Chương 4 Rill Foss-Memphis, Tennessee, 1939
Queenie tái nhợt như màu sữa không kem, cơ thể bà căng cứng khi Briny đặt bà nằm trên mép nhà thuyền và cố với cái thuyền nhỏ được buộc vào chiếc cọc neo để không bị trôi giạt theo dòng nước. Queenie đang gào khóc, đầu ngửa ra sau, gò má cà vào bề mặt gỗ trơn ướt.
Lark lùi người vào bóng tối gần vách tường nhà nổi, nhưng lũ nhỏ, Fem và Gabion, lén bò lại gần hơn. Chúng chưa từng nhìn thấy người lớn nào hành động như thế này.
Gabion cúi xuống nhìn, như thể không chắc người đang mặc chiếc đầm vải hoa màu hồng kia có phải là Queenie hay không. Queenie luôn dịu dàng, hay cười và thích hát cho chúng tôi nghe những bản nhạc xưa khi chúng tôi chèo thuyền đi từ thị trấn này đến thị trấn khác. Người phụ nữ đang nhe răng, chửi rủa, rên rỉ và khóc nức nở kia không thể nào là Queenie, nhưng đó đúng là bà.
"Wiw, Wiw!" Gabion cất tiếng gọi. Vì mới hai tuổi, thằng bé không thể nói đúng tên tôi: Rill. Thằng bé túm lấy gấu váy tôi, giật mạnh khi tôi quỳ xuống để giữ đầu Queenie. "Keenie đaooo?"
"Im nào!" Camellia chợt đánh vào tay Fern khi con bé vươn người vuốt những lọn tóc quăn dài vàng óng của Queenie. Mái tóc đó là điều đầu tiên bắt lấy ánh mắt của Briny và làm ông quyết có bà cho bằng được. Chẳng phải mẹ con thật giống nàng công chúa trong truyện cổ tích sao? Đôi khi ông lại hỏi tôi. Mẹ con chính là nữ hoàng của Vương quốc Arcadia. Chắc chắn điều đó cũng đủ kiến con thành một cô công chúa nhỏ, phải không?
Nhưng giờ mẹ tôi chẳng còn xinh đẹp nữa, khuôn mặt bà đầm đìa mồ hôi và miệng méo xệch vì đau đớn. Hai đứa bé đang xé toạc cửa mình của bà. Bụng bà co thắt và căng phồng bên dưới làn váy. Bà ghì chặt lấy tôi, và bên trong nhà, bà mụ đang lau tay rồi thu dọn đồ dùng sinh nở bỏ vào cái giỏ bện bằng cỏ.
"Bà phải giúp mẹ tôi!" Tôi hét lên. "Mẹ sắp chết rồi."
"Ta chẳng làm được gì nữa." Bà mụ đáp lời, cơ thể nặng nề của bà ta khiến con thuyền tròng trành, đèn bão lắc lư và kêu xèo xèo. "Hông gì hết. Lũ rác rưởi trên sông ngu xuẩn à."
Bà ta nổi điên như con chó canh gác lều ở vùng biên giới vì Briny sẽ không trả cho bà ta một xu nào. Briny nói bà ta đã hứa đỡ đẻ thành công, nhung bà ta lại không làm được. Đáng lẽ bà ta nên thấy mừng là ông cho bà ta lấy hai con cá trê mập ú ông đã câu được hôm nay, cũng như ít dầu hỏa cho cây đèn bão của bà ta. Nếu có thể, bà ta sẽ trả đũa chúng tôi, nhưng bà ta đen hơn hắc ín còn chúng tôi trắng tinh, và bà ta thừa hiểu chuyện gì có thể xảy ra nếu bà ta gây rắc rối cho chúng tôi.
Lẽ ra con cá trê là bữa tối của chúng tôi, giờ chúng tôi chẳng còn gì ngoài cái bánh bắp nướng nhỏ xíu san sẻ cho năm chị em. Suy nghĩ đó kèm theo vài thứ khác lướt qua tâm trí tôi.
Tôi có nên thu dọn quần áo cho Queenie không? Lược chải đầu? Và đôi giày của bà?
