Chương IV Một lời giã biệt
Cô thư ký ngước đầu khỏi xấp hóa đơn, bàn tay đặt lên bàn run lẩy bẩy như người lên cơn kinh phong. Phờrôn giọng an ủi:
-Natalie bị mệt?
Natalie, cái tên thật đẹp, chủ nhân của nó lại không đẹp. Cô thư ký không xấu. Sở dĩ đàn ông hờ hững vì trên mình cô toàn xương là xương. Những bộ phận cần tròn trĩnh, căng cứng lại méo xẹo và mềm nhũn. Nói cho đúng, mươi mười lăm năm trước Natalie chưa đến nỗi méo xẹo và mềm nhũn. Chẳng qua thời gian, phải, sự phá phách của thời gian làm cô gái quá lứa mỗi thêm héo hon và buồn chán.
Cô thư ký ngó giám đốc trú sứ Phờrôn bằng con mắt đỏ hoe:
-Không, em không mệt. Em chỉ sợ. Em sợ muốn đứng tim, ông ơi.
-Ai nói với Natalie?
-Ông cố vấn gọi dây nói. Dặn em chừng nào ông về đến thì kêu lại sứ quán. Trời ơi, ông Phờrôn, ông sắp đi.
-Phải, tôi bị tống xuất. Trú sứ bị giải tán. Có chuyện gì mới không cô?
-Thưa không.
-Không ai hỏi tôi.
-Thưa không. Ngày mốt, ông mới có hẹn.
-Tôi cần nói chuyện riêng với cô. Cô đóng cửa lại. Cô uống huýt ky nhé?
-Ông chưa dùng bữa, uống rượu vào cồn ruột. Em sắp sẵn xăng-uých, để em bưng ra.
-Cám ơn, tôi không đói.
Căn phòng bê-tông gắn lát-tích hãm thanh là tổ ấm thân yêu của ông Phờrôn. Trừ những ngày đi xa, hễ ở Tân đề-li là Phờrôn làm việc liền tù tì tại đó. Ông làm việc dai và khỏe hơn người trẻ. Nhiều lần ông ngồi trước đống hồ sơ từ sáng đến nửa đêm. Ông không có vợ con, cũng không có dây nhợ với ai nên ông thường ăn ngủ luôn trong phòng giấy.
Cô thứ ký khép nép đến trước mặt. Ông kéo ghế:
-Natalie hợp tác với tôi đã lâu mà chưa bao giờ tôi có dịp tâm sự. Tôi có cảm tưởng Natalie chưa hiểu tôi.
-Có chứ. Ông là vị chỉ huy rất tốt, nhưng…
-Nhưng không mấy bình thường, phải không cô? Vâng, tôi đã để mất cuộc sống bình thường. Hồi trẻ, tôi không ghét phụ nữ như bây giờ đâu. Tôi được bầu làm sinh viên đa tình nhất phân khoa. Rồi tôi đầu quân, xung vào ngành điệp báo, tham dự chiến tranh Cao ly. Tôi luôn luôn đeo dính phái yếu như bóng với hình. Một đêm bất hạnh kia, tôi bị thương. Một cô gái ốm o, cô thế bị đám du đãng ngang nhiên chửi bới, đánh đập, nài hoa ém liễu ngay trong tiệm ăn, giữa chốn đông người. Đông người, nghĩa là chung quanh nàng có hơn chục người đàn ông vạm vỡ mà không ai dám can thiệp. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ. Tôi cứu được cô gái. Bọn côn đồ bị tôi đánh bươu đầu, sứt trán, nhưng mình mẩy tôi cũng đầy thương tích. Thương tích lưu lại nơi tôi nhiều đau khổ, nhiều cay đắng và nhiều hậu quả tâm lý, nhất là thương tích dẫn đến bệnh bất lực vĩnh viễn.
Con người không còn khả năng tình dục khác nào con người đã chết. Tôi tìm quên trong hoạt động nghề nghiệp. Tôi lập được hàng loạt thành tích sáng chói ở hải ngoại, và Trung ương CIA bổ nhiệm tôi làm giám đốc trú sứ ở Ba tư, Li băng, Á căn đinh, Inđônexia trước khi đến Ấn độ.
Chẳng hiểu sao từ ngày mang bệnh bất lực tôi đâm ra ghét bỏ đàn bà. Những nơi tôi đặt trụ sở tôi đều lựa chọn cộng sự viên theo ý thích, nhiều khi Trung ương không tán thành, nhưng vì họ nể tôi, họ sợ làm mích lòng tôi, họ phải chấp thuận vô điều kiện. Trú sứ Tân đề-li trước ngày tôi nhận việc có một nữ thư ký trẻ và đẹp. Tôi ra lệnh cho cô ta trèo lên chuyến phi cơ sớm nhất về Mỹ mà không cho biết lý do. Tôi lục hồ sơ nhân viên ở Hoa thịnh đốn, thấy ảnh Natalie, đọc kỹ lý lịch Natalie, rồi yêu cầu thuyên chuyển Natalie qua Ấn độ.
