Chương 8 Rill
Bóng tòa nhà lớn màu trắng bao trùm, nuốt chửng lấy chiếc xe. Hàng cây mộc lan cao to xếp thành hàng ven đường, tạo nên bức tường xanh rì rậm lá nhắc tôi nhớ đến tòa lâu đài trong truyện Công chúa ngủ trong rừng. Hàng cây che khuất chúng tôi khỏi con phố. Ở đó bọn trẻ đang chơi đùa trong các khoảng sân và những bà mẹ đẩy xe nôi men theo vỉa hè. Có một chiếc xe nôi đặt ở hàng hiên trước ngôi nhà này. Chiếc xe cũ kĩ, mất một bánh nên nó nghiêng hẳn sang bên. Nếu đặt một đứa bé vào bên trong, nó có thể rơi phịch xuống đất ấy chứ.
Một tên nhóc đang ngồi chồm hỗm như con khỉ trên cây mộc lan. Thằng nhóc lớn cỡ Lark, có thể năm hoặc sáu tuổi. Thằng nhóc nhìn xe chúng tôi chạy vào nhưng không hề mỉm cười, vẫy tay hay động đậy gì. Khi xe dừng lại, thằng nhóc liền biến mất vào vòm lá.
Một giây sau, tôi nhìn thấy thằng nhóc bò khỏi cây và len người dưới hàng rào sắt thật cao bao quanh sân sau của ngôi nhà này và khu vực bên cạnh. Tòa nhà nhỏ bên hàng xóm có vẻ từng là trường học hay nhà thờ. Mấy đứa trẻ đang chơi bập bênh và xích đu ở đó, nhưng cửa chính cùng cửa sổ đều bị đóng ván, và hầu như chẳng còn lớp sơn nào trên mặt gỗ. Bụi gai mọc đầy ở hiên trước, cảnh tượng đó lại làm tôi nghĩ đến truyện Công chúa ngủ trong rừng.
Camellia rướn người khỏi sàn xe để quan sát. "Đây là bệnh viện sao?" Con bé nhìn cô Tann bằng ánh mắt cho cô ta biết con bé chẳng tin chuyện đó chút nào. Em gái tôi đã được nghỉ dưỡng sức suốt chuyến đi, và giờ như đang sẵn sàng cho một cuộc chiến khác.
Cô Tann liền quay sang con bé và dịch chuyển Gabion. Thằng bé đã ngủ say trong lòng cô ta. Cánh tay nhỏ xíu của thằng bé buông thõng, các ngón tay mũm mĩm nắm chặt rồi thả ra. Môi thằng bé mấp máy như thể thằng bé đang hôn gió trong mơ vậy. "Mấy đứa không thể đến bệnh viện trong tình trạng thế này, đúng chứ? Mình mẩy sặc mùi nước sông hôi thối và đầy mầm bệnh ký sinh? Bà Murphy sẽ chăm sóc mấy đứa, và nếu mấy đứa ngoan ngoãn thì bọn ta sẽ xem lại vụ đến bệnh viện."
Một tia sáng hy vọng cố nhen lên trong tôi, nhưng tôi không tài nào tìm ra nhiều mồi lửa cho nó. Niềm hy vọng đó tắt ngấm khi cô Tann nhìn về phía tôi.
Fern bò lên ngực tôi, đầu gối con bé thúc vào bụng tôi. "Em muốn gặp Briny." Con bé khẽ rên rỉ.
"Xuống xe nhanh lên. Đến lúc đi vào trong rồi. Mấy đứa sẽ được đối xử tốt ở đây." Cô Tann nói với chúng tôi. "Nếu mấy đứa ngoan ngoãn. Hiểu ý ta chứ?"
"Vâng." Tôi cố trả lời thay cho các em, nhưng Camellia không dễ dàng bỏ cuộc.
"Briny đâu rồi?" Con bé không vui và dần trở nên điên loạn tới mức mù quáng. Tôi có thể cảm nhận điều đó tựa như một cơn bão sắp kéo đến.
"Im đi, Camellia!" Tôi nạt. "Làm theo điều cô ấy nói đi."
Cô Tann cười mỉm. "Rất tốt. Mấy đứa thấy chứ? Toàn bộ chuyện này rất đơn giản. Bà Murphy sẽ chăm sóc mấy đứa."
