22. Lá thư của Thúy Loan
BÙI văn Khuê vừa bắt đầu bước xuống lầu dạ điếm, thì bỗng nghe có tiếng la inh ỏi:
- Nó kia rồi! Bắt lấy nó anh em ơi!
Thiếu nữ áo hồng kinh hoảng nắm tay họ Bùi định lôi chàng rẽ vào một ngã tắt. Nhưng Văn Khuê bình tĩnh kéo nàng đứng lại, bảo nhỏ vào tai:
- Đừng lo sợ! Bọn chúng không làm gì được tôi đâu! Cô hãy trở lên lầu, không nên lảng vảng nơi đây có thể hại đến tính mạng.
Thiếu nữ khẽ liếc nhìn chàng rồi chạy vụt lên thang, giữa khi bọn côn đồ ồ ạt tràn tới. Đi đầu là hai anh em Kiều Kỳ Giang và Kiều Kỳ Hải. Chúng xách kiếm hùng hổ tiến lên muốn ăn tươi nuốt sống họ Bùi.
Văn Khuê khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn bọn chúng hỏi lớn:
- Chúng bây muốn gì:
Giọng nói của chàng vang lên sang sảng khiến cả bọn dừng chân lại. Kiều Kỳ Giang quắc mắt nhìn chàng:
- Các ông đến hỏi tội mi đây. Mi từ đâu đến, tại sao dám ngang nhiên xúc phạm tới chúng ta và làm náo động kinh thành?
Họ Bùi cười lạt:
- Quân khốn kiếp! Ai làm náo động kinh thành? Ta hay là chính chúng bây?
Nổi giận trước câu đáp kiêu hãnh của đối phương, hai công tử họ Kiều liền hươi kiếm xông vào toan hạ thủ họ Bùi nhưng một tiếng thét nổi lên:
- Hãy khoan!
Hai chàng họ Kiều quay đầu lại. Một gã nho sinh ốm yếu vội bước đến, bảo nhỏ vào tai chúng mấy cáu hình như hắn đã nhận diện được họ Bùi.
Kiều kỳ Giang biến sắc nhưng Kiều kỳ Hải có vẻ bực tức không tin.
Thấy chúng chần chờ tiến thối lưỡng nan, Văn Khuê cười thầm trong bụng. Chàng muốn yên lặng, để chọc phá bọn này một phen cho bỏ ghét, nhưng chợt nhớ đến lá thư của Thúy Loan, chàng nóng lòng trở về Dinh.
Chàng cất tiếng hỏi:
- Thế nào? Chúng bây còn muốn gì nữa?
Kiều kỳ Hải còn nhỏ tuổi vốn hiếu thắng, tiếp tục múa kiếm xông tới chém họ Bùi.
Kiều kỳ Giang thấy em ra tay, không biết tính sao, cũng liều xông vào trợ chiến.
Gã nho sinh giựt mình hét lên:
- Nhị vị Công tử, coi chừng xúc phạm đến Đại tướng... Nghe đến hai tiếng Đại tướng, bọn bộ hạ đều kinh hồn hoảng vía. Từ nãy đến giờ chúng đã hoài nghi nhưng chưa dám quyết. Bây giờ biết rõ rồi, chúng vội đua nhau rút lui có trật tự.
Một lúc sau chỉ còn có gã nho sinh ở lại với anh em họ Kiều. Hai tên nầy, thấy đám tùy tùng đã rời bỏ chúng mà tẩụ thoát, nên đều giựt mình khiếp sợ.
Cả hai lật đật buông khí giới rồi cùng với gã thư sinh, đến trước trước mặt Bùi văn Khuê, cúi đầu xin tạ tội,
Gã nho sĩ đỡ lời cho chúng, cố sức nài nĩ, van lơn:
- Trăm lạy Đại tướng, ngàn lạy Đại tướng, nhị vị công tử của tiện nhân này trót lỡ dại một lần xin Đại tướng mở lượng bao dung mà tha thứ cho. Cúi xin Đại tướng nghĩ tình của Mạc
tướng công.
Bùi văn Khuê hất hàm hỏi hắn:
- Đây là con cháu của Mạc tướng công à?
Gã thư sinh cả mừng xoa hai bàn tay nhanh nhẫu đáp
- Bẩm vâng.
Họ Bùi nghiêm nét mặt, đưa mắt từ từ nhìn kỹ chúng từng đứa một, rồi bằng một giọng ôn tồn, nhưng không kém phần cương quyết, quở trách chúng rằng:
- Các ngươi tuổi còn nhỏ đáng lẽ phải lo ráo riết dùi mài kinh sử, tập luyện võ nghệ để chờ có ngày ra tay giúp nước, giúp đời, nhứt là trong cảnh loạn ly binh lửa hiện nay. Chớ ai lại cậy quyền ỷ thế, hống hách ngang tàng, hiếp đáp người nghèo, dọa dân lương thiện, gây nên những chuyện bất công vô đạo, mà kết quả là rước lấy sự khinh bỉ căm thù, và làm xấu xa nhơ nhuốc đến thanh danh của cha ông. Thôi, lần nầy ta cũng vì tình Mạc tướng công mà tha cho, nhưng lần sau nếu các ngươi còn tái phạm thì ta quyết sẽ không dung thứ.
Dứt lời, không để ý đến hai công tử họ Kiều, mặt mày tiu nghỉu, đang cùng với gã thư sinh chắp tay lạy tạ ơn mình lia lịa như tế sao, Bùi văn Khuê rảo bước vùn vụt đi. Chỉ trong nháy mắt đã mất hút vào đám biển người đang cuồn cuộn chảy trên các đường phố tưng bừng rộn rịp của kinh thành *
Về đến dinh công việc thứ nhất của Bùi văn Khuê là đóng kín các cửa phòng rồi hấp tấp lại ngồi trước án thư, dở bức tâm thư của Thúy Loan ra đọc.
