← Quay lại trang sách

Chương 3 Avery Stafford-Aiken, Nam Carolina, hiện tại

“Avery! Chúng ta cần con có mặt ở dưới này!"

Chẳng có gì biến bạn từ ba mươi tuổi trở thành mười ba tuổi nhanh hơn giọng nói của mẹ bạn vọng lên cầu thang như quả bóng quần vợt nảy tưng sau cú đánh xoáy thuận tay. "Đang xuống ạ! Con sẽ có mặt ở đó ngay."

Elliot cười khùng khục ở đầu dây bên kia. Âm thanh đó vừa quen thuộc lại vừa làm người ta thấy dễ chịu. Điều đó gợi lại chặng đường ký ức trải dài về thời thơ ấu. Dưới cặp mắt cú vọ của hai bà mẹ, chúng tôi chưa từng vi phạm các quy tắc, huống chi là bị bắt gặp làm chuyện xấu như mấy đứa nhóc khác. Chúng tôi gần như bị bó buộc trong khuôn khổ ngoan ngoãn. Cả hai đứa đều thế. "Nghe có vẻ em đang gặp rắc rối thì phải, em yêu."

"Chụp ảnh gia đình mùa Giáng sinh ấy mà." Nhoài người về phía gương, tôi gạt mớ tóc vàng xoăn khỏi mặt nhưng chỉ làm chúng rơi xuống lần nữa. Chuyến tạt qua chuồng ngựa sau khi trở về từ sự kiện ở viện dưỡng lão đã làm lộn xộn đám tóc xoăn di truyền từ bà nội Judy. Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng một con lừa cái vừa đẻ đêm qua, và tôi không tài nào cưỡng lại được việc đến xem lừa con. Giờ tôi đang phải trả giá đây này. Chẳng có cái máy duỗi tóc nào địch lại nổi làn gió mang đầy hơi nước thổi tới từ con sông Edisto.

"Chụp ảnh Giáng sinh vào tháng Bảy sao?" Elliot ho, và tôi chợt nhớ ra mình nhớ anh nhiều tới mức nào. Việc sống xa cách thật khó khăn, và chúng tôi đã xa nhau được hai tháng rồi.

"Mẹ em lo về đợt hóa trị. Các bác sĩ nói với mẹ rằng cha sẽ không bị rụng tóc khi tiến hành trị liệu nhưng mẹ vẫn sợ." Thật ra là chẳng có vị bác sĩ nào trên hành tinh này có thể trấn an mẹ tôi bớt lo lắng về kết quả chẩn đoán ung thư của cha cả. Lúc nào mẹ cũng là người gánh vác thế giới, và giờ bà kiên quyết không từ bỏ vai trò ấy. Nếu bà bảo tóc cha sẽ mọc thưa đi thì nó có lẽ sẽ như thế.

"Nghe giống mẹ em đấy." Elliot lại cười. Anh ấy thừa biết rồi. Mẹ anh ấy, Bitsy, và mẹ tôi giống nhau y như đúc.

"Mẹ em rất sợ mất bố." Tôi hơi nghẹn ngào khi nói ra từ cuối. Mấy tháng qua đã giày xéo chúng tôi từ trong ra ngoài, khiến máu lặng lẽ ứ tràn dưới da của từng người chúng tôi.

"Dĩ nhiên là bác gái phải cảm thấy thế rồi." Elliot dừng lại vì điều có vẻ là sự vĩnh hằng. Tôi nghe thấy tiếng bàn phím kêu lách cách. Tôi tự nhắc nhở bản thân rằng anh ấy còn phải điều hành một công ty môi giới non trẻ và thành công của công ty có ý nghĩa vô cùng quan trọng với anh ấy. Anh ấy không cần vị hôn thê của mình gọi điện vào giờ làm việc mà chẳng vì lý do gì đặc biệt. "Thật tốt khi em có mặt ở đó, Aves."

"Em hy vọng điều này có tác dụng. Em nghĩ mình đang làm tăng thêm sự căng thẳng thay vì xoa dịu."

"Em cần ở đó. Năm nay em phải ở lại Nam Carolina để tái lập quyền cư trú của mình... phòng trường hợp cần thiết." Elliot luôn nhắc tôi nhớ đến cùng một điều mỗi khi chúng tôi trò chuyện thế này. Cũng như mỗi khi tôi cố gắng không bắt chuyến bay đến Maryland và quay về với căn phòng cũ kĩ của mình ở Văn phòng luật sư đại diện Hoa Kỳ. Ở đó, tôi không cần lo lắng về cuộc điều trị ung thư, những tấm ảnh Giáng sinh chụp sớm, các cử tri, và những người giống như người phụ nữ có vẻ tuyệt vọng đã nắm chặt cánh tay tôi ở viện dưỡng lão.

"Aves này, em chờ chút nhé. Anh xin lỗi. Sáng nay mọi thứ ở đây cứ loạn cả lên." Elliot bảo tôi chờ để trả lời cuộc gọi khác, và suy nghĩ của tôi liền trôi dạt về sáng nay. Tôi nhìn thấy người phụ nữ đó - May - đang đứng trong vườn, mặc chiếc áo len dài tay màu trắng. Rồi bà ấy bỗng xuất hiện bên cạnh tôi, khuôn mặt chỉ ngang tầm vai tôi. Đôi bàn tay gầy guộc của bà ấy siết chặt cổ tay tôi trong khi cây gậy đung đưa trên cánh tay bà. Mắt bà ấy ánh lên vẻ ám ảnh, thậm chí là như đang hồi tưởng điều gì đó.

