← Quay lại trang sách

18. Trong ngục thất

TRỜI tối như mực. Không gian như chìm đắm trong một bức màn đen thê thảm.

Mây nặng kéo về bao phủ từ khởi hoàng hôn.

Tại phủ Chúa, đèn trong ngoài sáng rực như sao sa. Gặp những đêm đen tối như thế này, bọn lính càng cẩn mật hơn trọng nhiệm vụ.

Đêm càng về khuya, trời càng lạnh. Gió vùn vụt thổi về làm xao động cành lá trong vườn... Bọn lính gác cổng Dinh run rẩy trong lớp áo mỏng. Giờ này mà được ở nhà thì phải biết, nhậu chơi vài ly rồi lăn quay ra ngủ, thực ‘‘sướng hơn tiên’‘.

Đấy là mộng, còn thực là chúng phải ủ rũ ngồi đây, đưa mình hứng gió lạnh phũ phàng...

Bỗng từ xa, một bóng người lảng vảng nhởn nhơ với một ngọn đèn cầm ở trên tay! Bọn lính canh chú ý thấy bóng đèn cứ đi thẳng vào hướng cổng dinh chầm chậm, nhịp nhàng. Một tiếng quát xé sự tĩnh mịch của đêm khuya:

- Ai! Đứng lại!

Tên lính gác cầm giáo nhảy tới chận ngang đường.

Một tiếng ‘‘suyt’’ cất lên với tiếng nói quen thuộc của mụ Hà:

- Kìa, Tất, em không nhìn ra ta ư?

Tất, người lính canh cũng là một người khách nợ của bà Hà, vội vàng đổi thái độ:

- Ủa, bác đi đâu khuya khoắt thế này?

Bà Hà tắt phụt ngọn đèn rồi nói nhỏ:

- Đừng làm ồn I Bác thấy trời khuya lạnh lẽo, biết rằng mấy cháu đói nên có nấu một nồi cháo vịt đây.

Tên lính mừng rỡ, nhưng vẫn lo ngại:

- Cảm ơn bác! Trời này ăn cháo vịt thì phải biết, nhưng thằng trưởng toán này khó chịu lắm bà ạ! Sợ nó làm khó không cho bác vào đâu?

Bà lão Hà nói dồn:

- Đứa nào vậy? Nó mới đổi tới đây ư? Được, không sao, cứ dẫn bác tới đó...

Trong kia thấy hai người thì thầm trong bóng tối rất lâu, viên Trưởng toán bước ra hỏi:

- Kìa anh Tất, làm gì lâu vậy? Ai đó, sao không lên tiếng?

Bà Hà và Tất lặng lẽ đi vào. Bọn lính canh vừa thấy dạng bà lão đã reo mừng:

- Ồ, bác Hà!

Sự tiếp đón hoan hỷ của chúng làm cho viên Trưởng toán lạ mặt chú ý. Ý rất ngạc nhiên không hiểu vì sao mọi người đềụ có cảm tình với bà lão này.

Y vừa toan hỏi thì bà lão đến nơi cúi đầu thi lễ:

- Xin chào đội trưởng.

Viên đội sững sờ, nghiêng mình đáp lễ nhưng không quên hỏi:

- Bà lão là ai? Làm gì đêm khuya lảng vảng đến đây?

Lính Tất thấy đã đến lúc mình cần lên tiếng giúp bà lão:

- Dạ thưa đội trưởng, bà này là mợ ruột của anh Hoài bên đội ưu binh từ lâu vẫn bán thức ăn cho anh em quân sĩ trong Phủ Chúa nên mọi người đều quen mặt. Rượu của bà ngon có tiếng, đội trưởng ạ!

Nói xong, lính Tất liếc nhìn mấy vò rượu và nồi cháo vịt bên chân mụ Hà. Bọn lính gác cổng cũng bu quanh như chờ lịnh viên đội là nhảy vào làm vài ly rượu cho ấm lòng lúc đêm khuya.

Chính viên đội cũng thấy khó cầm lòng trước sự quyến rũ của hơi men nồng nặc mà mụ Hà đã cẩn thận dở nấp vò rượu cho lên hơi...

Tuy nhiên, nhớ đến phận sự của mình, y gạt đi:

- Không được! Bà lão bán ban ngày chứ vào giờ này rủị quan trên bắt gặp ta phải bị quở! Rầy rà lắm, thôi bà đem đi nơi khác,

Miếng mồi đã đưa tận môi, bỗng dưng bị giựt lại, bọn lính gác đều lấy làm bất mãn. Tên Tất lên tiếng cố làm cho viên đội thay đổi ý kiến:

- Đội Trưởng không biết, chứ trong Phủ này ai còn lạ gì mụ Hà. Mọi người ai cũng từng nhắm qua rượu ngon của mụ... Chỉ trừ Chúa thượng ra, dầu gặp ai cũng không sao cả!

