Chương XII Sấm sét rừng khuya
Tuyết Lê canh gác cũng như không. Nàng chú ý tới đường cầu thang thì Pô-rốt âm thầm trèo lên vọng thiên đài bằng mặt hậu. Nghĩa là bằng dụng cụ leo núi. Với tấm thân phốp pháp hơn 80 kí, Pô-rốt không gây một tiếng động nhỏ. Sự kiện này cho thấy hắn là đối thủ đáng gờm về khinh công và nội kình.
Ngay từ phút đầu xuất trận, Pô-rốt đã chiếm thượng phong. Dẫu hắn xử dụng cung tên, Văn Bình cũng phải tạm thời nhịn nhục, phương chi hắn được võ trang bằng súng trái khế. Không như tên chỉ bắn được một phát, đằng này hắn bóp cò 8 lần. Vấn đề đạn thối hay hóc không có nghĩa gì đối với súng cối quay. Lối cầm súng của Pô-rốt lại chứng tỏ một nghệ thuật già dặn.
Văn Bình đành thúc thủ đứng im.
Sau lưng chàng có tiếng chân người. Đàn em của Pô-rốt chắn ngang cửa ra vào. Một tên chộp cây cung vô dụng của Tuyết Lê. Văn Bình nói với nàng, giọng thanh thản:
-Nghe lời chúng. Đừng chống cự gì hết.
Pô-rốt gật gù:
-Mời quý vị dồn vào góc.
Pô-rốt vòng đến cửa chính. Zo-lim nép mình vào ngực Bô-kha, vẻ mặt ngơ ngác. Bô-kha đứng thẳng, giọng nói chắc nịch:
-Pô-rốt, anh ra lệnh cho cả tôi nữa ư?
Viên đại úy Tình báo Sở đáp:
-Tâu thái tử, chúng tôi đâu dám. Tôi tập trung họ lại để bảo vệ ngài.
-Cám ơn anh. Tôi không cần ai bảo vệ. Nhất là sự bảo vệ của anh. Sự bảo vệ của Bắc Kinh. Anh đừng quên tôi là hoàng thái tử một quốc gia độc lập, có chủ quyền toàn vẹn. Anh là người Trung hoa, anh không có quyền xía vào nội trị nước tôi.
-Tâu thái tử, tôi là phụ tá cho trưởng đoàn cận vệ Sêbu. Sêbu bị hạ sát, tôi phải bắt giữ hung thủ.
-Cái chết của Sêbu do tôi nhận lãnh trách nhiệm. Yêu cầu anh lui ra.
Pô-rốt cầu cứu với Zo-lim:
-Thành công hay thất bại của tướng Khẩu Cầm tùy thuộc vào lệnh của cô.
-Lệnh gì?
-Bắt giữ quân gian, và hộ vệ đức ngài đến nơi an toàn.
-Hết rồi, đại úy Pô-rốt. Tôi không còn can đảm đi sâu thêm vào tội ác. Ý tôi đã quyết. Tôi theo hầu thái tử về nước rồi tôi thế phát quy y để chuộc lại lỗi lầm.
Pô-rốt lùi một bước, khẩu súng trên tay run run:
-Tưởng chỉ có một mình thái tử, ai ngờ cả cô cũng bị tên phù thủy của địch mê hoặc. Thừa mệnh tướng Khẩu Cầm và đồng chí Kiang Pô, tôi thiết tha kêu gọi cô thức tỉnh.
Zo-lim cúi gằm, giọng chua chát:
-Tôi vừa thức tỉnh. Thức tỉnh sau gần 2 năm mơ ngủ. Từ nay, anh tôi và tôi, mỗi người theo một con đường.
-Còn đồng chí Kiang…Tôi nghĩ rằng…
-Phải, anh nói không sai. Đồng chí Kiang yêu tôi. Đồng chí Kiang muốn lấy tôi làm vợ. Tôi đã nghe lời. Tôi đã biến thành con người máy dưới quyền điều động của Kiang. Hết rồi, từ phút này, Kiang Pô không còn là gì trong lòng tôi nữa.