Fern?

Sao cơ ạ?

Fernie, chị đây. Lệ dâng đầy trong mắt bà ấy. Ôi, cưng ơi, chị nhớ em rất nhiều. Họ bảo với chị là em đã chết. Nhưng chị biết em chưa từng thất hứa mà.

Trong một giây, tôi muốn trở thành Fern, chỉ để làm bà ấy vui và có chút thời gian nghỉ ngơi sau khi đứng một mình nhìn chằm chằm giàn tử đằng. Có vẻ bà ấy rất cô đơn lúc ở ngoài kia. Và cả lạc lõng nữa.

Tôi đã được cứu khỏi việc phải nói với bà ấy rằng tôi không phải người mà bà ấy đang tìm kiếm. Nữ y tá đi kèm chợt can thiệp, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, lộ rõ vẻ bối rối và xấu hổ. Tôi xin lỗi. Cô ta thì thào với riêng tôi. Bà Crandall mới đến đây thôi ạ. Sau đó cô ta quấn chặt cánh tay quanh vai bà Crandall và gỡ tay bà ấy ra khỏi cổ tay tôi. Bà cụ ấy khỏe đến không ngờ. Rồi bà ấy từ từ nhượng bộ, và nữ y tá kia nói nhỏ: Đi nào, May. Tôi sẽ đưa bà về phòng.

Tôi nhìn bà ấy rời đi, cảm giác như tôi nên giúp gì đó, nhưng tôi không biết phải làm gì.

Elliot trở lại và tâm trí tôi quay về với thực tại. "Dù sao thì em hãy kiên cường lên. Em có thể xử lý việc này mà. Anh đã từng nhìn thấy em đảm nhận vai trò luật sư biện hộ ở các thành phố lớn. Aiken chẳng thể có quá nhiều vấn đề rắc rối đâu."

"Em biết." Tôi thở dài. "Em xin lỗi vì quấy rầy anh. Em đoán là em chỉ... muốn nghe giọng anh." Cổ tôi đỏ lựng lên. Tôi thường không lệ thuộc như thế. Có lẽ đây là tác dụng phụ sinh ra từ tình trạng sức khỏe xấu của cha và vấn đề của bà nội Judy. Nhưng nhận thức đau đớn về cái chết cứ đeo bám tôi, cảm giác ấy dày đặc và dai dẳng như đám sương mù lởn vởn trên mặt sông. Tôi chỉ có thể lần mò tìm đường đi qua và không nhìn thấy được bất cứ nguy hiểm nào có thể đang ẩn nấp.

Tôi đã có được một cuộc đời may mắn. Có lẽ tôi chưa bao giờ hiểu điều đó cho đến tận bây giờ.

"Đừng quá hà khắc với bản thân." Giọng Elliot trở nên dịu dàng. "Có rất nhiều việc phải xử lý. Hãy cho nó thời gian. Em chẳng thể giải quyết bất cứ thứ gì bằng việc tự lo xa cả."

"Anh nói không sai. Em biết anh nói đúng."

"Anh có thể soạn câu nói đó thành văn bản chứ?"

Lời nói đùa của Elliot khiến tôi phải bật cười. "Tuyệt đối không nhé." Tôi lấy cái bóp trong ngăn kéo tủ, tìm thứ gì đó để buộc tóc. Đổ hết một đống trên giường, tôi tìm được hai cái kẹp tóc nhỏ bằng bạc. Thứ đó sẽ được việc. Tôi sẽ vén tóc khỏi trán và để kiểu tóc gợn sóng trong bức ảnh. Khi nhìn thấy bức ảnh đó, bà nội Judy sẽ thích lắm cho mà xem. Xét cho cùng, tôi có chất tóc giống hệt của bà, và bà luôn để cho tóc quăn tự nhiên.

"Làm đúng lắm, Aves."

Elliot chào ai đó vừa bước vào văn phòng của anh. Chúng tôi liền tạm biệt nhau thật nhanh trong khi tôi bới tóc, liếc nhìn mình trong gương lần cuối rồi vuốt thẳng chiếc đầm bó sát màu xanh lục đang mặc. Tôi hy vọng người tạo mẫu của mẹ tôi sẽ không kiểm tra nhãn hiệu của chiếc đầm đó. Vì nó chỉ là hàng chợ. Mặc dù tóc tai tôi thực sự trông khá ổn rồi. Thậm chí người tạo mẫu cũng sẽ duyệt... nếu như cô ta ở đây... và cô ta có lẽ sẽ có mặt. Cô ta và Leslie đều nhất trí rằng tôi cần phải làm nhiều thứ, như họ nói.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, chỉ có duy nhất một tiếng thôi. "Đừng vào. Có một con bạch tuộc đang bị nhốt trong tủ quần áo của dì đấy!" Tôi cảnh báo.