-Vì em già, em gầy, em xấu nên được chấm, phải không? Em nói vậy chứ em không phàn nàn, không oán thán. Trái lại, được phục vụ ở Ấn độ, được phục vụ dưới sự điều khiển sáng suốt và nhân đạo của ông, em còn mãn nguyện nữa là khác.
-Cô đừng nghĩ sai cho tôi. Cô không già, không gầy, không xấu đâu. Sở dĩ tôi chọn cô là do tình cảm. Do sự lưu luyến những kỷ niệm đẹp. À, tôi quên nhắc tới những việc đã xảy ra sau ngày tôi giải cứu cô gái ốm o, cô thế khỏi sự lộng hành của bọn anh chị. Nàng yêu tôi. Nàng đòi làm vợ tôi. Và tôi thẳng thắn từ chối. Ai đời con gái hơ hớ, cả một tương lai rực rỡ đầy hoa mộng nở bừng trước mặt lại đi thành hôn với anh chàng bất lực bao giờ. Natalie ơi, tôi không dè, vâng, tôi không dè…bị tôi cự tuyệt, nàng đã tự tử.
-Nàng chết?
-Chết. Chết… Tội nghiệp cho nàng…Tôi tưởng sự thoái hôn của tôi là điều hay đối với nàng. Té ra, khi người ta yêu nhau, nhất là khi đàn bà đã yêu thì tất cả chỉ là phụ, tình yêu mới là chính. Khi chưa yêu chân thành, người ta còn nghĩ đến xác thịt. Khi yêu bằng con tim, yêu đến xương tủy, yêu tận vào tế bào thần kinh, thì ham muốn xác thịt trở thành vô nghĩa. Nàng yêu tôi bằng mối tình cao quý nhất, tôi lỡ để vuột, tôi hối hận tràn trề…Natalie ơi, Natalie không đẹp, Natalie hơi gầy, đền lại Natalie có cặp mắt, Natalie có tấm lòng. Trong thời gian Natalie ở bên tôi, trời ơi…
Cô thư ký vùng khóc ré lên. Giọng nói của đại tá giám đốc trú sứ Phờrôn cũng sầu thảm như người đang khóc:
-Tôi xin lỗi Natalie, tôi xin lỗi em…Tôi là kẻ ích kỷ, tôi đưa em qua Ấn độ để được gần với dĩ vãng. Tôi bắt em làm việc quần quật bất kể giờ giấc. Tôi cố tình không nhớ em là phụ nữ, em gần bốn mươi, em chưa có chồng. Tôi bệnh hoạn, bất thường. Tôi không bị tình yêu thôi thúc, song còn em, em có sức khỏe, em không bất thường. Tại sao tôi lại nhốt em giữa bốn bức tường bê-tông với đống mã số điên đầu, hoa mắt và những hồ sơ mật làm thần kinh căng thẳng từng giây, từng phút…Lẽ ra, tôi phải thấy trước sự việc, tôi phải mang lại cho em một…cái gì, hoặc tôi phải cấp tốc trả em về Mỹ. Đằng này, tôi không chịu hiểu, tôi không chịu nhìn sự thật. Và sự thật, trời ơi, em Natalie, nó quá đỗi tàn bạo.
Cô thư ký già gục mặt vào hai bàn tay, tiếng khóc to hơn. Đại tá Phờrôn mâm mê con dao rọc giấy trên bàn:
-Ngoài tôi ra, em là người duy nhất trong trú sứ được biết nội dung chi tiết của điệp vụ Hoa Sen. Ngoài tôi ra, em là người duy nhất trong trú sứ được biết cuộc hẹn giữa một nhân viên của Trung ương, đội lốt du khách híp-py, và kỹ sư Thu-lát, bí số B.12, tại Kát-man-đu…Tôi không tiết lộ với ai, ngay đến Trung ương cũng chỉ được trình báo tổng quát và chậm trễ, thế mà Quốc tế Tình báo Sở và Kiang Pô lại biết. Biết như tôi và em. Kết quả là nhân viên của ta bị sa ổ phục kích. Cuộc tiếp xúc giữa tôi và đại tá Z.28 bị chặn phá, chúng tôi phải đoạt phi cơ trốn khỏi Nê-pal. Tôi rời Lôi địa về Tân đề-li rất kín đáo, đối phương vẫn biết. Tướng Khẩu Cầm biết. Kiang Pô biết. Gu-rum biết. Côni trục xuất tôi, đồng thời giải tán trú sứ…
Em Natalie, tôi chỉ làm phép tính sơ đẳng là tìm ra đáp số. Đáp số là em. Em cung cấp tin tức cho đối phương. Natalie, em hãy can đảm thú nhận…
Cô thư ký đáp « phải » một cách yếu ớt. Rồi khóc. Khóc như mưa như gió.
Giám đốc Phờrôn hạ thấp giọng:
-Khóc vô ích. Còn bất lợi nữa là khác. Dầu sao, việc đã lỡ, nước mắt xuông không làm sống lại đại tá Sankru và nhiều người khác thiệt mạng ở Nê-pal, và giúp thái tử Bô-kha và Z.28 thoát khỏi Bhu-tan… Thời giờ quá gấp rút, còn hơn 90 phút nữa tôi phải ra xe đến trình diện Côni. Nếu em thương tôi, em hãy ráng sức cứu tôi.