Pô-rốt thét bọn cận vệ:
-Chúng mày ùa vào trói tên gián điệp địch lại cho tao.
Cả bọn không nhúc nhích. Pô-rốt nắm vai tên cận vệ gần nhất:
-Mày làm gương cho chúng nó…
Pô-rốt chưa nói dứt câu thì ngọn cước vòng cầu tuyệt vời của Văn Bình xẹt tới. Khẩu súng vạn năng của hắn bật lên không trung. Pô-rốt mất thăng bằng, nhưng nhờ dầy công luyện tập, hắn chỉ loạng choạng, rồi lập ngay được xà tấn đối phó với cuộc tấn công chớp nhoáng của Văn Bình.
Mục đích của Văn Bình chỉ nhằm tước súng. Chàng thu cước, ngạo nghễ nhìn hắn:
-Mời anh.
Toán cận vệ sợ trúng đòn kéo nhau lảng ra xa. Zo-lim chăm chú theo dõi, miệng hơi mím. Tuyết Lê thì cười tủm tỉm. Nàng biết trước Văn Bình đoạt được phần thắng. Trong khi ấy, thái tử Bô-kha chắp tay trước ngực, lâm râm cầu nguyện.
Mặt đỏ gay, Pô-rốt nói với Văn Bình:
-Rình người ta vô ý đá rớt súng, đó không phải tư cách của kẻ anh hùng.
Văn Bình cười:
-Vậy dùng súng áp đảo đối phương tay không là tư cách của ai?
Pô-rốt vung cánh tay tròn lẳn bắp thịt:
-Z.28 thường tự xưng là anh hùng. Pô-rốt này sẽ lách sang bên, nhường lối cho anh xuống đài, nếu anh có tác phong anh hùng đưa lưng cho đấm một thoi.
-Một thoi quá ít. Mua một, biếu một. Tôi đứng yên cho anh thụi hai cái. Lưng tôi hơi cứng, anh đập búa cũng không suy suyển, huống hồ thôi sơn. Đề nghị anh chọn chỗ yếu hơn.
Zo-lim vội can:
-Không nên, đây là bồ đoàn của thái tử, việc đấu quyền cần tránh xa chốn tu hành thiêng liêng.
Pô-rốt cười nửa miệng:
-Cô can thiệp, chẳng phải vì sợ ô uế nơi thiền định của thái tử. Mà chính cô sợ Z.28 vỡ nát xương sống dưới sức đấm của tiểu Võ Tòng.
Hắn ưỡn ngực nhìn Văn Bình:
-Anh nghe nói đến chỉ phùng công chưa? Đó là phép luyện quả đấm mạnh như nhát búa tạ. Vô địch về đấm ở Bắc Kinh liên tiếp trong 3 năm. Làng đấm bay hồn bạt vía tôn tôi làm tiểu Võ Tòng. Tôi hy vọng anh chưa đọc truyện tàu và chưa biết oai Võ Tòng. Nếu biết, anh đã không dám phách lối trước mặt tôi.
Khỏi cần là Văn Bình, đa số học sinh Việt đều đọc truyện Thủy Hử, truyện của 120 anh hùng hảo hớn Lương sơn bạc, trong số đó có Võ Tòng, người huyện Thanh hà. Một hôm Võ Tòng đi qua Kiển dương đụng đầu cọp dữ từng ăn thịt gần 50 người, thân hình nó lớn bằng con bò. Võ dùng côn quần thảo với cọp từ sáng đến chiều, chưa phân thắng phụ. Cây côn bị hư, Võ đánh bằng tay không, cọp bị trái đấm chỉ phùng làm vỡ sọ mà chết. Tương truyền Võ Tòng luyện được chỉ phùng công, một phép vận công vào nắm tay khiến thoi đá, đá cũng bể vụn. Người đời sau có quả thôi sơn sấm sét thường tự xưng là tiểu Võ Tòng.
