← Quay lại trang sách

Chương XI Xuyên rừng Sikkim

Tuyết Lê buông vai Văn Bình, nhảy xuống đất. Nàng chỉ xác Sêbu, mặt hầm hầm:

-Tại sao anh giết hắn?

Văn Bình đáp gọn:

-Bắt buộc.

-Chẳng có gì bắt buộc. Anh đã hứa với hắn. Hứa không giết rồi giết. Chữ tín anh để đâu?

Văn Bình nghiêm giọng:

-Văn Bình luôn luôn trọng chữ tín, song Z.28 thì khác, khi có, khi không, phần nhiều là không. Em tha hồ nhục mạ điệp viên Z.28. Anh cấm em đá động tới Văn Bình.

Tuyết Lê bật khóc:

-Em nhớ rồi. Anh đừng giận em nữa nhé. Nghề điệp báo là nghề không có chữ tín. Chú Mahan dạy em cả trăm lần cứ như nước đổ lá môn. Em mắc bệnh tình cảm vụn nên bị thua hoài hoài. Anh giết Sêbu là đúng. Chỉ hơi phiền là giết hắn hơi sớm.

-Không sớm cũng không muộn.

-Chờ hắn dẫn lên phòng thái tử rồi giết, hợp hơn.

-Bé cái lầm em ơi. Hắn sắp sửa phản mình. Anh sợ hắn đưa anh thẳng vào ổ phục kích. Lúc ở bờ vực, hắn quả muốn cải tà quy chính, sự thành thật của hắn hiện rõ trong đôi mắt, có lẽ vì anh nhắc nhở đến dân tộc ét-ki-mô. Về đến bờ suối gần thiền viện, mắt hắn thay đổi hẳn. Hắn liếc trộm một cách gian giảo, tay hắn đẫm bồ hôi, tim hắn đập mạnh. Tướng Khẩu Cầm cho hắn hưởng quá nhiều quyền lợi, sướng gấp ngàn lần khi còn ở Bắc cực nên hắn rắp tâm chối bỏ cam kết. Anh đành giết hắn trừ hậu hoạn. Dẫu hắn không ló mòi phản bội, anh vẫn phải xuống tay. Là vì Sêbu còn sống, anh không có điều kiện phối kiểm xem lời nói của hắn chính xác đến đâu. Thượng sách là dùng xác hắn hăm dọa hai tên gác.

Văn Bình lôi thi thể nóng hổi của Sêbu lùi lại trạm gác đầu cầu. Hai tên lính biếng nhác vẫn chụm đầu phì phà thuốc lá ma túy. Văn Bình liệng khối thịt nặng chịch ngay trước mặt. Chúng giựt mình, suýt bổ chửng. Một tên tru tréo:

-Cha mẹ ôi, ông Sêbu!

Văn Bình cười khẩy:

-Phải, chỉ huy trưởng Sêbu. Sêbu đã chết. Đứa nào thích chết như Sêbu?

Cả hai ngậm miệng, thân thể run bắn.

-Tốt lắm. Không đứa nào thích chết. Sêbu không tuân lệnh, tao giết chết. Tao cần gặp thái tử. Bọn mày đưa tao lên vọng thiên đài.

Hai tên gác lấm lét ngó nhau, đứa nọ đùn đứa kia lên tiếng trước. Văn Bình hiểu rõ tâm trạng của chúng. Tên nào cũng sẵn sàng đầu hàng nhưng chỉ muốn đầu hàng một mình. Văn Bình đành dúng tay vào máu lần nữa.

Chàng quát:

-Ngẩng mặt!

Hai tên gác cao, to bằng nhau, tuổi tác suýt soát nhau nên chỉ có thể phân biệt chúng bằng tướng diện. Tên đứng bên trái có cái miệng nhỏ, nhọn, mép xếch và lệch, môi mỏng dính, không một sợi lông măng, răng thưa và khấp khểnh. Loại miệng này tục gọi miệng dê, tố cáo một tâm địa dữ tợn và quay quắt. Người miệng dê thường ít bạn bè, khắc vợ con, sống không được thọ. Như vậy hắn có chết dưới tay Văn Bình thì cũng tại số.

Văn Bình hoành nửa người, cùi trỏ vung lên, đánh vào màng tang tên gác miệng dê theo thế « phượng dực bạt phong » của La hán quyền. Lối đánh xoay mình 180 độ bằng chẩu quyền này có thể hạ sát trong chớp mắt những cao thủ về nội ngoại công từng luyện da thịt cứng như bọc thép che giấu được yếu huyệt.

Tên gác miệng dê phọt máu chết không kịp trối.

Bạn hắn luống cuống tay chân, lưỡi líu cứng. Văn Bình gật gù:

-Giờ đây chỉ còn mày. Mày theo tao, không sợ nó báo cáo nữa đâu. Chịu đi chưa, hay là…

Nạn nhân van lạy rối rít:

-Thưa ông, thưa ông, con xin…

-Được. Tao tha chết. Mày đi trước. Chớ dại dột mà chết uổng mạng.

Tên gác lập cập:

-Thưa, lối lên vọng thiên đài có người gác.

-Mấy đứa?

-Có 2. Cũng như ở đây.

-Gần đến nơi, mày cho tao biết.

Văn Bình trao cây cung và túi tên cho Tuyết Lê:

-Mỗi người một bộ. Em dùng cây cung của Tô-rúp, nhẹ hơn. Cây cung của Sêbu, để phần anh. Từ phút này dùng cung tên tiện hơn súng đạn và võ thuật.

Lối đi nhỏ từ trạm gác hai bên trồng cây cao um tùm, dài độ một trăm mét. Sau đó, nền đường phình rộng gấp đôi. Con đường này dẫn đến cái sân lót đá tảng mọc đầy rêu, dài rộng tương đương kích thước một vận động trường trung bình, ba phía những tòa nhà hai tầng mọc sừng sững. Những kiến trúc này được xây trên ghềnh đá cheo leo, cách mặt biển gần hai cây số nên trông cao ngất ngưởng như nhà chọc trời ở Nữu ước.

Văn Bình kéo tên lính gác núp sau pho tượng lin-gam bằng đá khổng lồ đặt chính giữa hồ nước tròn:

-Trạm gác?

Tên gác thì thào:

-Thưa, ở đây không có. Bên tả là tăng phòng, những gian ở cuối được giành cho đoàn tùy tùng của thái tử. Khu bên hữu là nơi thờ phượng và luyện thiền. Sau lưng là vọng thiên đài. Đứng đây có thể nhìn thấy căn phòng hướng đông nơi thái tử biệt cư trong thời gian « vào hạ ». Mời ông đi dọc theo hành lang, rẽ tay phải là đến.

-Đừng nói ẩu, tan xác nghe mày.

-Dạ, con đã biết thân, đâu dám.

