Chương 10 Rill
Căn phòng yên tĩnh và bốc mùi ẩm thấp. Tôi mở mắt, sau đó nhắm lại thật chặt rồi từ từ mở ra lần nữa. Cơn buồn ngủ phủ rợp khắp người khiến tôi không thể nhìn thấy rõ ràng. Tựa như một dòng sông sương mù bò qua cửa sổ nhà thuyền suốt đêm qua.
Không có nơi nào như vậy cả. Thay vì những cánh cửa của Arcadia, nơi này chỉ có những bức tường dày bằng đá xếp chồng. Không khí đượm mùi giống như những gian nhà đóng kín mà chúng tôi dùng để cất giữ sọt hàng và nhiên liệu. Mùi ẩm mốc bẩn thỉu chui vào mũi tôi và lưu lại đó.
Tôi nghe Lark ọ ẹ trong khi ngủ. Tiếng bản lề kêu cót két thay vì tiếng sột soạt khe khẽ của tấm đệm rơm bị kéo xuống ở chỗ Lark và Fern nằm ngủ.
Tôi chớp mắt, ngước lên và nhận ra một cửa sổ nhỏ xíu cao chót vót nằm gần trần nhà. Ánh ban mai xuyên qua, nhưng ánh sáng ấy mờ đục và tối.
Một bụi cây cọ qua lớp kính. Đám cành cây gây ra tiếng ken két nho nhỏ. Một đóa hồng lưa thưa cánh rũ xuống, gãy làm đôi.
Mọi thứ đều ùa trở lại. Tôi nhớ mình ngủ trên cái giường cũi bốc mùi ẩm mốc, nhìn chằm chằm ra ô cửa sổ ở chỗ đóa hồng khi ngày dần lụi tàn, nghe tiếng mấy đứa em hít thở dài hơn và chậm hơn xung quanh tôi.
Tôi nhớ ả nhân viên mặc đầm trắng dẫn chúng tôi đi xuống cầu thang tầng hầm, đi qua đống than và lò đốt rồi tới căn phòng nhỏ xíu này.
Tụi bây sẽ ngủ ở đây cho đến khi bọn tao tìm hiểu xem tụi bây có ở lại đây mãi mãi không. Tụi bây phải giữ yên lặng và không được rời khỏi giường. Ả ta chỉ cho chúng tôi thấy năm cái giường gấp, loại giường mà các binh sĩ thỉnh thoảng sử dụng ở trại huấn luyện ven sông.
Rồi ả ta bỏ đi và đóng cửa lại.
Chúng tôi ngồi yên trên giường, ngay cả Camellia. Chủ yếu là tôi thấy mừng khi chúng tôi lại được ở bên nhau, chỉ có năm chị em chúng tôi thôi. Không hề có nhân viên nào cả, cũng không có đám trẻ khác nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò, lo lắng, buồn bã, dữ tợn, trũng sâu - những đôi mắt thiếu sinh khí và không biết thương xót.
Mọi chuyện xảy ra hôm qua diễn lại trong đầu tôi như một buổi chiếu phim. Tôi nhìn thấy Arcadia, cảnh sát, Silas, xe của cô Tann và hàng người xếp hàng chờ tắm trên lầu. Cảm giác phát ốm chạy khắp người tôi từ đầu đến chân. Nó nuốt chửng lấy tôi như dòng nước tù đọng chảy ngược, nóng hổi vì ánh mặt trời mùa hạ và bị nhiễm độc bởi mọi thứ rơi vào đó.
Tôi cảm thấy dơ bẩn từ trong ra ngoài. Cảm giác đó không hề liên quan đến thứ nước tắm vẩn nâu vì cát và xà phòng mà tất cả bọn trẻ đã sử dụng trước tôi, bao gồm mấy cô em gái của tôi và Gabion.
Thay vào đó, tôi nhìn thấy một nhân viên đứng nhìn trong khi tôi bước vào bồn tắm, xoay vai lại để giấu mình. "Tắm đi." Ả ta chỉ vào xà phòng và miếng giẻ. "Bọn tao không có thời gian để đùa giỡn đâu. Lũ trẻ mồ côi chúng mày đâu phải kiểu người đoan trang kiểu cách, đúng không?"
Tôi không biết ý của ả ta là gì hoặc mình phải trả lời như thế nào. Có lẽ tôi cũng không được phép đáp lời.