Liệu Briny có đủ tiền để trả cho bác sĩ không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ông không thể xoay xở?
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cảnh sát bắt giữ ông? Trước đây, từng có một lần, khi chơi bida gian lận ở mấy thị trấn ven sông, ông đã bị bắt. Briny là một kẻ lừa phỉnh tài ba. Chẳng có ai đánh bại được ông trong trò bida tám bi,[*] và ông có thể chơi một ván bida cừ khôi tới mức người ta sẽ trả tiền để ông làm việc đó, nhưng thời kỳ Đại khủng hoảng này đã khiến việc kiếm tiền trở nên khó khăn. Hầu hết ông phải xoay xở khắp nơi và chơi bida gian lận để đổi lấy những thứ chúng tôi cần.
[*]Một đấu thủ sẽ phải đánh phần bi của mình (bi 1 đến bi 7), đối thủ khác sẽ phải đánh phần bi còn lại (bi 9 đến bi 15). Sau đó, mỗi người đều phải đánh bi số 8 để kết thúc trận đấu của mình.
Có phải tiền được giấu ở nơi nào đó? Tôi có nên hỏi Briny khi ông quay lại? Và nhắc ông nhớ là ông có thể cần đến số tiền ấy?
Làm sao ông băng sông giữa đêm tối trong khi cơn bão sắp nâng những con sóng bạc đầu?
Bà mụ xoay người sang bên để bước ra khỏi cửa, cái giỏ đập vào lưng bà ta. Có thứ gì đó màu đỏ thò ra khỏi miệng giỏ, và tôi biết đó là vật gì, ngay cả trong ánh sáng lờ mờ thế này. Đấy là cái mũ nhung tuyệt đẹp đính vài cọng lông bên trên của Queenie, Briny đã giành được vật đó trong một ván bida ở một nơi nhỏ bé bẩn thỉu nào đó gọi là Boggyfield.
"Bà phải trả lại thứ đó!" Tôi hét lên. "Cái mũ ấy là của mẹ tôi!"
Đôi mắt đen tối của người phụ nữ kia nheo lại, rồi bà ta khua môi múa mép với tôi: "Vì làm việc cực nhọc cả ngày ở đây, ta sẽ không chỉ có hai con cá. Ta lấy đủ số cá và cả cái mũ này nữa." Bà ta nhìn quanh quất xem Briny ở đâu, sau đó rảo bước đến ván cầu nằm bên hông hàng hiên.
Tôi muốn ngăn bà ta lại, nhưng tôi không thể. Queenie đang nằm trong lòng tôi, gào thét và vùng vẫy tứ tung. Rồi đầu bà đập xuống boong tàu như một quả dưa hấu. Tôi liền túm lấy bà bằng cả hai tay.
Camellia vội vàng đuổi theo người phụ nữ kia, nhoài người qua cổng và vươn đôi tay khẳng khiu qua từng song sắt. "Bà không được đem cái mũ của mẹ tôi đi đâu cả."
Người phụ nữ kia cất thêm bước nữa, nhưng nếu bà ta biết Camellia, bà ta sẽ không làm thế. Em gái tôi có thể chỉ mới mười tuổi, nhưng con bé không chỉ thừa hưởng mái tóc dày đen bóng của Briny mà còn cả tính cách nóng nảy của ông nữa. Khi Briny nổi điên, ông sẽ phát rồ tới mức ngu ngốc mù quáng, Zede Già đã bảo như thế. Tính cách đó sẽ làm cậu bị giết trên sông đấy. Zede đã cảnh báo cha tôi vài lần khi thuyền của chúng tôi buộc gần nhau, và việc này xảy ra khá nhiều lần. Zede đã là bạn của Briny kể từ ngày đầu tiên Briny định cư trên sông. Ông ấy đã dạy cho Briny rất nhiều điều.
"Mày đúng là đứa hỗn láo. Miệng lưỡi xấc xược." Một bàn tay to bè đen thùi lùi giữ chặt cánh tay Camellia và lôi mạnh con bé lên. Camellia liền bám chặt vào song sắt khiến tôi nghĩ xương vai của con bé sẽ gãy lìa ra.
