19. Giải thoát tù nhơn
NGỌC LAN quá đau đớn, xót thương, nắm ngọn đuốc vào vách phòng, rồi ôm chầm lấy Thế Hùng:
- Anh! Anh!Trời ơi! Làm sao chúng hành hạ anh đến nông nỗi này?
Nàng úp mặt vào ngực người yêu, khóc tức tưởi. Thế Hùng mở mắt lờ đờ như mất cả trí giác, phều phào:
- Bây giết tao đi! Bây giết tao đi... đừng hành hạ nữa!
Ngọc Lan ôm chặt người yêu lay gọi:
- Anh! Trời ơi! Ngọc Lan đây. Anh đừng nói lảm nhảm nữa!
Mụ Hà đứng cạnh bên ngoài phòng giam, cũng chạy vào ôm lấy Thế Hùng khóc thảm thiết. Mụ quá thương xót không còn đủ can đảm đứng nhìn chàng trong cơn mê loạn.
Mụ rên than nghe đứt ruột:
- Công tử ơi là công tử! Bọn quân tàn bạo nó hành hạ đánh đập công tử đến tàn nhẫn thế nầy sao? Cũng tại chồng tôi...
Nhưng chỉ trong chốc lát, cố dằn cơn đau đớn, Ngọc Lan trấn tỉnh được lòng mìnn, cố nắm tay mụ Hà nói:
- Bà lão đừng khóc nữa. Ta cần thoát khỏi chốn ngục hình gớm ghiếc này trước đã, chứ ở đây mãi chắc khó tránh khỏi hiểm nghèo!
Sau khi vận dụng hết sức bình sanh, giơ gươm chém mạnh nhiều lát, làm đứt phăng sợi xích sắt đang cột chặt vị công tử vào vách tường, nàng đứng dậy, dìu Thế Hùng lên theo rồi vác bỗng chàng qua vai, ra cửa phòng giam. Tay nàng lăm lăm cầm thanh kiếm đề phòng khi bất trắc, mụ Hà lẽo đẽo theo sau...
Cả bọn vừa ra đến cửa ngục, bỗng nghe bên ngoài có tiếng xôn xao, vang dậy.
Ngọc Lan dừng lại chú ý nghe, rồi kinh hoàng bảo mụ Hà:
- Chết! Lính tuần đã rõ nhà của viên Ngục trưởng vừa bị đánh thuốc mê. Chúng kéo vào đây ngay bây giờ thì nguy lắm.
Mụ Hà càng lo sợ, cuống quít lên:
- Bây giờ phải... làm thế nào... tráng sĩ?
Mụ mếu máo như muốn oà lên khóc, khiến Ngọc Lan phải gắt:
- Bà lão đừng cuống lên như vậy, chả ích lợi gì đâu? Phải giữ bình tĩnh để tôi liệu.
Nàng đặt Thế Hùng xuống đất cố lay gọi, và hy vọng chàng tỉnh lại thì cả bọn mới dễ dàng tẩu thoát.
Ngọc Lan chợt nhìn thấy hai tay chàng còn kẹt trong một chiếc còng sắt. Lúc ấy nàng mới thấy được sự sơ ý đáng trách của mình. Bận bịu khóc than thương cảm làm gì mà đến việc mở còng tay cho người yêu, nàng cũng quên khuấy đi mất. Nàng đặt Thế Hùng nằm dài xuống rồi lấy trong mình ra xâu chìa khóa đã đoạt của viên Ngục trưởng. Nàng tìm một chìa khóa nhỏ và lần mở khóa chiếc còng để giải thoát Thế Hùng.
Ngoài kia, tiếng xôn xao của quân Trịnh, mỗi lúc mỗi gần hơn.
Ngọc Lan lòng rối tơi bời. Nàng cúi xuống ôm chặt lấy Thế Hùng lay gọi:
- Anh!... Anh ơi! Hãy tỉnh dậy.
Thế Hùng giẫy giụa, miệng vẫn phều phào trong cơn mê sảng.
Ngọc Lan quá đau xót, nắm chặt lấy hai vai chàng lắc mạnh:
- Thế Hùng! Tỉnh lại, Ngọc Lan vào cứu anh đây.
Như nhận được tiếng người yêu, Thế Hùng dần tỉnh lại rồi, cặp mắt lờ đờ dáo dác, từ từ mở ra. Chàng nhìn Ngọc Lan, chăm chú một lúc như cố định tĩnh tâm hồn, rồi nắm chặt lấy tay nàng:
- Ngọc Lan... Ngọc Lan... Làm sao em vào... được nơi đây?...
