← Quay lại trang sách

Chương 6 Rill

Trong giấc mơ, chúng tôi đang tự do lênh đênh trên sông. Động cơ kiểu mẫu được Briny gắn phía sau tàu đưa chúng tôi lướt trên mặt nước một cách dễ dàng, như thể chúng tôi không hề có trọng lượng. Queenie ngồi ở đầu ca bin như thể đang cưỡi voi. Đầu bà ngửa ra sau, mái tóc để xõa bên dưới chiếc mũ đỏ đính lông vũ. Bà đang hát vang ca khúc học được từ một cụ già người Ireland sống ở khu nhà nổi.

"Bà ấy đẹp như một nữ hoàng, phải không nào?" Briny hỏi.

Mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp, bầy chim sẻ cất tiếng hót véo von và con cá vược mập ú nhảy lên khỏi mặt nước. Đàn bồ nông trắng bay qua tựa như một mũi tên khổng lồ hướng về phương bắc, điều đó có nghĩa là cả mùa hè vẫn đang ở phía trước. Không hề có bánh guồng, thuyền đáy bằng, tàu kéo hay sà lan nào trong tầm nhìn. Con sông này là của chúng tôi.

Chỉ của riêng chúng tôi mà thôi.

"Và con là ai nào?" Briny hỏi khi tôi đang mơ màng.

"Công chúa Rill của Vương quốc Arcadia ạ!" Tôi hét to.

Briny đặt vương miện vòng hoa kim ngân lên đầu tôi và tuyên bố, y hệt như mấy vị vua trong sách truyện vậy.

Vào buổi sáng khi tôi thức giấc, vị ngọt vẫn còn đọng trong miệng. Cảm giác đó kéo dài cho tới khi tôi mở mắt ra và nghĩ xem tại sao cả năm đứa chúng tôi đều ở trên giường của Queenie và Briny, nằm ngang trên tấm trải giường như mẻ cá của ngư dân, ướt rượt mồ hôi.

Queenie không có ở đây. Thực tế đó chỉ vừa lướt qua đầu tôi trước khi tôi biết điều gì đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ.

Ai đó đang gõ cửa.

Tim nhảy cẫng lên, tôi bật dậy, giật cái khăn choàng của Queenie trùm lên bộ đồ ngủ rồi cất bước đi ra. Zede đang đứng bên kia cánh cửa, và thậm chí xuyên qua lớp kính cửa sổ, tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt râu ria trắng xóa của ông ấy chảy dài và buồn bã. Ruột gan tôi bỗng quặn thắt lại.

Bên ngoài, cơn bão đã qua. Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt đẹp. Không khí ban mai ấm áp và ẩm thấp, nhưng khi mở cửa, bước ra ngoài, tôi vẫn cảm nhận hơi lạnh xuyên qua bộ đồ ngủ vải bông cũ kĩ mà Queenie may theo kiểu diềm xếp nếp bởi vì tôi đã quá cao. Queenie nói một cô gái ở độ tuổi tôi không nên để lộ đôi chân quá nhiều.

Tôi kéo chặt khăn choàng quanh ngực, không phải vì Zede hay tôi cần phải che giấu nơi nữ tính nào đó. Queenie nói điều đó rồi sẽ xảy ra nhưng thời điểm ấy vẫn chưa tới. Tôi kéo khăn choàng vì có một chàng trai đang ở trên con thuyền đáy bằng của Zede. Anh ta gầy nhom nhưng cao ráo. Anh ta có làn da đen sẫm như người Louisiana gốc Pháp hoặc người da đỏ. Tôi dám chắc anh ta chưa phải là đàn ông nhưng lớn hơn tôi. Có thể khoảng mười lăm tuổi. Zede luôn che chở bảo vệ ai đó. Ông ấy là người ông của toàn bộ dòng sông này mà.

Chàng trai kia giấu mặt dưới chiếc mũ nhàu nát như của trẻ bán báo, ngó chăm chăm đáy thuyền thay vì nhìn tôi. Còn Zede thì bỏ qua màn giới thiệu.

Tôi biết điều đó nghĩa là gì, nhưng tôi ước gì mình đừng nhận ra.

Bàn tay của Zede cảm giác nặng trịch trên vai tôi. Hành động đó thể hiện sự an ủi, nhưng tôi chỉ muốn chạy trốn, đi đến nơi nào đó men theo bờ sông, đôi chân tôi lướt nhanh tới mức hầu như không để lại dấu vết trên nền cát ven bờ.

Nước mắt dâng trào lên cổ họng khiến tôi phải nuốt xuống thật mạnh. Fem áp sát mặt vào cửa sổ đằng sau tôi. Tôi đoán con bé đã tỉnh giấc và đi theo. Con bé lúc nào cũng quanh quẩn bên tôi.

"Hai đứa bé của Queenie không thể qua khỏi." Zede không phải là người quen nói vòng vo.

Thứ gì đó chết lặng trong tôi. Tôi vẫn dự tính sẽ được ôm một cậu em trai hay cô em gái bé bỏng như con búp bê sứ mới tinh trong tay. "Không một đứa nào sao?"

"Bác sĩ bảo là không. Ông ta không thể cứu sống đứa nào. Ông ta nói rằng cho dù Briny có đưa mẹ cháu đến bệnh viện sớm hơn thì cũng chẳng có tác dụng gì. Hai đứa bé không được ấn định xuất hiện ở thế giới này, vậy thôi."

Tôi lắc đầu thật mạnh, cố gạt những lời nói đó ra khỏi tai như vỗ nước sau khi bơi. Điều đó không thể là sự thật. Không phải ở Vương quốc Arcadia. Con sông này là phép nhiệm màu của chúng tôi. Briny luôn hứa rằng sẽ chăm lo và bảo vệ chúng tôi mà. "Briny đã nói gì ạ?"

"Briny rất suy sụp. Ta đã để cha cháu ở lại đó với mẹ cháu. Họ cần phải ký một số giấy tờ gì đó ở bệnh viện. Mọi người chưa nói cho mẹ cháu nghe về chuyện bọn trẻ. Ta nghĩ Briny sẽ làm việc đó khi mẹ cháu tỉnh lại trong tình trạng sức khỏe tốt hơn. Bác sĩ nói mẹ cháu sẽ ổn thôi."

Nhưng tôi hiểu Queenie. Bà sẽ không ổn. Chẳng có gì làm bà hạnh phúc hơn việc có được một đứa con mới đáng yêu để ôm ấp.