Cô thư ký ngẩng cặm mắt đầy lệ:
-Cứu anh bằng cách nào?
Phờrôn chỉ cái máy ở góc phòng:
-Vệ tinh viễn thông của ta sắp bay qua vùng trời Ấn độ. Em hãy ghi băng một số lời khai, chuyển lên vệ tinh, gởi về Trung ương. Khỏi cần dông dài, giải thích lý do, hoặc viện cớ này nọ. Mọi trách nhiệm do tôi hoàn toàn gánh chịu. Trung ương cần nắm vững những điều sau đây: ai móc nối, em cung cấp cho họ những gì…
Cô thư ký già lóng cóng hồi lâu trước những nút bấm và đồng hồ của máy ghi âm. Đành rằng đây là máy ghi âm đặc biệt, cách xử dụng phiền phức hơn máy ghi âm bán ngoài thị trường. Natalie đã quá quen thuộc, từng xử dụng hàng trăm lần. Nàng bật rồi tắt, bấm lộn nút lung tung. Cuộn băng li ti suýt bị mắc kẹt trong trục quay. Sau cùng nàng lắc đầu, cầu cứu giám đốc Phờrôn.
Phờrôn kéo ống vi âm lại gần miệng Natalie. Cô thư ký già không nói, chỉ khóc. Tiếng khóc không to như trước. Nàng sụt sịt một cách thê thảm khiến Phờrôn mủi lòng:
-Nói đi, khai đi em.
Natalie vẫn khóc. Phờrôn đành đóng vai thẩm vấn viên:
-Em cung cấp tin tức cho ai?
Cô thư ký già tiếp tục ngậm miệng, giám đốc Phờrôn phải lớn giọng:
-Sắp hết giờ, em ơi. Nói đi, nói ngay đi…
Điều khó khăn là làm sao thốt được tiếng đầu. Sau đó mọi chi tiết thầm kín, khúc mắc sẽ tuôn rào rạt như nước chảy xuôi giòng.
-Em cung cấp tin tức cho ai?
Natalie bật trong tiếng nấc:
-Thưa anh, em không biết tên thật. Y dặn em gọi tên là Kêsara.
-Nghề nghiệp?
-Em không biết.
-Chỗ ở?
-Em không biết. Tình cờ, em đụng y trong rạp xi-nê. Y mời em vào quán giải khát, rồi em theo y về nhà. Không hiểu sao em ngần ấy tuổi đầu với bao nhiêu năm lăn lộn trong nghề mà lại ngu ngốc, khờ khạo đến mức độ ấy…
Phờrôn muốn thét lên « Natalie, em đâu có ngu ngốc, khờ khạo. Đứa ngu ngốc, khờ khạo là tôi, giám đốc trú sứ… » Thật vậy, gái già bốn mươi là thành phần dễ ăn bả ái tình nhất. Gái già không có nhan sắc như Natalie, đàn ông chỉ giơ ngón tay trỏ là nhắm mắt đi theo ngoan ngoãn và trung thành hơn con chó ngoan ngoãn và trung thành với chủ. Phương chi đây lại là đất Ấn, nơi tình yêu được tôn làm đạo giáo. Tất cả những gì liên quan đến ái ân nam nữ, từng bị mọi dân tộc che đậy, kết tội, đều được viết thành cẩm nang, có kinh điển dàng hoàng, có trường dạy hẳn hòi. Lẽ ra nàng phải làm việc ở Mỹ. Lẽ ra Phờrôn không nên đưa nàng sang Viễn Đông…
-Em gặp Kêsara hồi nào?
-Cách đây 8 tuần lễ.
-Từ khi nào Kêsara yêu cầu em cung cấp tin tức?
-Cách đây 2 tuần lễ. Anh Phờrôn ơi, em là đứa đàn bà đốn mạt, dầu anh khoan hồng, dầu anh bao che em, tội em đáng bị đưa lên ghế điện…
-Nói bậy. Còn nước còn tát.
-Hết rồi, anh ơi…Em biến thành rô bô. Kêsara hỏi gì, em đưa nấy. Em cho y biết đầy đủ chi tiết từ A đến Z về điệp vụ Hoa Sen.
Phờrôn toan hỏi lại ngập ngừng. Dường như ông sợ va chạm tự ái của cô thư ký. Sau cùng, lý trí thắng tình cảm, ông nhìn giữa mắt cô thư ký khát tình, giọng ông sắc như lưỡi dao kukri bằng thép quý:
-Natalie…điều tôi sắp nêu ra có vẻ riêng tây, nhưng thật ra nó liên quan đến Sở. Sở cần biết rõ để làm bài học sau này cho giới nữ. Kêsara đẹp trai lắm hả?
-Y chỉ thường thường. Mặt mũi, thân hình không có gì đặc biệt. Về phòng, em uống rượu do y rót, rồi em nóng ran châu thân, em không kiềm chế được em nữa…
-Rồi từ đó em bị Kêsara mê hoặc.
-Dạ.
-Nếu tôi không lầm, Kêsara có một nghệ thuật rất cao về Kama Sutra.
-Dạ, y nói em là đàn bà hoa sen…Y lại áp dụng vị thế hoa sen đối với em, nên…nên…( xem « Hận Vàng Ấn độ »).
