Chương 5 Avery
Tôi sẽ chỉ ở lại một lát thôi." Tôi nói với nhân viên thực tập của Leslie, khi cậu ta đậu xe bên dưới mái cổng viện dưỡng lão.
Cậu ta dừng lại nửa chừng khi đang bước khỏi cửa xe. "Ồ... được rồi ạ. Tôi đoán là mình sẽ chỉ ngồi đây và giải quyết mấy bức thư điện tử." Cậu ta có vẻ thất vọng khi tôi không cần người hộ tống. Tôi cảm giác ánh nhìn tò mò của cậu ta dõi theo khi tôi xuống xe và đi tới tiền sảnh.
Giám đốc đang đợi tôi trong văn phòng của bà ta. Chiếc vòng của bà nội Judy thì đang nằm trên bàn làm việc. Đôi mắt đính đá quý của đám chuồn chuồn sáng lấp lánh khi tôi đeo lại báu vật thất lạc ấy vào cổ tay.
Chúng tôi tán gẫu một chút về sự kiện ngày hôm nay trước khi giám đốc xin lỗi về rắc rối xảy ra. "Chúng tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn với bà Crandall." Bà ta thừa nhận. "Thật tội nghiệp. Bà ấy hầu như không nói chuyện với bất cứ ai. Bà ấy chỉ... đi thơ thẩn qua những hành lang và mấy khu vườn cho tới giờ đóng cửa ban đêm. Sau đó bà ấy cứ ở lì trong phòng, trừ phi có các tình nguyện viên đến đây chơi đàn dương cầm. Bà ấy có vẻ thích âm nhạc, nhưng thậm chí khi nhạc vang lên, chúng tôi cũng không thể nào thuyết phục bà ấy tham gia với những người khác. Thường thì nỗi đau buồn và việc thay đổi nơi chốn có thể là vấn đề mà tinh thần lẫn thể xác chẳng thể xử lý."
Ngay lập tức, tôi mường tượng ai đó nói về bà nội Judy y như vậy. Tim tôi chợt quặn đau vì May, người phụ nữ đáng thương đó. "Tôi chỉ hy vọng bà ấy không phải lo âu. Tôi đoan chắc bà ấy không cố tình lấy chiếc vòng này. Có thể tôi sẽ để bà ấy giữ chiếc vòng nếu như nó không phải là vật gia truyền lâu đời."
"Ôi trời đất, không đâu. Tốt nhất là bà ấy nên trả lại. Một trong những điều mà các bệnh nhân của chúng tôi đôi khi khó chấp nhận chính là họ không được đem theo nhiều đồ đạc cá nhân đến đây. Họ có khuynh hướng nhìn ngắm mọi thứ quanh viện dưỡng lão và nghĩ ai đó đã lấy cắp tài sản của họ. Chúng tôi thường xuyên phải hoàn trả lại đồ bị trộm. Bà Crandall vẫn đang cố thích nghi với việc rời khỏi nhà mình. Ngay bây giờ bà ấy cảm thấy hoang mang và rối loạn, nhưng đó là điều tự nhiên thôi."
"Tôi biết đó là sự chuyển đổi khó khăn." Dinh thự tọa lạc trên đường Lagniappe của bà nội tôi vẫn đóng chặt cửa, cất giữ mọi thứ bên trong. Chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng quyết định xem nên làm gì với những món đồ kỷ niệm lâu đời và vô số vật gia truyền. Cuối cùng, như mọi khi, ngôi nhà cũng sẽ được giao lại cho thế hệ kế tiếp. Hy vọng rằng một trong ba chị em tôi sẽ dọn đến nơi đó, và hầu hết những món đồ cổ có thể được giữ lại. "Bà Crandall có người thân nào đến thăm không?" Tôi cố ý không đề cập đến câu chuyện về người em đã chết. Tôi cảm thấy có lỗi khi nói tới người phụ nữ này như thể người đó là... một loại nghiên cứu tình huống nào đó vậy. Dù sao bà ấy cũng là một con người, giống như bà nội Judy.