"Tao nói là tắm đi!" Ả ta quát lớn. "Mày nghĩ tao có nhiều thời gian lắm sao?" Tôi biết rõ ả ta đâu rảnh. Tôi đã nghe ả ta quát tháo điều đó với những đứa trẻ khác. Tôi đã nghe tiếng khóc thút thít, rên rỉ và tiếng thở phì phò khi đầu bọn trẻ bị nhúng xuống nước để gội sạch. May mắn thay, không có đứa trẻ nào thuộc nhà Foss chúng tôi phản đối việc ở dưới nước. Mấy đứa nhỏ, thậm chí là Camellia đều tắm rửa mà không gặp nhiều rắc rối. Tôi muốn làm y như vậy, nhưng người phụ nữ kia có vẻ thích đứng đó nhìn tôi, có lẽ vì tôi là đứa lớn nhất.
Tôi đành ngồi xổm trên mặt nước vì nước rất bẩn và lạnh.
Ả nhân viên kia bước tới để nhìn rõ hơn và ngó đăm đăm theo cách làm tôi nổi hết da gà. "Tao đoán mày không lớn hơn mấy bé gái là bao nhiêu. Mặc dù điều đó sẽ không kéo dài lâu, rồi bọn tao sẽ phải chuyển mày đến nơi khác thôi."
Tôi xoay vai qua nhiều hơn và tắm rửa nhanh hết mức có thể.
Sáng nay tôi vẫn cảm thấy dơ bẩn vì có ai đó đã nhìn khắp người tôi như thế. Tôi chỉ hy vọng chúng tôi sẽ được rời khỏi đây trước khi đến giờ tắm kế tiếp.
Tôi muốn đóa hồng nhỏ bên ngoài biến mất. Tôi muốn ô cửa sổ kia thay đổi, bức tường chuyển thành ván gỗ, sàn nhà bê tông dịch chuyển, tan chảy rồi biến mất. Tôi muốn thấy những tấm ván cũ mòn dưới chân, dòng sông dập dềnh dưới giường chúng tôi và tiếng kèn harmonica khe khẽ của Briny vang lên bên ngoài hàng hiên.
Tôi đã tỉnh giấc ít nhất mười lần trong đêm. Lúc rạng sáng, Fern chợt chen vào nằm bên cạnh tôi, tấm vải bạt tụt xuống kéo chặt chúng tôi lại với nhau đến mức thật đáng ngạc nhiên khi con bé vẫn có thể thở, chứ đừng nói là ngủ.
Mỗi lần cho phép bản thân thả lỏng, tôi lại quay trở lại Arcadia. Nhưng mỗi khi tỉnh giấc, tôi lại ở đây, ngay tại nơi này, và tôi cố hiểu rõ mọi chuyện.
Tụi bây sẽ ngủ ở đấy cho đến khi bọn tao tìm hiểu xem tụi bây có ở lại đây mãi mãi không...
Từ mãi mãi... có nghĩa là gì chứ? Không phải họ sẽ đưa chúng tôi đến bệnh viện để gặp Briny và Queenie vì chúng tôi đã ở qua đêm tại đây và tắm rửa sao? Tất cả chúng tôi sẽ được đi hay chỉ có vài đứa? Tôi không muốn bỏ mấy đứa em ở đây. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những người này làm hại lũ nhỏ?
Tôi phải bảo vệ các em mình, nhưng thậm chí tôi còn chẳng thể bảo vệ bản thân.
Nước mắt làm miệng tôi dính nhớp. Tôi tự nhủ mình sẽ không khóc. Điều đó chỉ dọa mấy đứa nhỏ. Tôi đã hứa với chúng là mọi chuyện sẽ ổn, và cho đến nay, chúng vẫn tin, ngay cả Camellia.
Tôi nhắm mắt lại, cuộn người quanh Fern, cho phép nước mắt tuôn ra và thấm ướt tóc con bé. Tiếng nức nở dâng trào trong bụng và dâng lên lồng ngực. Tôi liền nuốt xuống như bị nấc cục. Fern vẫn ngủ say. Có lẽ những giấc mơ làm con bé nghĩ rằng chỉ là dòng sông đang đung đưa giường con bé.
Đừng ngủ thiếp đi, tôi thầm nhủ. Tôi phải bồng Fern trở lại giường con bé trước khi ai đó đến. Tôi không thể để chị em tôi gặp rắc rối. Người phụ nữ kia đã dặn chúng tôi không được rời giường.
Chỉ thêm một hai phút nữa thôi. Chỉ một hai phút, rồi tôi sẽ thức dậy và đảm bảo mọi người đều nằm yên ở vị trí của mình.
