← Quay lại trang sách

20. Cái chết của bà lão

NGỌC LAN lo sợ vô cùng. Lệnh báo động của Chúa Trịnh Tùng đã ban hành, chỉ phút chốc chúng sẽ bao vây khắp nẻo, làm thế nào thoát ra cho được. Nàng biết rõ lực lượng của bên nàng nên lòng rối như tơ vò: họ chỉ là bọn tử tù ô hợp, không thông kiếm pháp, liều chết đánh bừa để thoát thân, không sớm muộn cũng làm mồi cho đoàn quân thiện chiến. Thế Hùng đã thấy mệt mỏi lắm rồi, mặt chàng xanh nhợt đi khiến Ngọc Lan phải luôn luôn theo sát bên chàng...

Giữa lúc nguy ngập ấy bỗng dưng bọn ưu binh lộ vẽ xôn xao rồi từ phía Tây Nam của Phủ Chúa, ngọn lửa, cất cao lên ngùn ngụt.

Tiếng la ‘‘cháy’’ vang dậy cả một góc trời. Bọn ưu binh từ các cửa vừa kéo đến cổng chính dừng chân cả lại nhìn ngọn lửa bắt đầu lan tràn dữ dội. Chúng hãi hùng và độ chừng quân gian còn rất đông, đang đánh úp Phủ Chúa.

Trong lúc bối rối ấy, thì từ trên lầu ‘‘bát giác’’ tiếng trống lại liên hồi thúc giục, lệnh truyền tiếp ứng phía Tây Nam.

Thật ra, chính Trịnh Tùng cũng kinh hoàng. Ông không ngờ quân gian đã lén được vào soái phủ như chỗ không người. Lòng ông rất phân vân. Ông không hiểu chúng từ đâu đến, cướp nhà ngục, đốt kho Iương, làm những chuyện kinh thiên động địa, cốt ý để làm gì? Hay là đội dọ thám của Chúa Mạc đã lọt vào giữa Tây đô.

Trịnh Tùng hạ lệch cho tất cả đội ‘‘ưu binh’’ tiếp ứng quay về giúp sức quân giữ kho lương vì ông dự đoán là chúng áp dụng kế ‘‘điệu hổ lỵ sơn’’: giả vờ cướp ngục chứ thực ra cố đánh chiếm nơi khác quan trọng hơn.

Trịnh Tùng có ngờ đâu mình đã xét đoán lầm một cách tai hại.

Và cũng nhờ thế mà Ngọc Lan, Thế Hùng cùng cả bọn tử tù mới có hy vọng thoát thân.

Thấy quân Trịnh ùa sang phía Tây Nam để tiếp giữ kho lương, Ngọc Lan hết sức vui mừng. Nàng vội hô to lên, đốc xuất đám tử tù:

- Rán lên các anh em! Phải quyết chiến trong trận cuối cùng này, mới thoát ra được.

Nghe tiếng của Ngọc Lan, đám tù nhân càng thêm hăng hái. Họ lăn xả vào chém giết, khiến bọn quân canh phải kinh hãi vẹt đường. Nhưng chỉ một giây, quân canh chấn chỉnh ngay hàng ngũ, phản công quyết liệt, vây chặt những người nổi dậy.

Ngọc Lan cảm thấy nguy. Nội quân canh cổng chính mà còn khó bề thắng được thì nói chi đến bọn ưu binh... Nếu chúng không bận rộn về đám cháy ‘‘kho lương’’ thì dầu có mọc cánh cũng khó thoát ra được.

Giữa lúc Ngọc Lan bối rối chưa biết quyết định thế nào bỗng có tiếng la vang;

- Tráng sĩ! Tráng sĩ! Mau đem Công tử thoát thân, đừng chần chờ nữa vô ích. Còn tôi thề chết nơi này!

Cả đám tử tù đều 10 tiếng lao nhao:

- Tráng sĩ! mau thoát đi thôi!