Zede nói với tôi ông ấy nghĩ ông ấy nên quay lại bệnh viện. Sáng nay tâm trạng của Briny không tốt cho lắm. "Ta đã xem liệu có người phụ nữ nào đó ở khu nhà nổi chịu đến chăm sóc cho các cháu hay không, nhưng chẳng có nhiều lựa chọn. Một vài người gặp rắc rối với cảnh sát, và hầu hết cư dân ở khu nhà nổi đều đã lênh đênh trên sông. Vì thế ta đưa Silas đến trông chừng các cháu cho tới khi ta có thể đưa cha cháu về nhà." Zede ra hiệu cho chàng trai đứng trên thuyền, và anh ta ngước lên với vẻ kinh ngạc. Tôi đoán anh ta không hề biết Zede có ý định để anh ta ở lại đây.

"Chị em cháu có thể tự lo cho mình được ạ." Chủ yếu là tôi chỉ muốn Queenie và Briny về nhà và lại đưa chúng tôi lang thang trên sông. Tôi cực kỳ muốn thế, tôi đau đớn vì điều đó giờ đang nằm sâu dưới nỗi lo lắng quặn thắt trong ruột gan tôi.

"Bọn cháu không còn gì để nuôi anh ta đâu." Lúc này Camellia đang đứng ở cửa, giơ hai đồng xu của mình lên.

"Ồ, chào buổi sáng, quý cô Tia Nắng Hồng." Zede luôn gọi Camellia như thế vì con bé hoàn toàn trái ngược với cái tên gọi kia.

"Cháu đang tính đi bắt vài con ếch." Camellia thông báo điều ấy như thế con bé là thuyền trưởng của Arcadia.

"Không, em không được làm thế." Tôi nói với con bé. "Chúng ta không được phép rời khỏi thuyền. Không một ai."

Zede chỉ vào em gái tôi. "Mấy đứa nhóc các cháu phải ở yên tại chỗ." Rồi ông ấy nheo mắt ngoái đầu nhìn về phía con sông. "Các cháu không biết thứ gì đã dọa mọi người rời khỏi khu trại trên đảo Bùn đâu. Dù sao cũng thật tốt khi mấy đứa ở vùng nước tĩnh lặng này. Chỉ cần giữ yên lặng. Đừng thu hút bất kỳ sự chú ý nào."

Một cảm giác thật mới xuất hiện, đè nặng lên ngực tôi. Nỗi lo lắng cào xé một nơi trong lồng ngực và làm tổ ở đó. Tôi không muốn Zede rời khỏi đây.

Fern lén đi tới dựa vào chân tôi. Tôi bồng con bé lên và đặt cằm lên mái tóc quăn bù xù của con bé. Con bé là niềm an ủi của tôi.

Gabion đi ra và tôi cũng bồng thằng bé lên. Trọng lượng của chúng như ghim đôi chân tôi xuống sàn. Chiếc khăn choàng quấn quanh vai đang siết chặt vào da tôi.

Zede lại giao trách nhiệm cho tôi. Ông ấy dẫn chàng trai, tên Silas, lên Arcadia. Đến gần thế này mới thấy Silas cao hơn tôi nghĩ. Anh ta gầy nhom nhưng sẽ là một anh chàng điển trai nếu như không có đôi môi nứt nẻ và cặp mắt thâm quầng kia. Nếu như anh ta đúng là kẻ sống lang bạt trên tàu hỏa như lời của Zede thì anh ta thật may mắn vì không bị bọn cớm hành hạ.

Anh ta leo lên lan can hàng hiên, như thể định ngồi ở đó.

"Giờ con hãy trông chừng mấy đứa này." Zede dặn anh ta.

Silas gật đầu, nhưng rõ ràng anh ta chẳng vui vẻ gì. Một con diều hâu Bắc Mỹ chợt bay qua tìm mồi. Anh ta quan sát nó lướt qua, rồi nhìn đăm đăm về phía Memphis.

Zede bỏ lương thực lại: một túi bột bắp, mớ cà rốt, mười quả trứng và ít cá muối.

Silas nhìn Zede leo vào tàu của ông ấy và biến mất.

"Anh có đói không?" Tôi hỏi anh ta.

Silas bèn quay sang phía tôi, và lúc đó tôi chợt nhớ ra mình đang mặc đồ ngủ. Tôi cảm giác làn không khí oi nồng chạm vào vùng da nơi cổ áo bị kéo trễ xuống vì hai đứa bé đu bên hông.

Silas quay đi, như thể anh ta cũng chú ý điều đó. "Tôi nghĩ là có." Mắt anh ta đen thẫm tựa như mặt nước lúc nửa đêm. Đôi mắt ấy phản chiếu mọi thứ anh ta nhìn: con chim diệc đang bắt cá gần đó, những nhành cây rũ xuống từ cái cây đã bị gãy phân nửa, bầu trời ban mai giăng đầy mây trắng như bọt khí. "Em nấu sao?" Cách nói của anh ta nghe có vẻ anh ta đã quyết định tôi không thể làm việc ấy.

Tôi hếch cằm, so vai. Chiếc khăn choàng của Queenie siết chặt hơn. Tôi nghĩ mình không mấy thích Silas. "Ừ. Tôi biết nấu nướng mà."

"Phì!" Camellia phun nước bọt phì phì.

"Em im đi." Tôi đặt hai đứa nhỏ xuống và đẩy chúng tới chỗ con bé. "Và trông chừng hai đứa này. Lark đâu rồi?"

"Ngủ ở trên giường ạ."

"Để mắt đến con bé nữa." Lark có thể nhanh chóng chuồn đi và khẽ khàng chỉ như tiếng thì thầm. Một lần, con bé đã nằm ở khoảng rừng thưa nhỏ cạnh bờ suối và ngủ thiếp đi. Phải mất trọn một ngày và đến nửa đêm chúng tôi mới tìm được con bé. Sự việc đó dọa Queenie hoảng sợ đến mất trí.

"Tôi nghĩ mình nên đảm bảo em không thiêu rụi nơi này." Silas lầm bầm.

Ngay lúc đó, tôi quyết định: Tôi hoàn toàn không thích anh chàng này.

Nhưng khi chúng tôi đi qua cửa, Silas bỗng nhìn về phía tôi, và đôi môi chẻ của anh ta nhếch lên một bên. Lúc ấy tôi nghĩ anh ta có lẽ cũng không tệ đến thế.

Chúng tôi đốt lửa trong lò và nấu nướng hết khả năng của mình. Giữa Silas và tôi, cả hai đứa đều không biết nhiều về nhau. Bếp là địa bàn của Queenie, và tôi chưa từng quan tâm đến việc nấu nướng. Tôi thà ở bên ngoài nhìn ngắm con sông và những sinh vật sống bên dưới, lắng nghe Briny kể chuyện về hiệp sĩ và lâu đài, những người da đỏ ở miền Tây và những nơi xa xôi. Theo như tôi phỏng đoán thì Briny đã nhìn thấy toàn bộ thế giới này.