Rồi hắn ngó dáo dác xung quanh, nói nhỏ hơn:

- Đến như quan Thái phó Nguyễn hữu Liên mà có lần còn mua cả một vò rượu.

Nghe nói đến chuyện quan Thái phó còn biết mặt bà này, viên đội có vẻ yên lòng.

Y ngẫm nghĩ một lát rồi bảọ:

- Thôi! Hãy dẫn bà ta vào chỗ khuất kia rồi hãy ăn uống!

Bọn lính được lệnh vui mừng tíu tít và không chú ý đến một bóng người đứng cạnh ven tường lúc nào không ai biết vừa đeo mình lên hàng dây leo, thoăn thoắt phăng lên mặt tường, rồi lần mình trên những tàn cây rậm rạp.

Nghe một tiếng động rất nhỏ trên ngọn cây, mụ Hà biết chắc là Ngọc Lan đã vượt qua tường vào một cách yên lành. Bà liền ngồi xuống múc cháo, rót rượu cho bọn lính canh, cố làm nhanh nhẹn để vào ngục cho kịp giờ hành sự. Bà không quên lấy vò rượu chưa tẩm thuốc cho bọn lính nầy uống vì sợ chúng uống nhằm thứ kia rồi ngã lăn ra ngủ sẽ đổ bể hết kế hoạch.

Khổ nổi mấy tên quân canh cứ uống nhây nhưa không thôi, hết đứa nầy đến đứa khác.

Bỗng có tiếng rần rộ trên đường sỏi, đoàn lính tuần thành hăm hở đi tới khiến bọn lính canh sợ hãi trở về chỗ canh gác.

Bà Hà cũng vội vàng thâu gọn đồ đạc lại núp sát vào bụi rậm. Đợi cho đoàn người đi qua, bà mới tìm cách lẻn dần qua phía nhà ngục.

Đêm càng khuya, khu cấm địa càng vắng lặng đến thê lương... Mụ Hà đi chập chững lang thang một mình như vào chỗ chết. Không khí rờn rợn bao quanh nhưng bà nhứt định không sợ. Ỷ tưởng cứu Lê Thế Hùng ra khỏi ngục hình làm cho mụ không còn nghĩ gì khác nữa... Mụ nhất định làm tròn phận sự mà Ngọc Lan đã giao phó, dù có chết cũng cam lòng. Đời mụ, mụ không kể làm gì, tuổi đã gần kề miệng lỗ, hối tiếc chi những ngày sống cuối cùng, miễn sao cứu được Lê Thế Hùng để chuộc tội cho chồng và đối với chủ cũ khỏi mạng tiếng là phường phản phúc...

Bỗng có tiếng động phía trựớc mặt. Bà Hà kinh hoảng đặt nồi cháo và rượu sang một bên, ngồi thụp xuống nhìn lên xem xét. Một bóng đen lù lù tiến tới. Một giọng nói thều thào:

- Bà Hà! Bà Hà đó phải không?

Nghe được tiếng quen quen, mụ Hà hết sức vui mừng:

- Tráng sĩ! Tráng sĩ đã vào được rồi ư?

Ngọc Lan từ từ nắm chặt lấy tay bà lão dặn dò:

- Mọi việc đều yên ổn tất cả, bà cứ yên lòng. Tôi đã tìm ra cửa phòng giam Lê công tử và chỗ ở của viên ngục trưởng.

Mụ Hà hỏi tiếp:

- Tráng sĩ đã khởi sự hành động chưa?

Ngọc Lan đáp:

- Chưa! Tôi chỉ dò xét đường tiến, thối để liệu định. Khi bà hạ xong bọn lính gác ngục rồi tôi mới ra tay.

Nàng siết chặt cánh tay bà Hà rồi nói:

- Giờ phút quyết định đã đến rồi, bà rán tận tâm để cứu Lê công tử, ơn này tôi xin ghi lòng tạc dạ.

Có tiếng nói từ trong nhà ngục vẳng ra. Ngọc-Lan vội hấp tấp dời chân.

Trong nhà ngục, cửa vụt mở, để lọt ra ngoài một thứ ánh sáng vàng héo úa.

Mụ Hà tiến đến gần hơn. Một người cao lớn, từ trong bước ra, đi vội vàng như có chuyện gì cấp bách lắm.

