← Quay lại trang sách

Chương 9 Avery

"May Crandall. Cha mẹ chắc là cái tên đó không hề quen thuộc ạ?" Tôi đang ngồi trên xe cùng với cha mẹ. Chúng tôi đang trên đường đến buổi lễ cắt băng khánh thành ở Columbia. "Bà ấy là người tìm thấy cái vòng của con ở viện dưỡng lão ngày hôm qua." Tôi nói từ tìm thấy vì từ đó nghe có vẻ hay hơn giật nó khỏi cổ tay con. "Chiếc vòng thiết kế Greer được tạo hình những con chuồn chuồn ngọc hồng lựu - món quà bà nội Judy đã tặng cho con. Con nghĩ người phụ nữ này nhận ra chiếc vòng đó."

"Bà nội con thường xuyên đeo chiếc vòng đó. Bất cứ ai từng nhìn thấy bà đeo thì chắc chắn có thể nhớ thôi. Đó là chiếc vòng độc nhất vô nhị mà." Mẹ tôi lục lọi kho trí nhớ, đôi môi kẻ viền hoàn hảo của bà mím chặt lại. "Không. Mẹ thực sự không nhớ cái tên đó. Có lẽ bà ấy là người nhà của Asheville Crandall? Lúc còn trẻ, mẹ đã từng hẹn hò với một chàng trai ở gia đình đó, dĩ nhiên là trước khi quen cha con. Con đã hỏi về người nhà của bà ấy chưa?" Đối với Honeybee, cũng như những người phụ nữ miền Nam được giáo dục tốt thuộc thế hệ của bà, đây là một câu hỏi tự nhiên trong buổi họp mặt. Thật tuyệt khi được biết chị. Hôm nay không phải là một ngày thú vị sao? Giờ, nói cho tôi nghe đi, ai là người thân của chị thế?

"Con không nghĩ tới việc hỏi điều đó ạ."

"Thành thật mà nói, Avery, chúng ta phải làm gì với con đây?"

"Tống con tới kho củi?"

Cha tôi liền cười khùng khục, rời mắt khỏi cặp tài liệu đựng đầy văn bản mà ông đang đọc. "Nào, Honeybee, anh đã khiến con bé phải tất bật với công việc. Và không phải ai cũng có thể sắp xếp mọi thứ chi tiết được như em đâu."

Mẹ tôi đùa, đập ông một cái. "Ôi, im nào!"

Ông liền tóm lấy và hôn tay bà, còn tôi bị ghim chặt ở giữa. Tôi cảm thấy mình như đứa trẻ mười ba tuổi ấy.

"Eo ôi, không thể hiện tình cảm nơi công cộng, hai người." Kể từ khi trở về nhà, tôi đã tiếp nhận lại những từ như eo ôi, mấy thứ tôi đã xóa khỏi vốn từ vựng của mình khi chuyển lên miền Bắc. Giờ tôi quyết định chúng là những từ hay. Như hạt đậu phộng luộc nhỏ bé, chúng được sử dụng trong nhiều tình huống một cách hoàn hảo.

"Anh có nhớ May Crandall không, Wells? Có thể nào đó là một người bạn của mẹ không nhỉ?" Honeybee quay lại cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Anh nghĩ là không." Cha vươn tay gãi đầu, rồi chợt nhớ ra tóc đã được xịt keo. Những sự kiện ngoài trời cần chuẩn bị kĩ hơn thường lệ. Chẳng có gì tệ hơn việc xuất hiện trên báo với dáng vẻ giống như cỏ linh lăng. Leslie đã kiểm tra để đảm bảo tôi buộc gọn tóc phía sau. Thực ra Honeybee và tôi đều làm tóc giống nhau. Hôm nay là ngày búi tóc kiểu Pháp.

"Arcadia." Tôi buột miệng nói, chỉ để xem liệu từ ấy có thu hút phản ứng nào không. "Đó là một trong những câu lạc bộ của bà nội Judy... hoặc có thể là nhóm chơi bài brit... hay là bà biết ai đó sống ở Arcadia phải không ạ?"

Dường như cả cha lẫn mẹ tôi đều không có phản ứng khác thường nào với từ đó

"Arcadia ở Florida sao?" Mẹ tôi hỏi.

"Con không rõ. Từ đó xuất hiện trong khi hai bà cháu nói về mấy nhóm chơi bài brit của bà." Tôi không nói với mẹ rằng cách bà nội Judy thốt lên từ đó đã làm tôi thấy thiếu thoải mái. "Làm thế nào con có thể tìm hiểu thêm ạ?"

"Con có vẻ rất quan tâm đến vấn đề này thì phải."