Silas cũng tận mắt nhìn thấy vài nơi. Trong khi chúng tôi nấu nướng và ngồi vào bàn ăn, anh ta kể chuyện về những chặng đường rong ruổi trên đường ray, đi nhờ qua năm tiểu bang, đào xới tìm thức ăn ở khu trại dành cho những kẻ sống lang thang và tự kiếm sống như một người da đỏ hoang dã.

"Tại sao anh không có mẹ?" Camellia hỏi khi con bé ăn hết miếng cuối cùng của chiếc bánh bắp nướng có phần rìa hơi cháy sém.

Lark gật đầu, vì con bé cũng muốn biết nhưng nhát cáy nên không dám hỏi.

Silas phe phẩy cái nĩa bạc kỳ lạ mà Briny đã đào được ở bãi cát gần con tàu hỏng cũ kĩ. "Tôi cũng có mẹ. Tôi rất yêu bà cho tới khi tôi chín tuổi. Rồi tôi bỏ đi và không còn gặp bà nữa."

"Sao lại thế?" Tôi nhìn chằm chằm Silas để xem liệu có phải anh ta đang trêu chúng tôi hay không. Càng nhớ đến Queenie, tôi lại càng không tài nào tưởng tượng được việc cố ý rời xa mẹ mình.

"Bà ấy đã kết hôn với một gã nghiện rượu whisky và thích vung tay đánh người. Tôi chịu đựng một năm, rồi tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên tìm lối thoát cho mình." Trong một chốc vẻ lấp lánh biến mất khỏi mắt anh ta và chỉ còn lại sự tăm tối. Nhưng anh ta nhanh chóng nhún vai và mỉm cười, hai vết lõm nhỏ xíu lại xuất hiện trên má anh ta. "Tôi bỏ trốn cùng với đoàn người thu hoạch mùa màng đi ngang qua. Rồi tôi đi lên Canada, hái táo và gặt lúa mì. Sau khi vụ mùa kết thúc, tôi lại tự tìm đường trở về phương nam."

"Khi đó anh chỉ mới mười tuổi sao?" Camellia chép môi để anh ta biết con bé chẳng hề tin một lời nào cả. "Anh đã làm tất cả những việc đó? Em dám cá thế."

Nhẹ nhàng uyển chuyển như một con mèo, Silas xoay người trên ghế, nhấc đuôi áo đã phai màu lên và cho chúng tôi xem những vết sẹo giăng đầy trên lưng anh ta. Năm chị em tôi liền nhảy dựng lên. Thậm chí Camellia cũng không thể nhanh nhảu đáp lời.

"Thật đáng mừng nếu các em có cha mẹ tốt." Silas nhìn chằm chằm con bé. "Đừng bao giờ rời bỏ họ, nếu họ đối xử tốt với các em. Một vài người chắc chắn không được may mắn thế đâu."

Tất cả chúng tôi yên lặng giây lát, có ánh nước lấp lánh trong mắt Lark. Silas chấm nốt phần trứng cuối cùng và uống ngụm nước. Anh ta nhìn chúng tôi qua vành cốc bằng thiếc và cau mày như thể anh ta không thể hình dung điều gì làm chúng tôi nhăn mặt lâu đến thế. "Trò chuyện một tí nhé." Anh ta vươn tay ra và nhéo mũi Lark, mi mắt con bé liền chớp lia lịa như cánh bướm. "Tôi từng kể cho các em nghe về cái đêm tôi gặp Banjo Bill và con chó biết nhảy múa Henry chưa nhỉ?"

Cứ như thế, anh ta kể hết chuyện này đến chuyện khác. Thời gian trôi qua nhanh như chớp trong khi chúng tôi xử lý hết đồ ăn và dọn dẹp đống lộn xộn.

"Tài nấu nướng của em cũng không đến nỗi tệ." Silas liếm môi sau khi chúng tôi rửa sạch bát đĩa trong cái xô đặt trên hàng hiên. Lúc đó, Fern mặc áo trái vì con bé đã tự thay đồ ngủ, còn Gabion cởi truồng chạy lông nhông xung quanh, tìm ai đó rửa mông cho nó sau khi nó tự mình lẻn tới nhà phụ nằm ở đằng sau nhà thuyền. May mà nó đã không rơi tõm xuống sông. Vì nhà phụ không có phần đáy sàn, chỉ có nước.

Tôi bảo Camellia dẫn thằng bé ra hiên, nhúng mông nó xuống sông rồi lau khô người cho nó. Đó là công việc dễ nhất rồi.

Hai lỗ mũi Camellia phập phồng. Điều duy nhất trên thế giới rộng lớn này khiến con bé sợ hãi là phần đuôi tàu. Đây chính là lý do tôi bắt con bé lau rửa cho Gabby. Con bé xứng đáng bị như thế. Cả buổi sáng con bé chẳng giúp gì hết.

"Mellia! Mellia!" Em trai chúng tôi reo hò hớn hở trong khi thằng bé cất đôi chân nhỏ tròn trĩnh đi thẳng tới cửa, mông để trần. "Em bửn!"

Em gái cười khẩy nhìn tôi, sau đó mở toang cửa lưới, kéo Gabion ra ngoài, rồi nắm cánh tay nhấc nó lên và để nó đứng nhón gót.

"Để em làm cho." Lark thì thầm, hy vọng chấm dứt được cuộc chiến.

"Em cứ mặc Camellia lo chuyện đó. Em chưa đủ lớn để làm đâu."

Silas và tôi nhìn nhau, rồi anh ta khẽ mỉm cười. "Em không định thay đồ à?"

Tôi liền ngó xuống, nhận ra mình chưa thay đồ, và cũng không hề nghĩ đến việc đó, vì tôi cứ mải mê lắng nghe mấy câu chuyện của Silas. "Tôi nghĩ mình nên đi thay đồ." Rốt cuộc tôi nói, tự cười nhạo mình. Rồi tôi lấy cái đầm treo trên móc và cứ đứng yên ở đó. "Nhưng anh phải đi ra ngoài. Và không được nhìn lén đấy nhé."

Một suy nghĩ hơi khôi hài lóe lên trong đầu tôi khi Silas cùng tôi nấu nướng và chăm sóc lũ nhỏ. Tôi đang chơi trò nhập vai: tôi là mẹ, Silas là cha và đây là nhà của chúng tôi. Điều đó giúp tôi không nghĩ đến việc Queenie và Briny vẫn chưa về nhà.

Nhưng tôi không thể thay đồ trước mặt anh ta, hay bất cứ ai. Năm qua tôi đã đủ lớn để biết mình phải thay đồ đằng sau tấm màn treo trong nhà thuyền, giống như Queenie. Tôi sẽ không đứng bất động để mặc người khác nhìn tôi trần như nhộng, cũng như cho ai đó quất roi vào lưng tôi và để lại từng vết sẹo.