Chưa tới hai giây, Camellia quay ngoắt lại và cắn vào tay người phụ nữ kia. Bà ta rú lên và loạng choạng lùi lại khiến con thuyền chao đảo.
Queenie bỗng hét lên.
Sấm rền vang ở phía xa.
Chớp lóe lên làm màn đêm sáng rực như ban ngày, rồi lại khoác lên mình tấm khăn choàng đen kịt.
Briny ở đâu rồi? Tại sao ông lại đi lâu như thế?
Một ý nghĩ tồi tệ chợt nảy ra trong tâm trí tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái xuồng nhỏ bị đứt dây trôi đi và Briny không thể tìm thấy nó? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông đã chạy đi mượn một cái xuồng khác của ai đó sống trong khu nhà nổi? Chỉ một lần trong đời, tôi ước gì Briny đừng cố tránh né mọi người. Ông chưa từng thắt chặt mối quan hệ với khu trại trên sông, và người dân biết thuyền của chúng tôi đều thừa hiểu là họ không được đặt chân lên đây trừ phi họ được mời. Briny bảo rằng có những người tốt sống trên sông nhưng cũng có những kẻ mà ta chẳng thể tin tưởng, vì thế tốt nhất là ta nên có khả năng nhìn nhận con người từ xa.
Queenie quẫy đá và hất ngã Gabion. Thằng bé đập tay xuống sàn, rú lên một tiếng thật cao, thật dài. Lark thì chạy trốn vào trong nhà vì bà mụ không còn ở đó. Còn Queenie sắp chết trong lòng tôi. Cần phải có ai đó cứu bà.
Ở đầu ván cầu, Camellia không hề nhúc nhích, vẻ khinh bỉ trên mặt con bé thách thức người phụ nữ kia dám động vào con bé lần nữa. Camellia thà chiến đấu còn hơn đứng đó nhìn. Con bé sẽ bắt rắn bằng tay không và đánh nhau với lũ con trai ở thị trấn ven sông mà chẳng hề suy nghĩ thấu đáo trước khi làm.
"Bà phải trả lại cái mũ của mẹ tôi!" Con bé hét lên át đi tiếng gào khóc của Gabion. "Và bà cũng không cần lấy con cá nào cả. Chỉ việc cút khỏi thuyền của chúng tôi trước đi chúng tôi đi tìm cảnh sát, trình báo với họ rằng một phụ nữ da màu đã cố giết mẹ chúng tôi và nhẫn tâm lừa chúng tôi. Họ sẽ treo cổ bà lên cây, họ sẽ làm thế đấy." Con bé ngửa đầu, thè lưỡi, và bụng tôi trở nên nặng trịch. Chỉ mới hai tuần trước, vào thứ Tư, chúng tôi đã nhìn thấy một người đàn ông bị treo lủng lẳng trên cái cây ở phía cửa sông. Một gã đàn ông da màu mặc đồ bảo hộ lao động. Chẳng hề có ngôi nhà nào trong phạm vi vài dặm quanh đây, và người đàn ông kia bị treo ở đó lâu tới nỗi đám chim ó đã lùng được gã.
Chỉ có Camellia mới sử dụng một thứ như thế để cố đạt được điều mình muốn. Nghĩ đến việc đó thôi cũng làm tôi thấy phát ốm.
Có lẽ đó là lý do tại sao Queenie rơi vào tình trạng tồi tệ như bây giờ, một giọng nói thì thầm trong đầu tôi. Có lẽ tất cả chuyện này xảy ra bởi vì Briny không dừng lại, cắt dây hạ người đàn ông đó xuống và tìm người thân của gã để họ có thể chôn cất gã tử tế. Có lẽ giờ chính người đàn ông đó đang dõi mắt nhìn theo từ khu rừng cũng nên.
Queenie đã cầu xin Briny đi lên bờ và lo liệu cho cái xác, nhưng Briny không chịu nghe. Chúng ta còn phải nghĩ đến lũ trẻ, Queen à, ông nói. Chúng ta không biết người nào đã treo cổ gã hay có ai đó đang ở đâu đó quan sát hay không. Chúng ta tốt nhất cứ đi xuôi dòng thôi.