Ánh trăng bị giẫy nhà cao che lấp nên hành lang tối thui. Tuyết Lê hườm sẵn tên trên cung. Cây cung của Sêbu, nặng gấp đôi, giương rất khó được Văn Bình đeo lủng lẳng trên vai. Gặp biến, chàng có thể nạp bắn trong vòng mấy tích tắc đồng hồ.

Gặp biến! Không hiểu sao quan thứ sáu của chàng cứ nhấp nhỏm hoài. Linh tính gặp biến mỗi lúc một đậm nét trong tiềm thức Văn Bình. Chàng liếc Tuyết Lê. Bước chân nàng mềm mại. Thân hình tha thướt. Ngực nàng căng nở. Mắt nàng trong veo và ướt át. Chốn này không phải địa bàn hoạt động của phụ nữ, dẫu là phụ nữ hành nghề gián điệp hành động. Chàng đã lôi cuốn nàng. Nếu nàng thiệt mạng, lương tâm chàng sẽ cắn rứt suốt đời.

Bất giác chàng nắm áo Tuyết Lê đẩy nàng sát tường.

Ngay khi ấy có tiếng phựt.

Rồi tiếng « ối ».

Tên gác từ phía sau bước tới đúng chỗ Tuyết Lê cách đó một sao đồng hồ.

Hắn bị một mũi tên trúng tim.

Và chết thay cho nàng.

Một lần nữa, Văn Bình linh tính đúng. Nguy hiểm chết người đã xảy ra. Không riêng trên hành lang dẫn đến vọng thiên đài, ngay cả trên vọng thiên đài nguy hiểm cũng đè lấn nặng nề…

*****

Sự bầy biện trong thư phòng hướng tây của tương phản kịch liệt với ngôi tháp bác giác tráng lệ. Trèo lên tầng chót người ta thấy ngay sự lộng lẫy thần thoại của vách đá cẩm thạch nổi vân trắng, của lan can sắt uốn hình long li qui phượng tuyệt mỹ và của một rừng phong lan rực rỡ. Nhưng đến khi xô cửa của thư phòng thì người điềm tĩnh nhất cũng phải cất tiếng « ồ » là vì nó chẳng có vật nào đáng giá. Nơi góc được trải lớp rơm, thái tử Bô-kha dùng làm giường ngủ, làm nơi quỳ nguyện, và làm bồ đoàn tham thiền.

Lúc Văn Bình sửa soạn vượt qua cầu, tiến vào địa phận thiền viện thì Bô-kha vừa tụng xong thời kinh. Thái tử xây mặt vào vách luyện thiền. Cửa mở. Rất nhẹ. Tiếng chân người bước vào cũng rất nhẹ. Thị giác của thái tử bị bóng đêm vĩnh viễn che phủ, vành tai trở thành bén nhậy. Thái tử còn nghe được cả tiếng lá rơi và tiếng nụ hoa hé nở giữa khuya.

-Trình ngài…

Bô-kha cứng nửa người. Thái tử đinh ninh người bước vào là Sêbu. Chỉ có Sêbu được phép lên thư phòng ở vọng thiên đài mỗi khi thái tử nhập định. Nhưng tiếng nói vừa cất lên không phải của bất cứ cận vệ hoặc người đàn ông nào trong đoàn tùy tùng.

Mà là tiếng nói đàn bà.

Thái tử chỉ tiếp xúc với một người đàn bà duy nhất trong thời gian « vào hạ ». Phụ nữ này là Zo-lim. Theo quốc tục, phụ nữ không được hiện diện trong công ốc, nhất là thiền viện sau khi chiều xuống. Nửa đêm, gần sáng, Zo-lim cũng bị cấm cửa, huống hồ …trời ơi…huống hồ bà quản gia Ranchi.

-Bà Ranchi. Bà làm gì ở đây? Bà quên hết lễ nghi rồi sao?

Thiếu phụ là bà Ranchi. Giọng bà ướt nhèm nước mắt:

-Trình ngài, lẽ nào người như tôi dám coi thường quốc tục. Đây là trường hợp bất khả kháng…

-Hừ, trường hợp bất khả kháng…Sự có mặt bất thường của bà làm công trình « vào hạ » của tôi thành con số không. Về phần tôi, tôi sẵn sàng tha thứ, nhưng còn triều đình, còn Zo-lim, tôi sợ bà mang lụy vào thân. Hiện giờ chỉ có bà và tôi, không ai chứng kiến, bà nên rút lui ngay.

-Trình ngài, vì không ai chứng kiến tôi mới dám tiếp xúc với ngài. Việc này tối hệ. Việc nước, thưa ngài.

-Tôi đã lánh xa việc nước. Tôi chán ghét quyền bính. Chán ghét vật chất. Chán ghét tất cả. Chí tôi đã quyết, bà đừng làm rộn lòng tôi nữa. Nếu bà còn nghĩ đến hoàng gia, bà hãy bệ kiến vua cha.

-Trình ngài…tôi e không còn vinh dự được bệ kiến phụ vương…

-Bà Ranchi, bà nói bậy. Cha ta còn khỏe, không có điều gì đáng lo ngại. Còn về tình hình vương quốc, từ bao năm nay nhân dân sinh sống trong cảnh an cư lạc nghiệp. Văn quan, võ tướng đều một mực trung thành với ngai vàng. Vả lại, vua cha và cả ta nữa có đàn áp dân lành, có hút máu mủ ai đâu mà bị chống đối…Bà nghĩ coi…ta sống đạm bạc như nhà tu, vàng bạc, châu báu, lương tiền ta đều cúng vào đền chùa.

-Trình ngài, người ta phỉnh gạt ngài. Nước nhà đang bị xáo trộn cùng độ. Quốc biến đang xảy ra. Ngai vàng có thể bị lật đổ.

-Nói bậy, nói bậy. Hồi chiều Zo-lim vừa đọc nghe lá thư của vua cha. Cha ta khuyên ta ở lại nước ngoài thêm một thời gian. Zo-lim còn tường thuật nhiều chuyện bên nhà…

-Trình ngài, tôi có mang theo bằng chứng.

-Bằng chứng…Hừ, ta không tin bằng chứng. Bà chớ giận ta vì trong quá khứ người ta đã dùng bằng chứng giả mạo đánh lừa ta. Bà là người thân của ta, bà là người trung thực và liêm khiết, ta biết bà không khi nào bịa đặt, nhưng…

-Trình ngài, tôi mang theo cái máy thu thanh. Còn 2 phút nữa đến đầu giờ, tôi xin mở hầu ngài. Tùy ngài, ngài muốn vặn đài nào cũng được. Đài Ấn độ, đài Pa kít tăng, đài Liên Sô, đài Pháp, đài Anh cát lợi, đài Úc châu. Cái ra-dô của tôi gồm 9 băng có thể bắt tất cả các luồng sóng. Tình hình Nê-pal sôi động từng giờ, đài bá âm nào cũng nhắc đến.

-Thật hả? Trời ơi!