Ngọc Lan vui mừng đến ứa nước mắt. Nàng đỡ Thế Hùng đứng lên nói:
- Câu chuyện còn dài, em sẽ thuật sau. Bây giờ tình thế cấp bách lắm. Quân Trịnh sắp đến đây để vây bắt chúng ta. Anh liệu có còn đi được chăng?
Thế Hùng cố đứng thẳng người nhưng chân tay vẫn còn hơi run. Chàng dựa vào vách nhà ngục, yên lặng không nói.
Ngọc Lan biết chàng rất khổ sở vì không giúp được nàng trong tình thế nguy biến này nên vội quay đi để nghĩ đến một phương thế khác.
Mụ Hà lòn tay đở Thế Hùng:
- Công tử hãy vịn vào vai mụ mà đi.
Lê thế Hùng hơi ngạc nhiên nhìn mụ Mà rồi bỗng nắm chặt lấy vai mụ:
- Kia bà Hà! Có cả bà đến đây nữa ư?
Mụ Hà cố bậm môi cho khỏi bật thành tiếng khóc, nhìn Ngọc Lan lo ngại.
Khi thấy Thế Hùng vừa tĩnh, mụ muốn nắm lấy chàng kể lể, nhưng ngại mình làm hư hỏng kế hoạch đang thi hành. Mụ cố sức đè nén tình cảm để chờ đợi khi thoát khỏi nơi đây sẽ mặc tình kể lể bao điều tâm sự...
Mụ nghẹn ngào nói với Lê thế Hùng:
- Còn... nhiều... chuyện lắm! Phải thoát khỏi nơi này trước đã...
Đằng kia, Ngọc Lan như chợt nghĩ ra điều gì, mặt tươi hẳn lên. Nàng đến bên Lê thế Hùng nói:
- Chúng ta đến lúc phải liều! Anh nghĩ có thể dùng được tất cả đám tù tử hình đang bị giam giữ ở đây không?
Lê thế Hùng đáp:
- Được lắm chứ! Ở đây, ai cũng điều kính nể anh... Em nên mở khóa gấp rút, còn việc khuyến dụ họ tiếp tay với mình em khỏi phải sợ...
Ngọc Lan y lời, lấy xâu chìa khóa chạy vụt đi mở từng phòng giam tử tù. Bất ngờ được thả ra, đám tử tù hết sức kinh ngạc.
Họ bu quanh Thế Hùng nhốn nháo, tay vẫn còn bị còng... Nhiều tiếng cất lên hỏi:
- Chuyện gì thế công tử! Bọn mình được ân xá ư?
Lê thế Hùng ra dấu cho họ đừng làm ồn rồi mệt nhọc bảo:
- Anh em đừng làm náo động! Phải chuẩn bị gấp rút để vượt ngục!
Đám tử tù sửng sốt:
- Vượt ngục! Vượt ngục! Bằng cách nào?
Thế Hùng chậm rãi đáp:
- Chúng ta là tử tù ở lại cũng phải chết! Thà chiến đấu với quân Trịnh một phen, để tự giải thoát rủi có chết cũng cam lòng! Anh em nghĩ sao?
Nhiều tiếng biểu đồng tình. Ngọc Lan cũng vừa mở xong cửa những phòng giam rồi nàng chuyền chìa khóa đi cho họ mở khóa còng giúp nhau...
Nàng đến đứng bên Lê thế Hùng rồi bắt đầu ngỏ lời với các tù nhơn:
- Anh em hãy yên lặng nghe tôi nói. Quân Trịnh trong phủ rất đông mà chúng ta lại không có khí giới. Trước tiên, chúng ta cần phải cướp cho được khí giới, mới mong thoát khỏi nơi này.
Cả bọn lao nhao:
- Cướp bằng cách nào? Khí giới ở đâu mà cướp?
Ngọc Lan đưa tay ra dấu cho mọi người im lặng. Nàng toan nói tiếp bỗng nghe tiếng ồn ào trước cửa ngục.
Mọi người cùng nghĩ là quân Trịnh sắp ùa vào, trên mặt ai ai cũng có vẻ lo lắng.
Riêng Ngọc Lan vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Nàng bỗng nghĩ ngay đến một kế rồi bảo mọi người vào núp trong các phòng giam chờ nghe hiệu lịnh là ùa ra.