Bà giám đốc cau mày, lắc đầu. "Chẳng có ai sống ở gần đây cả. Con trai bà ấy đã qua đời vài năm trước. Bà ấy có cháu, chúng đã tái hôn nhưng cũng không ra đâu vào đâu, không có đứa nào ở gần đây cả, chuyện rắc rối lắm. Họ đang cố làm hết sức, và trung thực mà nói, bà Crandall chẳng hề để mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Ban đầu bà ấy được đưa đến một viện dưỡng lão ở gần nhà, rồi bà ấy cố bỏ trốn. Gia đình đã chuyển bà ấy đến đây vì nghĩ rằng khoảng cách có thể hữu ích. Trong hai tuần, bà ấy đã cố bỏ trốn ba lần. Mất phương hướng và chống đối chẳng phải điều khác thường gì đối với những người mới. Chúng tôi chỉ hy vọng rằng bà ấy sẽ khá hơn khi bà ấy đã thích nghi một chút. Tôi không muốn thấy bà ấy bị chuyển đến khoa Alzheimer,[*] nhưng..." Bà ta bỗng mím chặt môi, dường như nhận ra mình không được phép kể cho tôi nghe toàn bộ việc này.
[*]Hội chứng suy giảm trí nhớ, là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi.
"Tôi thật lòng xin lỗi." Tôi không thể nào ngừng cảm thấy như mình đã tạo nên một tình huống tồi tệ hơn. "Liệu tôi có thể gặp bà ấy... chỉ để cảm ơn bà ấy vì trả lại chiếc vòng của tôi không?"
"Chính xác thì... bà ấy không trả lại. Một y tá đã thấy bà ấy đang cầm chiếc vòng."
"Chí ít tôi muốn nói với bà ấy tôi cảm kích vì có lại được chiếc vòng." Chủ yếu là tôi chỉ lo rằng bà giám đốc có vẻ quá... lạnh lùng vói toàn bộ chuyện này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi gây rắc rối cho May? "Chiếc vòng này là một trong những món nữ trang yêu thích của bà nội tôi." Tôi nhìn xuống chiếc vòng tạo hình đám chuồn chuồn vàng có mắt đính ngọc hồng lựu và sống lưng nhiều màu.
"Chúng tôi không giới hạn người đến thăm các cụ cao tuổi sống ở đây, nhưng có lẽ tốt hơn là cô không nên làm thế. Dù sao bà Crandall rất có thể sẽ không nói chuyện với cô. Chúng tôi sẽ cho bà ấy biết chiếc vòng đã được hoàn trả lại và mọi thứ đều ổn."
Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện bằng việc tán gẫu vui vẻ một chút về tiệc sinh nhật sáng nay, sau đó chúng tôi chia tay ở cửa văn phòng của bà ta. Trên đường trở ra, tôi đi ngang qua một hành lang đặt những tấm thẻ ghi tên và số phòng được xếp gọn trong khe kim loại.
MAY CRANDALL, phòng 107. Tôi liền rẽ qua góc nhà.
Phòng 107 nằm ở cuối hành lang đó. Cửa phòng hé mở. Chiếc giường đặt ở nửa gian phòng phía trước, nửa còn lại bỏ trống. Bức màn treo ngăn cách ở giữa phòng đã được kéo lại. Tôi bước vào trong và thì thầm. "Xin chào? Bà Crandall?" Không khí đượm mùi cũ kĩ, dù đèn tắt hết nhưng tôi vẫn nghe được tiếng thở khò khè của ai đó. "Bà Crandall?" Cất thêm một bước nữa, tôi có thể thấy đôi chân thò ra khỏi chăn trên chiếc giường còn lại. Đôi chân ấy bị teo nhỏ và cong gập vào. Như thể chúng đã không còn phải nâng đỡ trọng lượng cơ thể từ rất lâu rồi. Đôi chân đó không thể nào là của bà Crandall.