Tôi suýt nữa đã lôi điện thoại ra và cho mẹ xem bức ảnh kia. Suýt nữa thôi. Tay tôi dừng lại nửa chừng, và thay vào đó tôi vuốt thẳng váy. Từng đốm lửa lo lắng mới hình thành hiện rõ trên mặt mẹ tôi. Bà không cần thêm sự căng thẳng nào nữa. Nếu tôi cho mẹ xem bức ảnh, mẹ sẽ tin chắc là một kế hoạch đáng ghê tởm đang diễn ra và May Crandall muốn điều gì đó ở chúng tôi. Mẹ tôi là chuyên gia lo lắng mà.

"Con thực sự không quan tâm đâu, mẹ ơi. Con chỉ tò mò thôi. Người phụ nữ ấy có vẻ rất cô đơn."

"Con thật tử tế, nhưng bà nội Judy sẽ không tiếp nhiều khách, cho dù họ biết rõ nhau. Mẹ đã phải yêu cầu nhóm Thiếu nữ thứ Hai không ghé thăm điền trang Hoa Mộc Lan nữa. Có quá nhiều bạn bè cũ ghé qua chỉ làm bà nội con thêm tuyệt vọng. Bà xấu hổ vì không thể nhớ mặt và nhớ tên của mọi người. Việc ấy trở nên khó khăn hơn khi đó không phải người thân trong gia đình. Bà lo lắng người ta đang bàn tán về mình."

"Con biết." Có lẽ tôi nên bỏ qua chuyện này. Nhưng câu hỏi cứ làm tôi thấy bứt rứt. Nó thì thầm, quấy rầy và trêu ghẹo. Nó sẽ không để tôi yên cả buổi chiều.

Chúng tôi trò chuyện, tán gẫu, vỗ tay khi cha tôi cắt băng khánh thành. Rồi chúng tôi ngồi trong phòng chờ VIP ở câu lạc bộ địa phương, tiếp xúc với thống đốc và trò chuyện với các quan chức, đoàn thể cấp cao. Thậm chí tôi có thể đưa ra một số lời khuyên pháp lý miễn phí về cuộc chiến chống lại việc sử dụng thủy lực cắt phá[*] để khai thác khí thiên nhiên và pháp chế đang phát triển có thể mở toang cánh cửa để nó tiến gần đến Bắc Carolina. Kinh tế đối đầu môi trường - hai đối thủ nặng ký đó thường nằm trong vòng bủa vây của dư luận, và dĩ nhiên cả pháp chế sắp tới.

[*]Thủy lực cắt phá là kỹ thuật khai thác mỏ bằng cách sử dụng áp suất chất lỏng để làm nứt các tầng đá trong lòng đất.

Thậm chí khi đang thảo luận những câu hỏi giữa phí tổn và lợi ích, một vấn đề tôi thực sự vô cùng quan tâm, thì ở tận sâu tâm khảm, tôi vẫn nghĩ đến chiếc điện thoại di động nằm trong túi và phản ứng của bà nội Judy với tấm ảnh kia.

Tôi biết bà nhận ra người phụ nữ đó. Queen... hay Queenie. Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Không thể nào. Arcadia. Arcadia... là gì?

Trên đường trở về văn phòng ở Aiken của cha tôi, tôi đưa ra vài cái có nghe có vẻ vô hại để chuồn khỏi cha mẹ một lát - việc lặt vặt và những thứ đại loại thế. Sự thật là tôi sẽ đến gặp May Crandall lần nữa. Nếu có chuyện gì đó diễn ra ở đây, tốt hơn tôi nên biết rõ. Sau đó tôi mới có thể quyết định điều cần phải làm.

Dường như cha tôi thực sự hơi thất vọng vì chúng tôi tách ra. Ông có một buổi hội nghị bàn chiến lược với đội ngũ nhân viên trước khi về nhà ăn tối. Ông vẫn hy vọng là tôi sẽ tham gia.

"Ôi, vì Chúa, Wells. Avery được phép có cuộc sống riêng mà." Mẹ tôi xen vào. "Con bé có một vị hôn phu trẻ điển trai, nhớ chứ?" Bà vươn thẳng đôi vai mảnh mai và nở nụ cười bí ẩn với tôi. "Và một đám cưới cần phải lên kế hoạch. Bọn trẻ chẳng thể làm gì nếu không được trò chuyện với nhau." Giọng bà vút lên, ngân nga với vẻ mong đợi ở cuối câu nói. Sau đó bà vỗ nhẹ đầu gối tôi và nghiêng người lại gần. Ánh mắt đầy ẩn ý hướng về phía tôi. Ánh mắt ấy muốn nói Hãy bắt đầu làm việc đó ngay bây giờ. Rồi bà bận rộn lục lọi bóp, chờ vài phút trôi qua và giả vờ chuyển chủ đề. "Hôm nọ người làm vườn đã đưa vào một số hình dáng lớp phủ mới... cho đám cây đỗ quyên... theo lời đề xuất từ nghệ nhân làm vườn của Bitsy. Họ đã thử áp dụng vào mùa thu năm ngoái, và đám đỗ quyên của họ rậm rạp gấp đôi của chúng ta. Mùa xuân tới, những khu vườn ở đồi Drayden sẽ khiến tất cả mọi người... ghen tị. Tầm khoảng cuối tháng Ba thôi. Nơi này sẽ... tuyệt trần."