"Chết tiệt." Silas thốt lên, trợn tròn mắt. "Sao tôi phải nhìn chứ? Em chỉ là một đứa nhóc thôi mà."

Da tôi nóng bừng từ đầu đến chân, và hai gò má ửng đỏ cả lên. Bên ngoài cửa lưới, Camellia bật cười.

Mặt tôi càng đỏ hơn. Nếu có thể, tôi sẽ hất con bé lẫn Silas xuống nước ngay bây giờ. "Và đưa đám nhỏ ra ngoài với anh luôn." Tôi quát. "Một người phụ nữ cần sự riêng tư."

"Làm sao em biết điều đó chứ? Em chưa phải là phụ nữ mà. Em chỉ như một con búp bê Kewpie[*] với mái tóc quăn tít nhỏ xíu thôi." Silas trêu, nhưng tôi nghĩ điều đó chả hài hước gì cả, nhất là khi Camellia có thể nghe thấy. Trên hàng hiên, con bé đứng cùng Fern và Lark, thích thú theo dõi màn trình diễn kia.

[*]Búp bê đồ chơi được họa sĩ người Mỹ Rose O’Neill tạo hình giống một em bé sơ sinh đáng yêu.

Mỗi cơ bắp trên người tôi căng cứng. Tôi không dễ nổi giận, nhưng khi tôi giận dữ thì tựa như có hẳn một ngọn lửa cháy bừng bên trong tôi. "Chà, anh cũng chả khác gì... một cây gậy! Một anh chàng gầy tong teo. Thậm chí gió cũng chẳng cần giảm tốc độ để thổi quanh người anh. Vì anh gầy trơ xương." Tôi trả đũa anh ta với vẻ chán ghét hết mức, và chống cả hai tay lên hông.

"Ít ra tôi không có mái tóc "áp đảo" như thế." Silas giật cái nón treo trên móc và đi huỳnh huỵch ra cửa. Ở nơi nào đó gần ván cầu, anh ta hét lên. "Em nên gia nhập đoàn xiếc đi. Em nên thử. Em có thể đóng vai chú hề đấy!"

Tôi nhìn mình trong tấm gương treo trên tường. Những lọn tóc quăn vàng óng bay tứ tung, khuôn mặt đỏ ửng như cái đầu chim gõ kiến. Trước khi kịp nhìn kĩ vẻ ngoài của mình, tôi đã chạy ra cửa la lớn: "Được rồi, anh cứ việc bỏ đi. Silas... Silas... bất kể họ của anh là gì... đó là nếu như anh có họ. Dù sao chị em tôi cũng không cần anh, và..."

Ở gần bờ, Silas bỗng ngồi xổm xuống và phất tay về phía tôi. Tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt anh ta bên dưới vành nón, nhưng rõ ràng là có rắc rối. Anh ta đã nhìn thấy gì đó trong rừng.

Hơi nóng trên da tôi đổi hướng và bị hút vào trong.

"Đúng thế, anh cứ đi!" Camellia hét to, nhảy vào cuộc tranh cãi. "Cút khỏi tàu của chúng tôi đi, tên gầy tong teo!"

Silas liếc qua, giơ lòng bàn tay về phía chúng tôi lần nữa. Anh ta từ từ chuồn vào bụi rậm.

"Anh không cần trốn đâu! Tôi thấy anh núp ở đó rồi!"

"Im đi, Camellia!" Tôi mở toang cửa lưới, rồi kéo Fern và Lark vào bên trong.

Camellia cau có nhìn tôi. Con bé nhoài người qua lan can, nắm lấy cánh tay của Gabion. Mông cuộn xoáy trong nước, thằng bé vừa quẫy đá vừa cười khúc khích. Camellia giả vờ buông thằng bé ra, sau đó lại túm lấy tay thằng bé khiến nó ré lên trước khi tôi có thể tóm được cả hai.

"Đi vào nhà." Tôi cúi người, với lấy tay em trai, nhưng Camellia bỗng đập vào tay tôi và đung đưa Gabion trên một tay.

"Thằng bé đang vui mà. Với lại bên trong nóng lắm." Mái tóc đen dày của con bé rũ xuống phía trước, ngọn tóc chạm vào mặt nước tựa như vết mực tràn. "Em muốn bơi không?" Con bé hỏi Gabby. Trong một chốc, tôi nghĩ con bé sẽ nhảy xuống nước với thằng bé.

Ở trên bờ, Silas thò ra khỏi bụi rậm, đặt một ngón tay lên môi, cố bảo chúng tôi giữ im lặng.

"Có chuyện gì đó không ổn." Tôi túm lấy tay Gabion, nhấc bổng nó lên tựa như một cái xương chạc và đưa em gái theo cùng.

"Ối!" Camellia nổi điên khi khuỷu tay đập vào lan can.

"Vào trong!" Men theo bờ sông, đám lá cây rung rinh tách ra, và tôi nhìn thấy một bóng đen, có thể là cái nón của một gã đàn ông. "Ai đó đang ở ngoài kia."

Camellia khịt mũi. "Chị chỉ muốn anh chàng kia quay lại thôi." Con bé không thể nhìn thấy Silas, nhưng anh ta có lẽ chỉ ở cách chỗ nhánh cây bị gãy và con quạ mới kêu la than phiền bay đi khoảng hơn ba mét.

"Ở chỗ kia. Thấy chưa?"

Lúc này Camellia mới nhìn thấy bóng đen. Chắc chắn có ai đó đang tiến về phía họ, nhưng thay vì vào trong nhà, Camellia lại đi vòng quanh tới mạn tàu bên kia. "Em sẽ lẻn ra sau và kiểm tra xem kẻ đó là ai."

"Không." Tôi rít lên, nhưng sự thật là tôi không rõ mình phải làm gì. Tôi muốn giải quyết nhanh chóng tình thế này, đẩy thuyền Arcadia khỏi bãi cát và tiến ra sông. Sáng nay mặt nước tĩnh lặng êm đềm, vì thế chúng tôi dễ dàng đưa thuyền ra khơi, nhưng tôi sẽ không dám làm việc đó. Vì không có ai ngoại trừ tôi, Camellia và có lẽ Silas giữ cho thuyền Arcadia khỏi đụng vào chướng ngại vật hay tránh khỏi đường rẽ sóng của sà lan hoặc bánh guồng, chúng tôi chẳng thể nào biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi trên sông.

"Chúng ta phải vào trong." Tôi nói. "Có lẽ gã đó sẽ nghĩ con tàu bỏ hoang và tiếp tục làm việc của gã." Nhưng ai lại lảng vảng ở vùng nước đọng nhỏ xíu này, nơi chẳng có gì xung quanh chứ?