Dưới ánh đèn bạch lạp, một mảnh giấy vuông vắn, màu vàng nhạt, được giăng ra trên hai bàn tay đang run lên vì xúc động. Văn Khuê hồi hộp xiết bao khi được nhìn thấy lần đầu tiên những dòng chữ thân mến của người yêu. Đó là những dòng chữ tuy nhỏ li ti, nhưng nét dáng rất mềm mại, uyển chuyển như rồng bay, phượng múa, và hơn nữa gợi lên trong trí chàng, hình ảnh của những tiên nữ yêu kiều; lả lướt, trong một vũ khúc nghê thường.
Và dồn hết cả tâm hồn vào đó, chàng hăm hở đọc nhanh:
‘‘Bùi Đại nhân nhã giám,
‘‘Qua cuộc hội kiến vừa rồi giữa chúng ta. chắc đại nhân cũng đã nhận thấy tất cả nỗi khó khăn hiện thời của thiếp.
Điều mà thiếp đã không thể trực tiếp thố lộ với đại nhơn, vì e tai vách mạch rừng. Thì giờ đây thiếp xin nôm na trình bày hết lên trên mặt giấy này, để đại nhơn tường lãm.
Trước hết, thiếp cần thú thật rằng sở dĩ thiếp mạo hiểm dấn thân ra Thăng Long phen nầy, chính là do mạng lịnh của Chúa Trịnh.
‘‘Theo lời khuyên của Thái phó Nguyễn hữu Liên, Chúa Trịnh ủy thác cho thiếp tham gia vào việc tổ chức lại hệ thống gián điệp và gây chia rẽ hàng ngũ Chúa tôi nhà Mạc, Tìm thấy có cơ hội thoát ly, thiếp liều lĩnh nhận lời.
Khi đặt chân tới Thăng Long, thiếp mới thấy, ngoài con mắt dò xét của ban trinh thám nhà Mạc, thiếp phải lo đối phó với bọn gián điệp mà Trịnh Tùng đã bí mật phải đi để theo dõi thiếp.
Nhưng, cũng còn may là tại đây thiếp được gặp lại đại nhân, người mà thiếp đã hân hạnh hội diện Tây đô, trong một đêm hỗn loạn không thì bao giờ quên được. Vì vậy, thiếp mạo muội thảo mấy dòng nầy để cầu cứu bàn tay tế độ của đại nhân.
Xin nhắc lại: tánh mạng thiếp hiên thời đang bị đe dọa nghiêm trọng từ giờ, từ phút. Mong đại nhân hiểu rõ tấm lòng thành thật của thiếp mà không còn lầm hoài nghi thiếp như trước nữa.’’
Tiện thiếp THÚY LOAN
kính bút.
Xem xong bức thơ, Bùi văn Khuê nghe rõ quả tim mình dồn dập đập mạnh trong lòng ngực. Chàng vừa trải qua những trạng thái tâm hồn rất phức tạp và sôi nổi lạ lùng: Khi thì ngờ vực băn khoăn, lúc thì bồi hồi thương cảm, chưa biết phải hành động thế nào?
Thình lình có gả lính canh báo tin rằng Phó tướng Lê thế Hùng đã trở về!
Họ Bùi lại một phen kinh ngạc. Lòng mừng phấn khởi, chàng tất tả chạy ra mở cửa, rồi đôi bạn cũ đã rơi vào trong cánh tay nhau. Qua phút cảm xúc, Bùi văn Khuê kéo bạn vào phòng riêng hỏi han mọi việc từ ngày vị công tử đột ngột rời khỏi Thăng Long. Thế Hùng lần lượt thuật hết tất cả những gian nguy ghê gớm mà chàng đã trải qua, và sự can thiệp của Ngọc Lan, cứu thoát chàng ra khỏi ngục tù khủng khiếp của Chúa Trịnh. Thế Hùng cũng cho biết hiện Ngọc Lan còn ẩn náu tại vùng ngoại ô để chờ xem tình thế.
Bùi văn Khuê trầm ngâm giây lát rồi trao thơ của Thúy Loan cho Thế Hùng xem.
Thế Hùng xem xong, mừng quá, vội thúc giục ‘‘người anh cả’’ mau mau đi cứu Thúy Loan, không nên chậm trễ. Họ Bùi còn do dự, Thế Hùng quả quyết:
- Một con người có tâm hồn cao thượng như Thúy Loan không thể là con người tráo trở và phản bội. Chúng ta không nên hoài nghi nàng. Ấy là chưa kể anh em ta còn phải có phận sự đền đáp ơn nàng, và về phần của đại ca, đại ca còn phải trả một ‘‘món nợ cảm tình’’ đối với Thúy Loan, món nợ mà chỉ có riêng nàng và đại ca là biết rõ.
Nghe lời phân giải của bạn, Văn Khuê dặn Thế Hùng ở lại nhà nghĩ ngơi, để một mình chàng tức tốc đến quán ‘‘Chiêu Anh’’ cứu Thúy Loan.
Đêm đã khuya, nhưng Thúy Loan vẫn trằn trọc mãi trên giường, không sao ngủ được. Nàng băn khoăn không rõ Bùi văn Khuê có còn ngờ vực nàng không mà chưa thấy đến. Một phần lo sợ bọn gián điệp Trịnh Tùng biết được sự liên lạc giữa nàng và Bùi văn Khuê thì chắc là nàng khó thoát khỏi bàn tay đẫm máu của chúng được. Hết suy nghĩ vẩn vơ, nàng lại lắng tai nghe ngóng, rồi áo não thở dài...
Đột nhiên, Thúy Loan giựt mình, ngồi nhổm dậy, vì nghe có tiếng gỏ cửa rất khẽ. Thúy Loan gọi Thu Hồng ra mở cửa.
Nhưng thình lình, con thế nữ kinh dị lùi lại, vì trước mặt Thu Hồng, một người đàn ông vạm vỡ diện mạo hung ác, đầu bịt khăn đen, bên hông đeo lủng lẳng một thanh đoản kiếm. Người khách lạ ngang nhiên đi thẳng vào phòng.
- Ồ kìa! Quách tướng quân...