Cụm từ lý tưởng để tổ chức đám cưới không được nói ra. Khi chúng tôi thông báo việc đính hôn, Elliot đã bắt Bitsy và Honeybee hứa rằng họ sẽ không can thiệp và kiểm soát quá trình đưa ra quyết định. Điều đó thực sự làm họ khó chịu. Họ sẽ lo liệu toàn bộ chuyện này nếu chúng tôi đứng ngoài cuộc, nhưng chúng tôi đã quyết định lên kế hoạch vào thời điểm thích hợp, theo cách chúng tôi nghĩ là tốt nhất. Ngay bây giờ, cha tôi và Honeybee đáng lẽ nên tập trung toàn bộ vào sức khỏe của cha, chứ không phải lo lắng về việc chuẩn bị đám cưới.

Mặc dù vậy, bạn không thể nào nói điều đó với Honeybee.

Tôi đành giả vờ không hiểu. "Con nghĩ Jason có thể trồng hoa hồng ở khu đất hoang." Jason đã quản lý những khu vườn ở đồi Drayden từ lâu trước khi tôi xa nhà đến trường đại học. Ông ấy rất phấn khởi vì có cơ hội khoe chúng. Nhưng Elliot sẽ không đời nào tiếp nhận một ý tưởng tổ chức đám cưới do các bà mẹ nghĩ ra. Elliot yêu mẹ mình, nhưng là con một, anh ấy đã kiệt sức trước việc mẹ cứ chú mục thu xếp cuộc sống của anh.

Từng thứ một thôi, tôi tự nhủ. Cha, bệnh ung thư, chính trị. Đó là ba điều quan trọng nhất lúc này.

Chúng tôi dừng xe ngay trước văn phòng. Tài xế mở cửa cho chúng tôi. Tôi liền bước ra, mừng vì mình đã được tự do.

Một lời ẩn ý cuối cùng theo tôi ra cửa: "Bảo Elliot gửi lời cảm ơn mẹ thằng bé vì lời đề xuất cho đám đỗ quyên nha."

"Dạ vâng." Tôi hứa, rồi vội vàng chui vào trong xe của mình, ở đó tôi có thể gọi cho Elliot. Nhưng anh ấy không bắt máy. Có lẽ anh ấy đang họp, cho dù giờ đã là hơn năm giờ chiều. Các khách hàng tài chính của anh ở khắp nơi trên thế giới, bởi thế các yêu cầu gửi đến có thể vào bất cứ thời điểm nào trong ngày.

Tôi để lại tin nhắn, nói về đám đỗ quyên. Anh ấy sẽ bật cười khi đọc dòng tin nhắn này, và anh thường cần điều đó sau một ngày đầy căng thẳng.

Lúc đến khối nhà nằm trên đường, tôi nhận được cuộc gọi của chị gái thứ hai, Allison.

"Chào chị, Allie. Có chuyện gì thế ạ?" Tôi hỏi.

Allison bật cười, nhưng âm thanh nghe có vẻ mệt mỏi. Ba đứa nhóc sinh ba đang nhặng xị ở đằng sau. "Em có thể... đến đón Courtney ở lớp học nhảy không? Lũ nhóc bị ốm, và mẹ con chị đã thay đến ba bộ quần áo trong hôm nay rồi. Và phải thú nhận, mẹ con chị lại đang trần như nhộng đây. Cả bốn người luôn. Court có lẽ đang đứng bên ngoài lớp học và tự hỏi chị đang lưu lạc ở nơi nào trên thế giới này."

Tôi liền vòng ngược xe thật nhanh hướng đến lớp học của cô Hannah. Tôi đã từng theo học lớp múa ba lê và múa biểu diễn ngoài trời ở đó, nhưng chẳng làm nên trò trống gì. May mắn thay, Court có năng khiếu đích thực. Ở buổi biểu diễn mùa xuân, con bé thể hiện rất tuyệt. "Chắc chắn rồi. Cứ để em đón con bé. Em đang ở khá gần lớp học. Và em có thể đến đón con bé trong mười phút nữa."