Nhìn ngay được kẻ ấy, mụ Hà lên tiếng gọi:

- Chú Phiên! Chú Phiên!

Gã đàn ông dừng lại, pgơ ngác. Tiếng mụ Hà văng vẳng như từ chốn xa xăm nào...

Gã quay phắt đầu lại. Vừa khi ấy, mụ Hà đã đến cạnh bên. Gã sợ hãi nhìn dáo dác hỏi nho nhỏ:

- Trời! Chừng nầy, đi đâu vậy bà cố?

Mụ Hà cười khì khì, rồi thản nhiên nói:

- Bây hổng đói sao? Tao có nấu cháo đem vào đây! Có rượu nữa!

Vẻ hoan hỷ bộc lộ trên khuôn mặt tên Phiên. Hắn không cần suy xét lý do về sự có mặt của mụ Hà, quay nhìn vào bên trong rồi ngoắt tay ra dấu cho mụ theo sau.

Hắn là một bợm nhậu khét tiếng ở ngục này, nên lúc này gặp mặt hắn, mụ Hà vui mừng lắm. Phiên xô cửa bước vào, còn làm hiệu cho mụ đứng đợi bên ngoài...

Sương bắt đầu thấm lạnh vào tấm thân già nua tuổi tác. Mụ Hà run lẩy bẩy, nhưng cũng cố gắng bậm môi chịu đựng để thi hành nhiệm vụ khó khăn. Mụ khẽ liếc nhìn vào trong, xem tên Phiên đang làm gì?

Nhà ngục dài thăm thẳm, đuốc thắp từng khoảng một, sáng rực lên. Bà chú ý thấy Phiên đang đi chầm chậm trong nhà ngục, thỉnh thoảng hắn lại ngừng bên một người lính gác thì thào. Khi tên ấy gật đầu tỏ vẻ bằng lòng, hắn lại cất bước đi... Cứ như vậy, hắn tiếp tục từ đầu bên này sang đến đầu bên kia.

Mụ Hà thầm đoán là Phiên đang ‘‘vận động’’ cho mấy tên lính ăn ‘‘cháo vịt’’.

Bỗng mụ kinh hoảng, vì từ phía bên kia, sáu tên lính gươm giáo sáng ngời, vừa đến với một viên quan bệ vệ, đi chầm chậm xem xét từng phòng giam... Tên Phiên cũng hoảng vía đứng ngay thẳng, không dám nhúc nhích. Bà Hà thầm đoán đó là ngục trưởng đi quan sát.

Chúa Ngục đến bên tên Phiên thì dừng lại không hiểu quở trách thế nào mà bà Hà bỗng nghe một liếng hét vẳng lên:

- Trở về chỗ gác, khốn nạn!

Rồi tên Phiên từ bên kia chạy sồng sộc về phía mụ. Đến gần cửa ngục, hắn chụp ngọn giáo đứng chết trân ngó lên trần nhà, miệng nói lắp bắp:

- Bà cố ơi! Trốn mau đi, quan coi ngục tới kia rồi...

Mụ Hà gần chết lạnh bên ngoài, không còn chạy đi được nữa... Bà liều ở lại rồi ra sao cũng mặc!

Bên trong, viên Ngục trưởng cứ đi từ từ hết phòng này sang phòng khác, sáu tên lính phía sau bước đều đều, chậm chạp.

Mụ Hà lo ngại cho kế hoạch sắp đặt bị vỡ lỡ. Thân bà có chết cũng không ngại gì nhưng từ nay chắc không làm sao cứu được Lê công tử. Mụ bỗng nhớ đến Ngọc Lan người tráng sĩ mà Mụ đã thầm khen hết lòng vì bạn, không biết giờ phút này đang ở đâu. Và có hiểu chăng kế hoạch sắp bị hư hỏng? Mụ thầm mong cho người chạy thoát, để tiếp tục công việc cứu Thế Hùng.

Giữa lúc ấy, viên Ngục quan cứ tiến từ từ ra phía cửa. Sự sợ hãi đã đến mức tột cùng, Mụ Hà cũng rán lui dần vào hốc tối, ngồi xuống, và thầm van vái phật trời. Sương xuống mỗi lúc càng nhiều, trời rét căm căm, mụ Hà cảm thấy mình không còn sức chịu đựng được nữa: quai hàm như cứng lại, tay chân đờ đẫn...