Ngọc Lan bùi ngùi cảm động nhưng biết làm sao trong giờ phút nguy biến này. Nàng đành nhìn họ một lần cuối cùng rồi quay tít ngọn kiếm trên tay, bảo vệ cho Lê Thế Hùng và mụ Hà ra phía cổng Dinh.

Thấy nàng toan thoát thân, bọn quân canh càng đổ xô vào đánh ráo riết hơn nhưng chúng chạm vào Ngọc Lan như chạm phải bức tường đồng.

Ngọc Lan cứ tiến từ từ ra cổng chính, Thế Hùng và mụ Hà tuần tự theo sát bên nàng. Nhưng khi Ngọc Lan đến cổng phủ thì nàng lo sợ vô cùng, cổng phủ đã đóng chặt tự bao giờ.

Ngọc Lan quay nhìn ra phía sau, đám tử tù đang gặp thế nguy cứ bị giết chết lần hồi. Ngọc Lan đã nghĩ đến giờ cuối cùng của nàng và Lê Thế Hùng.

Một tiếng vang lên:

- Tráng sĩ! Tôi vĩnh biệt!

Ngọc Lan kinh hoàng quay nhìn lại mụ Hà đã trúng thương ngã vật xuống bên cạnh. Thế Hùng cúi xuống toan đỡ lấy mụ nhưng bọn quân canh ồ ạt xông vào khiến cho Ngọc Lan một phen chống trả mãnh liệt.

Nàng kéo tay Thế Hùng:

- Anh... Anh nên thận trọng! Phải thoát ra trước đã!

Thế Hùng riu ríu nghe theo người yêu vì chàng biết sức đã kiệt quệ lắm rồi, tuy nhiên chàng cũng quay lại nhìn người lão bộc trung thành đã vì chàng mà thiệt mạng.

Ngọc Lan rất thương tiếc mụ Hà nhưng trong giờ phút này nàng đành bậm môi cất bước... Không thể chần chờ thêm nữa vì tinh thế đã đến lúc nguy kịch lắm rồi. Biết không thể nào thóat ra bằng cổng chính, Ngọc Lan nhắm hướng những lùm cây để mong nhờ bóng tối thoát thân... Hình như hiểu rõ ý định của nàng, bọn quân canh càng đốt thêm nhiều đuốc, nhưng chúng chưa kịp làm sáng tỏ tất cả vườn cây bên trong thì Ngọc Lan và Lê thế Hùng đã nhảy vọt lên các tàn cây rậm rạp trong vườn lẩn mất.

Quân Trịnh tức bực vô cùng chúng đổ xô đến vây quanh vườn cây rồi chia nhau sục sạo từng gốc cây một, nhưng chúng vẫn không tìm ra hình bóng hai kẻ gian. Chúng có ngờ đâu Ngọc Lan và Lê thế Hùng là những kẻ tái nghệ tuyệt luân, ở trên ngọn cây họ đi nhanh như vượn, chỉ một loáng đã đến sát mặt tường bên ngoài. Và giữa khi quân canh rần rộ vây chặt vườn cây, Ngọc Lan đã dìu Thế Hùng nhảy xuống đất thoát chạy trong đêm tối.

Chạy một đỗi xa, Ngọc Lan dừng lại dìu Lê thế Hùng cho nằm xuống vì thấy chàng không còn đủ sức bước đi được nữa. Nàng chưa kịp nói một lời nào bỗng nghe có tiếng chân người chạy phía sau. Ngọc Lan kinh hoàng chụp lấy chuôi kiếm đưa lên thủ thế.

Trời đất đen như mực, không thể nhìn thấy xa được, nhưng Ngọc Lan cũng nghe rõ tiếng chân người thình thịch mỗi lúc một gần. Tiếng chân lẻ loi, cấp bách, dồn dập trong bóng đêm dầy làm cho nàng càng hồi hộp lo âu... Quân Trịnh đuổi theo chăng? Không có lý! Nếu quả là bọn ưu binh, chúng phải đi bằng ngựa và từng đoàn chứ có đâu một tên như vậy?