Allison trả lời bằng tiếng thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn em. Em đúng là vị cứu tinh. Hôm nay, em là đứa em yêu quý nhất của chị đấy." Đây vẫn là lời nói đùa từ thời thơ ấu, câu hỏi xem ai là người được Allison yêu quý nhất. Là con thứ hai, chị ấy có sự lựa chọn của mình. Missy lớn hơn và thú vị hơn, còn tôi nhỏ hơn và có thể chịu nhiều áp lực.

Tôi khẽ cười. "Chà, vậy thì việc đánh xe thêm một vòng qua thị trấn là hoàn toàn đáng giá."

"Và đừng nói với mẹ là lũ nhóc bị ốm nhé. Bà sẽ phóng đến đây, và chị không muốn xảy ra khả năng cha tiếp xúc với con virus nào nữa. Em cứ thả Courtney ở nhà của Shellie. Chị sẽ nhắn địa chỉ cho em. Chị gọi cho mẹ của Shellie rồi. Họ rất vui để Court qua đêm ở đó."

"Vâng, em sẽ làm thế." Trong số ba chị em tôi, Allison là người gần gũi với Honeybee nhất. Chị ấy cư xử như một vị tướng bốn sao, nhưng khi bọn nhóc đi theo, chị ấy như bị áp đảo bởi đội quân xâm lược. "Em gần đến nơi rồi. Em sẽ nhắn tin cho chị sau khi em đã giải cứu được con gái chị."

Chúng tôi kết thúc cuộc gọi, và vài phút sau, tôi dừng xe ở lớp học của cô Hannah. Courtney đang đứng chờ đằng trước. Con bé tươi tỉnh hẳn lên khi thấy mình không bị bỏ rơi.

"Chào dì Aves!" Con bé nói lúc ngồi vào xe.

"Chào cháu."

"Mẹ lại quên cháu phải không?" Con bé trợn tròn mắt và nghiêng đầu qua một bên, một hành động làm con bé có vẻ già dặn hơn so với tuổi lên mười.

"Không... Dì chỉ thấy buồn chán vì thiếu vắng cháu thôi. Dì nghĩ chúng ta có thể hẹn hò, đi công viên, chơi cầu trượt, chơi trong pháo đài đồ chơi, những trò đại loại thế."

"Thôi nào, nghiêm túc đi, dì Aves..."

Tôi thấy buồn bực vì con bé từ chối ý tưởng đó nhanh đến thế. Con bé quá mức trưởng thành. Không phải mới hôm qua con bé còn kéo ống quần tôi và nài xin tôi leo cây với con bé ở đồi Drayden sao? "Được rồi, mẹ cháu đã gọi bảo dì đến đón cháu, vì bọn nhóc bị ốm rồi. Và dì sẽ chở cháu đến nhà của Shellie."

Con bé liền ngồi thẳng lưng trên ghế phụ, gương mặt sáng bừng hẳn. "Ôi, tuyệt vời!" Khi tôi lườm con bé, con bé bèn nói thêm: "Ý cháu không phải là về chuyện bọn nhóc bị ốm đâu ạ."

Tôi đề nghị dừng xe ở tiệm kem, việc làm ưa thích của dì cháu tôi lúc xưa, nhưng con bé bảo nó không đói bụng. Con bé chỉ muốn đến nhà Shellie, vì thế tôi bật hệ thống định vị và lái xe theo hướng đó.

Courtney lấy điện thoại di động nhắn tin cho Shellie, và suy nghĩ của tôi chuyển hướng. Arcadia và May Crandall làm lu mờ nỗi đau lòng khi cô cháu gái chỉ vội vã lao nhanh tới nhà bạn. May sẽ trả lời thế nào khi tôi đề cập đến từ Arcadia với bà ấy nhỉ?

Có lẽ tôi sẽ chẳng thể tìm ra điều gì hôm nay. Lúc tôi thả Courtney xuống nhà bạn, chắc cũng sắp tới giờ ăn tối ở viện dưỡng lão rồi. Nhân viên sẽ bận rộn, và May cũng thế.

Tôi rẽ khỏi đường chính, luồn lách qua con phố phủ rợp bóng cây với những ngôi nhà uy nghi xây từ cuối thế kỷ trước, bao quanh bởi nhiều khu vườn và bãi cỏ được cắt tỉa hoàn hảo. Chúng tôi đi qua vài dãy nhà trước khi tôi nhận ra tại sao chuyến đi đến nhà của Shellie có cảm giác quen thuộc đến thế. Vì ngôi nhà nằm trên đường Lagniappe, cách nhà bà nội Judy không xa.

