← Quay lại trang sách

Chương 7 Avery

Nhà dưỡng lão tắm mình trong ánh nắng ban mai dịu nhẹ. Thậm chí với bãi giữ xe mới được xây dựng ở nơi từng là bãi cỏ mọc ngổn ngang phía trước, trang viên Hoa Mộc Lan vẫn mang dáng vẻ xưa cũ - những buổi trà chiều tao nhã, những buổi tiệc khiêu vũ lộng lẫy, và những bữa tối trang trọng tại chiếc bàn bằng gỗ gụ dài đặt trong phòng ăn. Thật dễ dàng hình dung cảnh tượng Scarlett O'Hara[*] phe phẩy quạt bên dưới những cây sồi phủ đầy rêu tỏa bóng xuống hiên nhà với những chiếc cột trụ trắng phau.

[*]Scarlett O’Hara là nhân vật hư cấu trong cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió của nhà văn Mỹ Margaret Mitchell.

Tôi nhớ cuộc sống xa xưa của nơi này, dù lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ. Khi tôi chín hay mười tuổi gì đó, mẹ đã đưa tôi đến bữa tiệc mừng một em bé sơ sinh chuẩn bị ra đời. Trên đường đi, bà kể cho tôi nghe câu chuyện về việc tham dự một tiệc rượu quan trọng ở đây, đó là bữa tiệc của cô em họ đang ứng cử chức thống đốc Nam Carolina. Thời điểm ấy, vốn là cô sinh viên đại học, mẹ tôi có mọi thứ ngoại trừ ý niệm chính trị trong đầu. Bà có mặt ở trang viên Hoa Mộc Lan chưa được ba mươi phút thì chợt nhìn thấy cha tôi đi qua. Bà bèn bắt tay vào công việc tìm hiểu danh tính của cha tôi. Và khi biết ông là một người thuộc nhà Stafford, bà liền quyến rũ ông.

Kết quả thế nào thì ai cũng biết rồi đấy. Một cuộc hôn nhân chính trị đã diễn ra. Ông nội của mẹ tôi từng là người đại diện của Bắc Carolina trước khi nghỉ hưu, và ông ngoại của tôi vẫn còn đương nhiệm vào thời điểm đám cưới diễn ra.

Câu chuyện đó khiến tôi mỉm cười khi bước lên những bậc thang cẩm thạch của trang viên và ấn mật mã trên bàn phím nhỏ hiện đại kỳ quặc đặt bên cạnh cửa trước. Những người quyền thế vẫn sống ở trang viên này và không phải ai cũng được phép bước vào đây. Tiếc là người ở trong cũng không được ra ngoài. Phía sau trang viên là những khoảng đất rộng thênh thang đã được rào lại cẩn thận bằng hàng rào sắt cách điệu, cao tới mức người ta không thể nào trèo qua. Mấy cánh cổng đều bị khóa. Trang viên có ao và hồ nước, nhưng người ta chỉ có thể nhìn ngắm, chứ không thể đến gần... hay ngã xuống.

Phần lớn những người sống ở đây phải được bảo vệ. Đó là một sự thật đáng buồn. Lúc sức khỏe suy yếu dần, họ sẽ chuyển từ chái nhà này đến chái nhà khác, từ từ tiếp nhận sự chăm sóc tốt hơn một cách vô cùng tinh tế. Phải công nhận rằng trang viên Hoa Mộc Lan sang trọng thượng lưu hơn viện dưỡng lão mà May Crandall cư ngụ, nhưng cả hai nơi đó đều đối mặt với thử thách cơ bản như nhau: đó chính là làm sao để cung cấp nhân phẩm, sự chăm sóc và cảm giác thoải mái khi mà cuộc sống rẽ ngoặt vào tình thế khó khăn.

Tôi đi vòng qua đơn vị Chăm sóc Trí nhớ. Ở đây, chẳng có ai dại dột gọi khu này là đơn vị Alzheimer. Tôi bước qua một cánh cửa đóng kín khác dẫn vào phòng khách, ti vi đang phát lại bộ phim truyền hình Gunsmoke với âm lượng mở rất to.