Cô ta chờ tài xế đi vòng qua và mở cửa xe. Sau đó cô ta xuống xe trước, bồng em trai tôi và nắm tay kéo Lark ra. Lark mở to mắt nhìn tôi, nhưng cũng như lúc trước, con bé không chống trả. Con bé yên lặng như mèo con nằm trong đống cỏ khô.
"Tiếp theo tới cưng." Người phụ nữ kia bảo tôi, và tôi nhích người qua, đầu gối tôi va vào hai đứa nhóc mắt nâu ngồi trên sàn xe. Fern bèn vòng tay quanh cổ tôi chặt đến nỗi tôi suýt không thể thở được.
"Giờ đến hai đứa bây."
Hai đứa nhỏ ngồi trên xe trước chúng tôi liền trèo ra và đứng ở con đường lái xe vào nhà.
"Giờ tới mày." Cô Tann chợt hạ nhỏ giọng khi nhìn Camellia. Sau đó cô ta giao Gabion và Lark cho tôi, rồi đứng ngay cửa xe, hai chân giạng ra và cơ thể chắn hết cửa xe. Cô ta không phải là một người phụ nữ nhỏ bé. Cô ta cao hơn hẳn tôi và trông có vẻ khỏe lắm.
"Đi nào, Camellia." Tôi đang cầu xin con bé cư xử cho tử tế, và con bé biết tôi yêu cầu điều gì. Cho đến lúc này, con bé chẳng hề nhúc nhích. Con bé đang vòng tay sau lưng, và tôi sợ con bé định thử mở cửa bên kia. Việc làm đó có lợi ích gì chứ? Chúng tôi không biết chúng tôi đang ở đâu hoặc làm sao để quay trở lại con sông hay tìm ra bệnh viện. Chúng tôi chỉ mong rằng nếu chúng tôi cư xử ngoan ngoãn như cô Tann bảo, chúng tôi thực sự sẽ được gặp Briny và Queenie.
Hoặc Silas sẽ kể cho họ biết chuyện gì đã xảy ra và người thân sẽ tìm được chúng tôi.
Camellia khẽ giật vai, rồi tôi nghe tiếng tay nắm cửa kêu lạch cạch. Cửa xe vẫn dính chặt. Camellia liền tức giận, xoay người đẩy cửa, hai cánh mũi phập phồng. Cô Tann thở dài và nhoài người vào trong xe.
Lúc ì ạch lùi lại, cô ta đang nắm quần áo của Camellia và lôi con bé ra. "Thế là đủ rồi đấy! Mày sẽ phải bắt đầu cư xử đàng hoàng đi."
"Camellia, dừng lại!" Tôi hét lên.
"Mellia, không, không!" Giọng Fern tựa như tiếng vọng.
Còn Gabion ngửa đầu ra sau và gào khóc, âm thanh dội khỏi nhà và trôi giạt vào trong rừng.
Cô Tann vặn nắm tay để giữ Camellia thật chặt. "Chúng ta hiểu ý nhau phải không nào?" Hai gò má tròn căng của cô ta đỏ ửng và ướt rượt mồ hôi. Đôi mắt xám của cô ta ánh lên vẻ khó chịu đằng sau mắt kính.
Lúc Camellia mím môi thật chặt, tôi chợt nghĩ cô Tann có thể tát vào mặt con bé, nhưng cô ta không làm thế. Thay vào đó, cô ta thì thầm điều gì đó bên tai của Camellia rồi đứng thẳng lên. "Giờ chúng ta sẽ hòa thuận với nhau phải không?"
Nhìn miệng Camellia trông vẫn giống như đang mút chanh vậy.
Khoảnh khắc này chống chênh tựa như cái chai đặt ở mép boong thuyền Arcadia, chờ đổ xuống và lăn ra sông.
"Phải không?" Cô Tann lặp lại.
Đôi mắt đen của Camellia rực lửa, nhưng con bé vẫn gật đầu.
"Rất tốt."
Cô Tann cho chúng tôi xếp thành một hàng, và Camellia sánh bước đi với chúng tôi. Từ phía sau hàng rào sắt, đám nhóc trai gái đủ mọi lứa tuổi dõi mắt quan sát. Và chẳng có đứa nào nở lấy một nụ cười.