"Có lẽ chỉ là ai đó đi bắt sóc thôi." Camellia nói với vẻ hy vọng. "Có lẽ gã sẽ cho chúng ta một con để nấu bữa tối nếu chúng ta cư xử tử tế." Con bé biết cách tỏ ra đáng yêu khi con bé muốn, khi có người phân phát kẹo đường hay chia sẻ bánh rán quanh đống lửa trại.

"Zede đã dặn chúng ta phải giữ im lặng. Và Briny sẽ đánh chúng ta một trận no đòn nếu ông phát hiện ra việc đó." Briny chưa từng đánh bất cứ đứa nào trong số chúng tôi, nhưng đôi lúc ông vẫn đe dọa làm thế. Ý nghĩ đó đủ làm Camellia lo lắng đến mức con bé vội băng qua hành lang, chạy đến chỗ tôi, và chúng tôi đi vào trong nhà.

Chúng tôi cài then cửa, kéo rèm lại, leo lên chiếc giường lớn, chờ đợi và dỏng tai lắng nghe. Tôi nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng gã đàn ông đó đi trên bờ. Rồi tôi nghĩ gã ắt hẳn đã bỏ đi. Có lẽ gã chỉ là một thợ săn hay kẻ lang thang...

"Xin chào, có ai ở trên tàu không?"

"Suỵtttt." Giọng tôi run rẩy. Những đôi mắt mở to lộ vẻ lo lắng hướng về phía tôi. Nếu lớn lên trên sông, bạn sẽ biết lưu tâm đến người lạ. Vùng sông nước là nơi mà con người thỉnh thoảng tìm đến mỗi khi họ trốn tránh điều xấu họ đã gây ra ở nơi khác.

Camellia tựa lại gần. "Đó không phải là Zede." Tiếng thì thầm của con bé làm tôi rợn tóc gáy.

Thân tàu bỗng hơi lắc lư. Ai đó đang bước lên ván cầu.

Lark lẻn tới gần, còn Fern bò lên ngồi vào lòng tôi, gò má con bé áp vào ngực tôi.

Thuyền Arcadia mạn phía gần bờ lắc lư, đầu hơi nhỏng lên vì sức nặng của gã đàn ông kia. Gã rất bự con. Bất kể gã là ai, Silas cũng không phải là đối thủ của gã.

Tôi đặt ngón tay lên môi. Năm chị em tôi cứng đờ người như lũ nai nhỏ sợ sệt mỗi khi nai mẹ bỏ chúng ở lại để đi kiếm ăn.

Giờ gã đàn ông kia đang đứng trên hiên.

"Xin chào, những người trên tàu!" Gã lại lên tiếng.

Cút đi... Ở đây không có ai đâu.

Gã cố mở cửa, tay nắm xoay từ từ. "Xin chào, có ai không?" Cánh cửa đụng vào then cài và không thể mở ra thêm.

Một cái bóng lượn lờ ở ô cửa vuông, hắt bóng lên sàn nhà. Đầu của một người đàn ông và viền ngoài của cái nón. Gã đang cầm que hoặc cây gậy gõ vào mặt kính.

Cảnh sát ư? Tôi e là đúng vậy. Cảnh sát thường truy bắt những người sống trên nhà thuyền mỗi khi họ thích. Họ đột kích khu trại, tấn công những cư dân thấp kém sống ven sông, lấy bất cứ thứ gì họ muốn và đuổi chúng tôi đi. Đó là một trong những lý do chúng tôi luôn sống cô độc trừ phi Briny có nhu cầu đặc biệt nào đó cần đến người khác.

"Tôi có thể giúp gì cho ngài, thưa sĩ quan?" Giọng của Silas ngăn kẻ lạ mặt khi gã tính đi qua cửa sổ khác để nhòm vào bên trong. Bóng họ đổ dài trên sàn nhà, một cái đầu cao hơn cái đầu còn lại.

"Mày sống ở đây sao, nhóc?"

"Không. Tôi chỉ ra ngoài săn bắn. Cha tôi ở bên kia."

"Có vài đứa trẻ sống ở đây phải không?" Giọng nói đó không lộ vẻ chán ghét mà mang ý nghĩa công việc. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Silas bị bắt vì tội nói dối?

"Tôi không biết. Giờ tôi mới nhìn thấy thứ này đấy."

"Vậy sao? Mày nghĩ là mình có thể bịa chuyện lừa tao sao, tên chuột sông nhỏ bé? Tao đã nghe mày nói chuyện với ai đó trên chiếc thuyền này."

"Không đâu, thưa ngài." Silas nói với vẻ chắc chắn như ánh mặt trời mọc. "Tôi đã nhìn thấy đám người này rời đi trong một con thuyền nhỏ... ừm... có lẽ là vài tiếng trước. Ắt hẳn ngài đã nghe thấy tiếng người nào đó sống ở khu nhà thuyền thôi. Âm thanh vang vọng một chặng đường dài trên sông mà."

Gã đàn ông đó bước nhanh về phía Silas. "Đừng nói với tao về con sông này, nhóc. Đây là dòng sông của tao, và tao đã săn lùng đám nhóc kia hết nửa buổi sáng. Mày hãy bảo lũ chúng nó ra ngoài để tao có thể dẫn chúng vào thị trấn gặp cha mẹ chúng." Lúc không thấy Silas trả lời, gã sĩ quan liền cúi sát, bóng hai khuôn mặt hòa với nhau. "Nhóc con, tao chắc chắn không muốn thấy mày tự đưa mình vào tình thế rắc rối với pháp luật. Mà làm sao mắt mày bị bầm tím thế hả? Mày đã vướng vào rắc rối không nên tham gia đúng không? Mày có người thân chăm sóc, hay mày là thằng oắt lang thang?"

"Bác Zede là người chăm sóc tôi."

"Tao cứ tưởng mày đã nói mày đi săn cùng với cha mày."

"Cả ông ấy nữa."

"Nếu nói dối một sĩ quan cảnh sát, mày sẽ nhận ra mình sẽ yên vị trong tù đấy, chuột sông."

"Tôi không nói dối."

Tôi chợt nghe thấy những âm thanh khác ở gần đó. Tiếng bọn đàn ông la hét trong rừng và chó sủa inh ỏi.

"Bảo lũ trẻ ra đây đi. Cha mẹ chúng đã cử bọn tao đến đây đón chúng."

"Vậy cha mẹ của lũ trẻ đó tên gì?"

Camellia và tôi nhìn nhau. Mắt con bé mở to như quả hồ đào. Con bé lắc đầu. Con bé cũng nghĩ giống như tôi: Briny sẽ không nhờ cảnh sát đến đây, và nếu ông có làm thế thì bọn người kia sẽ biết rõ nơi tìm ra con tàu.

Gã đàn ông này muốn gì ở chúng tôi chứ?