-Trình ngài, xin ngài bình tĩnh. Sau khi ngài nghe xong, ngài có quyết định nào, tôi xin mang tính mạng tôi ra bảo đảm cho quyết định ấy được thực hiện. Còn một phút rưỡi, ngài chọn đài nào?

-Đài Tân đề-li.

-Dạ.

-Bà Ranchi, tại sao bà lên đây?

-Trình ngài, ở nước nhà, đại tá Sankru bị ám sát. Phu nhân của đại tá nhờ một điệp viên người Việt tên là Z.28 vượt gian nguy đến thiền viện hộ tống ngài đến Kát-man-đu. Tôi có nhiện vụ dẫn đường chỉ nẻo cho Z.28. Chẳng hiểu sao kế hoạch của chúng tôi bị lộ. Zo-lim và Sêbu lừa Z.28 bắt mang đi một người có khuôn mặt giống ngài. Sau đó, Zo-lim cho thuộc hạ canh chừng tôi. Canh phòng kín đáo chứ không bắt giữ hoặc giam lỏng. Tôi dùng tiền mua chuộc được mấy tên thuộc hạ. Rồi tôi lẻn trèo lên đây. Lên thì dễ, nhưng xuống thì khó. Zo-lim sẽ giết tôi. Trình ngài, điều này không quan trọng đối với tôi. Ngài biết rõ sự thật là đủ.

-Nghe bà nói tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi đã mù mắt, tôi lại mù luôn cả trí não. Ai ám sát Sankru? Tại sao Zo-lim lại kình địch với bà? Tại sao phải nhờ cậy Z.28? Ông ta là bạn, là ân nhân của tôi, giờ ông ta ở đâu?

-Trình ngài, đã đến giờ. Ngài nghe xong bản tin, tôi báo cáo tiếp. Tôi gặp Z.28 hai lần, tại Lôi địa và ngay trước thiền viện này. Ông ta có nhắc đến ngài trong thời gian ở trường Mạc-bua và đồn binh Kôtôkenô.

-Trường Mạc-bua…đồn binh Kôtôkenô…Z.28…Tôi không dè sự thật lại thê thảm đến thế! Đúng làn sóng Tân đề-li rồi đó, bà vặn nhỏ nữa đi. Lầu bát giác này cao, âm thanh dễ lọt xuống bên dưới. Ai nghe được thì khốn…Bà Ranchi, phiền bà ra cửa xem có ai lên không…

Bản tin của đài bá âm Tân đề-li được đọc bằng Anh ngữ. Giọng nữ thánh thót mà chắc nịch. Nữ xướng ngôn này phục vụ ở Tân đề-li ít ra từ mươi năm nay, hồi thái tử mới hơn 12, 13. Thái tử quá quen với giọng nói trơn tru và hấp dẫn của nàng. Chắc nàng không còn trẻ nữa. Vậy mà giọng nói oanh vàng của nàng vẫn trẻ.

Lông tóc của thái tử Bô-kha dựng đứng ngay từ những tiếng đầu tiên của đài Tân đề-li:

« …Tin từ Kát-man-đu, thủ đô lân quốc Nê-pal cho hay tình hình ở đây tiếp tục khẩn trương. Một số bộ trưởng và viên chức cao cấp bị bắt giữ, dường như vì lý do chính trị. Đương kim Thủ tướng vừa được quốc vương Mahêna ủy thác thăm dò để thành lập nội các mới.

Sự cải tổ chính phủ này có ít nhiều liên hệ đến làn sóng biểu tình đang lan rộng khắp xứ nhằm tố cáo những mưu đồ can thiệp của… »

Tiếng nói từ máy thu thanh bỗng ngưng bặt. Ngọn đèn xanh trong thư phòng tắt ngúm. Rồi tiếng kêu cứu thất thanh của bà Ranchi từ bao lơn vọng vào:

-Thái tử, thái tử!

Thái tử Bô-kha vùng dậy. Từ nhiều năm nay, vũ trụ quanh ông là một biển mực tàu mông mênh. Ngày cũng như đêm, mặt trời mọc cũng như hoàng hôn xuống, giờ nào, phút nào cũng là bóng tối thê lương, u uất. Mấy tháng gần đây, thái tử bắt đầu phân biệt được ngày và đêm, mặt trời mọc và hoàng hôn xuống. Ông chưa nhìn thấy gì song ông đã phân biệt được sáng, tối. Ông tràn trề hy vọng. Nhiều người mù như ông vì một tai nạn không đâu, rồi đột nhiên phục hồi lại thị giác.

Thái tử biết là đèn tắt. Máy thu thanh ngưng chạy vì điện bị cúp. Thiền viện được trang bị một hệ thống phát điện tối tân. Chưa khi nào máy hư. Thái tử có ấn tượng « người ta » cúp điện để ông khỏi nghe bản tin giựt gân của đài bá âm Tân đề-li.

Ông quờ quạng ra giữa phòng:

-Bà Ranchi hả? Tôi đây.

Thái tử Bô-kha nghe tiếng « bịch », tiếng xác người ngã xuống nền hành lang. Tiếng bịch được tiếp theo bằng tiếng mảnh sứ vỡ bắn tung tóe. Chắc trước khi té, nạn nhân níu được chậu hoa phong lan treo lủng lẳng dọc lan can. Những chậu hoa bằng sứ Trung hoa từ đời Minh lưu lại.

Thái tử kêu lớn:

-Sêbu, Sêbu đâu rồi? Nhà ngươi làm gì mà chưa cứu bà Ranchi?

Đâu đây có tiếng người rên. Tiếng rên của bà Ranchi. Bà gượng ngồi, dựa lưng vào lan can sắt nhưng không ngã vùi. Dầu sao bà cũng trăn trối được với hoàng thái tử Bô-kha:

-Vĩnh biệt thái tử…Lạy Trời Phật phù hộ độ trì cho ngai vàng Nê-pal…

*****

Thư phòng của Bô-kha chỉ cách nơi Văn Bình núp khoảng hai trăm mét. Bà quản gia Ranchi gục chết do một mũi tên vầu xuyên ngực. Mũi tên trệch khỏi tim một centimét nên nạn nhân còn hấp hối vài phút trước khi tắt thở.

Tên gác cùng đi với Tuyết Lê và Văn Bình tắt thở tức khắc. Văn Bình giựt mạnh. Tuyết Lê bắn ra sau lưng chàng. Chàng dùng thân làm lá chắn che chở cho nàng. Đồng thời chàng tháo cây cung khỏi vai, nạp tên chĩa thẳng.

Lại tiếng « phựt » khác. Tiếng « phựt » rất gần cho thấy kẻ bắn lén ẩn tàng nơi khuỷu hành lang. Nhờ đêm tối, mũi tên thứ hai vẫn lạc mục phiêu. Bhu-tan sản xuất hàng ngàn Dưỡng do Cơ có tài bách bộ xuyên dương, xa cây dương cả trăm thước bắn lá nào trúng lá ấy. Cũng may kẻ bắn lén này thiếu truyền thống bách bộ xuyên dương trong máu, nếu không Văn Bình đã tử nạn.