Cô cháu gái mười tuổi của tôi, Courtney, thò cái đầu với mái tóc vàng hoe xoăn tít qua cửa phòng. Con bé cũng được thừa hưởng đặc điểm đó từ bà nội Judy. "Lần trước dì nói với cháu là một con gấu xám ở trong đó mà." Con bé đảo mắt để tôi biết rằng nó đang buộc tội dì của nó. Trong khi lời nói đùa nhỏ này có thể rất đáng yêu vào năm con bé chín tuổi, thì giờ lời nói ấy thật nhàm chán khi mà con bé đã chính thức đạt tói độ tuổi có hai con số.

"Một con gấu xám đột biến có khả năng biến hình mà, cảm ơn cháu đã nhắc dì nhé." Tôi đáp, phỏng theo trò chơi điện tử mà con bé đang mê mệt. Vì có ba đứa sơ sinh bất ngờ chiếm cứ sự chú ý của những người trong nhà, Courtney bị bỏ mặc tự xoay xở trong phần lớn thời gian. Dường như con bé không phản đối sự tự do mới mẻ này, nhưng tôi thấy lo cho con bé.

Courtney chống một tay lên hông và làm điệu bộ ra vẻ với tôi. "Nếu dì không xuống dưới lầu, dì sẽ cần đến con gấu xám đó đấy, vì Honeybee sẽ thả lũ chó lên rượt dì á." Honeybee là biệt danh cha tôi đặt cho mẹ tôi.

"Ôiii, dì sợ quá." Giống chó sục Scotland ở vùng đồi Drayden này rất được cưng chiều. Có lẽ chúng còn mong kẻ đột nhập nào đó cầm theo mấy thứ bánh kẹo hàng hiệu mua ở tiệm bánh dành cho thú cưng ấy chứ.

Tôi vò rối tóc Courtney và bước qua chỗ con bé. "Allison!" Tôi hét vọng xuống và bắt đầu chạy. "Con gái chị đang trì hoãn việc chụp ảnh gia đình đây này!"

Courtney kêu ré lên, và chúng tôi chạy đua xuống chiếu nghỉ bên dưới. Con bé giành chiến thắng vì nó là một đứa nhóc nhanh nhẹn, còn tôi thì đang đi giày cao gót. Tôi chẳng cần "ăn gian" thêm chiều cao, nhưng mẹ tôi sẽ không vui nếu tôi xuất hiện trong bức ảnh Giáng sinh mà đi giày đế bằng.

Tại phòng tiếp khách sang trọng, các nhân viên và nhiếp ảnh gia đang làm nhiệm vụ của mình. Và màn chụp ảnh Giáng sinh điên cuồng diễn ra ngay sau đó. Lúc chụp xong, những đứa nhóc, con của chị cả tôi đều nổi cáu, còn tôi thì sẵn sàng lăn đùng ra chợp mắt một giấc. Thay vào đó, tôi túm lấy đứa cháu đang chập chững tập đi và bắt đầu cuộc chiến cù lét trên xô pha. Những đứa khác cũng nhanh chóng tham gia.

"Avery, vì Chúa!" Mẹ tôi lên tiếng phản đối. "Con đang hủy hoại vẻ ngoài của mình trong khi con sắp phải ra ngoài với cha trong hai mươi phút nữa đấy."

Leslie liếc mắt về phía tôi, phô bày khả năng của loài cự đà, tập trung đồng thời ở cả hai hướng. Chị ta lúc lắc ngón tay chỉ vào chiếc đầm xanh lục. "Trang phục đó quá trang trọng cho buổi gặp gỡ ở tòa thị chính, còn quần áo sáng nay thì hơi đơn điệu. Hãy mặc áo vest xanh lục và quần kẻ sọc. Rất ra dáng thượng nghị sĩ nhưng không cường điệu. Em hiểu ý chị chứ?"

"Vâng." Tôi thà vật lộn với ba đứa cháu sinh ba hoặc trò chuyện với đám trẻ của Missy về kế hoạch trở thành cố vấn trẻ tuổi ở trại hè, nhưng thật ra chẳng đứa nào cho tôi lựa chọn cả.

Tôi hôn tạm biệt mấy đứa cháu trai và cháu gái rồi vội vã lên lầu thay quần áo. Chẳng mấy chốc, tôi đã ngồi cùng cha trong một chiếc limousine khác.

Ông lấy điện thoại ra và xem lướt qua bản tóm tắt ghi sẵn về những sự kiện diễn ra chiều nay. Cùng với Leslie, rất nhiều phụ tá và nhân viên thực tập, các nhân viên ở thủ đô lẫn ở đây, và cả cánh nhà báo, tất cả luôn được thông báo rõ ràng. Mọi người đều cần ông. Trong hoàn cảnh chính trị hiện thời, mối nguy hiểm thực sự luôn tồn tại, lăm le thay đổi thế cân bằng trong thượng nghị viện nếu căn bệnh ung thư buộc ông phải từ chức. Cha sẽ chết trên giường bệnh trước khi ông để chuyện đó xảy ra. Khoảng thời gian ông phớt lờ các triệu chứng và tiếp tục ở lại thủ đô để tham dự phiên họp quốc hội chính là bằng chứng, cũng như thực tế tôi bị gọi trở về nhà để chuẩn bị thế chỗ và tái lập lại quyền cư trú, như lời Elliot diễn tả chỉ để phòng trường hợp cần thiết mà thôi.