Bà mụ giật phăng cái mũ đỏ của Queenie khỏi giỏ, ném xuống đất và giẫm bẹp nó, sức nặng của bà ta làm sàn thuyền tròng trành. Bà ta lảo đảo bước xuống ván cầu, sau đó chộp lấy cái đèn bão bị vứt lại trên bờ. Điều cuối cùng bà ta làm chính là lấy luôn xâu hai con cá trê. Rồi bà ta bỏ đi và chửi rủa chúng tôi suốt chặng đường.
"Và ác quỷ có thể sẽ đến bắt bà đấy!" Camellia nói vọng theo, nhoài người qua chấn song ở hàng hiên. "Đó là hình phạt bà nhận được vì tội ăn cắp!" Camellia đột ngột ngừng lặp lại những lời lẽ thô tục của người phụ nữ kia. Suốt mười năm, con bé đã ăn đủ xà phòng để dọn sạch bên trong bụng của cả một con cá voi. Thực tế là con bé được nuôi lớn bằng xà phòng. Thật đáng kinh ngạc khi bọt bong bóng không tuôn ra khỏi tai con bé. "Ai đó đang đến đấy. Im nào, Gabion." Túm lấy Gabby và bịt miệng thằng bé lại, Camellia dỏng tai nghe ngóng âm thanh trong màn đêm. Tôi cũng nghe thấy tiếng động cơ văng vẳng đâu đây.
"Em đi xem coi có phải là Briny hay không." Tôi bảo Fern, và con bé liền bật dậy định đi kiểm tra nhưng Camellia bỗng đẩy Gabby cho con bé.
"Giữ thằng bé im lặng." Camellia đi qua hàng hiên, nhoài người qua chấn song bên hông thuyền, và lần đầu tiên tôi mới nghe được vẻ nhẹ nhõm trong giọng con bé. "Xem ra Briny đã tìm được Zede."
Cảm giác nhẹ nhõm như tấm chăn ấm áp bao trùm lấy tôi. Nếu ai đó có thể làm mọi thứ trở nên đúng đắn thì đó phải là Zede Già. Thậm chí tôi không hề biết ông ấy luẩn quẩn quanh đảo Bùn, nhưng Briny có lẽ biết. Họ luôn giữ liên lạc với nhau trên sông bằng cách này hay cách khác. Lần cuối tôi nghe nói thì Zede đang ở trong đất liền, trông nom người chị gái phải chuyển đến viện dưỡng lão vì bà ấy bị bệnh lao phổi.
"Zede đến rồi." Tôi cúi người lại gần, thì thầm với Queenie. Hình như Queenie nghe thấy nên dịu đi một chút. Zede sẽ biết phải làm gì. Ông ấy sẽ xoa dịu sự điên cuồng của Briny, gạt nỗi lo âu khỏi mắt cha tôi, và bắt ông phải suy nghĩ. "Zede đến rồi, Queenie. Mọi việc sẽ ổn. Rồi sẽ ổn thôi..." Tôi cứ lặp đi lặp lại cho đến khi hai người kia cập bờ đến chỗ Camellia và leo lên ván cầu.
Briny đi qua hàng hiên chỉ bằng hai sải bước, quỳ xuống bên cạnh Queenie, bế thốc bà lên và cúi đầu gần sát mặt bà. Tôi cảm thấy sức nặng của bà không còn nữa, hơi ấm của bà biến mất khỏi da tôi. Sương đêm dần buông xuống, và tôi đột ngột thấy ớn lạnh. Tôi liền đứng dậy, vặn đèn bão lớn lên và quấn chặt cánh tay vòng quanh người.
Zede bước lại gần, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Queenie, rồi mở hé tấm chăn và thấy máu dính đầy khắp nơi. Ông ấy đặt tay lên bụng mẹ tôi, chỗ vệt máu đỏ ướt đẫm loang trên váy bà. "Cô Foss?" Giọng ông ấy đều đều và rõ ràng. "Cô Foss? Con nghe ta nói chứ?"
Queenie thốt ra tiếng gì đó có thể là từ vâng, nhưng âm thanh ấy tắt ngấm đằng sau hàm răng nghiến chặt, và bà vùi mặt vào ngực Briny.