Bỗng mụ nghĩ ngay đến vò rượu. Phải rồi, tại mụ không dùng rượu để trấn bớt cái lạnh buốt của sương đêm? Chưa lần nào nhắm tới rượu, nhưng trong giờ phút nguy hiểm nầy, chỉ có sức nóng của nó họa may mới cứu mụ khỏi chết cóng... Mụ sờ soạng cầm lấy vò rượu run rẩy đưa lên môi hớp một ngụm... Một luồng máu nóng như xâm nhập lấy toàn thân mụ rồi tỏa dần như đánh bạt hơi lạnh của khí trời, của sương đêm ra khỏi các đường gân, sớ thịt.

Bên trong, viên Ngục trưởng và sáu tên lính đã đến bên cửa. Tên lính Phiên hồn phi phách táng, nếu rủi mụ Hà có bị bắt, thì gã cũng sẽ bị quở trách nặng nề.

Viên Ngục quan bước đến trước cửa rồi khựng lại. Sáu tên lính cũng đứng im lìm như những tượng gỗ, không dám nhúc nhích.

Mỗi cử động gì của viên Ngục quan đều không qua được mắt của Ngọc Lan. Từ lúc nãy đến giờ, nàng nằm im lìm trên mái nhà giam, hé ngói nhìn xuống xem xét... Thấy viên Ngục trưởng đi quan sát, ngay giờ phút này nàng biết rằng kế hoạch đã gặp phải khó khăn... Mụ Hà chắc không đủ mưu mẹo qua được mắt y.

Nàng hơi lo ngại trong lòng, vì nếu lỡ dở tất cả thì chắc còn lâu nữa mới có cách cứu Lê thế Hùng hay là không bao giờ cứu chàng ra được nữa? Ý nghĩ sau cùng làm cho Ngọc Lan đau đớn xót xa... Nàng bực tức vì sức yếu thế cô, đành bó tay nhìn người yêu chịu chết trong ngục tử hình...

Ngọc Lan bỗng nghĩ tới mụ Hà.

Kế hoạch bị trở ngại, gặp lúc viên Ngục trưởng khảo soát các phòng giam, mụ làm sao vào được. Từ nãy giờ, không biết số phận mụ ra sao? Chắc chắn mụ không chịu đựng nổi sương đêm lạnh buốt.

Nàng chỗi dậy, bò lần xuống mái nhà giam và bắt gặp mụ Hà đang thu người, im lìm trong hốc tối, không động đậy.

Giật mình, Ngọc Lan vội buông mình nhảy xuống bên cạnh mụ.

Đang chập chờn vì hơi men, mụ Hà choàng tỉnh, mở mắt nhìn quanh. Một bàn tay chụp lấy vai mụ, khiến mụ kinh hãi run lẩy bẩy.

Có tiếng thì thào quen thuộc:

- Đừng sợ! Tôi đây!

Nhận ra tiếng Ngọc Lan mụ Hà hết sức vui mừng và tin tưởng lúc nào ‘‘chàng tráng sĩ’’ cũng lẩn quẩn bên mình, sẵn sàng cứu giúp...

Mụ mở miệng toan nói, nhưng Ngọc Lan bỗng bụm tay chặt lại...Có tiếng động trước cửa ngục. Cánh cửa từ từ mở, một thứ ánh sáng vàng úa lọt ra ngoài... Ngọc Lan nép sát mình vào hốc tối, chăm chú nhìn.

Viên Ngục trưởng và sáu tên lính võ trang từ từ hiện ra, trên tay mỗi người đều cầm theo một ngọn đuốc... Ánh sáng cứ lan dần, trải dài ra trên thềm gạch...

Ngọc Lan chắc rằng tên Ngục trưởng sau khi đã xem xét bên trong ngục thất bây giờ định đánh một vòng ngoài, xem động tĩnh ra sao. Nàng e ngại vô cùng. Nếu hắn mở vòng đi bên mặt thì nàng và mụ Hà không tránh khỏi phải xuất đầu lộ diện, chừng ấy bao nhiêu công trình sắp đặt đều tan như bọt nước bên sông.

May mắn làm sao viên Ngục quan lại rẽ sang bên trái. Ánh đuốc xa dần, bóng tối trở về như cũ...

Ngọc Lan vội hối mụ Hà đứng dậy. Nàng bảo:

- Bà lão đi vào mau lên và cố sức thi hành cho tròn nhiệm vụ.

Mụ Hà loạng choạng bước đi, vì hơi men đã thấm vào mình. Mụ lo lắng vô cùng, không biết mình còn đủ trí óc sáng suốt để phục rượu cho bảy tên lính gác ngục hay không?

Nhưng rốt cuộc mụ cũng quả quyết xô cửa bước vào. Kẻ mà mụ gặp đầu tiên, là Phiên... Hắn còn đang đứng nghiêm trang để gác phòng khi viên Ngục trưởng trở lại. Bất ngờ hắn thấy mụ Hà bước vào cửa nguc thì hắn hồn phi phách táng, vội chạy đến bên mụ cự nự:

- Trời ơi! Cố ơi là cố ơi! Ngục trưởng trở lại bây giờ!