Một phụ nữ đứng gần cửa sổ ngây người nhìn theo khi tôi đi ngang qua. Bên ngoài cửa kính, những đóa hồng leo đẫm sương và tươi mơn mởn, hồng hào và tràn đầy sức sống.

Giàn hồng bên ngoài cửa sổ của bà nội Judy lại mang sắc vàng tươi vui. Lúc tôi bước vào, bà đang ngồi trên chiếc ghế bành lưng cao chiêm ngưỡng những đóa hồng. Tôi ngừng một bước ngay bên ngưỡng cửa và buộc bản thân mạnh mẽ lên trước khi đánh lạc hướng chú ý của bà khỏi đám hoa lá kia.

Tôi chuẩn bị đón nhận ánh mắt bà nội nhìn tôi giống như cách người phụ nữ ở phòng khách mới làm ban nãy - một ánh mắt không còn nhận ra ai cả.

Tôi hy vọng bà nội sẽ không như thế. Nhưng chuyện đó chưa từng xảy ra.

"Bà nội Judy ơi!" Lời chào ấy thật lớn, đầy năng lượng và niềm vui. Tuy nhiên, phải mất một phút thì lời nói đó mới giành được phản ứng.

Bà nội tôi từ từ quay lại, đọc lướt qua từng trang giấy rải rác trong tâm trí, rồi đáp lời bằng cách nói dịu dàng thông thường. "Chào cưng. Chiều nay của cháu thế nào?"

Dĩ nhiên bây giờ là buổi sáng. Như tôi đã dự doán, buổi họp mặt DAR kéo dài tới khuya đêm qua, và mặc dù cố hết sức, tôi vẫn không thể thoát khỏi cuộc thẩm vấn về đám cưới. Tôi giống như một con châu chấu xui xẻo bị thả vào chuồng gà. Giờ đầu tôi còn đầy những lời đề xuất, ngày tháng tôi không nên lên kế hoạch tổ chức vì người quan trọng nào đó sẽ rời khỏi thị trấn, cùng những lời đề nghị cho mượn các vật dụng bằng sứ, bạc, pha lê và vải lanh.

"Tuyệt vời ạ, cảm ơn bà." Tôi nói với bà nội Judy, rồi đi qua ôm chầm lấy bà và hy vọng khoảnh khắc gần gũi này sẽ gợi lại ký ức cho bà.

Trong chốc lát, điều đó có vẻ xảy ra. Bà nhìn sâu vào mắt tôi, rồi cuối cùng thở dài và nói: "Cháu đẹp quá. Cháu có mái tóc mới đáng yêu làm sao." Bà mỉm cười, chạm vào tóc tôi.

Nỗi buồn lan rộng trong lồng ngực tôi. Tôi đến đây với hy vọng tìm ra câu trả lời về May Crandall và bức ảnh cũ đặt trên tủ đầu giường của bà ấy. Nhưng giờ điều đó có vẻ không thể xảy ra rồi.

"Có một cô bé sở hữu lọn tóc quăn nhỏ xíu ngay giữa trán." Bà nội mỉm cười nhìn tôi. Những ngón tay mát lạnh với làn da mỏng như giấy vuốt ve gò má tôi.

"Và cô bé cực kỳ tốt bụng khi ngoan ngoãn." Tôi nói thêm. Bà nội Judy luôn chào đón tôi bằng bài thơ này mỗi khi tôi ghé thăm bà ở ngôi nhà tọa lạc trên đường Lagniappe lúc tôi còn nhỏ.

"Và cô bé thật kinh khủng khi xấu xa." Bà hoàn thành nốt, vừa nheo mắt vừa cười toe toét, và chúng tôi liền cười với nhau. Giống y chang ngày xưa.