Bên trong ngôi nhà lớn này bốc đầy mùi ẩm mốc. Tất cả màn cửa đều bị kéo lại và bóng tối bao trùm khắp nơi. Có một cầu thang rộng ở tiền sảnh, và hai tên nhóc đang ngồi ở bậc thang trên cùng. Một đứa nhắc tôi nhớ đến Silas nhưng tên đó bự con hơn và có mái tóc đỏ quạch như lông cáo. Trông hai tên nhóc đó không có nét nào giống đám trẻ ở ngoài sân hay thằng nhóc ngồi trên cây. Chúng không thể nào là anh chị em.
Bọn trẻ ấy là ai? Có tất cả bao nhiêu đứa? Chúng sống ở nơi này ư? Mấy đứa trẻ đó đều đến đây tắm rửa sạch sẽ để được đưa đến gặp cha mẹ chúng ở bệnh viện sao?
Đây là đâu chứ?
Chúng tôi được đưa vào một căn phòng, ở đó có một người phụ nữ đang ngồi chờ phía sau cái bàn. Bà ta nhỏ con hơn cô Tann, cánh tay gầy giơ xương và hằn rõ mạch máu. Mũi bà ta thò ra bên dưới gọng kính, cong quặp như mỏ cú. Bà ta nhăn mũi khi nhìn chúng tôi. Rồi bà ta mỉm cười, đứng dậy chào đón cô Tann. "Hôm nay cô khỏe chứ, Georgia?"
"Rất khỏe, cảm ơn bà Murphy. Tôi dám nói hôm nay là một buổi sáng vô cùng năng suất."
"Tôi có thể thấy được điều đó."
Vuốt ngón tay dọc theo mép bàn, bà Murphy kéo theo mấy đường bụi khi đi tới chỗ chúng tôi. Một bên khóe môi của bà ta nhướng lên khiến cái răng nanh lóe sáng. "Thật phi thường. Cô tìm được mấy đứa trẻ mồ côi này ở đâu thế?"
Lũ trẻ tụm lại gần tôi, thậm chí cả hai đứa nhỏ tôi không hề quen biết. Tôi bồng Fern ở hông này và Gabion ở hông kia. Hai cánh tay tôi đang bắt đầu tê cứng, nhưng tôi không thể bỏ chúng xuống.
"Không phải bọn trẻ rất đáng thương sao?" Cô Tann nói. "Tôi tin chúng tôi đã đem lũ nhỏ đi đúng lúc. Bà còn chỗ cho tất cả bọn chúng không? Đó sẽ là việc đơn giản nhất. Tôi mong chúng ta sẽ giao nhanh được vài đứa."
"Hãy nhìn mái tóc đó kìa..." Bà Murphy đến gần hơn, và cô Tann đi theo. Cơ thể đồ sộ to lớn của cô Tann lê bước từ bên này sang bên kia. Lần đầu tiên, tôi nhận ra cô ta có một chân bị tật.
"Ừ, khác thường phải không? Bốn đứa tóc quăn vàng óng đến từ cùng một gia đình và... đứa tóc đen kia." Cô ta khịt mũi và liếc nhìn Camellia.
"Ồ, chắc chắn con bé đó không thuộc nhóm này rồi." Bà Murphy bỗng nhìn tôi. "Đây là em gái của cưng?"
"V... vâng." Tôi đáp.
"Thế con bé tên gì?"
"C... Camellia."
"Một cái tên khác lạ cho một sinh vật nhỏ bé bình thường như thế. Và cả số tàn nhang ngu ngốc kia nữa. Có vẻ như con cò đã thả nhóc vào nhầm tổ thì phải."
"Con nhóc ấy không chịu hợp tác." Cô Tann cảnh báo. "Chúng tôi đã gặp khó khăn với nó. Một con cừu đen nhỏ xíu, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng."
Bà Murphy nheo mắt. "Ôi trời. Thôi nào, tôi chỉ muốn nhìn thấy hành vi ngoan ngoãn trong ngôi nhà này. Những đứa nhỏ không đáp ứng được mong đợi của tôi sẽ không được phép sống ở trên lầu cùng với đám trẻ còn lại." Bà ta quét lưỡi qua răng.
Da tôi chợt lạnh toát. Fern và Gabion quấn chặt cánh tay vòng quanh cổ tôi. Ý tứ của bà Murphy khá rõ ràng. Nếu Camellia nổi điên, họ sẽ đưa con bé đến... nơi khác.
Camellia gật đầu, nhưng tôi biết con bé chẳng hề muốn làm thế chút nào.