Mụ Hà giựt mình lắp bắp:

- Làm sao... bây giờ... tao lạnh... gần chết đây nè...

Tên Phiên hoảng hốt, bối rối nhưng thấy mụ Hà trong tình cảnh ấy, hắn không nỡ đuổi ra... Cấp bách quá, hắn đành mang mụ Hà vào giấu trong một gian phòng giam bỏ trống,

Hắn vừa trở lại chỗ đứng thì chợt nghe tiếng chân rộn ràng trước cửa ngục.

Viên Ngục trưởng và sáu lên lính trở vào nhà giam. Mặt y vẫn hầm hừ không đổi sắc, bọn lính theo sau vẫn im lặng. Ngục trưởng nào ngờ, giữa chốn cấm địa này lại có mặt mụ Hà!

Đợi cho họ kéo nhau qua khỏi một lát, lính Phiên mới buông giáo xuống, mở cửa phòng giam, đem mụ Hà ra... Mấy tên lính cũng đã tựu quanh, cắt phiên canh chừng... viên Ngục trưởng.

Đến giờ phút này mụ Hà cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Mụ không còn thấy mệt mỏi hay ngây ngất vì rượu nữa. Mụ chỉ còn biết có mỗi một việc phải làm gấp là hạ bảy tên lính này, cho Ngọc Lan dễ bề cứu Lê công tử.

Mụ múc cháo ra cho cả mọi người, nhưng tên Phiên đã nạt:

- Không! Đưa rượu nhậu sơ sơ đã! Thèm quá mà Cố.

Mụ Hà cười hì hì:

- Mây ghiền lắm hả Phiên?

Một tên lính cướp lời:

- Rượu mà không ghiền, thì ghiền cái gì hả bà?

Mụ Hà tự nhủ thầm:

- Được, bây ghiền, tao cho bây ngủ sớm chứ gì!

Mụ xây qua nhắc lấy vò rượu có tẩm thuốc mê, rót vào bảy chén lớn.

Phiên lấy bớt một chén nói:

- Còn thằng Hưng gác phía đằng kia, chút nữa hãy rót, bay hơi hết thì nhậu ngon lành gì!

Câu nói của lính Phiên làm cho mụ lo ngại! Sáu tên lính này uống rượu xong ngã quay ra ngủ, tên Hưng tức khắc biết ngay. Hắn sẽ giết mụ hoặc báo động ầm lên.

Mụ suy tính mãi, nhưng mụ không tìm được cách nào cho lính Hưng cùng uống một lúc. Bọn lính đã cầm chén lên sắp uống mụ Hà rót một chén nữa và nói:

- Để tao mang rượu đến cho thằng Hưng, bọn bây tham uống một mình...

Tên Phiên cả cười:

- Chà! Làm gì Cố thương thằng Hưng quá vậy! Bộ định gả con gái cho nó ư?

Cả bọn đều cười rộ lên vì câu nói khôi hài mà họ cho là y vị lắm. Mụ Hà không chú ý đến lời bông đùa ấy, mụ hấp tấp mang rượu đến cho tên sau cùng, sợ không còn kịp nữa.

Thuốc ngấm rất mau, rủi ro bọn kia ngã lăn ra ngủ khi tên Hưng chựa uống thì bao nhiêu công lao sẽ như dã tràng xe cát...

Mụ Hà xa dần bọn lính. Chúng cứ uống đều đều hết chén này đến chén khác, không cần có đồ nhắm hoặc ăn cháo trước.

Lính Hưng đứng gác phía đầu kia, nghe tiếng cười đùa càng lúc càng lớn, bỗng quay đầu nhìn lại bắt gặp mụ Hà đang lom khom bưng rượu đến. Hắn hơi ngạc nhiên về cử chỉ quá sốt sắng của mụ nhưng cũng vội vàng chạy tới để đón lấy chén rươu.

Hắn vừa mở miệng toan cảm ơn mụ Hà, bỗng đứng khựng lại. Đằng kia, bọn đồng bạn của hắn đang kế tiếp nhau ngã lăn xuống đất.

Thoạt chứng kiến cảnh tượng ấy, Hưng đã hiểu rõ mọi việc. Hắn xông tới chụp lấy tay mụ Hà quát lớn:

- Hay cho mụ khốn kiếp này dám lẻn vào đây để thuốc quân lính à?