Tôi quan sát khu vực chắc chắn là nơi ở của bà Crandall. Chỗ đó nhỏ, đơn điệu và ít nhiều mang vẻ u buồn. Trong khi căn hộ nhỏ mới toanh của bà nội Judy được trang bị ghế trường kỷ, ghế đơn, bàn trò chơi và nhiều tranh ảnh yêu thích trang trí khắp phòng, thì căn phòng này lại có vẻ như người sử dụng chả hề có ý định ở lại. Chỉ có một món đồ cá nhân duy nhất đặt trên tủ đầu giường: khung ảnh với phần giá đỡ bằng nhung đã phai màu bám đầy bụi bặm đằng sau.
Tôi biết mình không nên tò mò, nhưng tôi vẫn có thể thấy hình ảnh May ngước nhìn tôi bằng đôi mắt màu lục nhạt, ánh lên vẻ như đang cần gì đó, xen lẫn cả sự tuyệt vọng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà ấy đã cố bỏ trốn khỏi nơi này vì ai đó đang ngược đãi bà ấy? Là một công tố viên liên bang, bạn không thể nào không biết đến những trường hợp ngược đãi người lớn tuổi khủng khiếp. Các tội ác mang tính liên bang dính đến việc bán hàng lừa đảo qua điện thoại, đánh cắp thông tin cá nhân và chôm chỉa tấm séc an sinh xã hội, những trường hợp đó sẽ thuộc thẩm quyền xử lý của chúng tôi. Có quá nhiều trường hợp người trẻ chỉ chực chờ chiếm đoạt tiền bạc của những người thân tuổi già sức yếu. Bà Crandall có thể có những đứa cháu rất tuyệt vời, nhưng thật khó tưởng tượng tại sao họ lại bỏ mặc bà ấy một mình ở đây, trong điều kiện thế này thay vì chuyển bà ấy đến nơi nào đó mà một trong số họ có thể quan tâm chăm sóc cho bà.
Mình chỉ muốn khẳng định chắc chắn mà thôi, tôi tự nhủ. Người nhà Stafford vốn có ý thức trách nhiệm bẩm sinh trong người. Điều đó làm tôi cảm thấy mình có trách nhiệm chú ý đến tình trạng sức khỏe của người xa lạ, nhất là những người bất lực và thiếu vắng sự quan tâm. Từ thiện là công việc phụ không chính thức toàn thời gian của mẹ tôi.
Không may là khung ảnh kia lại đang quay về phía bức tường. Nó được đúc từ nhựa celluloid[*] màu ngà óng ánh nhiều màu, đồng điệu với lọ phấn bột và chổi cọ, lược và đồ móc khuy từ thập niên ba mươi và bốn mươi. Ngay cả khi nghiêng người, tôi cũng không tài nào nhìn được bức ảnh.
[*]Là một loại hợp chất dẻo được tạo ra từ nitrocellulose và long não, dùng làm đồ chơi, đồ trang điểm, v.v...
Cuối cùng, tôi chỉ cứ thế làm điều mình muốn. Tôi xoay khung ảnh lại. Màu đỏ nâu và bạc trắng viền xung quanh, bức ảnh là hình chụp vội một đôi trẻ đứng bên bờ hồ hay bờ ao gì đó. Chàng trai đội mũ phớt mềm tả tơi và cầm cần câu. Gương mặt anh ta không thể nhìn rõ, chỉ thấy mắt đen và tóc đen. Anh ta có vẻ điển trai. Từ dáng đứng đặt một chân trên khúc gỗ, đôi vai mảnh dẻ ngả ra sau, hết thảy đều nói lên vẻ tự tin, gần như là thách thức. Giống như anh ta đang thách thức nhiếp ảnh gia bắt được anh ta.