Ở Nam Carolina, cái tên Stafford luôn ngân vang trên các làn ranh phân chia chính trị, nhưng việc công khai vụ tai tiếng về viện dưỡng lão đang làm cho tất cả mọi người toát mồ hôi như đoàn khách du lịch tản bộ vào buổi chiều hè ở Charleston vậy. Mỗi tuần lại có một câu chuyện mới được hé lộ: nhiều người dân đã chết vì vết lở loét do nằm liệt giường không được điều trị, các cơ sở chăm sóc có nhân viên thiếu bằng cấp, vài nơi không hề tuân thủ các quy định liên bang, yêu cầu mỗi bệnh nhân phải được chăm sóc ít nhất tám mươi phút mỗi ngày nhưng các nơi đó vẫn được phép xuất hóa đơn cho Bảo hiểm sức khỏe và Trợ giúp y tế. Những gia đình chịu đau thương đều tin rằng người thân yêu của họ được giao phó cho những đôi tay tài giỏi. Đó là một điều đau lòng và khủng khiếp, và mối liên hệ mỏng manh giữa cha tôi với các tổ chức ấy đã cung cấp cho phe đối lập của cha những luận điệu lý lẽ vô cảm gây nên sự căng thẳng bất tận. Bọn họ muốn tất cả mọi người tin rằng nếu nguồn tài chính đủ lớn, cha tôi sẽ dùng sức ảnh hưởng của mình để trợ giúp bạn bè kiếm lời từ những con người đang phải chịu đựng đau đớn và tránh được sự truy tố.

Bất cứ ai quen biết cha tôi đều hiểu rõ một điều: Ông không thể yêu cầu những người ủng hộ và đóng góp cho chiến dịch tranh cử đưa bản tổng kết tài sản của họ, và cho dù ông có làm thế thì trong chớp mắt, sự thật cũng sẽ bị che giấu dưới tầng tầng lớp lớp của các tổ chức với tư cách pháp nhân có vẻ tử tế.

"Tốt hơn nên ôn lại." Cha lên tiếng và ấn nút ghi âm. Ông giữ điện thoại ở giữa, nhoài người về phía tôi, và tôi đột nhiên thấy mình trở lại là cô bé bảy tuổi. Tôi chợt có cảm giác ấm áp, vồn vã như mỗi khi mẹ dẫn tôi đi qua những hành lang linh thiêng của trụ sở Quốc hội Mỹ, dừng chân bên ngoài cửa phòng của cha, và cho phép tôi bước vào một mình. Thật yên lặng và nghiêm trang, tôi sẽ đi tới bàn thư ký và thông báo rằng tôi có hẹn với ngài thượng nghị sĩ.

"Ồ, à vâng, xin chờ tôi xác nhận lại." Mỗi lần bà Dennison đều nói thế, nhướng một bên lông mày và nín cười khi bà ấy nhấc điện thoại nội bộ lên. "Thưa thượng nghị sĩ, cô Stafford đang có mặt ở đây để gặp ngài. Tôi cho cô ấy vào được chứ?"

Sau khi tôi được phép vào trong, cha tôi sẽ chào tôi bằng cái bắt tay, sau đó cau mày và nói: "Xin chào, cô Stafford. Thật tuyệt vời khi con đến đây. Con đã chuẩn bị ra ngoài và chào công chúng hôm nay chưa?"

"Vâng, thưa cha, con sẵn sàng rồi!"

Đôi mắt ông luôn lấp lánh vẻ tự hào khi tôi xoay tròn, khoe rằng mình đã mặc lễ phục cho dịp này. Một trong những điều tốt đẹp nhất mà người cha có thể làm cho con gái mình chính là cho cô bé biết nó đã đáp ứng được mong đợi của cha nó. Cha tôi cũng làm thế, và dù tôi có nỗ lực đến mức nào cũng không thể trả hết món nợ đó. Tôi sẽ làm mọi việc vì ông, và vì mẹ tôi.

Giờ chúng tôi ngồi vai kề vai, lắng nghe những chi tiết của các hoạt động còn lại trong ngày, các chủ đề nên được che giấu và các vấn đề cần phải tránh. Chúng tôi sẽ cẩn thận trả lời từng câu hỏi về hành vi ngược đãi ở viện dưỡng lão, các vụ kiện bị ngăn chặn và những công ty ma tuyên bố phá sản một cách kỳ diệu trước khi khoản tiền bồi thường được chi trả. Liệu cha tôi sẽ giải quyết chuyện này như thế nào? Ông sẽ đe dọa mọi người, bảo vệ những người bạn và những người đã đóng góp chính trị khỏi quyền lực của công lý? Hay ông sẽ sử dụng quyền lực của mình để giúp đỡ hàng ngàn người lớn tuổi đang cố gắng tìm kiếm sự chăm sóc chất lượng? Còn những người vẫn sống tại nhà của họ, đang xử lý thiệt hại từ nạn lụt mang tính lịch sử gần đây, bắt buộc họ lựa chọn giữa các vấn đề cấp thiết cần ưu tiên như sửa chữa, ăn uống, thanh toán hóa đơn tiền điện và dự trữ đầy lại thuốc men? Cha tôi nghĩ ông nên làm gì để giúp họ?