Tôi buông trôi, tỉnh giấc, rồi lại ngủ thiếp đi và thức dậy.
Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực khi tôi nghe thấy tiếng thở của một người ở gần đó. Không phải ai trong số chúng tôi, mà là một người lớn hơn. Một người đàn ông. Có thể là Briny.
Ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện thì mùi dầu mỡ lâu ngày, cỏ xanh, bụi than và mồ hôi tràn vào phòng. Đó không phải là Briny. Ông chỉ có mùi nước sông và trời xanh. Sương sớm vào mùa hè, sương giá và khói củi vào mùa đông.
Tâm trí tôi trở nên sáng suốt, và tôi dỏng tai lắng nghe. Đôi chân lê vài bước ở cửa rồi dừng lại. Đó không phải là cách đi của Briny.
Tôi kéo tấm chăn phủ qua đầu Fern, hy vọng con bé sẽ không tỉnh giấc và cựa quậy ngay lúc này. Trời vẫn còn tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ. Có lẽ ông ta sẽ không nhận thấy Fem đang nằm ở giường tôi.
Khi quay đầu, tôi gần như có thể nhìn thấy ông ta từ khóe mắt. Ông ta bự con, cao hơn và mập hơn Briny rất nhiều, nhưng đó là toàn bộ những gì tôi có thể nhìn thấy. Ông ta như một cái bóng, đứng ở đó. Ông ta không nhúc nhích hay nói gì cả. Ông ta chỉ đứng yên và quan sát.
Nước mũi chảy ròng ròng vì khóc từ đầu tới giờ, nhưng tôi không dám chùi mũi hay sụt sịt gì cả. Tôi không muốn ông ta biết là tôi đã thức. Tại sao ông ta lại ở đây chứ?
Camellia bỗng lăn người trên giường con bé.
Không, tôi nghĩ. Suỵt. Con bé đang nhìn gã đàn ông kia sao? Ông ta có thể thấy con bé đang mở mắt không?
Ông ta đi vào phòng. Cất bước, rồi dừng lại, sau đó bước tiếp rồi dừng lại. Ông ta cúi xuống giường của Lark và chạm vào gối của con bé. Ông ta hơi loạng choạng và va mạnh vào khung giường gỗ.
Tôi quan sát qua khóe mắt. Ông ta đi đến bên cạnh giường tôi và nhìn xuống giây lát. Phần gối gần đầu tôi chợt kêu lên sột soạt. Ông ta chạm vào gối hai lần, thực sự rất nhẹ.
Sau đó ông ta dừng chân ở những giường khác rồi cuối cùng rời đi và đóng cửa lại.
Tôi thở ra một hơi đã kìm nén nãy giờ, rồi hít vào một hơi khác và chợt ngửi thấy mùi bạc hà. Khi tôi hất chăn ra và đánh thức Fern, tôi liền nhìn thấy hai viên kẹo trắng nhỏ xíu đặt trên gối. Chúng lập tức làm tôi nghĩ đến Briny. Khi kiếm được tiền ở phòng bida hay làm việc trên tàu chở đoàn biểu diễn neo lại, Briny luôn quay về thuyền Arcadia, đem theo gói kẹo Beech-Nut Luster-Mints trong túi. Chúng là loại kẹo ngon nhất. Briny thường chơi trò câu đố nho nhỏ với chúng tôi, và nếu chúng tôi trả lời đúng, chúng tôi sẽ nhận được kẹo. Nếu có hai con chim lông đỏ đậu trên cây và một con đậu trên mặt đất, ba con chim lông xanh trong bụi rậm và bốn con trên mặt đất, một con quạ lớn đậu trên hàng rào và một con cú ở trong chuồng ngựa, hỏi có mấy con chim trên mặt đất?
Bạn càng lớn, câu hỏi sẽ càng khó. Câu hỏi càng khó, vị kẹo Beech-Nut lại càng ngon.
Mùi bạc hà làm tôi muốn chạy ra cửa, nhìn ra ngoài và xem liệu có phải Briny đang ở đây không. Nhưng mùi bạc hà này khác. Những viên kẹo mang đến cảm giác kỳ lạ trong tay tôi khi tôi cầm chúng lên và bồng Fern về giường của con bé.
Bên cạnh cửa, Camellia đang mở giấy gói, thả kẹo vào miệng và nhai ngấu nghiến.
Tôi nghĩ đến việc cứ để số kẹo bạc hà trên gối bọn trẻ, nhưng rồi tôi quyết định tốt hơn nên lấy đống kẹo đó. Nếu đám nhân viên đến, tôi sợ rằng chúng tôi có thể gặp rắc rối vì mấy viên kẹo ấy.