"Này, Court. Cháu có muốn ghé qua nhà bà nội Judy với dì trước khi dì đưa cháu tới nhà của Shellie không?" Tôi không thích ý tưởng đi một mình, nhưng tôi chợt nhận ra mình có thể tìm được câu trả lời nào đó từ đồ đạc cá nhân của bà nội Judy.

Courtney bỏ điện thoại xuống, nhìn tôi với vẻ bối rối. "Việc ấy đáng sợ lắm, dì Aves. Chẳng có ai ở đó cả, nhưng toàn bộ đồ đạc của bà nội Judy vẫn còn ở xung quanh." Môi dưới của con bé trề ra ngoài. Đôi mắt xanh to tròn nhìn tôi với vẻ khẩn thiết. Thật khó có thể làm cho bọn trẻ chấp nhận sự thay đổi nhanh chóng của bà nội Judy. Đây là cuộc chạm trán thực sự đầu tiên với sự sinh tử của chúng. "Nhưng cháu sẽ đi cùng với dì nếu dì thực sự cần cháu."

"Không, không sao đâu." Tôi tiếp tục đi qua con đường nhỏ. Không có lý do gì phải kéo theo Courtney. Tôi sẽ ghé qua Lagniappe sau khi thả Court ở nhà bạn con bé.

Con bé rõ ràng nhẹ nhõm hẳn. "Cũng được ạ. Cảm ơn đã đến đón cháu hôm nay, dì Aves."

"Cứ gọi cho dì bất cứ lúc nào nhé, nhóc con."

Mấy phút sau, Courtney chạy tung tăng tới đường lái xe vào nhà của Shellie, còn tôi sắp đi đến đường Lagniappe và quá khứ.

Nỗi đau thầm kín chợt trào lên khi tôi đỗ xe và bước xuống. Mỗi nơi tôi nhìn thấy đều chứa đựng kỷ niệm. Từng bụi hồng tôi đã giúp bà nội chăm sóc, cây liễu có dựng ngôi nhà nhỏ tôi từng chơi đùa cùng cô bé ở cuối phố, tòa lâu đài của Cô bé Lọ Lem nằm bên ngoài cửa sổ trên lầu, hàng hiên rộng thênh thang được dùng làm phông màn chụp ảnh ở buổi khiêu vũ, khu vườn thủy sinh với những con cá chép Nhật đớp những mẩu bánh vụn.

Tôi gần như có thể cảm thấy bà nội đứng tại hàng hiên theo phong cách Charleston ở bên hông nhà. Leo lên cầu thang, tôi khá mong đợi bà nội ở đó. Thật đau đớn khi nhận ra bà không hề có ở đó. Tôi sẽ không bao giờ trở lại nơi này và được bà chào đón nữa.

Ở sân sau, nhà kính bốc mùi bụi bặm và cũ kĩ. Mùi đất ẩm đã biến mất. Những cái kệ và chậu cây cũng đã bị dời đi. Chắc chắn mẹ tôi đã tặng cho người nào đó có thể sử dụng chúng.

Chìa khóa vẫn được giấu ở chỗ cũ. Nó bắt lấy ánh trời chiều khi tôi gỡ cục gạch lỏng nằm men theo móng nhà. Từ đó, người ta có thể dễ dàng luồn tay vào bên trong và tắt hệ thống báo động. Sau đó, tôi đứng trong phòng khách và suy nghĩ Tiếp theo mình phải làm gì đây?

Ván sàn kêu cót két dưới chân khiến tôi nhảy dựng lên, cho dù đó là thứ âm thanh cũ quen thuộc. Courtney đã đúng. Ngôi nhà này có vẻ trống trải và gợi cảm giác đáng sợ, không còn là tổ ấm thứ hai như lúc trước. Từ năm mười ba tuổi, trong niên học, tôi đã ở đây bất cứ khi nào cha mẹ tôi phải đến D.C., để tôi có thể đến lóp cùng với bạn bè ở Aiken.

Giờ tôi chỉ cảm thấy mình giống như một tên trộm lén lút.

Dù thế nào việc làm này cũng thật ngu ngốc. Mày thậm chí còn chẳng biết mình đang tìm gì nữa mà.

Có lẽ là những bức ảnh? Người phụ nữ trong bức ảnh đặt trên tủ đầu giường của May Crandall sẽ xuất hiện trong tập ảnh cũ nào đó chăng? Bà nội Judy luôn là sử gia của gia tộc, người quản lý của dòng họ Stafford, người không biết mệt mỏi mổ cò từng cái nhãn bằng máy đánh chữ thủ công cũ kĩ rồi dán chúng lên đồ đạc. Không có bất cứ vật dụng, tranh ảnh, tác phẩm nghệ thuật hay bức ảnh nào trong ngôi nhà này mà không được cẩn thận đánh dấu cho biết nguồn gốc và chủ cũ. Những món đồ cá nhân của bà - bất kể là chất liệu gì - đều được lưu trữ theo cách giống nhau. Chiếc vòng tay tạo hình chuồn chuồn mà bà tặng cho tôi cũng được đặt trong chiếc hộp cũ rích với mảnh giấy ghi chú vàng ố dán dưới đáy hộp.