Thúy Loan vừa nhận ra đó là một viên võ tướng trong đội ưu binh, kiêm phó trưởng ban dọ thám của Trịnh Tùng. Sau phút kinh ngạc. Thúy Loan đã tìm lại được sự bình tĩnh. Nàng hỏi Quách phi Bưu:
- Tướng quân đã có mặt tại Thăng Long từ bao giờ.
- Bẩm từ hôm qua, nghĩa là cùng một lượt với nương nương.
Thiếu phụ lại hỏi:
- Hình như Chúa thượng phái tướng quân đi theo để bí mật dò xét ta có phải không?
Viên võ tướng điềm nhiên trả lời:
- Nương nương đoán có phần đúng. Chúa thượng phái tiểu tướng theo nhắc nhở nương nương thi hành nhiệm vụ.
Thúy Loan hơi bất bình gắt:
- Nhưng nào ta đã làm gì trái với sứ mạng đâu mà tuớng quân phải nhắc nhở và can thiệp.
Quách phi Bưu lạnh lùng, hách dịch:
- Thưa nương nương, có chớ! Xin nói ngay, tiểu tướng muốn biết rõ cuộc hội kiến vừa rồi giữa nương nương và viên Đại tướng của Mạc Triều?.
Hằn học và mai mỉa, Thúy Loan bảo hắn:
- Ta không trả lời câu hỏi thiếu lễ độ của tướng quân. Hơn nữa, việc gặp gỡ tướng Bùi văn Khuê là một khoản quan hệ có dự liệu rành trong kế hoạch mà ta phải thi hành. Tướng quân không có quyền dùng những lời lẽ trịch thượng để sách hạch ta?
Quách phi Bưu mỉm môi và nhún vai đáp:
- Kế hoạch của quan Nguyễn Thái phó không hề dự liệu việc nương nương bí mật... trao thơ cho phe địch. Và trong thơ ấy, nương nương đã viết những gì, phải lập tức giải thích cho tôi rõ?
Sự phát giác bất ngờ trên đây của hắn có hiệu lực của một tiếng sét nổ ngang đầu đối với Thúy Loan! Mặc dầu nàng đã tiên đoán và đề phòng tất cả mọi hiểm nguy mà nàng phải trải qua, nhưng nàng không dè rằng Quách phi Bưu lại có thể mục kích được việc nàng kín nhẹm trao thơ cho Bùi Văn Khuê.
Tuy nhiên, bây giờ số phận sắp được định đoạt, nàng không còn cần gì nửa. Thúy Loan cau mày nhìn hắn rồi đáp bằng một giọng thách đố:
- Ta không thèm giải thích gì với nhà ngươi hết. Ta muốn xem nhà ngươi định dùng uy quyền gì để bắt buộc ta!
Quách phi Bưu ném ra một chuỗi cười khả ố và ghê rợn:
- Hà... hà...! Được lắm! Hẳn mi cũng biết qua luật lệ gắt gao về gián điệp chứ?Lưỡi gươm của ta sẽ thi hành luật lệ ấy để trừng trị những quân phản bội!
Dứt lời, hắn rút thanh đoản kiếm ra chỉ thẳng vào mặt Thúy Loan.
Người thiếu phụ tái mặt. Toàn thân nàng run lên. Nàng chỉ còn có một cách cuối cùng là liều chết. Nàng liền la lên và đuổi Quách phi Bưu ra khỏi phòng.
Quách phi Bưu chồm tới, lăm lăm võ khí trong tay:
- Con tiện tỳ! Mi muốn chết thì ta cũng sẵn lòng hóa kiếp cho mi!
Nói xong, hắn giơ cao thanh gươm lên...
Thình lình cánh cửa sịch mở, và từ bên ngoài, một bóng người vụt lao mình vào như một mũi tên, chụp lấy cánh tay cầm võ khí của hắn vặn ngược lại.
Bị bẻ tay bất ngờ, viên tướng ưu binh phải buông rơi thanh kiếm. Với một thế vật rất lanh lẹ, người lạ mặt đã ôm choàng ngang lưng hắn và ném hắn lăn nhào xuống sàn gạch một tiếng ‘‘thịch’’ nặng nề. Quách Phi Bưu thấy ê ẩm khắp mình. Hai mắt hắn hoa lên. Nhưng liền đó, hắn định thần lại, toan lồm cồm ngồi dậy. Hắn bắt đầu nhận ra kẻ đánh hắn không ai khác hơn là Bùi văn Khuê, nên hắn càng tức giận hơn. Hắn chống tay sửa soạn đứng lên. Đồng thời, cặp mắt của hắn vẫn nhìn chừng Bùi văn Khuê, lo sợ chàng xông vào chém hắn bất thình lình.
Họ Bùi điềm tĩnh bảo hắn:
- Ta cho phép nhà ngươi đứng dậy lượm thanh gươm công khai chiến đấu với ta để chứng tỏ ta không phải người hay đánh lén.
Quách Phi Bưu, trong tình thế này, không còn có cách xử trí nào hơn, mặc dầu hắn cũng đã có phần khiếp sợ họ Bùi. Hắn cầm gươm chuẩn bị sẵn sàng.
Văn Khuê bảo Thúy Loan và Thu Hồng lùi vào trong tránh hiểm nghèo. Thừa lúc Bùi văn Khuê chưa tuốt gươm ra khỏi vỏ, họ Quách phóng mình tới, vận dụng hết sức bình sanh hươi kiếm chém bổ một lát thật mạnh xuống đầu đối thủ. Văn Khuê lách mình sang một bên, né khỏi. Đánh hụt, họ Quách liền xây lại, lia gươm qua phía hữu, chém ngang lưng kẻ địch. Bùi văn Khuê nhảy vọt lên cao, vượt quá tầm võ khí của viên tướng ưu binh. Đồng thời, một chân của chàng vươn ra, bất ngờ đá tạt vào đầu đối phương khiến Quách Phi Bưu phải chúi nhủi qua một phía. Họ Bùi không thèm hạ thủ hắn trong lúc sa cơ, sẵn sàng chờ hắn một lần nữa. Quách Phi Bưu đứng dậy giận dữ, gầm lên như hổ bị thương, xông vào chém kẻ địch. Văn Khuê đưa kiếm lên đỡ. Một trận so kiếm ác liệt diễn ra sôi nỗi và quyết liệt. Tiếng va chạm chát chúa của hai võ khí đang vùn vụt di chuyển sáng ngời và lấp lánh dưới ánh đèn.