Mặt đỏ bừng, Natalie không nói thêm nữa. Nếu nàng nói thêm chỉ tổ làm Phờrôn đau đớn thêm. Đối phương quả là tay sành sỏi. Trên phương diện hấp lực yêu đương, phụ nữ được Kama Sutra chia làm 4 loại, hoa sen là loại cao quý nhất. Natalie đã quá tuổi xuân, da bắt đầu mốc, tóc bắt đầu đổi màu thế mà Kêsara tâng bốc nàng là kiều nữ hoa sen. Hừ…được thăng cấp hoa sen thì bảo nàng quần thảo tay không với cọp dữ trong rừng Át sam nàng cũng không sợ, huống hồ chỉ cung cấp một mớ tin tức.
Rồi vị thế hoa sen nữa. Trong 16 kiểu được kinh điển Ấn độ ghi chú rõ ràng, vị thế ngồi thiền trái khoáy mà kỳ diệu là vị thế mang lại nhiều khoái cảm nhất cho phái nữ. Hừ…thằng Kêsara khốn nạn. Tự dưng giám đốc Phờrôn ghen tức.
Bộc lộ được một phần tâm tình, Natalie cảm thấy xấu hổ. Nàng quay mặt vào tường, tỉ tê khóc. Phờrôn cũng ngượng ngùng. Cô thư ký già đã thú nhận cả những điều kín đáo ông không ngờ tới.
Tiếng chuông điện thoại reng reng đúng lúc cứu hai người. Phờrôn kéo cái vòng sắt tròn ở hông máy thu băng. Ông nhìn đồng hồ. Vừa vặn. Trên không gian bao la, một trong nhiều vệ tinh viễn thông của Quốc an xã Hoa Kỳ (National Security Council) bay từ hướng đông tới, sắp sửa chạm vùng trời Ấn độ. Cái vòng sắt điều khiển sự biến phát cuộc nói chuyện giữa Phờrôn và Natalie thành những làn sóng lên thẳng, chuyển lên tầng cao cho vệ tinh.
Giám đốc Phờrôn cầm ống nghe điện thoại. Ông biết người gọi là ông cố vấn, tuy nhiên ông vẫn alô.
Giọng ông cố vấn từ sứ quán run run:
-Ông đã biết tôi là ai, xin ông miễn xưng tên. Hồi nãy tôi chưa kịp nói hết. Khi ông ra về, tôi bối rối quá sức. Tôi nhận thấy có trách nhiệm nặng nề. Ông Phờrôn, ông nên nghe tôi.
Phờrôn điềm tĩnh đến độ lạnh lùng:
-Vân, tôi đang nghe đây.
-Không phải nghe điện thoại. Mà là nghe lời khuyên của tôi. Ông cần suy nghĩ, cân nhắc lại. Mình có gan làm phải có gan chịu. Nếu chỉ mưu sự an toàn cho bản thân thì…
-Ông khuyên tôi khước bỏ đề nghị của Côni?
-Đích thị. Tôi không e dè, tôi không cần giữ kẽ. Vâng, tôi khuyên ông chọn điều kiện thứ ba. Họ chỉ có thể lôi ông ra tòa, bỏ tù ông, không thể đem đi bắn bỏ như ở các nước cộng sản. Dầu sao Ấn là quốc gia dân chủ, có luật lệ đàng hoàng. Án tòa có thể nặng, nhưng ông chỉ ngồi 5, 7 năm là được trả tự do. Về phần tôi, tôi xin hứa vận động với chính phủ xin ân xá, chẳng hạn đổi ông lấy một ngân khoản nào đó. Ông nghe lời Côni, nghĩa là đầu hàng, nghĩa là phản bội. Ông sẽ mất hết thanh danh: tổ quốc, gia đình, nhiệm vụ, bạn bè…ông tính sao?
-Tôi không tính sao cả. Tôi hành động theo tiếng gọi lương tâm.
-Lương tâm một công dân Hoa Kỳ. Lương tâm một viên chức cao cấp của ngành điệp báo. Lương tâm ấy buộc ông chọn điều kiện thứ ba.
-Ông nhỏ tuổi hơn tôi…
-Tuổi tác không là thước đo sự sáng suốt và kinh nghiệm.
-Ông cho tôi kém sáng suốt và nghèo kinh nghiệm? Hừ, ông cố vấn, ông vượt quá xa quyền hạn của ông. Tôi thảo luận với ông hơi nhiều. Xin phép ông gác máy.
-Đừng…ông Phờrôn…Nhân danh nước Mỹ, tôi khẩn thiết kêu gọi ông…
-Mốc xì, tôi chúa ghét những danh từ kêu boong boong như chuông mà ruột rỗng tuếch.
-Ông không đồng ý thì thôi, ông không được quyền nhục mạ. Tôi là cố vấn sứ quán…
-Dĩ nhiên. Tôi đâu bảo ông là tài xế sứ quán…
-Yêu cầu ông giữ lễ độ tối thiểu.
-Lễ độ tối thiểu…Hừ…tôi không cần giữ lễ độ với người như ông. Ngu, ngu, ngu, ông là đồ ngu, nghe chưa?