Loạt câu hỏi cứ tiếp tục được đưa ra. Từng câu đi kèm với ít nhất một lời đáp soạn theo kịch bản hợp lý. Nhiều câu có tới vài lựa chọn mà chúng tôi có thể sử dụng tùy vào ngữ cảnh, bao gồm cả những lời bác bỏ có thể chấp nhận. Buổi gặp gỡ ở tòa thị chính chiều nay sẽ là một hoạt động đưa tin được kiểm soát cẩn thận, nhưng lúc nào cũng có khả năng mong manh là một tên gián điệp nào đó lén đặt micrô. Mọi sự việc đi chệch hướng đều có thể gây ra làn sóng kích động.

Thậm chí chúng tôi còn được chỉ cách trả lời nếu ai đó cố đào bới vấn đề của bà nội Judy. Tại sao chúng tôi lại trả tiền cho một trung tâm có mức chi phí mỗi ngày gấp bảy lần tổng số tiền mà những người có thu nhập thấp nhận được từ chương trình chăm sóc sức khỏe của chính phủ?

Tại sao ư? Vì bác sĩ của bà nội Judy đề nghị đưa bà đến trang viên Hoa Mộc Lan, đó là lựa chọn tốt nhất của chúng tôi dựa vào sự quen thuộc của bà với nơi ấy. Một trong những ngưòi bạn thời thơ ấu của bà đã sống tại vùng đất đó trước khi nó được chuyển đổi, để bà có cảm giác mình như đang trở về nhà. Chúng tôi muốn bà có được mọi thứ khiến cho bà cảm thấy thoải mái, nhưng chúng tôi cũng lo lắng đến sự an toàn của bà. Chúng tôi, cũng như nhiều gia đình khác, đều thấy mình phải đương đầu với vấn đề khó khăn và phức tạp nhưng chẳng hề có câu trả lời đơn giản.

Vấn đề khó khăn và phức tạp... chẳng hề có câu trả lời đơn giản...

Tôi ghi nhớ nguyên văn câu nói đó vào trí nhớ phòng khi được hỏi. Tốt hơn là tôi sẽ không cố ứng tác mấy câu liên quan đến vấn đề cá nhân quá mức như thế.

"Hoạt động ở viện dưỡng lão sáng nay rất tốt đẹp, ngài Wells." Leslie bình luận khi chui vào xe trong lúc xe dừng ở một quán cà phê cách địa điểm họp mặt vài dãy nhà. "Chúng ta đang trên đường dập tắt chuyện này từ khi mới chớm nở." Thậm chí chị ta còn dữ dội hơn bình thường. "Cứ để Cal Fortner và nhóm của hắn cố thu lợi từ việc chăm sóc người lớn tuổi. Chúng ta chỉ đang nới lỏng để bọn họ tự giết mình thôi."

"Bọn họ đang tự tung tự tác quá đấy." Câu nói đùa của cha vô tác dụng. Phe đối lập đang vạch ra một kế hoạch tấn công xác đáng, một chiến lược có hệ thống phác họa nhằm làm cha tôi trông như một kẻ thượng lưu xa cách, một người thấu hiểu tình hình nội bộ Washington sống mấy chục năm ở D.C. nhưng không nhìn thấy được nhu cầu của người dân ở tiểu bang mình.

"Thêm việc cho chúng ta giải quyết thôi mà." Leslie trả lời với vẻ tự tin. "Nghe này, kế hoạch có chút thay đổi. Chúng ta sẽ đi vào tòa nhà từ lối cửa sau. Hiện tại có một cuộc biểu tình đang diễn ra ở đối diện con đường dẫn tới lối vào."

Rồi chị ta chuyển sự chú ý sang tôi. "Avery, lần này bọn chị sẽ để em xuất hiện trên sân khấu. Bọn chị sẽ tổ chức buổi gặp mặt, sắp xếp ngài thượng nghị sĩ ngồi đối diện đám đông, việc đó sẽ tạo cảm giác tự nhiên. Em sẽ ngồi cạnh cha mình, trên chiếc ghế xô pha đặt bên phải ông, tỏ ra là một cô con gái lo âu trở về nhà để chăm sóc sức khỏe cho cha và quản lý công việc của gia đình. Em là người độc thân và không phải bận rộn nuôi dạy con nhỏ. Em dự định tổ chức lễ cưới ở Aiken, vân vân và vân vân. Em biết rõ mình phải làm gì mà. Không có gì quá mang tính chính trị, nhưng đừng ngại thể hiện kiến thức của em về các vấn đề và khía cạnh phát sinh thuộc pháp lý. Chúng ta đang tìm kiếm một phong thái trò chuyện thoải mái, không theo kịch bản viết sẵn, như thế chúng ta sẽ có cơ hội sàng lọc câu hỏi mang tính cá nhân hướng vào em. Chỉ có các đài phát thanh thời sự địa phương hiện diện, điều đó sẽ là cơ hội hoàn hảo để em có chút thời gian trò chuyện mà không thấy quá nhiều áp lực."