"Kẻ trộm!" Camellia lên tiếng lần đầu tiên kể từ khi xếp hàng chờ tắm đêm qua. Con bé đang ngồi trên giường, chiếc áo ngủ rộng quá khổ tụt khỏi vai rơi xuống đến nửa cánh tay. Sau khi tắm, một nhân viên đã lục lọi chồng quần áo và đưa mấy món đồ này cho chúng tôi. "Ông ta cho mỗi đứa chúng ta một viên kẹo. Chị không thể lấy hết. Việc đó không công bằng."
"Suỵt!" Con bé nói quá lớn. Tôi vẫn nghĩ rằng cửa đung đưa mở ra và chúng tôi sẽ rơi vào tình huống rắc rối. "Chị chỉ đảm bảo an toàn cho mọi người sau này thôi."
"Chị ăn cắp."
"Không có." Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Camellia đã trở lại là chính mình, nhưng giống như mọi khi, con bé đều khó chịu vào buổi sáng. Con bé không được thoải mái lúc thức dậy, thậm chí là có bạc hà. Hầu hết những lần khác, tôi sẽ chành chọe với con bé, nhưng ngay bây giờ, tôi quá mệt để làm điều đó. "Chị đã nói là chị đang đảm bảo an toàn cho mấy đứa nhỏ sau này. Chị không muốn chúng ta gặp rắc rối."
Đôi vai gầy giơ xương của em gái tôi trĩu xuống. "Chúng ta đã gặp rắc rối rồi." Mái tóc đen của con bé buông xõa trên nệm. "Chúng ta sẽ phải làm gì đây, Rill?"
"Chúng ta sẽ phải ngoan ngoãn để đám người kia đưa chúng ta đến gặp Briny. Em không thể cố bỏ trốn nữa, Camellia. Em chẳng thể đấu lại họ, đúng chứ? Nếu chúng ta làm họ nổi điên, họ sẽ không đưa chúng ta đi đâu cả."
Camellia nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt nâu của con bé nheo lại khiến con bé giống như những người đàn ông Trung Hoa giặt giũ quần áo trong mấy cái nồi nước sôi bự chảng ven bờ sông. "Chị nghĩ họ chắc chắn sẽ dẫn chúng ta đi sao? Hôm nay ấy?"
"Nếu chúng ta ngoan." Tôi hy vọng đó không phải là lời nói dối, nhưng có lẽ đúng là như vậy.
"Tại sao bọn họ đưa chúng ta đến đây?" Câu hỏi đó làm con bé nghẹn lời. "Sao họ không chỉ việc đưa chúng ta đến chỗ cha mẹ cho xong chứ?"
Tâm trí tôi hoạt động nhanh chóng, cố nghĩ ra lý do. Giống như Camellia, tôi cũng cần giải thích điều đó cho bản thân. "Chị nghĩ đây là sự nhầm lẫn. Họ ắt hẳn không biết Briny sẽ quay lại chăm sóc chúng ta. Nhưng Briny sẽ sớm nói cho họ biết là ông phát hiện chúng ta đã biến mất. Ông sẽ nói với họ rằng tất cả đều là sai lầm nghiêm trọng của ai đó, và ông sẽ dẫn chúng ta về nhà."
"Hôm nay ạ?" cằm con bé run rẩy, và con bé đẩy mạnh môi dưới lên, mím chặt lại theo cách con bé thường làm khi con bé sắp chiến đấu với một thằng nhóc.
"Chị cá là hôm nay. Chắc chắn đấy."
Con bé khụt khịt và chùi nước mũi bằng cánh tay. "Em sẽ không để đám phụ nữ bắt em vào bồn tắm kia lần nữa, Rill. Không đâu."
"Bọn họ đã làm gì em, Camellia?"
"Không có gì." Con bé hếch cằm lên. "Bọn họ chỉ không thể đưa em vào đó lần nữa, thế thôi." Con bé vươn tay về phía tôi, mở lòng bàn tay ra. "Nếu chị không tính đưa mấy viên kẹo kia cho đám nhỏ thì cho em đi. Em đang chết đói đây này."
"Chúng ta sẽ chừa phần còn lại để dành sau này... nếu chúng ta được ra ngoài chỗ lũ nhóc chơi hôm qua, chị sẽ đưa cho mấy đứa nhỏ."
"Chị đã nói Briny sắp đến mà."
"Chị không biết thời điểm. Chị chỉ biết Briny sẽ làm thế thôi."