Ngọc Lan chỉ giữ lại sáu người lực lưỡng bảo vào phòng bên lột quần áo của bọn lính canh mặc vào và cầm luôn cả võ khí của chúng mang ra... Nàng sắp cho họ đứng gốc im lìm từ đầu nầy đến đầu kia rồi dặn kỹ càng là khi nào nàng hành động mới được ra.tay...
Ngọc Lan lại lấy quần áo của tên lính Hưng lúc nãy khoác vào mình, rồi đứng sát bên cửa ngục.
Giữa lúc ấy, bên ngoài có tiếng kêu cửa cấp bách:
- Mở cửa! Mở cửa mau lên!
Ngọc Lan chần chờ đợi cho chúng động vào cửa mới mở toan ra.
Từ bên ngoài, quân Trịnh ùa vào, khí giới sáng chói dưới ánh đuốc bập bùng. Chúng ngạc nhiên dừng cả lại vì không ngờ cảnh tượng trong ngục hình vẫn trang nghiêm, quân canh chỉnh tề đứng gác. trái với sự dự đoán của chúng.
Lúc nãy, bọn lính tuần Dinh vừa ngang qua nhà viên Ngục trưởng thì bỗng thấy các cửa sổ mở toang ra một cách lạ kỳ. Sanh nghi chúng vào xem và ngửi phải chất ‘‘mê hồn hương’’ Nhiều đứa nhảy mũi ngã quay ra mặt đất. Viên chỉ huy kinh hoàng liền sai người chạy phi báo với Chúa Trịnh.
Trịnh Tùng vội vã đến nơi, nhưng trước mùi ‘‘hương mê hồn’’ nồng nặc không dám tiến đến gần... Ông truyền cho phá các cửa bên ngoài để ‘‘mê hồn hương’’ bay tản hết ra ngoài... Một lúc lâu, quân lính mới vào được phía trong và đem cả gia đình Ngục trưởng đi ra.
Trịnh Tùng nghi ngờ có kẻ gian vào lấy trộm đồ đạc của Ngục trưởng nhưng soát lại thật kỹ thì dường như cả nhà không một vật gì bị mất.
Chúa Trịnh hơi ngờ vực. Kẻ gian xông thuốc mê vào nhà Ngục trưởng không trộm đồ đạc thì để làm gì? Ông nghĩ lại kẻ gian dù có tài tình đến đâu cũng khó lọt vào soái phủ êm ái như vậy được... Trong việc này, Chúa Trịnh nghi ngờ có kẻ làm nội ứng.
Bỗng một ý nghĩ thoáng qua, Trịnh Tùng quay lại bảo quân sĩ lục tìm xâu chìa khóa các cửa phòng giam, trong mình viên Ngục trưởng. Quân sĩ tìm kiếm một lúc không ra, Trịnh Tùng đoán chắc là kẻ gian định phá ngục.
Ông xua quân sĩ chạy ùa vào và cả bọn lại ngẩn ngơ trước sự trang nghiêm của nhà ngục. Quân sĩ trở ra báo cáo tự sự, chúa Trịnh càng ngạc nhiên hơn.
Bên trong, tốp lính vừa vào chừng như còn nghi ngại điều gì, bèn lần bước dọc theo nhà ngục xem xét các phòng giam, không buồn hỏi đến những tên lính canh. Bọn ưu binh của Chúa Trịnh luôn luôn như vậy: được Chúa tin yêu chúng khinh thường tất cả những người khác đội ngũ, không hạ mình trò chuyện, hoặc có gây sự thì chúng hung hăng đánh đập chẳng tiếc tay... Lần nào hễ có chuyện ấu đả xảy ra là y như Chúa Trịnh bênh vực bọn chúng.
Do đó. chúng hống hách tỏ ta khinh thường quân lệnh mà chỉ riêng nể sợ một mình Trịnh Tùng...
Ngọc Lan hơi lo sợ lúc ban đầu. Nếu chúng gạn hỏi điều nầy, điều nọ, tức nhiên nàng bắt buộc phải trả lời, thì bao nhiêu công việc đều vỡ lỡ ra hết. Cũng may là bọn ‘‘ưu binh’’ của Trịnh Tùng quen thói, xem thường đám quân canh cứ rầm rập đi vào nhìn ngược, nhìn xuôi xem xét.
Ngọc Lan mừng thầm. Nàng tin tưởng phen này sẽ ‘‘tặng’’ cho Trịnh Tùng một vố bất ngờ và cho bọn ưu binh bớt hung hăng phách lối.