Tôi ngồi trên chiếc ghế bên kia chiếc bàn tròn nhỏ xíu. "Cháu luôn thích mỗi khi bà trêu cháu bằng những câu thơ có vần điệu đó." Ở nhà của Honeybee, các cô bé không được làm điều xấu, nhưng bà nội Judy luôn nổi tiếng là người có tính cách can trường, không thích bị gò bó trong khuôn phép. Bà thẳng thắn nêu ra những vấn đề như dân quyền và giáo dục cho phụ nữ từ lâu trước khi một người phụ nữ được quyền đưa ra ý kiến.

Bà hỏi tôi đã gặp nhóc Welly chưa, đó là biệt danh bà đặt cho cha tôi, Wells.

Tôi kể cho bà nghe về hoạt động đưa tin và buổi gặp gỡ ở tòa thị chính hôm qua, sau đó là cuộc họp mặt DAR kéo dài lê thê ở đồi Drayden. Dĩ nhiên tôi bỏ qua phần trò chuyện huyên thuyên về đám cưới.

Lúc tôi nói, bà nội Judy gật gù đồng ý, nheo mắt và đưa ra những lời bình luận sắc sảo về buổi gặp gỡ ở tòa thị chính.

"Wells không được để đám người đó làm thằng bé mất kiểm soát. Bọn họ rất muốn bắt quả tang một người nhà Stafford dính líu vào chuyện xấu xa dơ bẩn, nhưng họ sẽ không đạt được mục đích đó đâu."

"Dĩ nhiên là không rồi ạ. Cha cháu đã ứng biến rất tuyệt, như mọi khi." Tôi không đề cập đến gương mặt mệt mỏi hay khoảng thời gian lơ đãng giây lát của ông khi ông đang bị chất vấn.

"Con trai ta mà. Thằng bé rất tốt. Ta không biết làm sao thằng bé có thế tạo ra một cô con gái xấu xa cho được."

"Ôi, bà nội!" Tôi siết chặt lấy tay bà. Bà thực sự thích nói đùa và tạo mối gắn kết giữa chúng tôi. Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời. "Cháu nghĩ đó là di truyền từ bà nội ấy chứ."

Tôi đang mong chờ một màn đáp trả nhanh trí. Thay vào đó, bà chỉ dịu dàng nói. "Ồ, có nhiều vấn đề lắm." Bà ngồi xuống ghế, rút tay ra khỏi tay tôi. Tôi cảm nhận khoảnh khắc này đang phai nhạt dần.

"Bà nội Judy, cháu muốn hỏi bà một chuyện ạ."

"Ồ, chuyện gì?"

"Hôm qua cháu gặp một phụ nữ. Bà ấy bảo là bà ấy biết bà. May Crandall. Cái tên đó nghe có quen không ạ?" Bà nội thường có thể dễ dàng nhớ bạn cũ và người quen. Như thể quyển sách ký ức của bà đã mở ra, và một cơn gió dai dẳng xé toạc những trang giấy mới nhất trước tiên. Những hồi ức càng cũ thì lại càng nguyên vẹn.

"May Crandall..." Khi bà lặp lại cái tên đó, tôi lập tức biết bà nhận ra. Tôi chuẩn bị lấy điện thoại đưa bà xem bức ảnh thì bà nói. "Không... Cái tên đó nghe chẳng quen chút nào." Tôi liền ngước lên, rời mắt khỏi túi xách và bà nhìn trực diện vào mắt tôi. Đôi mắt màu xanh nước biển với hàng lông mi mỏng bạc trắng của bà nheo lại, đột ngột ánh lên vẻ dữ dội kỳ lạ. Tôi sợ rằng chúng tôi sắp đón nhận một trong những khoảnh khắc bà ngưng lại giữa cuộc trò chuyện và không hề báo trước chuyến viếng thăm được bắt đầu lại từ đầu bằng những câu đại loại như Ta không biết cháu sẽ đến hôm nay. Cháu khỏe không? Thay vào đó, bà nói: "Lý do gì cháu lại hỏi ta như thế?"

"Cháu gặp bà ấy hôm qua... ở viện dưỡng lão."