"Hai đứa nhỏ tóc vàng xỉn còn lại được chúng tôi... tìm thấy dọc đường." Cô Tann gom hai đứa nhỏ đã ngồi trên sàn xe cùng với Camellia lại. Cả hai đứa đều có mái tóc màu nâu vàng nhạt thẳng dài và đôi mắt nâu to tròn. Nhìn cách thằng nhỏ đang bám chặt lấy đứa bé gái, tôi đoán chắc con bé là chị nó. "Dĩ nhiên là còn nhiều đứa trẻ mồ côi khác, mặc dù khu trại ở đó gần như bị bỏ trống. Bằng cách nào đó bọn họ hẳn đã nhận được tin tức."
"Những khuôn mặt đáng yêu nhường này."
"Phải, đúng thế. Những đứa bé tóc quăn này cứ như thiên thần. Tôi đoán lũ nhỏ sẽ được nhiều người yêu thích lắm."
Bà Murphy lùi lại. "Nhưng trời đất ơi! Chúng nồng nặc mùi nước sông hôi thối. Chắc chắn tôi không thể để chúng ở trong nhà tôi. Chúng sẽ phải ở bên ngoài cho đến giờ tắm rửa."
"Đừng cho bọn trẻ ra ngoài cho tới khi bà chắc chắn chúng hoàn toàn hiểu rõ những quy tắc ở đây." Cô Tann đặt một tay trên vai của Camellia, đầu con bé rụt lại khiến tôi biết những ngón tay cô ta bấu rất mạnh. "Đứa nhỏ này rất thích bỏ chạy. Con bé đã cố trốn khỏi xe. Căn bản lũ bò cái sống ven sông biết cách sinh ra bọn chúng, nhưng lại không biết dạy chúng cư xử tử tế. Lũ nhóc này sẽ cần một chút giáo huấn đấy."
"Tất nhiên rồi. Không phải tất cả lũ trẻ đều phải thế sao?" Bà Murphy gật gù. Rồi bà ta tập trung nhìn tôi lần nữa. "Còn tên cưng là gì?"
"Rill. Rill Foss." Tôi cố không nói gì thêm, nhưng từ ngữ cứ tuôn ra. Tôi không thể hiểu bọn họ đang nói về chuyện gì, và tim tôi đang đập liên hồi. Đầu gối tôi run rẩy dưới sức nặng của hai đứa em, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Tôi đang sợ khiếp vía. Cô Tann định bỏ chúng tôi ở lại đây sao? Trong bao lâu chứ? "Khi nào bọn cháu mới có thể đến gặp cha mẹ ạ? Họ đang ở bệnh viện. Mẹ sinh em bé và..."
"Im lặng." Bà Murphy quát. "Cái gì cần làm trước thì ưu tiên. Cưng sẽ dẫn đám nhỏ vào hành lang và ngồi men theo bức tường ở khu vực cầu thang, từ nhỏ nhất đến lớn nhất. Cứ chờ ở đó. Ta mong là không có tiếng ồn hay mưu kế gì. Hiểu chứ?"
"Nhưng..."
Lần này cô Tann đặt tay lên vai tôi. Ngón tay cô ta siết chặt quanh xương bả vai tôi. "Tao cũng không mong gặp rắc rối từ "mày. Chắc chắn mày thông minh hơn em gái mày rồi."
Cơn đau lan dọc cánh tay tôi, và tôi cảm giác Gabion đang trượt xuống. "Vâng... Vâng, thưa cô."
Cô Tann liền buông tôi ra. Tôi lại nhấc Gabby lên. Tôi muốn xoa vai nhưng không thể.
"Và... Rill hả? Tên kiểu gì thế này?"
"Cái tên đó xuất phát từ con sông. Cha đã đặt cho cháu cái tên đó. Ông nói giai điệu của nó hay như một bản nhạc ạ."
"Bọn ta sẽ gọi cưng bằng một cái tên thích hợp. Một cái tên thực sự dành cho con gái. Có lẽ là May. May Weathers."
"Nhưng cháu..."
“May." Bà ta xua tôi ra cửa, những đứa trẻ khác được kéo đi theo tôi. Camellia lại được cảnh cáo là không được làm bất cứ điều gì ngoại trừ ngồi yên trong hành lang.