Tháng Bảy năm 1966. Một món quà. Đá mặt trăng cho những bức ảnh đầu tiên được nhà thám hiểm trên tàu thăm dò vũ trụ Mỹ gửi về từ mặt trăng. Ngọc hồng lựu đại diện cho tình yêu. Chuồn chuồn đại diện cho nước. Ngọc bích và mã não biểu trưng cho ký ức. Đặt hàng theo thiết kế của Greer. Damon Greer, nhà thiết kế.

Bên dưới, bà nội ghi thêm:

Dành tặng Avery,

Vì cháu là người ấp ủ những ước mơ mới và chiếu sáng những con đường mới. Có thể những con chuồn chuồn này sẽ đưa cháu đến những nơi chốn vượt ngoài sức tưởng tượng của cháu.

Bà nội Judy.

Giờ tôi mới nhận ra thật lạ khi bà không hề nói món quà đó từng là của ai. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể tìm thấy thông tin đó trong mấy quyển sổ ghi hẹn của bà không. Chưa có một tuần nào trôi qua mà bà không cẩn thận chú thích chi tiết từng ngày của mình, theo dõi mọi người mà bà đã gặp, quần áo bà đã mặc, những món được phục vụ ở bữa ăn. Nếu bà nội và May Crandall là bạn hay từng ở cùng nhóm chơi bài brit, cái tên May có lẽ sẽ xuất hiện trong mấy quyển sổ đó.

Một ngày nào đó, cháu sẽ đọc và biết hết bí mật của ta, bà nội từng nói với tôi khi tôi hỏi tại sao bà lại tỉ mỉ ghi chép mọi thứ như thế.

Giờ lời bình luận đó có vẻ là một sự cho phép, nhưng khi tôi cất bước trong ngôi nhà mờ tối, cảm giác tội lỗi làm tôi khó chịu. Đâu phải bà nội tôi đã qua đời. Bà nội vẫn còn ở đây. Chung quy là tôi đang rình rập, nhưng tôi không thể gạt bỏ cảm giác bà nội muốn tôi hiểu điều gì đó, rằng vì một lý do nào đó, điều này có vẻ rất quan trọng đối với cả hai chúng tôi.

Trong văn phòng nhỏ bên kia thư viện, quyển sổ ghi hẹn cuối cùng của bà nội vẫn còn đặt trên bàn. Trang giấy đầu tiên mở ra ở ngày mà bà nội biến mất tám tiếng đồng hồ, hóa ra bà bị lạc và mất phương hướng ở trung tâm thương mại cũ. Hôm đó là thứ Năm.

Chữ viết tay khá khó đọc. Nét chữ run rẩy và xuống dốc. Nó hoàn toàn khác với nét chữ uốn lượn đáng yêu của bà nội tôi. Trent Turner, Edisto là dòng ghi chú duy nhất của ngày hôm đó.

Edisto? Đây là những gì đã xảy ra khi bà nội biến mất sao? Vì lý do nào đó, bà đã nghĩ mình sẽ đi đến ngôi nhà ở đảo Edisto để... gặp ai đó? Có lẽ bà nằm mơ trong đêm rồi thức dậy, tin rằng chuyện đó có thật? Có lẽ bà đang hồi tưởng sự kiện nào đó trong quá khứ?

Trent Turner là ai?

Tôi nhìn lướt thêm vài trang nữa.

Không hề có bất cứ thông tin nào liên quan đến May Crandall trong số những cuộc hẹn thân hữu mấy tháng qua. Nhưng, không hiểu sao, May tạo cho tôi ấn tượng rằng họ đã gặp nhau gần đây.

Tôi càng lật lùi lại, chữ viết tay càng rõ nét. Tôi cảm thấy bản thân đang chìm đắm vào những công việc quen thuộc khi tôi theo dõi lịch trình của bà nội - những sự kiện ở Câu lạc bộ Liên đoàn phụ nữ, hội đồng thư viện, buổi gặp gỡ DAR, Câu lạc bộ Vườn tược diễn ra vào mùa xuân. Thật đau đớn khi nhận ra rằng cách đây bảy tháng, trước khi tình trạng tuột dốc không phanh diễn ra, bà nội vẫn còn hăng say tham gia hoạt động, duy trì lịch trình xã hội, mặc dù một vài người bạn đã kể với cha mẹ tôi rằng Judy đang phạm vài sai sót.