Chàng không phải là người Bhu-tan nhưng hồ dễ người Bhu-tan nào bắn cừ bằng chàng. Nghệ thuật cung tên ra đời từ hơn hai chục ngàn năm. Nó nhập vào đất nuôi sống cỏ cây, nó quyện thành dưỡng khí cho sinh vật hút thở. Cỏ cây này và dưỡng khí này tạo ra điệp viên Z.28, khả năng tác xạ là một phần đời của chàng, chàng nhắm bắn là trúng.

Tre vầu ở đây thật giẻo và bền, sợi dây bằng vỏ cây tầm ma dai kinh khủng. Chàng buông tay, mũi tên nhọn buộc cái lông thú trắng ở đuôi vọt đi lẹ làng. Ngay tích tắc đồng hồ khẩn trương ấy, có tiếng người ằng ặc, chứng tỏ bị bắn trúng cổ, rồi tiếng khối thịt nhào từ thềm hành lang xuống sân.

Văn Bình nhả tiếp mũi thứ hai. Chàng thoáng thấy đường nét lờ mờ của một bóng người đen sì. Như thường lệ, trong những cuộc đấu súng không nhìn thấy đối phương, chàng bắn bằng linh tính.

Lực lượng địch gồm hai cung thủ. Tên thứ nhì bị phát tên hú họa của Văn Bình cắm ngập bả vai. Hắn chỉ bị thương chứ không chết. Vết thương làm cánh tay phải tê liệt. Hắn đành ném cây cung, co chân vọt qua bao lơn hành lang với ý định trốn sau pho tượng thần Siva kếch sù.

Hắn trượt chân, loạng choạng, trước khi lăn được tới gần pho tượng đá bất khả xâm phạm. Tuy cách xa 50 mét, Văn Bình có thể ghim hắn xuống sân dễ dàng. Chàng ngần ngừ, chờ hắn lộ bàn chân mới bắn. Chàng chỉ muốn bắn què và dùng hắn làm hướng dẫn viên lên vọng thiên đài.

Khốn nỗi Tuyết Lê cũng thích bắn cung như thích cười cợt nhí nhảnh. Nàng tưởng chàng chậm tay, nàng không dè chàng cố ý chần chừ. Khi chàng nghe tiếng « phựt » độc đáo thì đã muộn, ngay cả thần Siva oai nghi đường bệ kia bỏ lốt đá, hóa phép nhiệm màu cũng không ngăn được mũi tên vầu ác ôn làm tròn sứ mạng tàn phá…

Bóng đen ngóc đầu lên rồi xẹp xuống. Mũi tên của Tuyết Lê xuyên từ tai này sang tai kia. Nàng toan chạy tới chỗ bóng đen nằm chết, Văn Bình vội giữ lại:

-Từ từ em ơi. Để anh xem còn đồng bọn nào nữa?

May không có ai vì Tuyết Lê khờ khạo gây ra nhiều tiếng động khả nghi. Chẳng qua định mạng sắp xếp, thận trọng đến mấy cũng vô ích. Văn Bình tự nhủ, đang gặp số đỏ dại gì không bắt chước cái bệnh « quẳng gánh lo đi » cố hữu của giai nhân Ấn độ.

Bỏ qua những nguyên tắc sơ đẳng nghề nghiệp, chàng kéo nàng băng qua sân, rẽ vào một khuôn viên có cây cao bóng rợp đến chân tòa lầu bát giác. Đêm qua, chàng trèo lên tầng chót của lầu bát giác -vọng thiên đài- bằng mặt hậu. Mặt hậu khó leo bao nhiêu thì mặt tiền này hiền hậu bấy nhiêu. Sau khung cửa rộng là cầu thang bê-tông tô đá rửa trắng óng ánh, bậc lớn và ngắn, trèo từ tầng trệt lên tới vọng thiên đài nhẹ nhõm như trèo lên lầu tư một khách sạn sang trọng ở Sàigòn.

Một ngọn đèn trơ trẽn ngoài cửa. Một ngọn đèn lơ lửng ở lưng chừng cầu thang. Chỉ có ngần ấy. Không thấy lính gác. Hai tên gác ở chân cầu thang lớ ngớ ra ngoài thay đổi không khí đã bị trúng tên chết.

Văn Bình nhảy ba bậc một, với Tuyết Lê thở hồng hộc lẽo đẽo theo sau. Nàng muốn phản đối nhưng sợ bại lộ. Dẫu nàng được quyền phát biểu nàng cũng chẳng còn hơi sức nữa. Đàn bà kỳ cục ghê! Cẳng chân họ dài ngoằng, nghĩa là cặp giò thuộc loại « trường túc bất chi lao » kỳ thật sự không biết mệt này chỉ ứng dụng vào những hoạt động vớ vỉn nào đó. Họ đi bộ, họ leo thang, họ chạy xa thì bết ôi là bết.

Tuy trời lạnh, bồ hôi nhễ nhại đầy mình nàng. Mùi bồ hôi quyện với mùi quế chi của da thịt làm nàng hấp dẫn thêm. Cầm lòng không đậu, Văn Bình toan đứng lại, ôm nàng vào ngực.

Chợt từ trên cao vọng xuống tiếng kêu yếu ớt. Tuyết Lê bíu chàng:

-Ai cầu cứu trên phòng thái tử?

Văn Bình chưa kịp đáp thì đèn tắt. Trong cảnh tối thui này, ôm nhau mùi mẫn là giải pháp lý tưởng đối với mọi lứa tuổi. Phương chi ở lứa tuổi trẻ, khỏe lênh đênh quanh năm suốt tháng như Văn Bình. Phiền một nỗi, bản năng nghề nghiệp không cho phép chàng tơ tưởng đến sự « du dương ». Nàng áp sát da chàng mà chàng chẳng cảm thấy gì.

Chàng nghe rõ mồn một giọng nói của thái tử Bô-kha. Đúng là giọng nói của chàng thanh niên lịch lãm, khiêm cung ở trường khiếm thị Mạc-bua và đồn binh băng tuyết Kôtôkenô ngày nọ. Nhưng giọng nói này chứa đầy hoang mang và lo sợ.

Văn Bình lẩm bẩm:

-Không khéo chậm rồi…

Cách hai tầng tháp Văn Bình được chứng kiến -mặc dầu không nhìn thấy- cảnh tượng bà Ranchi bị bắn ngã, và thái tử Bô-kha dõng dạc kêu gọi cận vệ trưởng Sêbu tới cứu.

Tiếng chân người hoảng hốt chạy xuống. Cầu thang tối om, người từ vọng thiên đài chạy xuống đâm sầm vào lưng Văn Bình.