Miệng Zede lộ vẻ nghiêm nghị bên trong bộ râu xám dày cộm của ông ấy. Đôi mắt đầy tơ máu của ông thả lỏng, ánh lên vẻ bình tĩnh. Ông ấy hít một hơi qua lỗ mũi to bè đầy lông lá rồi thở ra qua đôi môi mím chặt. Mùi rượu whisky và thuốc lá nồng nặc, nhưng điều đó lại tạo ra cảm giác thoải mái. Chí ít đây là điều duy nhất về đêm nay còn giống như mọi khi.
Ông ấy nhìn Briny và khẽ lắc đầu. "Con gái Queenie, bọn ta sắp đưa con rời khỏi thuyền, con nghe ta nói chứ? Sau đó bọn ta sẽ đưa con tới bệnh viện bằng tàu Jenny. Chuyến đi băng qua sông sẽ gian khổ lắm. Nhưng con là một cô gái kiên cường, con nghe hiểu lời ta mà phải không?"
Rồi ông ấy giúp Briny bồng mẹ tôi lên khỏi sàn, và tiếng hét của bà xé toạc màn đêm như đám phụ nữ ở New Orleans giựt rách tấm mạng tang che mặt. Bà mềm rũ trong vòng tay của Briny trước khi họ kịp đưa bà lên tàu.
"Giờ giữ lấy con bé." Zede bảo Briny, sau đó ông ấy nhìn tôi và chĩa ngón tay cong vòng đã bị gãy trong Chiến tranh Tây Ban Nha. "Cháu hãy dẫn bọn nhỏ vào nhà và bắt tụi nó lên giường ngủ hết đi, cháu gái. Và cứ ở nguyên trong nhà. Ta sẽ lái tàu trở về đây trước sáng mai nếu cơn bão đi qua, nhung nếu cơn bão vẫn kéo dài, thuyền Lizzy Mae sẽ bị neo lại ở vùng nước xuôi dòng một lát. Thuyền của cháu vẫn đậu ở đây. Có một thằng nhóc sống trên Lizzy với ta. Ngay bây giờ nó là một tay quan sát gan lì. Nó đã từng thử sống lang bạt trên tàu hỏa và bị bọn cớm đường sắt truy lùng. Tuy nhiên, nó sẽ không làm hại cháu đâu. Ta đã bảo nó tạt qua đây vào sáng mai nếu nó không nghe được chỉ thị gì khác từ ta."
Rồi ông ấy quay động cơ khiến nó khởi động ầm ầm. Tôi nhìn chằm chằm đống cặn dầu bắn tung tóe trong ánh sáng tỏa ra từ đèn bão. Tôi không muốn nhìn thấy đôi mắt của Queenie nhắm lại và miệng bà nhăn nhó đau đớn như thế.
Camellia nhảy khỏi lan can và khéo léo đáp xuống mũi thuyền đáy bằng.
Zede liền chỉ tay về hướng của Camellia. "Cháu nên quan tâm đến chị gái mình, nhóc tì. Đừng làm bất cứ việc gì mà chưa hỏi qua Rill. Cháu hiểu rồi chứ?"
Mũi Camellia nhăn lại kéo theo đám tàn nhang trên hai gò má con bé.
"Cháu hiểu rồi chứ?" Zede hỏi lại. Ông ấy biết đứa nào trong số lũ nhóc chúng tôi thường thích đi lung tung khắp nơi và khơi mào rắc rối.
"Mellia!" Nỗi sợ hãi của Briny rõ ràng theo từng phút.
"Tuân lệnh ạ." Camellia trả lời, nhưng con bé nhìn chẳng có vẻ gì là vui cả.
Rồi Briny quay sang tôi, tựa như ông đang cầu xin chứ không phải căn dặn tôi. "Con hãy trông chừng mấy đứa nhỏ nhé, Rill. Để ý đến mọi người, cho đến khi bọn ta trở về, Queenie và ta."
"Bọn con sẽ ngoan. Con hứa đấy. Con sẽ để ý đến mọi người. Bọn con sẽ không đi đâu cả."