"Ừ, cháu nói ban nãy rồi. Nhưng nhiều người biết nhà Stafford, cưng à. Chúng ta luôn phải cẩn thận. Mọi người thích tìm kiếm tai tiếng lắm."

"Tai tiếng?" Từ đó làm tôi giật mình kinh ngạc.

"Dĩ nhiên rồi."

Chiếc điện thoại bỗng mang lại cảm giác lạnh lẽo giữa những ngón tay tôi. "Cháu không biết chúng ta có bí mật gì đó cần phải giấu kín ạ."

"Trời ơi, dĩ nhiên chúng ta không có rồi."

Tôi lướt tìm bức ảnh. Giờ nhìn khuôn mặt cô gái trẻ trong ảnh, lại càng khiến tôi liên tưởng đến người bà đang ngồi đối diện với tôi lúc này. "Bà ấy có bức ảnh này. Bà biết người này không ạ?" Có thể đó là họ hàng xa chăng? Những người mà bà tôi không muốn thừa nhận là một thành viên trong gia phả? Mỗi gia tộc ắt hẳn có tới vài người như thế. Có lẽ là một người chị họ nào đó đã bỏ trốn với một gã tồi và mang thai?

Tôi xoay màn hình điện thoại về phía bà nội và quan sát phản ứng của bà.

"Queen..." Bà thì thầm, vươn tay kéo điện thoại lại gần hơn. "Ôi..." Đôi mắt bà bỗng ướt nhòe. Từng giọt nước mắt kết tinh, chảy ra và lăn dài xuống hai gò má của bà.

"Bà nội Judy?"

Tâm trí bà tôi đã trôi giạt tới triệu dặm rồi.

Không phải dặm, mà là năm. Nhiều năm trước. Bà đang nhớ lại điều gì đó. Bà biết người trong bức ảnh là ai. Queen. Cái tên đó có nghĩa là gì chứ?

"Bà nội Judy?"

"Queenie." Đầu ngón tay của bà lướt qua bức ảnh. Rồi bà quay sang tôi, nhanh tới mức khiến tôi nhảy dựng trên ghế. "Chúng ta không thể để mọi người phát hiện ra..." Bà nhỏ giọng nói. Rồi bà liếc nhìn về phía cửa, nhoài người đến gần rồi thì thầm nói thêm: "Họ không bao giờ được biết về Arcadia."

Mất một lúc tôi mới có thể trả lời. Tâm trí tôi quay cuồng. Tôi từng nghe bà đề cập đến cái tên đó trước đây chưa nhỉ? "Gì ạ? Bà nội Judy... Arcadia là gì ạ?"

"Suỵt!" Âm thanh đó lanh lảnh khiến bà phun hẳn nước bọt trên bàn. "Nếu bọn họ tìm ra..."

"Bọn họ? Bọn họ là ai ạ?"

Tay nắm cửa bỗng kêu lạch cạch, bà nội Judy liền ngồi xuống ghế, chắp hai tay ngay ngắn lên nhau. Một cái chớp mắt thầm bảo tôi làm y như vậy.

Tôi giả vờ thư giãn, nhưng đầu óc thì hỗn loạn đầy ứ những khả năng có thể xảy ra - tất cả mọi thứ từ vụ che giấu mang phong cách Watergate có dính líu tới ông nội tôi đến một đoàn hội bí mật quy tụ các bà vợ của chính trị gia làm gián điệp trong Chiến tranh Lạnh. Liệu bà nội tôi có liên quan đến vụ việc nào chứ?

Một người phục vụ thân thiện bước vào, cầm theo cà phê và bánh quy. Ở điền trang Hoa Mộc Lan, những người sống ở đây không chỉ được ăn bữa chính mà còn có đồ ăn nhẹ và thức uống giữa mỗi bữa.

Bà nội bí mật rụt tay khỏi điện thoại của tôi, đầu hướng về phía người phục vụ. "Cô muốn gì?"

Người phục vụ không hề tỏ ra bối rối trưóc lời chào thô lỗ khác xa tính cách của bà nội. "Cà phê sáng, thưa bà Stafford."