Đánh nhau không đầy hai hiệp mà viên tướng ưu binh kiêm Phó trưởng ban dọ thám của Trịnh Tùng đã mệt thở hồng hộc và toát mồ hôi ra như tắm. Hắn lùi dần, định liều đánh một đòn chợt may ra có thể tìm phương tự giải cứu được chăng. Quách liền lùi về phía một cái bàn dài rồi thình lình, chụp lấy bàn ấy vụt ném mạnh lên mình kẻ địch. Bùi văn Khuê toàn thân ra hứng lấy cái bàn đè ập nghiêng lên mình. Viên tướng ưu binh cả mừng và không bỏ lỡ cơ hội hắn liền nhảy vọt theo, phóng mũi kiếm về phía trước đâm thẳng vào hông họ Bùi đang trống trải dưới mặt bàn. Chỉ chờ có thế, lẹ như chớp, Bùi văn Khuê dời chiếc bàn qua một cách tài tình. Mũi kiếm của Quách phi Bưu cấm phập rất sâu vào mặt bàn, không sao rút lên được. Biết trúng kế họ Bùi, viên tướng ưu binh đang bực tức và lúng túng bị Văn Khuê vung tay gạt mạnh chiếc bàn, khiến hắn phải té nhào. Văn Khuê lẹ làng nhảy phóc lên ngồi chễm chệ trên bụng hắn, và những quả đấm thôi sơn của họ Bùi tới tấp nện xuống mặt hắn như mưa.
Bất ngờ, từ bên ngoài, có hai tên.bộ hạ của họ Quách nhảy vào múa kiếm chém Bùi văn Khuê. Thúy Loan thấy kịp la hoảng lên, Bùi văn Khuê buộc lòng bỏ Quách phi Bưu, vung gươm đối địch với bộ hạ của Phi Bưu. Văn Khuê vừa đánh vừa lo ngại còn nhiều tên gián điệp vây bên ngoài. Riêng hai tên bộ hạ của Bùi văn Khuê quyết tâm cứu chủ tướng, nên đánh rất hăng. Thừa lúc không ai để ý, họ Quách lồm cồm ngồi dậy, rồi vụt chạy ra phía cửa tìm đường tẩu thoát. Thấy họ Quách đã thoát được, hai tên bộ hạ cũng tìm cách tháo lui. Trong lúc sơ xuất, một tên bị Bùi văn Khuê chém gần đứt lìa cánh tay mặt. Hắn rú lên một tiếng, buông gươm, lăn lộn trên vũng máu. Giữa lúc ấy ở phía cửa phòng, có một mũi tên nhô ra khỏi bóng tối, chỉa thẳng về hướng chàng dũng sĩ. Thình lình có người từ phía sau đưa tay đỡ ngược mũi tên lên nên khi tên gián điệp, một bộ hạ khác của họ Quách, vừa bật cung thì mũi tên bay xẹt lên ghim sâu vào trần nhà. Đồng thời một cuộc vật lộn sôi nổi bắt đầu giữa hai người lạ mặt ôm nhau lăn tròn từ trong bóng tối ra giữa phòng. Bùi văn Khuê và tên dọ thám đồng dừng tay xây lại nhìn.
Bùi văn Khuê mừng rỡ reo lên:
- Hiền đệ!
Phải, người gạt mũi tên của tên gián điệp chính là Lê thế Hùng e ngại Bùi văn Khuê bị hại đến nơi ngồi núp bên ngoài chờ khi hữu sự tiếp tay với họ Bùi. Lê thế Hùng vươn mình đứng dậy, tay kẹp lấy cổ tên địch và đánh vào hông hắn, khi buông ra thì hắn chỉ còn thoi thóp. Tên bộ hạ đánh cùng Bùi văn Khuê lúc nãy, và tên bị họ Bùi chém trọng thương, nhìn ngược nhì xuôi tìm đường chạy trốn.
Chàng dũng sĩ họ Bùi thấy vậy, đem lòng thương hại quát bảo mau mau rời khỏi ‘‘Chiêu Anh’’ lập tức. Mấy tên gián điệp mừng rỡ dắt dìu nhau tập tểnh bước ra khỏi phòng.
Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng cũng thu xếp đồ đạc hối hả Thúy Loan và Thu Hồng mau rời khỏi ‘‘quán Chiêu Anh’’ về dinh Bùi văn Khuê tạm trú, kẻo bọn Quách phi Bưu sẽ lên đến hãm hại lôi thôi.
Ban đầu, Thúy Loan còn do dự, sau khi nghe Thế Hùng phân tách lợi hại, nên nàng đành nhắm mắt đưa chơn, giao phó mạng sống mình cho người anh-hùng họ Bùi chở che bảo bọc.
Với những ngón tay trắng nuốt và xinh xắn, Thúy Loan nhẹ nhàng đưa mũi kim đi thoăn thoắt trên mảnh lụa hồng. Nàng làm công việc ấy rất đều đặn, gần như một cái máy, nhưng tâm trí vẩn vơ, nghĩ ngợi đâu đâu.
Hơn mười ngày trú ngụ tại tư dinh họ Bùi, đối với nàng là những ngày chứa chan hạnh phúc. Từ địa vị một vương phi cao sang, ngày nay Thúy Loan đổi hẳn sang địa vị của một người nội trợ tầm thường. Nhưng nàng rất sung sướng và tự hào, vì nàng đã yêu và đã gặp được một bạn trăm năm lý tưởng.
Tuy nhiên, tuần trăng mật chưa dứt, họ Bùi và Lê thế Hùng bỗng nhận được lịnh của Chúa Mạc phải đem binh ra trận để đối phố với quân Trịnh đang rần rộ kéo tới cửa Thiên-Quan (Ninh-Bình) với mục đích tiến đánh Thăng Long.
