi mấy lần nhưng nhất định không nói, mà cũng chẳng rên than, khiến bọn quân sĩ Chúa Trịnh phải lắc đầu cảm phục...

Một điều rất đáng lo ngại và cứ ám ảnh Trịnh Tùng luôn nhưng ông không dám hé răng cho Nguyễn hữu Liên biết, ông nghi ngờ Bùi văn Khuê đã lẽn vào được Tây đô và đã tổ chức tại đây một đội dọ thám cho quân Mạc! Luôn luôn Trịnh Tùng lo sợ sự xuất hiện của họ Bùi vì sau bao lần đối đầu, ông hiểu rõ tài nghệ xuất quỷ nhập thần của viên tướng ấy và khi nghẹ họ Bùi về đầu Mạc mậu Hiệp, ông đã tiên liệu tất cả hiểm họa sẽ đến với mình...

Phải người hầu thiếp thân yêu, Nguyễn Thúy Loan sang đất giặc, Trịnh Tùng chỉ có một hy vọng là làm sao nàng gây được sự lủng củng giữa hàng ngũ lãnh đạo nhà Mạc và nhất là giữa Bùi văn Khuê và Mạc mậu Hiệp. Hai kẻ ấy hợp tác chặt chẽ với nhau là cả một mối lo cho Chúa Trịnh. Ngày Nguyễn Thúy Loan ra đi, Trịnh Tùng đau xót vô cùng nhưng nghĩ đến việc lớn ông đành bấm bụng cắt đứt tình chăn gối. Tuy vậy nhiều đêm qua, ông vẫn thao thức nhớ nhung!

Chúa Trịnh hy vọng ngày cử đại hùng binh diệt Mạc đến, để sau được tái ngộ Thúy Loan, nhưng thật ra hy vọng ấy rất mỏng manh vì có ai đi bắt cánh chim trời... Đôi khi ông tự an ủi:

- Thôi, đành vậy, miễn sao nàng thành công được trong sứ mạng của nàng.

Nếu Chúa Trịnh hiểu được mối cảm tình của Bùi văn Khnê đối với với Nguyễn Thúy Loan, chắc chắn ông sẽ kỳ vọng nhiều hơn vì như thế họ Bùi sẽ khó tránh rơi vào cạm bẫy do ông sắp đặt.

Tuy nhiên, không hiểu sao Trịnh Tùng vẫn nghi ngờ Bùi văn Khuê đã có mặt tại Tây đô? Mấy đêm nay, ông cho tăng cường sự canh phòng trong soái phủ vì lo ngại họ Bùi đột nhập vào cứu Thế Hùng hoặc ám sát mình.

Trịnh Tùng càng tin hơn khi nghe bọn thuộc hạ báo cáo rằng còn một tên nữa đã trốn thoát. Nhưng ông hơi ngờ vực vì tên ấy, theo lời dọ thám lại là một người mảnh khảnh có vẽ ốm yếu, song võ nghệ tuyệt luân...

Bùi văn Khuê không thể là con người mảnh khảnh ốm yếu kia được. Bao nhiêu lần giáp chiến với chàng, bọn thuộc hạ của Trịnh Tùng đã nhận rõ hình dáng của họ Bùi: Một người cao lớn, vạm vỡ, sức mạnh địch trăm người...

Sự phân vân cứ bứt rứt mãi lòng Chúa Trịnh. Ông hạ lệnh cho bọn dọ thám tích cực truy nã kẻ gian phi còn lại.

Riêng về Lê Thế Hùng, dù không khai một lời nào chàng cũng bị Chúa Trịnh lên án tử hình và tội phản quốc. Tuy nhiên Trịnh Tùng không cho giết vội, biết đâu Thế Hùng còn có thể giúp ích cho ông nhiều việc khác nữa!

Giữa lúc ấy, bên ngoài Ngọc Lan đang dự định một kế hoạch để cứu Thế Hùng. Chính mụ Hà càng ngày càng được tín nhiệm đối bọn lính tuần trong Dinh nên việc ra vào của mụ càng dể dàng hơn. Mụ bắt đầu bán chịu rượu thịt cho những đứa không tiền để khi ra vào có lỡ trễ giờ giấc chúng cũng làm lơ …Lần lần sự canh gác, xét hỏi đối với riêng mụ rất cầu thả. Thấy mụ bước vào cổng dinh, họ chỉ cúi chào hoặc hỏi qua loa:

- ‘‘ Kìa bà Hà đi sớm nhỉ?’’