Mụ Hà quay lại thấy bọn lính đều ngã gục tất cả, thì giựt mình kinh hãi nhưng mụ vẫn còn cố cãi lý... Dụng ý của mụ là kéo dài thời gian cho Ngọc Lan thi hành xong kế hoạch bên phòng viên Ngục trưởng:

- Mầy đừng nói điên! Ai thuốc bọn bây làm gì? Này Hưng, mày liệu hồn, thằng Hoài nó sẽ bầm nát mặt mầy ra, đừng có học thói phao vu vô lý. Tao giết bọn bây lợi ích gì cho tao mới được chứ? Nè bà nói cho biết còn thiếu tiền bao nhiêu mang ra trả, đừng mong quỵt bà mà tan xác!

Lính Hưng hơi do dự trước thái độ cứng rắn của mụ Hà, nhưng cảnh tượng trước mắt mà y vừa mục kích khiến y không còn nghi ngờ gì nữa. Cương quyết, y nắm lấy mụ Hà, lôi đi sềnh sệch về phía các đồng bạn. Lính Hưng xem xét kỹ rồi mới tri hô lên. Dù sao y vẫn còn nể tên Hoài, cháu mụ Hà. Gây sự với Hoài, một nhơn viên đắc lực trong đoàn ưu binh là điều mà y không dám.

Khi đến nơi, lính Hưng ngồi xuống lôi từng tên, lay gọi. Chúng nằm thiêm thiếp say sưa trong hơi men nồng nặc. Lính Hưng chắc chắn là cả bọn đã bị thuốc mê, không còn ngờ vực gì nữa.

Ngay lúc ấy, mụ Hà vội xô hắn ra và khập khiểng chạy về phía cửa.

Hắn thét lên một tiếng:

- Đứng lại!

Rồi hắn phóng mình đuổi theo, cây giáo sáng ngời chỉa thẳng về phía trước. Mụ Hà run lẩy bẩy. Mụ nghĩ rằng giờ cuối cùng của đời mình đã điểm. Mụ không ân hận gì, nhưng chỉ tức là phận sự chưa hoàn thành được...

Không biết rồi đây, Ngọc Lan có tìm cách nào giết bọn chúng, để cứu Lê thế Hùng chăng? Mụ nhắm nghiền mắt lại, đợi chờ lưỡi hái của Tử thần.

Bỗng một tiếng ‘‘keng’’ vang lên. Mụ Hà bàng hoàng mở mắt. Ngọc Lan đứng đấy tự bao giờ. Nàng đang mỉm cười nhìn mụ nói nhỏ:

- Khá khen bà lão đã làm xong nhiệm vụ ủy thác. Còn tên nhai tép nầy để mặc tôi.

Lính Hưng, sau một thế đánh bất ngờ của địch thủ bị tê buốt cả tay muốn tìm đường tẩu thoát để báo động. Hắn thối lui từ từ, rồi toan chạy vụt đi, để tri hô cầu cứu.

Trước tình thế này, Ngọc Lan đành phải hạ thủ hắn. Nàng lẹ làng xông tới, kết liễu cuộc đời hắn bằng một lát kiếm cắt đứt đầu hắn lìa khỏi cổ, đoạn nàng lôi tử thi hắn vào một xó tối. Đằng kia mụ Hà cũng đang lom khom kéo mấy cái thây người, bị thuốc mê, nằm say như chết, vào trong phòng giam trống mà tên Phiên đã giấu mụ lúc nãy.

Ngọc Lan đến bên cạnh mụ Hà hỏi:

- Bà lão không việc gì chứ?

Mụ Hà gật đầu:

- Tráng sĩ đừng lo ngại cho thân già này, hãy mau mau đi cứu Lê công tử.

Ngọc Lan đáp:

- Tôi đã tính kỹ rồi, bây giờ chỉ còn vào uy hiếp tên Ngục trưởng để lấy chìa khóa phòng giam Lê công tử là xong.

Nàng nhìn ra phía cửa nhà ngục, thấy cửa bỏ không, nên bước ra gài chặt cửa lại cẩn thận. Nàng bảo mụ Hà:

- Bà lão tạm lánh vào phòng nầy chờ tôi một lát.

Dứt lời, nàng vụt chạy qua phía cửa bên kia, mất hút...

Căn nhà của viên Ngục trưởng trú ngụ nối liền với khám đường, Chúa Trịnh cho xây cất như vậy để cho Ngục trưởng lúc nào cũng phải để tâm đến nhà ngục ấy nhiều hơn vì chốn đó sẽ giam giữ những kẻ chọc trời khuấy nước trước khi mang ra hành quyết tại pháp trường.