"Vâng, dĩ nhiên rồi." Năm năm qua, tôi đã bị các bồi thẩm đoàn xem xét kĩ lưỡng từng động thái và các luật sư bào chữa thì liên tục bám sát tôi. Vì thế những người tham dự cuộc họp mặt được giám sát cẩn thận ở tòa thị chính sẽ không dọa tôi sợ được đâu.

Hoặc có lẽ tôi chỉ đang tự nhủ với chính mình mà thôi. Vì lý do nào đó mà cổ họng tôi khô khốc và tim đập điên cuồng.

"Vẻ mặt căng thẳng của người đang thi đấu thì đúng hơn, nhóc à." Cha gửi đến tôi thứ mà chúng tôi đôi khi vẫn gọi là "cái nháy mắt triệu đô." Cái nháy mắt đó toát ra vẻ tự tin như mật ong ấm áp, đặc sệt và thật khó cưỡng lại.

Giá mà tôi có được phân nửa sức hút của cha thì hay biết mấy.

Leslie tiếp tục tóm tắt chỉ dẫn diễn biến sự kiện. Chị ta vẫn huyên thuyên cho tới khi chúng tôi đến tòa thị chính. Khác với sự kiện ở viện dưỡng lão hồi sáng, lần này lực lượng an ninh đều được huy động, bao gồm cả sĩ quan thuộc lực lượng công an địa phương. Tôi có thể nghe được âm thanh náo động vang lên phía trước, và trông thấy một chiếc xe tuần tra đang đậu ở cuối con hẻm.

Trông Leslie như thể sẵn sàng đấm ai đó một trận khi chúng tôi vội vã rời khỏi xe. Những giọt mồ hôi túa ra vì căng thẳng chảy ròng ròng bên dưới bộ vest xanh nước biển bảo thủ của tôi.

"Yêu cầu tôn trọng cha mẹ chúng tôi!" Một người la hét phản đối giữa tiếng huyên náo.

Tôi muốn rẽ phải, đi tới lề đường và mắng thẳng vào mặt họ. Sao họ dám làm thế chứ!

"Không còn trại tập trung cho người lớn tuổi nữa!" Một tiếng la hét khác vọng qua cánh cửa bám theo sau chúng tôi.

"Đám người kia sao thế, bị điên ư?" Tôi lầm bầm, và Leslie liền nhìn tôi cảnh cáo, sau đó chị ta lén nhún vai hướng về phía các sĩ quan cảnh sát. Tôi luôn được bảo phải giữ kín suy nghĩ của mình ở nơi công cộng, trừ phi chúng được chấp thuận từ trước. Nhưng giờ tôi đang tức điên lên... và thế có khi lại là điều hay. Nhịp tim đập chậm lại, và tôi cảm thấy mặt mình chắc giờ đang lộ vẻ căng thẳng lúc lâm trận.

Giây phút cánh cửa đóng lại, mọi thứ liền trở nên yên tĩnh. Chúng tôi được Andrew Moore đón tiếp. Cậu ta là điều phối viên chương trình cho cuộc gặp gỡ hôm nay - một thành viên của PAC[*] đại diện quyền lợi cho người lớn tuổi. Andrew có vẻ trẻ đến không ngờ khi đảm đương vị trí như thế. Cậu ta không thể nào hơn hai mươi lăm tuổi. Bộ vest xám được là phẳng phiu kết hợp với chiếc cà vạt hơi lệch và cổ áo được kéo lại vẻ phóng túng làm cậu ta trông như một tên nhóc được người khác chuẩn bị sẵn quần áo vào buổi sáng nhưng lại phải tự mặc. Cậu ta kể cho chúng tôi nghe cậu ta được ông bà nuôi dưỡng, họ đã hy sinh rất nhiều để dạy dỗ cậu ta nên người. Khi có người đề cập tôi là công tố viên liên bang, cậu ta liền quan sát tôi và nói đùa là ủy ban Hành động Chính trị sẽ phải cần đến một luật sư giỏi rồi.

[*]Ủy ban Hành động Chính trị (Political action committee, viết tắt là PAC) là những nhóm độc lập, được tổ chức nhằm phục vụ một hoặc nhiều mục tiêu ví dụ như đóng góp tài chính cho các chiến dịch chính trị trong các cuộc bầu cử quốc hội hoặc tổng thống.

"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó." Tôi đùa lại.

Chúng tôi trò chuyện thêm một lát trong khi đứng chờ. Cậu ta có vẻ dễ thương, trung thực, mạnh mẽ và tận tâm. Tôi tin chắc rằng đây sẽ là một buổi thảo luận công bằng về những vấn đề đang lớn dần.

Màn giới thiệu nhanh chóng diễn ra. Chúng tôi gặp một phóng viên địa phương, anh ta sẽ đảm đương vai trò là người dẫn chương trình của chúng tôi. Chúng tôi gài micrô dưới áo khoác, kẹp vào ve áo và móc hộp máy phát trên lưng quần.

Chúng tôi chờ ở cánh gà trong khi người dẫn chương trình lên sân khấu, cảm ơn các đơn vị tổ chức, sau đó nhắc mọi người cách thức của cuộc họp mặt hôm nay trước khi giới thiệu chúng tôi. Đám đông liền vỗ tay. Chúng tôi bước lên sân khấu, vẫy tay phấn khởi chào khán giả. Mọi người đều cư xử tử tế, mặc dù khi nhìn đám đông, tôi vẫn thấy khá nhiều khuôn mặt có vẻ lo âu, hoài nghi và hơi thiếu thân thiện. Còn những người khác chỉ nhìn ngài thượng nghị sĩ bằng ánh mắt sùng-bái một vị anh hùng.