Đợi cho một phần trong bọn chúng vào nhà ngục, Ngọc Lan lẹ làng đóng cửa khám lại. Nghe một tiếng rầm vang động và tiếng then cài ‘‘rẹt’’ ngang, sáu người tù đứng gác vội trở giáo đâm nhầu...
Từ trong các phòng giam, bọn tử tù đổ vô cướp khí giới, sức mạnh như cuồng phong, vũ bão. Bọn ưu binh bất thình lình trở tay không kịp, đành chịu chết hay bó tay cho kẻ cướp giựt mất gươm giáo...
Bên ngoài, Trịnh Tùng nghe tiếng cửa ngục đóng nặng nề rồi nghe tiếng gươm giáo chạm nhau, biết có biến phía trong nên hô quân xông vào phá cửa ngục để tiếp ứng.
Những cửa khám rất kiên cố, mặc cho bọn ưu binh công phá, nó vẫn trơ trơ không hề suy suyển.
Phía trong nhà ngục, đoàn tử tù đã hạ được hết bọn ưu binh và người nào cũng cầm chặt khí giới trong tay.
Ngọc Lan hết sức vui mừng vì đoạn đường khó khăn đã vượt qua. Nàng chợt nhìn thấy Thế Hùng đứng giữa đám tử tù, tay lăm lăm cầm khí giới, sức lực dường như đã hồi phục lại.
Nàng lách khỏi mọi người đến bên chàng hỏi:
- Anh!... Anh liệu sức có chạy thoát được chăng?
Thế Hùng trấn an lòng người yêu:
- Em đừng lo! Sức anh còn hạ được mười địch thủ.
Tuy chàng nói thế nhưng Ngọc Lan vẫn lo sợ. Nàng giao phó cho hai người tử tù lực lưỡng biết võ nghệ theo sau hộ vệ cho Thế Hùng và mụ Hà.
Kế đó, nàng cất tiếng lên nói với đám tử tù, giữa lúc bên ngoài tiếng động cửa vẫn ầm ầm vang động:
- Các anh em, chúng ta vừa qua một đoạn đường. Còn một trận quyết liệt nữa mới thoát khỏi nơi đây! Tất cả chung ta phải đồng tâm cố gắng mở một con đường máu để ra khỏi phủ Chúa. Phải nhớ rằng ở lại nơi đây rồi cũng chết, thà chúng ta chiến đấu đến hơi thở cuối cùng rồi có chết cũng cam lòng.
Bọn tử tù đều hô to câu ‘‘quyết tử’’ gươm giáo đưa lên cao như tuyên thệ một lời.
Ngọc Lan thấy rõ được ý chí của họ lòng mừng khấp khởi. Nàng tin tưởng vào phút quyết định cuối cùng mà phần thắng lợi phải về hẳn phe nàng.
Nhưng nếu thất bại thì sao?
Ngọc Lan không dám nghĩ thêm, nhưng nàng quay nhìn Lê Thế Hùng với tất cả niềm yêu tha thiết. Dù sao đi nữa nàng cũng trọn tình, trọn nghĩa với chàng.
Ngọc Lan bỗng khoát tay cho mọi người im lặng rồi đưa ra ý kiến:
- Hiện thời bọn ưu binh bên ngoài đang hùng hổ muốn xông vào tiếp cứu đồng bạn. Vậy chúng ta nên hành động thế này để đở phần chém giết.
Hãy gom tất cả lại phía trước cửa ngục: ưu binh tiến vào từ từ, ta lập tức hạ ngay còn như chúng ùa vào như nước vỡ bờ thì cứ im lặng đợi lúc thuận tiên cùng tuôn ra cửa chính... Phải cố đi sát vào nhau, đừng rời rạc sẽ bị tiêu diệt.
Nói xoug, nàng ra lệnh đập phá mấy ngọn đèn chong và dập tắt những ngọn đuốc trên vách. Cả bọn gom hết về phía trước cửa ngục. Ngọc Lan nắm chặt lấy tay Thế Hùng rồi truyền lệnh gở then cài...
Bọn ưu binh đang phá cửa bên ngoài, bỗng thấy cửa mở bật ra nên kinh hoảng thối lui.
Nhà ngục im lìm phăng phắc làm cho Trịnh Tùng cũng phải lạ lùng. Thế là nghĩa lý gì? cả một đám ưu binh của người bị tàn sát hết rồi ư? Bây giờ cho quân sĩ xông vào biết đâu sẽ rơi vào hiểm địa.