Ngọc Lan đoán chắc biện thời quân Trịnh cũng đã rần rộ ra khỏi khu vực của soái phủ, ráo riết tầm nã nàng và Lê Thế Hùng, nhưng vì, có lẽ, lạc hướng nên chúng không theo kịp đó thôi.

Tiếng chân lạ đã đến sát bên nàng và Ngọc Lan nghe rõ tiếng thở hào hển của người vừa đến.

Bỗng nàng rợn người vì một tiếng ngã ‘‘phịch’’ bên đường và tiếng rên siết não nùng:

- Hừ... hừ... ôi... chắc chết!

Ngọc Lan giật nẩỵ mình. Tiếng ai nghe như tiếng của ông lão Hà.

Nàng bảo nhỏ vào tai Thế Hùng:

- Anh nằm yên, đừng động đậy, để em lần đến xem ai vừa ngã quỵ bên đường.

Thế Hùng đã đuối sức lắm rồi, chàng sắp sửa mê thiếp đi, nhưng khi nghe tiếng Ngọc Lan văng vẳng bên tai, chàng cũng rán đáp, giọng phều phào:

- Vâng!... Em... cứ đi...

Ngọc Lan rời người yêu, bò lần tới trước. Nàng nghe hơi thở của người lạ cứ mòn dần mòn dần... Nàng đến sát một bên mà y vẫn không hay biết. Y chỉ nằm yên nói lầm thầm như khấn vái một mình:

- Công... tử tha tội... mình ở lại bình yên... tôi... chết... mất...

Ngọc Lan kinh ngạc vô cùng. Rõ ràng là tiếng lão Hà, không còn ngờ vực được nữa! Nhưng lão đi đâu giờ này mà lại ngã quỵ ở đây? Nàng đặt tay vào mình lão lay gọi:

- Lão Hà! Lão Hà! Tỉnh dậy đi!

Người lạ choàng dậy bàng hoàng, toan lồm cồm ngồi lên trốn chạy, nhưng sức đã kiệt quệ, nên lại dành quỵ xuốug.

Ngọc Lan nắm chặt hai bàn tay lão gọi tha thiết hơn:

- Lão Hà đừng kinh sợ, tôi là người đi cứu Lê công tử đây!

Nghe rõ mấy tiếng sau cùng, người lái đò Mân Kiện hết sức vui mừng:

- Kìa... tráng sĩ!

Hai bàn tay lão Hà siết chặt lấy lay nàng. Ngọc Lan lạ lùng hỏi ông:

- Lão đi đâu giờ này mà phải té quỵ nơi đây?

Lão Hà nín lặng không đáp. Một lúc lâu mới phều phào:

- Tội đã đi theo tráng sĩ và mụ nó vào trong Phủ Chúa!

Ngọc Lan ngạc nhiên đến cực độ, hỏi dồn dập:

- Lão đã vào trong soái phủ, để làm gì trong đêm nay? Tại sao không cho tôi biết?

Lão Hà sau khi mệt nhọc thở dài, cố gắng thốt hết tất cả những sự bực tức khổ sở trong lòng từ mấy ngày qua:

- Tráng sĩ và mụ nó có tin lòng lão đâu mà lão dám xen vào việc của hai người bàn định. Lão đi đi, về về như một bóng ma, nhưng luôn luôn lúc nào lão cũng theo dõi việc làm của hai người.

Như đêm hôm nay, khi hai người sửa soạn đi rồi thì lão nối gót theo sau, làm cách gạt bọn quân canh là kiếm mụ Hà về gấp, mới lọt được vào trong Dinh. Lão lần qua ngục tử hình và chứng kiến hết tất cả.

Ngọc Lan rất kinh dị:

- Trời! Sao lão hành động liều lĩnh như vậy?

Như có dịp để trút hết nỗi lòng, lão Hà say sưa nói:

- Liều lĩnh ư? Không đâu tráng sĩ ạ! Lão đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Lão thấy mình cần phải hành động dù có chết cũng cam lòng miễn sao tráng sĩ và vợ lão hiểu rõ tấm lòng chân thật của lão... Tráng sĩ ơi! Tráng sĩ có bao giờ hiểu được nỗi khổ tâm của kẻ bị ngờ oan... Nhất là khi vợ không còn tin lòng mình nữa, xem mình như một kẻ phản bội thì có ai chịu đựng được chăng?