Tôi nhìn lướt thêm vài trang, thắc mắc, nhớ lại và suy nghĩ về cái năm đã trở thành bước ngoặt này. Cuộc sống có thể đổi hướng rất nhanh. Cuốn sổ ghi hẹn củng cố nhận thức mới này của tôi. Chúng ta lên lịch trình, nhưng không thể kiểm soát chúng.

Những ghi chú vào tháng Giêng của bà nội bắt đầu bằng một dòng viết nguệch ngoạc nằm ở lề ngay trước ngày đầu năm mới. Edisto và Trent Turner, bà lại viết dòng đó. Và có một số điện thoại ghi vội bên dưới.

Có lẽ bà nội đang trao đổi với ai đó về công việc ở ngôi nhà ấy? Thật khó tưởng tượng. Thư ký riêng của cha tôi vẫn luôn xử lý những công việc của bà nội Judy kể từ khi ông nội tôi qua đời bảy năm trước. Nếu có sự sắp xếp nào đó, chị ta sẽ lo liệu.

Tôi đoán là chỉ có một cách để tìm ra.

Tôi liền lấy điện thoại và bấm số.

Điện thoại reo một lần, hai lần.

Tôi bắt đầu tự hỏi mình sẽ nói gì nếu có ai đó trả lời. Ừm... Tôi không rõ tại sao mình gọi điện. Tôi tìm thấy tên anh trong quyển sổ cũ ở nhà bà nội tôi, và...

Và... gì nữa chứ?

Hệ thống trả lời tự động bật lên. "Văn phòng môi giới bất động sản Turner. Đây là Trent. Hiện tại không có ai ở đây để trả lời điện thoại, nhung nếu bạn để lại lời nhắn..."

Bất động sản? Tôi há hốc miệng sửng sốt. Bà nội Judy nghĩ đến việc bán ngôi nhà ở Edisto sao? Thật khó hiểu. Ngôi nhà ấy thuộc về gia đình từ trước khi bà kết hôn với ông nội tôi. Và bà rất yêu nơi đó.

Cha mẹ hẳn đã nói cho tôi biết nếu họ tính bán nó đi. Phải có lời giải thích khác, nhưng vì không có cách nào để tìm hiểu, tôi đành quay lại việc đọc sổ ghi chú.

Trong gian phòng để đồ, tôi tìm thấy những quyển sổ ghi hẹn còn lại được cất trong tủ đựng tài liệu đã cũ mòn, ở ngay vị trí chúng vẫn nằm từ trước đến giờ. Chúng được xếp gọn gàng theo thứ tự kể từ khi bà kết hôn vói ông nội tôi cho đến nay. Tôi lấy vu vơ một quyển sổ cũ nhất. Bìa da màu trắng đục đã khô cứng và đầy vết nứt nâu khiến quyển sổ trông như một mẩu đồ sứ cổ. Bên trong, chữ viết tay bay bổng và nữ tính. Những dòng ghi chú về các bữa tiệc của hội nữ sinh, những kỳ thi đại học, những bữa tiệc trước ngày cưới, các kiểu mẫu đồ sứ và những đêm hẹn hò với ông nội tôi lấp đầy các trang giấy.

Ở một lề trang giấy, bà đã tập ký tên sẽ đổi lúc kết hôn, nét bay bướm trên mỗi ký tự minh chứng cho sự thăng hoa của tình yêu đầu đời.

Ghé thăm cha mẹ của Harold ở đồi Drayden, một đề mục viết. Cưỡi ngựa. Nhảy qua vài hàng rào. Harold dặn đừng kể với mẹ anh ấy. Bà muốn chúng mình còn lành lặn lúc đám cưới. Mình đã tìm thấy hoàng tử của đời mình. Không hề có chút mảy may nghi ngờ nào.

Cảm xúc tụ lại trong cổ họng tôi. Cảm giác vui buồn lẫn lộn.

Không hề có chút mảy may nghi ngờ nào.

Bà nội thực sự cảm thấy thế sao? Bà thực sự... biết điều đó ngay khi bà gặp ông nội tôi ư? Elliot và tôi lẽ ra nên trải nghiệm... khoảnh khắc sét đánh đó, chứ không phải trôi giạt nhẹ nhàng từ những cuộc mạo hiểm thời thơ ấu đến tình bạn tuổi trưởng thành, hẹn hò rồi đính hôn, bởi vì sau sáu năm hẹn hò, có vẻ thời điểm thích hợp đã đến? Liệu có gì đó không ổn với chúng tôi vì chúng tôi không hề vội vàng hối hả?