Giữa nhà ngục và nhà riêng của Ngục trưởng chỉ cách nhau một mảnh vườn cây ăn trái, do công lao của các tù nhơn vun quén từ trước đến giờ.

Ngọc Lan thoát ra khỏi nhà nguc liền phóng mình vào bụi rậm nghe ngóng. Phía trước mắt nàng là hàng rào. Nhà viên Ngục trưởng có ba tên lính canh đang ngủ gật dưới ánh đèn. Có lẽ chúng ngủ đã lâu lắm rồi.

Ngọc Lan thấy không cần bận tâm với ba tên lính ấy làm gì. Phải vào nhà viên Ngục trưởng bằng con đường khác mới mong thi hành nhanh chóng mọi việc. Để mụ Hà một mình bên nhà giam, nàng lo ngại vô cùng. Lỡ ra mụ tự ý lẻn ra đi và để cho lộ chuyện thì rất uổng công phu sắp đặt.

Nàng lách mình từ bụi này sang bui khác, đến sát bên hàng rào rồi nhẹ nhàng, phóng vào trong.

Bốn bề im lìm vắng vẻ. Ngọc Lan thầm đoán tất cả gia đình viên Ngục trưởng đều say ngủ trong đêm khuya... Xét kỹ địa thế, nàng thấy chỉ có cách nhảy lên nóc nhà, trổ nóc xuống là vào trong dễ dàng hơn cả, chứ nhà nầy cửa kín tường cao khó phá hoặc leo vào mà không động tịnh.

Nghĩ xong, Ngọc Lan vội nhún mình nhảy vọt lên mái ngói, nhẹ nhàng như con én liệng... Bóng nàng chỉ vụt thoáng qua như một vệt đen dưới ánh sáng lung linh của những ngọn đèn trước cổng nhà.

Ba tên lính vẫn say mê trong giấc ngủ triền miên, không ngờ có người đang đột nhập vào nhà viên Ngục trưởng...

Ngọc Lan bò chầm chậm trên mái ngói. Bỗng nàng dừng lại rồi khẽ dở một miếng ngói liếc nhìn xuống phía dưới, luôn tiện tìm xem nơi đâu là phòng ngủ của viên Ngục trưởng.

Trong nhà, dưới ánh sáng lờ mờ, chia làm ba gian.

Nàng chú ý thấy gian bên trái có nhiều mùng và nhiều tiếng ngáy văng vẳng đưa lên, Ngọc Lan chợt hiểu là gia đình Ngục trưởng ngủ chung trong một nhà, như vậy sẽ khó khăn cho hành động của nàng hơn vì khó tránh chọ cả nhà khỏi thức! Tức nhiên, nàng không thể bắt buộc Ngục trưởng đưa chìa khóa trong vòng êm thắm được! Chúng mà ré lên kêu cứu là cả một chuyện chẳng lành. Không lẽ tàn sát hết đàn bà con nít vô tội nữa ư?

Ngọc Lan thấy rằng mình không thể làm như vậy được. Dù chồng và cha họ là kẻ thù của nàng đi nữa, nàng cũng không đang tâm giết hại những kẻ vô can.

Nàng ngồi thừ người ra một lúc để tìm một phương kế khác!

Trở về nhà giam phá cửa phòng ư? Nàng đã xem kỹ lắm rồi! Muốn phá cửa phòng giam Lê Thế Hùng, phải cần nhiều ngày giờ và nhiều dụng cụ. Khóa làm sát theo cửa không thể dùng kiếm chém bứt đi được.

Ngọc Lan bỗng vui mừng sờ tay vào túi như tìm vật gì. Nàng lấy ra một gói nhỏ cầm nơi tay suy nghĩ. Đây là một thứ thuốc mê nàng mua ở Thăng Long của một ông thầy Tàu giỏi về bùa chú. Thuốc này chế bằng ba chất:

- Hột cà dượt của Tàu tục gọi Thiên tiện Tử.

- Lá cà dược của ta.

- Và con Ban miêu

Ba chất ấy đã phơi khô, trộn lẫn nhau và gói trong miếng giấy bùa, chỉ cần đốt lên để cho gió thổi bay vào nhà là tất cả sẽ mê như chết.

Nàng mua gói ‘‘mê hồn hương’’ ấy đã lâu chưa có dịp dùng đến.

Trong tình thế này, Ngọc Lan muốn dùng thử xem sức công hiệu của nó thế nào? Nàng lấy bùi nhùi rồi đánh lửa lên đốt gói hương ‘‘mê-hồn’’ cho khỏi loãng dần trong nhà, xuyên qua lỗ hổng của mái ngói.