Lũ nhỏ rên rỉ và khóc thút thít như đám cún con khi tôi cố gỡ chúng ra và đặt chúng xuống. Ở trên cầu thang, hai tên nhóc đã biến mất. Nơi nào đó bên ngoài, bọn trẻ đang chơi trò Red Rover.[*] Tôi biết trò chơi đó từ hồi đến trường. Khi vào niên học, Queenie và Briny thường cố neo tàu ở nơi nào đó gần thị trấn ven sông để tôi và Camellia, và giờ là cả Lark có thể đến trường. Thời gian còn lại, chúng tôi đọc sách, và Briny dạy số học cho chúng tôi. Ông có thể giải thích mật mã của hầu hết mọi thứ. Camellia rất thông thạo số học. Thậm chí Fern cũng biết bảng chữ cái, nhưng con bé còn quá nhỏ để đi học. Mùa thu tới, Lark sẽ bắt đầu vào lớp một...
[*]Một trò chơi phổ biến của trẻ em khoảng thế kỷ 19, trò chơi yêu cầu phải có từ 10 người chơi trở lên, đây là trò chơi bắt nguồn từ Anh sau đó lan sang úc, Canada và Hoa Kỳ.
Lark bỗng ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt sưng húp, và một cảm giác đau khổ sôi sục bên trong tôi như cơn xoáy nước đen ngòm. Chẳng có nơi nào để cảm giác đó thoát ra. Nó cứ xoay mòng mòng.
"Họ sắp đưa chúng ta vào tù sao?" Cô bé mà đến cả cái tên tôi cũng không biết bỗng thì thầm.
"Không, dĩ nhiên là không rồi." Tôi đáp. "Họ không bỏ tù trẻ con đâu." Phải không?
Camellia liếc mắt về phía cửa trước. Con bé đang tự hỏi liệu mình có thể chuồn đi và bỏ trốn bằng lối đó không.
"Đừng làm thế.” Tôi khẽ nói. Bà Murphy đã dặn chúng tôi không được làm ồn. Nếu càng ngoan, chúng tôi sẽ càng có cơ hội được họ đưa đến nơi chúng tôi muốn, tôi nghĩ thế. "Chúng ta cần ở bên nhau. Briny sẽ đến đón chúng ta ngay khi ông biết chúng ta không có ở trên thuyền Arcadia. Hay Silas sẽ nói cho ông biết chuyện đã xảy ra. Chúng ta phải tập trung tại một nơi khi ông xuất hiện. Em nghe chị nói rồi chứ?" Tôi nói giống cách Queenie thường làm khi có vết băng nứt trên mặt sông. Bà sẽ không cho phép chúng tôi đu người qua lan can, đề phòng một tảng băng trôi có thể đụng vào tàu và hất chúng tôi xuống sông. Mấy lần đều như thế, bà muốn chúng tôi biết bà không đồng ý. Và bà không thường xuyên sử dụng cách đó.
Mọi người đều gật đầu ngoại trừ Camellia. Thậm chí hai đứa nhỏ kia cũng gật đầu.
"Mellia?"
"Vâng." Con bé chịu thua, co đầu gối lên, bắt tréo cánh tay, vùi mặt vào lòng để đầu đập thật mạnh, đảm bảo chúng tôi biết là con bé chả hề vui vẻ gì.
Tôi hỏi tên hai đứa bé kia nhưng chẳng đứa nào trả lời. Nước mắt đầm đìa chảy xuống hai gò má của cậu nhóc, và cô chị ôm chầm lấy nó.
Một con chim chợt bay vào cửa trước và đụng vào lớp kính khiến tất cả chúng tôi nhảy dựng lên. Tôi vươn người để xem liệu nó có thể đứng lên và bay tiếp không. Đó là một con chim lông đỏ khá nhỏ. Có thể nó là con chim đã hót véo von bên sông và theo chúng tôi đến đây. Giờ nó lảo đảo liệng quanh, lông cánh nó sáng lấp lánh trong ánh trời chiều trải dài lười biếng.
Tôi ước gì mình có thể bế thốc nó lên trước khi con mèo nào đó tóm được nó. Chúng tôi đã nhìn thấy ít nhất ba con mèo trong bụi rậm trên đường vào nhà, nhưng tôi e là không thể. Cô Tann sẽ nghĩ tôi đang cố chạy trốn.
Lark chợt quỳ gối lên để ngó, đôi môi con bé run rẩy.