Người phụ nữ kia đang mang thai. Gió thổi bay chiếc đầm hoa của cô ta, phác họa cái bụng lớn quá khổ so với đôi chân dài khẳng khiu. Mái tóc vàng óng dày cộm buông dài với những lọn hơi xoăn xuống tới gần thắt lưng của cô ta. Phần tóc đằng trước được vấn lên thành hình vòng cung rối bù, giống kiểu tóc của mấy bé gái. Đó là điều đầu tiên làm tôi chú ý đến cô gái đó. Cô ta trông như một thiếu nữ đang mặc bộ đồ hóa trang diễn kịch ở trường vậy. Có lẽ là vở Chùm nho Uất hận.
Điều thứ hai làm tôi chú ý là cô ta nhắc tôi nhớ tới bà nội. Tôi chớp mắt, nhoài người lại gần hơn và nghĩ đến những bức ảnh chúng tôi đã cẩn thận treo ở phòng của bà nội Judy cách đây không lâu. Đặc biệt có một tấm ảnh chụp trong chuyến du lịch tốt nghiệp trung học của bà. Bà đang ngồi ở bến tàu tại đảo Coney, mỉm cười nhìn vào ống kính máy ảnh.
Có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng ra nét tương đồng. Căn cứ vào quần áo, bức ảnh này đã quá xưa nên cô gái kia khó có thể là bà nội Judy. Người bà luôn ăn diện hợp thời trang của tôi sẽ không đời nào mặc quần áo như thế, nhưng ngay bây giờ điều duy nhất tôi có thể nghĩ khi nhìn xuyên qua lớp kính là người đó có thể là bà. Tôi cũng nhìn thấy cả nét tương đồng với cháu gái Courtney của mình, và dĩ nhiên là giống tôi nữa.
Tôi lấy điện thoại di động ra và cố đưa ống kính tập trung chụp ảnh trong ánh sáng lờ mờ thế này.
Chỉ chữ thập của máy ảnh cứ dao động. Tôi chụp thật nhanh. Nhưng bức ảnh quá mờ. Tôi chuyển bức ảnh đến gần giường, thử lại lần nữa. Vì lý do nào đó, bật đèn lên khiến tôi cảm giác như đã đi quá giới hạn. Còn nếu tôi sử dụng đèn nháy, ánh sáng sẽ làm lớp kính bị lóa. Nhưng tôi muốn có bức ảnh đó. Có lẽ cha tôi có thể nói cho tôi biết là ông có nhận ra những người này hay không. Hoặc có lẽ, một khi trở về nhà và xem lại, tôi sẽ nhận ra mình chỉ suy nghĩ quá nhiều. Bức ảnh này quá cũ và hình ảnh cũng chẳng được rõ ràng.
"Thật bất lịch sự khi xâm phạm không gian của người khác mà không được mời."
Tôi giật mình bật dậy trước khi kịp chụp thêm tấm nữa. Điện thoại trượt khỏi tay và rơi nhanh xuống đất. Tôi giống như nhân vật hoạt hình chuyển động chậm, hớp lấy không khí.
May Crandall bước qua cửa trong khi tôi nhặt điện thoại rơi dưới gầm giường. "Cháu thành thật xin lỗi. Cháu chỉ..." Chẳng có lời giải thích hợp lý nào cho vấn đề này cả. Không có gì hết.
"Chính xác thì cô định làm gì thế?" Khi tôi quay lại, bà ấy kinh ngạc giật lùi. cằm bà ấy rụt vào cổ, rồi từ từ rướn ra. "Cô đã trở lại." Tầm mắt bà ấy quét tới khung ảnh, nói với tôi rằng bà ấy biết khung ảnh đã bị di chuyển. "Và cô là một người trong số bọn họ phải không?"
"Ai cơ ạ?"
"Bọn người kia." Một bàn tay vung ra, ý chỉ nhân viên ở viện dưỡng lão. Rồi bà ấy vươn người lại gần hơn. "Bọn họ đã giam cầm ta ở đây."