Chúng tôi nhìn chằm chằm qua khe hở của tấm rèm khi cái bóng lớn nắm cổ áo nhấc bổng cái bóng nhỏ lên. Silas ho sặc sụa. "Đừng có nói năng xấc láo với tao, nhóc con. Tao không đến bắt mày, nhưng nếu mày gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa, bọn tao sẽ đưa mày đi cùng đấy. Mày sẽ nhìn thấy nơi đám trẻ bụi đời nhỏ xíu gầy giơ xương như mày kết thúc đời mình trong thành phố này."

Tôi rời khỏi giường trước khi Camellia kịp hiểu ra và cố ngăn tôi lại. "Không! Rill, không!" Con bé túm lấy áo ngủ của tôi, nhưng nó vuột khỏi tay con bé.

Khi tôi mở cửa, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là đôi chân Silas đang đung đưa cách boong tàu hơn mười lăm phân. Khuôn mặt anh ta tím tái. Anh ta cố đấm viên sĩ quan nhưng hắn chỉ bật cười. "Mày muốn đánh tao sao, nhóc? Mày nghĩ sao nếu tao dìm mày xuống nước một vài phút và làm mày bình tĩnh lại?"

"Dừng tay! Không được làm thế!" Tôi có thể nghe thấy những gã đàn ông khác đang kéo đến. Có vài kẻ ở trên bờ và một chiếc xuồng máy kêu rầm rầm ở mạn phải. Tôi không biết chúng tôi đã làm gì sai, ngoài việc là dân du mục sống lang thang trên sông, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ bị bắt. Điều đó sẽ không thể ngăn Silas bị giết hay bị lôi đi với chúng tôi.

Gã sĩ quan thình lình thả Silas ra khiến anh ta đụng mạnh đầu vào tường nhà. "Đi đi, Silas." Tôi nói, nhưng giọng tôi run rẩy đến mức lời nói không còn rõ ràng. "Giờ anh về nhà đi. Lẽ ra anh không được phép xuất hiện ở đây mới phải. Chúng tôi muốn đi gặp cha mẹ." Tôi nghĩ sự việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu chúng tôi hợp tác. Nếu chỉ có một mình, tôi sẽ nhảy khỏi hàng hiên và chạy tới cánh rừng trước khi đám đàn ông kia có thể bắt được tôi, nhưng vì còn Gabion và các em của tôi, kế hoạch này sẽ không thành công. Một điều tôi biết về Briny chính là ông sẽ muốn chúng tôi ở bên nhau, bất kể chuyện gì xảy ra.

Tôi đứng thẳng người, nhìn gã sĩ quan cảnh sát và cố tỏ ra trưởng thành hết mức có thể.

Gã mỉm cười. "Đúng là một cô gái ngoan."

"Cha tôi khỏe chứ?"

"Chắc chắn rồi."

"Còn mẹ tôi?"

"Rất khỏe. Bà ta đòi cưng đến thăm đây."

Thậm chí tôi chẳng cần phải nhìn vào mắt gã để biết đó là lời nói dối. Không thể nào có chuyện Queenie rất khỏe ngay bây giờ. Dù đang ở đâu, bà cũng đau khổ cùng cực vì mất đi hai đứa con nhỏ.

Tôi nuốt xuống thật mạnh và cảm nhận cả chặng đường nước bọt chảy xuống, sắc bén như mảnh băng mới nứt khỏi khối băng. "Tôi sẽ đi kêu mấy đứa em."

Gã sĩ quan liền bước lên, túm lấy cánh tay tôi như thể muốn ngăn tôi lại. "Nhóc đâu phải là một con chuột sông nhỏ xíu nhỉ?" Gã quét lưỡi qua hàm răng, và lần đầu tiên, gã ở đủ gần để tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt gã bên dưới vành nón bóng lộn. Mắt gã màu xám và lộ vẻ dữ tợn, nhưng chúng không hề lạnh lùng như tôi đã tưởng. Đôi mắt đó lộ vẻ hứng thú, ngoại trừ tôi không biết tại sao. Ánh mắt gã di chuyển từ khuôn mặt xuống cổ tôi, rồi tới chỗ vai áo ngủ. "Ai đó nên cho cưng ăn nhiều hơn một chút."

Phía sau gã, Silas lảo đảo đứng dậy, chớp mắt và loạng choạng bước đi. Rồi anh ta đặt một tay lên cái rìu dựng bên cạnh đống củi.

Không, tôi cố nói. Anh ta không nghe thấy đám người đi men bờ sông và chiếc xuồng máy đang đến gần hơn sao?

Từ bên trong nhà, một tiếng rít cao vút khe khẽ vang lên, chỉ đủ để mình tôi nghe thấy. Cánh cửa nhà phụ. Camellia đang cố lẻn ra bằng lối sau.

Làm gì đó đi. "Em trai tôi mới đi ị. Tôi cần phải rửa ráy cho thằng bé trước khi đi theo các ông, nếu không phân sẽ dính be bét khắp nơi. Trừ phi ông muốn thế." Đó là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Đàn ông không thích mấy đứa bé bẩn thỉu. Briny sẽ không chủ động chạm vào bất cứ đứa nào trừ phi phải nhúng mông nó xuống sông vì Queenie, Camellia hay tôi không có ở đây để làm việc đó.

Gã sĩ quan cong môi, sau đó để tôi đi và xoay đầu nghe ngóng qua vai. Silas liền rụt tay khỏi cây rìu, đứng yên ở đó và nắm chặt lấy cổ tay gầy giơ xương của mình.

"Tốt hơn cưng nên nhanh nhé." Môi gã cảnh sát nhướng lên thành nụ cười, nhưng chẳng hề lộ vẻ tử tế gì. "Mẹ cưng đang chờ đấy."

"Giờ anh hãy đi đi, Silas. Biến đi." Tôi dừng trước cửa, nhìn chằm chằm anh ta và nghĩ thầm. Đi đi. Chạy đi!

Gã sĩ quan nhìn tôi rồi đến Silas. Sau đó gã vươn tay tới dây thắt lưng, hướng đến khẩu súng, dùi cui và băng trói cổ tay kim loại màu đen. Gã định làm gì thế?

"Đi đi!" Tôi hét lên và đẩy Silas. "Briny và Zede sẽ không muốn anh ở đây đâu!"

Mắt chúng tôi khóa lấy nhau. Silas khẽ lắc đầu. Còn tôi thì gật đầu. Anh ta từ từ khép mi lại, rồi mở mắt ra, xoay người và chạy xuống ván cầu.

"Có một đứa ở dưới nước!" Một tên cảnh sát khác la lên từ phía bờ sông. Đám người ngồi trên xuồng máy bèn la lớn và cho động cơ tăng tốc.

Camellia! Tôi xoay ngoắt người và lao nhanh vào trong, tiếng bước chân nặng trịch của gã sĩ quan đuổi theo phía sau.