Sáng hôm nay, trong lúc Thúy Loan đang may vá và nghĩ miên man thì thình lình có người lính canh chạy vào báo tin rằng Đại tựớng Bùi văn Khuê có phải người về trao một bức thư riêng cho nàng.
Thúy Loan mừng rỡ, reo lên:
- Ồ! Thế à? Vậy người ấy đâu, nhà ngươi cứ cho vào đây.
Nhưng, chợt nhớ điều gì, Thúy Loan kêu vội người lính canh:
- Hãy khoan, nhà ngươi có biết mặt người cầm thư chăng hoặc có quen biết trước nhau chăng?
- Thưa phu nhơn, tiểu tốt không được biết người ấy là ai, và cũng không hề có quen trước, vì quân sĩ đông đảo lắm, lại chia nhiều đội ngũ, khó mà biết hết được.
Thúy Loan bán tin bán nghi, hỏi tiếp:
- Kẻ đưa thư hình dáng ra sao!
- Bẩm phu nhân, kẻ ấy cao lớn, vạm vỡ. Hơn phân nửa khuôn mặt xạm đen bị che khuất sau vòng khăn phủ kín tới quá nửa đầu.
Dè dặt hơn, Thúy Loan cho gọi thể nữ Thu Hồng ra tiếp xúc với kẻ đem thơ.
Tên lính toan bước ra khỏi phòng để đi gọi Thu Hồng thì liền bị một quá đấm như Thiên lôi giáng từ bên ngoài tung vào giữa mặt, khiến hắn té nằm sóng sượt bất tĩnh trên sàn gạch. Đồng thời, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, lù lù tiến vào nhìn tròng trọc vào mặt Thúy Loan và gằn giọng:
- Đừng kêu con Thu Hồng làm gì cho mất công. Con thể nữ ấy đã bị trói chặt nằm chèo queo trong xó bếp rồi.
Dứt lời, gã đàn ông đưa tay kéo trật cái khăn bịt đầu về phía sau, để bộ mặt hung ác và quen thuộc.
Thúy Loan vội vàng lui lại, rú lên kinh hải:
- Quách phi Bưu!
- Ừ! Phi Bưu là ta đây!
Thúy Loan nghe bên ngoài, phía cổng dinh, có tiếng người đang vật lộn nhau huỳnh huỵch. Nàng toạn la lên để kêu cứu thì bị Quách phi Bưu chận lai:
- Con tiện tì! Đừng kêu la vô ích. Tất cả lính canh đều chịu chung số phận như con Thu Hồng rồi.
Người thiếu phụ không còn hồn vía nào nữa.
Nàng nhận thấy lúc này nàng đang sa vào tay kẻ thù và hoàn toàn cô độc, mặc dù trước khi chia tay ra mặt trận Bùi văn Khuê và Lê thế Hùng có bảo nàng yên tâm, khi hữu sự sẽ có Ngọc Lan tiếp cứu. Bây giờ biết Ngọc Lan có hay biết tai nạn này cho cho nàng chăng, và Ngọc Lan là người thế nào, nàng chưa từng biết qua tài nghệ.
Không để mất thì giờ, Quách phi Bưu truyền lịnh cho bọn thuộc hạ trói chặt Thúy Loan lại, bịt mắt nàng bằng một tấm vải đen dày. Xong đâu đấy, chúng lôi Thúy Loan tấn vào trong một chiếc kiệu mà chúng đã cho thuê trước.
Chỉ một lát sau, đoàn người và chiếc kiệu từ từ rời khỏi tư dinh Bùi văn Khuê, tiến ra đường cái. Không ai chú ý đến họ và chiếc kiệu vì bọn gián điệp của Chúa Trịnh đều mặc toàn võ phục của quân nhà Mạc, trông rất gọn ghẽ, do họ Quách oai vệ cỡi ngựa đi đầu như một võ tướng của Mạc triều. Thỉnh thoảng chúng lại liếc nhìn nhau mỉm cười, sung sướng tự bảo rằng mình đã đóng kịch táo bạo này quá dễ dàng.
Khi chiếc kiệu đều gần chợ, sắp sửa rẽ sang một con đường vắng, thì bỗng có một chàng kỵ sĩ thình lình thúc ngựa vượt qua đoàn người rồi vụt quày lại chận đường viên tướng ưu binh. Đoàn người đều phải dừng bước, vì chàng kỵ sĩ kia đã ngang nhiên và sừng sững đứng chận mất lối đi.
Bị cản trở bất ngờ, Quách Phi Bưu rất kinh ngạc và lo sự cơ mưu bại lộ. Hắn tuốt gươm, trợn cặp mắt tròn xoe nhìn chàng thanh niên, hầm hầm quát lớn:
- Thằng nhãi con nầy! Sao mi dám nghinh ngang cản đường chúng ta! Mi muốn giở trò cuớp cạn phải không?
Chàng thanh niên điềm nhiên cất giọng lanh lảnh:
- Sự thật quân cướp chính là bọn nhà ngươi! Chính bọn ngươi đã công khai bắt cóc người và khiêng đi ngờ ngờ trong kiệu. Bởi thế ta mới chận bọn ngươi lại đây để hỏi cho ra lẽ.
Câu đáp dõng dạc của chàng thanh niên và sự tiết lộ nầy khiến cho đám đông người đứng xem chung quanh vô cùng kinh dị. Quách Phi Bưu cũng sửng sốt. Hắn nghĩ mà vẫn không hiểu chàng thanh niên nhỏ thó kia là ai, vì sao lại biết rõ hành động bí mật của bọn chúng. Viên tướng ưu binh giận run lên. Mặt hắn xám ngắt lại. Tuy nhiên, hắn cố tránh một cuộc xung đột giữa Thăng Long để cơ mưu củạ chúng không bị đổ vỡ.
Một lần nữa, hắn lại lên tiếng hăm dọa, hy vọng làm cho chàng trẻ tuổi kinh sợ mà rút lui và cho người chung quanh lầm lạc:
- Thằng súc sanh kia! Mày bị loạn óc hay say. Ta đường đường là một võ tướng của Triều đình, sao mi dám xúc phạm tới ta?