Camellia mím chặt một bên môi như thể con bé không hề tin lời nói ấy, rồi con bé hướng người về phía cửa. "Có lẽ người đàn ông kia có thể giúp chúng ta trốn thoát. Người đã tặng kẹo bạc hà cho chúng ta ấy. Ông ta là bạn của chúng ta."
Tôi đã nghĩ đến chuyện đó. Nhưng người đàn ông ấy là ai? Tại sao ông ta lại vào đây? Ông ta muốn trở thành bạn của chúng tôi sao? Ông ta là người đầu tiên đối xử tốt với chúng tôi ở nhà bà Murphy.
"Chúng ta sẽ chờ Briny." Tôi nói. "Chúng ta sẽ ngoan ngoãn chờ đến lúc đó, rồi..."
Tay nắm cửa bỗng kêu lạch cạch. Camellia và tôi cùng ngả xuống giường và giả vờ đang ngủ. Tim tôi đập thình thịch dưới lớp chăn thô ráp ngứa ngáy. Ai đang ở ngoài kia? Là người bạn mới của chúng tôi hay ai khác? Họ đang nghe chị em tôi nói chuyện sao?
Tôi không mất nhiều thời gian thắc mắc. Một người phụ nữ tóc nâu mặc đầm trắng bước vào phòng. Tôi nhìn bà ta qua chỗ chăn mỏng. Bà ta đẫy đà như thợ đốn gỗ và phần thân giữa tròn trĩnh. Bà ta không phải là một trong những người phụ nữ chúng tôi đã thấy hôm qua.
Đứng ở cửa, bà ta cau mày, sau đó nhìn về phía giường của chúng tôi rồi nhìn chùm chìa khóa trong tay mình. "Tất cả tụi bây, rời khỏi cường mau." Ngữ điệu của bà ta thật giống một gia đình đến từ Na Uy có con tàu neo đậu một tháng xuôi theo tàu chúng tôi vào mùa hè năm ngoái. Từ giường nghe giống từ cường, nhưng tôi biết bà ta muốn nói gì. Hình như bà ta thực sự không nổi điên, chỉ mệt mỏi thôi. "Đứng lên và gấp chăn lại."
Chúng tôi bò dậy, ngoại trừ Gabion. Tôi phải đẩy thằng bé khỏi giường khiến thằng bé ngã nhào và đập mông xuống đất, trong lúc đó tôi lo gấp chăn.
"Có ai khác ở trong căn phòng này đêm qua sao?" Bà ta kẹp một chiếc chìa khóa giữa các ngón tay.
Chúng tôi có nên nói cho bà ta nghe về người đàn ông đem mấy viên kẹo bạc hà không? Có lẽ ông ta không được phép vào phòng chúng tôi? Nhưng có lẽ chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu họ phát hiện chúng tôi không khai báo.
"Không. Không có ai cả. Chỉ có bọn cháu thôi." Camellia trả lời trước khi tôi kịp làm điều đó.
"Tao nghe nói mày là đứa chuyên gây rắc rối." Một ánh mắt khó chịu hướng về phía Camellia, và em gái tôi liền lùi lại một chút.
"Không ạ."
"Chẳng có ai vào đây hết." Tôi đành phải nói dối. Tôi còn có thể làm gì khác khi Camellia đã nói dối? "Trừ phi chuyện đó xảy ra trong khi bọn cháu đang ngủ."
Người phụ nữ kia kéo sợi dây ở bóng đèn trên đầu. Ánh sáng lung linh khiến chúng tôi phải nheo mắt, chớp chớp vài lần. "Cánh cửa này đáng lẽ đã bị khóa. Đúng không?"
"Bọn cháu không biết." Camellia nói to. "Bọn cháu vẫn nằm trên giường suốt cả đêm."
Người phụ nữ kia nhìn tôi, và tôi liền gật đầu, rồi bận rộn dọn dẹp phòng. Tôi muốn tống khứ đám kẹo bạc hà, nhưng tôi quá sợ hãi nên cứ nắm trong tay. Điều đó làm việc gấp chăn trở nên khó khăn hơn, nhưng người phụ nữ kia không chú ý. Chủ yếu là bà ta chỉ vội đưa chúng tôi rời khỏi đây.