Gã đẩy tôi văng vào bếp lò, sau đó chạy rầm rầm ra sau và thấy cửa sau mở toang hoác. Fern, Lark và Gabion đã đứng túm tụm dọc lan can. Gã cảnh sát quăng mạnh chúng vào trong khiến chúng ngã chồng lên nhau, gào thét và khóc lóc om sòm.

"Mellia! Mellia!" Gabion gào lên và chỉ tay về phía nhà phụ, nơi Camellia đã leo vào cái lỗ bí mật dẫn xuống sông. Giờ con bé đang lê bước đi tới bờ, bộ đồ ngủ ướt nhẹp dính sát vào đôi chân dài rám nắng của con bé. Một sĩ quan cảnh sát đuổi theo con bé, và đám người ngồi trên xuồng máy cũng chạy xuôi theo dòng nước.

Con bé trèo qua đống đất bồi, nhanh nhẹn như một con hươu cái.

Gabion liền hét thật lớn.

Gã cảnh sát đứng ở hàng hiên sau nhà giật mạnh khẩu súng khỏi bao súng.

"Không!" Tôi cố lao tới phía trước, nhưng Fern bỗng nắm lấy chân tôi. Chúng tôi ngã xuống sàn và đè lên Lark. Con bé khóc ré lên, và điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi cái thùng gỗ che khuất tầm nhìn là gã đàn ông trên bờ nhảy qua cành cây, vươn tay ra và túm lấy mái tóc dài đen bóng của Camellia.

Khi đứng lên lần nữa, tôi thấy con bé đang chiến đấu điên cuồng, giãy giụa, gào thét và gầm gừ. Tay chân con bé quờ quạng tứ tung khi tên cảnh sát giữ con bé cách xa người gã.

Mấy tên ngồi trên xuồng máy ngửa đầu ra sau và bật cười như đang say sưa theo dõi một trận đấu bida vậy.

Phải ba tên trong số chúng mới đưa được em gái tôi lên xuồng và hai tên giữ chặt con bé một khi con bé đã ngồi ở đó. Khi đưa xuồng tiến tới thuyền Arcadia, bọn chúng ghìm chặt Camellia trên sàn nhà. Bọn chúng đều lấm lem và nổi điên vì con bé bốc mùi xú uế như đáy nhà phụ, và con bé cũng trét đầy lên người chúng.

Gã sĩ quan trên thuyền Arcadia đứng một mình trước cửa, khoanh tay và tựa vào cửa như thể gã đang cảm thấy vô cùng thoải mái. "Giờ mày hãy thay bộ đồ thật đẹp... ngay ở đây để tao có thể trông chừng. Bọn tao sẽ không để bất cứ đứa nào khác bỏ trốn nữa đâu."

Tôi không tính thay đồ trước mặt gã, vì thế tôi lo cho Gabion, Lark và Fern trước tiên. Cuối cùng, tôi chỉ mặc cái áo đầm bên ngoài bộ đồ ngủ, cho dù thời tiết quá nóng để ăn mặc như thế.

Gã cảnh sát bật cười. "Được rồi, nếu mày muốn thế. Giờ hãy cư xử thật đáng yêu và yên lặng, bọn tao sẽ đưa mày đến gặp cha mẹ mày."

Tôi làm như gã nói, theo gã rời khỏi nhà và đóng cửa lại. Tôi không thể nuốt nước bọt, hít thở hay suy nghĩ bất cứ thứ gì.

"Điều hay là bốn đứa còn lại không quá cứng đầu." Một tên cảnh sát lên tiếng. Hắn nhét Camellia xuống sàn xuồng máy và bẻ quặp hai cánh tay con bé ra sau. "Đây đúng là một con mèo hoang."

"Nhưng bốc mùi như một con lợn rừng." Một tên sĩ quan khác trên xuồng nói đùa. Hắn giúp chúng tôi trèo lên, nhấc Gabion, Fem rồi tới Lark và bảo chúng ngồi bệt xuống sàn. Camellia nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu khi tôi làm y hệt lũ nhóc.

Con bé nghĩ đây là lỗi của tôi, rằng tôi lẽ ra phải chống trả và làm gì đó để ngăn chuyện này lại.

Có lẽ tôi nên làm thế.

"Được rồi, con bé rồi sẽ giống như mấy đứa khác thôi." Một tên bỗng hét lên khi động cơ khởi động và đưa chúng tôi rời xa thuyền Arcadia. Gã đặt bàn tay to bè lên đầu Lark, và con bé liền cúi xuống tránh né, sau đó bò lên người tôi. Fern cũng làm như thế. Chỉ có Gabion là chưa đủ hiểu biết để thấy sợ hãi.

"Cô ta thích tóc vàng đúng không?" Gã sĩ quan đã bước lên thuyền Arcadia bật cười. "Tao không chắc cô ta sẽ làm gì với con nhỏ bốc mùi kia." Gã khua môi múa mép về Camellia.

Con bé gom thật nhiêu nước bọt và nhổ vào gã. Gã giơ tay định tát con bé, nhưng rồi gã chỉ bật cười và lau nước bọt dính trên quần.

"Lại đưa chúng tới kho hàng Dawson sao?" Gã đàn ông điều khiển xuồng máy hỏi.

"Lần cuối tao nghe là vậy."

Tôi không biết chúng tôi đã lênh đênh trên mặt nước bao lâu. Chúng tôi băng qua sông, rồi hướng tới con kênh nơi sông Wolf đổ vào sông Mississippi. Lúc chúng tôi đi vòng quanh đầu đảo Bùn, Memphis hoàn toàn xuất hiện trong tầm nhìn. Những tòa nhà lớn vươn thẳng lên bầu trời như đám quái vật đang chực chờ nuốt chửng toàn bộ chúng tôi. Tôi chợt nghĩ đến việc nhảy xuống nước, một cuộc đào tẩu và một cuộc chiến. Tôi ngắm nhìn thuyền bè đi ngang qua, tàu kéo và tàu bánh guồng, thuyền đánh cá và sà lan. Thậm chí là nhà thuyền. Tôi nghĩ đến việc gào thét vẫy tay cầu cứu.

Nhưng ai sẽ giúp chúng tôi đây?

Những người này là cảnh sát.

Bọn họ đang đưa chúng tôi tới nhà tù sao?

Một bàn tay bỗng đặt lên vai tôi, như thể ai đó đoán được suy nghĩ của tôi vậy. Bàn tay ấy vẫn nằm yên đó cho tới khi chúng tôi rốt cuộc cập bến. Đi lên đồi, tôi có thể thấy được nhiều tòa nhà hơn.

"Giờ mày hãy ngoan ngoãn, trông chừng mấy đứa em đừng để chúng gây rắc rối." Gã sĩ quan trên thuyền Arcadia thì thầm bên tai tôi. Rồi hắn bảo những tên khác giữ "con mèo hoang" kia một phút, cho đến khi "nó" ngoan ngoãn như bốn đứa chúng tôi.