Tôi chợt nghĩ đến câu chuyện Leslie từng kể - ngôi nhà và xác chết của người em gái. Có lẽ còn có vấn đề gì khác ngoài nỗi đau buồn và cảm giác mất phương hướng liên quan ở đây. Tôi thực sự không biết gì về người phụ nữ này.
"Ta thấy cô đeo cái vòng của ta." Bà ấy chỉ vào cổ tay tôi.
Lời nói của bà giám đốc chợt xuất hiện trong tâm trí tôi. Bà ấy hầu như không nói chuyện với bất cứ ai. Bà ấy chỉ... đi thơ thẩn qua những hành lang và mấy khu vườn...
Nhưng bà ấy đang nói chuyện với tôi.
Tôi ngăn mình kéo chiếc vòng chạm trổ hình chuồn chuồn lại gần, đặt tay bên trên và áp chặt vào ngực. "Cháu xin lỗi. Nhưng chiếc vòng này là của cháu. Ắt hẳn nó đã tuột ra khi bà nắm chặt cổ tay cháu vào sáng nay... lúc ở tiệc sinh nhật?"
May chớp mắt nhìn tôi như thể bà ấy không biết tôi đang nói về điều gì. Có lẽ bà ấy đã quên mất bữa tiệc chăng?
"Bà có một cái giống thế này sao?" Tôi hỏi.
"Tiệc? Không, dĩ nhiên là không." Nỗi oán giận của bà ấy sôi sục bên trong, mạnh mẽ và trào lên như axit.
Có lẽ giám đốc viện dưỡng lão đã đánh giá thấp vấn đề của người phụ nữ này chăng? Tôi nghe nói rằng chứng mất trí nhớ và bệnh Alzheimer có thể biểu hiện bằng dấu hiệu hoang tưởng và kích động. Nhưng tôi chưa bao giờ chứng kiến tình trạng đó. Đôi lúc bà nội Judy hoang mang và thất vọng với chính mình, nhưng bà vẫn duyên dáng và tốt bụng như mọi khi. "Thực ra, ý cháu là, bà từng có chiếc vòng giống thế này ạ?"
"Sao cơ, đúng vậy, ta đã có... cho tới khi bọn họ đưa nó cho cô."
"Không phải. Cháu vẫn luôn đeo nó khi ghé thăm nơi này vào sáng nay. Bà nội đã tặng nó cho cháu. Đây là một trong những món đồ yêu thích của bà. Nếu không thì, cháu có lẽ đã..." Tôi dừng lại trước khi nói Nếu không thì, cháu có lẽ đã để bà giữ chiếc vòng. Lời nói đó nghe có vẻ như xem thường, như thể tôi đang đối xử với bà ấy như một đứa trẻ.
Bà ấy nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu. Rồi đột nhiên, bà ấy có vẻ trở nên hoàn toàn tỉnh táo, sắc sảo. "Có lẽ ta có thể gặp bà nội cô, và chúng ta có thể giải quyết vấn đề này. Bà ấy sống gần đây chứ?"
Bầu không khí trong phòng đột ngột thay đổi. Tôi cảm nhận được điều đó, và việc này chẳng hề liên quan đến lỗ thoát khí trên đầu. Bà ấy muốn điều gì đó từ tôi. "Cháu e rằng không thể. Cháu ước gì mình làm được việc ấy, nhưng không có cách nào cả." Thực ra, tôi sẽ không đời nào để bà nội ngọt ngào của tôi gặp người phụ nữ xa lạ đau khổ này. Càng nói chuyện, bà ấy sẽ càng dễ tưởng tượng đến nơi trú ẩn tồi tàn cùng với xác của người em gái.
"Vậy bà ấy đã qua đời?" Đột nhiên May có vẻ ỉu xìu, dễ bị tổn thương.
"Không phải. Nhimg bà nội cháu phải rời khỏi nhà và chuyển tới viện dưỡng lão."
"Mới đây sao?"
"Khoảng một tháng trước."