Võ Tòng sống lại, Z.28 cũng chưa coi là gì, huống hồ Pô-rốt mới là tiểu Võ Tòng. Bắt buộc Văn Bình phải dùng tài nghệ cao siêu thu phục Pô-rốt hầu rút khỏi thiền viện an toàn. Chàng bèn khiêu khích hắn. Thuận tay hắn chọi vào ngực chàng. Hắn xử dụng hết sức lực mà Văn Bình vẫn đứng khơi khơi, không thay đổi vị trí, thần sắc ung dung. Trong khi ấy, hắn bị dội bật, bồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ như gấc chín.
Văn Bình phô ngực trái, phía này có trái tim, rất dễ bị vong mạng. Pô-rốt hí hửng tái diễn ngón nghề tiểu Võ Tòng. Không dè hắn vừa chạm da thịt chàng thì bị bắn lui, nắm tay hắn bầm tím như thể đấm nhằm khối thép. Hắn nhăn nhó, hai chân chôn xuống nền phòng. Văn Bình bước xéo, phất ngang một atêmi. Nạn nhân « đo ván » và ngất lịm.
Văn Bình nhìn đảo một vòng toán cận vệ:
-Còn chú nào muốn học đòi làm tiểu Võ Tòng nữa?
Pô-rốt là đàn anh còn bị triệt hạ trong chớp mắt, nên không tên cận vệ nào dám ho he.
Văn Bình đỡ cánh tay thái tử Bô-kha, dìu ông xuống cầu thang. Mọi người lẽo đẽo theo sau. Bọn cận vệ trở nên ngoan ngoãn như cừu.
Khu tăng phòng sáng rực ánh đèn. Tu sĩ, phần đông là thiếu niên, mặc áo vải thô nhuộm vàng, xếp hàng đông nghẹt trên hành lang. Họ gồm trên một trăm người. Toàn thể đều chắp tay cầu nguyện, mắt nhìn khoảng không.
Theo lệnh của Bô-kha, Zo-lim kêu điện thoại cho ông tổng thư ký hoàng cung Bhu-tan, bạn của Bô-kha. Thái tử đinh ninh ông tổng thư ký sốt sắng tối đa vì ngoài tình bằng hữu thân thiết còn tinh thần cưu mang giữa hai giòng họ quân vương láng giềng. Nhưng đến khi thái tử mượn trực thăng để trở về Nê-pal thì ông tổng thư ký viện cớ đêm quá khuya khó thể liên lạc với bên quân sự. Bô-kha nổi nóng:
-Tôi tưởng ông và tôi là chỗ thân tình mới dám đánh thức ông. Ông sợ phiền thì thôi, tôi gọi thẳng đến ngài Thủ tướng.
Ông tổng thư ký vội thanh minh rối rít:
-Xin đức ngài thông cảm…Ngài còn lạ gì tôi. Tôi chỉ là tôi tớ của ngài. Sở dĩ tôi dè dặt là do chỉ thị của ông Gu-rum. Ngài nghĩ coi, Phản gián Ấn cảnh cáo thì nước Bhu-tan bé nhỏ của chúng tôi không thể bỏ ngoài tai. Gu-rum nhắc nhở chúng tôi không nên nghiêng về phía nào trong cuộc tranh chấp hiện nay tại Nê-pal.
-Ông tổng thư ký hẳn biết ở Nê-pal chỉ có một phe: chế độ quân chủ lập hiến được nhân dân ủng hộ. Còn Khẩu Cầm là bọn phản nghịch…
-Dạ, dạ…nếu chỉ có Gu-rum hoặc Khẩu Cầm không thôi có lẽ chúng tôi không lo ngại. Đằng này còn Kiang Pô thuộc Quốc tế Tình báo Sở…Hồi tối, Kiang đáp trực thăng đến tận đây gặp tôi, sau đó đi Sik kim. Kiang đe dọa Bhu-tan sẽ chung số phận với Tây Tạng nếu…
Thái tử Bô-kha ném máy điện thoại xuống bàn. Giọng ông như khóc:
-Chắc phu vương bị chúng sát hại rồi.