Hoặc hỏi cẩn thận hơn:

- ‘‘Hôm nay bà bán gì đó?’’

Nhiều kẻ thấy mụ vào lại lảng tránh, không dám nhìn mặt, nói gì đến chuyện hỏi han bởi họ thiếu tiền mụ hoặc vay nợ rồi cứ khất lần hồi mãi...

Bao nhiêu tiền bạc xuất ra trong việc mua bán có tổ chức nầy đều là của Ngọc Lan. Nàng quyết dùng tiền để cho mụ Hà mua chuộc cảm tình của họ hầu có dịp sẽ dùng đến...

Suy tính kỹ càng rồi, nàng quyết cứu Thế Hùng thoát khỏi ngục tử hình, bằng kế hoạch riêng. Tuy rất nguy hiểm, nhưng nàng vẫn thi hành, vì ngoài kế hoạch ấy ra, nàng không còn biết cách nào khác nữa.

Cứ mỗi ngày qua nghe mụ Hà về thuật lại những nỗi khổ hình mà Thế Hùng phải chịu, nàng đau xót vô cùng. Nhưng sức yếu thế cô, nàng nghĩ rằng mình không nên vội vàng, hấp tấp, có thể làm hỏng kế hoạch rồi chính bản thân nàng cũng khó vẹn toàn, ấy là chưa kể còn hại lây đến vợ chồng lão lái đò.

Mụ Hà lần lần làm quen được với bọn gác ngục tử hình. Đã mấy lần Mụ trốn qua vùng cấm địa để mang rượu bán cho họ, bất cần nghiêm lệnh của Trịnh Tùng. Bình an Vương hạ lịnh: kẻ lạ mặt nào lảng vảng sang chỗ giam cầm tử tội thì phải chịu trừng trị như bị tội dọ thám... Mụ Hà cũng vẫn biết rõ điều đó nhưng mặc, mụ cứ tin tưởng vào lòng những người lính mà mụ đã mua chuộc.

Kẻ nào tỏ vẻ không bằng lòng hoặc cự nự điều gì là mụ cứ lo lót vài ve rượu hay một cân thịt là yên chuyện., Mỗi lần lẻn sang ngục tử hình là mụ Hà dò xét từ đường đi nước bước, chỗ nào có lính gác chỗ nào không, để về thuật lại cho Ngọc Lan rõ. Chỉ trong vòng mấy hôm, Ngọc Lan đã vẽ xong bản đồ ngục tử hình theo lời thuật lại của mụ Hà. Nàng biết được chỗ giam Thế Hùng ở phòng chót hết, muốn đi vào phải qua bảy người lính gác.

Lọt vào địa phận Phủ Chúa rẫt dễ dàng, nhưng sang ngục thất dành cho các tử tù và dẹp luôn cả bảy tên lính gác để cứu Thế Hùng là cả một sự khó khăn, không lường trước được sự hiểm nguy có thể xảy ra. Sức lực, tài nghệ của Ngọc Lan có thể hạ bảy tên lính gác dễ dàng nhưng lỡ ra, chúng báo động rùm lên, quân Trịnh đổ xô vào tiếp ứng thì một mình nàng làm thế nào đương cự lại.

Ngọc Lan suy nghĩ nát óc vẫn không tìm ra một giải pháp nào ổn thỏa. Nàng bỗng nghĩ đến mụ Hà, đến những bầu rượu, những cân thịt tươi.

Một ý kiến nẩy ra trong óc nàng, Ngọc Lan vội gọi mụ Hà và hỏi:

- Bà có cách nào biết được tên bọn lính sẽ gác của ngục đêm mai chăng?

- Dạ được, nhưng tráng sĩ biết để làm gì?

Ngọc Lan đáp:

- Để xem bà có quen hết bọn chúng hay không? Vì tôi định đêm mai...