Một lúc sau, Ngọc Lan nghe văng vẳng phía dưới nhà nhiều tiếng hắt hơi rồi im phăng phắc. Nàng nghĩ thầm rằng khói ‘‘Mê hồn hương’’ đã lan khắp gian phòng và tất cả mọi người dưới ấy đều mê man.

Nàng rút chiếc khăn tay quấn bít miệng và mũi, để khi vào phòng lấy chùm chìa khóa cửa viên Ngục trưởng, khỏi bị ảnh hưởng của thuốc mê.

Ngọc Lan gỡ thêm nhiều miếng ngói rồi chui đầu qua, buông mình nhảy xuống. Chân vừa xuống đất, nàng đã vội lùi vào một góc nhà đề phòng bất trắc.

Tuy đã dùng khăn bịt kỹ miệng mũi, nhưng nàng còn sợ khói ‘‘mê hồn’’ thâm nhập vào mình, ngất xỉu ở đây thì thật nguy hiểm vô cùng. Nàng nhìn trước nhìn sau rồi toang các cánh cửa sổ trong nhà.

Đoạn Ngọc Lan nhón gót đi lần sang gian nhà ngủ của viên Ngục trưởng, chỗ có nhiều mùng nhất mà nàng đã thấy lúc nãy khi còn ở trên mái ngói.

Ngọc Lan rảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy viên Ngục trưởng đang nằm thiêm thiếp trong một chiếc mùng rộng lớn.

Nàng đến gần, và trong phút chốc đã lấy được chùm chìa khóa trong mình viên chúa ngục trong khi hắn vẫn thiêm thiếp không hay biết gì hết.

Nàng bỗng cảm thấy xây xẩm mặt mày, rũ liệt cả tay chân. Biết chắc rằng ‘‘mê hồn hương’’ ‘bắt đầu thâm nhập vào hơi thở của nàng. Ngọc Lan kinh hoảng vội phóng mình ra cửa sổ thoát đi...

Ngọc Lan đứng lại một lát để định tỉnh lại tâm thần, tay nắm chặt chùm chìa khóa và lưỡi kiếm. Nàng nhìn trước nhìn sau xem động tịnh, rồi chạy vụt sang phía nhà ngục như một mũi tên.

Cửa nhà ngục hé mở, cẩn thận nàng xô bật cửa ra rồi mới bước vào. Ngục thất lặng lẽ như lúc nãy, máu tên lính bị giết còn động vũng trên nền. Nàng thầm đoán là tình thế không có gì thay đổi nơi đây, nên chạy đến bên phòng giam bên lính canh để gọi mụ Hà tiếp tay.

Ngọc Lan chưa đến cửa phòng thì mụ Hà từ trong đã chạy ra, trên mặt lộ nét vui mừng. Mụ hỏi tới tấp:

- Tráng sĩ! Tráng sĩ đã về đó ư? Già lo sợ quá! Tráng sĩ có lấy được chìa khoá chưa?

Ngọc-Lan đưa chùm chìa khóa lên trước mắt cho mụ xem rồi nói:

- Có đây rồi, bà lão đừng sợ. Chúng ta sắp sửa thành công.

Nàng lại hỏi:

- Thế nào? Bọn lính vẫn mê luôn chứ?

Mụ Hà gật đầu:

- Cả bọn như chết không hay biết gì cả?

Ngọc Lan tỏ vẻ hài lòng, dẫn mụ Hà đến trước cửa phòng Lê Thế Hùng. Lòng nàng bỗng dưng hồi hộp lạ kỳ. Từ đêm hôm đến giờ, bận rộn nghĩ đương đầu với quân Trịnh, nàng ít nghĩ đến người yêu. Đến giờ phút này, sắp sửa cứu chàng ra, Ngọc Lan thấy mình nôn nao nhiều lắm!

Chàng có còn đủ sức để đi chăng? Chàng có bị hành hạ đến mất cả trí giác không? Nếu chàng không nhìn được mình rồi mới làm sao?

Những ý tưởng băn khoăn ấy ám ảnh tâm trí nàng. Tay nàng hơi run lên khi đưa chìa khóa vào ổ. Cửa phòng giam từ từ mở: một mùi tanh nòng nặc đưa ra, Ngọc Lan xây mình chụp lấy ngọn đuốc cắm trên vách, rọi vào gian phòng. Một cảnh tượng đau lòng bầy ra trước mắt nàng...

Gian phòng ẩm ướt, bầy nhầy. Trên một ổ rơm, Thế Hùng nằm thiêm thiếp khuôn mặt hốc hác xanh xao, rướm máu khô từng khoảnh.