Chúa Trịnh bỗng quay lại truyền:
- Đốt đuốc lên rồi hãy tiến vào giết sạch chúng. Tất cả anh em bây đều bị sát hại còn chần chờ gì nữa mà không phục thù.
Lời truyền phán của Trịnh Tùng như có sức mạnh thúc đẩy lòng chiến đấu của đám ưu binh. Chúng lập tức đốt đuốc lên, ồ ạt kéo đến cửa ngục.
Mấy tên đi đầu khôn ngoan, liệng đuốc vào trong để soi đường.
Ngọc Lan lo ngại vô cùng. Nàng ra hiệu cho mọi người nép sát vào vách, để chúng khỏi thấy được bóng dáng...
Nhờ ánh đuốc sáng chói, bọn ưu binh bên ngoài trông rõ đống xác người ngỗn ngang dưới đất và sự vắng vẻ lạnh tanh, đến rợn người...
Chúng chần chờ mãi không dám vào, khiến Chúa Trịnh bực tức hét vang:
- Đồ khốn nạn, bây còn đợi gì mà không xông vào bắt hết bọn chúng cho ta!
Một tên vừa qua khỏi cửa thì một ánh kiếm lóe lên, đầu hắn lìa khỏi cổ, lăn lông lốc.
Sự im lặng nặng nề lại trở lại trong nhà ngục, cả bọn ‘‘ưu binh’’ kinh hoảng thối lui trước một sức mạnh ‘‘vô hình’’. Quân nghịch có bao nhiêu người? Chúng núp ở đâu mà hành động chớp nhoáng như vậy?
Những bó đuốc liệng vào lúc nãy lần lần tắt ngấm, nhà ngục lại chìm trong bóng tối hãi hùng. Bọn ‘‘ưu binh ‘‘ nhốn nháo nhìn viên đội trưởng. Hắn cũng không biết làm cách nào để bắt kẻ gian khi mà chúng đã chiếm lợi thế hơn? Không lý bao vây như thế này chờ sáng!
Chính Ngọc Lan ở bên trong cũng lo sợ như vậy mà thôi. Nếu chúng cứ bao vây chờ sáng thì tình thế của phe nàng rất nguy khốn, bỗng dưng trở thành những từ tù bị giam lỏng của Bình an Vương! Phải tìm cách thoát khỏi phủ Chúa trong đêm nay, giữa lúc bóng tối còn tràn đầy khắp nẻo. Chứ sáng ra, mặt nào rõ mặt nấy thì lực lượng của nhóm nàng còn mong gì chống nổi binh hùng tướng mạnh của Trịnh Tùng...
May mắn cho Ngọc Lan và Lê thế Hùng là Trịnh Tùng rất nóng nảy muốn bắt liền kẻ gian để trị tội. Nhưng đến giờ phút này Chúa Trịnh mới thấy rõ sự hèn nhát của bọn ‘‘ưu binh’’: Chỉ có vài kẻ gian mà đã sợ hãi thối lui.
Trịnh Tùng cả giận quát lớn:
- Cứ ồ ạt xông vào tàn sát chúng, còn chần chờ gì nữa!
Không dám chần chờ, bọn ưu binh ùa vào như thác lũ, bít mất cửa ngục tử hình. Như đã định trước kế hoạch thoát thân, Ngọc Lan, Thế Hùng và đám tử tù im lìm rồi bất đồ đánh bứt ngang hông bọn ưu binh, giành lấy cửa ngục tràn ra hùng hổ như bầy thú dữ xổ chuồng... Bọn ưu binh đi đầu không quay lại kịp, bọn đi sau bất ngờ bị uy hiếp cũng trở tay không kịp vì sợ đâm nhầm đồng đội...
Chúng lúng túng, chần chờ một lúc thì phe Ngọc Lan đã thoát khỏi vòng vây chạy ra phía công Dinh.
Trịnh Tùng thấy quân gian phản công bất ngờ và đông nghẹt như một đoàn hùng binh thì kinh dị vô cùng. Ông cùng bọn hộ vệ thối lui vào Phủ, hạ lệnh động binh khắp các ngả vây bắt quân gian...
Tiếng trống đổ liên hồi, tiếng chiêng vang dậy đất, quân Trịnh hò reo tở mở, từ các cửa Dinh rầm rộ kéo sang cổng chính giữa lúc phe Ngọc Lan chạy đến sát mặt thành. Quân canh cổng chính đổ xô ra cản ngăn: một trận thư hùng quyết liêt diễn ra, máu người loang trên mặt đất.