Văn Bình cả quyết:
-Chưa đâu. Mời thái tử theo tôi. Tin tưởng chúng ta về đến Kát-man-đu trước khi mặt trời mọc.
Mọi người kéo nhau vào căn phòng ở cuối hành lang, nơi đại úy Pô-rốt cư ngụ. Văn Bình lục tủ lấy khẩu tiểu liên Trung cộng và túi đựng sạt-giơ đeo vào vai, đoạn lôi ra đặt trên ghế một cái va-li nhỏ. Điện đài. Thay mặt cho Kiang ở thiền viện, Pô-rốt không thể không có điện đài. Trước đó Văn Bình đã thầm nguyện « nếu hắn có điện đài như mình suy đoán thì mình thành công… »
Mọi việc đã hoàn tất. Chỉ còn thiếu phương tiện liên lạc với ông Hoàng. Chiếc điện đài của Tình báo Sở vô tình giúp Văn Bình thoát khỏi ngõ bí.
Chàng mở đèn, thử máy rồi ngồi xệp, ngón tay thành thạo xử dụng cây cần mã tự. Chàng gửi điện về Sàigòn cho ông Hoàng. Bức điện này được ghi sẵn trong óc chàng. Những tiếng tạch tè, tè tạch êm tai vang dội trong bầu không khí im lặng của thiền viện.
Buya-rô của ông Hoàng vẫn còn đèn sáng. Ông câu cá gáy đến tối mịt mới về. Chưa có tin tức của Z.28. Ông họp các cộng sự viên thân cận tại tổng hành doanh, dặn họ túc trực suốt đêm, không ai được đi đâu. Về phần ông, ông đóng đô luôn trong phòng giấy với phích cà phê đặc sệt và hộp xì gà Havan.
Gần sáng, ông gục đầu trên đống hồ sơ. Bất thần cửa mở, nữ bí thư Nguyên Hương chạy vào, chân nàng trượt dài trên nền gạch hoa như thể nàng biểu diễn pa-tanh. Ông tổng giám đốc vùng dậy:
-Điện của Z.28?
Nguyên Hương không đáp, chỉ đặt trước mặt ông Hoàng một tờ giấy đánh máy -bản dịch bức mật điện do máy điện tử IBM cung cấp- rồi vội vàng quay gót. Dường như nàng sợ cất tiếng sẽ quá xúc động khóc òa. Nàng cần trở ra phòng ngoài thật nhanh để lấy mù soa chấm nước mắt, và soi gương, cử chỉ nàng thường có mỗi khi nhớ đến Văn Bình. Một lần nữa, Z.28 lại thoát hiểm. Chàng còn sống và đang ở trên đường về Kát-man-đu.
Ông Hoàng đã quá cái tuổi xúc động, hầu hết những việc xảy ra đều được ông tiên liệu một cách chính xác như thể ông là bậc thầy nhâm độn, thấu đáo thiên cơ. Tuy vậy, bức điện của Văn Bình vẫn làm ông bồi hồi. Phe địch ở vùng Hy mã gồm những nhà phù thủy cao tay ấn. Ông Sì-mít và CIA bị sa lầy là chuyện tất nhiên. May phía bên này phòng tuyến còn có điệp viên Z.28…
Ông Hoàng sửa gọng mục kỉnh, nhẩm đọc:
« Kính gửi H.H.
Tôi chậm báo cáo về Trung ương vì địch đánh tráo Bô-kha giả, lừa tôi đến bắt mang đi stop. Hiện giờ Bô-kha thật đang hoàn toàn trong sự canh giữ của tôi stop. Tôi đã hóa giải và thuyết phục được Zo-lim stop. Nàng cùng đi với chúng tôi stop. Sẽ tường trình đầy đủ chi tiết sau khi về đến địa điểm an toàn stop.