"Con chim đó sẽ ổn thôi." Tôi thì thầm. "Ngồi xuống đi. Ngoan nào."
Con bé thật sự thích được chỉ bảo.
Con chim bay lảo đảo tới bậc thang, vì thế tôi phải nhích khỏi tường một chút thì mới có thể thấy nó. Bay đi, tôi nghĩ. Nhanh lên. Hãy bay đi trước khi lũ mèo bắt được mày.
Nhưng con chim vẫn ở đó, mỏ há ra và toàn thân run rẩy.
Bay đi. Về nhà đi.
Tôi để mắt trông chừng. Nếu con mèo nào đó xuất hiện, có lẽ tôi có thể dọa nó sợ qua ô cửa sổ kia.
Lời nói bỗng trôi giạt từ dưới cửa lan qua hành lang. Tôi bèn đứng lên thật cẩn thận, nhón gót đến gần hơn.
Tôi nghe lõm bõm được vài lời nói của cô Tann và bà Murphy, nhưng tất cả đều vô nghĩa. "... Giấy tờ từ bỏ quyền nuôi dưỡng năm đứa trẻ nằm ở bệnh viện. Đơn giản và không phức tạp. Cách dễ dàng nhất để cắt đứt ràng buộc. Thực ra, điều khó khăn nhất là tìm ra vị trí chính xác nhà thuyền của bọn họ. Con thuyền thả neo ở đối diện đảo Bùn, đám cảnh sát nói với tôi như thế. Đứa nhóc mặt tàn nhang đã cố bơi qua lối nhà vệ sinh. Vì thế thứ mùi bà ngửi thấy không chỉ là mùi nước sông đâu."
Tiếng cười vang lên, nhưng âm thanh chói tai như tiếng quạ kêu.
"Còn hai đứa kia?"
"Chúng tôi thấy chúng đang hái hoa gần khu nhà nổi. Chúng tôi sẽ sớm có được giấy tờ của chúng. Chắc chắn việc đó sẽ không gặp bất cứ rắc rối nào. Chúng có vẻ khá ngoan."
"Ừ... Sherry và Stevie. Chúng sẽ được giữ cái tên đó. Tốt nhất là nên bắt đầu đào tạo thêm cho chúng ngay lập tức. Chúng xinh xắn đúng không? Và còn nhỏ. Chúng có thể không ở lại đây lâu đâu. Chúng ta đã lên kế hoạch tổ chức bữa tiệc xem mắt vào tháng tới. Tôi mong là chúng sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đó."
"Ồ, phải rồi."
"Tôi nghĩ năm đứa nhỏ kia sẽ lấy tên là May, Iris, Bonnie... Beth... và Robby. Weathers sẽ là họ. May Weathers, Iris Weathers, Bonnie Weathers... Giai điệu tựa như tiếng chuông ngân." Tiếng cười lại vang lên. Âm thanh lớn cao vút như đẩy tôi lùi ra xa cửa.
Lời nói cuối tôi nghe được là từ bà Murphy. "Tôi sẽ lo liệu mọi chuyện. Cô có thể yên tâm rằng bọn trẻ sẽ được chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy."
Lúc họ bước ra, tôi đã chạy nhanh về chỗ của mình và kiểm tra thấy bọn trẻ đều ngồi ngay ngắn thành một hàng dọc theo tường. Thậm chí Camellia cũng ngẩng đầu lên và ngồi theo phong cách dân da đỏ, cách chúng tôi thường làm ở trường.
Chúng tôi ngồi chờ, bất động như pho tượng, trong khi bà Murphy tiễn cô Tann đến cửa. Chỉ có đôi mắt của chúng tôi liếc sang để nhìn họ trò chuyện ở hàng hiên.
Con chim lông đỏ nhỏ xíu đã nhảy lên bậc thang, nhưng nó chỉ đậu ở đó một cách bất lực. Chẳng có ai trong hai người bọn họ chú ý.
Bay đi.
Tôi chợt nghĩ đến cái mũ đỏ của Queenie. Hãy bay tới chỗ Queenie, và nói cho bà biết chỗ tìm bọn tao đi.
Bay đi.
Cô Tann đi khập khiễng vài bước, suýt đụng trúng con chim. Hơi thở của tôi trở nên đặc quánh, còn Lark thì thở hổn hển. Rồi cô Tann dừng lại để nói thêm điều gì đó.