Ngọc Lan không ngăn được sự cảm động. Nàng nhận thấy trong mấy ngày qua mình đã tỏ ra quá khắt khe với lão Hà. Cũng chính vì nàng mà mụ Hà đối xử với ông như vậy! Nhưng biết làm sao? Hoàn cảnh đã đưa đẩy nàng đến chỗ phải ngờ vực vì việc này có liên quan mật thiết đến đời sống của Thế Hùng và của chính nàng.

Ngọc Lan bỗng hỏi:

- Nhưng tại sao đến lúc đánh nhau dữ dội, lão không tìm cách thoát thân còn chần chờ làm gì cho bị họa lây?

Lão Hà cười nhạt:

- Như vậy nghĩa là tráng sĩ không hiểu rõ ý định của lão. Lão trốn vào phủ chúa là quyết tâm giúp đỡ hai người trong cơn nguy biến mà đến lúc ấy lại bỏ đi ư? Tráng sĩ ơi! Lão đã thề cứu cho được Lê công tử để chuộc lỗi trước, nên lão phải liều mình.

Ngọc Lan hơi ngờ vực hỏi tiếp:

- Lão đã hành động thế nào?

Lão Hà chậm rãi đáp:

- Chính lão đã phóng hỏa đốt kho lương làm cho bọn ưu binh phải toán loạn.

Ngọc Lan cả mừng rú lên:

- Trời! Lão đã hành động như vậy ư? Ta biết lấy gì đền đáp ơn sâu của lão...

lão Hà thong thả đáp:

- Lão chỉ mong tráng sĩ và mụ nó hiểu được lòng lão là đủ lắm rồi! Nhưng mà... Mụ nó và Lê công tử ở đâu hở tráng sĩ?

Ngọc Lan khổ sở vộ cùng. Nàng sợ nhất phải trả lời câu hỏi ghê gớm này và từ nãy giờ nàng đã mong mỏi cho nó đừng đến. Báo tin cho lão là mụ Hà chết thật ra không khác nào một cực hình đối với nàng.

Thấy nàng lặng im do dự, lão Hà sinh nghi hỏi tiếp:

- Tráng sĩ!... nhà tôi và Lê công tử hiện giờ ở đâu? Hai người đã chạy trước rồi ư?

Ngọc Lan ấp úng đáp:

- Vâng!

Rồi nàng bắt sang chuyện khác:

- Nhưng mà... ông bị thương ở đâu?

Lão Hà không nghĩ rằng Ngọc Lan nói dối lão nên lão chỉ cho nàng vết thương rất nặng ở trên đầu... Nàng đưa tay dò xem thấy bẻ một đường đứt ngang, may mắn là lưỡi kiếm chưa động đến óc.

Giữa lúc ấy bỗng nghe lão Hà hét lên một tiếng: ‘‘Ối’‘ vang dội rồi như sắp ngã đi. Ngọc Lan kinh hoàng ôm sốc đầu lão lên gọi:

- Lão trượng! Lão trượng, tỉnh dậy đi...

Đằng kia, Thế-Hùng đang nằm chập chờn, chợt nghe một tiếng la kinh khủng rồi tiếng Ngọc Lan kêu gọi cấp bách, chàng cố sức lết tới để xem chuyện gì đã xảy ra.

Thế Hùng vừa đến là lão Hà cũng vừa tỉnh. Nghe tiếng chàng hỏi Ngọc Lan, lão rất hân hoan:

- Kìa công tử... Công tử đã bình yên trở về, lão... vui mừng lắm!

Lão quá cảm động đến khóc tức tưởi như một đứa trẻ...

Bỗng dưng lão hỏi Thế Hùng:

- Ủa lạ này! Nhà tôi đâu không thấy đến cùng công tử?