Cha tôi bắt đầu tiến hành việc trả lời những câu hỏi đơn giản và đánh lạc hướng vài yêu cầu thông tin không thể trả lời ngắn gọn. Chẳng có biện pháp dễ dàng nào giải quyết được vấn đề thời gian nghỉ hưu hưởng trợ cấp kéo dài lâu hơn rất nhiều so với các thế hệ trước hay vấn đề rạn nứt và nền văn hóa chuyển dịch sang hướng dựa vào dịch vụ chăm sóc chuyên nghiệp hơn là tự trông nom người thân lớn tuổi ở nhà.

Mặc dù các câu trả lời đều xác đáng, tôi có thể nói rằng cha có chút mất điểm hôm nay. Ông hơi ngần ngừ khi có chàng trai hỏi: "Thưa ngài, tôi muốn nghe phản hồi của ngài về lời buộc tội của Cal Fortner. Ông ta cho rằng mục đích của một loạt viện dưỡng lão đồng hợp tác là chăm sóc người lớn tuổi theo cách rẻ nhất nhằm tăng lợi nhuận. Cũng như việc ngài liên tục chấp nhận các khoản đóng góp cho cuộc vận động từ L.R. Lawton và các đối tác đầu tư của ngài, điều này biểu lộ sự hỗ trợ của ngài cho mô hình "thu lợi trên người dân" này. Ngài có dám thừa nhận rằng những người lớn tuổi sống trong các trung tâm ấy đang được chăm sóc bởi những nhân viên kiếm đồng lương bèo bọt, chỉ được đào tạo sơ qua hoặc không hề có chút kỹ năng nào hay không? Đối thủ của ngài đang yêu cầu pháp luật liên bang giam giữ bất cứ ai kiếm lời từ viện dưỡng lão hay các công ty khống chế phải đích thân chịu trách nhiệm về dịch vụ chăm sóc ở nơi đó, cũng như những khoản tiền bồi thường trong vụ kiện. Fortner cũng yêu cầu đánh thuế các cá nhân giàu có giống như ngài để tài trợ chi phí gia tăng lợi ích cho dân nghèo cao tuổi của chúng ta. Trước tình hình diễn biến các sự kiện gần đây, ngài sẽ ủng hộ đề xuất này trong Thượng nghị viện chứ? Và lý do ngài đồng ý hay từ chối là gì?"

Tôi có thể loáng thoáng nghe Leslie nghiến răng ở phía hậu trường. Những câu hỏi đó không hề có trong kịch bản chương trình, và chắc chắn chúng cũng không được in trên tờ giấy ghi mục lục mà chàng trai kia đang cầm.

Cha tôi do dự, có vẻ hoang mang giây lát. Tiếp đi cha ơi, tôi thầm nghĩ. Mồ hôi nhỏ giọt xuống lưng tôi. Tôi nắm chặt lấy chỗ gác tay để tránh lộ vẻ bối rối, các cơ bắp của tôi đều đang căng cứng.

Không gian yên lặng đến khổ sở. Có vẻ từng phút vẫn đang trôi qua, nhưng tôi biết tình trạng này sẽ không kéo dài lâu nữa.

Cuối cùng cha tôi đưa ra lời giải thích khá dài dòng về những quy định của liên bang về viện dưỡng lão, thuế và các quỹ đầu tư tín nhiệm chi trả cho bảo hiểm sức khỏe dành cho người thu nhập thấp. Ông có vẻ thành thạo và điềm tĩnh. Một lần nữa nắm quyền kiểm soát. Ông nêu rõ ông không thể một mình thay đổi chính sách tài trợ cho bảo hiểm sức khỏe của chính phủ, mã thuế và vấn đề chăm sóc người lớn tuổi hiện tại, nhưng các vấn đề này sẽ là mối quan tâm hàng đầu của ông trong phiên họp Thượng nghị viện lần tới.

Buổi gặp mặt lại quay về kịch bản thỏa đáng hơn.

Cuối cùng, một câu hỏi hướng về phía tôi, và người dẫn chương trình liền nhìn tôi vói vẻ bao dung. Tôi đưa ra câu trả lời quy định về việc có phải tôi đang chuẩn bị ngồi vào chiếc ghế thượng nghị sĩ của cha tôi không. Tôi không xác nhận, cũng chẳng nói: Không đời nào có chuyện ấy đâu. Thay vào đó, tôi kết thúc: "Trong bất cứ trường hợp nào cũng chưa đến lúc phải nghĩ đến vấn đề đó... trừ phi tôi muốn đua tranh với chính người đàn ông này. Nhưng ai lại điên rồ tới mức làm việc ấy chứ?"

Những người tham dự liền bật cười khúc khích, và tôi bồi thêm cái nháy mắt đặc trưng được thừa hưởng từ cha mình. Ông rất hài lòng. Ông trông cứ như cao tới hơn ba mét khi trả lời vài câu hỏi đơn giản hơn và buổi tranh luận gói gọn tới đó.