-Phờrôn, ông mất trí, ông hỗn xược, ông…
Giám đốc trú sứ Phờrôn dằn mạnh ống nói xuống giá. Chưa nư giận, ông còn vỗ mặt bàn, miệng lảm nhảm:
-Ngu, ngu…không dè hắn là thằng ngu nhất thế gian. Rồi hắn thấy…
Chuông điện thoại lại reng reng. Phờrôn ù lì không chịu nhấc máy. Tiếng reng reng bực mình cứ tiếp tục, Phờrôn đành nối lại câu chuyện sặc mùi lỗ mãng với ông cố vấn.
-Ông Phờrôn, ông Phờrôn. Ông vừa chửi tôi ngu, ngu, song tôi không giận ông, tôi không trách ông. Ông cứ khước bỏ đề nghị đường mật của Côni rồi ông có chửi nặng chục lần như thế, tôi vẫn mềm, vẫn trọng ông như thường.
-Tôi lỡ miệng, ông đừng chấp.
-Ông Phờrôn, tôi lại tiệm ông ngay bây giờ. Ông khóa chặt cửa, và đợi tôi.
-Để làm gì?
-Ngăn cản Côni mó vào da thịt ông. Lão phải xin trát tòa, lão còn phải làm đủ chuyện lão mới tóm được ông. Tôi sắp nhờ ông tham vụ điện về Hoa thịnh đốn trình báo nội vụ. Dẫu họ trục xuất tôi, tôi cũng chẳng cần.
-Chào ông cố vấn. Ông đừng lại đây, vô ích. Ông vừa nghe tiếng nói cuối cùng của tôi…
-Cuối cùng, cuối cùng…chẳng có gì là cuối cùng…Cái gì cũng có thể điều đình được cả.
Ông cố vấn lăn lộn trong ngành điều đình quốc tế từ hơn 10 năm nên cái nhìn của ông bị xiêu lệch. Ông bàng hoàng, trái tim đau nhói khi trong ống nghe chỉ còn tiếng vo vo: đại tá Phờrôn đã cúp. Ông vội vã quay số. Vô ích, đầu dây hoàn toàn im lìm.
Thật vậy, trong tiệm đồ cổ kín đáo ở giữa quảng trường Con-nốt, Phờrôn đã có một cử chỉ dứt khoát. Ông giựt đứt dây điện thoại, vứt lỏng chỏng máy nghe vào góc, miệng lẩm bẩm:
-Cuối cùng, cuối cùng…Hừ, thằng ngu…cả bọn đều ngu.
Kế cận tiệm đồ cổ là rạp xi-nê Rivôli, khách ra vào nườm nượp. Khán giả toàn là thanh niên tóc dài thậm thượt vì phim đang chiếu thuộc loại cao bồi tếch-xát bắn súng đì đoàng và yêu đương vũ bão. Thiên hạ rộn ràng thì ông Phờrôn cô đơn và điềm đạm hơn bao giờ hết.
Ông lại bàn, lấy giấy bút hí hoáy thảo một bức điện. Vừa viết được giòng đầu, ông vội bỏ bút. Ông kêu lớn:
-Em, em Natalie?
Không có tiếng trả lời. Phờrôn sực nhớ: rõ quỷnh, căn phòng được gắn ráp lát-tích ngăn tiếng động, cửa đóng kín mít, ông la vỡ cuống họng nàng vẫn không nghe nổi. Cho dẫu cửa mở, nàng vẫn không nghe nổi. Vì từ căn phòng đúc bê-tông an toàn trăm phần trăm này ra phòng Natalie còn có một hệ thống cửa đôi được kiến trúc hệt như cửa ca-bin dưới tiềm thủy đĩnh.
Phờrôn kéo nắm cửa. Cánh cửa sắt bọc cao su mút và da ở ngoài không xê xích. Thì ra nó được khóa từ phía ngoài. Tại sao Natalie khóa cửa? Phờrôn chạy vào, lục ngăn kéo lấy chìa khóa. Lách cách gần một phút đồng hồ ông mới mở được.
Ông buông một tiếng đau đớn:
-Em!
Cô thư ký già ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, hai tay đặt ngay ngắn trên thành ghế, mặt hướng về phía Phờrôn.
Nàng không có phản ứng trước tiếng kêu thất thanh của ông giám đốc trú sứ, con người hành động từng được trui luyện nhiều năm trong lò lửa nguy hiểm.
Thân thể nàng bất động.
Mắt nàng mở trừng trừng.
Natalie đã chết.
Tạo hóa không phú cho nàng một bộ phận nào hấp dẫn, trừ cặp mắt. Nàng xấu mà không xấu. Cặp mắt của nàng luôn luôn biểu lộ một nội tâm rào rạt. Tròng mắt biêng biếc hiền dịu và ngoan ngoãn của Natalie đã đổi màu. Và cứng đơ.