Chàng bị xô sang bên. Bóng đen chỉ khựng lại, không ngã. Hắn chiếu đèn bấm để nhìn mặt, miệng hỏi:

-Sêbu mới về hả?

Giọng nói đàn bà. Chết rồi, bóng đen vừa đụng chàng là Zo-lim, em gái cùng cha khác mẹ của tướng Khẩu Cầm, linh hồn của phong trào phản loạn bên cạnh thái tử Bô-kha.

Dưới ánh đèn pin, Zo-lim nhận ra người đàn ông vạm vỡ đối diện nàng không phải là cận vệ trưởng Sêbu. Nàng ném mạnh cây đèn bấm giữa mặt Văn Bình rồi chạy trở lui lên tầng lầu bát giác.

Cây đèn dài 3 pin choảng đầu Văn Bình đau điếng. Một tia máu ri rỉ chảy xuống màng tang. Đầu chàng được liệt vào hàng thiết thủ nên chàng chỉ bị choáng váng sơ sơ. Tuyết Lê bật thốt lên:

-Zo-lim, Zo-lim!

Văn Bình rượt theo Zo-lim. Trong khi chân chàng nhảy bậc thang thì óc chàng quay cuồng với nhiều dấu hỏi rối beng. Những hồ sơ chàng được đọc về điệp vụ Hoa Sen chứa đựng quá ít chi tiết liên hệ đến Zo-lim. Người ta chỉ nói Zo-lim giỏi võ, kiến thức rộng và khá đẹp. Không có lấy một tấm ảnh. Lý do: Zo-lim hoạt động trong hậu trường, không khi nào ló diện. Ai cũng tưởng nàng đóng vai tuồng phụ thuộc, tầm thường. Mưu đồ thoán nghịch bùng nổ, người ta bật ngửa: với bề ngoài một thiếu nữ chưa chồng 23, 24 tuổi Zo-lim chính là thành phần đầu não lợi hại.

Văn Bình đinh ninh hai chữ « khá đẹp » trong hồ sơ Zo-lim chỉ là cách miêu tả nhún nhường. « Khá đẹp » nghĩa là chưa đẹp bằng hoa hậu hoặc á hậu trong các cuộc tranh tài giai nhân quốc tế, và ít ra nàng cũng hội đủ điều kiện về dung mạo và vóc dáng sưởi ấm những làn da đàn ông rét mướt nhất. Chưa được giáp mặt Zo-lim, Văn Bình cảm thấy hồi hộp. Hồi hộp như thí sinh một kỳ sát hạch quan trọng trước giờ trình diện giám khảo khét tiếng là hung thần đánh rớt. Chàng đã gặp gỡ và hẹn hò với biết bao người đẹp. Đẹp có nhiều vẻ như khu vườn trăm hoa đua nở. Đẹp như núi lửa làm gân cốt giựt nhảy đùng đùng. Hoặc đẹp dịu dàng, thấm thía khiến hồn lâng lâng như uống sâm-banh. Đẹp nào cũng là đẹp. Văn Bình hy vọng sắc đẹp của Zo-lim phải sự kết hợp và trà trộn của nẩy nở khiêu khích và mơn trớn êm đềm.

Ánh đèn bấm của Zo-lim cho Văn Bình thấy rõ bộ mặt và tấm thân của nàng. Trời ơi, tính từ « khá đẹp » kia chẳng có gì gần cận sự thật. Kẻ dùng tiếng « khá đẹp » đã phạm tội lộng ngôn. Phải nói Zo-lim « không đẹp » mới đúng.

Nàng không đẹp. Theo tiêu chuẩn khắc khe của Văn Bình, nàng bị coi là lạt lẽo, vô duyên nữa. Mắt mũi nàng đều đặn, không thể gọi là xấu, nhưng nhìn kỹ nó chỉ gây được một ấn tượng chán phèo.

Hồ sơ điệp vụ Hoa Sen viết rõ « Zo-lim dùng nhan sắc khá đẹp của mình để kiểm soát và bao vây thái tử Bô-kha ». Điều này thật lạ. Văn Bình đã biết phần nào sở thích tuyển chọn của Bô-kha. Lẽ nào chàng trai hào hoa từng lăn lộn trong xã hội son phấn tây phương kia lại mê đắm một cô gái có sắc đẹp ngang mức trung bình, một sắc đẹp không quyến rũ, một sắc đẹp không lấy gì làm đặc sắc?

A, phải rồi…Bô-kha bị mù. Sắc đẹp đối với người mù được quan niệm và tiếp nhận theo chiều hướng khác. Sắc đẹp này thường được biểu hiện bằng giọng nói, nhất là bằng hơi hướng thịt da.

Văn Bình đã nghe giọng nói của Zo-lim. Giọng nói thông thường của mọi người con gái thông thường quanh vùng Hy mã. Còn hơi hướng của nàng? Cái đó phải chờ dịp. Tuy nhiên, Văn Bình cảm thấy hơi hướng của Zo-lim, dầu thơm gấp chục lần hơi hướng của những siêu mỹ nhân kim cổ, chưa hẳn là yếu tố quyết định.

Vậy yếu tố quyết định này là gì?

Văn Bình đã lên đến tầng áp chót. Đèn vẫn tắt. Từ vọng thiên đài vẫn có tiếng kêu thất thanh của thái tử Bô-kha.

Chàng không dám tiến lên vì Zo-lim vừa bắn tên sượt qua vai áo của chàng. Tuyết Lê thụp xuống, chàng ra hiệu cho nàng ngồi yên, không bắn trả. Chàng nói lớn:

-Thái tử, tôi là đại tá Z.28. Tôi đến cứu thái tử. Ngài nên cẩn thận, Zo-lim đang núp trên vọng thiên đài.

Tiếng Bô-kha:

-Zo-lim, Zo-lim, tại sao em giết bà Ranchi? Em nỡ nào phản ta, Zo-lim!

Zo-lim đáp:

-Thái tử đừng nghe lời đường mật của địch. Em luôn luôn trung thành với chàng. Bà Ranchi toa rập với địch.

-Ta đang nghe đài Tân đề-li thì em cúp điện. Em sợ ta tìm hiểu sự thật, phải không? Zo-lim, thật ta không ngờ.

-Thái tử ơi, đó không phải là máy ra-dô, mà là máy thu băng. Bà Ranchi quay cuộn băng giả làm đài Tân đề-li.

Tuyết Lê nhô đầu, gầm thét:

-Bịa đặt, dối trá…Cô là tay sai ngoan ngoãn của Quốc tế Tình báo Sở. Anh của cô cầm đầu bọn phản quốc mưu toan lật đổ ngai vàng.

-Câm miệng, đồ ranh con hèn hạ…

Bị Zo-lim nhục mạ tàn tệ, Tuyết Lê không còn nhớ những lời căn dặn của Văn Bình nữa. Nàng quên Zo-lim đang còn cây cung trên tay. Nàng chạy như điên qua nhữngbậc thang cuối cùng dẫn lên vọng thiên đài. Báo hại Văn Bình phải phóng theo nàng.