Zede xoay tay cầm bánh lái, rồi quay van bướm, và Phù Thủy Sông đưa mẹ tôi biến mất vào màn đêm. Cả năm chị em chúng tôi chạy tới lan can thuyền, đứng sóng đôi kề nhau và dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng đen nuốt chửng toàn bộ con tàu Jenny. Chúng tôi lắng nghe sóng đập vào thân tàu, con tàu nhấp nhô trên mặt sông như một con ngựa háu đá gầm rú, rồi yên lặng, sau đó lại gầm lên. Ở phía xa, con tàu kéo hồi còi báo hiệu có tàu đi trong sương mù. Tiếng huýt sáo của người quản lý tàu. Hòa lẫn cả tiếng chó sủa.
Rồi màn đêm trở nên yên tĩnh.
Fern quấn quanh chân tôi như một con khỉ, còn Gabby đi vào nhà cùng với Lark, vì thằng bé thích Lark nhất. Cuối cùng chúng tôi chỉ biết đi vào trong nhà và nghĩ xem mình sẽ ăn gì. Tất cả những thứ chúng tôi có chỉ là cái bánh bắp nướng và vài quả lê mà Briny đã trao đổi ở Wilson, Arkansas. Chúng tôi đã ở đó ba tháng và đi học cho đến khi trường nghỉ hè. Đến lúc đó thì Briny đã lại bắt đầu cảm thấy ngứa tay ngứa chân. Và ông sẵn sàng trở về với nước.
Bình thường, Briny chưa từng đưa chúng tôi tới bờ sông gần một thành phố lớn như Memphis, nhưng Queenie cứ càm ràm mình bị tù túng kể từ ngày hôm kia. Mặc dù bà nên sớm nghĩ đến điều đó, sau khi đã sinh tới năm đứa, bà biết rõ chúng tôi nên neo tàu lại và ở yên tại chỗ.
Bên trong thuyền Arcadia lúc này, tất cả đều kêu ca, lo lắng, nóng nảy và cáu gắt. Camellia cứ càm ràm vì tôi khép luôn cửa chính thay vì chỉ đóng cửa lưới, điều đó làm căn phòng càng nóng hầm hập và khó chịu, ngay cả khi cửa sổ mở toang.
"Im lặng." Tôi rít lên, và dọn sẵn bữa tối. Năm chị em tôi ngồi thành vòng tròn trên sàn nhà, vì có vẻ không đúng lắm khi ngồi ở bàn mà hai ghế cuối bỏ trống.
"Em dói.[*]" Môi của Gabion bĩu ra sau khi nuốt hết thức ăn. Thằng bé ăn nhanh còn hơn cả con mèo đi lạc nữa.
[*]Gabion muốn nói là “em đói”, vì nói chưa rành nên không rõ chữ.
Tôi xé một mẩu bánh bắp nướng và cuộn lại đưa đến gần miệng thằng bé. "Em ngốn thức ăn quá nhanh đó." Thằng bé há miệng như con chim non mỗi lần tôi đưa đồ ăn đến gần, rồi cuối cùng tôi thảy mẩu bánh vào miệng thằng bé.
"Ừmmm." Thằng bé ậm ừ rồi xoa bụng.
Fern chơi trò đó với thằng bé và Lark cũng làm thế. Lúc trò chơi kết thúc, Gabby đã ăn sạch gần hết đồ ăn. Ngoại trừ khẩu phần của Camellia, vì con bé đã ăn hết sạch.
"Em sẽ điều khiển dây lưỡi câu vào sáng mai." Camellia lên tiếng, như thể bù đắp cho tính ích kỷ của mình.
"Zede đã bảo chúng ta ở yên tại chỗ mà." Tôi nhắc.
"Khi nào Zede quay trở lại hay anh chàng kia đến, thì em sẽ ngồi yên."
Con bé không thể nào tự điều khiển dây lưỡi câu, và con bé thừa biết điều đó. "Thậm chí thuyền nhỏ cũng chẳng hề có ở đây. Briny đã chèo thuyền đi theo tàu của Zede rồi."
"Đó là chuyện của ngày mai."
"Ngày mai Briny sẽ trở lại. Cùng Queenie và hai đứa bé nữa."