Đại tá Phờrôn ôm chầm lấy nàng. Nàng ngã vào lòng ông. Nước mắt của ông chảy lã chã xuống má nàng. Ông vuốt mắt nàng, hôn làn môi còn hâm hấp nóng. Ông bế nàng vào phòng bê-tông, đặt nàng trên cái giường sắt nhỏ, nơi ông thường nằm. Ông giốc ngược xách tay của nàng xuống, tờ giấy trắng trải trên bàn, những phụ tùng làm đẹp lỉnh kỉnh của đàn bà tuôn đầy thành đống. Phờrôn mở từng cái bút chì kẻ lông mày, thậm chí ông còn lật bề trong của ví da để quan sát các kẽ giấu bí mật. Không thấy gì khả nghi, ông gạt đống đồ sang bên, kéo ghế thảo nốt bức điện.
Ông viết một hơi « …Natalie đang nằm chết bên tôi. Nàng uống viên thuốc độc số 4 do Trung ương cung cấp. Đúng nhưng ông trưởng phòng Độc liệu nói với tôi trong thời gian tôi ở Hoa thịnh đốn, loại số 4 này là loại mạnh nhất, nó làm chết ngay, không gây vật vã, hấp hối đau đớn. Natalie quyên sinh vì nàng bị lương tâm cắn rứt sau khi tôi bị bại lộ, nhiều nhân viên liên hệ đến điệp vụ Hoa Sen bị thiệt mạng oan uổng. Với tư cách giám đốc trú sứ, tôi trân trọng thỉnh cầu ông tổng giám đốc … »
Đại tá Phờrôn cắn bút. Thỉnh cầu gì, ông chưa nghĩ ra. Ông chỉ thấy Natalie vô tội. Nàng chỉ có tội làm đàn bà. Làm con gái chưa chồng. Con gái già xấp xỉ 40 tuổi. Trong lúc các bạn đồng lứa có gia đình dàng hoàng, có con bồng con mang. Cô đào màn bạc Liz Taylor lên ngôi « bà ngoại » thì nàng, Natalie, còn sống cảnh chăn đơn gối chiếc. Đàn ông còn thế này thế nọ, vấn đề đẹp hay xấu ít khi được đặt ra. Đàn ông sứt môi, mắt lé, chân thọt vẫn lấy được vợ ngon lành như thường…
Đàn bà xấu thì hỡi ôi! Lưỡi dao giải phẫu thẩm mỹ có thể bét mắt lá răm thành mắt bồ câu, nâng mũi tẹt thành mũi dọc dừa. Trám bít răng khủa, răng sún, răng khểnh thành răng ngà đều đặn. Bơm ngực còm mông lép thành những trái đồi tròn trĩnh. Bào gọt lớp mỡ bèo nhèo ở bụng thành vòng eo xinh mỏng. Khốn nỗi, người ta không thay nổi tròng trắng dã, và tròng đen đần độn của mắt. Hoặc cái miệng lộ xỉ, cái cổ lộ hầu, cái lưng vẹo, giọng nói vịt đực khàn khàn hoặc the thé như chửi nhau, và nhất thay nổi mùi da thịt…
Natalie sa ngã là đúng. Nàng là con người. Nàng không phải thần thánh.
Tự dưng mắt Phờrôn rơm rớm. Từ số phận hẩm hiu của cô thư ký già khát tình đến nỗi bị đối phương lợi dụng tàn nhẫn, mặc nhiên ông liên tưởng đến nếp sống lạnh ngắt như tảng băng Bắc cực, khô bỏng như sa mạc cát cháy Sahara, tối tăm như trong hầm mỏ than, buồn thảm như những đêm dài ở nghĩa trang…
Sau bao năm an phận thủ thường của tật nguyền bất lực, phút này Phờrôn mới biết mình lầm. Không, không, tình yêu không thể thiếu được. Trong mọi trường hợp, ở mọi lứa tuổi, tình yêu là sự cần thiết. Nói đúng ra, y học đã tận tình giúp ông phục hồi phong độ, thuốc an thần, dược chất yôhimbin, rượu, dụng cụ chỉnh hình, ăn uống…nhưng thất bại vẫn hoàn thất bại. Thường thường, người ta phải trác táng, bê tha, hoặc một số bộ phận hư hỏng như não bộ, hoặc tủy sống, hoặc tiểu đường, đằng này Phờrôn rất lành mạnh, đời sống mẫu mực. Chỉ sau một cuộc ẩu đả, ông biến thành con người khác.
Khi không ông mắc bệnh dầm dề. Những chứng bệnh vớ vẩn, kỳ cục. Khi không cổ ông đau rần. Lưng ông oặn oẹo như muốn gẫy gập. Ông bị trĩ. Bàng quang trục trặc, tim đập thình thịch, áp huyết tăng vọt, cuống bao tử bắt đầu sưng loét. Ban đêm, ông không ngủ được trừ phi nốc hàng nạm thuốc. Không đêm nào là không mộng dữ, bồ hôi lạnh vã đầy mình. Rồi khi không ông bị hen xuyễn, da dẻ cằn khô nổi từng đám hắc lào và phong ngứa đỏ quạch. Phờrôn nhập viện điều trị. Y sĩ khám hoài khám mãi gần một tháng với hàng chục lần thử nghiệm rắc rối khác nhau mới tìm ra căn nguyên. Cũng may y sĩ là bạn, y ghé tai ông thì thầm:
-Đổi gió đi. Chẳng qua anh thiếu món ái tình. Không khí hải ngoại và hoạt động dầu sôi lửa bỏng có nhiều hy vọng làm anh khỏi bệnh. Vì thật ra anh bệnh mà không bệnh. Anh không đau gì cả.(1)
(1) bác sĩ Horseley nổi tiếng về tình dục ở Mỹ và nhiều y sĩ khác đã nhìn nhận sự thụ hưởng tình dục chữa khỏi nhiều bệnh, kể cả những bệnh không ngờ như bệnh mập phì, bệnh trĩ, bệnh lở loét bao tử, và cách bệnh dị ứng khác.