Trân trọng yêu cầu gửi phi cơ nhẹ hoặc trực thăng đến đón Bô-kha, Zo-lim, Tuyết Lê, Mahan, phi công CIA Huy-gô và tôi (tổng cộng 7 người) tại tọa độ 4318 đúng 07 giờ sáng, giờ địa phương stop. Trong trường hợp không gặp thì phi cơ quay lại đúng 15 phút sau, nghĩa là là 0715 stop. Nếu có điều gì trục trặc, tôi sẽ liên lạc bằng điện đài với Trung ương stop.
Khi Trung ương nhận được bức điện này thì chúng tôi đang ở trên đường từ Hang Cọp, tọa độ 3265, về tọa độ 4318 stop. Lộ trình này tương đối an toàn stop. Mỗi 15 phút tôi sẽ gửi tín hiệu về Trung ương stop.
Vạn nhất ta không có sẵn phi cơ quanh vùng Hy mã để đến bốc chúng tôi thì tôi sẽ băng rừng vào địa phận Nê-pal. Hy vọng cuộc xuyên sơn này có thể hoàn tất trong vòng 72 giờ đồng hồ stop end.
Z.28 »
Ông Hoàng bấm nút interphone kêu Triệu Dung. Dung là điệp viên lớn tuổi nhất, được mọi người tôn làm « Anh Cả », hiện giữ chức phụ tá tổng giám đốc tại trụ sở trung ương. Theo chúc thư của ông Hoàng, Dung sẽ điều khiển Sở Mật Vụ sau ngày ông thất lộc.
Ông Hoàng hỏi:
-Tin tức giờ chót ở Kát-man-đu?
Triệu Dung báo cáo:
-Thưa, tình hình vuột khỏi sự kiểm soát của phe Khẩu Cầm. Một đơn vị ngự lâm xả súng tự động vào đám biểu tình hồi chập tối gần hoàng cung, 5 người chết. Khẩu Cầm hạ lệnh tống giam và giáng cấp đơn vị trưởng thì ông này kéo theo gần 40 binh sĩ thân tín rút lên núi. Quốc vương bị cô lập hoàn toàn. Các tư lệnh quân đội lần lượt bầy tỏ sự trung thành tuyệt đối với Khẩu Cầm. Trừ một số ít, đặc biệt đại tá tư lệnh quân khu đông, sát biên giới Sik kim. Khẩu Cầm ép viên đại tá này bầy tỏ lập trường dứt khoát trước 8 giờ sáng nay, giờ Sàigòn.
-Quá kỳ hạn?
-Thưa, Khẩu Cầm dọa san bằng bộ tư lệnh quân khu bằng oanh tạc cơ. Tình báo Sở lén lút cung cấp cho phe thoán đoạt một số chiến cụ nặng như xe tăng, máy bay ném bom và phóng hỏa tiễn. Trên nguyên tắc quân khu đông do đại tá Chakung chỉ huy là quân khu hùng mạnh nhất, trên thực tế nó chỉ gồm một số binh sĩ chưa quen chiến đấu, súng ống lại cổ xưa. Đụng độ xảy ra chắc Chakung bị đè bẹp.
-Nên ông ta muốn bỏ cuộc?
-Dạ. Ông ta cho rằng cầm cự trong hoàn cảnh này chỉ hy sinh binh sĩ và thường dân một cách ngu xuẩn và vô ích.
-Z.542, điệp viên thường trực của ta tại Sik kim, đã vượt biên giới và tiếp xúc với Chakung hồi 2 giờ sáng. Z.542 cố gắng thuyết phục Chakung, nhưng ông ta cương quyết bác bỏ mọi đề nghị ngoại viện. Ông ta nói tình hình ở Nê-pal vô phương cứu chữa, trừ phi thái tử Bô-kha về nước kịp. Theo lời Chakung, 10 phút sau khi Bô-kha đặt chân xuống Nê-pal là cán cân lực lượng thay đổi. 10 phút hội đủ thời gian cần thiết để gọi điện thoại báo tin thái tử hồi hương, trực tiếp lãnh đạo quốc gia với các tư lệnh quân khu. Ngay bây giờ anh gửi điện cho Z.542, nhờ y xác nhận với đại tá Chakung là Bô-kha sẽ có mặt tại Nê-pal trước 8 giờ sáng…
-Dạ, dạ…tôi làm ngay. Nhưng thưa ông…, Văn Bình cho biết lộ trình băng rừng kéo dài những 72 giờ đồng hồ…nghĩa là 3 ngày, 3 đêm sau, Bô-kha mới…
-Hiểu rồi. Đi đường bộ mất 72 tiếng là ít. Tuy nhiên, ai bảo với anh là Z.28 dùng đường bộ?