Chàng thanh niên cả cười
- Chà giỏi thực! Nhà ngươi đừng có hòng bịp được ta. Chúng bây chớ đừng tưởng rằng chỉ cần khoác lốt binh phục cải trang bề ngoài là có thể che mắt được thiên hạ sao?
Để xem ngươi là ai, ta thách ngươi hãy dở tấm màn che phủ trước chiếc kiệu kia lên để cho mọi người thấy rõ sự thật bên trong?
Thái độ cương quyết của chàng thanh niên khiến Quách phi Bưu bội rối và khó xử. Đã đến mức chót rồi không còn cách nào khác hơn là dùng võ lực để giết phứt chàng thanh niên nhỏ thó kia.
Thấy Quách phi Bưu đang lúng túng và sợ hãi, thì thình lình tấm màn che trước kiệu bị tung ra và người thiếu phụ tay chân bị trói đang từ trên kiệu lăn nhào xuống đất.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến những người đứng xem rú lên, sửng sốt. Viên tướng ưu binh hoảng hốt và bối rối vô cùng.
Thế là xong. Tình thế không phương cứu vản được nữa rồi. Không nhịn được nữa, Quách phi Bưu thúc ngựa chồm tới, vung kiếm chém mạnh vào mình chàng trẻ tuổi.
Người thanh niên né mình sang một bên rồi đưa gươm lên nghinh địch.
Trận hỗn chiến bắt đầu bùng nổ. Đám đông dân chúng vội chạy đang ra xa đứng nhìn trận đấu hiếm có giữa thành Thăng Long.
Quách phi Bưu vừa đánh, vừa kinh dị trước tài nghệ và sức mạnh phi thường của chàng tuổi trẻ. Mặc dù cố gắng kết thúc trận đấu càng mau lẹ càng hay, Quách phi Bưu vẫn không đàn áp được đối thủ. Ngược lại, chính họ Quách đã mấy phen suýt mất mạng dưới đường kiếm cực kỳ lợi hại của kẻ thù.
Một lát sau, Quách phi Bưu mệt thở hồng hộc, mồ hôi thắm ướt chiến bào.
Họ Quách bèn dứt ngang cuộc giao phong, thoát ra ngoài vòng chiến, giao cho vài tên thuộc hạ cầm cự cản đường chàng thanh niên. Đoạn Quách phi Bưu lật đật lôi Thúy Loan đặt lên lưng ngựa phi nước đại về hướng Nam. Chàng thanh niên cấp tốc phóng ngựa đuổi theo, chận hắn lại đánh. Viên tướng ưu binh cả kinh, dừng ngựa lại đưa gươm đỡ những đòn tấn công của địch thủ. Vì vướng víu Thúy Loan trên lưng nên Quách phi Bưu day trở chậm chạp. Sau mấy lần chống đỡ, Phi Bưu bị chàng thanh niên đâm một gươm lăn nhào xuống đất. Thấy chủ tướng bị đánh ngã, bọn thuộc hạ họ Quách xông vào tấn công chàng kỵ sĩ. Trận chiến đang dữ dội, bỗng có tiếng nạt sang sảng từ phía trước:
- Hãy dừng tay cả lại. Các người không biết có thánh thượng ngự giá đến nơi à?
Chàng thanh niên lạ mặt và bọn dọ thám đều giựt mình lo sợ, ngưng cuộc giao phong và hướng nhìn về phía trước. Hàng ngàn ngự vệ quân đang rần rộ giăng ra thành hai hàng dài dọc theo lề đường báo hiệu rằng Chúa tể đất Thăng Long chỉ còn cách họ không đầy trăm thước. Đi trước là một vị lão tướng trạc ngũ tuần, râu dài, mình mặc giáp trụ màu trắng, cỡi ngựa kim, tướng mạo oai phong lẫm liệt. Chính vị lão tướng này mới rồi đã ra lệnh cho hai phe ngừng đánh. Chàng thanh niên nhìn kỹ lão tướng ấy rồi lẩm bẩm ‘‘Hoàng thúc Mạc kinh Chỉ’’. Thấy hai phe ngưng cuộc giao tranh, lão tướng Mạc kinh Chỉ lại truyền ném bỏ khí giới và phải khai rõ danh tánh mỗi người đôi bên.
Mấy tên gián điệp thấy nguy, ra hiệu nhau quây ngựa tẩu thoát, Mạc Kinh Chỉ cho ngự vệ binh đuổi theo.
Giữa lúc ấy chúa Mạc cũng từ từ cho ngựa tiến đến nơi. Mạc Kinh Chỉ vội tâu:
- Tâu bệ hạ, có một đám người dám kéo nhau ra đây hỗn chiến, làm ngăn trở cuộc ngự du.
Mạc Mậu Hợp cau mày chăm chú nhìn, chỉ thấy chàng thanh niên cúi đầụ phủ phục. Sau gã thanh niên nầy, một viên tướng mặc quân phục nhà Mạc bị trọng thương, nằm rên la bên cạnh một thiếu nữ tay chân bị trói, miệng bị nhét giẻ và đôi mắt bị bịt kín lại.
Mạc Mậu Hợp và Hoàng thân Mạc Kinh Chỉ không nhận ra được ai cả, vội truyền lịnh mở trói cho thiếu phụ, lấy giẻ trong miệng ra và tháo bỏ tấm vải bịt mắt nàng. Đoạn Mạc Mậu Hợp quay lại tra hỏi chàng thanh niên đang quỳ dưới đất:
- Gã kia! Nhà ngươi tên họ là chi, và từ đâu đến đây? Tại sao dám gây chuyện làm trở ngại cuộc ngự du của trẩm.
Gã thanh niên dập đầu lạy rồi từ từ ngước mặt lên...
Chúa Mạc chăm chú nhìn chàng. Bỗng nhiên, ông ngẩn người ra rồi bất giác kêu lên:
- Ô kìa! Nguyễn tiểu thơ.
Phải, chàng thanh niên ấy không ai khác hơn là Ngọc Lan cải trang để cứu Thúy Loan. Thấy nhà vua đã nhận ra mình Ngọc Lan rất lo lắng, khép nép tâu lên:
- Cúi lạy Chúa thượng, thần thiếp tội đáng muôn thác, xin Chúa thượng mở lượng hải hà dung thứ cho một phen.