Lúc cô ta đi tiếp, con chim lông đỏ rốt cuộc cũng bay đi.
Con chim sẽ cho Briny biết chúng tôi đang ở đâu.
Bà Murphy quay trở vào bên trong, nhưng bà ta không mỉm cười. Rồi bà ta đi vào căn phòng đối diện hành lang và đóng cửa lại.
Chúng tôi ngồi yên chờ đợi. Camellia lại vùi mặt xuống.
Fern nằm trên vai tôi. Bé gái mà cô Tann đã gọi là Sherry đang nắm lấy tay của em trai. "Em dói." Thằng bé thì thầm.
"Em cũng ói." Gabion lặp lại, giọng nói quá lớn.
"Suỵt." Tôi xoa đầu thằng bé, mái tóc thật mềm mại dưới tay tôi. "Chúng ta phải giữ im lặng. Như chơi trò trốn tìm ấy."
Thằng bé liền cố gắng hết sức ngậm chặt miệng. Mới chỉ hai tuổi, thằng bé luôn bị chừa ra khỏi trò chơi "Hãy giả vờ" trên thuyền Arcadia, vì thế thằng bé sẽ rất vui khi được tham gia trò chơi lần này.
Tôi ước đây là một trò chơi thú vị. Tôi ước mình biết rõ các quy tắc và phần thưởng nhận được nếu chúng tôi giành chiến thắng.
Ngay bây giờ, chúng tôi chỉ có thể ngồi yên và chờ xem sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.
Chúng tôi ngồi đợi và ngồi đợi.
Thời gian dường như kéo dài mãi mãi cho tới khi bà Murphy bước ra. Tôi cũng đói, nhưng nhìn vẻ mặt của bà ta thì tôi dám nói chúng tôi tốt nhất không nên đòi hỏi gì cả.
Bà ta đứng bên trên chúng tôi, hai tay chống hông và xương hông nhô ra bên dưới chiếc đầm hoa màu đen. "Thêm bảy đứa..." Bà ta nói, cau mày và ngước nhìn lên cầu thang. Một hơi thở phả ra và kết tinh như sương mù. Hơi thở ấy bốc mùi hôi rình. "Thôi được, chẳng có lựa chọn nào khác, vì cha mẹ mấy đứa không thể chăm sóc mấy đứa."
"Briny ở đâu? Queenie đâu rồi?" Camellia buột miệng hỏi.
"Mày sẽ phải im lặng." Bà Murphy lảo đảo khi bà ta đi xuống chỗ chúng tôi, và giờ tôi biết thứ mùi tôi đã ngửi thấy khi bà ta bước khỏi phòng là gì rồi. Rượu whisky. Tôi đã quanh quẩn ở nhiều phòng bida đến mức nhận ra được thứ mùi đó.
Bà Murphy chĩa ngón tay về phía Camellia. "Mày là lý do khiến mọi người phải ngồi ở đây thay vì ra ngoài chơi đùa." Rồi bà ta đi huỳnh huỵch xuống hành lang, bước chân kéo thành một đường cong vòng.
Chúng tôi cứ ngồi đó. Cuối cùng mấy đứa nhỏ đều ngủ, và Gabion thì đang lăn lê bò toài trên sàn nhà. Một vài đứa trẻ khác đi qua, nhỏ có lớn có, trai lẫn gái. Hầu hết bọn trẻ đều mặc những bộ quần áo quá rộng hoặc quá chặt so với kích thước cơ thể. Chẳng có đứa nào nhìn về phía chúng tôi. Bọn trẻ cứ bước đi như thể chúng không nhận thấy chúng tôi đang ngồi ở đó. Những phụ nữ mặc đầm trắng, đeo tạp dề trắng vội vã đi tới đi lui qua hành lang. Bọn họ cũng không nhìn chúng tôi.
Tôi ôm lấy cổ chân và siết thật mạnh để đảm bảo mình vẫn còn ở đó. Tôi suýt ngỡ rằng mình đã trở thành Người Vô Hình, giống như ông H. G. Wells[*] đã viết. Briny rất thích câu chuyện đó. Ông đã đọc cho chúng tôi nghe rất nhiều lần. Camellia và tôi thường chơi trò đó với bọn nhóc ở khu trại trên sông. Không ai có thể nhìn thấy Người Vô Hình.