"Ôi... ôi, tiếc thật. Ít ra bà ấy vui vẻ khi sống ở đó chứ?" vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa van nài đi theo sau lời nói đó, và nỗi buồn sâu sắc dành cho May tấn công tôi. Cuộc đời của bà ấy như thế nào? Bạn bè, hàng xóm, đồng nghiệp... những người đáng lẽ nên ghé thăm bà ấy, làm tròn bổn phận... giờ họ đang ở đâu? Ít ra bà nội Judy còn có một người khách ghé thăm mỗi ngày, đôi khi có tới hai hoặc ba người.
"Cháu nghĩ là có. Thực ra mà nói, bà nội chỉ sống lẻ loi cô độc trong nhà của mình. Giờ sống ở viện dưỡng lão, bà có nhiều người để nói chuyện, tham gia những bữa tiệc và trò chơi. Học tổ chức các dự án làm đồ thủ công, còn có cả một thư viện lớn với nhiều sách nữa." Chắc chắn họ có vài thứ trong số những lựa chọn đó ở đây. Có lẽ tôi có thể trò chuyện một chút với May Crandall, động viên bà ấy cố gắng thích ứng với cuộc sống và ngừng chống lại các nhân viên. Sự chuyển biến trong cuộc trò chuyện của chúng tôi khiến tôi nghi ngờ rằng bà ấy không hề bị lẫn như vẫn giả vờ.
May nhẹ nhàng lờ đi ngụ ý của tôi và chuyển sang đề tài khác. "Ta tin là ta biết bà ấy. Bà nội cô ấy. Ta nghĩ bọn ta đã tham gia câu lạc bộ chơi bài brit." Rồi bà ấy chĩa khớp tay cong vòng, xương xẩu về phía tôi. "Cô có nét khá giống bà ấy."
"Mọi người đều nói vậy. Đúng thế. Cháu thừa hưởng mái tóc của bà. Còn các chị cháu thì không."
"Và cả đôi mắt của bà ấy nữa." Mọi thứ bỗng trở nên thân mật. Bà ấy như nhìn thấu đến tận xương tủy tôi.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?
"Cháu... Cháu sẽ hỏi bà nội về bà khi nào cháu gặp bà. Nhưng bà nội có thể không nhớ. Bà đã trải qua những ngày tháng tốt đẹp lẫn tồi tệ."
"Không phải tất cả chúng ta đều thế sao?" Môi của May cong vểnh lên, và tôi cố ngăn mình không bật ra một nụ cười e ngại.
Tôi cựa quậy chuyển chỗ và đụng khuỷu tay vào cái đèn đầu giường. Rồi khi chụp lấy nó, tôi lại hất đổ khung ảnh. Tôi vội bắt được trước khi nó rơi xuống, rồi giữ thật chặt và cố kháng cự mong muốn nhìn bức ảnh kĩ hơn.
"Các y tá ở đây... Bọn họ luôn đụng phải cái khung ảnh đó."
"Cháu có thể đặt nó trên nóc tủ quần áo."
"Ta muốn thứ đó ở gần mình."
"Ồ... được ạ." Tôi ước gì mình có thể chụp lén một tấm ảnh mới. Ở góc độ này, khung ảnh không hề bị lóa, và khuôn mặt của người phụ nữ kia thậm chí nhìn còn giống bà nội tôi hơn. Có thể nào là bà nội... hóa trang để diễn kịch không? Bà đã từng là chủ nhiệm câu lạc bộ kịch nói ở trường trung học cơ sở mà. "Thực ra, lúc bà vào phòng, là cháu đang thắc mắc về tấm ảnh này." Vì giờ chúng tôi đã trò chuyện thân thiện hơn, tôi có vẻ được phép hỏi chuyện đó. "Người phụ nữ trong bức ảnh hơi nhắc cháu nhớ đến bà nội."