Nền sân chan hòa ánh trăng. Hai bên tháp sừng sững núi tuyết. Đá cẩm thạch trắng, núi tuyết trắng…cảnh vật chìm trong vùng trắng huyền ảo. Trời đẹp thế này mà hai cô gái lại nghĩ đến chuyện giết nhau. Văn Bình liếc thấy Zo-lim nâng ngang cây cung. Không kịp xô gạt Tuyết Lê, Văn Bình phải bắn trước. Trong khoảng cách 3 thước, chàng có thể bắn trúng trôn kim, huống hồ mục phiêu của chàng là sợi dây tầm ma được dùng kéo căng hai đầu cung của Zo-lim.

Sợi dây lớn bằng nửa cây đũa bị mũi tên của Văn Bình cắt đứt. Cây cung của Zo-lim trở thành vô dụng, mũi tên sắp được thả bung bị văng xuống đất.

Văn Bình nhảy đến án ngữ giữa hai người:

-Tôi đã giết Sêbu. Zo-lim, cô nên phục thiện. Tội cô đáng chết, song tôi rất kị giết đàn bà. Tôi lại nể tình thái tử mà tha cho cô.

Zo-lim cười nhạt:

-Chưa nên tự mãn vội, ông Z.28. Đèn bật rồi đó, ông thấy chưa?

Hàng chục ngọn đèn trong thư phòng và dọc lan can cùng được thắp sáng một lượt. Dưới sân một ngọn đèn pha lớn chĩa thẳng lên lầu bát giác. Toán cận vệ của Sêbu xuất hiện. Từ vọng thiên đài ngó xuống, Văn Bình thấy người đứng lố nhố.

Văn Bình đáp:

-Thấy. Nhưng việc này không ảnh hưởng đến sự thành công của chúng tôi. Nếu tôi không lầm, kẻ điều khiển toán cận vệ bủa vây tháp bát giác là một đại úy Tình báo Sở.

-Tên y là Pờ-rốt. Y lấy tên của ông vua xứ Păn-jáp (1) mạnh như voi, và chuyên đánh giặc bằng voi. Ông Z.28 ơi, ông bắt nạt được một cô gái mảnh dẻ, cô thế như tôi, ông đừng hòng qua mặt Pô-rốt. Ông ráng chờ một lát, Pô-rốt sắp lên đây hầu chuyện ông

Tuyết Lê men đến gần Zo-lim, rồi xuất kỳ bất ý cầm cái túi đựng tên bằng gỗ phang vào cánh tay địch thủ. Zo-lim lảo đảo, chân nàng vấp phải thi thể bà Ranchi khiến nàng té nhào. Tuyết Lê xông lên, bồi thêm ngọn cước bằng gót, miệng xa xả:

-Đồ bắn lén.

Cậy có Văn Bình, Tuyết Lê không buồn giữ gìn. Kết quả là nàng bị Zo-lim khóa quẹo chân trái. Hai cô gái ôm nhau vật lộn trên sân vọng thiên đài. Họ ngang sức nhau nên Văn Bình đóng vai khán giả đứng ngoài vòng chiến. Bỗng thái tử Bô-kha ho sặc sụa rồi gọi:

-Ông Z.28 ơi, tôi bị lên cơn, tôi mệt muốn chết!

Bô-kha ôm ngực, lưng gập đôi vì đau đớn. Văn Bình đỡ Bô-kha ngồi xuống:

-Ngài mắc bệnh xuyễn?

-Vâng, một bệnh kỳ lạ gần như xuyễn. Mỗi khi như vậy, tôi bị nghẹt thở. Không thuốc nào chữa khỏi. Zo-lim đấm bóp tôi mới khỏe lại được. Ông can họ, đừng để họ giết nhau. Dầu Zo-lim phạm tội nặng đến mấy, ông cũng trả tự do cho nàng. Vì nàng chết, sớm muộn gì tôi sẽ chết vì bệnh.

Văn Bình vụt hiểu tại sao Zo-lim gắn bó với Bô-kha. Tại sao Zo-lim không đẹp, không hấp dẫn mà Bô-kha vẫn say mê. Té ra sự khăng khít này không do tình yêu mà có, Zo-lim là chuyên viên về tẩm quất.

Lên cơn xuyễn, đường thở bị nghẽn là chuyện thường. Y học ngày nay đã chế hàng chục thứ thuốc linh nghiệm khả dĩ làm chứng bệnh suy giảm nhanh chóng. Chữa bằng thuốc cũng đủ, cần gì phải xoa nắn. Vả lại, đây là lần đầu Văn Bình nghe nói bệnh hen được chữa khỏi bằng phép đấm bóp. Một phương pháp điều trị hơi lạ. Chàng không tin. Chàng phải tìm cho ra.

Đang quần thảo với Tuyết Lê, Zo-lim nhảy lùi một bộ. Nàng hỏi Bô-kha:

-Thái tử kêu em?

Bô-kha tiếp tục ho, mặt đỏ gay như bị hóc xương:

-Ừ, em đấm bóp cho ta.

Zo-lim quay về phía Văn Bình:

-Ông thấy chưa? Giết tôi không phải dễ. Tôi chết thì thái tử cũng chết.

Từ tầng dưới có tiếng ồn ào. Rồi tiếng đàn ông dõng dạc:

-Cô Zo-lim ở trên đó?

Thái tử giọng van vỉ:

-Em nên thương ta. Ta không muốn có sự giết chóc tại vọng thiên đài.

Zo-lim nói lớn xuống tầng dưới:

-Có. Anh em dừng lại chờ lệnh.

Rồi hạ thấp giọng với thái tử Bô-kha:

-Em sẵn sàng bảo vệ mạng sống cho hai người này nếu chàng từ chối đi theo họ.

Văn Bình nói:

-Đề nghị hưu chiến giữa chúng ta. Bệnh tình của thái tử phải được đặt trên hết.

Zo-lim đáp như nghiến:

-Ông muốn hưu chiến bao lâu cũng được, miễn hồ ông để thái tử được yên. Dầu sao tôi cũng xin lưu ý ông điều này: lên xuống vọng thiên đài chỉ có một lối độc nhất là cầu thang. Thuộc hạ của tôi mai phục với cung tên tẩm độc, ông không có mảy may hy vọng phá vòng vây.

Văn Bình cười nhạt, không trả lời sự hăm dọa của Zo-lim. Tiếng nhao nhao ở tầng dưới im bặt. Zo-lim nói đúng: toán cận vệ do Pô-rốt chỉ huy đã phân tán mỏng, biến cầu thang thành pháo đài kiên cố. Chỉ cần một cung thủ với một mũi tên độc đủ làm chàng e dè, phương chi địch gồm non một chục thiện xạ.