Đại tá Phờrôn lấy mù-soa chấm mắt. Những bệnh đau cổ, đau lưng, đau trĩ, đau bàng quang, đau tim, đau áp huyết, đau cuống dạ dầy, đau xuyễn và sang độc, những bệnh này luôn luôn bám sát ông. Ông khỏi bệnh này thì bệnh kia tái hiện. Cứ thế, chúng phiền nhiễu ông quanh năm suốt tháng. Chúng không cho ông thời khắc nghỉ ngơi. Trước ngày ông đi Kát-man-đu, ông ho khản cổ, mất tiếng. Cơn ho vừa dứt, ông ra phi trường. Về đến Lôi địa thì áp huyết gia tăng. Chưa hết, lưng và ngực ông đầy mụt, những cái mụt sần sùi, gớm ghiếc như mụt phong cùi.
Trời ơi, muốn khỏi bệnh có gì khó? Mọi người đàn ông trên trái đất nghèo giàu, lớn bé, yếu khỏe như nhau, ai cũng có thể khỏi bệnh. Phờrôn thì không. Mang danh giám đốc trú sứ, một chức vụ lớn lao, oai vệ, xài tiền như rác, hét một tiếng có kẻ bạt vía, giơ ngón tay kẻ địch có thể bay đầu…Thật ra đại tá Phờrôn còn thua gã hành khất.
Phờrôn thở dài não nuột. Ông lại cúi đầu xuống bức điện, ngòi bút thoăn thoắt trên giấy. 5 phút sau, viết xong, ông mang lại máy dịch. Việc dịch từ thường ra mật mã hoàn toàn do một rô bô tí hon đảm trách. Rồi chỉ bấm nút là bức điện được chuyển đi.
Ngọn đèn đỏ được thay thế bằng ngọn đèn xanh phựt cháy. Ngọn đèn xanh báo hiệu những điều ông viết trình Hoa thịnh đốn đã biến thành luồng sóng bay tỏa vào không gian. Và trong khoảnh khắc Trung ương Lan-gờ-li nhận được.
Phờrôn tháo gỡ từng cái máy một, xếp thành hàng dài trên bàn giấy. Hành động nghề nghiệp của ông dính liền với chúng. Ông cưng chúng hơn cả ông chồng già khằn cưng cô vợ trẻ măng. Ông đích thân lau chùi chúng mỗi ngày mặc dầu căn phòng được điều hòa khí hậu, cửa đóng kín, không có lấy hột bụi.
Ông loay hoay với một nút bấm giấu dưới mặt bàn. Thì ra nút này điều khiển cánh cửa nhà hầm.
Một cánh cửa hình vuông mở xuống phía dưới. Kỳ thật phía dưới không phải là nhà hầm để nhân viên trú sứ ẩn trốn. Hầm này là cái hồ bê-tông chứa chất nước cường toan cực mạnh. Đại tá Phờrôn ném lần lượt từng cái máy qua cửa vuông xuống hồ. Ông bấm một nút khác, tiếng xèo xèo nổi lên. Acit từ những ống dẫn ở vách bê-tông trào ra. Trong 3 phút, acit ngập nửa hồ. Ngay khi chạm cường toan, các bộ phận của máy bị tiêu hủy.
Thường thường dụng cụ truyền tin của điệp viên hoạt động trên đất địch được trang bị một bộ phận tự hủy, gọi là « cái phá ». « Cái phá » là một ngòi nổ nhẹ, vừa đủ biến cái máy thành vật vô dụng. Sự phá hủy chỉ có thể được thực hiện toàn diện và êm thấm với acit. Mai kia, nếu đống máy của trú sứ CIA được vớt từ hầm nước cường toan lên, nó chỉ còn là những cục kim khí méo mó, không cách nào biết được hình thù và công dụng chính xác của nó.
Phờrôn xoa tay hỉ hả. Lòng ông vui rộn mặc dầu ông sắp làm một việc ghê gớm. Ông mở tủ két chôn giấu trong tường bê-tông, lấy ra nhiều cái hộp nhôm sơn màu kaki, kích thước bằng gói thuốc lá 20 điếu. Những hộp này đựng phim nhựa chụp tài liệu. Để tránh sự cồng kềnh bất tiện, các hồ sơ mật và bán mật của trú sứ được chụp thành phim, phim thường của nhiếp ảnh viên tài tử 24x36 hoặc phim vi ti, tùy theo trường hợp. Khi cần coi, người ta đặt âm bản của phim vào máy rọi riêng, những chi tiết hiện rõ trên khung máy ti vi 23 inch. Phờrôn thả hết các hộp phim xuống hồ acit.