Khi chúng tôi rời khỏi phòng, tôi nhìn thấy người đàn ông bự con đang đứng ở tầng hầm, tựa người vào cán chổi bên cạnh cái lò hơi đen sì to đùng có miệng y chang hình khắc trên quả bí ngô Halloween. Người đàn ông đó nhìn chúng tôi đi qua. Camellia mỉm cười với ông ta, và ông ta liền cười đáp lại. Hàm răng của ông ta vàng ố và xấu xí, mái tóc nâu mỏng dính rũ xuống quanh khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, tuy nhiên nụ cười kia vẫn rất tử tế.
Có lẽ chúng tôi rốt cuộc cũng có được một người bạn ở đây.
"Ông Riggs, nếu ông khôn còn gì khác để làm cho xong thì hãy đi xem mấy cành cây rơi xuống sân đêm qua đi." Người phụ nữ kia nói. "Trước khi lũ trẻ ra ngoài."
"Vâng, bà Pulnik." Khóe môi ông ta cong lên. Ông ta hơi lắc cây chổi khi bà Pulnik bắt đầu lên lầu, nhưng ông ta chẳng quét gì cả.
Camellia ngoái đầu nhìn qua vai, và ông ta liền nháy mắt với con bé. Cái nháy mắt đó làm tôi nghĩ đến Briny, vì thế có lẽ tôi thích ông Riggs một chút rồi.
Ở trên lầu, bà Pulnik dẫn chúng tôi đến phòng giặt ủi và đưa chúng tôi vài bộ quần áo. Bà ta gọi đó là quần áo đi chơi, nhưng mấy bộ đồ đó chẳng khác gì miếng giẻ rách. Bà ta bảo chúng tôi thay đồ và có thể dùng nhà vệ sinh. Chúng tôi làm theo. Bữa sáng trông không khác gì bữa tối mà bọn họ đã đưa cho chúng tôi đêm qua sau khi tắm rửa - một tô cháo ngô nhỏ xíu. Chúng tôi đến bàn ăn muộn. Những đứa trẻ khác đã ra ngoài chơi. Sau khi vét sạch tô, chúng tôi cũng được bảo ra ngoài, đừng thử rời khỏi sân sau và nghĩa trang nhà thờ, nếu không sẽ lãnh hậu quả xấu.
"Và mày không được bén mảng đến gần hàng rào biết chưa." Bà Pulnik nắm chặt cánh tay của Camellia và Lark trước khi chúng tôi kịp đi qua cửa. Bà ta nghiêng người về phía chúng tôi, hai gò má tròn ủng đỏ và bóng nhẫy mồ hôi. "Một thằng nhóc đã đào đường hầm ở bên dưới hôm qua. Bà Murphy đã tống nó vào tủ quần áo và thả vào đó rất nhiều dơi. Bên trong thì tối om. Hiểu rồi chứ?"
"Vâng ạ." Tôi rên rỉ đáp, bồng Gabby lên và vươn tay kéo Lark đi. Con bé đứng bất động như gốc cây, không có bộ phận nào di chuyển ngoại trừ những giọt nước mắt đang rơi xuống gò má. "Cháu sẽ đảm bảo lũ nhỏ để ý đến những quy tắc cho đến khi bọn cháu có thể đi gặp cha mẹ."
Đôi môi dày của bà Pulnik chúm lại và cong lên. "Tốt." Bà ta nói. "Đây là sự lựa chọn sáng suốt dành cho mày. Cho tất cả tụi bây."
"Vâng ạ."
Rồi chúng tôi ra ngoài nhanh hết mức có thể. Mặt trời đem lại cảm giác như thiên đường. Bầu trời trải dài giữa hàng cây bạch dương và gỗ thích. Nền đất trống nằm dưới chân cầu thang mát lạnh và mềm mịn. An toàn. Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng lá cây xào xạc trò chuyện và đám chim hót véo von bản nhạc sớm mai của chúng. Tôi phân biệt từng tiếng hót: chim hồng tước, chim lông đỏ, chim sẻ nhỏ Bắc Mỹ. Đó là những loài chim cất tiếng hót sáng hôm qua khi tôi thức giấc trên ngôi nhà thuyền nhỏ bé của chúng tôi.
Mấy đứa em gái bám chặt váy tôi, Gabby rướn người thoát khỏi tay tôi và cố tụt xuống, còn Camellia than phiền rằng sao chúng tôi chỉ đứng đó thôi. Tôi mở mắt và thấy con bé đang nhìn hàng rào sắt đen thùi lùi cao vời vợi bao quanh sân. Cây kim ngân, cây nhựa ruồi đầy gai và đỗ quyên mọc dày đặc khắp hàng rào, cao hơn hẳn đầu chúng tôi. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một cánh cổng, dẫn ra sân chơi nằm đằng sau nhà thờ đổ nát bên cạnh. Nơi đó cũng có hàng rào bao quanh như ở đây.