Tuyết Lê quỳ một gối bên cửa, mắt hướng về phía cầu thang, tên hườm sẵn trên cung. Thái tử Bô-kha nằm ngửa trên nệm cỏ, hơi thở khò khè, dường như cuống họng bị đàm chặn nghẹt. Zo-lim mở một cánh cửa nhỏ giấu trong tường, lôi ra cái hộp vuông đựng dụng cụ xoa bóp. Dụng cụ này gồm một cái máy của hãng National Nhật bản. Những ống cao su để cắm vào đầu rung của máy và mấy hũ pom-mát bôi chữa tê thấp. Kiểu máy xoa bóp này khá cồng kềnh, giành riêng cho nhà tắm hơi. Zo-lim cắm điện, động cơ của máy xoa bóp kêu vo vo một âm thanh ru ngủ dịu dàng.

Văn Bình nhận thấy thư phòng của Bô-kha được kiến trúc một cách kỳ quặc. Căn phòng được trổ một cửa hình bầu dục, đối diện giường nằm của Bô-kha. Sau cửa sổ là hành lang bên ngoài. Tựa cửa sổ nhìn ra hành lang Văn Bình bắt gặp một pho tượng đức Phật bà Quan thế âm bằng thạch cao trắng toát. Tượng này được đặt trên cái đế tròn bằng sắt hình chữ L hoa gắn một đầu vào tường nên Văn Bình có ấn tượng nó đứng chơi vơi giữa khoảng không.

Pho tượng Phật bà cách cửa sổ hơn 3 mét, nhờ trời trăng và ánh đèn Văn Bình thấy rất rõ những lỗ tròn chung quanh cái đế, tiêu biểu cho tòa sen. Chàng muốn thốt tiếng « ồ » thán phục: nếu được triển lãm tại tây phương, pho tượng sẽ được các nhà sưu tập tỉ phú đua nhau trả giá, xoàng ra cũng từ một triệu mỹ kim trở lên. Pho tượng được nặn trong vật liệu chết, vô tri giác, vậy mà Văn Bình thấy như đang sống, mắt ngài hiền từ ban tỏa hào quang cho chúng sinh, và vòng tròn sáng bao bọc thân ngài mỗi lúc một thêm rực rỡ. Lòng Văn Bình thơ thới hân hoan.

Đột nhiên…

Một hơi gió nhẹ thổi vào mặt chàng. Thoạt đầu là cảm giác mát mẻ. Rồi cảm giác ran rát. Rồi chàng hơi khó thở. Cảm giác khó thở này thường đến với chàng những khi trời nổi cơn giông lớn, hoặc những khi chàng trèo đỉnh cao sau một đêm thức trắng. Đó là cảm giác thông thường, bất cứ ai cũng có những khi thiếu oxigen.

Tại sao?

Ngay khi ấy, cuống họng chàng ran rát. Cảm giác ran rát lan từ miệng xuống hết khí quản. Dường như họng thở và phổi chàng ngập đầy bụi bặm do hệ thống tiêm mao bị ngưng hoạt động đột ngột. Bộ máy hô hấp của con người được phòng vệ một cách kiên cố bởi hàng triệu triệu sợi lông vi ti, gọi là tiêm mao. Nó chuyển động mỗi phút 900 lần, được sự hỗ trợ của chất nhầy, nó tống xuất những bụi bặm và khí độc thâm nhập cuống phổi. Chu kỳ chuyển động của tiêm mao giảm xuống dưới 600 lần một phút là bộ máy hô hấp bị suy yếu và nhuốm bệnh.

Cảm giác ran rát và khó thở lan rộng khắp tạng phủ Văn Bình. Kỳ lạ thay, chàng chưa hề biết mỏi mệt, nhức nhối xương cốt khi trở trời là gì, giờ đây chàng đang trở thành ông già lục tuần, bất cứ chỗ nào trên thân thể chàng cũng đau như rần.

Tự dưng chàng luồn cánh tay qua chấn song toan khép cửa. Zo-lim vội kêu:

-Mở cửa, mở cửa ra cho thoáng khí.

Tiếng máy xoa bóp tiếp tục kêu vo vo. Zo-lim đang áp máy trên ngực thái tử Bô-kha. Không để ý đến lời yêu cầu riết róng của Zo-lim, Văn Bình đóng nốt cánh cửa bên trái. Kỳ lạ này chưa hết, kỳ lạ khác đã xảy ra. Cảm giác nghèn nghẹt và đau rần của chàng bỗng nhiên hạ bớt.

Chàng bắt đầu hiểu. Hơi gió nhẹ từ pho tượng đức Quan thế âm tạt qua khung cửa trống vào phòng đã gây ra sự khó chịu hồi nãy. Cửa đóng, hơi gió bị chặn lại thì sự khó chịu loãng nhạt.

Zo-lim đứng dậy. Giọng nàng gay gắt hơn:

-Mở ra, ông muốn làm thái tử ngạt thở hả?

Văn Bình đứng yên. Zo-lim hùng hổ xấn tới, xô mạnh hai cánh cửa bung ra. Từ những lỗ tròn chung quanh cái đế của pho tượng, những đợt gió li ti mang cảm giác ran rát độc đáo lại thổi vào mặt Văn Bình.

Zo-lim ngồi xuống như cũ. Tay nàng thoăn thoắt đẩy đưa cái máy xoa bóp trên vai Bô-kha. Một chi tiết đập vào mắt Văn Bình: ở vị thế này, Zo-lim không tiếp chạm với ngọn gió ma quái. Bô-kha ngồi kiết già tham thiền trên bồ đoàn, ông bị khó ở, ông cần được tẩm quất là chuyện không thể tránh khỏi.

Văn Bình cúi xuống giằng cái máy xoa bóp khỏi tay Zo-lim. Chàng vốn dịu dàng với nữ giới, lần này chàng thô bạo hết chỗ nói. Nếu nàng cưỡng lại, chắc chắn xương ngón tay của nàng sẽ gẫy lìa. Văn Bình giơ cái máy dưới ánh đèn.

Trời ơi, như chàng suy luận, máy xoa bóp hiệu National này là máy xoa bóp giả. Mặt dưới của nó được đục nhiều lỗ tròn, trong khi máy chạy thì từ các lỗ tròn này tuôn ra một hơi gió nhẹ. Trái với hơi gió phát xuất từ pho tượng bồ tát ngoài hành lang, hơi gió từ máy xoa bóp lại tạo ra sự dễ chịu. Sự thơ thới. Sự thoải mái. Cái cảm giác thơ thới, thoải mái của người cả tháng không được nhìn thấy nước, được bơi lội một trận đã đời trong hồ nước trong xanh. Cái cảm giác thơ thới, thoải mái của con bệnh kiệt lực vừa được y sĩ chích thuốc khỏe.