-Dạ…là vì trong những vùng lân cận Nê-pal, Bhu-tan, ta không có phi cơ nhẹ hoặc trực thăng có thể cất cánh được ngay.
-Hừ…Văn Bình có mang phi cơ theo đâu mà vẫn bốc khỏi Kát-man-đu bằng đường hàng không?
-Vì…anh ta ăn trộm chiếc Beechcraft.
-Bấn quá, đành phải ăn trộm. Anh liên lạc hỏa tốc với Z.390 ở Thimbu, thủ đô Bhu-tan, yêu cầu y lấy chiếc Ka-26 đi rước Văn Bình và phái đoàn.
-Thưa ông, Z.390 là nhân vật điều khiển hãng máy bay Japair ở Thimbu, y sinh sống gần 10 năm trong vùng, không ai biết y là người Việt chứ đừng nói tới sự liên hệ của y với ta nữa. Y giúp Sở rất đắc lực về phương diện tin tức chiến lược. Có thể nói Z.390 là thành phần vô cùng quý giá. Mất y, Sở khó tìm ra người thay.
-Mất Z.28 thì thay bằng ai?
-Dạ, dạ, tôi xin rút lại ý kiến.
-Chỉ riêng chú cháu Mahan, Tuyết Lê đủ thúc giục tôi xử dụng Z.390, huống hồ còn Bô-kha, còn Z.28. Z.390 chưa có vợ con, sản nghiệp nhét vừa chiếc va-li, lên đường lúc nào chẳng được. Sự ra đi của 390 là một thiệt thòi lớn lao, bao nhiêu công trình sửa soạn, bố trí của ta bị tan hoang trong khoảnh khắc. Đền lại, ta thu về nhiều cái lợi: Z.390 là hoa tiêu chuyên nghiệp, y quen thuộc địa hình địa vật Bhu-tan và Sik kim, thái tử Bô-kha có thể hồi hương an toàn. À, anh dặn thêm 390 là tốc độ của trực thăng Ka-26 hơi chậm, phải khởi hành ngay và luôn luôn bay hết tốc độ mới đến được bộ tư lệnh quân khu đông trước 8 giờ sáng (1).
-Dạ.
-Thông báo các quyết định của tôi cho Z.28 biết. Tôi ngồi luôn trong phòng giấy từ giờ đến tối. Có gì mới cứ kêu tôi. À, còn điều này nữa. Văn Bình đang nghỉ phép thì phải cắt ngang để tiến hành điệp vụ Hoa Sen. Trên nguyên tắc, điệp vụ hoàn tất, anh ta có quyền nghỉ nốt những ngày phép còn lại, cộng thêm kỳ phép mới, khỏi cần xin chỉ thị của tôi. Lần này có sự thay đổi. Anh thông báo cho Văn Bình là ngay sau khi thái tử Bô-kha thành công, anh ta phải rời Nê-pal.
-Thưa, điệp vụ mới?
-Ừ, ở Tây ban nha.
Ông Hoàng cúp điện đàm, từ tốn châm điếu xì gà Havan.
Chú thích:
(1) trực thăng Ka-26 do Liên Sô chế tạo, gồm một động cơ 325 mã lực, chở được 7 người, tốc độ 170 km-giờ, bay được 1.200 km mới phải lấy thêm xăng. Đây là loại trực thăng nhẹ, có thể bay dưới mọi thời tiết.