Điện thoại của tôi bỗng rung lên, nó vẫn cài chế độ im lặng kể từ buổi gặp mặt ở tòa thị chính. Điều đó nhắc tôi nhớ rằng mình đã để Ian chờ trong xe từ nãy đến giờ. Tuy nhiên tin nhắn đó là của mẹ tôi. Bà muốn tôi gọi cho bà.
"Mái tóc cũng giống." May Crandall ôn tồn đồng ý. "Nhưng màu tóc đó không phải là hiếm."
"Đúng vậy, cháu cũng nghĩ thế." Bà ấy không đưa thêm thông tin nào nữa. Tôi do dự đặt khung ảnh trở lại tủ đầu giường.
May nhìn điện thoại của tôi khi nó rung lên lần thứ hai, tin nhắn của mẹ tôi đang đòi được xác nhận. Và tôi chẳng dại gì mà không trả lời.
"Thật vui khi được gặp bà." Tôi cố cáo lỗi ra về.
"Cô phải đi rồi à?"
"Cháu e rằng mình phải đi thôi. Nhưng cháu sẽ hỏi bà nội xem có nhận ra tên bà không."
May thấm ướt môi và khẽ phát ra tiếng tặc lưỡi. "Cô hãy trở lại đây, ta sẽ kể cho cô nghe câu chuyện về bức ảnh đó." Xoay người với sự linh hoạt đáng kinh ngạc mà không cần dùng đến gậy chống, bà ấy bắt đầu đi ra cửa rồi nói thêm. "Có lẽ thế."
Sau đó bà ấy biến mất trước khi tôi kịp trả lời.
Tôi chụp một bức ảnh rõ nét hơn rồi vội rời đi.
Ở tiền sảnh, Ian đang lướt kiểm tra thư điện tử trên điện thoại di động. Dường như cậu ta đã từ bỏ việc ngồi chờ trong xe rồi.
"Tôi xin lỗi vì bắt cậu phải chờ lâu như thế." Tôi lên tiếng.
"Ồ, không sao đâu ạ. Nhờ thế tôi mới có cơ hội sắp xếp hộp thư của mình."
Giám đốc viện dưỡng lão chợt đi qua và cau mày, bà ta có lẽ đang tự hỏi vì sao tôi vẫn còn ở đây. Nếu tôi không phải người nhà Stafford, bà ta chắc chắn đã dừng lại và đặt câu hỏi rồi. Tuy nhiên, bà ta chỉ quay đi và bước tiếp. Thậm chí sau hai tháng quay lại Nam Carolina, tôi vẫn còn thấy lạ lẫm khi nhận được sự đối đãi như nghệ sĩ nhạc rock chỉ vì tên tuổi của gia đình. Ở Maryland, tôi thường quen biết mọi người vài tháng trước khi họ nhận ra cha tôi là một thượng nghị sĩ. Thật tốt khi có cơ hội tự chứng tỏ bản thân mình.
Ian và tôi đi ra xe, và chẳng mấy chốc chúng tôi bị sa lầy vào tình trạng giao thông tắc nghẽn do xây dựng đường sá. Vậy nên tôi đã tận dụng thời gian gọi điện cho mẹ. Giờ bà không thể trả lời trong khi buổi họp mặt DAR đang được tổ chức tại nhà tôi. Sau khi kết thúc, bà sẽ tất bật đảm bảo mọi chiếc đĩa sứ Trung Quốc và ly uống rượu pân được đặt trở lại đúng vị trí. Đó là Honeybee. Mẹ là một người xuất sắc trong việc tổ chức mà.
Bà cũng không bao giờ quên cái tên nào cả.
"Chúng ta có biết người nào tên là May Crandall không ạ?" Tôi cất tiếng hỏi sau khi mẹ đề nghị tôi hãy "tình cờ" ghé qua cuộc họp mặt DAR, xuất hiện ở đó, bắt tay và tạo cảm tình với tất cả những bà vợ thích hợp. Cha tôi luôn nói thế này: Hãy nắm bắt phụ nữ, và vậy là con đã có phiếu bầu của họ. Chỉ có bọn đàn ông ngu xuẩn mới đánh giá thấp sức mạnh của họ thôi.