Điện thoại của tôi bỗng đổ chuông. Tôi liền chộp lấy, muốn người gọi là anh ấy.

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe nam tính và thân thiện, nhưng đó không phải là giọng của Elliot.

"Xin chào, tôi là Trent Turner. Tôi đã nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại này. Tôi xin lỗi vì bỏ lỡ cuộc gọi của bạn. Tôi có thể giúp gì cho bạn?"

"Ồ..." Mỗi lời nói mở đầu hợp lý đều bay khỏi tâm trí tôi, và tôi cứ thế buột miệng nói: "Tôi đã tìm thấy tên anh trong quyển sổ ghi hẹn của bà tôi."

Tiếng giấy lật sột soạt vang lên bên kia. "Chúng ta có hẹn bàn bạc ở Edisto này không? Xem nhà hay gì đó không? Hoặc thảo luận về việc thuê nhà chẳng hạn?"

"Tôi không biết đó là chuyện gì. Thực ra tôi đang hy vọng anh có thể nói cho tôi biết. Bà nội tôi gặp chút vấn đề về sức khỏe. Và tôi đang cố tìm hiểu những dòng ghi chú kế hoạch của bà."

"Ngày hẹn là hôm nào?"

"Tôi không chắc liệu bà có đặt hẹn hay không. Tôi nghĩ bà có thể đã gọi cho anh về việc bán nhà. Tòa nhà Myers." Chẳng có gì khác lạ khi nhà cửa đất đai quanh nơi đó được phân biệt dựa vào tên người chủ sở hữu nhiều thập kỷ trước. Cha mẹ của bà nội tôi đã xây dựng ngôi nhà ở Edisto để làm nơi tránh mùa hè nóng bức khó chịu ở nội địa. "Stafford. Judy Stafford." Tôi chuẩn bị tinh thần đón nhận sự thay đổi giọng nói hầu như luôn đi kèm với cái tên đó. Bất cứ nơi nào ở tiểu bang này, dù là người yêu quý hay căm ghét chúng tôi, họ thường đều biết chúng tôi là ai.

"Staff... for... Stafford..." Anh ta lẩm bẩm. Có lẽ anh ta không phải là người vùng này? Còn nữa, giọng anh ta thậm chí không chút ẩn hiện ngữ điệu của vùng Charleston. Cũng không phải là vùng Lowcountry mà là tông giọng kéo dài. Có thể là ở Texas? Trải qua phần lớn thời thơ ấu hòa nhập với những đứa trẻ đến từ nhiều vùng miền khác nhau, tôi khá giỏi trong việc nhận biết tông giọng, cả tiếng nước ngoài lẫn tiếng bản địa.

Sự ngập ngừng kỳ lạ bỗng xuất hiện. Sau đó giọng anh ta trở nên cảnh giác hơn. "Tôi chỉ mới ở nơi này khoảng chín tháng, nhưng tôi có thể hứa với cô là không có ai từng gọi đến đây để thảo luận việc bán hay thuê tòa nhà Myers cả. Xin lỗi vì tôi không thể giúp gì thêm." Anh ta đột nhiên cố lẩn tránh nói chuyện điện thoại với tôi. Tại sao chứ? "Nếu là trước đầu năm nay, ông tôi, Trent Senior, có thể là người đã nói chuyện với bà cô. Nhưng ông đã qua đời sáu tháng trước rồi."

"Ôi, tôi xin được chia buồn." Tôi lập tức cảm thấy một mối quan hệ thân thiết vượt xa sự hiện diện của anh ta ở một nơi mà tôi luôn yêu quý. "Liệu anh có thể đoán là bà nội tôi liên lạc với ông của anh về vấn đề gì không?"

Một khoảng ngập ngừng thiếu thoải mái lại diễn ra, như thể anh ta đang cẩn thận cân nhắc lời nói của mình. "Thật ra là có. Ông tôi đã chuẩn bị một số giấy tờ cho bà ấy. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết điều đó thôi."

Bản chất luật sư trong tôi trỗi dậy. Tôi đánh hơi được mùi của một nhân chứng bất đắc dĩ đang che giấu thông tin. "Đó là loại giấy tờ gì vậy?"

"Tôi xin lỗi. Tôi đã hứa với ông tôi rồi."

"Anh đã hứa gì?"

"Nếu bà ấy tự mình xuống đây, tôi mới có thể đưa phong bì mà ông tôi để lại cho bà ấy."

Những hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? "Bà tôi không thể đi xa được."

"Vậy tôi không thể giúp gì cho cô. Tôi xin lỗi."

Và rồi anh ta cúp máy.