Tôi đã sẵn sàng nhận cái vỗ lưng khen ngợi từ Leslie khi chúng tôi rời khỏi sân khấu. Nhưng thay vào đó, chị ta nhìn tôi với vẻ lo lắng và nghiêng người lại gần lúc chúng tôi bước ra cửa. "Viện dưỡng lão gọi tới. Hình như em đánh rơi một chiếc vòng ở đó?"

"Sao cơ? Vòng tay á?" Đột nhiên, tôi nhớ tới cái vòng mình đeo sáng nay. Không có thứ gì lúc lắc ở cổ tay tôi cả, và phải, chiếc vòng đã biến mất.

"Một người ở đó đã trông thấy chiếc vòng. Giám đốc xem mấy bức ảnh chụp sự kiện trong điện thoại của bà ta và kết luận cái vòng đó là của em."

Người phụ nữ ở viện dưỡng lão... người đã túm lấy tay tôi...

Giờ tôi đã nhớ ra những chiếc chân vàng bé xíu của ba con chuồn chuồn nhỏ đã cào xuống cổ tay tôi khi May Crandall bị kéo ra. Bà ấy ắt hẳn đã lôi theo món đồ trang sức của tôi. "Ôi, em biết chuyện gì xảy ra rồi."

"Giám đốc xin lỗi rối rít. Đó là một bệnh nhân mới và đang cố thích nghi. Hai tuần trước, người ta tìm thấy bà ấy ở một ngôi nhà nằm ven bờ sông cùng với thi thể của người em gái và hơn chục con mèo."

"Ôi, thật khủng khiếp!" Tâm trí tôi liệng đi, và tôi thoáng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng, tối tăm đó, cho dù tôi chẳng hề muốn. "Em chắc chắn đó là một tai nạn thôi. Ý em là chuyện về chiếc vòng ấy. Bà ấy đã túm lấy cổ tay em trong khi chúng ta đang lắng nghe cha em phát biểu. Sau đó y tá đã kéo bà ấy ra."

"Chuyện đó đáng lẽ không nên xảy ra."

"Không sao, Leslie. Ổn mà."

"Chị sẽ cho người đi lấy chiếc vòng về cho em."

Tôi nhớ đến đôi mắt xanh của May Crandall, cách bà ấy nhìn tôi với vẻ tuyệt vọng. Rồi tôi mường tượng cảnh bà ấy rời đi, mang theo chiếc vòng tay của tôi, sau đó xem xét, ngắm nghía nó một mình trong phòng, ướm thử vào cổ tay rồi chiêm ngưỡng với vẻ thích thú.

Nếu đó không phải là vật gia truyền, tôi đã để bà ấy giữ chiếc vòng rồi. "Chị biết gì không? Em nghĩ em sẽ quay lại viện dưỡng lão và tự lấy cái vòng. Cái vòng đó là của bà nội em." Chương trình nghị sự hôm nay yêu cầu cha con tôi phải tách ra từ đây. Ông sẽ nán lại văn phòng một lát trước khi dùng bữa tối với một trong các cử tri của ông, trong lúc đó mẹ tôi sẽ làm chủ buổi họp mặt DAR[*] ở Đồi Drayden. "Ai đó có thể chở em đến đó được chứ? Hoặc em có thể tự lái được không?"

[*]The Daughters of the American Revolution: Đây là một tổ chức dịch vụ kiểu hội viên dành cho những phụ nữ vốn là hậu duệ trực hệ của những người nỗ lực hướng tới nền độc lập của nước Mỹ. Đây là một nhóm hoạt động phi lợi nhuận, nhằm mục ga đích duy trì lịch sử, nền giáo dục và lòng yêu nước.

Đôi mắt Leslie liền sáng rực. Tôi sợ là chúng tôi sắp xảy ra mâu thuẫn nên bồi thêm một cái cớ thuyết phục hơn. "Dù sao em cũng nên ghé qua dùng trà với bà nội Judy trong khi còn chút ít thời gian rảnh. Bà nội sẽ thích nhìn thấy chiếc vòng đó lắm." Buổi gặp gỡ ở tòa thị chính làm tôi cảm thấy có lỗi vì đã không ghé thăm bà nội gần một tuần rồi.

Quai hàm của Leslie siết lại khi chị ta gật đầu đồng ý. Hành động đó chứng tỏ rằng chị ta thấy cơn bốc đồng ngu ngốc của tôi thật đáng lo ngại và thiếu chuyên nghiệp.

Tôi chẳng thể nào ngăn bản thân mình được. Tôi vẫn trăn trở nghĩ về May Crandall và nhớ đến vô số bài báo nói về tình trạng đối xử tồi tệ ở viện dưỡng lão. Có lẽ tôi chỉ muốn chắc chắn rằng May không tìm đến tôi chỉ vì bà ấy đang gặp rắc rối gì đó.

Có lẽ câu chuyện kinh khủng thảm thương của bà ấy đã khơi gợi tính hiếu kỳ của tôi. Hai tuần trước người ta đã tìm thấy bà ấy ở một ngôi nhà nằm ven bờ sông cùng với thi thể của người em gái...

Liệu tên em gái bà ấy có phải là Fern không?