Nhà vua mỉm cười quay sang nhìn Mạc kinh Chỉ. Ông rất đắc chí về sự phát giác của mình.
Đoạn ông ôn tồn phán bảo Ngọc Lan:
- Trẫm cho phép tiểu thơ hãy bình thân. Còn tiểu thơ có phạm lỗi hay không, sau đó sẽ xét. Bây giờ, trước hết, tiểu thơ hãy vắn tắt trả lời những câu hỏi của trẫm: Vì lý đo nào tiểu thơ lại nhúng tay vào vụ xung đột lưu huyết này? Còn kẻ lạ mặt bị thương nằm dưới đất và người đàn bà bị trói kia là ai.
Không dám trái ý vua, Ngọc Lan từ từ đứng dậy và kính cẩn tâu bày nguyên nhân đã khiến nàng phải cải dạng nam nhi để can thiệp vào cuộc bắt cóc táo bạo của bọn gián điệpTây đô giữa kinh thành.
Và nàng tiếp:
- Tâu bệ hạ, gã đàn ông đã bị thần thiếp đánh gã kia là một viên tướng kiêm gián điệp lợi hại của Trịnh Tùng, còn người thiếu phụ bị chúng bắt cóc và bị trói chính là... Bùi văn Khuê phu nhơn.
Sự phát giác của Ngọc Lan làm cho nhà vua và vị hoàng thân hết sức kinh dị. Chúa Mạc hướng nhìn về phía Quách phi Bưu rồi lại hỏi người thiếu nữ:
- Tên gián điệp này đã có mặt tại Thăng Long từ bao giờ?
Ngọc Lan đáp:
- Tâu bệ hạp thần thiếp không được biết đích xác lắm. Có lẽ chưa đầy nửa tháng.
Nhà vua gật đầu
- Được rồi. Để trẫm cho bắt hắn đem về tra xét thì lòi ra sự thực ngay.
Dứt lời, ông xây lại truyền cho kẻ tả hữu:
- Các ngươi hãy khiêng gã bị thương kia, đem về ngục thất tạm giam riêng vào một chỗ, lo điều trị thuốc thang cho hắn bình phục đã, rồi sẽ hay.
Đám ngự vệ quân vội vàng tuân lịnh. Mạc mậu Hợp lại tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở nửa chừng với Ngọc Lan:
- Vừa rồi - nhà vua nói - tiểu thơ bảo rằng người đàn bà bị bọn dọ thám địch bắt cóc là vợ của Đại tướng Bùi văn Khuê. Lạ thật, họ Bùi lấy vợ từ lúc nào mà trẩm không hay? Và vì lý do nào Bùi phu nhơn lại bị bọn gián điệp Tây đô bắt? Chúng muốn trả thù nàng hay muốn gián tiếp trả thù Bùi văn Khuê?
Tuy hiểu rõ tất cả uẩn khúc bí mật trong vụ nầy, nhưng Ngọc Lan không dám tiết lộ với nhà vua. Nàng dè dặt đáp:
- Tâu bệ hạ, thần thiếp chỉ biết có một việc là can thiệp để giải cứu Bùi phu nhơn, thể theo lời yêu cầu của Đại tướng Bùi văn Khuê trước khi cầm quân ra trận mà thôi.
Mạc mậu Hợp mỉm cười hóm hỉnh, tỏ vẻ hoài nghi:
- Thôi được. Nếu tiểu thơ không trả lời nỗi những câu hỏi vừa nêu ra, thì trẫm cũng sẽ có cách để tìm hiểu lấy. Dầu sao, nhờ có cuộc xung đột lưu huyết hôm nay, mà Trẫm mới được biết rõ tài nghệ và lòng dũng cảm của tiểu thơ. Trẫm thành thật khen ngợi vì vừa rồi, chính tiểu thơ đã lập nên một công trạng không phải nhỏ: ấy là đánh ngã được lên dọ thám lợi hại của Trịnh Tùng.
Ngọc Lan ngượng nghịu và rón rén đáp:
- Bệ hạ rõ lòng thương mà tha chết cho, như thế kể cũng đã là may cho thần thiếp lắm rồi. Quả thần thiếp không còn dám cầu mong gì hơn nữa.
Câu trả lời của Ngọc Lan, lần này dường như không còn được Chúa Mạc lưu tâm đến. Vì nhà vua đang bận ngước mắt lên, đăm đăm nhìn về phía trước, vẻ sửng sốt hiện rõ trên mặt rồng.
Mạc mậu Hợp vừa nhìn thấy một thiếu phụ cực kỳ diễm lệ đang từ từ tiến về phía mình, khoan thai và uyển chuyển giữa hai tên ngự vệ quân.
Nhà vua kinh ngạc đến cực độ, trước nhan sắc mê hồn, lộng lẫy, có một không hai của người thiếu phụ. Ông tưởng chừng như mình đang ở trong một giấc mơ và tự nhủ thầm: ‘‘ Lạ quá! Suốt trong đời ta, ta chưa hề thấy một người đàn bà xinh đẹp như thế này bao giờ!’’
Mạc Mậu Hợp còn đang bâng khuâng suy nghĩ thì giai nhơn đã sắp bước tới gần. Vừa đi, nàng vừa xây qua hỏi nhỏ một người lính ngự vệ:
- Vị mặc áo hoàng bào ngồi trên lưng ngựa kia là Chúa thượng có phải không?
Người lính gật đầu.
Thúy Loan bắt đầu bước chậm lại, đồng thời dáng điệu nàng trở nên trịnh trọng hơn, tỏ ra nàng là người đã từng giao thiệp và ra vào nhiều ở các nơi đền đài cung điện, những nơi quyền quý cao sang.
Khi vừa tới ngang hàng với Ngọc Lan, nàng bèn dừng lại, thong thả phủ phục xuống, làm lễ bái yết nhà vua và tung hô vạn tuế.