Chúng tôi đi thẳng hàng trên cầu tàu lót ván, tôi bồng Gabion bên hông. Tiếng máy móc rền vang và mùi hắc ín nồng nặc đến mức át cả mùi của con sông. Chúng tôi băng qua đường. Tôi nghe thấy tiếng hát của phụ nữ, tiếng la hét của đàn ông và tiếng búa đập vào kim loại. Nhúm bông rơi ra từ kiện bông bay lơ lửng trên không tựa như bông tuyết.

Ở bụi rậm thưa bên lề bãi đậu xe, một con chim giáo chủ cất lên bản nhạc lanh lảnh của mình. Chíp, chíp, chíp.

Có một chiếc xe thật lớn đậu gần đó. Một người đàn ông mặc đồng phục bước ra, đi vòng tới cửa sau, mở cửa cho một người phụ nữ nâng mình bước xuống xe. Cô ta đứng ngược sáng, nheo mắt nhìn chúng tôi. Cô ta không trẻ cũng chẳng già, tầm tuổi trung niên. Cô ta mập ú và nặng nề, cơ thể cuộn tròn trong chiếc đầm hoa. Tóc cô ta ngắn ngủn, những sợi tóc xám và nâu xen kẽ.

Khuôn mặt cô ta làm tôi nghĩ đến loài chim diệc. Cảm giác ấy sinh ra từ cách cô ta quan sát khi gã cảnh sát xếp chúng tôi thành một hàng. Đôi mắt xám của cô ta lướt thật nhanh và giật giật, theo dõi mọi thứ đang diễn ra. "Đáng lý phải là năm đứa chứ." Cô ta bỗng lên tiếng.

"Một đứa nữa đang đến, cô Tann." Một gã sĩ quan trả lời. "Con bé đó gây nhiều rắc rối hơn. Nó đã cố bỏ trốn lúc ở trên sông."

Cô ta tặc lưỡi tỏ vẻ thất vọng. "Cưng sẽ không như thế, đúng chứ?" Cô ta sờ cằm Fern và cúi xuống cho tới khi mũi họ gần như chạm vào nhau. "Cưng không phải là một cô bé hư, đúng không?"

Đôi mắt xanh của Fern mở to, và con bé lắc đầu.

"Một đám trẻ mồ côi đáng yêu làm sao." Người phụ nữ được gọi là "cô Tann" cất lời khen. "Năm đứa nhỏ tóc xoăn vàng óng quý giá. Thật hoàn hảo." Cô ta vỗ tay rồi chắp tay dưới cằm. Khóe mắt cô ta nhăn lại và miệng mím chặt đến mức cô ta mỉm cười nhưng chẳng thấy môi đâu.

"Chỉ có bốn đứa thôi ạ." Gã sĩ quan hất đầu về phía Camellia, một tên cảnh sát đang túm gáy, dẫn con bé đi lên. Tôi không biết họ đã nói gì với con bé, nhưng con bé không còn chống trả nữa.

Cô Tann cau mày. "Ờ... đứa bé đó nhìn khác chị em nó nhỉ? Con bé khá tầm thường. Tuy nhiên, ta nghĩ chúng ta sẽ tìm được gia đình nhận nuôi con bé. Chúng ta vẫn thường làm được mà." Cô ta chợt lùi lại, đưa tay che mũi. "Trời đất. Mùi gì thế này?"

Cô Tann không vui khi phải tiến đến gần xem xét em gái tôi. Cô ta bảo đám sĩ quan đặt Camellia trên sàn xe và để bốn đứa chúng tôi ngồi trên ghế. Có hai đứa bé khác đã ngồi sẵn trên sàn xe. Một bé gái tóc vàng trạc tuổi Lark và một bé trai lớn hơn Gabion chút ít. Cả hai đứa đều nhìn tôi bằng đôi mắt nâu to tròn sợ hãi. Chúng không cựa quậy cũng chẳng nói gì.

Cô Tann cố giựt Gabion khỏi tay tôi trước khi tôi trèo vào xe. Cô ta cau mày khi tôi giữ thằng bé lại. "Cư xử cho đàng hoàng." Cô ta nói và tôi liền buông tay.

Một khi tất cả chúng tôi đã ngồi vào trong xe, cô ta liền cho Gabion đứng trên đùi để thằng bé có thể nhìn ra ngoài. Thằng bé nhảy lên, chỉ trỏ và bập bẹ vẻ phấn khích. Trước đây thằng bé chưa từng được ngồi xe hơi mà.

"Trời ơi, nhìn mớ tóc quăn đó kìa." Cô Tann luồn tay qua tóc em trai tôi, kéo mớ tóc vàng óng mượt như râu bắp lên, tạo ra chóp tóc như của những con búp bê nhỏ xinh được bày bán ở hội chợ tỉnh.

Gabion chỉ ra ngoài cửa sổ, reo hò vui vẻ. "Nhền kìa! nhền kìa!" Thằng bé đã phát hiện ra một cô gái nhỏ đang ngồi tạo dáng trên người con ngựa đốm đen trắng đằng trước ngôi nhà lớn.

"Chúng ta chỉ cần rửa sạch mùi sông hôi thối trên người nhóc thôi nhỉ? Sau đó nhóc sẽ là một đứa bé xinh xắn." Cô Tann nhăn mũi.

Tôi tự hỏi ý của cô ta là gì. Ai sẽ là người tắm rửa cho chúng tôi và tại sao phải làm thế chứ?

Có lẽ bệnh viện sẽ không cho phép chúng tôi vào thăm trong tình trạng thế này, tôi tự nhủ. Có lẽ chúng tôi phải tắm rửa trước... thì mới được gặp Queenie chăng?

"Tên thằng bé là Gabion." Tôi lên tiếng để cô ta biết cách gọi thằng bé. "Gọi tắt là Gabby."

Đầu cô ta liền xoay sang thật nhanh theo cách một con mèo thường làm mỗi khi nó nhìn thấy con chuột trong nhà bếp. Cô ta nhìn tôi như thể cô ta quên bẵng mất tôi cũng đang ngồi trong xe. "Kiềm chế bản thân tránh trả lời trừ phi cưng được hỏi."

Rồi cô ta vươn cánh tay nhợt nhạt, béo núc ních ra vòng quanh người Lark và kéo con bé lại.

Tôi nhìn xuống hai đứa bé sợ hãi ngồi co ro trên sàn xe rồi nhìn Camellia. Đôi mắt em gái nói cho tôi biết con bé nghĩ tôi đã biết rõ, cho dù tôi không muốn thừa nhận.

Chúng tôi không hề được đưa tới bệnh viện để gặp cha mẹ.