Lê thế Hùng lặng người đi không đáp. Tâm linh như báo cho chàng biết một chuyên nguy hiểm sắp xảy ra. Chàng cảm thấy có bàn tay Ngọc Lan nắm chặt lấy cánh tay chàng như giữ cho chàng được thêm bình tĩnh...

Lão Hà đã nghi ngờ lắm rồi! Lão chú ý đã hai lần hỏi đến mụ Hà, cả hai đều không đáp có phải chăng mụ đã bỏ mình trong trận chiến đấu với quân Trịnh rồi ư?

Lão hỏi dồn dập như van lơn, cầu khẩn:

- Công tử! Công tử! Tội nghiệp đừng giấu lão nữa! Hãy nói thật ra đi. Nhà tôi đã chết rồi phải không?

Câu nói của lão hòa trong tiếng nấc gợi lên một niềm chua xót đau thương khiến Ngọc Lan không cầm được nước mắt. Đến giờ phút này, nàng thấy không còn có thể giấu giếm gì được nữa, cứ nói thật ra và sẵn sàng chờ đợi những hậu quả không hay xảy đến. Tuy nhiên, nàng vẫn nói nữa úp, nữa mở một lần cuối họa may còn cứu vãn được tình thế chăng?

Nàng đở đầu lão lên cao rồi nói:

- Lão trượng nên tịnh dưỡng, để chúng cháu mang về nhà… rồi sẽ gặp... lão bà...

Lão Hà bực tức hét lên:

- Tráng sĩ! Đừng dối lão nữa!... Nhà tôi đã chết rồi... phải không?

Ngọc Lan không có can đảm nói dối lần thứ hai nàng ngoảnh mặt đi để che giấu giọt lệ rưng rưng nơi khoé mắt.

Lão Hà lạnh cả chân tay, miệng phều phào:

- Nhà tôi... chết... rồi! Nhà tôi chết đi... mà không thấu được... tấm lòng trung kiên của tôi...

Ngọc Lan quá cảm xúc, nghẹn ngào nói:

- Lão trượng yên lòng, chính lão bà đã hiểu rõ tấm lòng của lão trượng nhiều lắm!

Nhưng, lão Hà không còn đáp lại lời nàng nữa! Lão nấc lên mấy tiếng, rồi hắt ra hơi thở cuối cùng.

Thế Hùng đưa mắt nhìn người yêu, lòng đau như cắt chỉ vì chàng mà cả hai vợ chồng người lão bộc thân tín phải thiệt mạng trong một đêm.

Nhưng chàng vẫn cố dằn lòng để an ủi Ngọc Lan:

- Thôi em! Đừng buồn nữa, chẳng qua là số mệnh mà thôi.

Ngọc Lan bùi ngùi nói nhỏ:

- Tội nghiệp cả hai vợ chồng đều vì chúng ta mà bỏ mình. Em nhớ mãi ngày này, tức là ngày hy sinh cao quý của họ.

Nàng xây lại nói với người yêu:

- Bây giờ thì chúng ta đi!

Thế Hùng đỡ nàng đứng lên hỏi:

- Em định sẽ về đâu?

Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Em nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta phải trở về Thăng Long! Ở đây không sớm thì muộn cũng sa vào lưới của Trịnh Tùng... Không biết anh nghĩ thế nào?

Lê thế Hùng ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

- Anh cũng đang muốn quay về đất Mạc để giúp đỡ Bùi đại huynh trong việc luyện quân chờ ngày tiến đánh Trịnh Tùng rửa hận.

Sau bao lần thất bại, anh mới hiểu rằng một thân, một mình không thể nào làm nên chuyện được. Song anh vẫn lo ngại, không biết đại huynh có tha thứ lỗi lầm buổi trước hay không?

Ngọc Lan phát biểu ý kiến:

- Em tin Bùi đại huynh sẽ không hẹp lượng với anh đâu! Tuy không được may mắn gần người nhưng em cũng hiểu được phần nào đức độ đáng mến của đại huynh. Chúng ta nên về Thăng Long là phải anh ạ!

Thế Hùng gật đầu tán thành rồi hai người biến mất trong đêm tối, nhắm hướng Thăng Long trực chỉ...