Như thế là xong. Trong gian hàng đồ cổ Ađam không còn chứng tích gián điệp nào nữa. Sổ sách, giấy tờ, được chất đầy ngăn kéo và hộc tủ phòng ngoài. Song đó hoàn toàn là tài liệu thương mãi. Phờrôn làm kế toán đúng đắn, ngăn nắp, không lươn lẹo tiền thuế đóng cho chính phủ Ấn một rupi. Trong bao năm phục vụ ông Sì-mít, Phờrôn cũng chưa hề bỏ túi một đô la. Ông rất sòng phẳng. Sòng phẳng đến độ quân tử tàu ngu xuẩn.
Phờrôn nhìn giờ.
Sắp đến cuộc hẹn với Côni của phản gián Ấn. Phờrôn mở cửa ra đường. Ông đoán không sai: một nhân viên mật vụ ngồi chềnh ềnh trên thềm tiệm đồ cổ. Hai tên đeo kiếng đen hút thuốc phì phèo vẫn ở trong xe.
Tên ngồi trên thềm thấy Phờrôn vội thót dậy, mặt tươi như hoa sơn lựu nở trên sườn núi Hy mã một trưa nắng ấm:
-Dạ, ông đi.
Phờrôn đáp:
-Độ 15 phút nữa. Tôi có ít đồ, nhờ các anh khiêng ra xe dùm.
-Dạ, chúng em sẵn sàng.
-Một người ở tòa đại sứ sắp đến thăm tôi, phiền các anh cho họ vào.
-Thưa…thưa…cấp trên không ra lệnh.
-Có. Ông Côni cho phép.
-Vậy xin ông nói chuyện mau mau một chút, để…
-Yên tâm. Tôi chỉ giữ ông ta một phút. Kia kìa, ông ta đến. Cái xe Cađilắc treo quốc kỳ Mỹ.
Xe Cađilắc của ông cố vấn sứ quán Mỹ.
Ông cố vấn bước vội xuống xe. Ông hấp tấp trượt chân suýt té. Nghề ngoại giao quốc tế dạy cho con người sự trầm tĩnh. Không khi nào vội vàng. Trong mọi trường hợp phải giữ bản mặt tượng đá. Dầu gan ruột nóng điên vẫn phớt tỉnh ăng-lê. Có lẽ đây là lần đầu ông cố vấn chuyên nghiệp mất tinh thần.
Gặp Phờrôn, ông mừng húm:
-Phúc bẩy mươi đời, ông còn đó, ông chưa đi…Ông Phờrôn, ông hãy nghe tôi…
Phờrôn nghiêm giọng:
-Đi đâu? Tôi đang chờ ông.
-Ông chờ tôi? Ông biết tôi đến.
-Dĩ nhiên. Nếu không biết ông đến thì chờ làm gì.
-Ông chờ tôi để…
-Vào trong này, ông cố vấn. Ai lại bàn luận khơi khơi trên ngưỡng cửa.
Tên mật vụ xun xoe:
-Ông cho phép tôi…
Đại tá Phờrôn trợn mắt:
-Anh phải đứng ngoài. Hứa với các anh, tôi chỉ nói chuyện đúng 60 giây đồng hồ. Tôi không thích người lạ nghe lỏm.
-Thưa 60 giây…
-Phải. Sau 60 giây, anh có quyền xô cửa.
Phờrôn ấn ông cố vấn xuống ghế bành, giọng gay gắt:
-Ông mở rộng tai mà nghe: ông là thằng ngu. Thằng ngu, ông biết chưa?
Ông cố vấn ngỡ ngàng:
-Thằng ngu. Hừ, ông dám chửi tôi…
-Ông là thằng ngu vì ông chẳng biết đếch gì hết. Đã làm đến giám đốc trú sứ thì chỉ có chết, chứ không có đầu hàng. Sở dĩ tôi chờ ông vì tôi muốn được hỏa táng…
-Hỏa táng, nghĩa là ông sẽ chết?
-Ngu ơi là ngu…Hỏa táng nghĩa là mang tôi vào lò thiêu. Khi tôi thành than phiền ông cho người trèo lên tận đỉnh Evơrét thả tro bay theo gió, tôi hằng mong được hòa cùng trời đất. Tôi trung thành với tổ quốc gia tôi, nhưng về tình yêu tôi khăng khít với Ấn độ, với Hy mã lạp sơn. Nhớ chưa, ông cố vấn? Cả Natalie nữa. Chúng tôi phải được hỏa táng cùng lúc.
-Natalie chết, ông Phờrôn chết? Điên rồi, tại sao lại chết? Ông hãy nghe lời tôi…ông …ông…
Ông cố vấn chưa kịp rời ghế bành thì ngã văng xuống đất do trái đấm như trời giáng của giám đốc trú sứ Phờrôn. Đừng tưởng tấm thân gầy gò, ốm xanh mét ấy không tiềm tàng sức mạnh. Ông cố vấn xửng vửng, nằm bẹp luôn trên nền nhà.
Nghe động, tên mật vụ hùng hục chạy vào. Đại tá Phờrôn rút khẩu súng giấu trong ô kéo. Thản nhiên kề vào màng tang.