"Ừ, tất nhiên." Bà nội lại lén ám chỉ tôi nên cất điện thoại đi. "Chắc chắn bọn ta muốn thưởng thức một tách rồi."

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Lúc này đã muộn hơn tôi nghĩ. Tôi lẽ ra phải cùng ăn trưa với cha và cắt băng khánh thành ở Columbia. Một cơ hội hiếm có để gặp gỡ giao thiệp ở tiểu bang quê nhà, như Leslie nói. Báo chí lẫn thống đốc sẽ có mặt ở đó. Với những lùm xùm hiện tại về những người thuộc nội bộ Washington và các chính trị gia, mấy sự kiện địa phương này rất quan trọng. Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi thực sự chỉ muốn ở lại với bà nội Judy đủ lâu để xem liệu tôi có thể tìm hiểu rõ vấn đề của May Crandall và khám phá ra mối liên quan với Arcadia hay không.

Có lẽ bà nội đang nói về một nơi nào đó? Arcadia ở bang California? Hay Arcadia ở Florida?

"Cháu thực sự phải đi rồi, bà nội ơi. Cháu có lịch trình cùng cha đến dự lễ cắt băng khánh thành."

"Trời ơi, vậy ta không nên giữ cháu lại."

Dù sao người phục vụ vẫn bước vào phòng và rót hai tách cà phê. "Phòng trường hợp cô muốn dùng." Cô ta nói.

"Cháu có thể cầm cái tách đó theo." Bà nội tôi nói đùa. Vì cái tách cà phê đó làm bằng sứ.

"Cháu có lẽ không cần thêm tách cà phê nào nữa trong sáng nay đâu ạ. Cháu sẽ thấy căng thẳng. Cháu chỉ tạt qua để hỏi bà về May..."

"Suỵt!" Một tiếng rít và ngón tay đưa lên ngăn tôi nói nốt cái tên đó. Tôi đã nhận được một cái lườm, như thể tôi mới làm một việc có lỗi trong nhà thờ vậy.

Nhân viên phục vụ khôn ngoan lấy xe đẩy và rời khỏi phòng.

Bà nội Judy liền thì thầm. "Hãy cẩn thận, Rill."

"Gì... Gì cơ ạ?" Sự quyết liệt lại trỗi dậy. Chuyện gì đang diễn ra trong tâm trí của bà nội thế? Rill. Đó là một cái tên sao?

"Tai..." Bà nội chỉ vào hai tai của bà. "... Có ở khắp mọi nơi."

Rồi tâm trạng bà cũng nhanh chóng thay đổi. Bà thở dài, nâng nhẹ cái bình sứ nhỏ lên và rót một ít vào tách cà phê của bà. "Kem không?"

"Cháu không thể ở lại."

"Ôi, ta thật lòng xin lỗi. Ta ước gì cháu có thời gian ở lại đây lâu hơn. Cháu thật đáng yêu khi tạt ngang qua thăm ta."

Vào thời điểm này, chúng tôi đã tán gẫu được ít nhất ba mươi phút. Bà đã quên. Arcadia, bất kể đó là gì, nó đã biến mất vào màn sương.

Bà nội mỉm cười với tôi, nụ cười ấy trống rỗng như tấm bảng đen mới được lau sạch bóng. Nụ cười hoàn toàn chân thật. Bà nội không chắc tôi là ai, nhưng bà đang cố tỏ ra lịch sự. "Hãy ghé thăm ta lần nữa khi nào cháu không cần phải vội vã rời đi nhé."

"Cháu sẽ làm thế ạ." Tôi hôn vào má bà, rời khỏi phòng mà không hề hỏi han và trả lời gì thêm.

Giờ không có cách nào khiến tôi bỏ qua chuyện này. Tôi cần phải tìm ra xem mình đang đối phó với vấn đề gì ở đây. Tôi sẽ phải tìm hiểu một nguồn thông tin khác, và tôi biết mình sẽ bắt đầu đào bới tìm tòi từ nơi nào rồi.