[*]Herbert George Wells, thường được biết đến với cái tên H. G. Wells, là một nhà văn người Anh nổi tiếng với những tiểu thuyết khoa học viễn tưởng như Người vô hình, Cỗ máy thời gian, Tiên phong lên Mặt Trăng, Hòn đảo của tiến sĩ Moreau...
Tôi nhắm mắt lại và giả vờ trong chốc lát.
Fern cần đi vệ sinh, và trước khi tôi có thể nghĩ ra cách, con bé tè dầm mất rồi. Một người phụ nữ tóc đen mặc đồng phục trắng đi qua và nhìn thấy vệt nước bẩn trên sàn. Ả ta liền túm lấy tay của Fern. "Chúng ta không được phép làm bẩn ở đây. Mày sẽ phải dùng nhà vệ sinh." Rồi ả ta lôi cái khăn vải ra từ trong tạp dề và vứt nó xuống đống nước bẩn. "Lau đi." Ả ta ra lệnh cho tôi. "Bà Murphy sẽ nổi khùng đó."
Sau đó ả ta dẫn Fern đi, và tôi làm theo mệnh lệnh của ả ta. Lúc Fern trở lại, quần đùi và váy đầm của con bé đã được giặt sạch, và con bé phải mặc đồ ướt. Người phụ nữ kia bảo mấy đứa chúng tôi cũng có thể đến nhà vệ sinh, nhưng phải đi thật nhanh rồi quay về chỗ cũ.
Chúng tôi trở lại vị trí chưa được bao lâu thì ai đó bỗng huýt còi bên ngoài. Tôi nghe thấy bọn trẻ chạy lên cầu thang từ mọi hướng. Rất nhiều đứa. Chúng không nói chuyện, nhưng tiếng chân của chúng vang vọng bên kia cánh cửa ở cuối hành lang. Bọn trẻ đi vào đó một lát, rồi bước xuống như khi chúng vội vã lên lầu, nhưng không phải ở cầu thang kế bên chúng tôi.
Ở bên trên, ván gỗ kêu cọt kẹt rền rĩ, âm thanh phát ra như ở khu vực mép tàu và sàn gỗ ván trên Arcadia. Đây là âm thanh tổ ấm. Tôi liền nhắm mắt lại và giả vờ tôi có thể ước chúng tôi được trở lại con thuyền nhỏ an toàn của mình.
Điều ước của tôi nhanh chóng biến mất. Một người phụ nữ mặc đầm trắng bỗng ghé qua và lên tiếng: "Đi lối này."
Chúng tôi liền đứng dậy đi theo. Camellia đi trước, và chúng tôi giữ đám nhỏ ở giữa, thậm chí là cả Sherry và Stevie.
Người phụ nữ kia dẫn chúng tôi đi qua cánh cửa ở cuối hành lang, và mọi thứ ở đó trông rất khác biệt. Nơi ấy vô cùng đơn sơ và cũ kĩ, những mảnh giấy và vải rách bay phấp phới trên tường. Có một nhà bếp ở góc phòng. Ở đó, hai người phụ nữ da màu đang bận rộn đặt ấm nước lên bếp lò. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ sớm được cho ăn gì đó. Tôi cảm giác dạ dày mình như đã teo nhỏ thành hạt đậu phộng rồi.
Thậm chí suy nghĩ đó cũng khiến tôi chợt thèm đậu phộng.
Có một cầu thang lớn đặt ở bên kia nhà bếp, hầu hết lớp sơn đã bị bong tróc, như thể người ta đã đi lại trên đó rất nhiều rồi. Một nửa chấn song ở tay vịn đã biến mất. Một vài cái lỏng lẻo thò ra như đám răng sót lại lộ ra khi Zede Già mỉm cười.
Người phụ nữ mặc đồng phục trắng dẫn chúng tôi lên lầu và bảo chúng tôi đứng men theo bức tường hành lang. Những đứa trẻ khác xếp hàng ở vị trí không xa, và tôi nghe thấy tiếng nước chảy vào bồn ở nơi nào đó. "Tụi bây sẽ phải im lặng chờ ở đây cho tới lượt tắm của mình. Tụi bây sẽ phải cởi đồ và gấp gọn đặt dưới chân. Toàn bộ quần áo."
Máu châm chích da tôi, nóng hổi và nhớp nháp. Tôi nhìn quanh quất và thấy đám trẻ còn lại, từ lớn đến nhỏ, đều đang làm theo những gì vừa được bảo.