Rồi chị em tôi nhìn nhau, chỉ có Camellia và tôi. Tôi cảm thấy Lark và Fem đang nhìn chúng tôi, nhưng chỉ có hai chị em tôi đủ hiểu chuyện để cùng chia sẻ nỗi lo lắng này. Camellia nhìn về phía cánh cửa, và tôi cũng thế. Hai chị em tôi đều biết rằng chẳng ai bước qua cánh cửa đó đêm nay đâu. Trước đây, chúng tôi chưa từng ở một mình trong đêm. Queenie luôn ở nhà, thậm chí khi Briny đang đi săn, chơi bida lừa đảo hay bắt ếch.
Gabion lăn đùng trên tấm thảm bện của Queenie và nhắm mắt lại, hàng lông mi nâu hung đỏ thật dài chạm nhẹ vào gò má thằng bé. Tôi vẫn cần mặc tã cho thằng bé đêm nay, nhưng tôi sẽ làm việc đó khi nào thằng bé ngủ say, như Queenie thường làm. Vì hay dùng bô vào ban ngày, Gabby sẽ nổi cáu nếu chúng tôi mặc tã cho nó.
Bên ngoài, sấm nổ đùng đoàng, chớp lóe sáng và bầu trời đầy sương mù. Zede và Briny đã đưa được mẹ tôi băng sông cập bờ chưa? Tôi tự hỏi. Có phải bà đang ở chỗ bác sĩ, những người có thể chữa trị cho bà như cách họ đã làm cho Camellia khi tình trạng viêm ruột thừa của con bé chuyển biến xấu?
"Em hãy đi đóng chặt các cửa sổ nhìn ra con sông. Chị có cảm giác là trời chưa mưa được đâu." Tôi bảo Camellia, và con bé thậm chí chẳng thèm tranh luận. Lần đầu tiên, con bé tỏ ra bối rối. Con bé không chắc điều gì là tốt nhất. Vấn đề là, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Gabion há miệng và bắt đầu ngáy. Chí ít, một trong mấy đứa nhỏ sẽ không la lối om sòm đêm nay. Lark và Fern lại là chuyện khác. Đôi mắt xanh to tròn của Lark lộ đầy vẻ hoang mang, và con bé thì thầm. "Em muốnnn Queenie cơ. Em sợ."
Tôi cũng muốn nhìn thấy Queenie, nhưng tôi không thể nói điều đó với các em mình. "Im lặng nào. Em đã sáu tuổi. Không còn bé nữa. Hãy đi đóng cửa lại trước khi gió nổi lên và cuốn phăng quần áo của em. Chúng ta sẽ đổi sang giường lớn và ngủ ở đó, cả năm chị em ta. Giống như mỗi khi Briny vắng nhà."
Cơ thể tôi mềm rũ như không xương và mệt lử, nhưng tâm trí tôi vẫn hoạt động điên cuồng. Tôi chẳng thể nào suy nghĩ rõ ràng, những từ ngữ vô nghĩa cứ quay cuồng trong đầu, giống như con tàu Phù Thủy Sông chạy hướng tới vùng nước nông, lay động cành lá, kéo theo mồi câu và rác rưởi.
Việc đó cứ tiếp tục diễn ra cho đến khi tôi không còn nghe thấy tiếng rên rỉ, kêu ca, cười khúc khích, khụt khịt mũi. Camellia kích động, khơi gợi những âm thanh đó lên bằng cách gọi Fern là kẻ ngốc, Lark là nhóc tì và một từ thô tục khác mà con bé không được phép nói ra.
Một điều cuối cùng, khi tất cả chúng tôi đã nằm yên vị trên chiếc giường lớn và tôi vặn đèn nhỏ xuống, tôi sẽ nhặt cây thánh giá có tượng người đàn ông bằng thiếc lên và treo trở lại trên tường. Briny chưa từng cầu nguyện với người đàn ông đó, nhưng Queenie thì thường xuyên, và đêm nay ông ta là người duy nhất hiện diện ở đây để trông chừng chúng tôi.
Quỳ gối trước khi trèo vào giường, tôi thì thầm từng từ Ba Lan mà tôi biết với người đàn ông đó.