Camellia quá lớn để chui qua bên dưới, nhưng con bé có vẻ đang tìm vị trí tốt nhất để thử làm việc đó.
"Ít ra chúng ta hãy đi tới chỗ xích đu." Con bé than vãn. "Chúng ta có thể quan sát con đường từ đây... cho đến khi Briny đến đón chúng ta."
Chúng tôi bèn đi qua sân. Tôi bồng Gabion, hai đứa em gái bám sát phía sau, thậm chí cả Camellia, đứa thường gây sự nhanh hơn bạn có thể thốt ra từ spit ở mỗi ngôi trường chúng tôi theo học. Đám trẻ trố mắt nhìn chúng tôi vì chúng tôi là người mới. Chúng tôi giả vờ không chú ý đến điều đó. Chúng tôi thường rất giỏi trong việc này: không hành xử quá thân thiện, đùm bọc lẫn nhau và cho bọn nhỏ biết rằng nếu chúng lộn xộn với đứa nào trong số, chúng tốt hơn nên có khả năng đánh bại cả đám. Chúng tôi chưa biết quy tắc ở nơi này. Không có giáo viên nào đứng quan sát ở quanh đây. Cũng không có người lớn trong tầm mắt. Chẳng có ai ngoại trừ bọn trẻ, tất cả đều ngừng chơi nhảy dây và trò Red Rover để nhìn chằm chằm chúng tôi.
Tôi không nhìn thấy cô bé đã ngồi cùng xe với chúng tôi hôm qua. Em trai của con bé - đứa nhỏ mà cô Tann gọi là Stevie - đang ngồi trên mặt đất chơi chiếc xe tải bằng thiếc đã tróc hết sơn và mất một bánh xe.
"Chị em đâu rồi?" Tôi ngồi xổm bên cạnh thằng bé, trọng lượng của Gabion làm tôi mất thăng bằng, vì thế tôi phải chống một tay xuống mặt đất để khỏi bị ngã.
Vai của Stevie nâng lên hạ xuống, đôi mắt nâu to tròn của thằng bé trở nên ướt đẫm.
"Em có thể đi cùng tụi chị." Tôi nói với thằng bé.
Camellia bèn càu nhàu: "Thằng bé không phải là vấn đề chúng ta cần quan tâm."
Tôi bảo con bé im đi.
Stevie trề môi, gật đầu và giơ cả hai tay ra. Có vết cắn lớn xuất hiện ở một bên cánh tay thằng nhỏ, và tôi tự hỏi ai đã làm điều đó. Tôi bế thốc thằng nhỏ lên rồi đứng dậy. Thằng nhỏ lớn tuổi hơn Gabion, nhưng trọng lượng lại ngang bằng. Trông thằng nhỏ gầy nhom.
Hai cô bé đang chơi với mấy cái đĩa thiếc lõm bỗng nhìn về phía chúng tôi. Chúng đã cào đám lá khô và làm giả thành bóng dáng của một ngôi nhà xinh đẹp, như tôi và Camellia thỉnh thoảng hay chơi trong rừng. "Cậu có muốn chơi cùng không?" Một đứa bỗng hỏi.
"Biến đi." Camellia cáu kinh nói. "Chúng tôi không có thời gian. Chúng tôi sắp đi qua sân nhà thờ để chờ cha chúng tôi rồi."
"Cậu không nên làm thế." Hai cô gái quay lại với trò chơi của họ, còn chúng tôi đi tiếp.
Ở cánh cổng dẫn tới sân nhà thờ, một tên đô con thình lình xuất hiện đằng sau đám cây nhựa ruồi. Giờ tôi có thể nhìn thấy bọn họ đã đào một đường hầm trong bụi cây. Bốn hoặc năm tên quay trở lại đó, cầm theo bộ bài tây. Một tên đang đẽo gọt ngọn giáo bằng con dao nhíp. Hắn liếc mắt nhìn tôi và kiểm tra độ sắc nhọn của đầu ngọn giáo bằng ngón tay.
Tên đô con tóc đỏ đứng ở cánh cổng khoanh tay trước ngực. "Cưng xuống đây đi." Hắn nói như thể hắn đang chỉ huy tôi vậy. "Bọn chúng có thể đi qua và chơi cùng chúng ta." Ý tứ của hắn khá rõ ràng. Hắn muốn tôi chui dưới bụi cây với bốn tên kia. Mặt khác mấy đứa em tôi không thể đi vào sân nhà thờ.