Vốn là một kẻ hiếu sắc, Chúa Mạc chăm chú ngắm nghía nàng từ đầu chí chân, lòng say sưa, ngây ngất như một chàng nghệ sĩ đang đứng trước một bức tranh tuyệt tác.
Nghe giọng oanh lảnh lót của nàng, nhà vua hơi giựt mình, vội vàng truyền phán:
- Trẫm miễn lễ cho phu nhơn. Phu nhơn hãy bình thân và chuẩn bị trả lời những câu hỏi của trẩm.
Tuân lịnh, Thúy Loan từ từ rón rén đứng lên.
Mạc Mậu Hợp tiếp:
- Vừa rồi, nhờ có lời tâu bày của Ngọc Lan, tiểu thơ trẫm mới được biết rằng phu nhơn đây là nội tướng của Bùi tướng quân. Họ Bùi là một bề tội quý mến của trẫm, cho nên hôm nay trẫm chú ý đến trường hợp của phu nhơn kể cũng không phải là một việc lạ. Trựớc hết phu nhơn hãy giải thích cho trẫm rõ vì sao bọn gián điệp của Trịnh Tùng đã bắt có phu nhơn? Chúng hành động như vậy là cố nhắm mục đích gì?
Thúy Loan vô cùng bối rối trước câu hỏi của nhà vua. Nàng không ngờ tai họa vừa rồi đã xẩy đến cho nàng lại đưa tới một kết quả rắc rối như thế này. Lẽ dĩ nhiên là nàng không dám tâu rõ sự thiệt vì sợ sẽ tiết lộ cho người ngoài biết về quá khứ của nàng, về vai tuồng quan hệ mà nàng đã đóng khi mới đặt chân tới địa phận Thăng Long. Bởi vậy, nàng buộc lòng phải thận trọng, phải chối, cho đến khi nào câu chuyện bị vỡ lỡ rồi sẽ hay...
Quyết định như thế rồi, nàng đáp:
- Tâu bệ hạ, thần thiếp không hiểu nguyên nhơn vì sao bọn gián điệp kia lại bắt cóc và ngược đãi thần thiếp một cách tàn nhẫn như vậy? Thần thiếp đoán rằng có lẽ chúng muốn gián tiếp trả thù chồng thần thiếp trong khi chúng không còn có cách gì khác hơn để hại chàng...
Chúa Mạc mỉm cười khẽ gật đầu:
- Lời phu nhơn tâu cũng có lý.
Nhà vua ngẫm nghĩ một lát, rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông vội hỏi:
- Này phu nhơn! dường như phu nhơn là người sanh trưởng tại miền trong, ở Tây đô thì phải?
Thúy Loan hơi lo ngại, cúi đầu đáp:
- Tâu bệ hạ, bệ hạ dạy rất đúng. Thần thiếp vốn nguyên quán ở Tây đô.
Chúa Mạc cả cười, đắc ý:
- Trẫm chỉ nghe qua giọng nói của phu nhơn là đã biết rõ ngay. Thế phu nhơn đã từ Tây đô ra đây hồi nào? Có lẽ mới trong vòng độ nửa tháng phải không?
Người thiếu phụ bắt đầu hồi hộp, trước câu hỏi tò mò của nhà vua. Tuy vậy, nàng cũng đánh bạo trả lời:
- Tâu bệ hạ, phải. Thần thiếp chỉ mới có mặt tại Thăng Long hơn mười ngày thôi.
Mạc mậu Hợp phán:
- Thế nghĩa là phu nhơn đã tới đây cùng một lượt với bọn dọ thám của Trịnh Tùng...
Thúy Loan biến sắc. Nàng biết rằng chúa Mạc nghi ngờ nàng và đang cố tìm cách để buộc nàng phải khai rõ sự thật. Nàng vội cãi:
- Tâu bệ hạ, nếu quả có thật như thế, thì cũng chỉ là một sự tình cờ.
Nhà Vua đưa tay lên mân mê mấy sợi râu mép, cười ranh mảnh:
- Nhưng sự tình cờ ấy kể cũng hơi lạ. Phải không phu nhơn?
Dứt lời ông ta xây lại bảo Mạc kinh Chỉ:
- Nhờ có trận xung đột đẫm máu hôm nay, chúng ta mới khám phá thêm một cuộc âm mưu nữa của bọn gián điệp Tây đô. Vụ nầy rất quan trọng, Trẩm xin ủy thác cho Hoàng thúc công việc điều tra để tìm hiểu rõ sự thật.
Ngoài những kẻ phạm tội, thiết tưởng Hoàng thúc nên mời luôn cả những người chứng là Ngọc Lan tiểu thơ và Bùi phu nhơn đến Tòa Tam pháp để lấy lời khai, vì những lời khai của họ rất cần cho công cuộc điều tra. Và trong thời gian thẩm vấn, kể từ giờ phút này, Bùi phu nhơn cần được lưu giữ tại hoàng cung cho tới ngày Đại tướng Bùi văn Khuê từ mặt trận trở về, Như vậy, tánh mạng và sự an ninh của nàng mới được hoàn toàn bảo vệ.
Mạc kinh Chỉ nghiêng đầu phụng mạng.
Dặn dò vị Hoàng thân xong nhà vua xây lại mỉm cười khẽ gật đầu chào tạm biệt Thúy Loan và Ngọc Lan tiểu thơ rồi ra hiệu cho đội ngự vệ quân theo mình, tiếp tục cuộc ngự du…
Riêng Thúy Loan, nàng rất lo sợ từ khi nghe Chúa Mạc lên tiếng quyết định về số phận của nàng. Viện cớ là để bảo vệ an ninh cho nàng, nhà vua đã hạ lịnh lưu giữ nàng tại hoàng cung.
Thế là từ đây, nàng sẽ bị cầm tù trong tay của Mạc mậu Hợp có lẽ cho đến khi nào chồng nàng là Đại tướng Bùi văn Khuê thắng trận hồi trào.
Nhưng sự thật, chúa Mạc muốn gì mà thi hành một biện pháp hơi lạ lùng như vậy?
Hiện thời, Thúy Loan không hiểu nổi?