Mặt Zo-lim xanh mét như tàu lá chuối. Nàng cướp lại cái máy trong tay Văn Bình. Chàng xô nàng ngã. Dáng điệu của chàng tàn nhẫn khác thường. Zo-lim lồm cồm bò dậy. Văn Bình ấn nàng xuống đất. Giọng chàng rít xoáy:

-Yêu cầu cô giải thích.

Zo-lim giựt dây điện của máy xoa bóp ra khỏi tường:

-Chẳng có gì để giải thích. Ông phải rời khỏi vọng thiên đài.

Văn Bình dằn từng tiếng một:

-Để cô và Tình báo Sở giết dần giết mòn thái tử bằng những tia i-ông cộng?

Zo-lim chưa kịp kêu thì Văn Bình phóng cái tát nổ đom đóm mắt. Nàng xẹp xuống nệm cỏ. Thái tử Bô-kha quờ quạng, giọng đầy đau khổ:

-Thảo nào…thảo nào tôi bị mệt rũ từng cơn, mỗi ngày 5, 6 cơn như vậy. Zo-lim xoa bóp một hồi tôi mới bình phục và khỏe khoắn thêm.

-Là vì máy phát tia i-ông cộng được giấu trong pho tượng Phật Bà, máy phát tia i-ông trừ là cái máy xoa bóp của Zo-lim (2). Điều này giải thích tại sao thái tử rất cần Zo-lim, nàng làm gì, ngài cũng phải chiều ý vì ngài nghĩ rằng nàng giỏi khoa tẩm quất. Sự thật là ngài bị đầu độc từ nhiều tháng nay bằng tia i-ông cộng. Ngài đừng lo, Tình báo Sở chuyên đầu độc bằng tia i-ông. Sở Mật Vụ nước tôi có một phòng thí nghiệm Môi sinh Điệp báo khảo sát tường tận về i-ông. Ngài về đến Kát-man-đu, chúng tôi sẽ cử y sĩ riêng đến chữa cho ngài. Trong ít hôm là lành…

I-ông cộng và i-ông trừ là những phần tử hiện diện trong không khí, mỗi khi ta hút thở khí trời nó chạy theo vào phổi, rồi từ phổi theo máu lưu thông đến các tế bào trong cơ thể. Những khi thời tiết thay đổi như giông bão, mưa lớn, hạn hán, động đất…thì số lượng i-ông cộng gia tăng, con người sinh ra gắt gỏng, bất bình thường. Ông già bà cả nghẹt thở, đau xương, người xuyễn lên cơn, con nít dữ tợn, hỗn láo. Người ta nhận thấy trong thời gian có nhiều i-ông cộng, tỉ lệ tội phạm và tự tử lên cao vùn vụt. Ngược lại, i-ông trừ mang đến sự bình an và thống khoái tâm hồn. Giới khoa học cho rằng i-ông cộng làm giảm nguồn cung cấp dưỡng khí trong nội tạng, và i-ông trừ làm tăng. Được hít oxigen nguyên chất thường cảm thấy hân hoan, và sướng tơ lơ mơ. I-ông trừ cũng vậy, nó có một tác dụng tương đương với oxi nguyên chất.

Phòng Môi sinh Điệp báo được ông Hoàng thiết lập sau khi được tin KGB sô viết giam giữ các nhà trí thức chống đối tại những vùng rừng núi không khí chứa nhiều i-ông cộng hầu làm óc họ suy nhược. Không riêng gì KGB, Quốc tế Tình báo Sở Trung hoa đã xử dụng i-ông cộng để tẩy não tội nhân chính trị. Các cơ quan do thám từ đông sang tây đổ xô vào công cuộc tìm tòi tác dụng của i-ông. Họ đổ xô như hồi nào thiên hạ đổ xô tới miền viễn tây trong cơn sốt vàng…

Thái tử Bô-kha vịn tường, đứng dậy:

-Cám ơn ông Z.28. Nhờ ông tôi đã biết sự thật. Ông cứ sửa soạn xuống khỏi vọng thiên đài, tôi sẽ ra lệnh cho đại úy Pô-rốt và toán cận vệ. Khỏi cần đi đâu xa xôi, tôi xuống tăng phòng, kêu điện thoại cho chính phủ Bhu-tan. Họ sẽ cho trực thăng đến rước.

Ông nắm tay Zo-lim, giọng buồn rầu:

-Ta đối với em trước sau như một. Trong thời gian chung sống với nhau, em đã cho ta biết bao kỷ niệm đẹp. Ta không tin em chủ tâm lường gạt ta, ám hại ta. Chẳng qua em bị áp lực. Dẫu em phạm tội gì nữa, ta vẫn thương em. Zo-lim, ta về Nê-pal, nếu em thật lòng yêu ta, ta xin giang rộng vòng tay đón em.

Zo-lim khóc nức nở rồi ôm chầm thái tử, hôn lấy hôn để cặp mặt khiếm thị đờ đẫn. Đứng bên, Văn Bình phát mủi lòng. Vì chàng nhận thấy Bô-kha cũng khóc. Tình yêu quả là sức mạnh vô song. Bô-kha quên hết mưu đồ ám sát bằng i-ông cộng của Zo-lim. Đền lại, cô em cùng cha khác mẹ với ông tướng soán nghịch cũng quên hết kế hoạch đảo chính. Tình yêu là tất cả. Tình yêu trên hết.

Trong bầu không khí ngập tràn tha thứ và yêu thương ấy, một tiếng nói lạnh lùng, gớm ghiếc đột ngột cất lên:

-Buông ra, Zo-lim. Cô không được phép đầu hàng.

Tiếng nói gay cấn này từ cửa sổ vọng vào. Hai cánh cửa được mở hé từ nãy. Vừa vặn cho mọi người thấy lại khuôn mặt hung hãn và một họng súng.

Kẻ vừa ló diện là đại úy Tình báo Sở Pô-rốt.

Thế cờ trên vọng thiên đài bị lật ngược.

Chú thích:

(1) vua Pô-rốt (Poros), năm 327 trước Tây lịch kỷ nguyên đã mang 200 thớt voi xứ Penjab, Ấn độ, ra chặn đường viễn chinh mạnh như chẻ tre của Alexandre đại đế từ phương tây tới. Sau này, những người khỏe như voi thường tự nhận mình là Pô-rốt.

(2) i-ông cộng (hoặc i-ông dương), và i-ông trừ (hoặc i-ông âm) là ion positif, và ion négatif. Bác sĩ Hansell khám phá ra tác dụng y khoa của i-ông năm 1932, sau đó nhiều nhà bác học danh tiếng khác như Igho Kornblueh, Minehart, Richard Smith ở Hoa Kỳ áp dụng vào việc trị bệnh. Sở dĩ người yếu nằm ngủ dưới quạt máy thường chết là vì cánh sắt của quạt chặn giữ i-ông trừ. Hiện nay, một số dụng cụ xách tay phát tia i-ông trừ đã được bầy bán trên thị trường thế giới.