"Mẹ cho là không." Mẹ tôi ngẫm nghĩ. "Crandall... Crandall."
"May Crandall. Bà ấy trạc tuổi bà nội Judy. Có lẽ họ đã từng cùng chơi bài brit?"
"Ôi, trời đất, không thể nào. Bà nội Judy chỉ chơi bài brit với những bà bạn thôi." Ý mẹ tôi, từ bạn ám chỉ những người quen lâu dài của gia đình, phần lớn đều có mối ràng buộc với các thế hệ lâu đời. Những người thuộc nhóm có địa vị xã hội giống chúng tôi. "Lois Heartstein, Dot Greeley, Mini Clarkson... Con biết tất cả bọn họ mà."
"Vâng." Có lẽ May Crandall thực sự chỉ là một bà lão lẩn thẩn, đầu óc chất đầy những kỷ niệm lẫn lộn có phần nào đó giống với thực tại. Tuy nhiên điều đó không giải thích được tấm ảnh đặt trên tủ đầu giường.
"Sao con lại hỏi thế?"
"Không có lý do chính đáng gì đâu ạ. Con đã gặp bà ấy ở viện dưỡng lão hôm nay."
"Ôi, thật đáng yêu. Con thật tử tế khi tán gẫu với bà ta. Những người đó rất cô đơn. Có lẽ bà ta chỉ biết mặt chúng ta thôi, Avery. Giống như nhiều người khác."
Tôi liền khom người và hy vọng Ian không thể nghe thấy đoạn hội thoại cuối của mẹ tôi. Thật xấu hổ mà.
Câu hỏi về bức ảnh vẫn cứ lấn cấn trong một góc tâm trí tôi. "Ai sẽ là người ghé qua thăm bà nội Judy tối nay ạ?"
"Mẹ dự tính qua đó. Sau buổi họp mặt DAR, nếu như lúc đó không quá muộn." Mẹ thở dài. "Cha con sẽ không thể qua thăm bà được." Lúc nào cũng vậy, Honeybee vẫn nắm giữ các trách nhiệm gia đình khi công việc của cha ngăn cản ông thực hiện.
"Sao mẹ không ở nhà nghỉ ngơi sau khi buổi họp mặt kết thúc?" Tôi đề nghị. "Con sẽ đi thăm bà cho ạ."
"Nhưng con sẽ ghé qua buổi họp mặt trước nhé?" Mẹ thúc giục. "Bitsy vừa trở về sau chuyến du ngoạn ở hồ Tahoe. Bà ấy nóng lòng muốn gặp con lắm đấy."
Đột nhiên, tôi có cảm giác tuyệt vọng, khủng khiếp mà một con thú hoang ắt hẳn phải trải qua lúc cửa lồng giam đóng lại. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mẹ muốn tôi ghé qua buổi họp mặt DAR của bà. Bitsy trở về thị trấn. Căn cứ vào những người tham dự bữa tiệc, tôi có thể trông đợi một cuộc thẩm vấn nhiều hướng về việc Elliot và tôi đã ấn định ngày cưới chưa, chọn kiểu đĩa sứ bạc nào, rồi bàn về địa điểm và thời gian, trong nhà hay ngoài trời, mùa đông hay mùa xuân.
Bọn cháu cũng không vội. Hai đứa bọn cháu đều thực sự rất bận. Bọn cháu chỉ đang chờ xem điều gì là đúng đắn. Đó không phải là điều Bitsy muốn nghe. Một khi bác ấy và các quý bà ở DAR dồn tôi vào chân tường, họ sẽ không buông tha cho tôi đến khi nào họ sử dụng hết mọi vũ khí để nhận được câu trả lời mong muốn.
Tôi chợt có linh cảm mình chắc không thể ghé qua điền trang Hoa Mộc Lan tối nay để hỏi bà nội Judy về bức ảnh kia được rồi.