Mụ Hà cướp lời:

- Tráng sĩ định cứu Lê công tử vào đêm mai ư?

- Phải! Đêm mai là đêm ba mươi, trời tối đen, chúng ta sẽ dễ dàng hành động. Nhưng điều cần là mụ phải quen hết những người lính gác ngục để dễ bề hành động.

Mụ Hà suy nghĩ rồi lẩm nhẩm đọc tên bọn lính gác đêm mai. Đoạn mụ nói:

- Được rồi, tráng sĩ an lòng! Bọn chúng bảy đứa mà đã hết năm tên thiếu nợ của tôi rồi...

Ngọc Lan vui mừng nói:

- Nếu vậy thật may mắn vô cùng. Tiểu sinh cần bà phụ lực giúp tiểu sinh một lần cuối cùng để cứu Lê công tử.

Mụ Hà chân thành đáp:

- Tráng sĩ cứ dạy, dù có chết tôi cũng nguyện hy sinh, miễn sao Lê công tử thoát nguy là đủ.

Ngọc Lan vô cùng cảm động. Nàng móc túi ra một gói thuốc bột trắng nhỏ đưa cho bà lão:

- Bà hãy pha bột này vào rượu, sẵn sàng để đêm mai dùng đến. Đây là một thứ thuốc mê rất công hiệu, uống vào một lúc là ngã lăn ra ngủ như chết. Bà cố làm sao phục rượu cho cả bọn ngủ mê hết, chúng ta mới dễ bề hành động.

Mụ Hà tiếp lấy gói thuốc mê, lo ngại:

- Bảy tên quân canh không kể làm gì, nhưng chìa khóa phòng giam ở trong tay tên Ngục trưởng thì chúng ta làm sao giải thoát được Lê công tử.

Ngọc Lan đáp:

- Bà cứ an lòng. Việc đó để mặc tiểu sinh lo liệu. Bà cứ thi hành đúng theo kế hoạch. Bảy tên ấy quỵ rồi, rán kéo thây chúng vào chỗ khuất là xong chuyện. Nhớ cẩn thận bà nhá, công trình của chúng ta từ bao lâu nay, chỉ đem áp dụng trong lúc này.

Ngọc Lan bỗng nín bặt. Ngoài kia, sạp ghe có bóng ông lão Hà vừa bựớc xuống. Dù biết rằng ông hối cải ăn năn nhưng trong những chuyện bí mật giữa mụ Hà và Ngọc Lan thường bàn riêng nhau, cả hai đều cẩn thận không cho ông tham dự.

Lão lái đò cũng biết người lạ mặt và vợ mình chưa tin hẳn lòng mình, nên ông cũng buồn mà lảng dần... Ông không tỏ vẻ gì bất mãn đối với sự ngờ vực của hai người, nhưng thâm tâm ông cảm thấy nhiều chua xót. Đáng lý ra, ông phải là người được trông cậy và tích cực lo lắng trong việc này; bày kế đánh lừa quân dọ thám của Trịnh Tùng đối với ông không khó lắm. Nhưng cả hai người đều còn nghi ngờ, ông cũng không muốn làm họ bận tâm thêm giữa lúc cấp bách này.

Thấy lão Hà lầm lì suốt ngày không nói cứ đi vắng luôn, Ngọc Lan càng lo ngại hơn. Đã mấy lần, nàng nói với bà lão về việc này, bà để tâm dò hỏi thì ông bảo rằng ‘‘buồn đi chơi giải muộn’’.

Tuy không nói ra, nhưng Ngọc Lan rất sợ mình bị phản phúc, nàng đâu có ngờ chính vì nàng xét đoán lầm người và đối xử sai nên mới có chuyện ngờ vực này... Công việc lo cứu Lê thế Hùng nàng vẫn tịếp tục nhưng trong lòng nàng thường lo sợ phập phòng.

Thực ra có khó gì nếu lão Hà cố tâm hại nàng! Ông chỉ cần nói với tên Hoài vài tiếng thì tất cả sự cố gắng của nàng và mụ Hà bấy lâu chỉ là công đã tràng xe cát... Và biết đâu chính nàng cũng không thoát khỏi lưới của Trịnh Tùng...