Gương mặt tôi nóng bừng lên. Tôi cảm giác máu đang dồn về. Hắn đang suy tính gì trong đầu thế không biết?
Camellia bỗng nói ra những điều đã lướt qua đầu tôi. "Bọn tao sẽ không đi đâu với mày hết." Con bé giạng chân và hất cằm cao cỡ ngực hắn. "Mày không phải là chủ của bọn tao."
"Tao không nói chuyện với mày, kỳ nhông à. Mày chỉ là con chó nhà xấu xí thôi. Có ai từng nói thẳng cho mày biết điều đó chưa? Tao đang nói chuyện với chị gái xinh đẹp của mày biết chưa?"
Đôi mắt của Camellia lồi ra. Con bé sắp nổi điên lên rồi. "Không xấu xí bằng mày, đồ đầu cà rốt. Mẹ mày đã khóc khi mày được sinh ra đúng không? Tao cá thế!"
Tôi giao Gabby cho Fern. Nhóc Stevie lại không muốn rời tôi. Hai cánh tay của thằng nhỏ vẫn quấn chặt quanh cổ tôi. Nếu chúng tôi sắp đánh lộn, tôi không cần đứa bé nào bám lấy mình cả. Tên tóc đỏ kia có thể vượt sức đối phó của Camellia và tôi, và nếu đám bạn của hắn đi ra, chúng tôi sẽ thực sự gặp rắc rối. Vẫn không hề có bất cứ nhân viên nào trong tầm mắt, và một trong những tên xấu xa kia có dao.
Lỗ mũi của tên tóc đỏ phồng lên, và hắn buông tay xuống. Rắc rối đến rồi. Lần này Camellia đã đưa ra một cái giá mà chúng tôi không thể trả. Cái tên đứng ở đó cao hơn tôi ít nhất mười lăm phân, trong khi tôi đã cao lắm rồi.
Tâm trí tôi hoạt động như con sóc chạy loanh quanh vào một ngày mùa Xuân, nhảy từ cành này sang cành khác. Suy nghĩ đi. Nghĩ gì đó đi.
Hãy luôn động não, Rill. Lời nói của Briny vang lên trong tâm trí tôi. Và con sẽ tìm được lối thoát khỏi rắc rối nhanh hơn hất cứ điều gì khác.
"Tao có kẹo bạc hà." Tôi nói ba hoa, rồi thò tay vào túi chiếc váy mượn. "Mày có thể lấy toàn bộ, nhưng mày phải để bọn tao đi qua."
Tên kia thu cằm lại và liếc mắt nhìn tôi. "Mày lấy đống kẹo bạc hà đó ở đâu?"
"Tao không phải là kẻ nói dối." Tôi gần như không thể thốt ra những từ đó vì Stevie bám lấy tôi quá chặt. "Mày sẽ cho bọn tao đi qua chứ?"
"Mày đưa kẹo bạc hà đây." Những tên khác đã leo khỏi nơi ẩn nấp để lấy phần kẹo của chúng.
"Đó là kẹo của bọn tao!" Camellia cãi.
"Im lặng!" Tôi lấy đống kẹo bạc hà ra. Chúng dính chút vết bẩn vì bị tôi nắm trong tay sáng nay, nhưng tôi nghĩ mấy tên kia chẳng quan tâm đâu.
Tên tóc đỏ mở lòng bàn tay, và tôi đổ kẹo vào tay hắn. Hắn đưa tay lên gần mặt, liếc mắt qua và trông hắn còn ngu ngốc hơn trước. Một nụ cười xấu xa từ từ hiện trên môi hắn. Hắn có một cái răng mẻ ở phía trước. "Mày nhận được kẹo từ lão Riggs đúng không?"
Tôi không muốn mang đến rắc rối cho người đàn ông ở tầng hầm. Ông ta là người duy nhất đối xử tốt với chúng tôi từ trước đến nay. "Không phải việc của mày."
"Ông ta là bạn của bọn tao." Camellia không thể ngậm miệng lại mà. Có lẽ con bé nghĩ mấy tên đó sẽ bị dọa sợ nếu chúng biết người đàn ông kia thích chúng tôi.
Nhưng tên tóc đỏ chỉ cười nhe nhởn. Hắn ghé sát tai tôi, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy hơi thở bốc mùi và hơi nóng của hắn trên da tôi. Rồi hắn thì thầm: "Đừng để Riggs giúp mày tránh khỏi sự cô độc. Lão không phải kiểu bạn bè mà mày muốn đâu."